Em Thực Sự Đã Về!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã trở lại. Thực buồn khi thiên về thể H mà văn nó chong xán thế kia.  


Tôi sẽ tin và tôi sẽ chờ. Câu nói này, chính tôi đã nói với Thiên Tỉ và với chính bản thân mình cách đây hai năm. Đã hai năm từ ngày Vương Nguyên bỏ đi. Tôi vất tập hồ sơ lên bàn, nhấn nút gọi thư kí vào mang đi, rồi ngả lưng tựa vào ghế. Thật may mắn rằng đây là công việc tôi ưa thích, là ước mơ của tôi thế nên tôi đã không vì chán nản mà từ bỏ nó. Nói cho chính xác là nhờ nó - cái công việc ưa thích của tôi đã giúp tôi không từ bỏ cuộc sống của mình. Cuộc sống ưh ??? Cuộc sống của tôi có tiền. Có địa vị. Có quyền lực. Có bạn bè. Có kẻ hầu người hạ. Nhưng không có tình yêu. Mặc dù mỗi đêm, Thiên Tỉ đều mang đến cho tôi một cô gái hoặc một chàng trai. Tôi cũng không biết là nên cảm ơn hay nên mắng vào mặt hắn rằng tôi,Vương Tuấn Khải đây, chán ngấy những thứ rẻ tiền ấy, chán ngấy bộ mặt giả tạo toàn mỹ phẩm, chán ngấy những nụ cười bóng loáng tiền, chán ngấy những lời nói ngọt ngào dối trá, chán ngấy tất cả. Chán cả chính bản thân hèn yếu của mình. 

  // Hoành nhi !!! //   

  // Chú ơi, về nhà ngay !!! //

 // Làm gì ??? Chú đang làm việc, còn hai tiếng nữa là hết giờ rồi. //

 // Chú là tổng giám đốc, về giờ nào chả được. Về ngay đi //

 // Nhưng để làm gì mới được ??? //

 // CHÚ CÓ VỀ KHÔNG THÌ BẢO ??? SAO CHÚ HỎI NHIỀU THẾ ??? // 

// Ờh, được rồi, được rồi, về ngay //

 Thằng nhóc con lắm điều và hung dữ. Xét ra thì Hoành Nhi bằng tuổi tôi và tên bạn khỉ, chỉ có Vương Nguyên là nhỏ hơn bọn tôi. Cậuta nhỏ nhất và dữ  dằn nhất. Nếu hỏi Thiên Tỉ rằng hắn ta sợ ai nhất thì chắc chắn 100% câu trả lời là Vương Nguyên. Vàtôi cảm thấy rất tội nghiệp thằng cháu rể của mình vì Hoành nhi chẳng bao giờ bênh vực hắn mà luôn đừng về phía Nguyên Nguyên.Một kẻ đáng thương.

 // CHÚ LÀM CÁI TRÒ GÌ MÀ GIỜ NÀY MỚI VỀ ??? CON NÓI CHÚ VỀ NGAY CƠ MÀ !!! //

 Tôi hơi giật mình vì kiểu chào đón dã man này nhưng cũng không nói gì, chỉ nhướng mày rồi bước vào nhà. Vất chiếc áovest lên ghế, tôi trông thấy tên bạn khỉ đang ngồi lặng lẽ, thu cả hai chân lên và vòng tay ôm lấy chân mình. Nhìn là hiểu, vừabị Hoành nhi mắng đây mà. Tôi ngồi xuống và đặt tay lên vai tên khỉ kia an ủi rồi quay sang Hoành hỏi vì sao lại kêu tôi về thìthằng nhóc trả lời nhanh gọn khiến tôi ngỡ ngàng. 

// Ăn kem áh ??? Con đùa với chú hả ??? Chú có bao nhiêu việc quan trọng phải làm mà con lại giựt ngược giựt xui một haikêu chú về để ăn kem với con ??? Con đi quá xa rồi đó Hoành à. //

 // Người đi quá xa là chú đó, Vương Tuấn Khải!!! Nếu không có gì quan trọng, tôi cũng chẳng kêu chú về làm gì. Tôi dám cá làviệc này quan trọng hơn nhiều so với mớ giấy tờ lằng nhằng của chú. Trừ khi...chú đã quên Vương Nguyên //

 Cái gì cơ ??? Vương Nguyên??? Tôi trố mắt nhìn nó và nhận được một cái  gật đầu chắc nịch. Tôi đã luôn mong chờ cái giâyphút được gặp lại Vương Nguyên. Nhưng nay, khi nó gần như đã đến thì tôi lại không thể tin và không thể chấp nhận. Mọi thứquanh tôi dường như bay biến hết. Giờ đây, chỉ có Vương Nguyên, ngập tràn tâm trí tôi. Lao như bay đến chỗ Chí Hoành, tôi ghìchặt vai cháu mình và hỏi dồn dập. Tôi cũng không thể hình dung được mình đã hỏi gì, chỉ biết tôi thật sự nghe đượcnhững gì Chí Hoành nói khi Thiên Tỉ kéo tôi ra khỏi cậu bé và ấn tôi xuống ghế.

// Chuyện là thế này, con đi trên đại lộ One ở quận Purple Line thì gặp một quán kem tên là KaiYuan, con nghĩ...//

  Giọng Chí Hoành nhỏ dần và thằng bé dừng lại ở hai chữ con nghĩ khi thấy mặt tôi sa sầm lại. Chỉ là một quán kem mang tên "chúng tôi". Và thậm chí là Hoành chỉ nghĩ chứ chẳng có một chứng cứ gì cả. Tôi thấy tim mình hẫng đi một nhịp, tôi cườinhạt và nói rằng đó có thể chỉ là một Kai gì đó với một Yuan gì đó hoặc chủ quán tên là KaiYuan. Tôi cũng nói thêm với rằng đừng tin tưởng vào cái gì cả và bỏ lên phòng.

 // Con dám tin, tại sao chú không dám tin ??? //

// Vì con không phải là chú //

 // Tại sao chú nghĩ đó là tên của ai đó mà không nghĩ rằng đó chính là Kai trong Wang Jun Kai và Yuan trong WangYuan, rằng đóchính là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên // 

// Mày đã dám tin và chờ đợi Vương Nguyên suốt hai năm nay thì tại sao bây giờ lại chùn bước ??? Thử một lần đi // 

Tôi quay sang nhìn Thiên Tỉ, hắn ta chưa bao giờ ủng hộ tôi và Vương Nguyên. Giờ đây, hắn ta lại khuyên tôi nên thử một lần.Tôi không dám tin đó là sự thật, nhưng tôi hy vọng. Hy vọng đó thật sự là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

// Tao không dám tin, nhưng tao hy vọng // 

~~~0o0~~~ 

Tôi đóng cửa và cái chốt, cởi áo khoác vất bừa xuống sàn, uể oải tiến về phía giường ngủ rồi ném mình lên đó. Dĩ nhiên làtôi chẳng thu thập được gì về Vương Nguyên ở cái quán kem đó ngoại trừ món kem KaiYuan vừa ngọt lại vừa mát và vợ chồngchủ quán. Dám hy vọng có nghĩa là đã sẵn sàng để đón nhận thất vọng. Tôi không lấy làm lạkhi bản thân buồn bã thế này. Cả người tôi rũ ra, và đầu óc thì trống rỗng. Tôi cuộn người lại, kéo chăn trùm kín cả đầu. Cáiđệm này, đã không còn mang lại cho tôi cảm giác êm ái, cái chăn này, đã không còn mang lại cho tôi cảm giác ấm áp. Mọithứ cứ trôi qua và tôi chẳng buồn níu giữ. Riêng hình ảnh của Vương Nguyên và kỉ niệm của chúng tôi thì luôn được ấp ủ trongmột góc kín của tâm hồn. Tôi nhếch cười, những bộ phim tình cảm sướt mướt mà tôi đã từng bị bắt xem cùng với 2 tên kia, tôi luôn cho đó là giả tạo, là ủy mị, là quá yếu đuối. Và hiện giờ, tôi có thể cảm thấy bản thân mình yếu đuối đếnnhường nào. 

Tôi trở mình, gác tay lên trán. Tôi thất vọng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hết hy vọng. Có thể tôi bị ảo tưởng,nhưng khi thứ kem trắng muốt, mịn màng ấy chạm vào đầu lưỡi tôi, tan ra trong vòm miệng, cái hương vị ngọt ngào vàmát rượi bao bọc cổ họng tôi, lúc đó, tôi đã cảm nhận được hương vị của cậu ấy. Nó giống như lần đầu tiên tôi hôncậu ấy. Một cảm giác rất lạ, khi ấy, tim tôi cũng đã đập rộn ràng. Chẳng lẽ...tôi có giác quan thứ sáu ??? Hy vọng thế. Tôichán nản lật úp người lại rồi lấy cái gối ụp lên đầu mình, tôi nên ngủ để sáng mai còn đến công ty.

 "Cạch"

 Là tiếng mở cửa. Ai đó đang vào phòng tôi. Nhưng là ai mới được ??? 2 tên kia đều đã về cả rồi, bác quản gia thìkhông bao giờ vào phòng mà không gõ cửa. Chẳng lẽ...Tôi lại cười nhạt. Thời đại này làm gì có ma, và nhà tôi thì không đờinào có trộm. Tôi bỏ cái gối sang một bên và quay đầu lại.

  Không...không thể...không phải chứ...là...Là Vương Nguyên.

Là cậu bé của tôi. Là người tôi chờ đợi suốt hai năm ròng. Là tình yêu mà tôi thèm khát. Chưa bao giờ tôinghĩ tim mình lại còn có thể đau đớn như thế, cho đến lúc này. Cho đến khi tôi thấy được người tôi yêu đang đứng trướcmặt tôi. Bằng xương, bằng thịt và hoàn toàn thật. Tôi vò chặt tấm ra giường, mọi thứ trong tôi dường như đang căng hết cỡvà có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng tận sâu trong tim tôi, một nhịp hẫng bỗng dưng vang lên. Khi con người ta chạmdần đến đỉnh điểm của sự hạnh phúc, cũng là lúc ta đối mặt rõ nhất với thực tại, cảm giác được nỗi đau và sự hờn giận. Tôigiận vì cậu ấy ra đi mà không lời từ biệt, tôi giận vì cậu ấy buộc tôi phải sống trong cô đơn và nhung nhớ. Tôi giận,tôi thật sự rất giận.

 Thay vì lao đến ôm Vương Nguyênmừng rỡ, hoặc là bộc lộ sự tức giận, nhưng tôi lại chỉ có thể ngồi thừ ra, bằng mọi sự cốgắng, kiềmnén nhịp tim của mình. Tôi hướng ánh mắt xuống sàn, tránh ánh nhìn của Vương Nguyên. Tôi sợ, chạm phải ánhmắt ấy thì tôi lại tan chảy. Một mặt, tôi muốn thể hiện cho Nguyên thấy rằng tôi đã vui thế nào, mừng thế nào khi cậuấy quay về. Mặt khác, tôi muốn Nguyên hiểu những cảm giác mà tôi đã phải gánh chịu trong suốt khoảng thời gian cậu ấy bỏ đi. Tôi muốn Nguyên phải biết rằng đó là lỗi của cậu ấy và tôi thật sự cảm thấy đau lòng.

  // Khải //   

  Giọng nói mỗi ngày vẫn vang vọng trong trí óc tôi. Giọng nói tôi vẫn ao ước được nghe trong suốt hai năm dài đằng đẵng.   Giọng nói ấm áp cứ như luôn sưởi ấm cho tôi. Tôi cảm thấy mình bất lực, dù là tôi đã cố gắng, nhưng tôi vẫn không thểngăn mình ngước nhìn kẻ đang đứng trước mặt tôi.

  // Em có thể giải thích ??? //   

  // Được, nếu cậu cho đó là cần thiết. Và nếu cậu cho rằng chỉ cần vài lời là có thể giải quyết thì cậu cứ việc //   

  Tôi nhếch cười. Nguyên nghĩ chỉ nói vài lời sẽ xong ưh ??? Cậu ấy nghĩ mọi việc đơn giản thế thôi ưh ??? Chắc chỉ có mỗi tôi là xem trọng việc này. Vốn dĩ, có lẽ tình yêu chỉ từ một phía.  

  // Em xin lỗi. Em biết những gì anh phải chịu đựng, và em cũng thế. //   

  // Em biết ưh ??? Em biết và em vẫn làm ??? Không, em không hề biết những gì tôi phải gánh chịu, KHÔNG HỀ //   

  Sự tức giận khiến con người ta trở nên lỗ mãng, và tôi gần như thét vào mặt Nguyên. Vẫn như hai năm về trước, gương  mặt Nguyên vẫn không biến đổi gì nhiều. Chỉ duy có đôi mắt là đượm buồn và sâu lắng.

  // Em xin lỗi !!! Tất cả chỉ vì em không muốn anh phải hổ thẹn vì em //   

  Hổ thẹn ??? Tôi đã từng hổ thẹn vì Nguyên ??? Tôi biết, Nguyên không hề biết rằng cậu ấy chính là niềm tự hào của  tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu ấy cho rằng vì cậu ấy mà tôi cảm thấy xấu hổ. Nguyên thật sự nghĩ như thế ưh ???Cậu ấy cho tôi là như thế ưh ???

  // Cái đêm em gặp anh, khi đó, em nghĩ lần đầu tiên sẽ trao cho anh. Nhưng rồi khi anh chuộc em về, em lại không muốntrao nó cho anh nữa. Em dự định xong chuyện của bố mẹ, em sẽ đi lập nghiệp. Làm một cái gì đó, buôn bán hoặc làm mộtnghề gì đó. Xong, em sẽ trở về, chính thức làm người yêu của anh, và trao cho anh lần đầu tiên một cách đàng hoàng, chứ không phải dưới danh nghĩa một call boy. Em không muốn người khác đàm tếu, em muốn anh tự hào về em. //  

  Giọng của Nguyên vang lên đều đều, từng câu từng chữ Nguyên nói ra ăn sâu vào từng tế bào của tôi. Cậu ấy bỏ đi là  vì như thế ưh ??? Tôi lặng người đi. Tin hay không tin hiện giờ trở thành một vấn đề nan giải. Tôi đã từng dám tin Nguyên sẽ trở về bên tôi. Và thật sự, cậu ấy đã quay về, chẳng lí nào tôi lại không thể tin Nguyên thêm một lần nữa. Nghihoặc, chính là con dao đâm chết tình yêu. Tôi đã luôn tin tưởng Nguyên, yêu thương cậu ấy và bây giờ vẫn thế.

  // Em nói thế, tin hay không, tùy anh //   

  Nguyên hững hờ nói, và cũng hững hờ như thế quay lưng đi. Mỗi một bước chân Nguyên đi xa tôi hơn, là mỗi lần tim tôi nhói lên. Yêu nhau, quan trọng nhất là niềm tin. Tôi đã, đang và sẽ mãi tin tưởng ở Nguyên, ở cậu bé của tôi. Tôi vộivã đứng lên và níu lấy tay của Nguyên, ôm ghì cậu ấy từ phía sau. Cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu, hương tóc quenthuộc và cả mùi da thịt mà tôi luôn mong nhớ. Ngay khi cảm nhận đươc những thứ đó, tôi hiểu, mình đã một lần nữađúng. Và Nguyên, anh xin lỗi !!!  

  ~~~0o0~~~   

  Nguyên nhanh chóng mở miệng để lưỡi của tôi trượt vào trong. Đầu óc tôi gần như tê dại khi đầu lưỡi của tôi chạm phải lưỡi của cậu ấy, khi tôi cảm nhận được sự mềm mại ướt át của nó. Tôi có thể nghe thấy được tiếng rên rỉ của cậu ấy vàcủa chính mình giữa nụ hôn. Thứ âm thanh quyến rũ ấy kích thích tôi, cuốn tôi vào dòng chảy của sự đam mê và dục vọngdâng trào. Một tay tôi vòng ra sau Nguyên, ép đầu cậu ấy lại gần tôi hơn, nhấn chìm cậu ấy bằng cái lưỡi của mình. Taycòn lại, tôi luồn vào áo Nguyên, một cách điên cuồng nhất vuốt ve làn da mềm mại mà tôi vẫn luôn khao khát. Đã hainăm rồi, đã hai năm tôi không được chạm vào Nguyên. Hai năm tuy không ngắn, nhưng là quá dài đối với kẻ luôn phảichờ đợi và nhớ nhung. Có lẽ...Nguyên cũng thế. Cậu bé của tôi, vòng cả hai tay quanh cổ tôi, ghì chặt tôi cứ như cậu ấysắp sửa đu hẳn lên người tôi. Một cách vụng về và rụt rè, Nguyên dần đáp trả lại tôi. Đừng lo baby, anh sẽ dẫn dắt em, cậu bé của anh.

  Người đẹp nhờ lụa, nhưng một người đẹp thì sẽ đẹp hơn nếu không có lụa. Và Vương Nguyên là người đẹp, còn cái thứ gọi là áo mà cậu ấy đang mặc là vật che giấu cái đẹp. Tôi nhanh chóng lột áo của cậu ấy và của chính mình vất xuống sàn. Đẩy Nguyên tựa vào bức tường sau lưng, tôi ép cơ thể mình vào ngực cậu ấy và ấn phần thân dưới của mình vào phầnthân dưới của Nguyên. Chỉ là một sự va chạm, điều đó là không đủ, tôi cần một chuỗi sự va chạm và những va chạm đó,phải mạnh mẽ hơn. Vẫn tiếp tục nụ hôn, tôi di chuyển lên xuống, cọ xát thân thể mình lên Nguyên. Một cảm giác khôngtên dâng lên khi tôi cảm nhận được thứ cộm lên dưới lớp quần của Nguyên. Tôi vốn dĩ là một kẻ không kiên nhẫn, và sựnhẫn nại thì chẳng bao giờ chiến thắng được ham muốn. Và hiển nhiên, một cách vội vã nhất, tôi cởi quần dài của Nguyên, dứt khỏi nụ hôn rồi quỳ xuống. Tôi mê mẩn nhìn một vẻ đẹp khác của Nguyên đang hiện diện trước mắt mình.Tôi hôn nhẹ lên nó và cậu bé đáng yêu của tôi phản ứng lại bằng cách hơi giật người về phía sau. Tôi mỉm cười và hôn lênnó một lần nữa rồi dùng cả hai tay cởi bỏ nốt quần lót của Nguyên. Rõ là khi không có quần áo, nét đẹp của Nguyên được thể hiện một cách trần thế nhất. Tôi nở một nụ cười mà tôi cho rằng đó là nụ cười gian tà nhất thế giới, tôi ngướcmắt nhìn Nguyên, cậu bé đáng yêu đang ngượng ngùng và cố quay mặt chỗ khác tránh ánh nhìn của tôi. Tôi lại cười vàkhông làm khó Nguyên của tôi nữa, tôi quay lại với việc của mình.

  Phong phanh thế này rất lạnh, tôi sẽ sưởi ấm cho "bé cưng" của cậu ấy. Cầm lấy thành viên của Nguyên, tôi từ từ đưa vào miệng mình. Từng chút, từng chút một cảm nhận một sự khoái cảm lạ kì. Mút lấy nó một lượt, tôi dùng lưỡi liếmdọc theo chiều dài, rồi lại tiếp tục mút, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Nguyên phần vì ưỡn cong người, phần vì dùngtay ấn đầu tôi khiến thành viên của cậu ấy vào sâu hơn trong miệng tôi. Rõ là khi bị dục vọng xâm chiếm, thiên thần cũnghóa ác quỷ. Tôi vẫn tiếp tục với công việc của mình. Đôi môi sưng đỏ của Nguyên bặm chặt, dù thế, đôi lúc những tiếngrên cũng bật ra đầy kích thích, hai gò má đỏ ửng và gương mặt lấm tấm mồ hôi. Tôi hoàn toàn hài lòng, nhưng không để  cho Nguyên kịp đạt đến đỉnh điểm, tôi dừng lại, đứng lên và kéo cậu bé của tôi vào một nụ hôn. Nguyên có hơi ngỡ ngàng vì việc dừng lại đột ngột của tôi, tuy nhiên, cậu ấy không thể làm gì ngoài việc tiếp tục lao vào vòng xoáy của đam mê cùng tôi. Baby, anh sẽ đưa em đến đỉnh điểm của khoái cảm, nhưng sẽ là cùng với anh.   

  Vẫn duy trì nụ hôn, tôi cúi xuống nâng hai chân Nguyên lên, vòng ngang eo mình, cậu ấy cũng vòng hai tay quanh cổ tôi  và tôi mang Nguyên đến phía giường ngủ. Nhẹ nhàng đặt Nguyên xuống, tôi trườn lên người cậu bé, vẫn ở tư thếnằm giữa hai chân cậu ấy. Tôi phủ khắp người Nguyên những dấu hôn đỏ rực, sung sướng tận hưởng cảm giác được khám phá toàn bộ cơ thể Nguyên cùng với những âm thanh đầy gợi cảm. Như tôi đã từng nói, rượu vang đỏ là một thứcuống ngon và có màu sắc đẹp, nhưng nó sẽ đẹp hơn nhiều nếu thứ chất lỏng ấy chảy dải trên một thân thể tuyệt mĩ. Ngaykhi những giọt rượu đầu tiên chảy trên ngực, Nguyên tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không phản đối, thế nên tôi tiếptục thấm ướt làn da trắng nõn nà ấy. Vất cái li sang một bên, tôi cúi xuống, ngửi lấy hương thơm nồng nàn của rượu và mùi thơm ma mị của da thịt, thưởng thức vị thơm ngon bằng lưỡi của mình. Mọi thứ thật tuyệt, và cả người tôi nóng ran. Tôiđoán là tôi không say bằng men rượu, mà say bằng men tình. 

Nhổm người dậy, tôi cởi bỏ cả quần dài lẫn quần lót của mình, chuẩn bị cho một hành trình mới. Tôi có nhìn lầm không??? Là Nguyên vừa cười. Cậu ấy nhìn nó và cười. Có ý gì kia chứ ??? Tôi hơi tò mò, nhưng bỏ chúng qua một bên, tôi sẽhỏi cậu ấy sau. Với tay sang cái tủ cạnh giường, lấy ra từ trong đó một lọ chất bôi trơn. Thứ này đã được tôi mua về ngaykhi chuộc Nguyên. Và nó đã ở trong ngăn tủ này ngần ấy năm, chẳng biết có quá hạn sử dụng không nữa. Nghĩ thế,nhưng tôi vẫn thoa một ít ra tay rồi bôi lên thành viên của mình. Nâng một chân của Nguyên đặt lên vai, tôi cúi xuốngthì thầm vào tai Nguyên rằng nếu đau thì hãy nói, tôi sẽ dừng lại và tôi nhận được một cái gật đầu.

 Cầm lấy thành viên của mình, tôi chầm chậm đi vào bên trong Nguyên. Tôi có thể hiểu, nó đau thế nào. Không chỉ vì cáicách Nguyên cắn chặt môi và vò nát tấm ra giường, mà vì chính bản thân tôi cũng cảm thấy đau. Cái lỗ của Nguyên quá bé, nó siết chặt lấy thành viên của tôi, đồng thời tạo ra một sự cọ xát đầy gợi cảm mà tôi luôn mong muốn. Càng vàosâu bên trong Nguyên, sự đau đớn càng tăng gấp bội, tôi thấy được khóe mắt cậu ấy ngập nước. Ngay khi toàn bộ chiềudài của tôi đã nằm bên trong Nguyên, và tôi cũng đã nhận được dấu hiệu chấp nhận, tôi bắt đầu di chuyển. Tôi như vỡòa trong khoái cảm ngay khi những va chạm đầu tiên bắt đầu. Tôi nhắm nghiền mắt để tận hưởng thứ được gọi là sungsướng.

 Vò nát tấm ra giường, đôi mày của Nguyên níu lấy nhau, toàn thân cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, và nước từ khóe mắt chảydài. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục di chuyển thật nhanh, thật mạnh cho đến khi những tiếng kêu đau chuyển thành nhữngtiếng rên thỏa mãn, cho đến khi cả hai chúng tôi cùng đến đỉnh điểm, cùng hét tên đối phương, và ra gần như một lúc. Tôira bên trong Nguyên, và thức dung dịch trắng đục, nhầy nhụa bám đầy trên ngực tôi, cũng như ngực của Nguyên và ởlối vào của cậu ấy. Tôi rút thành viên của mình ra khỏi Nguyên và nằm xuống bên cạnh cậu ấy. Siết chặt lấy cậu bé, tôicố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình và Nguyên cũng thế.

Hôn lên tóc Nguyên, tôi vuốt nhẹ tấm lưng trần mềm mịn. Ngủ ngon, thiên thần của anh!!!

Tôi được Mặc Tử Hàn cho biết, trong hai năm, Nguyên đã làm tất cả mọi việc, từ trông trẻ, cho đến lao công, rửa chén,bồi bàn để kiếm tiền vốn mở quán kem. Và quán kem KaiYuan chính là của Nguyên. Mặc Tử Hàn cũng cho tôi biết, Nguyên đã rất trông mong ngày quán kem được mở, cậu ấy háo hức ra mặt. Và lí do mà Nguyên để tôi và lũ kia đếnquán kem rồi mới chịu trở về chỉ vì muốn xác định rằng tôi có còn nhớ nhung, thương yêu cậu ấy hay không. Rõ là một conHeo ngốc. Tôi còn được biết thêm rằng, tuy Nguyên không khóc, nhưng những lúc rảnh rỗi, cậu ấy luôn thẫn thờ và tâmtrạng thì hầu như lúc nào cũng không vui. Nguyên còn để cả điện thoại ở nhà tôi chỉ vì sợ sẽ không cầm lòng được màgọi cho tôi. Thật sự, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi yêu Vương Nguyên, và cậu ấy cũng yêu tôi như thế. May là thằng cháu khỉ không có ở đây, vì tôi vừa cười đấy. Cười một mình. Tình yêu có thể biến con người thành một kẻ ngốc. Cả tôi lẫn Nguyên. Con Heo ngốc, và đáng yêu. Àh, và một điều quan trọng là ngày mai chúng tôi sẽ cưới nhau. Tôi vui đến mứcmuốn nhảy cẫng lên. Hãy chúc phúc cho chúng tôi nhé !!!

//Gấu béo àhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh //

//ah, vợ gọi, vợ gọi, tạm biệt nhé//

~~~~~Chính Văn Hoàn~~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hura tung bông. 

Cuối cũng lười ta cũng đã hoàn thành. M.n đọc vui cho ta ý kiến nhé.

Chương cuối này làm ta thấy vui nhất ã. Cuối cùng Đại Ca cũng đã ăn đc BB.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro