End......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái fic nó gốc ai muốn biết k? Nó là cái fic chong xáng nhất mà t từng đọc vs cái tên nó mang....

Và h vào truyện thôi,

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Ngay sáng hôm sau, chúng tôi lên đường đi Trùng Khánh. Vương Nguyên đã dậy từ rất sớm và chuẩn bị mọi thứ. Tôi nghĩ Vương Nguyên nôn nao không phải vì vụ kiện mà là vì sắp được trở lại quê nhà. Cậu bé của tôi hào hứng hẳn lên. Suốt chặng đường, Vương Nguyên cứ huyên thuyên nói mãi. Khi gần đến nơi, Vương Nguyên giới thiệu cho tôi đủ mọi thứ mà chúng tôi trông thấy. Xem ra thì cậu nhóc này vẫn chỉ là một thằng bé.   

  Những gì chúng tôi có được sau chuyến đi là tin cha mẹ của Vương Nguyên đã mất trong một vụ hỏa hoạn sau một tháng cậu ấy bị bán đi. Vương Nguyên rấtgiỏi trong việc che giấu cảm xúc nên sau khi nghe cái tin động trời ấy, mặt cậuấy không một biến đổi cũng không làm tôi bất ngờ. Tôi nắm lấy tay Vương Nguyên và đưa cậu ấy ra xe. Tôi không biết nói gì nhưng tôi hy vọng Vương Nguyên có thể hiểu rằng mọi chuyện đến đây coi như chấm dứt và cậu ấy có thể sốngbình thản bên cạnh tôi. Ngay khi Vương Nguyên định bước lên xe thì một ngườiphụ nữ trạc 40 gọi cậu ấy lại, và tôi nghe Vương Nguyên gọi bà ấy là mama. Sauđó Vương Nguyên cùng người phụ nữ ấy đi vào một căn nhà và tôi cũng đi theo.   

  Tôi chưa bao giờ thấy Vương Nguyên khóc, và đây là lần đầu tiên. Cậu ấy gục đầu vào ngực tôi và khóc nức nở, đôi vai gầy của Vương Nguyên run lên bần bật, và mỗi nhịp run là mỗi lần tim tôi lại thắt lên đau đớn. Người phụ nữ ấy là mẹnuôi của Vương Nguyên và bà ấy nói cho chúng tôi nghe cái sự thật tàn nhẫn. Chamẹ của Vương Nguyên không hề bán cậu ấy. Họ mắc nợ, và bọn cho vay nặng lãidọa sẽ giết chết Vương Nguyên. Lo sợ cho đứa con trai của mình, họ đã giao Vương Nguyên cho một thanh niên họ Hạ - người ở Bắc Kinh duy nhất mà họ quen biếtvà tin tưởng, nhưng không ngờ đó là tay chân của lão Lí và Vương Nguyên bịđưa vào động quỷ. Trong lúc đó, bọn cho vay không lấy được tiền và khôngcó con tin để uy ****, chúng tức tối đã đánh chết cha mẹ Vương Nguyên và phónghỏa, xóa dấu vết. Do tiền tài và quyền lực của chúng quá lớn, cảnh sát đãnhấn chìm vụ này và nhấn cả Vương Nguyên vào một vòng thù oán. Ngay khi biếtcái sự thật ấy, tôi thấy mắt mình cũng ươn ướt. Nguyên Nguyên của tôi, cậu bé của tôi...  

  Chúng tôi ở lại Trùng Khánh một tuần để làm lại đám tang cho cha mẹ của Vương Nguyên và xây dựng mộ phần cho họ. Ngay khi những nén nhang đầu tiêncắm xuống đất, Vương Nguyên lại khóc. Đôi mắt của cậu ấy u tối và tất cả như bịphủ mờ bởi một đám mây đen. Hàng xóm, ai cũng khóc. Tôi phải cố gắng lắmmới không để mình rơi nước mắt. Đám tang xong xuôi, Vương Nguyên đòi trở lại Bắc Kinh ngay lập tức, tôi cũng không hỏi gì và mẹ nuôi của Vương Nguyên cũng chẳng ngăn cản. Bà ấy chỉ đưa cho tôi và Vương Nguyên một số thức ăn, dặn dòchúng tôi nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau khi Vương Nguyên lên xe, tôi đóng cửa chocậu ấy, mẹ nuôi của Vương Nguyên kéo tôi ra một góc và nói rằng hãy chăm sócvà yêu thương Vương Nguyên. Tôi nhìn bà rồi siết chặt lấy tay bà và nói rằng tôihứa. Sau đó tôi lên xe, quay trở về Bắc Kinh.                 

  Vương Nguyên bên cạnh tôi im lặng, chẳng nói lời nào. Tôi cũng không muốnquấy rầy cậu ấy, tôi hiểu, Vương Nguyên cần sự yên tĩnh. Khi về đến Bắc Kinh, tôiđánh xe ra bờ biển gần nhất. Thiết nghĩ gió mát sẽ làm cho tâm hồn Vương Nguyên nhẹnhàng hơn. Vương Nguyên xuống xe, đi ra phía sát bờ, hướng ánh mắt xa xămsang phía bờ bên kia. Gió lồng lồng cuốn lấy cậu bé của tôi. Lớp áo sơ mimỏng manh bị gió thổi, dính sát vào người cậu ấy, Vương Nguyên bỗng chốc trởnên mỏng manh. Tôi tiến đến gần và ôm Vương Nguyên từ phía sau, cậu nhóclặng lẽ tựa đầu vào ngực tôi và khép hờ đôi mắt. Tôi nói đâu có sai, gió mát sẽkhiến Vương Nguyên dễ chịu hơn. Và hơi ấm sẽ khiến Vương Nguyên thanh thản hơn.                           

  // Nguyên Nguyên, em còn anh //   

  Hôm đó, hơn 11 giờ chúng tôi mới về nhà. Chí Hoành cũng đang ở nhà của tôi.Quái, thằng bé làm gì mà giờ này vẫn còn ở đây ??? Và thắc mắc của tôi ngaylập tức được giải đáp, là đĩa trò chơi mới, Chí Hoành vừa mua được nên chờ cậubé của tôi về chơi cùng. Tôi chưa kịp nói với Vương Nguyên rằng cậu ấy nên ngủsớm và cái trò ấy, sáng mai hãy chơi thì cậu bé của tôi đã ngay lập tức bay vềphía Chí Hoành với cặp mắt sáng rỡ. Hay thật, vừa mới nãy còn tiu nghỉu như conmèo con, bây giờ thì lại hăng hái như thế đấy. Vương Nguyên giỏi che giấu cảmxúc nhưng không biết giả vờ. Tôi mừng vì cậu ấy đã trở lại bình thường.  Nhưng điều đó không có nghĩa là Vương Nguyên và Chí Hoành được thức trắng đêmđể chơi game.      

  // Này !!! Dẹp ngay !!! Vương Nguyên lên phòng ngủ, còn Chí Hoành, mau gọi Thiên Tỉ đến đón về ngay !!! //     

  Người ta thường bảo hổ mọc thêm cánh thì cực kì nguy hiểm. Và Vương Nguyên làhổ, còn Chí Hoành là cánh. Hai tên ác ôn này, vừa phang cho tôi hai cái gối vàomặt. Vương Tuấn Khải tôi có thêm Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thể đánh bại hai nhóc tìhung dữ này. Thôi kệ, thức trắng một đêm cũng không thể chết được. Nghĩthế nên tôi lủi thủi leo lên phòng ngủ và dặn dò bọn nhóc đừng làm ồn.Không có Vương Nguyên...làm sao tôi ngủ đây. Trời ơi là khổ !!!                  

Sáng ra, tôi dậy từ rất sớm. Tôi không muốn thừa nhận nhưng thật sự làkhông có Vương Nguyên khiến cho giấc ngủ của tôi vốn dĩ khó khăn lại càng khókhăn gấp bội. Tôi vươn vai và gấp chăn lại. Chỗ trống bên cạnh tôi, lạnh tanh.Hoặc là Vương Nguyên đã không ngủ, hoặc là cậu ấy có ngủ và đã dậy từ rất sớm.Cái trò chơi đó có gì hay cơ chứ ??? Chẳng phải là một anh chàng đẹp trai sẽhay hơn sao ??? *Có tự luyến quá k a* 

Tủi thân quá, Vương Nguyên vì một trò chơi bỏ tôi một mình thếnày. Tôi đứng dậy, mở cửa sổ đón nắng vào phòng và tập vài động tác đơngiản. Nhắc mới nhớ, đã khá lâu rồi tôi chưa đi tập thể hình. Và điều quantrọng ở đây là thân hình của tôi vẫn rất tuyệt vời. Tôi không bốc phét, cũngchẳng tự cao (* ừ a.k có tự cao mà, vẫn chưa tỉnh ngủ thôi*) vì sự thật là thế. Nhưng tôi nghĩ là tôi cũng nên đi tập thể hìnhtrở lại, có thể nói là vì Vương Nguyên. Và...tôi phải đi tìm cậu bé của tôi cái đã. (Au y anh Đao. j cx nhớ vl nó)

  Tôi xuống dưới nhà và trông thấy Chí Hoành đang ngủ trên sô pha. Biết ngay, lạicãi nhau với tên kia. Thằng nhãi này, cứ chọc ghẹo cháu của tôi, thể nào tôicũng cho hắn ta một trận. Tôi dùng chân đạp nhẹ vào người Chí Hoành để đánhthức thằng nhóc, và miệng thì la oai oái rằng dậy đi, dậy đi nào con vịt lười. Chí Hoành vốn không phải là đứa mê ngủ giống Vương Nguyên nên tôi chẳng cần tốnquá nhiều sức vào việc đánh thức nó. Thằng bé ngồi dậy và đưa tay dụi mắt,nó chẳng thèm nhìn tôi và cũng chẳng chào tôi lấy một câu mà mở miệng ralà  Tiểu Nguyên đâu rồi ??? Đáng nhẽ nó phải gọi là Chú Dâu chứ ???                      

  // Gấp chăn lại và đi làm vệ sinh cá nhân đi. Còn Vương Nguyên, có thể cậu ấy rangoài rồi //      

  Chí Hoành ậm ừ và bỏ đi một mạch vào nhà tắm, chẳng quên ném cái chăn vàotôi và bảo chú gấp hộ con. Tôi là chú, chứ không phải là con sen. Nhưng mớisáng sớm, tôi chẳng muốn đôi co với con nít. Gấp cái chăn lại đàng hoàng, tôiném nó lên ghế và ngồi xuống, bật tivi. Chủ nhật sẽ có nhiều chương trìnhhay, và nó có thể giúp tôi giết thời gian trong lúc đợi Vương Nguyên về. Hôm naytôi muốn đưa cậu bé của tôi đi ăn kem. Kem tình nhân, chỉ cần tưởng tượngra cảnh tôi và Vương Nguyên ngồi bên nhau dưới ánh nến, cậu bé đút cho tôi từngmuỗng kem ngọt lịm thì đã thấy thích rồi. Hy vọng là không ai thấy, nhưng tôivừa cười đấy, cười một mình, rõ điên.                           

  // Chú điên àh ??? Sao lại cười một mình như thế ??? Mặt ngố thế là cùng //   (*hahah ta cx cười* Đao nó điên thật rồi*)

  Thằng nhóc láo toét, chú nó mà nó nói thế đấy. Lại còn bảo mặt tôi ngố. Khổcái thân làm chú. Nhưng thôi kệ, nó nói gì mặc nó, tôi không dại mà đụng vàothằng nhóc ấy một lần nào nữa. Tôi không muốn bị Vương Nguyên "xử". Thằngquỷ con đó, tôi chẳng hiểu nó làm cách gì mà Vương Nguyên lại cưng nó đến nhưthế. Nói ra thì thật là trẻ con nhưng tôi thấy ganh tị với nhok đó. Tôi khôngmuốn Vương Nguyên cưng chiều ai ngoài tôi. Tôi muốn Vương Nguyên là của riêng tôi,và chính tôi cũng là của riêng cậu ấy.                    

  Quái...sao tôi dò mãi chẳng có chương trình gì hay ho thế này ??? Bình thườngkhi xem tivi cùng Vương Nguyên, cậu ấy luôn tìm ra những chương trình hay lắmcơ mà. Chẳng lẽ bây giờ cả cái tivi cũng phản tôi sao ??? Tôi mua nó cơ mà ???Tôi chán nản và tắt tivi rồi lôi báo ra đọc. Xem ra thì đọc báo vẫn thú vị hơncái thứ có hình động ấy nhiều. 

____________________OAO_____________________

Tôi ngủ quên. Bây giờ đã là 4 giờ chiều. Tôi cảm thấy đầu óc mình nặng nềnhư có đá bên trong và thân thể thì uể oải. Tôi nên đi tắm và...Nguyên Nguyên củatôi đâu ??? Cậu ấy chưa bao giờ đi ra khỏi nhà quá lâu. Tôi quờ quạng đứngdậy và đi về phía nhà tắm, tôi cần rửa mặt để tỉnh táo. Hoành hình như cũngđã về nhà. Tạ ơn trời là thằng nhãi lắm điều ấy không có ở đây, chứ nếukhông, tôi sẽ lại loạn cả lên bởi những câu hỏi tới tấp đại loại như là Vương Nguyên đâu, cậu ấy có bị sao không, làm sao để tìm ra cậu ấy bây giờ. Có lần, Thiên Tỉ gây gổ với bố mẹ và bỏ nhà ra đi và nhok  cũng đã hành hạ lỗ tai tôi như thế. Nhớ lại vẫn còn rợn da gà.                            

  Tôi đi lên phòng lấy điện thoại và gọi cho Vương Nguyên. Tôi thà là nghe tiếng nóicủa tổng đài trong điện thoại còn hơn là nghe tiếng chuông điện thoại củacậu ấy ngay trong căn phòng này. Cái quái gì thế này ??? Vương Nguyên chưa baogiờ ra ngoài và để quên điện thoại ở nhà. Cậu ta có thể đãng trí như vậy ưk ??? Tôi chợt có linh cảm không hay.               

  // Cậu ta chỉ muốn lợi dụng mày. Cái cậu ta cần là tiền, là vụ kiện tụng. Xongxuôi, cậu ta sẽ cao chạy xa bay và mày, sẽ bị bỏ rơi như một con thú đói tình//   

  Thằng khốn !!! Là thằng khốn Thiên Tỉ, chính hắn ta đã gieo rắc vào đầu tôicái thứ suy nghĩ chó má đó. Vương Nguyên của tôi không phải là hạng người nhưthế. Không phải. Không phải thế. Chắc là Vương Nguyên có việc gì đó. Hẳn rồi, cậuấy có việc bận. Bây giờ chỉ mới là 4 giờ, còn sớm chán, Vương Nguyên sẽ về, nhanhthôi, và tôi sẽ chờ. Khốn nạn, tôi ghét nhất là chờ đợi. Tôi đã nghĩ lại rồi, chờngười không quen vẫn dễ chịu hơn chờ một người mà mình yêu thương. Thờigian cứ nặng nề trôi và đầu óc tôi càng lúc càng trở nên bấn loạn. Là Vương Nguyên đã thực sự bỏ rơi tôi ??? Là Vương Nguyên đã gặp một chuyện gì đó khônghay ??? Cầu trời cậu ấy đừng gặp tai nạn. Tôi xọc tay vào tóc mình, vò nátchúng lên, tôi thật sự đang hoảng loạn. Ngồi trong nhà phỏng đoán chẳng íchgì, tôi nghĩ thế nên đánh xe ngoài để tìm Vương Nguyên . Lúc đó là 4 giờ rưỡi.   

-------------------------------------------------------------------------------------------                             

  Tôi đóng sầm cửa và van nài tên kia đừng nói thêm lời nào nữa. Tôi đã chạy xequanh thành phố suốt cả đêm đến sáng và cái mà tôi nhận lại được là sự thấtvọng đến khủng khiếp. Vương Nguyên đã rời bỏ tôi. Cậu ấy đã thật sự rời bỏ tôi.Những lời nói của Thiên Tỉ cứ lởn vởn trong đầu tôi, chúng hành hạ tôi. Cứnhư là sợi dây thừng siết chặt lấy con tim tôi. Tôi trượt người xuống và ngồibệt dưới sàn. Túm lấy cổ áo mình, tôi đấm vào ngực thật mạnh. Đấm vào nơimà ở bên dưới lớp da đó chính là cái thứ màu đỏ đang đập loạn xạ. Đấmngực, rồi tôi lại đấm xuống sàn. Một tay rồi dùng cả hai tay. Thậm chí, tôi cònmuốn đập cả đầu mình xuống. Có lẽ, bất tỉnh sẽ tốt hơn cho tôi. Bất tỉnh để quên đi cảm giác nhói đau này, bất tỉnh để hình bóng em tan biến. Nếu tôi tinrằng Vương Nguyên đã lừa dối tôi thì chẳng phải là sẽ hay hơn sao ??? Lúc đó, tôicó thể ghét cậu ấy. Lúc đó, tôi có thể giũ bỏ cậu ấy ra khỏi đầu óc tôi. Lúc đó,tôi có thể hiên ngang mà đi tìm cho mình một niềm vui khác. Quá tốt rồi còngì. Nhưng tôi hận bản thân mình, quá yếu đuối để có thể tin rằng Vương Nguyên lừa dối tôi. 

Vì tôi tin Vương Nguyên không làm thế. 

Tin để yêu nhiều hơn. 

Tin đểgiữ mãi hình bóng ấy trong lòng. 

Tin để có đủ can đảm mà chờ đợi. 

Tôi sẽ tin,và tôi sẽ chờ!!!  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sao h tôi thấy hận BB mk quá xá nè. Sao lúc ngược BB t k có muốn hận Đại Ca lắm đâu mà h t muốn hận BB quá.

Còn 1 chap nữa là hoàn rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro