Chap 17: Có lẽ là yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết dạo gần đây cô bị gì nữa, cứ nghĩ đến anh thôi. Lúc nào trong đầu cô cũng chỉ có hai chữ ' Phong Ngạo', cô vả vả vào mặt mình cho tỉnh táo lại, cô đi lại đứng trước gương rồi ngắm mình trong gương, ngây ngốc giơ tay mình sờ lên trán, lên môi và sờ sờ lên cái vết bầm tím kia, cô thấy cái vết bầm tím đó cực kì chói mắt nên từ lúc rời khỏi phòng anh đến giờ vẫn chưa dám bước ra ngoài. Cô xấu hổ dùng lực của hai cánh tay mình áp mạnh vào hai cái gò má của cô. Đột nhiên điện thoại reo lên, cô thấy tên của Y Đình trên màn hình điện thoại nên lười biếng ấn nút nghe.

" Nhiên Nhiên, hôm qua cậu đi về cùng Phong Ngạo cũnh không nói với tụi mình một tiếng nữa, làm mình lo chết được"

Cô chưa thoát khỏi cái suy nghĩ đó lại một lần nữa Y Đình khơi lại nó cô liền xấu hổ đỏ mặt, ngập ngừng rồi kiếm đại một lí do để thoát câu hỏi khó trả lời kia.

" À....ừm.....hôm qua mình thấy hơi mệt nên anh ấy đưa mình về mà quên nói cho cậu một câu, mình xin lỗi nha"

" Được rồi, an toàn là tốt rồi. À mà, ngày mai chúng ta đi cấm trại tại đảo nên cậu chuẩn bị đồ kĩ một chút nha"

" Ừm, mình biết rồi"

" Nghĩ ngơi đi, mình có chút chuyện"

Thật ra khỏi nhìn cũng đã biết Y Đình thích Dịch Phong rồi còn anh ta có thích Y Đình không thì còn phải coi biểu hiện.

Y Đình đi tới đi lui trong phòng rất lâu đang suy nghĩ gì đó đột nhiên lấy hết cam đảm, ưỡn ngực lên, hít một hơi thật sâu rồi quyết định bước ra mở chót cửa, vừa hay mới mở cửa ra đập vào mắt cô là một thân ảnh cao lớn, cô từ từ ngước mặt lên, là Dịch Phong. Cô mở miệng định hỏi anh đến đây làm gì nhưng mấy chữ đó đều bị nghẹn lại ở cổ họng cứ thế cô và anh nhìn nhau mãi. Đột nhiên anh ho khan vài cái, lấy lại cảm xúc ban đầu, anh gãi gãi đầu, giả vờ xoay qua đầu qua kia rồi xoay qua nọ cuối cùng cũng dám mở miệng.

" Y Đình, em đói chưa? Hay chúng ta đi chung nha"

Mặt anh lúc ngại nhìn vô cùng mắc cười. Anh vốn không đụng vào phụ nữ càng không tiếp xúc với những tình huống thân mật như vậy bao giờ, trừ người anh có cảm xúc, cho nên anh cũng không biết xử lí ra sao.

" Được.....em cũng vừa định đi qua rủ anh"

Cô cười với anh nụ cười thật duyên dáng, hơi cuối thấp người vì xấu hổ. Y Đình quay lưng đi vào để lấy túi xách rồi cùng anh đi ăn.

Phong Ngạo gọi điện cho cô không biết bao nhiêu cuộc, cô không nhấc máy, anh cũng hiểu rõ vì sao cô không nghe máy. Điện thoại cứ ở đó reo cô giả vờ như không nghe nằm trên giường ăn trái cây.

Cô đã chọc giận anh rồi. Anh đi lại quầy tiếp tân ra lệnh cho mấy cô nhân viên đưa thẻ phòng của Đồng Nhiên cho anh. Mấy cô nhân viên cũng không xa lạ gì nữa với anh liền đưa cho anh thẻ phòng của Đồng Nhiên. Không nghe máy thì gửi tin nhắn, anh chụp thẻ phòng của Đồng Nhiên gửi qua cho cô ấy kèm theo lời nhắn. Chuẩn bị ra ngoài, tôi chờ em ở dưới sảnh cho em thời gian 15'.

Cô tất nhiên là thấy được tin nhắn, đợi ở dưới sảnh có phải anh lại làm chuyện đồi bại như hôm qua không, không suy nghĩ nhiều nữa cô ngồi dậy vò đầu bức tóc miễn cưỡng chạy thẳng vào phòng tắm. Đúng như thời gian 15' sau cô lê bước từ phòng mình xuống sảnh. Cô chọn cho mình một một đồ hơi kín đáo, điểm nổi bật là cái áo tay dài, cao cổ nhằm mục đích che đi cái dấu đó. Cô bước gần tới nơi anh theo bản năng đặt cuốn báo xuống đứng lên nhìn cô. Điều đầu tiên anh thấy là chiếc áo cao cổ, anh cũng biết mục đích cô mặc nó là gì, liền cố ý trêu ghẹo.

" Không khỏe sao, sao lại mặc áo như thế này"

Cái mặt cô đen hơn cái lọ nồi, nhíu chặt mày lại, chu chu cái mỏ lên, cáu có, chất vấn.

" Không phải tại anh sao, biết mà còn hỏi"

Cô vừa nói xong liền sải bước đi trước không đợi anh. Anh tất nhiên biết cô giận cong môi cười một cái rồi đi tới bên cô.

Hai người đi dạo trên bờ biển, hoàng hôn buông xuống có hai con người đang lặng lẹ đi dạo, quả thật là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Anh nắm tay cô làm cô hơi giật mình nhưng cô cũng không nói gì mà im lặng nhìn anh, dần dần mười ngón tay đan vào nhau rồi sải bước chậm rãi đi dưới cát. Cô rất thích biển và đặc biệt hơn là những buổi như thế này. Cô cởi bỏ đôi giày mình ra và bỏ túi xách xuống, xoăn tay áo lên rồi vọt lẹ xuống biển dọc nước. Cô chơi rất vui vẻ ngỡ như một đứa con nít hồn nhiên không lo âu gì cả. Anh đứng trên cát nhìn cô vui như vậy cũng bất giác cười lên, nụ cười ấm ấp, không quỷ dị như hằng ngày. Anh càng ngắm cô anh càng vui, cô gái này bình thường thì ương bướng, cứng đầu cũng có đôi lúc đáng yêu, bởi khi anh gặp cô trái tim băng giá đột nhiên lại nảy nở và cuồng nhiệt đến như vậy. Hay bởi Đồng Nhiên rất giống một người mà anh từng thương đặc biệt là lúc vô tư như vậy. Anh lại suy nghĩ đến cô gái đó, mi tâm anh bỗng nhíu chặt lại. Ngồi từ xuống cát, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, không ý thức bấm vào camera chụp lại toàn bộ khoảnh khắc đó. Không biết tại sao mình lại làm vậy.

Chắc có lẽ là yêu.

Cô chơi rất vui và cũng đã mệt nhừ ra. Đi về khách sạn cũng là hơn 7 giờ. Anh nắm tay cô đi vào khách sạn, tới phòng của hai người, cô quay lưng đi vào phòng thì bị anh nắm tay lại, cô trơ mặt nhìn anh, nheo nheo lông mi.

" Làm sao thế"

" Em nghĩ ngơi sớm đi"

Cô gật đầu rồi xoay bước đi vào phòng. Đi vào phòng cô thở hắc ra một hơi, nằm ình xuống giường, suy nghĩ lại những gì anh nói cũng như anh làm trái tim cô bỗng nhiên ấm ấp lên như có lửa đang cháy. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô nghi ngờ tưởng là anh liền lên tiếng.

" Ai đó"

" Là mình đây"

Thì ra là Y Đình. Cô nhanh chóng bước xuống giường đi ra mở cửa, thấy Y Đình vẻ mặt cũng không tệ liền trêu ghẹo.

" Hẹn hò với Dịch Phong thế nào rồi"

" Làm gì có"

" Ồ"

Cô gật gật đầu đi qua đi lại nhìn Y Đình nhìn đến Y Đình nổi cáu liền mới ngồi xuống nói chuyện.

" Sao thế, có chuyện gì sao"

" Không có gì, chỉ là muốn qua xem cậu thế nào thôi"

" Mình thì có làm sao đâu chứ, cậu mới là người có sao đấy"

Cô bạn này không lẽ mình còn không hiểu sao. Tuy không nói nhưng cũng biết cậu ấy thích Dịch Phong rồi.

" Cậu với Phong Ngạo sao rồi"

" Mình và anh ta thì có làm sao''

" Cậu đừng giấu mình nữa"

" Đúng vậy Y Đình hình như là mình thích Phong Ngạo mất rồi"

******

Ở bên kia phòng cũng có hai bạch bã hoàng tử đang ngồi hàng huyên.

" Thích con gái nhà người ta rồi à"

Phong Ngạo mỉa lời trêu chọc, ngồi xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo, lắc lắc ly rượu màu hổ phách trong tay.

" Ờ....., cậu giải quyết chuyện công ty như thế nào rồi"

Dịch Phong ấp a ấp úng nói rồi chuyển qua đề tài khác. Phong Ngạo nhìn anh một cái rồi cười như khinh, buông lời tiếp.

" Có chuyện thích hay không thích mà cũng không thừa nhận, đúng là mất mặt. Ba tôi lo hết rồi chẳng lẻ cậu không biết sao"

" Ừm......tôi biết chứ chỉ là nhất thời quên mà thôi. Mà tôi nói cậu nghe lão Lý hình như đầu óc đang nghĩ gì mà thu mua hết cả cổ phần và bắt đầu chơi chính khoáng nữa chứ, đúng là lão hồ ly"

" Lão ta lăn lộn trốn thương trường lâu năm đột nhiên lại phá sản về mấy cái thứ đó. Cậu nghĩ nó sẽ rất buồn cười đúng không"

Cặp mắt của anh cứ nhìn xa xăm, sâu không thấy đáy, giọng nói lạnh lẽo như quỷ santa. Dường như cậu bạn đã hiểu lời của anh liền cười nói.

" Cậu có phải là ra tay như vậy là rất tàn độc không. Đáng đời lắm lão hồ ly ông ta vì muốn có được cổ phần từ ba cậu mà chút nữa đã hại chết ba cậu, cũng may bác trai phúc lớn mạng lớn nên qua khỏi kiếp nạn"

" Hừ"Anh hừ lạnh một tiếng.

Nếu nói lão ta hồ ly chắc cậu cũng là con cáo già tu luyện ngàn năm.

Quay lại không gian trầm tư lúc nảy, Dịch Phong và Phong Ngạo bỗng chốc lát im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Bốn người mỗi tâm trạng khác nhau nhưng bốn người đều có một vị cùng nhau đó chính là vị ngọt của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro