Ai mới là kẻ tầm thường ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Dương vẫn cư xử bình thường với tôi,và tôi cũng cố gắng quên đi những chuyện ngu ngốc mà mình đã từng làm trước kia, dày mặt như không có gì xảy ra để tiếp tục ép bản thân vào vai đứa em gái nghịch ngợm của anh. Chúng tôi vẫn đi học cùng nhau nhưng không đi chung xe nữa, Dương Dương vẫn kèm tôi học bài và la mắng tôi khi tôi lười, vẫn hay hỏi han tôi đủ thứ chuyện đúng theo kiểu của một người anh lớn và tuyệt nhiên anh không hề nhắc tới Hiểu Linh .
-Này ! Ước mơ của em là gì ?
Dương Dương dựa vào bàn, lấy tay gõ gõ vào trán tôi nheo nheo mắt cười khi tôi đang ngây người, miệng cắn bút, hai tay chống lên má. Hôm nay anh mặc chiếc áo phông màu trắng làm cho phòng học của tôi như muốn sáng lên.
Tôi giật mình. Hả ...ước mơ à ?
Hồi còn học mẫu giáo, tôi muốn trở nên xinh đẹp và tài năng như thủy thủ mặt trăng. Để thực hiện nó ư ? Tôi xem thủy thủ mặt trăng thật nhiều, nuôi tóc thật dài, đòi búi hai bên, học tập các động tác của cô ấy đến thuộc làu .. Và sau thì sao nhỉ ? Năm học lớp hai tôi đã nhận thấy nhân vật đó là chẳng hề tồn tại, tôi không thể hóa phép cũng không thể bay và cũng chẳng có chàng trai nào đẹp trai như Tuxedo mặt nạ đến với tôi ! Aizz thật xấu hổ cho niềm tin tưởng ngây thơ suốt ba năm trời đằng đẵng.
Năm lớp sáu , ước mơ của tôi trở nên thiết thực hơn. Đó là có một trí nhớ siêu đẳng, một đầu óc thông minh phi phàm để không phải cắn bút trước mỗi bài kiểm tra. Tôi cố gắng đọc nhiều sách, chơi những trò chơi trí tuệ , gắng học chăm chỉ môn toán vì theo mẹ tôi là người học được toán là người thông minh, nhưng chỉ bằng một câu nói của giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán làm tôi sụp đổ hết mọi quyết tâm. Tôi nhớ mãi ngày hôm đó, trong giờ học cô giáo liếc nhìn cuốn vở bài tập đã làm đầy đủ của tôi rồi nói bâng quơ:
- Mười bài thì sai hơn nửa ! Chẹp...dã tràng xe cát rồi. Cố , cố nữa cũng thế thôi.
Ánh mắt cả lớp đổ dồn về tôi, có người ngỡ ngàng có người thông cảm . Câu nói của cô khiến tôi xấu hổ, cay cú tột độ. Năm đó tôi mười hai tuổi. Không còn nhỏ và cũng chưa lớn nhưng tôi đủ nhạy cảm để hiểu được dã tràng xe cát là gì.
Thật nực cười !
Cô đâu có biết, buổi tối hôm trước tôi đã tự mình làm hết bài tập mà không cầu cạnh hỏi han Dương Dương như mọi khi, tôi tỉ mẩn viết từng con số, say mê làm bằng hết bài mới chịu lên giường đi ngủ. Trong lòng tôi lúc đó đầy quyết tâm, đầy cố gắng vậy mà...sau một cái liếc nhìn, sau một lời nói không hiểu vô ý hay cố tình, tôi lại trở thành một con dã tràng ngu ngốc, một đứa học sinh đầu óc chậm tiến có cố cũng bằng thừa. Cô giáo đó cũng như một số đông người lớn luôn nghĩ "Ôi chà, nó mới mười mấy tuổi, làm sao mà hiểu được chứ !" Nhưng họ nhầm. Trẻ em dù có vô tư nhưng trí óc và trái tim non nớt của chúng rất mong manh và dễ tổn thương, có thể dễ khóc dễ cười, dễ giận và dễ quên nhưng khi bị tổn thương thì rất khó chữa lành. Lời nói có thể cứu sống cũng như có thể giết chết con người. Đương nhiên là trong chuyện này thì tôi không chết, nhưng lòng quyết tâm học hành của tôi thì đã chết. Tôi căm thù trường lớp, căm thù các giáo viên và trở nên bướng bỉnh cứng dầu.
Ngay ngày hôm đó, sau khi đi học về tôi trốn vào nhà vệ sinh vứt tất cả sách vở môn toán xuống bồn cầu khóa trái cửa lại, vặn nước chảy thật to và khóc lóc dữ dội cho tới khi bố tôi phá cửa lôi tôi ra ngoài.
....
Bây giờ à, nói ra thì có vẻ buồn cười nhưng hiện tại thì...tôi chẳng biết tôi muốn gì. Bốn đứa bạn của tôi, chúng đều có định hướng riêng cả rồi, Hạ Lam thì muốn làm một cô giáo dạy Hóa (tôi thấy nghề này thật nhàm chán và tôi mong nó đừng như những cô giáo hay làm khó tôi ), Trương Tuấn thích làm lập trình viên ( ây dà...cái nghề thật khô khan), Lâm Phương với tính cách hiền lành ngọt ngào thì muốn làm cô nuôi dạy trẻ (Hừm...tôi thấy lũ trẻ con thật đáng ghét), còn Đồng Lượng thì sẽ đi du học sau khi tốt nghiệp cấp ba ( Cái này với tôi thì có vẻ hay nhất ). Vậy đó các bạn tôi đều có kế hoạch riêng, vạch cho mình một con đường trong tương lai, có thực hiện được hay không thì không hề biết trước, nhưng dù sao thì vẫn hơn tôi - một đứa học hành làng nhàng không có một chút gì gọi là hoài bão hay khát vọng cả.
Thành tích học tập của tôi không khá khẩm cho lắm, từ trước tới giờ luôn yếu nhất là môn toán và tiếng Anh - hai môn trọng điểm để tôi có thể tốt nghiệp . Tôi lười, khả năng tập trung không tốt vì vậy bố mẹ tôi lo lắng và giáo viên thì cực kì không thích tôi. Hôm vừa rồi tôi bị cô Hồng điên tiết lôi lên bảng tuyên bố trước toàn thể lớp rằng "Nếu Lạc Tâm đỗ tốt nghiệp, tôi thề tôi bé bằng con kiến" - khi tôi không làm được loại bài tập dễ nhất. Da mặt tôi dày mà, tôi chẳng xấu hổ nữa.
Chỉ có mỗi Dương Dương không nhận ra sự cứng đầu của tôi, anh kiên nhẫn chỉ tôi từng bài toán, chỉ tôi từng lỗi sai nhỏ trong phát âm tiếng Anh. Đôi khi tôi có làm đúng toàn bộ bài tập hoặc bài kiểm tra toán của tôi không dưới 5 điểm, tôi có hồ hởi khoe nhưng anh chỉ trưng ra cái biểu cảm "Cần phải cố gắng hơn nữa".
Nhìn lên tóc mái đang bay bay vì gió quạt của Dương Dương, tôi khịt khịt mũi..
- Ứơc mơ á ? Với em là ăn sữa chua mà không phải liếm nắp hộp, mặc váy ngắn không bị tốc và được ngủ trong lớp !
Vừa dứt lời thì đầu tôi bị một cuốn từ điển dày cộp nện vào cái "BỐP", Dương Dương quắc mắt nhìn tôi mắng "Đồ ngốc!".
----------------->>>>>>>>>>^_^<<<<<<<<<<<<-------------------------

Phải nói rằng dù đang "đau khổ" vì người trong mộng có người trong mộng nhưng tôi vẫn hay chú ý tới chuyện tình cảm Dương Dương và Hiểu Linh. Tôi là con người đầy mâu thuẫn, biết là không học sẽ không thi được tốt nghiệp nhưng tôi không muốn học, biết là khi để ý tới chuyện của Dương Dương sẽ rất đau lòng nhưng tôi thật không thể không để ý.
Tôi hay lén nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Hiểu Linh đi bên Dương Dương, ây chà..cái dáng vóc mảnh mai đó thật sự gợi cảm giác muốn che chở, cái ánh mắt long lanh như con thỏ trắng kia thật khiến người ta muốn cưng chiều. Tôi nhìn Hiểu Linh rồi nhìn lại chính bản thân mình, sau lắc đầu thở dài buồn chán. Tôi mãi là Lạc Tâm, cứng đầu đáng ghét và ngu ngốc, dù tôi có làm thế nào đi chăng nữa, ánh mắt và trái tim của Dương Dương sẽ chẳng bao giờ hướng về phía tôi.
... Giờ tiếng Anh đáng ghét lại đến, để tránh bị kiểm tra miệng tôi quyết định trốn vào nhà vệ sinh nữ từ giờ ra chơi cho đến hết thời gian kiểm tra mới vào lớp. Chọn một "chỗ ngồi" có vẻ sạch sẽ nhất và đóng cửa lại, tôi khoan khoái vươn vai mỉm cười tự khen mình thông minh.
Có tiếng bước chân của nhiều người, tiếng mở vòi nước..tôi im lặng lắng tai nghe:
- Này chị Hiểu Linh, chị mua đâu ra cái lắc tay trông quê mùa thế ?
Người có tên Hiểu Linh đáp:
- À, của Dương Dương tặng đó. Aizz..nhìn thật đáng vứt vào sọt rác.
Có tiếng cười rúc rích, giọng nói của Hiểu Linh lại nhẫn tâm vang lên:
- Dương Dương đúng là kẻ ngốc, chị chẳng nghĩ hắn tặng chị thứ này đâu ! Tầm thường..tầm thường y như gia cảnh nhà hắn vậy.
Đầu óc tôi bốc hỏa. Dương Dương - người trong mộng của tôi, người mà tôi rất yêu quý...không ngờ lại bị coi thường, bị gọi là kẻ ngốc. Dương Dương ơi là Dương Dương, mắt nhìn người của anh đâu cả rồi !!!
Rầm
Tôi đạp cửa lao ra, Hiểu Linh và một bạn khóa dưới giật mình mở tròn mắt. Như một con hổ dữ, tôi lao tới tát cô ta một cái thật đau rồi hét lên:
- Mày nói gì ? Ai ngu ngốc ? Ai tầm thường ???
Hiểu Linh ôm mặt nhìn tôi ngỡ ngàng vài giây rồi sau đó rít lên, xông vào túm tóc tôi trả đũa.
- A... mày là đứa em hàng xóm của Dương Dương hả ? Mày nghĩ tao là con gà để mày muốn làm gì thì làm à..
Phòng vệ sinh nữ trở thành sân đấu cho tôi và Hiểu Linh. Cô ta gầy nhưng không hề yếu đuối như dáng vẻ thường thấy, tôi bị túm tóc, má bị móng tay sắc nhọn cào xước. Rất đau đớn, nhưng tôi không buông Hiểu Linh ra mà gắng sức dùng gót giày đạp vào đùi, nhẫm vào chân cô ta thật lực.
Khi có kha khá bạn học tụ tập lại đông đủ trong nhà vệ sinh, thì cũng là lúc tôi và Hiểu Linh bị tách ra khỏi nhau. Cả hai đều thương tích đầy mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, miệng nhổ phì phì buông những lời mắng mỏ cay độc.
Thấy Dương Dương hoảng hốt chạy vào, cô ta òa khóc ôm lấy cánh tay anh luôn miệng đổ tội cho tôi:
- Dương Dương... bạn học này đánh em..
Ánh mắt đầy ngỡ ngàng, tức giận, oán trách của Dương Dương nhìn về tôi..
- Lạc Tâm ..sao em lại ... ?
- Vì cô ta nói anh là đồ ngốc, là thứ tầm thường - Tôi quệt vết máu ươn ướt ở cằm, nghiến răng trả lời lại.
- Không..không phải, bạn gái đó gây sự trước.. - Hiểu Linh khóc không ra tiếng, toàn thân run rẩy như sắp ngã tới nơi. Ô..thật thương tâm..Thật không khác gì con hồ li chín đuôi tôi hay thấy trên phim.
- Đúng đó, là Lạc Tâm đánh bạn gái anh trước. - Đứa con gái đi cạnh Hiểu Linh khi nãy nhanh nhảu bao che. Thật là đồ adua.
Không đợi cho Dương Dương nói câu gì, tôi cúi xuống vơ lấy chiếc lắc tay mà khi nãy Hiểu Linh vứt dưới sàn chạy nhanh về lớp với bộ dạng te tua thảm hại.
---- Giờ ra chơi
Hạ Lam lấy thuốc sát trùng chấm chấm vào má tôi, giọng nói y như một bà cô:
- Cậu chẳng ra sao cả. Lại đánh nhau
Tôi ấm ức nhưng im miệng không cự cãi.
-Lẽ ra cậu phải ghi âm lại cuộc nói chuyện đó, gửi cho Dương Dương mới đúng !
- Khi đó tớ tức quá, chỉ muốn cho con hồ li đó một trận, thêm nữa tớ không thích làm trò gián điệp như thế... Ay ui... - Vết thương ở cằm xót xót làm tôi nhăn mặt.
Bộp bộp.. Một bàn tay vỗ mạnh lên bàn làm tôi giật mình,ôi..cô Hồng.
Chưa bao giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó, tức tối tới long trời lở đất của cô ấy.
- Khi nãy Hiểu Linh tố cáo với tôi là em đánh trò đó.
Tôi gật đầu: Vâng
- Thật là hư hỏng, em nghỉ tiết học này rồi cùng tôi lên phòng hội đồng !
...
Tôi bị kỉ luật, trừ điểm rèn luyện và phải mời bố mẹ đến trường. Tối hôm đó, tay cầm bản kiểm điểm, tôi run sợ cúi đầu đứng trước mặt bố mẹ.
- Mẹ không ngờ ! Con không khi nào là không làm loạn. - Mẹ tôi thốt lên đầy tức giận và bất lực.
...
Bốp.
Tôi lãnh trọn một cái tát rất mạnh của bố, người loạn choạng sắp ngã ra phía sau đánh rơi cả bản kiểm điểm, một bên má đau rát nóng rực.
- Đi về phòng mà suy nghĩ đi ! Cấm mày đi ra ngoài chơi từ bây giờ ! Bố tôi tức giận quát tới lạc giọng, ông xưng hô "mày tao" là khi cơn thịnh nộ lên tới đỉnh điểm. Tôi giống như một con mèo nhỏ bị bắt quả tang khi ăn vụng, lủi thủi cúp đuôi đi về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro