Chương 51: Dốc Sức Lừa Gạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiên Vô Nhai, ngươi có biết lực lượng hùng mạnh mà ngươi hút được là gì không?

Đế Quân lại bình tĩnh hơn bao giờ hết. Người này lần đầu tiên Thẩm Nhan gặp thì vẫn là bộ dạng của một đứa trẻ, bây giờ đã là bộ dạng thiếu niên anh tuấn như vậy rồi.

- Việc ngươi hạ dược vào Dục Trì ta đã sớm biết, cũng đã sớm loại bỏ.

Minh Vương và Đế Quân sau khi biết đến sự tồn tại của Thiên Vô Nhai ở trong thần thức của Thẩm Nhan cũng bắt đầu lên kế hoạch để ép y ra ngoài. Bọn họ chính là cho xây dựng lại Thiên Ma Cung, từ trong ra ngoài đều bài bố kết giới ẩn tàng, mọi hành động của Thiên Vô Nhai đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hủy linh hồn là điều chắc chắn làm được nhưng bọn họ lại không làm là bởi vì năm đó đại chiến Thiên Vô Nhai đã sớm có dự tính đem nguyên thân giấu đi. Một khi nguyên thân còn tồn tại thì linh hồn bị đánh tan cũng sẽ có ngày phục sinh trở lại, bọn họ chính là muốn thuận theo Thiên Vô Nhai để y tự mình chỉ ra vị trí cất giấu nguyên thân.

Bọn họ rốt cuộc đã hiểu tại sao tìm kiếm nhiều năm không có kết quả, thì ra nguyên thân của Thiên Vô Nhai đã sớm được y xuyên qua thời không mà giấu đi, bọn họ chính là không ngờ tới y sẽ làm như vậy.

Phần thần lực mà Thiên Vô Nhai hút được chính là kết quả của một loại thần dược mà Đế Quân và Minh Vương mới nghiên cứu ra gần đây, loại dược này sẽ làm cho linh lực của một người trong vòng ba ngày phát sinh đại biến có một loại sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng cũng chỉ duy trì trong ba ngày.

Nếu là người khác, chỉ ba ngày đã là quá đủ, nhưng với Thiên Vô Nhai mà nói, ba ngày đã sắp sửa kết thúc, y sẽ không thể trụ nổi bên trong nguyên thân cường đại như vậy.

- Ha ha ha! Thiên Vô Nhai ta sống mấy ngàn năm không ngờ lại bị hai tên oắt con dắt mũi như vậy. Nhưng mà các ngươi đúng là ngu ngốc, trước khi ta bị đẩy ra khỏi nguyên thân thì cũng đã đủ thời gian để giết các ngươi rồi!

- Còn không xem lại ai mới là kẻ ngốc. Ngươi đẩy Thẩm Nhan vào chỗ chết chẳng qua là muốn hiến tế để hồi sinh Vô Ảnh kiếm thật sự. Ngươi nói hắn chính là Vô Ảnh kiếm để hắn sinh ra cảm giác lẫn lộn giữa người và kiếm, đem phần ký ức của Vô Ảnh phong ấn lên người hắn để hắn nghĩ bản thân thực sự là một thanh kiếm.

Đế Quân lại nói.

- Nhưng ngươi tính sai rồi, Thẩm Nhan tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng cũng sẽ không xem bản thân là cái tên Vô Ảnh nhàm chán kia đâu. Và, ta cũng đã giúp ngươi hồi sinh Vô Ảnh kiếm mà ngươi muốn rồi.

Thẩm Nhan đột nhiên thấy xung quanh sáng lên, không phải chỉ một thanh Vô Ảnh kiếm trong tay hắn phát sáng mà còn có, còn có... sáu thanh kiếm khác của thất kiếm! Kiếm trong tay hắn đột nhiên lại dung nạp sáu thanh còn lại hóa thành một thanh kiếm dài sau đó từ từ thu nhỏ lại, so với hình dáng lúc đầu của Vô Ảnh kiếm cũng không quá khác biệt.

Hắn lúc này hiểu ra, đại chiến mấy ngàn năm trước Vô Ảnh kiếm đã bị hủy đi nguyên thân, phần hồn lại chia làm bảy phần hóa thành những thanh kiếm độc nhất vô nhị giữa đất trời. Thiên Vô Nhai trong lúc đem nguyên thân giấu đi cũng đã đem tàn hồn trú ngụ trong bào thai của hắn. Chờ đợi đến khi hắn viết ra "Nghịch thiên nhi hành", mở lối không gian dẫn dắt hắn đi tìm Vô Ảnh kiếm sau đó tiếp cận Đế Quân và Minh Vương để đoạt thần lực mà hồi sinh.

- Ha... Xem ra là ta đã quá coi thường các ngươi!

Thiên Vô Nhai còn dám coi thường trí tuệ của một nhà văn mạng siêu cấp là hắn. Cũng may là hắn vẫn còn tỉnh táo không có xem bản thân là kiếm thật, mà thứ ở trong thần thức của hắn bị Thiên Vô Nhai khống chế là sau khi hắn lấy được Vô Ảnh kiếm mới bị phong ấn vào. Hiện tại Đế Quân đã lấy ra rồi, nếu không hắn thật sự đã nghĩ ngay từ đầu hắn đã là một phần của Vô Ảnh kiếm rồi.

Hắn nhìn thanh kiếm ở trong tay, linh quang rực rỡ.

- Thiên Vô Nhai, ngươi... lừa ta nhiều năm như vậy! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!

- Không tha cho ta thì có thể làm gì, linh lực của ngươi chính là bị ta đoạt hết rồi.

Thẩm Nhan gật gù, không tha cho y thì có thể làm được gì? Đế Quân lúc này lên tiếng.

- Ngươi có biết mục đích ta hồi sinh Vô Ảnh kiếm là gì không?

- Để làm gì?

- Dùng kiếm của Thiên Vô Nhai đâm vào giữa ngực y, cảm giác không tệ chứ?

Đế Quân nghiêng đầu nhìn hắn, trên môi y treo một nụ cười tối tăm không nhìn ra hình dạng. Minh Vương lúc này hất hắn lên giữa không trung, mẹ nó, muốn ám sát!

Nhưng mà hắn không có bị rơi xuống, Minh Vương và Đế Quân ở phía sau dùng linh lực bổ sung cho hắn. Lực lượng cường đại từng chút một tràn vào trong cơ thể của hắn, bọn họ là muốn hắn tự mình đánh với Thiên Vô Nhai, báo lại những năm tháng bị lừa dối sao?

Này cũng quá đáng sợ rồi đi, tuy rằng hắn có thần lực nhưng chưa có trải qua thực chiến kinh khủng như vậy cho nên tay có chút run, Vô Ảnh kiếm trong tay hắn cũng vì vậy mà rung lên không ngừng.

- Bình tĩnh, ngươi làm được.

Thẩm Nhan tay cầm kiếm càng thêm chắc chắn, hắn làm được. Minh Vương và Đế Quân sẽ không để hắn đi liều mạng, chỉ là ngay khi hắn vung kiếm lên thì phía sau Thiên Vô Nhai hiện lên một vết nứt màu đen.

- Không ổn, hắn muốn chạy!

Lời vừa dứt thì Thiên Vô Nhai cũng đã biến mất, là ai vừa rồi mới nói thần lực đủ giết luôn ba người bọn họ chứ, này là chưa xông trận đã bỏ chạy rồi.

- Chúng ta trở về trước.

Đế Quân vừa nói vừa vẽ ra một trận pháp, trước khi rời đi còn nói một câu làm cho vành tai Thẩm Nhan đỏ ửng lên.

- Thế giới mà ngươi sinh ra rất đẹp, giống như ngươi vậy. Thiên Vô Nhai chạy thoát cũng tốt, ta lại không muốn phá hủy nơi mà ngươi sinh ra. Cũng giống như.. ngươi bị thương thì ta sẽ rất đau lòng.

Những lời thâm tình này là ai dạy cho y chứ, bình thường không phải là rất cục súc hay sao, tại sao khi không lại trở nên hiền lành như vậy?

Thẩm Nhan cùng với Minh Vương và Đế Quân trở về Thiên Ma Cung, vừa đến tẩm điện thì hai người bọn họ cùng lúc máu miệng hộc ra.

- Làm.. Làm sao vậy?

Bọn họ ngồi xuống, hai tay vận linh lực bổ sung nguyên khí rồi nói.

- Kì thật chúng ta chỉ đánh cược. Thiên Vô Nhai chạy thoát chính là một trận cược thắng.

Đế Quân là đang nói gì chứ, hai người bọn họ suốt ngày lừa hắn không thấy chán hay sao? Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

- Có lẽ do lần lịch kiếp bị rơi xuống Đoạn Tu Đài cho nên linh lực của chúng ta đã bị phân tán, nguyên khí đại thương chỉ còn lại được khoảng ba phần.

Minh Vương tiếp lời y.

- Tuy rằng kế hoạch vạch ra rất tốt nhưng chúng ta là nương theo hành động của Thiên Vô Nhai để lừa y. Nếu ta và Thiên Miên động thủ thì y chắc chắn sẽ biết linh lực của chúng ta đã bị hao tổn. Chỉ có để ngươi ra đánh, chúng ta bổ sung linh lực cho ngươi mới không bị phát hiện được.

Còn có chuyện như vậy? Bọn họ vậy mà lại dám đem hắn ra đánh cược, nếu Thiên Vô Nhai không bỏ chạy mà trực tiếp đánh hắn thì có phải là hắn toi mạng rồi không? Mẹ nó, hai cái tên khốn kiếp này rốt cuộc có phải là yêu hắn hay không vậy, còn dám đem hắn ra làm mồi nhử!

- Ngươi, ngươi, ngươi mẹ nó! Muốn sát thê có đúng không?

Thẩm Nhan đá lên chân Đế Quân một cái sau đó liền bị y bắt lấy tay mà kéo vào trong lòng. Được rồi, hắn biết hai cái tên này luôn thích làm màu, cái gì mà không nỡ phá hủy nơi mà hắn sinh ra, chẳng qua là đếch có đánh lại Thiên Vô Nhai được chứ?

- Nếu để Thiên Vô Nhai biết được đã bị chúng ta lừa vậy thì chẳng phải là thảm rồi sao? Đến lúc y đánh tới đây thì làm như thế nào hả!

Đến lúc đó cái mạng nhỏ của hắn chết chắc.

- Tạm thời chưa có gì nguy hiểm đâu. Thiên Vô Nhai không thể ở trong nguyên thân quá lâu bởi vì linh lực mà y đoạt được chỉ là giả. Y rồi sẽ phải tìm chỗ cất giấu nguyên thân một lần nữa, một hồn thể cũng không đánh lại được chúng ta.

Thẩm Nhan gật đầu.

- Các ngươi có gì phải nói thật cho ta biết đó, đừng có để ta như vừa rồi đi liều mạng.

- Sợ chết như vậy, hửm?

Minh Vương một tay giữ lên cằm hắn muốn hôn nhưng rất nhanh đã bị đẩy ra, hôn một người miệng đầy máu như vậy hắn không có hứng thú được chứ!

- Minh Vương! Ngươi trước tiên đem miệng làm sạch đi đã, gớm muốn chết đi được!

Minh Vương miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

- Đã là phu thê rồi, Minh Vương cái gì chứ, gọi tên ta không được sao?

- Ta không quen gọi như vậy.

Người ở trước mặt hắn vốn dĩ tên gọi là Văn Minh Ngọc lại bị hắn gọi thành Thiên Minh mà có thể quen được sao, hắn không có muốn!

- Vậy thì muốn gọi như thế nào?

- Tên của các ngươi lúc lịch kiếp có được không? Dù sao.. gọi cũng đã quen.

- Được.

Không đợi Minh Vương đáp ứng thì Đế Quân đã ôm hắn vào lòng, cho phép hắn gọi gì tùy thích.

- Vậy các ngươi có biết tên của các ngươi khi đó là gì không?

- Không biết.

Được rồi, Thẩm Nhan chắc chắn là hai người bọn họ là bị té xuống Đoạn Tu Đài hỏng não luôn rồi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể nhớ ra được đây? Chẳng lẽ Thiên Vô Nhai thật sự động tay vào phần ký ức này của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên hay sao? Nếu y có thể làm được như vậy tại sao lúc bọn họ lịch kiếp không trực tiếp giết rồi đoạt linh lực luôn có phải nhanh hơn không?

Chẳng lẽ còn có gì khuất tất hay sao?

- Các ngươi... Ngoài linh lực ra thì còn có thứ gì quý giá mà Thiên Vô Nhai muốn lấy hay không?

Văn Minh Ngọc suy nghĩ một chút rồi nhìn Thẩm Mộc Miên.

- Có thể nào là....

- Là thứ gì?

- Ta đưa ngươi đi xem.

Nói rồi Thẩm Mộc Miên buông hắn ra rồi vẽ một trận pháp tạo ra một thông đạo, Thẩm Nhan đi theo hai người bọn họ vào trong.

Đi qua khỏi thông đạo Thẩm Nhan liền thấy trước mặt toàn là hơi nước lạnh buốt, nơi hắn đến là một hang động làm từ băng đá, ở giữa động còn có một cỗ quan tài băng. Hắn đi tới mấy bước, nắp đậy trong suốt làm hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong.

Là một nữ nhân hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ, chỉ là đường nét nhợt nhạt trên khuôn mặt làm hắn biết được người này đã chết. Nàng rất đẹp, đẹp đến mức làm tay hắn cũng run rẫy, còn có nét giống Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên. Hắn đưa tay lên chạm vào cỗ quan tài liền cảm ứng được kết giới dao động.

- Kết giới này là mẫu thân tự phong bế, không ai mở ra được.

Là mẫu thân của Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc sao? Là Huyền Nguyệt thánh nữ, là nữ nhân làm cho Thiên Vô Nhai điên cuồng yêu, điên cuồng hận hay sao?

- Năm đó mẫu thân quyết đánh một trận sống chết với Thiên Vô Nhai, y là không muốn thương tổn mẫu thân, nàng là tự hiến tế đem lực lượng truyền thừa cho chúng ta.

- Thiên Vô Nhai luôn muốn đoạt được nguyên thân của nàng, muốn hồi sinh nàng.

Thiên Vô Nhai này cũng thật đáng thương đi. Cùng với một nam nhân khác ở trong một cơ thể nhưng nữ nhân mà y yêu lại không yêu y, cho dù người nàng yêu đã chết nhưng vẫn không muốn hướng về y. Loại tình cảm đơn phương cùng điên cuồng này đã làm cho Thiên Vô Nhai mất hết lý trí, song sinh linh hồn của chính mình cũng giết, muốn lật tung lục giới chỉ để tìm kiếm nguyên thân của người mình yêu cuối cùng lại bị hai đứa con của chính mình giết chết.

Tuy nói rằng Huyền Nguyệt là nghĩ người cùng nàng ân ái là Thiên Vô Song, nhưng cũng là cùng một thể, Thiên Vô Nhai thật sự là phụ thân của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên. Loại chuyện con giết cha thế này nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng. Nhưng nếu cứ để Thiên Vô Nhai như vậy, vì muốn hồi sinh Huyền Nguyệt mà phá hủy thiên địa thì ai cũng sẽ không bỏ qua. Chỉ là những người có thể không bỏ qua thực sự lại là hai đứa con trai của y mà thôi!

***
Thẩm Nhan không ngờ được hắn lại có một ngày cùng với Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên ngồi trên thiên điện nhìn xuống. Chuyện hắn bị Thiên Vô Nhai khống chế không có ai truy cứu, mà cũng không ai dám truy cứu. Nhưng mà chuyện quan trọng không phải là như vậy, chuyện cần thiết nhất hiện tại chính là đem linh lực đã bị mất đi của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên lấy về.

Hắn cùng với bọn họ đi đến Đoạn Tu Đài xem xét cũng không phát hiện ra có loại phong ấn gì, vậy lý do tại sao Thiên Vô Nhai lại có thể đem đoạn ký ức lúc lịch kiếp của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên lấy đi được?

- Thiên Vô Nhai dụng tâm lừa ta nhiều năm như vậy, tốn mất hơn bốn trăm năm rốt cuộc chẳng lẽ chỉ để hút linh lực của các ngươi thôi sao? Nếu vậy y cũng nên để lại đoạn ký ức kia mới đúng, như vậy khi các ngươi trở lại thiên đình ta có thể dễ dàng tiếp cận hơn.

- Có thể là ngoài ý muốn.

- Ngoài ý muốn?

- Ta nghĩ người mà y thật sự muốn để rơi xuống chính là ngươi, cái ngoài ý muốn chính là chúng ta rơi xuống.

- Tại sao lại như vậy? Ta đã nghĩ bản thân là mồi nhử..

Thẩm Nhan đã nghĩ hắn chỉ là thứ để dụ dỗ Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên đi tới Đoạn Tu Đài, để hai người họ rơi xuống. Văn Minh Ngọc lại nói.

- Ta đã cho người điều tra sự việc bốn trăm năm trước. Nạp Lan Thanh Phong vẫn còn bị nhốt dưới địa lao Minh giới, qua điều tra cho thấy được kết quả là y bị một nam nhân khác dụ dỗ.

- Là ai?

Chẳng lẽ là nam nhân xấu xí mà lúc trước hắn đã nhìn thấy?

- Công Tôn Diệp Diêu, người này là đệ tử của Thiên Vô Nhai, vì muốn cứu sư phụ ra khỏi Địa Ngục Vô Gian cho nên đã đi đến Tích Kiếm sơn lấy Vô Ảnh kiếm, kết quả lại không đoạt được.

- Chẳng phải Công Tôn Diệp Diêu chỉ là tu chân giả thôi sao, cũng không thể làm ra chuyện gì được.

- Công Tôn Diệp Diêu sau đại hội Chúc Tiên không đến được thiên giới, nhưng với bản lĩnh của Thiên Vô Nhai hoàn toàn có thể mở lối thông thiên để y đi lên. Nhưng mà cái kết của việc mở lối thông thiên này không được suôn sẻ, dù sao Thiên Vô Nhai cũng chỉ là một hồn thể cho nên linh lực đứt đoạn, hỏa diễm bên trong thông đạo đã phá hủy khuôn mặt của Công Tôn Diệp Diêu.

Vậy nam nhân xấu xí đó mà Thẩm Nhan nhìn thấy chính là Công Tôn Diệp Diêu, một nam nhân tuyệt sắc như vậy lại bị hủy mất khuôn mặt, còn có thể thảm hơn được sao?

- Nạp Lan Thanh Phong trước khi phi thăng đã từng có một đoạn thời gian cùng Công Tôn Diệp Diêu yêu đương, sau này khi Nạp Lan Thanh Phong phi thăng rồi Công Tôn Diệp Diêu vẫn luôn nhớ đến y, sau khi đi qua thông đạo do Thiên Vô Nhai mở ra thì cũng chạy đi tìm người kia, tiếp tục đoạn tình cảm cũ.

- Nhưng mà bản tính Nạp Lan Thanh Phong không thanh thuần, cách thức tu luyện tàn độc sẽ đem người khác làm lô đỉnh để tu luyện, lần đó gặp được Văn Minh Ngọc thiên tư hơn người liền sinh lòng ham muốn. Công Tôn Diệp Diêu là người đưa dược đến.

Thẩm Nhan không ngờ sự tình còn có nhiều ẩn khuất như thế. Thẩm Mộc Miên lại nói thêm.

- Nảy sinh ham muốn với Văn Minh Ngọc là chuyện của riêng Nạp Lan Thanh Phong, Công Tôn Diệp Diêu đồng ý đưa dược với điều kiện là phải làm cho ngươi càng thảm càng tốt, khiến cho ta và ca ca phải vì ngươi mà hi sinh linh lực cứu sống ngươi. Còn chuyện trí nhớ, Thiên Vô Nhai chắc chắn đã bày kết giới phong ấn, mục đích là phong ấn trí nhớ của ngươi, sau khi ngươi có được linh lực của chúng ta thì sẽ dễ dàng điều khiển ngươi hơn. Nhưng bởi vì chúng ta rơi vào đó cho nên mới mất trí thay ngươi.

Thẩm Nhan gật gù, thì ra việc bỏ dược bị phát hiện và việc đưa hắn đến Đoạn Tu Đài của Nạp Lan Thanh Phong là song song xảy ra chứ không phải là nguyên nhân và kết quả, lúc trước hắn đã nghĩ Nạp Lan Thanh Phong là ghi hận chuyện hắn phá vỡ kế hoạch của y cho nên mới muốn thủ tiêu hắn. Thì ra ngay từ đầu đã có tính toán triệt hạ hắn rồi.

- Thiên Vô Nhai là muốn để ngươi như một các xác dự phòng, nếu không thể đi vào được nguyên thân thì cũng có thể điều khiển ngươi giết chúng ta, cũng dựa vào ngươi để hồi sinh mẫu thân. Mẫu thân đã hiến tế linh lực trở thành người phàm cho nên việc hồi sinh sẽ trở nên dễ dàng, nhưng mà nguyên thân của Thiên Vô Nhai chứa lực lượng cường đại, nếu hồn thể của y linh lực không đủ thì không thể đi vào.

- Thì ra như vậy, y có thể dễ dàng hồi sinh ta.

Lúc trước hắn là ở trong thân xác của Thẩm Bất Phàm sau này khi rơi xuống hồ sen mới được hồi sinh trở lại. Đó là bởi vì thân xác của hắn lúc đó là Thẩm Nhan người phàm cho nên linh hồn của hắn hoàn toàn có thể đi vào được. Mọi chuyện tự nhiên lại trở nên rắc rối như vậy, Thiên Vô Nhai dụng tâm lừa hắn như vậy chỉ để hắn tin tưởng là hắn có một hệ thống đa năng mà không hề nghĩ rằng chính mình đang bị dắt mũi, bị y lừa từng ngày.

Việc hắn phi thăng có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của y. Bởi vì Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên bị rơi xuống Đoạn Tu Đài không còn trí nhớ cho nên người nỗ lực phải là hắn, nếu không thể đem hai người bọn họ nhớ lại thì hắn bắt buộc phải tu luyện để trở nên thật mạnh. Để một ngày nào đó linh lực đủ cường đại thì Thiên Vô Nhai sẽ đoạt lấy linh lực của hắn để thâm nhập nguyên thân.

Thiên Vô Nhai, quá mức ghê tởm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro