Em là duy nhất [P14]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màu trắng ảm đạm cùng mùi thuốc sát trùng nồng lan tỏa khắp không gian, nơi lạnh lẽo ranh giới của sự sống và cái chết.

" Seungri, Seungri đâu rồi, Seungri của tôi "

JiYong với giọng nói uất nghẹn lao nhanh vào bệnh viện, tinh thần vô cùng hoảng loạn , đôi mắt đỏ hoe đầy bi thương ,vẽ mặt hốt hoảng xoay khắp nơi tìm cậu.

"Taekgu, Taekgu "

JiYong như điên loạn lao đến nắm cổ áo Taekgu, trừng to đôi mắt đục ngầu , mồ hôi cũng từng giọt theo khuôn mặt rơi xuống cằm, thanh âm run rẩy tiếng được tiếng mất

" Seungri.... Seungri....

" Bình tĩnh jiYong , cậu buông tay ra đã "

YoungBae cùng mọi người chạy đến kéo JiYong ra khỏi người Taeguk

" Khụ khụ "

Taekgu ho khang vài tiếng trấn tĩnh bản thân ngước mặt lên hít hít vài cái cùng giọng nghẹn lại ở cổ họng cố phát ra giọng nói.

" Seungri , cậu ấy, cậu ấy đang trong phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, máu ,máu nhiều lắm Seungri..."

"Tại sao , tại sao vậy chẳng phải em ấy đang yên bên Nhật hay sao, tại sao... Seungri "

Jiyong kích động gào thét chạy đến cách cửa phòng cấp cứu từ từ thả người xuống , đôi mắt vô hồn, tiếng nấc liên hồi , trong đầu hiện giờ trống rỗng , toàn thân lạnh ngắt tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nước mắt chực trào cay khóe mắt.

Taekgu lúc này mặc dù đang xúc động nhưng cũng không kìm chế được sự bình tĩnh mà lao vào nắm lấy cổ áo JiYong.

" Cái gì chứ, tất cả không phải vì anh sao , hả ! anh không biết vì sao à "

Taekgu cả người nóng rân khuôn mặt cùng ánh mắt đỏ ửng, cuộn tay thành nắm đấm , đấm một cái thật mạnh vào bên má của JiYong ,tay trượt xuống khóe miệng làm rách một đường , máu cũng bắt đầu rỉ ra.

" Taekgu, bình tĩnh đi , Taekgu

Taeyang kéo Taeguk ra vì lời nói cùng hành động diễn ra đột ngột nên tất cả vẫn đang trong sự kinh ngạc không thể tả.

" Bình tĩnh ? Anh kêu tôi làm sao bình tĩnh khi cậu ấy còn nằm trong phòng mỗ chưa biết sống chết thế nào, anh kêu tôi làm sao tôi bình tĩnh."

Taeyang không nói gì nữa nhắm mắt lại đan tay lại và cầu nguyện, tim thắt lại khi nghe những lời Taekgu vừa nói.

" TOP huyng, làm sao đây "

DaeSung nhìn TOP với ánh mắt lo lắng , không riêng gì ai hai người họ cũng lo sợ hoảng loang tột cùng, maknae của họ, đứa em bé bỏng của họ , phải làm sao ?

TOP, cả khuôn mặt đỏ vì khóc quá nhiều, giọng khan khan kéo DaeSung vào lòng an ủi

" Không sao đâu, em ấy sẽ không sao mà, sẽ không sao đâu Daesung à "

Kiko đứng một bên ,trong đầu rối ren với hàng trăm câu hỏi, tại sao? tại sao?

Khoảng không gian chìm vào im lặng, không ai nói với nhau tiếng nào ,mỗi người một suy nghĩ, thời gian chờ đợi là hai thứ hiện tại.

" Cầm lấy, quà cưới của anh mà cậu ấy đặc biệt lựa chọn "

JiYong ngước khuôn mặt lên, môi mấp mái hay tay run run cầm lấy chiếc hộp màu xanh còn tanh mùi máu.

Anh không còn sức lực, ngay cả mở nắp chiếc hộp cũng là điều khó khăn lúc này, mãi một lúc sau mới cầm được thư bên trong.

Một cặp dây chuyền lấp lánh mặt là chiếc còi nhỏ.

Jiyong nắm chặt trong tay đưa lên ngực trái còn nhói, anh khóc.

" Seungri, làm ơn em nhất định sẽ không sao được không, anh không nghĩ rằng những chuỗi ngày còn lại thiếu vắng em, nó kinh khủng như thế nào, Seungri là anh sai , anh sai rồi, xin em, đừng , anh xin em đừng rời xa anh S..e.u..ng..ri.....Ri..rii..của anh.

Những lời nói âm thầm trong suy nghĩ , những lo sợ bao quanh tâm trí, như thể muốn buông xuôi, muốn ngã gục.

Đã 6 tiếng rồi, 6 tiếng rồi vẫn đèn vẫn sáng, vẫn chưa một tin tức gì gọi là hi vọng, chờ rồi đợi trong sự đau thương.

Hai mươi phút sau

*Cạch* tiếng của phòng hé mở, bác sĩ bước ra với mô hôi khắp cả khuôn mặt

Bác sĩ , bác sĩ ,em tôi thế nào thế nào?

Tất cả đồng loại chạy tới, hơi thở gấp gáp, tim như muốn nổ tung, cố giữ cho giọng không run rẩy hỏi

" Thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệ "

" JIYONG , JIYONG? tỉnh lại! , Bác sĩ bác sĩ "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ổn chứ mọi người 😣?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro