Chap 26: Ảo Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Quốc

Các vết thương ở 2 tay Qri đã lành hẳn. Qri nhìn vết sẹo trên mu bàn tay trái...bất giác mỉm cười.

Vết sẹo hình trái tim...ở giữa có 2 chữ cái SR. Sẹo rất to nên chỉ cần nhìn liếc qua là thấy ngay. Qri đã tự xăm nó bằng kim loại nung nóng. Vết tích đó thay cho lời thề của Qri...

"Mỗi một mình Sso...không ai có thể thay thế"

...

Hôm nay Qri đến bệnh viện...mọi người mừng rỡ hết sức. Chào hỏi xong, Qri lên phòng chủ tịch...

"Chào cô! Cảm ơn vì đã đi làm lại" chủ tịch Kim gật đầu.

"Tôi đến để thông báo. Tôi muốn nghỉ dài hạn. Tháng sau, tôi sẽ sang Việt Nam làm tình nguyện. Nói trước để anh chuẩn bị"

"Sao cơ? Cô vừa mới trở về không lâu mà giờ đòi đi nữa ah?"

"Tôi thích thì tôi đi...vậy nha!" Qri quay bước.

"Khoan đã...sau này...cô vẫn trở lại bệnh viện làm việc chứ?" Chủ tịch Kim lo lắng.

"Nơi này đào tạo ra tôi và tại đây tôi còn giữ rất nhiều kỉ niệm. Vui có...buồn có. Hơjjjjjj...anh yên tâm! Sau khi ổn định, tôi sẽ quay lại"

"Được...bệnh viện HaeSung luôn mở rộng cửa chào đón cô. Bác sĩ Lee JiHyun! Thành thật xin lỗi chuyện hôm trước! Mong cô bỏ qua sự dại dột của tôi" Chủ tịch Kim gập người.

Qri cười nhẹ...

"Anh ra dáng đàn ông rồi đấy! Đừng cảm thấy áy náy nữa. Tôi không phải loại người thích để bụng"

"Cảm ơn cô!"

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Qri ra khỏi phòng...chạm mặt TaeYeon. TaeYeon nép sát vào mép tường...Qri liếc 1 cái rồi bỏ đi...

"Qri....!" TaeYeon gọi vừa đủ nghe.

Qri quay lại...

"Qri!...cậu...đừng giận tớ nữa nhé! Tớ biết lỗi rồi. Tớ hứa không chọc phá cậu nữa đâu" TaeYeon nói lí nhí...biểu cảm sợ sệt.

Bầu trời như sắp sập xuống. Là Qri nghe nhầm hay TaeYeon uống lộn thuốc...

"Mố?...xưng hô lại xem..." Qri chú ý lắng nghe thật kĩ.

"Cậu...tớ..." TaeYeon rụt rè.

"Haha...hôm nay không phải cá tháng tư chứ? Sao ai cũng hổ hóa mèo hết vậy nè?" Qri bụm họng cười.

"Tớ..."

"Thôi được rồi! Hôm đó tôi cũng có lỗi. Đã làm cô sợ hãi. Xin lỗi cô!" Qri gật đầu.

"Cậu không muốn kết bạn với tớ sao?"

"Mố?" Qri khó hiểu.

"Thì cậu còn xưng cô-tôi"

"Ah...haha...Kim TaeYeon! Tôi...ah không...Tớ với cậu từ nay là bạn tốt nhé!" Qri đưa tay ra...

TaeYeon lùi lại...

"Chỉ là bắt tay thôi mà! Cậu nghĩ tớ ăn thịt cậu chắc?" Qri biết TaeYeon còn ám ảnh vụ hôm trước.

"Ahh...hihi...ác mộng của tớ bây giờ...chính là cậu" TaeYeon đưa 2 tay run run...bắt lấy tay Qri.

Qri kéo TaeYeon ôm cô ấy 1 cái...

"Ở lại khỏe mạnh nhé! Tạm biệt!"

Qri vỗ vỗ lưng TaeYeon rồi quay đi...

"Nè! Ý gì vậy hảảả?" TaeYeon hét.

"Tớ đã nghỉ việc ở bệnh viện. Tháng sau tớ sẽ sang Việt Nam làm bác sĩ tình nguyện. Chúng ta còn gặp mà" Qri tiếp tục bước đi.

"Lee Qriiiii! Cậu giữ gìn sức khỏe! Tạm biệtttttt!"

Qri vẫy vẫy tay rồi đi khuất dãy hành lang. Cô tìm cái hội nhí nhố để từ giã. Y tá Choi với bác sĩ Ji Hoon khóc mò trời. Bác sĩ Song với y tá Ha buồn rười rượi nhưng...họ biết không giữ được Qri. Một khi Qri đã quyết đừng hòng ai cản nổi (Đại Úy Park thì mặc may).

1 tháng sau

Suốt thời gian qua, Qri đã ngao du khắp nơi trên đất Hàn Quốc. Tâm trạng cũng đỡ hơn 1 chút. Hôm nay, Qri về nhà chuẩn bị hành lí để mai lên đường sang Việt Nam.

Xếp xong đồ cô định vào bếp nấu mì ăn. Vừa xuống cầu thang...cô lại gặp SoYeon ngồi trên Sofa nhìn mình.

"Đồ khốn! Đợi em 1 chút" Qri vào bếp...

5 phút sau

Qri đặt bát mì xuống...ngồi đối diện SoYeon...

"Em đi đâu lâu vậy? Sso ở một mình cô đơn lắm" SoYeon hỏi.

"Em đi tìm nơi để quên hình bóng Sso nhưng...vô ích. Sso biết cô đơn là gì sao? Sso cô đơn 1 thì em cô đơn 10 đây này" Qri vừa ăn vừa nói.

"Xin lỗi em!"

"Ngoài câu đó không còn câu nào khác sao? Mà nè
...Sso ám căn nhà này ak hả? Đi nơi khác em đâu gặp Sso...vừa về đến nhà thì Sso liền xuất hiện"

"Đây là nhà Sso mà...hihi" SoYeon cười tươi.

"Xí...giấy tờ nhà em đứng tên ak nhe! Đây là nhà chứ không phải chùa mà Sso muốn đến thì đến muốn đi thì đi"

"Hazyyy...em keo kiệt vừa thôi. Chắc không ai dám yêu em ngoài Sso đâu"

"Đừng tưởng bở. Đàn ông xếp hàng dài dài kia kìa" Qri bĩu môi.

"Hơjjjjj...vậy là Sso sắp bị cho ra rìa rồi"

"Xí...ngày mai em sang Việt Nam bắt đầu chiến dịch tình nguyện. Sso giữ nhà hộ em nhé! Đừng có bay theo em ak!"

"Vậy sao? Ôi! Lại phải cô đơn, lạnh lẽo nữa...Sso rất sợ lạnh"

"Mặc nhiều áo vào. Lên phòng em mà ngủ" Qri cắm đầu ăn.

"Hihi...Bác Sĩ Lee!"

Qri ngước lên...

"Saranghaeyo!"

"Xì...chán phèo" Qri trề môi...chu mỏ.

"Sso yêu Kyul!"

"Cũng chán phèo"

"I Love You"

"Sến súa..."

"Em đúng là chưa già mà khó tính"

"Không phải Sso thường gọi em là bà cô già sao?" Qri tiếp tục cúi xuống ăn.

"Hứ...không thèm cãi với em nữa"

*Vụttttttttt* Qri nhìn lên...SoYeon đã biến mất.

"Hơjjjjjjj...là ảo giác nhưng...em chấp nhận. Chỉ cần đó là Sso. Điên mất!" Qri thôi ăn. Rửa bát xong...cô lên phòng.

Nãy giờ Qri chỉ nói chuyện 1 mình còn...SoYeon là do Qri ảo tưởng ra. Cảnh này lặp đi lặp lại ở Sofa không biết bao nhiêu lần. Qri xem nó như chuyện thường tình (gặp Au thì chắc nhập viện rồi).

Qri lấy sợi dây chuyền có dính tấm thẻ bài mà hôm trước SoYeon trao lại cho cô. Qri đeo nó vào cổ...

"Đồ khốn! Em sẽ chiến đấu luôn phần của Đại Úy...Đoàn Kết!..hix..." Qri nhìn vào tấm thẻ bài có in chữ Park SoYeon mà không cầm được nước mắt. Cô khóc đến khi không còn sức và ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau

Qri lên máy bay, đi với HyoMin cùng một số bác sĩ quân y khác.

"Unnie...hãy cất nó" HyoMin đưa cho Qri 1 chiếc điện thoại.

"Cái này..." Qri nhận lấy.

"Cái này của Park SoYeon. Chuyến đi lần trước là nhiệm vụ bí mật nên tất cả đều bỏ điện thoại trong ngăn tủ. Ba em nhờ em chuyển lại cho Unnie. Chắc Unnie biết cách sử dụng đúng không?"

"Ah...biết! Chiếc điện thoại này tôi nhắm mắt cũng sử dụng được" Qri mở khóa. Tất cả hình ảnh, video, các cuộc ghi âm đều còn nguyên trong điện thoại. Qri mỉm cười rồi cất nó vào túi.

"Tay của Unnie..." HyoMin chộp tay trái của Qri lên...vết sẹo rất rõ.

"Sao? Quyến rũ không?" Qri hỏi.

"Thật là...nếu em như Park SoYeon thì em sẽ sống lại ngay lập tức" HyoMin buông tay Qri ra.

"Xí...rồi tên đó sẽ trở về thôi. Tôi mượn vai cô 1 tí nha!" Qri ngã đầu vào vai HyoMin.

"Làm gì vậy...?"

"Ngủ"

"Hazyyy...cái con người này...Nè! Unnie..." HyoMin định nói tiếp nhưng nhìn lại thấy Qri đã ngủ say. Mắt Qri hơi sưng. HyoMin đoán được tối qua chắc chắn Qri khóc rất nhiều...

HyoMin ngồi im cho Qri ngủ...

Máy bay đáp cánh...

Mọi người bắt đầu di chuyển bằng xe...

"Unnie ngồi trong đi. Có gì thì tựa vào cửa xe mà ngủ. Cánh tay của em đưa lên hết nổi rồi đây này" HyoMin nhăn nhó.

Qri ngồi vào ghế trong...

"Tôi không ngủ nữa đâu. Nãy giờ ngủ đã rồi. Vai cô không êm gì hết...toàn xương không"

"Unnie...chê em. Biết vậy lúc nãy đẩy Unnie ra cho rồi. Ăn cháo đá bát liền vậy ak" HyoMin chằm dằm 1 đống.

"Haha...đùa thôi. Tựa vào vai người đẹp mới ngủ ngon vậy đấy! Giờ chúng ta đi đâu?"

"Ah. Nhắc mới nhớ...lần này em là tổ trưởng tổ y tế nên mọi việc Unnie phải nghe theo chỉ dẫn của em. Biết không?"

"Dạ biết..."

"Híhí...giờ chúng ta sẽ đến trạm y tế gần nhà tiền bối Song. Chị ấy đã chuẩn bị tất cả. Nơi đó đủ chỗ cho 10 người ở đây"

Qri gật gật đầu...

Chiếc xe rẽ vào đường rừng...Qri nhớ như in đoạn đường này SoYeon đã chở cô đi họp. Lúc về SoYeon vì muốn ở chung xe với cô lâu hơn nên cố ý chạy vào đây...còn nói dối là đường tắt. Sau đó, 2 người lọt vào bãi mìn...Qri cùng SoYeon vượt qua bãi mìn 1 cách đầy nghẹt thở và...hôm đó là lần đầu tiên Qri chủ động hôn SoYeon...

Qri chợt cong khóe môi khi nhớ lại những kỉ niệm xưa.

Đi thêm 1 tiếng...cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người nghỉ ngơi, sắp xếp đồ đạc còn Qri thì chạy đến cửa hàng của Kyo. Cửa hàng cách đó chỉ khoảng 100mét...

"Kyo ơi! Ôi...giật mình. Anh là..." Qri sớn sác xông vào cửa hàng. Trước mắt cô là 1 người đẹp trai. Anh ta đang sửa xe. Nóng quá nên không mặc áo. Qri che mắt mình.

"Cô là người Hàn Quốc? Cô tìm Kyo sao? Xin chào! Tôi là Song Joong Ki - chồng bà chủ cửa hàng này" Joong Ki lấy cái áo mặc vào.

"Ahhhh...tôi có nghe một vài chuyện về anh. Tôi là Lee Qri - Bác sĩ tình nguyện từ Hàn Quốc sang" Qri từng nghe SoYeon nhắc đến Song Joong Ki nhưng hôm nay mới có dịp gặp mặt.

"Ah...là bác sĩ Lee đó hả? Kyo kể về cô rất nhiều. Bà xã ơiiiii! Có khách đến" Joong Ki gọi to.

Kyo bước ra...

"Ôi! Qri! Vào đây...rất vui khi gặp lại cô"

Kyo lôi Qri đi...quăng cho Joong Ki 1 cái liếc không thể đáng sợ hơn...

Trước đó Kyo biết tin SoYeon hi sinh nên không dám nhắc nhiều. Chỉ khuyên Qri vài câu.

"Nè...đám cưới khi nào vậy? Sao không mời tôi?" Qri hỏi.

"Mố? Đám cưới...của ai?" Kyo trợn mắt.

"Còn ai vô đây. Cô với anh Joong Ki ak"

"Hazyyyy...có đâu"

"Lúc nãy anh ấy nói anh ấy là chồng cô, còn gọi cô là Bà Xã mà"

"Hắn thích thì hắn gọi thôi. Lúc mọi người về nước, tôi đập tan tành cửa hàng. Tôi bắt hắn không được làm quân nhân nữa và...anh ấy đã nghe lời tôi, giã từ sự nghiệp phi công...hihi" Kyo đúng là có chút thất thường.

"Xem cô kìa...hết nói nổi. Ah! Vào vấn đề chính đi. Nghe nói...virus M3 đang hoành hành khu vực này đúng không?"

"Hơjjjjjj...đúng vậy! Tại đây...trên 50 người đã chết. Thế giới chưa tìm ra vắc-xin đặc trị. Nếu nhiễm phải thì nguy cơ tử vong trên 50%" Kyo thở dài.

"Tôi có tham khảo 1 số tài liệu về loại virus này...cũng không phải là không có cách"

"Mố?" Kyo ngạc nhiên.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ...bla...bla..."

2 người bàn tán to nhỏ với nhau. Lúc sau, HyoMin cũng có mặt tham gia...

...

Những ngày sau đó Qri, HyoMin và Kyo vừa khám chữa bệnh...vừa nghiên cứu...

Vất vả trong 2 tháng. Cuối cùng họ cho ra loại vắc-xin tiêu diệt tận gốc virus M3. Tổ Chức Y Tế Thế Giới đã tuyên dương họ như những người hùng...

Mặc dù vậy Qri lẫn HyoMin đều không tận hưởng niềm vui trọn vẹn. Họ cảm thấy thiếu 1 thứ gì đó. Có lẽ...họ cần ai kia chia sẻ niềm vui với mình...

...

"Em đã lập nên kì tích rồi đấy! Sso thấy không? Người ta hong phải lang băm đâu nha!" Qri kéo tấm thẻ bài ra, ngồi nói chuyện 1 mình với nó.

"Chẹp...chẹp...không phải lang băm nhưng...thần kinh có chút vấn đề" HyoMin đứng phía sau Qri.

"Asiiii...đừng đả kích nhau nữa. Ngồi xuống đi" Qri giấu sợi dây vào cổ áo...không cần quay lại cũng xác định được đối phương.

HyoMin ngồi xuống...thò tay vào cổ áo Qri...kéo tấm thẻ bài ra.

"Bác sĩ...không được đeo thứ này...mà chỉ được đeo thứ này" ý HyoMin là sợi dây chuyền mặt hoa tuyết mà lúc trước SoYeon đã tặng Qri.

"Tôi thích đeo cả 2 đó...sao hả?"

"Như vậy là phạm pháp"
HyoMin buông tay.

"Thế thì bắt nhốt tôi đi"

"Không đành lòng..."

"Tại sao?"

"Nhốt Unnie rồi...ai uống rượu với em?"

*hahahaha* cả 2 bật cười.

"Ở đây là Việt Nam. Khi về nước chúng sẽ so tửu lượng"

"Bỏ đi...uống say rồi lại đày đọa em ah? Em cảnh báo trước...nếu em không kiềm chế được thì em sẽ hốt Unnie ak. Đội Tae Baek rộn rã vụ SoRi, JiMin couple. Unnie có tin tiếp đến là MinRi couple không?"

"Cô...dám..."

"Mắc mớ gì không dám. Chiếm đoạt Unnie dễ như trở bàn tay"

"Mơ đi cưng...bệnh viện HaeSung gọi chị là Đại Tỷ đấy. Cưng muốn hốt thì nhào vô"

"Trong mắt em...Unnie chỉ là bánh bèo"

"Không hạ thấp tôi...cô chết hả?"

"Hahaha...Unnie! Chừng nào Unnie về nước?"

"Hơjjjj...tôi chưa muốn về. Chắc ăn tết ở bên đây luôn"

"Waooo...không nhớ nhà sao?"

"Cái nhà trống không. Còn gì nữa đâu mà nhớ. Khi nào cô về?"

"Chưa biết nữa...có lẽ 1 năm, 10 năm, biết đâu nhập quốc tịch bên đây luôn cũng không chừng"

"Ohhh...nhỡ Thượng Sĩ về làm sao tìm được cô?"

"Tụi em có nam châm. Lo gì...dù có ở bất kì nơi đâu rồi cũng sẽ dính lấy nhau thôi"

"Nam châm...cùng chiều thì đẩy...trái chiều thì hút. Vậy...cô với Thượng Sĩ là cùng chiều hay trái chiều?"

"Yah...yah...đến lượt Unnie đâm em đó hả?"

*hahahahaha*

RiMin ngày càng thân thiết với nhau. Họ cùng chung 1 nỗi niềm. Chung 1 sự mất mát nên...họ thấu hiểu nhau. Khi nói chuyện, họ thường chọc tức nhau nhằm tạo ra tiếng cười cho bầu không khí bớt ngột ngạt, cho nỗi buồn được vơi đi.

(Đốt cháy giai đoạn mới có chuyện để xem...nhá!)

Thời gian trôi qua thấm thoắt...mới đó mà đã 1 năm kể từ ngày Qri nhận được tin tử của SoYeon.

Qri về nước hơn 1 tuần. HyoMin chưa chịu về. Dù Qri lôi kéo, thuyết phục cỡ nào thì HyoMin cũng nhất quyết ở lại Việt Nam.

Nghỉ ngơi cho thật khỏe...Hôm nay Qri đến bệnh viện...

Bệnh viện HaeSung

"Nhanhhhh. 2 nạn nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Tôi lo người này...cô hãy gọi bác sĩ Kim TaeYeon vào phòng phẫu thuật cho người kia gấp...mau lênnnnnnn" bác sĩ Song thúc giục y tá Choi.

"Nhưng bác sĩ Kim đang phẫu thuật mà...bác sĩ Ji Hoon cũng kẹt 1 ca cấp cứu. Các bác sĩ khác đều đã tiếp nhận bệnh. Hình như chúng ta đã hết bác sĩ ngoại khoa"

"Chết tiệt! Bệnh viện kiểu gì vậy...không biết tuyển thêm người sao? Kêu chủ tịch xuống mổ cho bệnh nhân kia đi"

"Mố? Chủ tịch thấy con Gián là tè dầm rồi đừng nói là phẫu thuật"

Vừa vào tới bệnh viện Qri đã thấy cảnh xôn xao.

"Hãy để tôi mổ cho bệnh nhân đó"

Bác sĩ Song và y tá Choi quay lại...họ không thể tin được là Qri lại xuất hiện trước mắt họ trong giờ phút cấp bách này...

"Đến đúng lúc lắm người đẹp. Chào hỏi sau nhé! Dốc toàn lực nào. Goooooooooooo!" bác sĩ Song cùng các điều dưỡng đẩy bệnh nhân thứ nhất đi.

"Bác sĩ Lee...chị chính là bùa hộ mệnh" y tá Choi nhảy cẫng lên.

"Để sau hẵng nói...cô mau chuẩn bị dụng cụ cho ca phẫu thuật này. Gooooooooooo!" bệnh nhân còn lại được đưa vào phòng phẫu thuật. Qri chạy nhanh thay đồ rồi bắt tay vào công việc.

Đèn phòng phẫu thuật tắt. Qri bước ra...nở nụ cười mãn nguyện.

"Chủ tịch triệu tập mọi người 11h00 trưa nay lên phòng họp. Anh ấy mà biết chị về chắc sẽ mừng lắm đấy" y tá Choi thông báo.

Qri nhìn đồng hồ...

"Còn 1 tiếng nữa...đi ăn thôi nhóc"

Qri cùng y tá Choi xuống căn-tin. Cô bất ngờ khi thấy bác sĩ Song, y tá Ha, bác sĩ Ji Hoon và Kim TaeYeon đang ăn uống, cười nói vui vẻ dưới này.

"Yah...làm vậy mà coi được sao? Tôi mệt thở không nổi còn mấy người thì hưởng thụ" Qri nóng máu.

"Chúng tôi cũng vừa mới xong việc thôi...cô ngồi xuống đi. Người đẹp mà mỏ nhọn...lộn...nhỏ mọn quá"

*Hahahahaha* cả đám cười ầm lên vì sự nhầm nhọt của bác sĩ Song.

Qri thở phì 1 cái rồi cùng y tá Choi ngồi vào bàn. Ai cũng giành hỏi thăm Qri. Qri trả lời muốn tắt hơi.

11h00 tại phòng họp

Mọi người đều nằm dài trên bàn...chủ tịch Kim đi vào khí thế nhưng chẳng ai quan tâm.

"Tôi là Kim Ha Jin - chủ tịch bệnh viện HaeSung" chủ tịch Kim gây chú ý.

"Biết rồi...ồi...ồi..." tất cả đồng thanh 1 cách uể oải.

"Chuyện gì thế! Lấy lại tinh thần coi nàooooo...Ủa? Ủa? JiHyun? Cô sao lại xuất hiện ở đây" chủ tịch nhận ra Qri.

"Anh hỏi kì vậy? Bộ...không chào đón tôi sao?"

"Đừng đùa...tôi nhớ cô muốn chết...Ah không...tất cả mọi người trong bệnh viện đều rất nhớ cô. Cô đã trở lại...thật quá tốt" chủ tịch Kim mừng ra mặt.

"Biết mọi người vất vả nên tôi mới về đấy!"

"Yên tâm! 3 tháng tới mọi người sẽ được tăng lương gấp đôi. Đó là đền đáp cho những cố gắng của mọi người trong khoảng thời gian vừa qua"

*Oh yeahhhh...yeahhh...húúú...yeahhhh* mọi người vui sướng...đứng lên ăn mừng.

"Còn riêng bác sĩ Lee thì
...vẫn nhận mức lương cũ" chủ tịch cười cười nói tiếp.

"Mố?...bất côngggg..." Qri trợn mắt...đứng lên.

"Cô có cố gắng gì đâu. Cô bỏ bê bệnh viện...tôi không trừ lương cô là may rồi"

*hahahahaha* mọi người cười ầm lên.

"Hứmmmm...anh hay há! Tấm bằng khen danh giá đó được Tổ Chức Y Tế Thế Giới trao cho bệnh viện. Nếu không nhờ tôi phát minh ra vắc-xin irexitol đặc trị virus M3 thì...liệu tấm bằng khen có được yên vị trên đó không? Tôi cực khổ biết bao nhiêu vậy mà anh nỡ phủ nhận toàn bộ công sức của tôi" Qri gân cổ cãi.

"Ờ hé!" chủ tịch Kim và mọi người nhìn lên tấm bằng khen.

"Đùa thôi...tôi đâu dại gì mà không tìm cách giữ chân bác sĩ tài giỏi như cô ở lại bệnh viện chứ. Lương của cô sẽ tăng gấp đôi trong...5 năm tới"

"Waooooooooooo..." Mọi người há hốc mồm.

"Vậy là 5 năm tới tôi bị trói chặt trong cái bệnh viện này rồi"

"Không chỉ 5 năm mà là...suốt đời"

*hahahahahaha...bốp...chát...bốp...chát...* mọi người vỗ tay rần rần.

Chủ tịch Kim ra hiệu cho tất cả ổn định vị trí. Anh đưa bản kế hoạch sắp tới cho từng người xem. Cuộc họp diễn ra trong 2 tiếng.

Buổi chiều

Qri tham quan bệnh viện và xem sơ lược hoạt động của bệnh viện trong 1 năm qua.

19h30'

Trước khi về nhà...Qri ghé ngang siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, thực phẩm.

Qri bấm mở cổng rồi lái xe xuống hầm (cổng tự động nhé). Qri xách những túi nặng nề...lấy chìa khóa ra định mở cửa nhưng vừa chạm nhẹ vào cánh cửa thì nó đã mở toang.

'Mình lú lẫn tới mức đi mà không khóa cửa sao?' Qri nhún vai rồi xách đồ vào trong. Khóa cửa cẩn thận (Lỡ có trộm trong nhà thì sao hở thím?).

Qri đi ngang Sofa thì thấy SoYeon nằm nhắm mắt
...2 tay đặt trên bụng. Trông như đang ngủ say.

"Linh há! 10 tháng trời không gặp vậy mà...vừa về hôm qua là hôm nay Sso xuất hiện liền. Đợi em tí xíu" Qri không có gì bất ngờ cả. Cô cứ nghĩ như những lần ảo giác trước đây nhưng...Qri đã nhầm. Lần này, người đang nằm đó là 1 SoYeon bằng da, bằng thịt.

SoYeon không tiêu hóa nổi lời của Qri...

Qri cho thực phẩm vào tủ lạnh xong xuôi rồi đi tắm. Lát sau, Qri đi ra...đặt dĩa trái cây lên bàn, ngồi bên đối diện với SoYeon. SoYeon vẫn nằm im không động đậy...

"Cũng nghe lời đấy nhỉ! Đồ vật trong nhà còn nguyên nghĩa là...không có trộm. Mà có trộm đi nữa thì chắc cũng bị Sso hù bỏ chạy mất dép phải không?" Qri ăn trái cây.

"..." SoYeon không hiểu cái quái gì đang diễn ra. Đáng lí Qri phải nhào tới ôm SoYeon khóc nức nở. Đằng này...cô lại ngồi nói chuyện tỉnh bơ. SoYeon tiếp tục im lặng...

"Sơ mi trắng...quần đen...trang điểm đậm. Wahhh! Lúc trước toàn mặc quân phục không mà. Ai gửi xuống dưới bộ đồ đẹp vậy? Ngày giỗ của Sso cách đây khoảng 1 tuần, em nhớ là đâu có đốt bộ nào giống vậy đâu. Lúc còn sống Sso có ngoại tình sau lưng em đúng không? Hèn chi...đến lúc chết vẫn còn hơn 1 người quan tâm" chúa ơi...Qri tỉnh quá mức cho phép.

'WTF' SoYeon lùng bùng lỗ tai.

"Sao ngủ hoài vậy? Hồi trước, mỗi lần Sso về Sso nói dữ lắm mà. Sso thích chọc tức em lắm mà. Em nhớ Sso phát điên lên đấy. Muốn nghe giọng của Sso. Ngồi dậy nói chuyện đi. Nếu không...em sẽ chạm vào người Sso ak. Mỗi lần em chạm vào là Sso biến mất. Ước gì được ôm Sso 1 lần thì tốt biết mấy. Dậyyyyyyyyy" Qri nổi cáu.

'Sso hiểu rồi...Sso hiểu tất cả rồi...trớ trêu...trớ trêu thật mà. Bấy lâu nay em đã sống như thế sao? Sso không thể nào tưởng tượng nổi. Sso là người hại em thành ra như vậy. Sso đáng chết ngàn lần. Đánh chết Sso đi bác sĩ Lee'

SoYeon biết...vì nhớ mà Qri đâm ra ảo tưởng và...có lẽ chuyện này từng xảy ra rất nhiều lần nên khi gặp lại...Qri vẫn tỏ ra thản nhiên.

Nước mắt SoYeon tràn khóe mi...

Qri không bật đèn sáng nhưng có thể thấy rất rõ giọt nước mắt của SoYeon. Cô rời ghế...qua ngồi cạnh hông SoYeon. Không dám để người chạm vào SoYeon vì sợ SoYeon biến mất...

"Này...làm gì khóc chứ? Nói oan lắm sao. Nín đi đồ khốn! Để em...mà thôi
..." Qri đưa tay định gạt nước mắt cho SoYeon nhưng rất nhanh thu tay về. Mọi người biết lí do rồi phải không?

"...hix..." SoYeon hước 1 cái. Nước mắt chảy ra nhiều hơn.

"YeonSso...đừng khóc nữa mà. Em nói sai thì cho em xin lỗi! Đừng khóc nữa Sso..."

Qri luống cuống, chẳng biết làm cách nào cho SoYeon ngừng khóc. Không nghĩ ngợi nhiều...Qri đưa tay chạm mặt SoYeon...ngón tay cái gạt nước mắt cho SoYeon và
...điều thần kì bắt đầu xuất hiện.

...

...

...

"Ấm quá...ấm áp quá...gương mặt...nước mắt...tại sao lại ấm thế này? Sso đừng trêu em nha!" tay Qri run run.

"Hix...hix..." SoYeon không dám mở mắt...cảm giác tội lỗi khiến cô sợ phải đối mặt với Qri.

"Sso...tại sao không biến mất? Mở mắt ra xem. Nói với em chuyện gì đang diễn ra đi. YeonSoo..." Qri bắt đầu lạnh người. Tay còn lại...Qri nắm chặt 2 tay SoYeon đang để trên bụng...rất ấm. Cô cảm nhận được nhịp thở đều đều của SoYeon.

"Hix...hix..."

"Nếu còn không dậy em sẽ...cưỡng hôn Sso đó..." Qri quyết định làm liều. Cô nghĩ đây là dịp may hiếm có, nhất định phải tận dụng vì không biết sau này có còn được chạm SoYeon nữa hay không.

"Hix...hix..." SoYeon vẫn nằm nhắm mắt hước hà.

"Đồ khốn! Đừng trách em vì sao lại nghiền nát đôi môi đó..." Qri không thể cưỡng lại đôi môi đang cong lên đầy quyến rũ của SoYeon. Ma lực của nó khiến Qri không cách nào kiềm chế bản thân.

Qri buông tay SoYeon ra. Dùng 2 tay giữ chặt gương mặt SoYeon. Qri nhắm mắt...ngã xuống người SoYeon...khoảng cách 2 môi dần được thu hẹp...

3cm

2cm

1cm

...

Nỗi nhớ đã hành hạ 1 con người đến nổi mất hết lí trí. Thật giả cũng không phân biệt được. Khi mở mắt ra, hi vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với bác sĩ Lee!

End Chap

Các RDS đừng vác đá chọi nha...chúng ta phải hết sức bình tĩnh...háháhá!

★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro