Chap 24: Đi Phái Binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng trôi qua

"Alpha 1 chú ý! Cự li 1000mét. Bao gồm 10 mục tiêu và cô chỉ có 11 viên đạn. Phải đạt 9/10 điểm...Rõ chưaaaaa?"

"Yes Sir!"

*Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg
Pằnggggg*

10 viên đạn bay ra từ họng súng...10 mục tiêu đã bị tiêu diệt. Cô gái kéo khóa nòng cho viên đạn còn lại văng ra...

"Tốt! Rất tốt! Cô đúng là 1 ngôi sao sáng của đội Swatt chúng ta. Phần kiểm tra kết thúc. Cô vất vả rồi. Nghỉ ngơi đi"

"Yes Sir!"

Người kia quay đi. Da Hae ngồi bệt xuống lau chùi khẩu súng. Từ lúc sang Mỹ đến giờ Da Hae đã tập luyện điên cuồng. Cô không màng tới những chuyện xung quanh, chỉ chuyên tâm tập luyện. Mới 1 tháng thôi nhưng võ thuật của Da Hae đã tiến bộ rất nhiều. Cô gia nhập đội đặc nhiệm Swatt và phá được vài vụ khủng bố. Khi làm nhiệm vụ, lúc nào Da Hae cũng là người xông lên trước. Cô chiến đấu kiểu như không còn gì để mất. Cấp trên rất hài lòng về cách làm việc của Da Hae.

Trung Tướng Park Tae Han thường xuyên liên lạc với Da Hae. Tae Han tỏ ra tiếc nuối khi Da Hae rời đội Phi Ưng. Ông luôn dặn dò Da Hae phải chú ý sức khỏe và chỉ cần Da Hae muốn thì...có thể trở về đội quân Tae Baek bất cứ lúc nào. Da Hae chỉ cười chứ không hứa hẹn gì với Trung Tướng cả. Da Hae cũng nhờ Tae Han giữ bí mật nơi ở của mình. Ông đã giữ lời. Vì vậy, SoYeon có tra hỏi cỡ nào thì Tae Han cũng không nói.

Da Hae lau súng xong...đứng lên...định đi tập võ thì...

"Ô! Cô em xinh đẹp. Wahhh...người đẹp thế này mà dùng dao dùng súng thì tiếc quá. Lên giường với anh nghe cưng..." 1 tên trong đội đặc nhiệm phía Mỹ đang giễu cợt Da Hae.

"Được thôi! Em sẽ lên giường với anh với điều kiện...anh phải đánh thắng em" Da Hae cười tươi.

*hahahahahaha* mấy tên còn lại cười to. Bọn chúng khinh thường Da Hae vì thấy cô nhỏ người còn cái tên Mỹ kia thì to gấp đôi cô.

"Hôm nay anh sẽ cho em liệt tại đây rồi...liệt giường luôn...hahaha...Tụi mày nghe rõ đây! Không ai được phép tham gia vụ này. Biết không?" tên đó cười ngạo nghễ và dặn dò đồng bọn của hắn.

Da Hae đặt khẩu súng bắn tỉa xuống. Cởi áo giáp. Móc khẩu súng ngắn trong người, bấm băng đạn ra rồi vứt sang 1 bên. Tất cả dao găm cũng được Da Hae vứt vào 1 góc cây gần đó. Da Hae đưa 2 bàn tay trắng nõn lên. Hiện giờ trên người cô không còn 1 miếng vũ khí. Chỉ còn quần đen và sơ mi trắng.

Tên kia cũng bỏ hết vũ khí xuống. Bắt đầu tiến tới. Hắn đấm đá liên tục về phía Da Hae nhưng hầu như chẳng có tác dụng. Da Hae đã hóa giải hoàn toàn cách đòn đánh của hắn...

"Mệt chưa?" Da Hae nhướng mắt

"Ranh con"

Tên đó tiếp tục tấn công nhưng lần này Da Hae không tránh nữa mà cô bắt đầu đánh trả...

1 cú đấm vào mặt, 1 cú đạp vào bụng...tên Mỹ say đòn, máu mũi máu miệng gì chảy ra bê bết. Da Hae đá vào chân hắn
...hắn khụy xuống. Da Hae lấy thế...siết cổ hắn. Hắn sắp chết vì ngạt thở
...đập đập tay xin thua nhưng Da Hae nhất quyết không buông. Đồng đội của tên đó nôn nóng nhưng không ai dám vô...

Tên Mỹ bắt đầu thở bằng miệng thoi thóp...Da Hae càng siết chặt...

*Cáchhhh* 1 nòng súng chĩa vào đầu Da Hae.

"Mau thả tay ra. Nếu không, tôi sẽ bắn" cũng may là chỉ huy tới kịp. Chứ không là có án mạng rồi.

Da Hae buông tay. Tên kia cắm đầu xuống đất, thở gấp gáp.

"Sorry Sir! Tôi chấp nhận mọi hình phạt" Da Hae cũng khá mệt.

"Tôi bỏ qua lần này. 2 người giảng hòa đi"

"Ok!"

Da Hae đưa tay kéo tên kia đứng dậy. Cả 2 đối diện nhau. Da Hae nở nụ cười ma mị rồi nâng đầu gối lên 1 cái...trúng ngay bộ hạ của tên Mỹ kia. Hắn nằm xuống, bụm cậu nhỏ của mình và rên la thảm thiết.

"Xem ra hôm nay...tôi không phải là người liệt giường. Khôn hồn thì về ngậm vú má mày chứ đừng có ở đây mà chọc tao. Tao không giỏi kiềm chế đâu. Liệu nghe mạy" Da Hae hăm dọa rồi nhặt tất cả vũ khí của mình lên...

"Tôi đã làm hòa rồi đấy!" Da Hae cười nói với chỉ huy.

"Tôi bắt đầu đứng không vững. Thôi...về viết báo cáo đi cô nương" Anh chỉ huy khá hài hước.

"Hihi...chào sếp!" Da Hae cười tít mắt 1 cái rồi bỏ đi.

"Xinh thế cơ mà..." Anh chỉ huy bị thôi miên bởi sắc đẹp của Da Hae.

Anh quay lại chỉ vào mặt tụi kia...

"Biết khôn thì đừng đụng tới cô ấy kẻo rước họa vào thân. Da Hae có biệt danh là Cọp Cái đó. Các người đúng là chán sống mà"

Anh chỉ huy bỏ đi...bọn kia ùa lại đỡ tên đang quằn quại dưới đất dậy...tất cả rút lui.

(Chữ gạch chân là sử dụng ngôn ngữ nước ngoài)

Hàn Quốc

Tháng vừa qua là khoảng thời gian yên ổn nhất của couple SoRi. Ban ngày cả 2 đi làm. Tối đến thì hẹn hò. Bệnh viện HaeSung không ai là không biết mặt SoYeon...

"YeonSso..." Qri gọi to.

"Chào em!"

"Đợi em có lâu không?" Qri chạy đến...câu tay SoYeon.

"Lâu muốn chết...Em cho Sso leo cây 3phút rồi"

"Hazyyy...thiệt là cái đồ không thể chịu nổi" Qri liếc xéo SoYeon. Cả 2 vừa đi vừa nói...

"Hihi...Sso thấy em chịu nổi mà" SoYeon trêu.

"Yahhh...đừng có mà tưởng bở" Qri chu mỏ.

"Tất cả đã hiện lên trên mặt em rồi kìa. Ôi! Mặt em dính gì thế?" SoYeon nhìn chăm chăm Qri.

"Đâu?...đâu?" Qri lau mặt lia lịa.

"Lau không sạch đâu. Mặt em in 3 chữ rất đậm...Em Yêu Sso...hahahahaha" SoYeon cười hả họng.

Qri biết mình bị lừa nên véo mạnh vào hông SoYeon...

"Aaaa...đau...đau...yah...yah...yah...yah...yah...yah...yah...đau...bác sĩ Lee...chết Sso...âyda...âyda...chết đó Ri ơi...đau
...đau..." SoYeon la trời la đất.

"Lần này là véo hông còn tái phạm nữa là em sử dụng móng tay đấy" Qri giơ 10 cái vuốt sắc lên dọa SoYeon.

"Ui...sợ quá! Sso sẽ không dám trêu em nữa đâu" SoYeon nói cho qua vậy chứ ngày nào không trêu Qri là SoYeon ăn cơm không vô.

"Xí...câu nói đó chắc có tác dụng được 2phút. Trễ rồi! Đi nhanh" Qri lại câu tay SoYeon.

Thế là cả 2 tung tăng giữa bệnh viện. Họ xem đây như thế giới của riêng họ vậy. Mặc kệ những người xung quanh đang xì xầm.

...

Nói về JiMin thì...tháng qua là 1 tháng ảm đạm. HyoMin không thèm nhìn mặt JiYeon. JiYeon cũng cứng đầu không kém...cô chỉ âm thầm theo sau HyoMin quan sát chứ không hề mở lời với HyoMin. Tae Han vẫn không nhắc gì đến chuyện chuyển ngành. Ông chỉ lặng lẽ quan sát 2 đứa nhỏ...

...

Buổi Trưa

SoYeon, BoRam và EunJung nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Tae Han...

"Đoàn Kết!"

"Được rồi! Ta gọi 3 người vì có 1 sự việc nghiêm trọng vừa xảy ra"

"Ngài nói nhanh được không ạ? Chúng tôi đang rất hồi hộp" SoYeon nôn nóng.

"Bình tĩnh...chuyện là, tên sát thủ mà Đại Úy bắn bị thương lần trước hiện tại đã hồi phục hoàn toàn. Hắn tự nhận mình là thành viên cấp cao của tổ chức khủng bố INS (tổ chức khủng bố có quy mô lớn ở châu Á. Kim Tae Hee cũng là thành viên của tổ chức này)"

"INS sao?" cả 3 trố mắt.

"Đúng vậy...Hiện tại người của INS vừa bắt cóc 2 nhân viên của Liên Hợp Quốc. Được biết, 1 trong số đó là người Hàn Quốc và người còn lại mang quốc tịch Việt Nam"

"Họ bắt cóc con tin...chẳng lẽ..." SoYeon đã suy nghĩ đúng.

"Đại Úy rất thông minh. INS muốn trao đổi con tin với chúng ta. Nếu chúng ta không đồng ý thì 2 ngày nữa sẽ phải nhận xác con tin"

"Vậy...Trung Tướng định thế nào?"

"Ta đã bàn bạc với cấp trên và...mọi người đồng ý thống nhất trao đổi con tin"

"Khi nào thực hiện? Thời gian và địa điểm cụ thể là ở đâu?"

"Hơjjjjj...Ngày mai. Ở...Thái Lan" Tae Han thở dài.

"Mố?...Thái Lannnnn?" So,Ram,Jung vô cùng bất ngờ.

"Vì vậy ta mới gọi các cô. 3 người là những quân nhân ưu tú mà ta tin tưởng giao nhiệm vụ"

"Trung Tướng hãy tin vào chúng tôi. Chúng toii sẽ không để Ngài thất vọng" SoYeon tràn đầy quyết tâm.

"Vấn đề ở đây không đơn thuần là trao đổi con tin mà là...phải tóm được bọn người của INS và không để con tin bị thương. Nhiệm vụ rất khó, rất nguy hiểm. Liệu các cô..." Tae Han có chút lo lắng.

"Chúng tôi sẽ dốc hết sức! Khi nào thì xuất phát"

"Được! Ta tin các cô 1 lần nữa. 16h00 mọi người sẽ xuất phát. Giờ hãy mau chuẩn bị. Ta ra lệnh cho các cô phải bình an trở về nhé!" lần phái binh này dường như Tae Han có hơi lo sợ 1 cái gì đó.

"Rõ! Đoàn Kếttttttt" Cả 3 hành lễ rồi nhanh chóng về chuẩn bị.

Tae Han ngồi xuống thở dài...

*Rầmmmmmm* cánh cửa phòng mở toang...JiYeon xông vào.

"Đoàn Kết!"

"Thượng Sĩ Park! Có chuyện gì sao?" Tae Han đã đoán trước được tình huống này nên ông không có thái độ ngạc nhiên.

"Tôi muốn đi phái binh. Tôi muốn tham gia tác chiến trong kế hoạch lần này cùng với 3 người kia. 1 lần này nữa thôi! Tôi xin Ngài đấy!" JiYeon nói gấp gáp.

"Thượng Sĩ từng hứa với ta là sẽ chuyển ngành...Cô không quên đấy chứ?"

"Tôi không quên...tôi sẽ chuyển ngành. Đây là đơn xin chuyển ngành. Mong Ngài hãy cho tôi được cùng đồng đội chiến đấu thêm 1 lần nữa, có thể xem là lần cuối. Trung Tướng! Tôi xin Ngài" JiYeon đặt lá đơn lên bàn Tae Han. Ánh mắt của JiYeon hiện lên 2 chữ Thành Thật.

Tae Han nhìn lá đơn, thở dài...rời khỏi vị trí...

"Hơjjjjjj...Đây không phải lần cuối...Hãy chuẩn bị đi. Đừng làm ta thất vọng và phải...Bình an trở về nhé!" Tae Han vỗ vai JiYeon.

"Ngài...Ngài...cho tôi đi thật sao?" JiYeon không tin vào tai mắt mình nữa.

Tae Han gật đầu...

"Ôi! Cảm ơn Ngài! Rất cảm ơn Ngài. Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đoàn Kết!" JiYeon hớn hở...hành lễ.

"Đoàn Kết!" Tae Han cũng chào JiYeon.

JiYeon chạy ra khỏi phòng...

Tae Han cầm lá đơn chuyển ngành lên...

"JiYeon! Xin lỗi con! Chỉ vì sự ích kỉ của ta mà thời gian qua con đã phải dằn vặt rất nhiều. Bây giờ ta đã thông suốt tất cả. Con hãy bình an trở về để ta được trực tiếp nói lời xin lỗi nhé! Còn lá đơn này thì..."

*Rẹttttttttttttttt* Tae Han xé lá đơn rồi quăng nó vào sọt rác.

"JiYeon! HyoMin! Ta xin lỗi  2 đứa!" Tae Han lẩm bẩm 1 mình.

...

JiYeon xuống căn-tin...thấy HyoMin đang ngồi ăn. Căn-tin khá vắng vẻ.

*Cốp...* JiYeon đặt phần ăn của mình xuống...ngồi chung bàn, đối diện với HyoMin.

HyoMin ngước lên...vừa nhìn thấy JiYeon thì cô đã định đổi bàn.

"Ăn chung đi..." JiYeon lên tiếng đề nghị. HyoMin không đổi bàn nữa...cúi xuống cặm cụi ăn tiếp.

JiYeon khoanh tay...ngồi nhìn.

"Bộ đó giờ chưa từng thấy Mỹ Nhân ăn sao?" HyoMin vừa ngốn vừa hỏi.

JiYeon che miệng cười...tiếp tục nhìn...

"Cốp...* HyoMin đập mạnh chiếc nĩa xuống bàn...ngước mặt lên...

"Người ta đang ăn mà nhìn chằm chằm là hành động bất lịch sự đó"

"Yeonie...đúng là rất bất lịch sự vì...Minie quá xinh đẹp. Yeonie không thể rời mắt" câu nói nhẹ nhàng nhưng có tác dụng ghê gớm của JiYeon. Nó làm cho HyoMin bị đơ toàn tập...

"Dính cơm trên mặt kìa..." JiYeon chồm qua gạt hạt cơm dính trên mặt HyoMin.

"Nói chuyển ngành mà. Sao còn mặc quân phục?" HyoMin hỏi.

"Ummm...chỉ còn mặc được vài ngày nữa thôi. Yeonie đã nộp đơn chuyển ngành rồi"

"Hứm...vậy thì...chúng ta không còn gì để nói. Đừng nhìn mặt tôi nữa. Tôi hận cô...đồ đáng ghét" HyoMin nổi giận bỏ đi.

JiYeon dùng 2 tay ôm chặt đầu. Cô cứ ngỡ đầu mình sắp nổ tung. Tất cả đã vượt sức chịu đựng của JiYeon.

SoRi Couple

Qri gấp gáp chạy xuống cổng bệnh viện...SoYeon đang đứng chờ ở đó...

"Hộc...hộc...có chuyện gì mà hối em gấp vậy? Nhớ em chịu hết nổi rồi sao?" Qri dù mệt nhưng vẫn nói đùa.

"..." SoYeon chỉ mỉm cười, chăm chú nhìn Qri không chớp mắt.

"Sso...Sso bị sao thế? Có chuyện gì rồi phải không?" Qri cảm thấy bất an khi SoYeon cứ nhìn mình trân trân.

"Sso chỉ muốn ngắm em thật kĩ thôi"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Qri nóng lòng muốn biết nhưng SoYeon cứ dây dưa.

"Sso...sẽ đi phái binh" SoYeon nói thật.

"Sso...Ahh mà Sso đi bao lâu?" dù rất sốc nhưng Qri cố tỏ ra bình tĩnh để SoYeon không phải lo lắng.

"1 tuần hoặc nửa tháng...hoặc...lâu hơn..."

"Ummm...ở đâu vậy?"

"Thái Lan"

"Thái Lan sao? Sso quá đó để làm...ah mà thôi" Qri định hỏi nhưng cô biết thế nào SoYeon cũng nói là bí mật.

"Em giữ gìn sức khỏe nhé!" mắt SoYeon vẫn không rời Qri.

"Vâng! Chúng ta có thể liên lạc được chứ?"

"Do đây là bí mật Quốc Gia nên...Thôi! Em yên tâm! Sso sẽ tìm mọi cách để liên lạc với em"

"Sso...khỏe...mạnh...trở về...nhé!" Qri nghẹn ngào...nước mắt rưng rưng.

SoYeon tháo sợi dây chuyền có miếng thẻ bài khắc 3 chữ Park SoYeon. SoYeon cầm tay Qri lên và đặt sợi dây vào lòng bàn tay Qri...

"Giữ lấy nó và...xem như Sso vẫn còn ở cạnh em nhé!" SoYeon úp tay Qri lại...nhìn kĩ Qri một lần nữa.

"Tạm biệt bác sĩ Lee!" SoYeon quay đi.

"Đại Úy...bảo trọng!" Qri nói với theo.

SoYeon không quay lại...chỉ gật đầu. SoYeon sợ... nếu quay lại sẽ không đủ can đảm bước tiếp nữa.

SoYeon lên xe...khởi động máy. Qua gương chiếu hậu SoYeon thấy rõ giọt nước mắt Qri đang lăn dài trên má. Mắt SoYeon cũng đã cay xè. SoYeon hít một hơi thật sâu lấy dũng khí rồi đạp chân ga.

Chiếc xe xa dần...xa dần và...khuất hẳn...Qri gạt nước mắt...nắm chặt sợi dây chuyền...

15h50'

SoRamJung đang có mặt ở sân bay...họ chuẩn bị lên máy bay...

"Đợi đã...người lớn mà chơi xấu. Định đi không rủ tôi sao?" JiYeon mang hành lí cồng kềnh xuất hiện.

3 người kia quay lại...

"Cô làm gì ở đây?" SoYeon ngạc nhiên hỏi.

"Em đi Thái Lan"

"Đi Thái Lan? Chi vậy?" SoYeon khó hiểu.

"Unnie xàm xí đú quá! Đi Thái Lan để tham gia tác chiến với mọi người. Chẳng lẽ qua đó chuyển giới" JiYeon nhăn nhó.

"Nói vậy là..."

"Đúng! Trước khi chuyển ngành...em muốn kề vai sát cánh bên mọi người 1 lần nữa. Mọi người có chê em vướng víu không?" JiYeon tươi cười.

"Cảm ơn em! Chúng ta là 1 đội" EunJung vui vẻ nói.

"Thấy nhớ Da Hae quá" BoRam làm cho bầu không khí có chút ngột ngạt.

"Không sao...tôi tin...rồi em ấy sẽ trở lại với chúng ta thôi" SoYeon xoay mọi người đứng thành 1 vòng tròn, đưa tay mình ra.

Lần lượt BoRam, EunJung và JiYeon đặt tay xếp chồng lên nhau. SoYeon đặt tay còn lại lên trên cùng.

"Đây là của Da Hae. Xem như chúng ta chiến đấu dùm phần của em ấy"

Tất cả gật đầu...

"Sso"

"Ram"

"Jung"

"Ji"

"Hae"

"Đoàn Kếttttttttttt!"

Thể hiện xong quyết tâm, cả 4 người cùng lên máy bay và...Thái Lan thẳng tiến...

3 tháng trôi qua...

*Rầmmmmmmm...* Qri đập mạnh cái IPhone xuống bàn.

"Hay lắm Park SoYeon! Tôi đã gửi cho cô hàng trăm hàng ngàn tin nhắn vậy mà cô không nhận được là sao? Cô nói sẽ liên lạc với tôi cơ mà...lừa đảo" Qri đang ở trong 1 quán rượu.

"Không quan tâm tôi chứ gì? Được! Tôi sẽ uống rượu với đàn ông...là đàn ông đó..."

"Đàn ông nào ở đây?" Giọng nói phát ra sau lưng Qri.

"Ôi móa ơi! Giật cả mình. Cô là ma hay sao?" Qri hú hồn khi thấy HyoMin.

"Chị làm gì phản ứng mạnh vậy? Để xem...wahhhh...uống rượu nữa cơ? Hư hỏng lâu chưa?" HyoMin ngồi vào bàn...đối diện với Qri.

"Hư hỏng kệ tôi. Hôm nay cô rãnh rỗi sao mà lại la cà ở đây?"

"Hôm này là chủ nhật mà"

"Hazyyyy...quên cả ngày tháng...tất cả đều tại cái tên Lùn 1 khúc đó" Qri lảm nhảm.

"Chị...đang chửi lén ai thế?"

"Thì cái tên Đại Úy mắc dịch chứ còn ai. Tạm biệt được 1 câu rồi mất tăm mất tích luôn. Mà thôi bỏ đi..."

"Đại Úy còn nói được lời Tạm biệt với chị. Xem ra
...chị may mắn hơn tôi" HyoMin cười khổ.

"Ý cô là sao? Chẳng lẽ Thượng Sĩ Park..."

"Đúng như chị đang nghĩ đấy! Hôm đó, JiYeon có gặp tôi nhưng...Yeonie không có nói là sẽ sang nước ngoài làm nhiệm vụ. Chính xác hơn là lúc đó tôi vì nóng giận mà bỏ đi...chắc là Yeonie chưa kịp nói lời tạm biệt" HyoMin buồn bã.

"Mắc mớ gì cô phải làm cho quan hệ 2 người căng thẳng vậy? Chẳng phải cô rất yêu Thượng Sĩ sao? Tự làm khổ mình...babo" Qri sốc óc.

"Chị không hiểu đâu. JiYeon muốn chuyển ngành...tôi thì không thích điều đó"

"JiYeon chuyển ngành là vì muốn được ba cô chấp nhận. Sao cô lại không thích?"

"Ba tôi chấp nhận nhưng tôi thì...không. Tôi chỉ chấp nhận Yeonie của tôi 1 là...mặc quân phục, 2 là...không mặc gì hết. Thế thôi" HyoMin rất mạnh miệng.

"Ôi trời! Cô là thể loại gì vậy? Nói chuyện không biết ngượng. Hơjjjjj...Xin lỗi! Tôi không thể giúp gì được cho 2 người" Qri thở dài.

"Chị có thể giúp tôi đấy!" HyoMin cười bí hiểm.

"Tôi sao? Thân tôi lo chưa xong...làm sao tôi đấu nổi ba cô. Với lại, tôi còn 1 tên Đại Úy nhõng nhẽo nữa. Không đủ thời gian lo chuyện bao đồng đâu" Qri bắn 1 hơi.

"Asiiiiiiii...cái bà cô già này. Ai kêu chị đấu với ba tôi? Tôi nói chị giúp được tôi nghĩa là hãy cùng tôi uống rượu giải sầu ak" thì ra đây mới là ý của HyoMin.

"Sao cô không nói rõ. Uống thì uống. Hôm nay tôi mời" Qri bị hố nặng nên tìm đường gỡ bằng cách trả tiền rượu.

"Vậy cảm ơn chị trước!" (hơi sớm rồi ak HyoMin).

Qri rót đầy 2 ly rượu...

*kengggg* RiMin bắt đầu ực.

Cả 2 uống từ 5h00 chiều đến 10h00 đêm. Qri say bí tỉ, gục tại bàn. HyoMin thì tỉnh táo hơn nhiều. Tính tiền xong...HyoMin bắt taxi, đưa Qri về nhà. HyoMin biết địa chỉ nhà Qri vì trước đây họ từng là tình địch của nhau nên điều tra nhau rất kĩ...

Sáng hôm sau...

Qri động đậy...mắt không mở ra nổi. Toàn thân ê ẩm. Cô cảm nhận được mình đang ôm 1 người nhưng...cảm giác này sao lạ lạ. Mọi khi ôm SoYeon như ôm con gấu bông còn người này thì thôi thôi...xương xẩu không. Mùi hương tuy quyến rũ nhưng cũng khác xa mùi hương của SoYeon. Cô và SoYeon dùng chung 1 loại nước hoa nên không thể lẫn vào đâu được.

Bắt đầu có nhiều nghi ngờ nên Qri cố gượng mở mắt...

"OMG! Yahhhhh...sao cô lại ngủ chung với tôiiiiiiiiiiiiii?" Qri ngồi dậy la hét om sòm...còn lấy gối nện HyoMin nữa.

Là quân nhân nên HyoMin thức rất đúng giờ nhưng...tối qua HyoMin cũng say cộng thêm Qri quậy quá nên mới ngủ quên...

HyoMin đâu dễ bị ăn hiếp như SoYeon. Cô vùng dậy...vật Qri xuống, leo lên người Qri, giữ chặt 2 tay Qri ở trước ngực, 2 chân thì kẹp chặt eo Qri. Qri quậy cỡ nào cũng không thoát ra được...

"Hộc...hộc...cô muốn làm gì tôi thì làm đi. Tôi kiệt sức rồi" Qri buông xuôi.

"Để xem...làm gì bây giờ. Lột áo trước hay lột...quần trước? Hehehe..." HyoMin cười gian.

"Yahhhh...biến tháiiiiii...thả tôi raaaaaa...cô làm vậy mà coi được đó hả?" Qri vùng vẫy 1 cách yếu ớt.

"Haha...Ôi! Không thể tin được bác sĩ Lee lại có những khoảnh khắc đáng yêu như thế này. Hèn chi Đại Úy mê chị đến vậy. Chắc 2 người đã từng...hehehe" HyoMin thích thú với ý nghĩ đen tối của mình.

"Nè...Đại Úy chưa dám làm gì tổn thương đến tôi nhé! Tôi vẫn còn nguyên tem đấy. Cô mà làm bậy tôi cắn lưỡi chết cho cô xem" Qri hù dọa.

"Chị tàu lau quá. Tôi thích thụ không thích công. Nếu tôi muốn hại đời chị thì tối qua tôi đã làm rồi, cần gì phải chờ đến giờ...Không ngờ chị say lại mất nết đến vậy. Hazyyyy...hại tôi cả đêm qua mất ngủ. Sáng nay còn phá giấc của tôi" HyoMin lắc đầu.

Qri suy nghĩ thật kĩ...cuối cùng cô cũng nhớ ra tối qua mình đã uống rượu...

"Thôi chết! Đêm qua tôi có làm gì xấu không?"

"Có...rất nhiều nữa là khác. 1 tiếng cũng Đại Úy, 2 tiếng cũng Đại Úy. Chị còn nói yêu thương gì tùm lum hết. Chưa đâu...Chị ôm hôn tôi rồi còn nôn lên người tôi. Chị không thấy tôi đang mặc đồ ngủ của chị sao? Rộng như cái thùng phi nè, chân tay thì ngắn ngủn...mà cũng may là chị có để đồ ngủ trong phòng tắm. Nếu không, tôi không biết phải làm thế nào nữa" HyoMin vẫn đang đè Qri.

"Ôi! Tôi xin lỗi!" Qri ngượng ngịu.

"Còn nữa! Tôi đã định về nhưng chị cứ kéo tôi ở lại
...bắt tôi phải ngủ chung. Không ôm chị không chịu ngủ nữa chứ. Đó giờ tôi ngủ 1 mình quen rồi. Chị ôm tôi cứng ngắc, tôi ngủ không được nên thức tới gần sáng luôn" HyoMin kể hết tật xấu của Qri.

"Tôi..." Qri xấu hổ đỏ mặt.

"Tôi cô gì...tối qua chị hôn tôi. Bây giờ tôi trả lại chị" HyoMin cúi người xuống.

"Yah...Yah..."

*Chóccccc...* Một nụ hôn vào má Qri.

*hahahaha* HyoMin cười lớn nhưng...cô không thấy Qri phản ứng gì. Mắt Qri cứ nhìn chằm chằm vào 1 chỗ...

"Cũng to đấy nhỉ! Đỏ son luôn ak nha...Định giết người sao?...hehe...nhìn thấy không sót 1 chút nào cả...hehe..." Qri mặt gian không tả nổi.

Chuyện là HyoMin mặc đồ ngủ của Qri nên cổ áo rất rộng. Tối qua Qri nôn ướt hết áo trong áo ngoài của HyoMin thành ra HyoMin không mặc bra. Lúc cúi xuống hôn vô tình để lộ hết hàng. Định trêu người ai ngờ tự hại mình.
...

"Áaaaaa...đồ dâm tặc" HyoMin buông Qri
...phóng khỏi giường. Dùng 2 tay che ngực mình.

Qri ngồi dậy...

"Dâm tặc sao? Tôi tưởng cô câu dẫn tôi chứ...haha" Qri chưa chịu thôi.

"Chị..." HyoMin cứng họng.

"Hahaha...Không đùa nữa. Mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng. Tôi sẽ nấu bữa sáng xem như đề ơn và tạ lỗi với cô" Qri xuống giường...vươn vai vài cái. Thấy HyoMin còn lóng ngóng Qri nhíu mày...

"Sao còn đứng đó. Cô sử dụng tolet trên đây đi. Tôi sẽ xuống dưới. Khách đến nhà là Thượng Đế mà" Qri cười rồi ra khỏi phòng.

'Bên ngoài lạnh lùng, khó gần...vậy mà lúc ở nhà chị ấy dễ thương quá...kết Unnie rồi ak nha!' HyoMin Pov's

Qri rửa mặt, thay đồ rồi bắt đầu chiên, xào, nấu, nướng...

Nửa tiếng sau...

"Waooo...hấp dẫn quá. Là Unnie làm đó hả?" HyoMin sáng mắt trước những món ăn được bày sẵn trên bàn.

"Không tôi thì còn ai vô đây. Mà này! Tự dưng xưng hô thân mật vậy? Định dở trò gì hả? Tôi không dễ bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đâu nha!" Qri đề cao cảnh giác.

"Dụ dỗ gì chứ? Thích thì xưng hô vậy thôi. Dù gì em cũng nhỏ hơn Unnie mà" HyoMin khó chịu khi Qri nghĩ xấu về mình.

"Hihi...Thôi...thôi...muốn gọi gì thì gọi...ngồi xuống ăn đi. Đói lắm rồi"

Cả 2 ngồi vào bàn ăn...

"Đây xem như bù tiền rượu cho tối qua"

"Mố?" Qri ngạc nhiên.

"Tối qua Unnie say mèm. Còn hay ho gì đâu. Không có em thì Unnie không biết sẽ ra sao. Gặp tên yêu râu xanh nào là hắn ăn thịt Unnie rồi. Tiền rượu, tiền taxi em trả hết đấy"

"Ôi! Sao tôi hư quá vậy nè? Bao nhiêu? Tôi sẽ gửi lại" Qri vỗ vỗ trán mình.

"Không cần...nhiêu đây đủ rồi...hihi" HyoMin bắt đầu ngốn thức ăn.

"Hôm nay là thứ 2...cô không đi làm sao?" Qri hỏi.

"Mang quân hàm Trung Úy và là con gái cưng của Ngài Tư Lệnh thì...nghỉ 1 buổi có đáng gì. Còn Unnie...sao không tới bệnh viện?" HyoMin hỏi ngược lại.

"Bệnh viện HaeSung như nhà của tôi. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Dù gì thì chủ tịch cũng không dám đuổi tôi"

"Unnie là ngôi sao sáng quá mà. Unnie mà nghỉ việc thì cái bệnh viện đó chắc sẽ giảm doanh thu xuống 1 nửa đấy"

"Bởi vậy? Tôi luôn là nhân vật quan trọng trong mắt mọi người
...haha..." Qri lên mây.

"Cái bà cô này...mới khen có tí xíu mà lại...hơjjjjjjj" HyoMin ngán ngẩm.

"Xí...ăn lẹ rồi về đi" Qri liếc xéo.

"Ah...lát nữa nhờ Unnie đưa em về dùm. Em mượn bộ đồ này luôn nha!"

"Sao không bắt taxi về?"

"Ăn mặc thế này tài xế taxi nào chịu nổi?"

*hahahahahaha* cả 2 cười nói vui vẻ.

HyoMin dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn rồi mới chịu cho Qri chở về...

1 tuần sau tại Thái Lan...

"Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Về nhà thôi nào" SoYeon hớn hở.

Trực thăng đáp cánh...

"2 người cùng với con tin hãy lên trực thăng trước. Tôi và JiYeon sẽ đi chuyến sau" SoYeon chỉ đạo.

RamJung bước lên...chiếc trực thăng cất cánh...

"Hihi...Unnie nôn về lắm đúng không?" JiYeon hỏi.

"Tất nhiên rồi" SoYeon cười tít mắt...

*Pằnggggg...Phựttttttt...* SoYeon khụy xuống. Viên đạn ghim vào ngực SoYeon. Trước khi bất tỉnh, SoYeon còn thấy hình ảnh Qri đang chạy về phía mình nhưng...SoYeon không đủ sức để ôm Qri. SoYeon khép nhẹ mắt...

JiYeon đỡ SoYeon...

"Sso Unnieeeee...đừng nhắm mắt...tỉnh lại đi Unnieee...có nghe không ....Đại Úy Parkkkkkk..."

*Pằnggggg...Phựtttttttt...*
JiYeon cũng nhận 1 viên đạn giống SoYeon.

*Bùmmmmmmmm...* 1 vụ nổ kinh hoàng đúng ngay chỗ SoJi. Mọi thứ đều tan thành tro bụi...

"Khônggggggggggg...khôngggggggggg...SoYeonnnnnnnnnn... JiYeonnnnnnnnnnn...
Aaaaaaaaaaaaaaaaa...
Khônggggggggggggg..." BoRam và EunJung gào thét tuyệt vọng trên trực thăng. Họ đã chứng kiến toàn cảnh vụ nổ...lửa và khói là những gì còn sót lại bên dưới...

...




End Chap




★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro