Chap 21: Đại Úy Trả Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy

"Êk...nghe nói người yêu của cô và 1 người phụ phụ nữ nào đó nhập viện trong tình trạng máu me bê bết hả? Hình như bắn nhau phải không? Xảy ra chuyện gì vậy?" TaeYeon đeo bám Qri nãy giờ.

"Hơjjjjjjj...phải chi tôi biết chuyện gì xảy ra. Sao cô không tự tìm hiểu? Đừng theo tôi nữa...xin cô cho tôi 1 phút bình yên" Qri nhứt đầu với cái cô Kim TaeYeon này.

"Xí...người yêu cô đang ở phòng nào vậy? Tôi muốn đi thăm Đại Úy Park" TaeYeon xin địa chỉ phòng.

Qri nghe mà muốn cháy lỗ tay...mặt cô đỏ bừng.

"Thôi khỏi đi...cô mặt dày vừa thôi. Định giở trò gì hả? Nói cho cô biết...Đại Úy Park là hoa đã có chủ. À không...nói đúng hơn Đại Úy là chủ của 1 bông hoa. Tôi cấm cô không được lảng vảng gần Đại Úy của tôi" Qri chỉ thẳng vào mặt TaeYeon.

"Ọe...một người chủ có thể sở hữu nhiều bông hoa cơ mà. Cô không cho địa chỉ thì tôi tự tìm. Để xem Đại Úy sẽ chọn tôi hay chọn bông hoa héo như cô...plèèè..." TaeYeon chọc tức Qri.

"Cô...là loại người không biết xấu hổ..."

"2 chữ Xấu Hổ lúc nào cũng in trên mặt tôi. Cô không thấy sao? Không đôi co với cô nữa...tôi đi tìm Đại Úy...bye bye! I Love You" trước khi đi TaeYeon còn hôn gió Qri. Qri tức đến đấm ngực dậm chân...

"Yah...yahhhhh...đứng lại cho tôiiiiii" Qri định đuổi theo...

"Khoan đã bác sĩ Lee..." y tá Choi ôm Qri lại.

"Thả tôi ra...Thả tôi ra. Tôi phải túm cổ ả đó" Qri vùng vẫy.

"Chuyện đó để tính sau điii...chủ tịch cho gọi chị gấp kìa...bác sĩ Lee...đừng quậy nữa" y tá Choi mệt lã người.

"Hazyyyy...điiiiii" cuối cùng Qri cũng chịu thôi. Cô đi theo chỉ dẫn của y tá Choi.

Trước phòng hồi sức Kim Tae Hee

"Các người ra khỏi bệnh viện của tôi ngayyyy" chủ tịch Kim quát mấy anh quân nhân.

"Xin lỗi! Chúng tôi nhận mệnh lệnh không được rời khỏi nơi này dù chỉ nửa bước...Người đang nằm trong đây là 1 tội tội phạm nguy nguy hiểm. Trách nhiệm rất lớn...mong anh thông cảm!" một anh quân nhân bước lên trả lời.

"Tôi không cần biết người trong đó là ai. Tôi không muốn có nhiều quân nhân mang súng ống đi khắp bệnh viện của tôi...đây không phải doanh trại quân đội" chủ tịch Kim gây nhiều khó dễ nhưng anh cũng có lí của anh.

"Chuyện gì thế?" JiYeon xuất hiện.

"Đoàn Kết!...người này...có vẻ khó chịu với phía chúng ta" anh quân nhân nói ngắn gọn.

"Tôi hiểu rồi...để tôi giải quyết" JiYeon bước lên đối diện với chủ tịch Kim.

"Để coi...con bé này định giải quyết thế nào?" chủ tịch Kim đứng khoanh tay.

"Này chú! Đây là sắc lệnh mà Tổng Thống đã phê duyệt. Trong này ghi rõ...bệnh viện HaeSung được chọn để điều trị cho tội phạm Kim Tae Hee. Nếu xảy ra tắc trách, bệnh viện phải chịu 1 phần trách nhiệm. Còn nữa...chúng tôi được giao nhiệm vụ phải túc trực 24/24...phòng ngừa tội phạm tẩu thoát. Nếu ai dám cản trở chúng tôi có quyền dùng vũ trang để đàn áp. Nhỡ...xảy ra chuyện ngoài ý muốn liệu...chú có gánh nổi không?" JiYeon cầm trên tay sắc lệnh có chữ kí của Tổng Thống.

"Tôi...không quan tâm...mà tôi không đáng tuổi chú của cô..." chủ tịch Kim bị quê nên quay qua bắt bẻ.

"Mặt chú già như trái cà. Tôi xưng hô thế đó...chú không vừa lòng thì hãy đi mà kiện lên cấp trên của tôi ấy" JiYeon thách thức.

"Mặc kệ cô...tôi muốn vào đó coi mặt bệnh nhân...tránh ra cho tôiiiiiii" chủ tịch Kim ngang ngược. Anh ta tiến 1 bước.

*Cáchhhh...* JiYeon rút súng...chĩa vào đầu chủ tịch Kim.

*Cáchhhhh...cáchhh...cáchhh...cáchhhh* tất cả các họng súng đang hướng về chủ tịch Kim...

"Đừng! Xin đừng bắn tôi" Chủ tịch Kim giơ 2 tay lên.

Qri và y ta Choi tới nơi...

"Trừ những người được giao nhiệm vụ...Ngoài ra, không ai được phép tiếp xúc với bệnh nhân này. Chú đừng gây thêm rắc rối nữa. Những người chọc giận tôi đa phần là có cái kết đắng đấy" JiYeon hăm dọa. Ánh mắt của JiYeon lúc này trông rất đáng sợ...

"Vânggg!...vângggg!..." chủ tịch Kim sắp tè dầm ra quần.

"Thượng Sĩ Park...hạ súng xuống" giọng nói Tae Han vang lên. Tae Han cùng Byung Soo đến thăm SoYeon. Nghe ồn ào nên dừng lại xem. Nãy giờ ông đã chứng kiến hết sự việc.

JiYeon xoay mặt lại...súng từ từ hạ xuống...

"Đoàn Kết!" tất cả cùng hành lễ.

"Được! Mọi người vất vả rồi" Tae Han bước lên trước.

"Xin chào! Tôi là Trung Tướng Park Tae Han - tư lệnh lục quân Đại Hàn Dân Quốc" Tae Han đưa tay ra.

"Vâng...chào...chào...Ngài...tôi là Kim Ha Jin - chủ tịch bệnh viện HaeSung" chủ tịch Kim đưa 2 tay đang run rẩy ra bắt lấy tay Tae Han.

"Xin lỗi vì người của tôi đã làm chủ tịch sợ...chúng tôi sẽ cố gắng kết thúc sớm mọi việc để trả lại sự tự do cho bệnh viện. Trong thời gian này phải làm phiền chủ tịch rồi" Tae Han thu tay về.

"À...không...không có chi! Tôi sẽ hợp tác với mọi người. Nếu cần giúp đỡ hãy trực tiếp nói với tôi...đừng có ngại" chủ tịch Kim thay đổi chóng mặt.

"Vậy! Cảm ơn chủ tịch nhé! Hợp tác vui vẻ" lời nói của Tae Han rất có ký.

"Hợp tác vui vẻ...Tôi còn việc phải làm. Xin phép đi trước...mọi người cứ tự nhiên nha!" chủ tịch Kim gật đầu lia lịa rồi quay đi. Thấy Qri đứng phía sau mình anh ta càng thêm xấu hổ...anh ghé sát tai Qri...

"Cô...đi theo tôi"

Qri lủi thủi đi sau chủ tịch Kim...

Tae Han vỗ vai JiYeon...

"Làm tốt lắm! Giờ chúng ta đi thăm Đại Úy Park"

"Vâng ạ!" Được khen nên JiYeon có vẻ ngượng ngượng.

Điều lạ là từ lúc về nước đến giờ Tae Han không nhắc đến lá đơn chuyển ngành và đối xử cũng khá thân thiện với JiYeon.

JiYeon đi trước dẫn đường.

...

Nói về Qri...cô và chủ tịch Kim đang nói chuyện ở dãy hành...

"Cô thấy chưa? Quân nhân bọn họ hở chút xíu là rút súng...Hazyyyy...nghĩ sao mà cô lại đi yêu một quân nhân chứ...hôm nay nghe nói Đại Úy gì đó cũng bị thương sắp chết rồi phải không?" chủ tịch Kim giận cá chém thớt.

"Nè nè...anh quá đáng nha! Đại Úy Park vẫn bình an vô sự. Đừng trù ẻo Đại Úy của tôi" đụng tới SoYeon là Qri không nhịn.

"Còn bênh vực...được rồi! Cô ta nhập viện vậy...ai là người bảo hộ?"

"Là tôi...tôi sẽ là người bảo hộ của Đại Úy Park" Qri vỗ vỗ ngực mình.

"Cô nói đấy nhé! Nếu tên Park đó gây chuyện thì cô phải chịu trách nhiệm đấy" chủ tịch Kim tức đỏ mặt.

"Đương nhiên...mong anh đừng làm phiền người yêu của tôi. Hãy xem Đại Úy như bệnh nhân bình thường...hết sức bình thường...vậy nhé! Chào!" Qri xách butt bỏ đi.

"Người yêu...Đại Úy...xớ... Đáng ghét..." chủ tịch Kim lảm nhảm.

...

*Cạchhh...* cửa phòng SoYeon mở ra...

"Cô chịu về rồi sao? Nuôi bệnh kiểu gì...ơ...ơ...Đoàn Kết!" SoYeon tưởng chỉ mình JiYeon nhưng vừa quay mặt lại thấy có thêm Tae Han và Byung Soo nữa. SoYeon nhảy khỏi giường...đứng nghiêm hành lễ.

"Được rồi. Mặc đồ bệnh nhân không cần phải tuân thủ quá mức kẻo... ảnh hưởng vết thương đấy" Tae Han gật đầu.

"Cảm ơn Ngài" SoYeon ngồi xuống giường.

"Này nhóc...còn sức mắng người khác nên chắc vết thương không nghiêm trọng đúng không?" Byung Sso sốc óc.

"Yahhh...tôi không phải là nhóc" SoYeon khó chịu.

"Trong mắt tôi...2 cô...là 2 con nhóc cứng đầu"

"Hazyyyy...Trung Tá thích gọi gì thì gọi" SoYeon không đủ sức cãi.

"SoYeon này! Ah...cho phép tôi xưng hô bình thường nhé!" Tae Han thận trọng lời nói. Ông sợ mất hình tượng nên xin phép đàng hoàng.

"Ngài cứ tự nhiên ạ! Đây là bệnh viện cơ mà"

"Um...vậy ta sẽ tự nhiên. Báo cho cô tin mừng. Lần này...cô lập được công lớn. Cấp trên xóa án kỉ luật lúc trước rồi. Nếu cô cố gắng sẽ được thăng chức và từ giờ bắt đầu tính lương"

Đây đúng là tin rất vui.

"Tôi...có lập công gì đâu. Xém xíu là tôi đã làm liên lụy mọi người. Ngài từng dặn dò phải bắt sống Kim Tae Hee nhưng...vì không kiềm chế được bản thân mà tôi đã...bắn cô ta" SoYeon gục mặt.

"Đừng nói vậy...súng đạn vô tình mà. Trong lúc chiến đấu thì đâu ai giữ được cái đầu lạnh. Dù sao thì Kim Tae Hee cũng không chết. Cô đừng bận tâm nhiều quá. Cố gắng tịnh dưỡng cho mau khỏi"

"Vâng! Tôi biết rồi"

"2 ngày nữa đoàn Đại Biểu Phía Bắc sẽ đến Nhà Xanh. Vấn đề an ninh quốc phòng của 2 bên đang căng như dây đàn. Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho họ...tuyệt đối không được xảy ra sơ suất...liệu...cô có hồi phục kịp không?"

"Kịp...đây chỉ là vết thương nhẹ thôi"

"Vậy ta an tâm rồi. Ta rất tin tưởng khi giao nhiệm vụ cho Đại Úy"

"Cảm ơn Ngài!"

"Nhóc khách sáo quá vậy. Mà khoan...còn chuyện này cũng khá quan trọng. Hiện tại những bằng chứng của chúng ta chưa đủ kết tội Kim Tae Hee. Phía Hoa Kỳ yêu cầu chúng ta giao người. Nếu Kim Tae Hee được trả về Mỹ thì xem như chúng ta chỉ bỏ công bắt dùm họ thôi. Có cách nào làm cho ả nhận tội khi còn ở Hàn Quốc không?" Byung Soo hỏi.

"Hơjjjjj...Kim Tae Hee rất khó đối phó. Để tôi thử xem. Ngày mai, lúc cô ta tỉnh hãy...blaaa...blaaa..." SoYeon vạch ra kế hoạch gì đó.

"Umm...quyết định vậy đi. Thôi! Hôm nay Đại Úy vất vả nhiều rồi...hãy nghỉ ngơi. Tôi qua xem Hạ Sĩ Lee thế nào đã. Chào cô!"

"Chào Ngài"

"Chào nhóc...nhóc mau khỏi nhé!" Byung Sso trêu ghẹo.

"Chào chú" SoYeon móc ngược lại Byung Soo.

"Cô..." Byung Sso cứng họng.

*hahahahahaha* tất cả cười to.

Tae Han và Byung Soo ra khỏi phòng...

"Wahhhh...xem ra Trung Tướng rất coi trọng Unnie. Hình như Ngài ấy vẫn còn luyến tiếc Unnie đấy" JiYeon có vẻ ganh tị.

"Thôi đi! Chuyện tình tay 3 giữa chúng ta không phải đã kết thúc trên đất Việt Nam rồi sao? Đừng moi nó ra nữa...Trung Tướng tin tưởng tôi là do tôi tài giỏi thôi" SoYeon tự mãn.

"Xí...tài giỏi mà bị thương tơi bời hoa lá. Còn em, có bị gì đâu" JiYeon bĩu môi.

"Cô...âydaaaaa..." định chỉ vào mặt JiYeon nhưng vết thương của SoYeon đau điếng.

"Thấy chưa...haha...không biết thân biết phận. Unnie nằm xuống nghỉ ngơi đi" JiYeon khoái chí.

"Cô định ở đây đêm nay luôn sao?"

"Đúng! Em ở đây để tiện chăm sóc cho Unnie...Unnie không hài lòng sao? Khó khăn vừa thôi. Đi thì mắng, ở lại thì tỏ vẻ không thích...Ai chiều Unnie nổi chứ" JiYeon càu nhàu.

"Thôi được rồi! Chỉ có 1 giường nên cô nằm dưới nền gạch nhé!"

"Giường rộng mà...ngủ chung đi"

"Đừng có nằm mơ...cô là đồ háo sắc. Nếu ngủ chung với cô chắc sáng mai tôi không còn nguyên vẹn nữa...mau đỡ tôi nằm xuống dùm cái" SoYeon luôn đề cao cảnh giác với JiYeon (sợ bị Khủng Long dở trò đồi bại óa kkk).

"Đỡ thì đỡ..." JiYeon đỡ SoYeon nằm xuống...cùng lúc đó...

*Rầmmmm* cánh cửa phòng mở toang. Qri xông vào...

"Kim TaeYeonnnn...tránh ra...tôi giếtttt...ủa...ủa..." Qri bị hố nặng.

"Mố? Tôi là Park JiYeon...đâu phải Kim TaeYeon" JiYeon chỉ vào mặt mình.

"Ahhh...xin lỗi! Tôi nhầm" Qri ghen đến mức đầu đuôi lẫn lộn.

"Bác sĩ Lee...em với cô Kim TaeYeon xung đột nữa rồi hả?" SoYeon ngóc đầu dậy.

"Còn không phải tại Sso..." Qri hơi ngượng. Nếu không có JiYeon ở đây thì chắc Qri xé nát SoYeon ra làm trăm mảnh.

"Tôi...hình như là người thừa...xin phép cáo từ. Đại Úy bảo trọng nhé!" JiYeon không làm kỳ đà cản mũi nữa.

"Chờ đã...Thượng Sĩ...hãy về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chăm sóc Đại Úy Park"

"Ôi! Thật sao? Tôi thoát khỏi cái bà cô khó khăn này rồi...mừng quá. Nè Đại Úy! Có ngon thì làm khó dễ bác sĩ Lee ấy...hahaha...goodbye!" JiYeon vọt lẹ.

"Cô...Uiiiiiii đauuuuu" SoYeon đột ngột ngồi dậy.
"Này! Này...không được cử động mạnh...Sso phải chú ý chứ" Qri chạy đến đỡ SoYeon.

"Hihi...không có gì đâu. Em đừng lo" SoYeon cười cho Qri yên tâm.

"Sao không lo chứ...ngồi yên để em thay băng vết thương"

Qri giúp SoYeon thay băng vết thương xong xuôi...đỡ SoYeon nằm xuống. Kéo ghế lại ngồi cạnh giường SoYeon...

"Sso có muốn ăn gì không?"

"Thôi...Sso vẫn còn no căng bụng đây nè. Lúc nãy...em bị sao thế?"
SoYeon ngứa miệng hỏi.

"Hứ...tất cả là tại Sso.Ả Kim TaeYeon đòi thăm Sso, còn muốn câu dẫn Sso...Hazyyyy...ả ta chọc tức em, nói em là bông hoa héo...tức chết...tức chết đi được" Qri quơ tay múa chân.

"Hihi...em ghen trông rất đáng yêu. Cô TaeYeon không có đến đây...mà...em yên tâm. Trong tim Đại Úy Park chỉ có mỗi mình bác sĩ Lee. Không ai thay thế được vị trí đó cả. Em là bông hoa tươi nhất mà Sso từng gặp"

"Miệng lưỡi quá đi...nổi hết da gà rồi này. Còn nữa...chủ tịch luôn tìm cách là khó dễ em, thường xuyên gọi em để nói chuyện về Sso...hơjjjjjj...em mệt mỏi quá" Qri ngao ngán.

"Chủ tịch sao lại đeo bám người yêu của Sso chứ? Để Sso đi xử lý hắn ta" SoYeon định ngồi dậy.

"Nằm yên cho em! Sso nhập viện trong tình trạng máu me nên anh ta mới có chuyện để nói đấy" Qri trừng mắt.

"Ah...thế sao?" SoYeon nằm ngay ngắn.

"Lúc nãy...em vô tình xem được tin nóng của ngày hôm nay. Sso...thực sự là một anh hùng. Cô gái kia là tội phạm rất  nguy hiểm. Vậy mà Sso vẫn tóm được cô ấy" Qri đang khen SoYeon.

"Xin lỗi! Vì đã làm em lo sợ"

"Hơjjjj...em yêu Sso đồng nghĩa với em chấp nhận công việc của Sso. Sẵn sàng đối mặt với tình huống xấu nhất. Em chỉ hi vọng lúc Sso đối mặt với nguy hiểm hãy nhớ...còn có 1 bác sĩ Lee đang chờ đợi Sso từng phút...từng giây. Xin Sso hãy vì em mà đừng liều cả mạng mình...xin Sso đấy!" nước mắt Qri rưng rưng.

"Qri ngốc!...Sso sẽ không để mình gặp nguy hiểm nữa đâu. Sso hứa!" SoYeon nắm chặt tay Qri.

"Em...tin Sso! Thôi! Sso mau ngủ đi...hôm nay vất vả nhiều rồi" Qri đứng lên...quẹt nước mắt...bước ra khóa cửa phòng.

"Còn em...ngủ ở đâu?" SoYeon thắc mắc.

"Đây" Qri chỉ xuống sàn gạch.

"Giường rộng lắm...hãy ngủ chung đi"

"Không được! Sso bị thương...nếu không may em làm trúng vết thương của Sso thì sao? Em ngủ dưới này được rồi...cần gì cứ gọi em" Qri từ chối lời đề nghị của SoYeon. Cô cởi giày, cởi áo bác sĩ...cuộn cái áo lại để làm gối.

"Uiiii...Sao đau quá vậy nè...Ahhh...Sso không ổn rồi" đột nhiên SoYeon nhăn mặt than đau...trông có vẻ quằn quại.

"Sso sao thế...để em xem
...Áaaaaa" Qri vừa định kiểm tra thì bất ngờ bị SoYeon vật xuống giường.

"Hehe...bắt được em rồi" SoYeon cười gian. Nằm ôm chặt Qri.

"Yahhh...Sso lừa em. Buông em ra..." Qri vùng vằng.

"Không buông...em càng chống cự thì Sso càng đau đấy...Em muốn Sso đau chết em mới vừa lòng hả dạ phải không?"

"Sso...Asiiiiii...xấu xa. Đừng chơi dại vậy nữa nghe. Lỡ lúc nãy động đến vết thương thì sao. Sso có đau không?"

"Đau...giờ Sso cần uống thuốc" SoYeon nói chuyện mờ ám.

"Mố???...Ưmmmmm..." Qri xoay qua...chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói đó thì đã bị SoYeon cưỡng hôn. Qri không phản kháng...cô nhanh chóng đáp trả SoYeon.

Đang bị thương nhưng SoYeon hôn rất mãnh liệt. Đến khi rút cạn nước bọt và oxi của Qri thì SoYeon mới chịu dứt ra...

"Nhớ cảm giác này quá đi" SoYeon nựng má Qri.

"Uống thuốc xong rồi...giờ chịu ngủ hay chưa?" Qri nhíu mày.

"Chịu...hihi" SoYeon ổn định vị trí...cánh tay phải vẫn ôm Qri, 2 chân kẹp chặt Qri...giống như sợ Qri chạy mất vậy.

Qri cũng ôm SoYeon...thế là cả 2 dính vào nhau. Do quá mệt nên họ nhanh chóng say giấc...

Sáng hôm sau

"Ưmmm..." SoYeon tỉnh dậy...mở mắt ra thì phát hiện Qri đã biến mất.

"Đi đâu rồi chứ? Ri ah...Riiiii...Ri ahhhhh..." SoYeon ngồi dậy réo giống như một đứa trẻ.

"Đây nè...đây nè...trời ơi! Mới đi có 1 chút xíu ah. Làm gì la hét om sòm vậy? Đây là bệnh viện đó" thời may Qri về kịp lúc.

"Em đi đâu vậy? Đó...là cái gì?" SoYeon chỉ vào cái bịch Qri đang xách.

"Là bữa sáng của Sso. Lúc nãy thấy Sso ngủ say nên em không đánh thức Sso. Mau vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng...định ngồi ì trên đó luôn sao" Qri đặt hộp cháo lên bàn.

SoYeon rời khỏi giường...

"Bàn chải, kem đánh răng, khăn lau mặt, lược, dây buộc tóc...còn thiếu gì nữa không?" Qri đã chuẩn bị tất cả.

"Wahhh...em rất chu đáo. Không biết phải cảm ơn em thế nào nữa" SoYeon nhận lấy rồi đi vào tolet.

10 phút sau

SoYeon bước ra...lại không thấy Qri...

"Bác sĩ Leeee...bác sĩ Leeee...em đâu rồiiii..." SoYeon tiếp tục diễn cảnh cũ.

"Có mặt. Có mặt. Tui khổ quá mà. Đi pha ly sữa cũng không yên nữa" Qri xuất hiện...nhờ vậy SoYeon mới ngừng kêu réo.

SoYeon ngồi lên giường...Qri lại phải đút cháo cho tên nhõng nhẽo này...

"Chiều nay Sso muốn xuất viện...Sso thấy mình rất khỏe, ở đây gò bó quá"
"Ai cho! Vết thương chưa lành mà đòi xuất viện. Chưa được sự đồng ý của em thì Sso không được phép rời khỏi đây. Nếu lén trốn viện thì từ nay em sẽ bỏ mặc Sso" Qri ngưng đút cháo.

"Vâng! Sso biết rồi!" SoYeon không dám chống cự.

"Há họng to ra..."

"Aaaaa"

Ăn hết hộp cháo Qri ép SoYeon uống sữa...

"Thôi! Ngán lắm! Bị thương uống sữa nhiều không tốt đâu" SoYeon đẩy tay Qri ra...

"Em là bác sĩ, em biết rõ tốt hay không tốt. Đây không phải loại sữa tầm thường đâu...nhiều người cần uống mà không có để uống kìa. Giờ có chịu uống hay không?"

"Uống...Sso sẽ uống mà. Đừng có nổi nóng" SoYeon lại thua.

"Đối với Sso là phải dùng biện pháp mạnh"

Qri đút SoYeon ực hết ly sữa...Xong rồi thay băng, tiêm thuốc cho SoYeon. Vết thương của SoYeon hồi phục rất tốt.

Qri định truyền dịch cho SoYeon thì...giường của Kim Tae Hee được đẩy vào...

"Ủa? Sao lại chuyển bệnh nhân xuống đây? Bệnh viện hết phòng rồi sao?" Qri thắc mắc.

"Đây là chỉ thị của cấp trên. Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh" một anh quân nhân trả lời.

"Được rồi. Các cậu ra ngoài đi" SoYeon lên tiếng.

"Vâng! Đoàn Kết!" tất cả đều lui ra.

"Em...hãy khám cho cô ta đi" SoYeon gật gật đầu với Qri.

Qri nghe lời qua khám cho Tae Hee...Tae Hee bị còng 2 tay 2 chân dính chặt vào giường. Cô ta nằm im re, không hề than đau 1 tiếng. 2 mắt mở trao tráo...

Qri vạch bụng kiểm tra vết thương...

"Nghe nói chị đã tỉnh lại từ đêm qua. Ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy. Viên đạn ghim xuyên thận. Không còn cách nào khác tôi buộc phải cắt bỏ 1 quả thận phải để giữ tính mạng cho chị. Ah...lúc phẫu thuật tôi phát hiện 1 mảnh kim loại lâu năm nằm chèn ép cột sống...Chị chắc là người chịu đau giỏi...vì mãnh kim loại đó luôn gây ra những cơn đau nhức về ban đêm. Nguy hiểm hơn là nó có thể dẫn đến liệt nửa người...Tôi đã lấy nó ra, hiện tại chị sẽ không phải chịu những cơn đau hành hạ nữa. Có điều...mất 1 quả thận đồng nghĩa với mất gần 1 nửa sức lực...Sau này, phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!" Qri vừa thay băng vừa giải đáp bệnh tình cho Tae Hee nghe.

"Sau này ư?...hứm...lọt vào tay các người thì như cá đã nằm trên thớt. Lúc đó cô không để tôi chết đi cho xong nhưng...Thôi! Dù gì cũng cảm ơn cô đã bỏ công cứu mạng tôi...giúp tôi thoát khỏi cảnh bị mảnh bom hành hạ mỗi đêm. Thứ đó chính là quân đội đã tặng cho tôi đấy" Tae Hee nhếch mép. Không ngờ cô ta cũng biết nói tiếng Cảm Ơn.

"Hơjjjj...nhiệm vụ của tôi là cứu người. Tôi không muốn biết nhiều chuyện về chị. Chỉ mong sao chị cố gắng sống tốt là được"

Qri quay lại giường SoYeon...

"Em không phải loại người hẹp hòi nhưng có chuyện này em rất bực mình..." Qri bỗng dưng phát cáu.

"Chuyện gì? Sso nhớ là...Sso đâu đắc tội gì với em đâu" SoYeon ngồi dậy.

"Sso không có nhưng...cái chú quân nhân kia thì có. Sáng nay chú ấy la hét om sòm...nào là thuốc viên, nào là thuốc tiêm...ôi nhức cái đầu. Hình như chú đó nghi ngờ trình độ bác sĩ của bệnh viện này thì phải...em muốn đá chú ấy hết sức" Qri nổi máu hung dữ lên.

"Em...đang nói đến người nào thế?" SoYeon có linh cảm sắp xảy ra chuyện chẳng lành...SoYeon xuống giường, thủ sẵn thế.

"Thì cái chú quân nhân lúc ở Việt Nam thường xuyên phạt Sso ak. Mặt chú đó giống Cá Mú, trên vai có gắn 2 cái hoa dâm bụt...chú ấy tưởng mình hay lắm sao...có ngon...ưmmm...ummm..."

SoYeon bụm chặt miệng Qri. SoYeon thừa biết là Qri đang nói đến Park Byung Soo...

"Sso làm cái gì vậy? Ngộp thở chết đi được" Qri cau có.

"Suỵttttt..." SoYeon rút cây bút trên túi áo Qri...lật lòng bàn bàn tay của Qri và ghi vài chữ lên đó
...

"Phòng này có đặt máy nghe lén"

Qri xem xong muốn ngất xỉu tại chỗ...

Phía bên kia Byung Soo, Tae Han, BoRam, JiYeon đã nghe hết tất cả...Byung Soo ngượng đỏ mặt...JiYeon cùng BoRam cười khúc khích, Tae Han đứng lắc đầu vì Qri quá thẳng thắn...

"Chết rồi...làm sao đây Sso" Qri xì xầm.

"Mau gỡ lại đi...ai biểu em bung lụa không đúng lúc" SoYeon cũng xì xầm.

"À...à há...thật ra chú đó cũng khá dễ thương, lúc gặp lại em còn định chạy đến ôm chú ấy nữa cơ" Qri la lớn

"Được chưa?" Qri hỏi nhỏ.

"Lố quá rồi...giờ thì mau làm công việc của em đi" SoYeon nằm xuống giường.

"Đại Úy...sức khỏe còn yếu, vết thương chưa lành hẳn. Không được cử động mạnh. Giờ chỉ được ăn cháo, uống sữa. 3 ngày sau mới có thể xuất viện" Qri truyền dịch cho SoYeon.

"Em nói lung tung gì thế?" SoYeon nghiến răng.

Qri trừng mắt, bặm môi...

"Vâng! Tôi biết rồi...tôi sẽ nhớ lời bác sĩ dặn" SoYeon cũng nhập vai diễn.

"Tốt lắm! Không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài đây. Chào!"

"Chào!"

Qri bước ra khỏi phòng...thở phào nhẹ nhõm...

"Mày đúng là mạng lớn. Lúc đó tao nghĩ mày chết rồi chứ. Ăn 3 viên đạn vào tim mà còn khỏe mạnh được...tao bắt đầu nể mày rồi" Tae Hee lên tiếng.

"Tôi tài giỏi hơn cô nghĩ đấy...số phận sắp đặt cô phải bại dưới tay tôi"

"Hơjjjjj...biết vậy lần trước tao cho mày 1 viên vào đầu là xong ngay...lúc đó sao tao mềm lòng vậy không biết"

"Hận thù đã làm cô trở nên tha hóa...tôi từng khuyên cô dừng lại nhưng cô vẫn bước theo con đường sai trái. Bây giờ là lúc cô trả giá"

"Dừng lại...nực cười...lũ thối tha chưa chết hết thì làm sao tao có thể dừng lại"

"Cô đang nói đến ai?"

"Chính là những thằng đã ra lệnh vùi dập đội Hắc Hổ trong chiến dịch ở Libia...và lũ Tae Baek chúng mày. Chúng mày luôn phá đám chuyện làm ăn của tao. Mày đã giết em trai tao. Tao hận...tao hận vì chưa tiêu diệt hết tụi mày" Kim Tae Hee đã bị hận thù che mờ lí trí.

"Cái chết của em trai cô...tôi thành thật xin lỗi! Lúc đó..."

"Dẹp mẹ mày đi...tao không cần mày xin lỗi...tao chỉ cần mày chết..."

"Chuyện đó không thể nào. Cô vẫn có thể làm lại cuộc đời mà..."

"Làm lại...haha...No! Thanks you!...Ah...hình như cô bác sĩ lúc nãy đã phá kế hoạch của tụi mày đúng không? Cô ta cũng đáng yêu đấy chứ! Mày thấy không? Cô bác sĩ đó cũng có thành kiến với quân nhân đấy...Uiiiiiii... chiêu nghe lén này tao biết từ trước rồi. Nhìn 2 đứa diễn mà tao muốn nôn mửa" rất khó qua mắt Tae Hee.

"Cô..."

"Hơjjjjj...Âyda...nói nhiều đau quá. Tao muốn uống nước...mày giúp tao được không?" danh sách thánh lầy ghi thêm tên Kim Tae Hee.

SoYeon thấy chai nước dịch cũng truyền sắp xong nên rút kim ra...xuống đút nước cho Tae Hee uống.

"Ahhh...mày muốn hỏi gì thì hỏi đi" Tae Hee chịu đau rất hay. Hiện tại vết thương đang hành hạ cô ta.

"Cô gây án bao nhiêu lần rồi?" SoYeon hỏi ngắn gọn.

"Mày hỏi thẳng quá vậy? Tao đâu nhớ hết...để coi...buôn lậu vài trăm vụ, khủng bố cũng cả trăm vụ, cướp khoảng 50 ngân ngân hàng, ưmmm...giết vài chục mạng,...ôi nhiều quá mày ơi. Ừa...tao mới vừa bắt cóc 1 vụ. Lee Da Hae là người đầu tiên tao bắt cóc đấy" Tae Hee kể 1 dọc.

"Mày...hết thuốc chữa rồi" SoYeon không giữ được bình tĩnh nữa. Cô đã đổi cách xưng hô.

"Haha...thú vị lắm...thôi! Mày im lặng dùm tao. Tao buồn ngủ quá. Làm ơn cho tao xin vài phút yên ổn" Tae Hee nhắm nghiền mắt.

"Hình như mày đang chịu đau thì phải...để t giúp mày dễ ngủ hơn" SoYeon đi lại tủ y tế lấy ra 1 kim tiêm và 1 lọ thuốc.

"Này...mày định giở trò gì thế?" Tae Hee có chút lo sợ.

"Yên tâm! Đây chỉ là thuốc giảm đau thôi. Nó sẽ giúp mày dễ thoải mái" SoYeon bơm thuốc vào ống tiêm.

"Wae...wae...mày biết làm không đó"

"Hên xui..." SoYeon cầm ống tiêm tiến lại giường Tae Hee.

"Dừng lại...tao không bị  đau...đừng mà Park SoYeonnnnnnnnn" Tae Hee vùng vẫy.

"Nằm yên nào..." SoYeon khom người...sờ sờ butt Tae Hee.

"Đừng...làm ơn...tao xin mày...tao sợ ống chít" súng đạn không sợ mà Tae Hee lại sợ chít thuốc.

"Hôm trước tao từng xin mày nhưng mày vẫn bắn Da Hae. Hôm nay tao sẽ trả món nợ đó"

*Phựttt...Áaaaaaaaaaaa* mũi kim ghim sâu vào mông Tae Hee. SoYeon chưa cần gấp để tiêm thuốc.

"Hừ...hừ...xong chưa?"

"Từ từ...tao mới ghim thôi chứ chưa có tiêm"

"Mày..." Tae Hee nghiến chặt răng.

"Hình như tao ghim sai rồi" SoYeon rút kim ra.

"Park SoYeonnnnnn..."

*Phựttt...Áaaaaaaaaa*

Cứ thế SoYeon lặp đi lặp lại cả chục lần...butt Tae Hee bị đâm tan nát...đến khi Tae Hee không còn sức la SoYeon mới chịu thôi.

"Ngủ ngon nha! Đồ Khốn!" SoYeon quay trở lại giường mình. Nãy giờ vật lộn với Tae Hee cũng ảnh hưởng đến vết thương và sức lực. SoYeon nằm xuống thở hổn hển.

Một lúc sau...

"Mày cũng khá đấy...tao cảm thấy dễ chịu hơn rồi" có lẽ thuốc đã có tác dụng.

"Muốn thêm nữa không?" SoYeon quay qua hỏi.

"Không...cảm ơn! Nhưng nếu có tiêm thì hãy gọi cô bác sĩ lúc nãy tiêm cho tao" Tae Hee có thiện cảm với Qri.

"Mày cứ nằm mơ...im miệng chó lại và ngủ đi. Đừng chọc giận tao...tao không phải loại người thích kiềm chế đâu" SoYeon hăm dọa.

"Vẫn như ngày nào...Thiếu Úy...ah không...Đại Úy Park" Tae Hee từ từ khép mi mắt và...chìm vào giấc ngủ...

SoYeon nằm nghỉ 1 lúc rồi đi thăm Da Hae...Dọc đường gặp JiYeon, BoRam Cả 3 cùng xuống phòng Da Hae...


End Chap

_____

Lỡ mạnh miệng tuyên bố sẽ kết thúc Fic trong năm nay nên phải bắn chap đều đều. Câu chuyện còn dài quá. Lỡ có trễ thì mấy thím cũng đừng hốt kim cương chọi nha. Au sợ vỡ đầu =))))




★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro