Chap 17: Goodbye Việt Nam!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SoYeon mang khẩu trang bước vào phòng Da Hae...Da Hae nằm trên giường không 1 chút động đậy, gương mặt tái xanh, đôi môi nhợt nhạt nhìn y như người chết.

SoYeon tiến lại gần...

"Xin lỗi em...tôi đã suy nghĩ đến điên đầu mới có thể đưa ra quyết định này. Có lẽ tôi quá ích kỷ. Dù đúng dù sai tôi hy vọng em hãy tha thứ cho tôi...Da Hae! Tôi hứa sẽ tìm vắc-xin cho em trong thời gian ngắn nhất...hãy tin tôi"

SoYeon ngậm ngùi quay đi...

Một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt Da Hae. Cô đã nghe hết những lời Soyeon vừa nói...1 giọt...2 giọt...3 giọt...những giọt nước mắt nối tiếp nhau tuông rơi...

SoYeon vừa ra khỏi phòng...

"Park SoYeonnnnnnnnn! Đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiii" EunJung tức giận lao tới túm cổ áo SoYeon...ép SoYeon vào tường.

"Tại sao? Tại sao lại không tiêm mũi vắc-xin đó cho Da Hae? Rõ ràng là sức khỏe của bác sĩ Lee tốt hơn Da Hae kia mà...Tại saooooooooooo?"

"Buông raaaa...tôi là người biết rõ bệnh tình của họ. Quyết định tôi đưa ra đều có căn cứ" SoYeon đẩy EunJung ngã nhào.

"Cậu...cậu...cậu vì một cô gái quen biết chưa được bao lâu mà xem nhẹ đồng đội đã cùng nhau chiến đấu 5,6 năm trời sao?...Da Hae là đồng đội của chúng ta đó..........Đại...Úy...!" EungJung nhấn mạnh 2 chữ Đại Úy...ý muốn nhắc nhở SoYeon...

"Tôi không phải loại người giải quyết công việc theo tình cảm cá nhân...cậu đừng nói bừa" SoYeon biện minh.

"Cậu chính là giải quyết theo tình cảm cá nhân..." BoRam từ đâu xuất hiện đỡ EunJung dậy...

"Tôi trước giờ làm việc đều có sự cân nhắc kĩ càng...tôi sẵn sàng gánh mọi trách nhiệm cho quyết định của mình. 2 người đừng vu khống tôi..." Soyeon bỏ đi...

"Cậu đứng lại đó..." EunJung bực tức lao theo.

"Thôi...đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp nữa...vắc-xin đã được tiêm xong rồi. Dù cho đánh chết cậu ấy...cũng không có vắc-xin đâu. Hãy nghĩ cách đi" BoRam ngăn EunJung lại.

...

"Alo..."

"Bao giờ tôi mới được nhận thêm vắc-xin?"

"Chiều mai...Chiều mai sẽ có vắc-xin đợt 2"

"Được! Nếu có...xin hãy ra sắc lệnh chuyển lên doanh trại gấp dùm tôi! Xin Ngài đấy! Hạ Sĩ Lee hiện đang nguy kịch, không cầm cự được lâu đâu...kháng sinh đã phản tác dụng"

"Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ kí sắc lệnh...Cô đừng quậy là được! Tôi nói thì sẽ giữ lời"

"Cảm ơn Trung Tướng! Đoàn kết!"

SoYeon tắt máy...

Buổi tối

Sau khi tiêm vắc-xin...sức khỏe Qri và HyoMin hồi phục nhanh chóng...Họ đã hạ sốt, đi lại bình thường. HyoMin than đói...JiYeon lập tức đem cháo vào...

"Yeonieeee...mau đeo khẩu trang vào ngay cho em"

"Em đã hồi phục...con virus bị tiêu diệt rồi...nó không lây lan cho Yeonie đâu...hihi"

"Cứng đầu quá ah! Đưa cháo cho em...em đói bụng quá ah" HyoMin chỉ chỉ vào bụng mình.

"Ngồi yên đi! Yeonie sẽ đút em ăn"

"Tay em hoạt động tốt lắm...Em tự ăn được mà"

"Nhưng Yeonie thích đút...em đừng lì nữa...giờ ăn hay là không?"

"Hứ...ăn sao không" HyoMin nở hoa trong lòng mà còn bày đặt.

JiYeon thổi cháo nguội rồi đút từng muỗng cho HyoMin...thổi...đút..thổi...đút...

"Thôi! Em không ăn nữa..." HyoMin đẩy tay JiYeon ra.

"Còn một chút xíu ah...ngoan...há họng ra nào..Aaaaaaa" JiYeon há họng mình ra...làm như HyoMin là trẻ con không bằng.

"Không! Em no rồi" HyoMin ngậm chặt miệng...

"Giờ em không chịu há họng đúng không?"

"Ummmm..." HyoMin gật đầu...nhất quyết không mở miệng.

"Được thôi..." JiYeon quay mặt chỗ khác...cho hết cháo vào họng mình...đặt tô cháo sang 1 bên...

HyoMin lén lút nhìn hành động kì lạ của JiYeon...chợt...

JiYeon bất ngờ xoay lại...dùng 2 tay giữ chặt đầu HyoMin...môi chạm môi. JiYeon lừa hết cháo trong họng mình sang cho HyoMin...HyoMin nuốt ừng ực, mắt trợn tròn hết cỡ.

JiYeon từ từ rời môi HyoMin
...

"Ngon không Minie?"

"..." HyoMin gật đầu.

"Haha...sau này nếu em còn lì lợm thì Yeonie sẽ móm cho em...há!"

"Thuiii mà...Yeonie kì quá ahhhh..." HyoMin ngượng đỏ mặt.

"Được rồi! Em nghỉ ngơi đi. Yeonie ra ngoài đây"

"Dạ...."

HyoMin nằm xuống...JiYeon đắp chăn cẩn thận cho HyoMin rồi mới bưng tô cháo ra ngoài...

Phòng Qri

Cũng không khác bên kia mấy...SoYeon bê tô cháo to đùng vào...

"Tô cháo to thế này...Sso tưởng em là heo chắc?"

"Không...Sso nghĩ em là lợn đấy chứ!"

Qri liếc SoYeon một cái...

"Em ăn không hết đâu...bỏ thì phí. Chúng ta cùng ăn nha!" Qri đề nghị.

"Ummm...được thôi! Nào...há họng ra...Ùmmmm"

Cứ thế mỗi người một muỗng cho đến khi hết sạch.

"Sso này! Hiện tại HyoMin và Da Hae thế nào rồi? Em nghe nói Da Hae bị nhiễm bệnh sau tụi em đúng không?"

"Umm...Họ...đã phục hồi giống em vậy đó" SoYeon nói dối để Qri yên lòng. SoYeon căn dặn mọi người không ai được tiết lộ chuyện vắc-xin cho Qri biết vì sợ Qri quậy tưng bừng.

"Wahhh...thật may mắn khi qua khỏi. Em cứ ngỡ lần này Diêm Vương bắt em đi rồi chứ..hihi..."

"Nếu ông ấy bắt em thì Sso sẽ bắt ông ấy...Thôi! Em nằm xuống nghỉ đi. Sáng mai có thể ra khỏi phòng rồi. Sso không làm phiền em nữa" SoYeon đứng lên nhường giường lại cho Qri. Chờ Qri nằm xuống ổn định SoYeon mới chịu ra ngoài...

...

SoYeon gặp JiYeon trên đường đi rửa tô...

"Sso Unnie! Bác sĩ Lee ổn chứ?" JiYeon hỏi thăm.

"Ổn...HyoMin cũng khỏe nhiều rồi đúng không? Giờ chỉ còn...Da Hae..."

"Um...nhắc mới nhớ. Chúng ta hãy đi thăm Da Hae Unnie" JiYeon đề nghị.

"Cũng được"

Rửa tô xong SoJi cùng xuống phòng Da Hae...thật bất ngờ khi nhìn từ bên ngoài vào SoYeon thấy Da Hae đang ngồi ăn cháo tỉnh bơ...

"Sso...Unnie...không phải Da Hae Unnie đang..." JiYeon nhận thấy điều bất thường.

"Tôi cũng không biết. Lúc trưa em ấy còn nằm liệt giường cơ mà"

"Sao 2 người không vào" tiếng nói của người thứ 3...SoJi quay lại...nhìn thấy BoRam...

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Da Hae..."

"Đúng Da Hae đã được tiêm vắc-xin...sức khỏe hồi phục rất tốt...EunJung đã đi hàng trăm cây số lên bệnh viện tuyến trên để tìm 1 ống
vắc-xin...cũng may là tìm được. Hiện tại EunJung đang bị giam trên sở chỉ huy vì tội gây rối bệnh viện"

"Ahhh..."

"Tôi đang ở đây!" EunJung đột ngột xuất hiện.

"Cậu không bị kỉ luật đấy chứ" BoRam nhanh chóng chạy đến.

"Sao lại không...viết báo cáo, cắt lương 3 tháng...hazyyy...chúng ta vào thôi"

EunJung kéo BoRam vào phòng...không quên gọi 2 người kia...

"Này...có định vào không?"

Soji bước vào...

"Da Hae! Ổn chứ?"

"Hửm...mọi người mới đến. Xin lỗi! Vì mải mê ăn mà tôi không chú ý"

"Khách sáo quá ah! Ăn được là tốt rồi. Cháo còn dính trên mép kìa...bộ cậu bưng nguyên tô húp đó hả? Hahaha" BoRam trêu chọc Da Hae. (Cách xưng hô của đội Phi Ưng có chút lộn xộn vì thời gian gia nhập khác nhau. JiYeon nhỏ nhất nên được gọi bằng em hoặc Thượng Sĩ. SoYeon gọi Da Hae bằng em, Da Hae gọi SoYeon là Đại Úy. RamJungHae xưng hô cậu-tớ với nhau...ôi lu bu lắm hhh)

Da Hae quẹt mép mình...

"Không có...hihi...xấu hổ quá ah..." cười tít mắt chính là thương hiệu của Da Hae. Cô là thành viên hiền nhất của đội. Về sắc đẹp...Da Hae được so ngang ngửa với JiYeon. 4 người kia thường hay chọc ghẹo, bắt nạt Da Hae. Khoảng thời gian gần đây SoYeon và JiYeon không còn thân thiết với mọi người như trước nữa vì...họ đã có niềm vui riêng của mình...

"Tốt rồi! Em...cố gắng tịnh dưỡng nhé!..." SoYeon ngượng ngùng quay đi.

"Đại Úy! Ở lại thêm lát nữa đi!" Da Hae gọi to.

SoYeon dừng bước...

"Tôi đã biết mọi chuyện. Đại Úy đừng cảm thấy hổ thẹn. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ quyết định như thế. Bỏ qua hết đi...Chúng ta là Một Đội cơ mà" Da Hae bước xuống giường...

"Chúng ta là Một Đội...đúng! Chúng ta là Một Đội vậy mà tôi lại vì chút tình cảm riêng tư...phản bội đồng đội của mình. Tôi không thể tha thứ cho chính tôi" SoYeon thú nhận quyết định của mình xuất phát từ tình cảm cá nhân...

"Đừng tự trách mình nữa... không phải tôi đã khỏe lại rồi sao? Chúng ta đã gắn bó với nhau hơn 5 năm trời, đừng vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra xích mích. Nào! Mọi người lại đây. Chúng ta hãy làm giống như xưa nhé!"
Da Hae kéo mọi người đứng thành 1 vòng tròn. Da Hae đưa bàn tay gầy gò của mình ra...

Tất cả như hiểu ý...lần lượt JiYeon, BoRam, EunJung đặt tay xếp chồng lên nhau. Riêng SoYeon vẫn đứng yên.

"Còn do dự gì nữa...Đại Úy!...bailiii..." Da Hae thúc giục.

"Đại Úy!" BoRam gật đầu.

"Đại Úy!" JiYeon gật đầu.

"Đại Úy!" EunJung cũng gật đầu.

Tất cả cùng nhìn SoYeon bằng ánh mắt mong chờ...

"Tôi...tôi..." SoYeon giơ bàn tay mình lên nhưng chưa chịu đặt xuống.

"Nhanhhhh...tay tôi mỏi quá rồi này. Tôi mới hồi phục đấy! Không chịu được lâu đâu" Da Hae thực sự rất mỏi vì tay cô nằm dưới cùng...

"Cảm ơn em! Cảm ơn mọi người! Chúng ta là Một Đội. Không gì có thể chia cắt chúng ta"

Soyeon đưa một tay xuống dưới để chịu lực thay cho Da Hae. Một tay SoYeon đặt lên trên...mọi người cùng xiết chặt tay...

"Hana

Tul

Sết"

"Sso"

"Ram"

"Jung"

"Hae"

"Ji"

"ĐOÀN KẾTTTTTT..."

Cả đám đồng thanh hô to. Đấy là Style riêng của đội.

*hahahahaha* mọi người cùng nhau cười vui vẻ.

"Bây giờ tôi cần nghĩ ngơi...không tiễn..." Da Hae trèo lên giường...nằm xuống. Nãy giờ cô đã gắng gượng.

"Wahhh...Unnie trở mặt nhanh thật đấy! Mới lúc nãy còn..."

"Suỵttttt..." EunJung bụm họng JiYeon.

"Hình như Da Hae đã ngủ rồi" BoRam nói khẽ...

"Nhanh vậy sao? Chẳng phải Unnie ấy..."

"Thắc Thắc mắc nhiều quá...Để cho cậu ấy nghỉ ngơi. Chúng ta ra ngoài thôi" EunJung lại bụm họng và lôi JiYeon đi. BoRam cùng SoYeon nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng...

Da Hae đang say giấc, chẳng hay biết gì cả...Nhờ cô mà mọi người lại gắn kết như xưa...

3 ngày sau

Dịch bệnh qua đi...Qri, HyoMin và Da Hae đã hồi phục hoàn toàn. Hôm nay SoYeon cùng JiYeon đích thân vào bếp nấu đồ ăn tẩm bổ cho bạn gái mình...

"Wahhh...chúng ta dã làm đúng theo công thức...trong rất hấp dẫn" JiYeon hít hà...

"Hình như...nãy giờ chưa có muối thì phải" SoYeon chợt nhớ.

"Muối...muối...là thứ này sao?" JiYeon mở 1 cái keo ra nếm thử...

"Ọe...ngọt dữ vậy nek?"

"Đường đó chị...cái này mới là muối" SoYeon mở một cái keo khác nếm...cứng họng vì quá mặn...

"Đưa em..." JiYeon giật lấy... vãi muối như xạ lúa...

Nãy giờ anh đầu bếp đứng nhìn mà ngán ngẩm...thật ra 2 người kia phá phách chứ nấu nướng gì. Nêm nếm đều nhờ anh đầu bếp...

1 tiếng sau

*cạch...cạch...* 2 bát gà tần sâm được đặt lên trước mặt Qri và HyoMin...

"Đây là đồ để tẩm bổ cho 2 người..."

"Được chính tay chúng tôi nấu đấy nhé!" JiYeon tiếp lời.

"Nhìn hấp dẫn quá..."

RiMin ngửi qua...

"Wahhhh...thơm thật đấy"

Cả 2 ăn thử 1 miếng...

"Ôiiiiiiii...ngon quá! Đầu bếp trong quân đội nấu ăn ngon thật đấy!" câu nói của Qri đã phủ nhận toàn bộ công sức của SoJi. SoJi nhìn nhau thở dài...

"Lúc còn đi học tôi thường ra quán trước cổng trường để ăn món này" HyoMin vừa nhai vừa nói...

"Phải...tôi rất nhiều lần nhìn thấy cô ăn chung với anh
Yoo Shi Jin...chắc rủ rê, lôi kéo dữ lắm đúng không?"

"Tôi không có rủ rê...là anh Yoo Shi Jin mời tôi ăn" HyoMin dừng đũa.

"Thật sao? Tôi không tin..." Qri cũng dừng đùa.

SoYeon và JiYeon khoanh tay
...tựa lưng vào ghế...chờ xem
...

"Không tin kệ chị...mà này hình như chị đang ganh tị thì phải. Bớt ảo tưởng đi...anh Yoo Shi Jin nói với tôi rằng chỉ xem chị là bạn thôi"

"Tên đó nói thế sao...chúng tôi cảm nắng và hẹn hò với nhau từ tháng 2 đấy!"

"Xì...anh ấy với tôi bắt đầu từ tháng giêng cơ"

"Tôi đang nói tháng 2 của năm trước"

"Người ta chỉ xem chị như bạn bình thường. Tôi mới xứng làm bạn gái"

"Bạn khỉ móc...đã nói là cảm nắng nhau kia mà. Cô không xứng đáng..."

"Chị..."

Cả 2 gân cổ cãi mà quên đi sự có mặt của SoJi. Đến lúc nhớ ra thì đã quá muộn...RiMin cùng quay mặt lại...

"Đây là hiểu lầm" Qri lên tiếng trước.

"Thực sự chỉ là hiểu lầm..." HyoMin bè theo.

"Hiểu lầm...chỉ vì 1 tấm ảnh mà 2 người ghen tuông ầm ĩ với chúng tôi...Hôm nay thì sao? 2 người giành đàn ông ngay trước mặt chúng tôi. Bảo là hiểu lầm...có ma mới tin các người" SoYeon nổi máu ghen.

"Thì ra trước đây 2 người như chó với mèo là do chuyện này...khỉ thật..Không biết cái tên Yoo Shi Jin đó là người như thế nào?" JiYeon đứng lên.

"Chắc là bác sĩ của 1 bệnh viện nào đó. Về Hàn hãy lập danh sách tất cả những người tên Yoo Shi Jin để điều tra..." *Rầmmmmm...* SoYeon đập mạnh tay xuống bàn...đứng lên.

"Được! Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hắn" JiYeon gật đầu quyết tâm...

SoJi quay đi nhưng vẫn còn cố tình nói lớn cho RiMin nghe...

"Nếu bắt được hắn Unnie định xử lý thế nào?"

"Bắn 1 phát vào đầu thì nhẹ nhàng quá, cho nổ tung thì cũng quá dễ dàng...tôi sẽ hủy dung nhan của hắn, sau đó thọc huyết hắn..."

Nghe SoYeon nói mà Qri và HyoMin sởn da gà...đợi họ đi khuất Qri mới lên tiếng...

"Tình hình gì đây? Chúng ta tự hại đồng đội sao?"

"Chị ham hố quá làm gì. Hãy lo cho bản thân mình đi...đừng lo cho tôi"

"Tại sao?"

"Hehe...tôi chỉ cần giả bệnh là Yeonie sẽ quên đi chuyện này"

"Ganh tị thật...tôi cũng sẽ giả bệnh"

"Park SoYeon không phải loại người dễ lừa gạt đâu...chúc chị may mắn...tôi đi tìm Yeonie của tôi đây...chào chị"
HyoMin bỏ đi.

"Yah...yahhh...hazyyy...làm sao bây giờ...huhu" Qri muốn khóc tiếng miên hết sức...

Chiều hôm ấy...Tại phòng riêng của SoYeon

Qri bước vào...

"Khụ...khụ...ôi khó chịu quá
...khụ...khụ...Sso đừng lo cho em. Em ổn...khụ...khụ" Qri ho liên tục.

"Nhìn là biết em ổn rồi...tôi đâu có lo" SoYeon chăm chú đọc cái gì đó...không thèm đếm xỉa đến Qri...

Qri bị hố quá nặng...

'Tên này đúng là thông minh thật. Được thôi! Tôi dã xuống nước nhỏ mà còn làm cao thì
...' Qri Pov's

"Em có chuyện muốn nói với Sso"

"Ahh...chuyện tình yêu sao? Đi nói với anh Yoo Shi Jin ấy"

"Asiiiiiii...Ok!...em sẽ gọi cho Shi Jin để nói chuyện"

"Tôi thách em gọi ak..." SoYeon đặt mấy tờ giấy xuống...đứng lên...

"Tưởng em không dám ah...nhìn đây..." Qri mở điện thoại...trượt trượt...đưa lên tai để nghe...

*Cạch* chiếc điện thoại văng lên không trung...SoYeon đã hất nó. Một tay SoYeon ôm Qri vào lòng. Một tay hứng điện thoại...Qri đứng hình, mắt to tròn...

"Trả lại emmmm" Qri nổi cáu...giật lại điện thoại...cất vào túi.

SoYeon lúc nãy khí thế lắm nhưng sau khi nghe Qri hét thì co rúm người lại...

"Bây giờ im lặng nghe em nói được không?" Qri rằng giọng.

"Ahh...Vâng! Vâng!" SoYeon gật gật đầu.

"Trước đây thế nào mặc kệ nhưng hiện tại tim em chỉ có một mình Đại Úy Park SoYeon thôi. Tại một đất nước xa xôi em đã cùng Đại Úy đối mặt trước họng súng, lao xe xuống biển, sống chung với bão, thoát khỏi bãi mìn, vượt qua dịch bệnh,...Cho nên...người em yêu nhất không ai khác ngoài Đại Úy Park........Như vậy...đã hài lòng chưa?" Qri đứng chống nạnh...nhướng mắt...

SoYeon lùa tất cả đồ đạc trên bàn sang một bên rồi ngồi lên đó...kéo Qri lại gần mình
...

"Từ lúc sinh ra đến giờ thì... đây là những lời mà Sso muốn nghe nhất...Sướng quá ah" SoYeon ôm eo...dụi dụi đầu vào ngực Qri (vãi...).

"Yah...làm gì đấy? Thả em
ra" Qri đẩy đầu SoYeon ra...

"Nhõng nhẽo..." SoYeon trả lời tỉnh bơ.

"Xí...Sso là con nít chắc. Báo cho Sso tin mừng...em sẽ ở lại đây để tập trận cùng Sso. Chủ tịch bệnh viện gửi văn kiện yêu cầu em về nước nhưng...em đã từ chối. Để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì cần phải có 1 hậu phương vững chắc. Em...sẽ là hậu phương cho Sso nhé!"

"Wahhh...là thật hay là mơ đây?...Ấm quá! Chắc chắn là thật rồi" SoYeon lại vùi mặt vào ngực Qri...cả 2 cười nói vui vẻ...

Phía ngoài Da Hae đã chứng kiến tất cả...cô chỉ vô tình đi ngang. Nghe ồn ào nên hiếu kì xem...

'Couple đẹp đôi thế này...mình không nên làm kẻ phá đám...Phải trở về vị trí của mình thôi. Chúc 2 người hạnh phúc' Da Hae nở nụ cười đau khổ...lặng lẽ bước đi.

JiMin

*Khẹttttt...khẹttttttt*

"Yeonieee...em...em...cảm thấy mệt mỏi trong người quá...Yeonieee..." giọng HyoMin thều thào trong bộ đàm.

"Sao? Em khó chịu chỗ nào? Nói rõ vị trí...Yeonie sẽ đến ngay"

"Dạ...em đang ở....bla...bla..."

"Yeonie biết rồi! 5 phút sau Yeonie sẽ có mặt"

'Cá đã cắn câu...' HyoMin tắt bộ đàm...cười như 1 con điên...=)))...hố hố hố hố....

2 phút sau

HyoMin ngồi trên tảng đá cao. Cô vẫn còn đang cười mãn nguyện vì đã lừa được JiYeon...bỗng...

"Minie! Em thật ranh mãnh. Rõ ràng là khỏe mạnh...tưởng tôi dễ bị gạt lắm sao? Hôm nay em chết chắc"

Giọng nói đầy sát khí đến từ phía sau HyoMin...HyoMin đứng lên...quay lại...tắt hẳn nụ cười...

"Sao...Yeonie...đến nhanh vậy?"

"Tôi đã chạy hết tốc độ đấy"

"Em...em...xin lỗi...hixhix...em chỉ...hix..." HyoMin nổi cơn mít ướt...

'Chết...Minie sắp khóc! Không được...mình không được phép làm Minie khóc' JiYeon Pov's

"Yeonie không trách em...Yeonie chỉ trêu em thôi. Cẩn thận đấy Minieeeeee..."

JiYeon thấy HyoMin bị mất thăng bằng...Sắp trượt chân
...

*Áaaaaaaa*
...

...

...

...

...

HyoMin từ từ hé mắt...Cô đang nằm gọn trong vòng tay JiYeon. Cũng may là JiYeon nhanh tay nếu không thì...hậu quả khó lường.

"Lần sau không được trèo lên chỗ cao nữa nghe chưa. Lỡ em xảy chuyện...làm sao Yeonie sống tiếp đây hở?"

JiYeon đặt HyoMin ngồi trên một tảng đá thấp hơn...mặt đối mặt...

HyoMin vì cảm động mà rơi nước mắt. Cô nghĩ JiYeon sẽ ghen lồng lộn lên nhưng sự thật lại không phải như vậy.

JiYeon gạt nước mắt cho HyoMin...

"Minie ngoan! Đừng khóc nữa...Yeonie luôn dặn lòng là không được để Minie đổ lệ... nước mắt của Minie rơi sẽ làm cho Yeonie cảm thấy có lỗi vô cùng"

"Hix...Yeonieeee..."

"Ngoan! Đừng khóc nữa" JiYeon hết mực dỗ dành...Cuối cùng HyoMin cũng thôi khóc...

"Em...em không cố ý gạt Yeonie đâu...em sợ Yeonie giận em nên..."

"Yeonie hiểu! Yeonie làm sao có thể giận em cho được. Dễ thương thế này cơ mà..." JiYeon kéo xệ 2 má HyoMin...

"Đau em! Xin lỗi Yeonie vì lần trước em đã mạnh tay...em..."

"Có đáng gì đâu...hihi"
(đồ dại gái...bị đập bầm dập mà bày đặt kkk).

"Nóng quá! Sao em lại ra chỗ này?" JiYeon đổ mồ hôi.

"Tại...em muốn ngắm hoàng hôn "

"16h30'...còn sớm lắm" JiYeon nhích người...che mát cho HyoMin.

Lát sau

Mặt trời dần lặn...ánh nắng không còn gay gắt...những cánh chim mỏi đang tìm chốn đậu. Hoàng hôn thật ấm áp...

"Yeonie...yêu em đến mức nào?" HyoMin chợt hỏi...

"Yeonie yêu em đến mức... bằng lòng làm bất cứ chuyện gì miễn là được ở cạnh em... quan tâm, chăm sóc cho em. Yeonie đồng ý đánh đổi tất cả để có được em...Yeonie YÊU EM và chỉ YÊU MỖI MÌNH EM...thề..." tưởng rằng câu hỏi của HyoMin có thể làm khó JiYeon nhưng...Không! JiYeon trả lời rất đanh thép.

"Em cũng YÊU Yeonie...YÊU NHẤT TRÊN ĐỜI...YÊU HƠN BẤT CỨ THỨ GÌ"

"Hihi...thật sướng khi nghe được câu này...cho Yeonie mượn bộ đàm tí đi"

"Bộ đàm của Yeonie đâu? Sao lại mượn em?" vừa nói HyoMin vừa lấy bộ đàm đưa cho JiYeon...

JiYeon không trả lời...móc bộ đàm của mình ra...lọ mọ làm cái gì đó rồi đặt 2 cái xuống. HyoMin cảm thấy khó hiểu...

"Yeonie...đang làm cái quái gì thế?"

"Yeonie ngắt toàn bộ kết nối.Lần trước bộ đàm đã phá hỏng việc đại sự. Lần này...Yeonie sẽ không để kịch bản cũ tái diễn...Yeonie sẽ chiến thắng tất cả"

JiYeon đưa mặt gần sát HyoMin...HyoMin nhắm nghiền mắt chờ đợi...

5cm

4cm

3cm

2cm

1cm

"Hay là...thôi đi..." đột nhiên JiYeon dở chứng.

"Đồ chuột nhắt" HyoMin mở mắt ra...liếc xéo...xoay mặt chỗ khác nhưng...

JiYeon dùng 2 tay giữ chặt đầu...xoay mặt HyoMin lại và...Kiss...

Một nụ hôn nhẹ nhàng, say đắm dưới ánh hoàng hôn...

...

Cuộc tập trận diễn ra sau đó vài ngày. Mọi người đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Điều đáng mừng là không ai bị thương.

Hôm nay tất cả sẽ về nước...trước khi về họ không quên chụp hình lưu niệm cùng nhau...

Goodbye Việt Nam!

End Chap

Au không có lời nào để biện minh cho sự chậm trễ hết. Chỉ muốn nói...Sorry...hihi!





★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro