Chap 25: Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người một cách viết. Au thì ít miêu tả tâm lí nhân vật. Au chỉ chú trọng đối thoại. Lời văn có hơi nhạt nhẽo...

Chap này sẽ hành xác...

________________

2 ngày sau

"Bác sĩ Lee...có 1 người quân nhân lùn lùn đứng trước cổng bệnh viện đợi chị kìa...Nhưng..." Y tá Choi chưa nói dứt câu.

"Là cái tên Lùn mắc dịch đó...cuối cùng cũng biết đường về...hôm nay tôi sẽ nghiền nát hắn..." Qri xoắn tay áo...chạy đi.

"Khoan...khoan...trời ơi! Đó đâu phải Đại Úy Park" y tá Choi hơi bị chậm.

...

"Hộc...hộc...Ủa? Trung Sĩ Jeon? Vậy mà tôi cứ tưởng Đại Úy Park đến tìm tôi chứ" Qri có chút hụt hẫng.

"Bác sĩ Lee...thật ra...đây đây là bảo mật của Quốc Gia nhưng...cũng không thể để Quốc Gia lừa cô mãi. Trung Tướng Park Tae Han nhờ tôi chuyển thứ này cho cô..." BoRam đưa cho Qri 1 bức thư.

"Cái này..." Qri nhận thư.

"Cô hãy từ từ xem đi. Tạm biệt!" BoRam bỏ đi.

Qri nhìn sơ qua rồi cho bức thư vào túi. Qri lập tức quay lại bệnh viện vì có 1 ca phẫu thuật đang cần đến cô.

3 tiếng sau...

Qri bước ra từ phòng phẫu thuật...trông khá mệt mỏi. Qri đi dài trên dãy hành lang và...đem thư ra...

*Rẹtttttt* bao thư được xé. Qri nhanh chóng moi lấy lá thư...

"Bác sĩ Lee yêu dấu của Đại Úy Park!

Không giỏi văn chương nên em đừng chê bai nha! hjhj

Nếu em nhận được bức thư này nghĩa là...Sso không còn tồn tại trên đời nữa...Đây xem như di ngôn của Sso.

Xin lỗi! Vì đã thất hứa với Bác Sĩ Lee!

Vinh dự của 1 người quân nhân là được hi sinh vì Tổ Quốc...em đừng buồn, cũng đừng quá đau khổ. Được quen biết bác sĩ Lee là điều may mắn nhất trong cuộc đời của Park SoYeon. Cảm ơn em! Vì đã cho Sso biết thế nào là mùi vị của tình yêu. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc mà em đem lại...Sso sẽ luôn mang theo bên mình. Dù cho đến kiếp sau, kiếp sau nữa...Sso vẫn hi vọng được yêu bác sĩ Lee.

Sso không có gì phải hối tiếc nên...bác sĩ Lee cũng vậy nhé! Sống thật tốt và hãy xóa sạch những gì liên quan đến Sso. Giữ lại chỉ thêm buồn. Xem như chúng ta chưa từng gặp gỡ.

Ah...còn nữa...đừng vì lụy tình mà ở góa đó...biết không? Sso không thích bác sĩ Lee như vậy đâu.

Hihihi...

Một lần nữa Cảm Ơn và Xin Lỗi em!

Sso yêu Kyul!

Vĩnh Biệt!

Đoàn Kết! "

Qri đã dùng tất cả dũng khí để đọc hết bức thư...nước mắt Qri rơi như mưa...làm nhòe một vài nét chữ trên lá thư.

Qri ngồi bệt xuống...tựa vào tường khóc nức nở. Cô đã nắm chặt lá thư. Mọi người đi ngang đều không hiểu chuyện gì. Bác sĩ Song, y tá Choi, y tá Ha và bác sĩ Lee Ji Hoon gặng hỏi nhưng Qri không trả lời. Cô chỉ khóc
...khóc...và khóc...

Bác sĩ Song moi tay Qri để lấy bức thư...đọc lướt qua. Dù nhăn nheo  nhưng vẫn đọc được nội dung thư. Giờ đến lượt bác sĩ Song đứng hình, chân tay run rẩy, buông lá thư rơi xuống...

Y tá Choi nhanh chóng nhặt lên đọc và...cũng cùng biểu cảm với bác sĩ Song. Tiếp đến là bác sĩ Ji Hoon...mọi người đều không tin vào mắt mình...

"Đại Úy thực sự đã..."

"Khônggggg...SoYeon không chếttttt...tôi không tinnnnnn...mọi người đang đùa với tôi thôi...tôi không tinnnnnnn" Qri vùng dậy chộp lấy lá thư trong tay y tá Ha...vụt chạy. 4 người kia đứng nhìn mà xót xa...

"Tội bác sĩ Lee quá...hix..." y tá Choi không cầm được nước mắt.

"Lúc sáng chị ấy còn đùa vui vẻ cơ...mà..." bác sĩ Ji Hoon nghẹn ngào.

"Sao ông trời tàn nhẫn với họ quá vậy? Chúng ta nên làm gì để giúp bác sĩ Lee đi chứ..." bác sĩ Song thẫn thờ.

Y tá Ha lắc đầu...

"Vô ích thôi...giờ chỉ có cô ấy mới giúp được mình. Tình yêu là 1 thứ ma quái...chúng ta hãy cố gắng làm tốt công việc được giao, đừng tạo thêm gánh nặng cho bác sĩ Lee. Như vậy...xem như giúp cô ấy rồi"

4 người ngán ngẩm đi làm việc của mình trong tâm trạng không thể tồi tệ hơn.

Qri lao xuống tầng hầm...lái xe vọt đi. Chủ tịch Kim ngăn cản, xém xíu đã bị Qri tông chết. Qri phóng thẳng xe đến doanh trại quân đội...

Nói về HyoMin...

HyoMin đang cặm cụi ghi chép cái gì đó...

"Đoàn Kết! Trung Sĩ Ham EunJung!" EunJung bước vào...hành lễ.

"Ôi! Về rồi sao? Vậy Thượng Sĩ...híhí...tôi phải đi trừng trị tên đó ngay" HyoMin đặt bút xuống...hí hửng định chạy đi nhưng bị EunJung cản lại...

"Trung Sĩ Ham EunJung báo cáo...Đại Úy Park SoYeon! Thượng Sĩ Park JiYeon! Thành viên đội Phi Ưng...trực thuộc đội đặc nhiệm trung đoàn Tae Baek. Vào ngày..tháng..năm..vừa qua,
đã...anh dũng hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ giải cứu con tin tại SaNaPong-Thái Lan" EunJung rưng rưng nước mắt.

HyoMin chôn chân tại chỗ...đầu óc quay cuồng...

"Hãy báo cáo lại lần nữa xem...báo cáo cho thật tốt vào. Hãy báo cáo lại xemmmmmm..." HyoMin túm cổ áo EunJung.

"Trung Sĩ...Ham EunJung báo cáo...Đại Úy Park SoYeon!...hức...Thượng Sĩ Park JiYeon!...hức...Thành viên đội Phi Ưng...trực thuộc đội đặc nhiệm trung đoàn...hức...Tae Baek. Vào ngày..tháng..năm..vừa qua, đã...anh dũng hi sinh...hức...trong lúc làm nhiệm vụ giải cứu con tin tại SaNaPong-Thái Lan...hức...hức" nước mắt EunJung chảy dài.

"Lừa đảo...tôi không tinnnnnnnn..." HyoMin hét lên rồi chạy đi.

*Rầmmmmmmm...* cánh cửa phòng bị đạp mạnh...

"Appaaaaa! Con không tin...chuyện này không phải sự thật" HyoMin xông vào phòng Trung Tướng.

Tae Han xoay người đối mặt với HyoMin. Mắt ông đỏ hoe. Ông đưa cho HyoMin 1 bức thư...

"Đọc...đi...! Của Thượng Sĩ Park...gửi cho con đấy"

"Giả dối...tất cả đều là giả dối. Con còn chưa làm lành với Yeonie nữa mà...huhuhu...mọi đều giả dối. Yeonie không chết...Yeonie không chếtttttttt" HyoMin nước mắt đầm đìa, chộp lấy bức thư rồi chạy đi.

Tae Han chua xót vô cùng...

"Ông trời ngó xuống mà xem này...ta không thể chấp nhận...Park JiYeon! Park SoYeon! Ta ra lệnh cho 2 con phải quay về ngay lập tức...có nghe khônggggggggggggg"

*Xoảng...bốp...chát...* Tae Han gào thét và hất tất cả những vật dụng trên bàn xuống. Ông muốn điên lên khi nghe tin lính của mình tử trận.

...

HyoMin chạy ra bậc thềm phía trước ngồi khóc sướt mướt. Qri lái xe tông cổng doanh trại.  Mấy anh gác cổng không ngăn cản vì từng biết mặt Qri. Qri vừa định xông vào thì gặp được HyoMin.

"Tại sao cô khóc? Tôi định tìm cô để hỏi cho ra lẽ...tại sao cô lại ngồi đây khóc hảảả?" Qri giận dữ.

"Hix...hix..." HyoMin chỉ khóc.

"Đã xác nhận chưa? Thông tin đó chính xác chưa mà khóc...Park HyoMinnnnnn" Qri mất bình tĩnh.

"Hix...hix..." HyoMin mím môi...gật gật đầu.

Qri không còn hi vọng gì cả. Qri nhìn thấy bức thư HyoMin đang nắm chặt trong tay và cô hiểu...tất cả đã chấm hết.

Qri tuyệt vọng...khụy xuống. HyoMin ôm chầm Qri. 2 người cùng khóc. Họ khóc đến nỗi mắt không còn nước và sưng húp lên.

...

Qri về nhà khi trời chập tối...cô như người mất hồn...

Trung Tá Park Byung Soo cùng 2 quân nhân khác tìm đến nhà Qri...

"Cô biết tin Đại Úy..."

"Tôi biết" Qri cắt lời Byung Soo.

"Ah...chuyện là...vì đây là bí mật Quốc Gia nên..." Byung Soo khó nói.

"Nên sao? Anh cứ nói..." mặt Qri không cảm xúc.

"Tôi muốn cô giữ kín bí mật về cái chết của Đại Úy Park. Thực ra việc giải cứu con tin và tiêu diệt tổ chức khủng bố INS lần này là hành động độc lập của phía Hàn Quốc. Hoa Kỳ vẫn chưa hay biết. Nếu để lộ chuyện này e rằng...phía chúng ta sẽ gặp rắc rối. Đợi 1 thời gian cho sự việc lắng xuống thì...chúng tôi sẽ công khai cái chết của Đại Úy Park. Tôi đảm bảo không để Đại Úy chịu thiệt đâu" Byung Soo giải thích cho Qri hiểu.

"SoYeon! Luôn làm việc vì Tổ Quốc. Đúng không?" Qri vô hồn hỏi.

"Hửm...À...Ừ...đúng!" Byung Soo bất ngờ nhưng cố giữ bình tĩnh trả lời Qri.

"SoYeon...chưa từng phản bội Tổ Quốc. Đúng không?" Qri đứng lên.

"Đúng!" Byung Soo cũng đứng lên.

"Lần này SoYeon hi sinh cũng là vì Tổ Quốc...Đúng không?" Qri tiến gần sát Byung Soo.

"Ah...đúng!" Byung Soo có chút lo sợ.

"Vậy tại sao Tổ Quốc lại phải che giấu cái chết anh dũng của 1 con người chứ. Các ông làm vậy mà coi được hảảảả?"

*Hịch...hịch...cạch...hịch
...binh...hịch...hựựự...* Qri đánh đấm tới tấp vào người Byung Soo. Byung Soo đứng vững chịu đòn. Đến khi hả hê thì Qri mới dừng tay...cô khụy xuống, nước mắt lại rơi.

"Mong bác sĩ Lee hiểu những lời tôi nói. Cô chú ý sức khỏe. Tạm biệt! Đoàn Kết!" Byung Soo khoác tay, ra hiệu cho 2 anh quân nhân kia rút khỏi đây.

Qri lếch lên Sofa...cô nhìn thấy SoYeon đang ngồi cười với mình...

"Đồ khốn!...về thăm em sao?"

"Còn chửi được. Vậy là vẫn ổn...hihi" SoYeon trêu.

"Em không đủ sức để cười đâu"

"Đừng tự dày vò bản thân nữa. Quên Sso đi và hãy tìm hạnh phúc khác cho riêng mình. Sso muốn thấy 1 bác sĩ Lee hồn nhiên, vui tươi như lúc trước..."

"Sso...đã cướp mất nụ cười của em còn gì"

"Em...đúng là 1 bà cô xinh đẹp...đáng yêu. Trả nụ cười lại cho em này...hihi" SoYeon cười tươi một cái rồi tan biến vào không gian.

"Đồ xấu xa. Làm người ta mê hoặc rồi giờ lại bảo đi tìm hạnh phúc khác. Em không thể...hạnh phúc duy nhất của em...chính là Sso"

'...Doragado dasi gyeondil su isseulkka...

Neomu himdeuldeon sigandeul...

Heundeulliji anheun neoreul bol ttaemyeon...

Tteollineun nae ipsuri...

dururu...dururu...

...

Aljanha nan marya,
neoui bakkeseon sal su eopseo...

Naegen neo hanaro muldeun, siganmani heulleogal ppuniya...

Saranghaeyo gomawoyo
ttatteushage nareul anajwo...

I sarang ttaemae naneun sal su isseo...

Sarang ttaemae naneun sal su isseo'

This Love-DaViChi

1 tuần sau

Qri đã xin nghỉ 1 tuần để ổn định tinh thần nhưng hầu như chẳng thấm thía gì. Qri xác định sống như vậy không phải là cách...hôm nay cô trang điểm thật đẹp trước khi đến bệnh viện. Dọc đường nhận được điện thoại của chủ tịch. Anh ấy bảo Qri đến khách sạn có chuyện cần nói...

Phòng 203...Khách sạn TiTan

"Có chuyện gì? Tại sao lại hẹn tôi ở đây?" Qri gấp gáp chạy vào.

"Ah...thật ra thì...Người yêu của em cũng đã chết. Em cũng lớn tuổi rồi...nên có 1 tấm chồng để dựa dẫm chứ. Điều kiện của anh rất tốt..." chủ tịch Kim đang thả câu bắt cá. Không biết ai đã lộ thông tin về cái chết của SoYeon.

"Ah...nên tôi lấy anh làm chồng là lựa chọn tốt nhất đúng không?" Qri gật gật đầu.

"Em rất thông minh..."

"Cũng không tồi...thôi được. Tôi đồng ý!...căn phòng này cũng lãng mạn đấy chứ" Qri nhìn xung quanh.

"Ôi! Em nói thật sao? Lại đây nào...JiHyun!" chủ tịch Kim mừng như nhặt được kim cương...anh dang tay mong chờ Qri.

Qri đến gần chủ tịch...2 tay vịn vai chủ tịch và...lên gối...

"Hựựự...emmm...ưmmm" chủ tịch Kim đang quằn quại dưới chân Qri. Mắt anh ta đang trợn trắng còn tay thì bụm cậu nhỏ.

"Tôi đồng ý nhưng...anh hãy tiếp tục nằm mơ đi. Loại đàn ông bẩn thỉu. Tôi lấy anh thà tôi đâm đầu vào xe lửa chết sướng hơn. Lần này tôi cảnh cáo anh, còn có lần sau thì anh khỏi sinh con luôn đấy. Đi kiếm người khác mà dụ dỗ. Đừng ngu dại mà đụng đến tôi. Nếu không biết cách tỏ tình thì tôi sẽ tư vấn cho. Anh dùng cách này tỏ tình coi chừng mất mạng đấy. Hèn...nhục..." Qri chửi đã rồi bỏ đi nhưng nhớ ra còn chuyện gì đó nên quay lại...

"Từ đây về sau, tôi cấm anh không được nhắc đến Đại Úy Park trước mặt tôi. Nếu anh tái phạm, tôi thề...sẽ chôn sống anh đấy. Anh thừa hiểu tính tôi mà...tôi nói được là làm được. Liệu hồn anh đó" Qri ra khỏi phòng.

"Ưmmmm...Ahhhh...có...ai...không?...cứu tôi với...Ahhhh..." chủ tịch Kim không thể đứng dậy nổi.

Bệnh viện HaeSung

Hôm nay Qri không làm phẫu thuật vì tinh thần chưa ổn định...cô chỉ kê đơn thuốc và khám bệnh cho bệnh nhân thôi.

Buổi trưa...Qri đang ngồi ăn dưới căn-tin...

"Mấy người này sao lâu vậy không biết...hazyyyy" Qri bực mình vì đã ăn gần xong mà chưa thấy cái hội nhí nhố đâu.

"Cô khỏi chờ...để tôi ăn chung với cô cho cô bớt buồn" Kim TaeYeon đặt phần ăn xuống...ngồi đối diện với Qri.

"Cho tôi chai Seven nhé!" Qri gọi người phục vụ.

"Đây ạ!" phục vụ mang chai nước ra.

"Cảm ơn!"

"Cô là bác sĩ...chẳng lẽ không biết nước ngọt có gas có hại cho sức khỏe sao?" TaeYeon nhắc nhở.

"Nuốt không nổi...uống cho dễ tiêu hóa" Qri không thèm nhìn mặt TaeYeon. Cô hút 1 hơi nước ngọt rồi ăn tiếp.

"Hơjjjjjj...tội ghê! Cô gầy đi rất nhiều...cần gì phải đày đọa bản thân. Người đã chết cũng đâu thể sống lại. Cô còn trẻ, thế giới biết bao nhiêu tỉ người. Đại Úy ngủm rồi...giờ cô tìm cho mình hạnh phúc khác là được chứ gì" TaeYeon bĩu môi...đâu biết là đại họa sắp ập xuống.

*Xoảngggggg...leng keng* cái nĩa trên tay Qri rơi xuống sàn. Qri ngừng ăn.

"Cô...thử nói lại 1 lần nữa xem" giọng Qri đầy sát khí nhưng TaeYeon vẫn tỏ ra thản nhiên...

"Tôi nói...Đại Úy chết rồi
...Áaaaaaaaaaaa"

*Bốppppppp...leng keng...leng keng...leng keng...*

Qri chộp chai nước ngọt (bằng thủy tinh) chồm người qua...đập vào đầu TaeYeon. Cũng may TaeYeon nhanh nhẹn phóng khỏi ghế kịp lúc nếu không thì...hậu quả khó lường. Chai nước ngọt đập vào thành ghế tựa...vỡ tan tành.

TaeYeon ngồi dưới nền gạch, gương mặt không còn miếng máu. Qri nhặt 1 mảnh thủy tinh sắc nhọn...sấn tới...

Vừa lúc đó, 4 người kia chạy đến...

Y tá Choi và bác sĩ Song giữ chặt Qri. Y tá Ha kéo TaeYeon đứng dậy. Bác sĩ Ji Hoon đứng chắn cho TaeYeon.

"Các người buông raaaaa
...hôm nay tôi phải giết nó. Nó phải chếttttt..." Ánh mắt của Qri trông rất đáng sợ.

"Bình tĩnh đi bác sĩ Lee...giết người là phạm pháp đó...dừng lại đi..." y tá Choi dùng hết sức ôm eo Qri.

"Mặc kệ! SoYeon không chết. Nó nói bậy...SoYeon không chết...tôi phải giết nó...buông raaaaaa" máu từ tay Qri nhễu xuống. Mảnh thủy tinh đã cứa rất sâu vào tay cô.

*Chátttttttt...* một cái tát vào mặt Qri...Vâng! Bác sĩ Song là người đã ra tay.

"Thả cô ấy ra"

"Nhưng..." y tá Choi ngập ngừng.

"Tôi bảo thả cô ấy raaaaaaaa" bác sĩ Song quát lớn.

Y tá Choi buông Qri ra...

"Đó...cô hãy giết cô ta đi. Cô ta chết rồi thì cuộc đời cô coi như xong. Đúng! Đại Úy không chết nhưng
...Bộ dạng của cô lúc này nếu để Đại Úy trông thấy thì sẽ thế nào? Đại Úy có vui không? Xuống tay đi...cô ta đang đứng đó đấy... Còn không mau giết cô taaaaaaa" là 1 người dày dặn kinh nghiệm nên bác sĩ Song dễ dàng làm cho Qri bị khuất phục.

*Leng keng...leng keng... Huhuhuhu...huhuhu...* Qri buông mảnh thủy tinh và ngồi bệt xuống khóc như 1 đứa trẻ.

Rất nhiều y bác sĩ, nhân viên bệnh viện đã chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra nãy giờ. Họ đều đứng dậy...im lặng không dám nhúc nhích.

"Mọi người nghe tôi nói. Từ nay về sau chúng ta không được nhắc tới 3 chữ Đại Úy Park trước mặt bác sĩ Lee. Nếu ai cố chấp thì...hậu quả tự gánh chịu nhé! Rõ chưa?" trong bệnh viện HaeSung, bác sĩ Song là người có uy tín đứng thứ 2...sau Qri.

"Rõõõ!" tất cả hô to.

"Được rồi. Mọi người tiếp tục đi. Chuyện này kết thúc tại đây"

Bác sĩ Song quay sang phía TaeYeon...

"Còn cô...làm ơn tém cái miệng lại. Nếu lúc nãy cái chai đập trúng đầu cô thì cô toi rồi. Nhẹ nhất cũng đứt dây thần kinh, liệt nửa người...Đúng là! Con ếch chết vì cái miệng. Đi làm việc của cô đi" bác sĩ Song đuổi cổ TaeYeon.

"Tôi...tôi...không đi nổi nữa...tôi..." TaeYeon lạnh cóng tay chân.

"Lee Ji Hoon! Dìu cô ta đi. Cho cô ta vài viên thuốc an thần"

Bác sĩ Ji Hoon dìu TaeYeon. Y tá Ha và y tá Choi đỡ Qri đứng dậy.

"Đưa bác sĩ Lee lên phòng bệnh nghỉ ngơi. Băng bó cẩn thận vết thương cho cô ấy. Đôi tay đó rất quan trọng. Nó còn dùng để cứu nhiều người lắm đấy"

"Wahhh...hôm nay anh rất ngầu. Đúng là đàn ông có khác" y tá Ha gật gật đầu.

"Hihi...em đang khen anh sao? Ngại ghê..."

Rồi...kể như mất hết hình tượng (bác sĩ Song vì y tá Ha là couple già đấy nhé).

"2 người cứ làm việc của mình đi. Tôi chăm sóc bác sĩ Lee được rồi" y tá Choi lên tiếng.

"Vậy nhờ vào cô nhé! Bệnh viện còn rất nhiều việc phải giải quyết. Đừng để bác sĩ Lee quậy phá. Nếu cô ấy không nghe lời thì hãy trói cô ấy lại...tiêm cho 1 mũi thuốc ngủ" bá sĩ Song căn dặn.

"Hix...hix..." Qri sụt sùi.

Y tá Choi dìu Qri lên phòng...sát trùng, băng bó vết thương cho Qri. Cả buổi chiều hôm đó, Qri nằm suy nghĩ...kiểm điểm lại chính mình.

Buổi tối, bác sĩ Song đưa Qri về vì anh không yên tâm để Qri tự lái xe.

"Chuyện lúc trưa...xin lỗi và cảm ơn anh nhé!" Qri gục mặt.

"Hơjjjjjj...tôi mới là người cần nói lời xin lỗi. Xin lỗi! Vì đã đánh cô"

"Anh làm đúng mà...hihi" Qri nở nụ cười.

"Nhưng dù thế nào thì đàn ông đánh phụ nữ là phạm pháp. Cô không kiện tôi chứ?"

"Tôi chẳng thèm kiện anh vì...tôi là con gái chứ không phải phụ nữ"

*Hahahahaha* cả 2 bật cười.

"Ổn hơn chưa?"

"Vâng!"

*Kétttttt*

"Đến nơi rồi...không cần trả tiền tài xế. Cô được nghỉ phép vô thời hạn. Khi nào khỏe thì hãy đi làm lại. Chúc cô ngủ ngon!"

"Cảm ơn anh!"

Bác sĩ Song bắt taxi về. Qri bấm mở cổng rồi lái xe xuống hầm...

10 ngày trôi qua...

Qri như 1 con sâu lười biếng...cô nằm vùi trong phòng. Không thấy được mặt trời. Mỗi ngày ăn 2 bữa. Điều đáng ngạc nhiên là Qri thường nói chuyện một mình. Cứ 3,4 ngày là cô lại thấy SoYeon ngồi trên ghế Sofa cười nói vui vẻ nhưng...nếu chạy đến ôm thì SoYeon sẽ biến mất. Lúc đầu, Qri cũng sợ và sốc...càng về sau cô càng quen dần. Qri không đến ôm SoYeon nữa mà chỉ ngồi nói chuyện bình thường thôi. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ Qri bị điên.

Qri hành động thất thường. Cô lấy thanh kim loại nung nóng rồi vẽ lên mu bàn tay trái của mình cái gì đó. Vết bỏng đổ máu nhìn rất dị. Qri không rên dù chỉ 1 tiếng. Do 2 tay đều bị thương nên Qri có lí do nghỉ dài hạn. Bệnh viện HaeSung như rắn mất đầu...tất cả đều loạn lên hết.

...

HyoMin tâm trạng cũng không khác gì Qri nhưng có điều HyoMin cố vùng lên, làm việc 1 cách hăng say. Hôm nay, HyoMin đi uống rượu...

"Cho tôi uống chung với" Qri xuất hiện.

"Ok! Miễn sao Unnie đừng quậy như lần trước là được"

"Tôi biết rồi" Qri nở nụ cười...ngồi đối diện HyoMin.

"Unnie ổn chứ?"

"Nói sao đây? Hơjjjj...tôi điên mất" Qri thở dài.

"Tay Unnie? Bị gì mà băng tùm lum vậy?"

"Ah...bất cẩn bị đứt với bị bỏng nhẹ thôi. Cũng sắp lành rồi" Qri giấu giếm.

"Nghe nói Unnie đánh Trung Tá Park phải nhập viện 2 ngày. Liều thật đấy"

"Lúc đó tôi mất hết lí trí. Hôm nào tôi phải tìm anh ấy để xin lỗi"

"Đừng bi quan nữa...là 2 tên đó đã biến chúng ta thành quả phụ. Nếu để em gặp lại, em sẽ hành hạ tên Thượng Sĩ lên bờ xuống ruộng"

*Kenggggggg* cả 2 cụng ly.

"Tôi thì...sẽ bẻ gãy chân tên Đại Úy để hắn không đi lông nhông nữa"

"Chúng ta không phải quả phụ mà là ác phụ"

*Hihi* RiMin cười nhạt.

"Cô đọc thư của Thượng Sĩ chưa?"

"Chưa. Em không muốn đọc. Em luôn mang nó bên mình. Chờ tên đó quay lại, bắt hắn đọc cho em nghe. Còn chị? Đọc chưa?"

"Rồi! Tên Đại Úy muốn tôi tìm cho mình hạnh phúc mới. Hắn viết vậy nhưng cuối cùng lại ghi câu...Sso Yêu Kyul! Gọi tôi bằng Kyul nữa cơ. Rõ ràng là hắn còn luyến tiếc tôi"

"2 người thích thật đấy. Thôi! Uống đi"

*Óttttttt...* cả 2 uống rượu nhìn mà phát thèm.

"Sắp tới cô có dự định gì không? Cứ sống như thế này...chán chết"

"Em định sang Việt Nam. Vừa qua, em có liên lạc với tiền bối Song Hye Kyo. Chị ấy bảo đồng bào dân dân tộc vùng cao ở Việt Nam đang đối mặt với bệnh truyền nhiễm. Nghe nói là virus M3. Em định sang đó để giúp họ 1 tay"

"Việt Nam sao? Cũng thú vị đó...cho tôi 1 vé với"

"Mố?" HyoMin ngạc nhiên.

"Ở đây ngột ngạt, khó thở quá. Tôi muốn thay đổi không khí"

"Unnie lựa nơi đang có dịch bệnh để thay đổi không khí sao? Bịnh lâu chưa?" HyoMin hỏi móc.

"Dù sao thì vẫn tốt hơn ở nhà 1 mình. Xin cho tôi 1 vé với. Tôi là bác sĩ giỏi, để tôi đi sẽ rất có ích đấy" Qri thuyết phục HyoMin.

"Hơjjjj...được rồi! Em sẽ nói lại với ba em" HyoMin miễn cưỡng chấp nhận.

"Ôi! Yêu cô quá đi mất. Khi nào đi?" Qri hớn hở.

"Xem Unnie kìa...khoảng 1 tháng nữa"

"Lâu vậy?" Qri xụ mặt.

"Nè nè...bộ muốn đi là đi sao. Phải chờ Tổng Thống phê duyệt sắc lệnh thì mới đặt chân lên nước người ta được chứ. Em chưa chắc Unnie được đi mà"

"Tôi chắc chắn sẽ đi. Không cho tôi đi thì tôi sẽ dở tung nóc Nhà Xanh"

"Hazyyyy...thể loại gì vậy trời" HyoMin ngán ngẩm.

"Hihi...uống đi"

*Kengggggg*

RiMin cạn ly. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa...

"Người buồn cảnh có vui đâu" Qri thơ thẩn.

"Thôi dẹp đi. Bồ chết là hết nợ...cạn..."

"Hihi...cạn..."

*Kengggggg*

Qri và HyoMin tâm sự vui vẻ. Hôm nay họ chỉ uống vừa phải chứ không say bí tỉ như lần trước...

Nói về SoYeon và JiYeon

Bằng cách nào đó mà cả 2 không chết trong vụ nổ (Au sẽ giải thích sau). SoJi bị đưa đến 1 nhà hoang ở vùng rừng núi. Bọn người kia treo SoJi lên, đầu gối quỳ dưới nền bê tông. 2 tên to con bắt đầu đánh đập SoJi dã man...

JiYeon bị tra tấn đến ngất xỉu...tư thế quỳ, tay bị treo, đầu gục xuống, máu họng chảy lòng thòng...

"Nói...mật mã bảo an cấp 1 của tụi mà là gì?" 1 tên nắm đầu, ngước mặt  SoYeon lên.

Bọn này không biết tiếng Hàn. Chúng chỉ sử dụng ngoại ngữ. Đây là bọn người của tổ chức INS. Chúng cần mật mã bảo an của SoJi để dễ dàng xâm nhập hệ thống an ninh Quốc Gia. Nếu làm được điều đó thì Hàn Quốc kể như toi với bọn khủng bố nguy hiểm này.

"Đại...Úy...Park SoYeon! Mã...số...13255...Thành viên đội Phi Ưng...trực thuộc đội đặc nhiệm trung đoàn Tae Baek. Thề một lòng trung thành với Tổ Quốc..." từ lúc bị bắt, SoYeon và JiYeon chỉ nói 1 câu y hệt như vậy thôi.

*Bốpppppp...cạch...cạch...cạch...hựựự...* 1 cái tán vào mặt, 3 nấm đấm vào bụng. SoYeon hộc máu.

"Tao bảo mày sử dụng tiếng Anh. Mày điếc hả? Chó chết"

*Cạch...* tên đó tức giận đạp thêm vào bụng SoYeon một cái.

"Ahhhhhh...Đại...Úy...Park SoYeon! Mã...số...13255...Thành viên...đội Phi Ưng...trực thuộc...đội đặc nhiệm trung đoàn Tae Baek. Thề...một lòng trung thành...với Tổ... Quốc..." SoYeon rất lì đòn.

"Mày đúng là cứng đầu. Vậy tao phải dùng biện pháp mạnh" tên to con lấy 1 thanh sắt đã được nung nóng. Hắn tiến đến chỗ JiYeon...

"Khôngggggggg..." SoYeon hét lớn.

*Xèoooooo...Áaaaaaaaa* hắn châm vào đùi JiYeon
...JiYeon đau đớn đến mức bật tỉnh.

"Hahaha...thế nào? Có khai không? Mật mã bảo an cấp 1 là gì?"

"Mày đừng nằm mơ. Giết bọn tao đi" SoYeon nghiến răng.

"Mày chịu nói tiếng Anh rồi sao? Mày gan dạ lắm. Để tao coi da thịt mày với sắt nung thì...cái nào sẽ tan chảy trước...haha" Hắn lấy 1 cây sắt nung khác...đi vòng qua phía sau SoYeon...

"Đồ khốnnn! Súc sinhhhh" SoYeon chửi.

*Xèooooooooooo...* Hắn châm vào lưng SoYeon theo chiều dài của cây sắt. SoYeon cắn răng chịu đựng. Nhất quyết không rên 1 tiếng nào cả.

Tên đó chắc phải khâm phục SoYeon lắm...

Có 1 tên nãy giờ ngồi xem. Hắn biết không thể cại miệng được SoJi...hắn đứng lên...

"Dừng tay!"

Tên kia bỏ thanh sắt xuống. Đi đến chỗ tên này...

"Giờ tính sao đây? khó nuốt quá"

"Chúng lì lắm...để tao tiễn 2 đứa nó 1 đoạn..." Hắn rút súng ra...nhắm vào SoJi.

SoJi xoay mặt sang nhìn nhau...nở 1 nụ cười mãn nguyện...họ chấp nhận hi sinh vì Tổ Quốc...

*Pằnggggg...Pằnggggg...
Phựtttttttt...phựttttttt...*


Còn tiếp...



End Chap



★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro