Chap 28: Thôi Mưa! Trời Lại Sáng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông báo chính thức: Hậu Duệ Của Một Người sẽ hoàn thành trong tháng 1/2017...Ahihi. Tại Fic dài chứ hong phải tại tui ah!

Cảnh báo PG nhẹ...

___________

JiMin Couple

HyoMin cặm cụi ghi chép tài liệu gì đó...bỗng...Cô nhìn ra cửa sổ...mắt to tròn...

"Ôi...tuyết rơi! Đùa sao? Chỗ này làm gì có vụ tuyết rơi. Đây cũng đâu phải mùa đông...gạt người mà..."

HyoMin đang ở khu vực miền Trung (dãy Trường Sơn). Không biết thời tiết thất thường hay ông trời hiểu thấu lòng người mà nơi này đột nhiên có tuyết trong mùa hè.

HyoMin mở cửa ra ngoài đưa tay hứng tuyết. Phía xa xa...1 bóng người đang đi về hướng HyoMin. Do tuyết rơi dày đặc nên không thấy rõ mặt nhưng...bóng dáng ấy rất quen thuộc. HyoMin mở to mắt nhìn thật kĩ...

Khoảng cách càng gần...

Càng gần...

Gần hơn...

Gần hơn nữa...

Mặt đối mặt...

HyoMin chôn chân tại chỗ...

...

...

...

...

Tuyết rơi rét buốt...có 2 con người đứng nhìn nhau giống như thể họ bị cái lạnh đông cứng. Đôi môi cả 2 nhợt nhạt và run bằn bặt.

JiYeon...đúng vậy! JiYeon đang đứng trước mặt HyoMin. Luồn tay sau gáy HyoMin...JiYeon kéo HyoMin vào nụ hôn. Môi vừa chạm môi thì HyoMin đẩy JiYeon ra...

*Bốppppppppppppp...* OMG! JiYeon ăn cái tát mạnh hơn gấp mấy lần SoYeon.

*Phịch...hix...hix...phịch...
Hix...phịch...phịch...phịch...hix...hix...* HyoMin đánh thùm thụp vào ngực JiYeon.

JiYeon quyết tâm hôn HyoMin và...đến cuối cùng HyoMin cũng hòa vào nụ hôn...nước mắt rơi xuống nền tuyết, lập tức đóng thành băng.

Ngoài trời rất lạnh nhưng lòng JiMin cực kì ấm...thậm chí là rất nóng.

Lát sau, cả 2 đã có mặt trong trạm y tế. Mọi người đều xuống Tây Nguyên phát thuốc miễn phí nên nơi này chỉ còn mỗi JiMin (căng ah nha).

"Rất đẹp...thiên thần đúng là có thật"

JiYeon ngồi cho HyoMin tỉa lại tóc. Không nhịn được nên phải thốt ra lời khen.

"Ai cắt tóc cho mấy người kiểu gì kì vậy?" HyoMin nhíu mày.

"SoYeon Unnie đấy...Unnie ấy đã dùng dao găm cắt tóc cho Yeonie"

Xong xuôi...HyoMin quăng dụng sang 1 bên...đứng đối diện JiYeon. JiYeon vòng tay kéo HyoMin vào sát mình. Dụi đầu vào bụng HyoMin.

"Em còn giận Yeonie phải không?" JiYeon hỏi.

"Không...không giận 1 chút nào. Thay vào đó...em nhớ Yeonie nhiều hơn" HyoMin ôm đầu, vuốt tóc JiYeon.

"Yeonie xin lỗi!..."

"Yeonie không có lỗi. Lỗi do em trước đây quá cố chấp. Kể cho em biết...Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải nói nổ tan xác rồi sao? Yeonie là thần thánh phương nào?"

"Hơjjjjjjjjj..." JiYeon thả lỏng eo HyoMin. Thở dài 1 cái rồi bắt đầu kể...

"...blaaaaa...blaaaaa..."

"Như vậy đó. Yeonie cũng không thể tin là mình còn sống. Càng không thể tin có ngày sẽ gặp lại em...Minie ah!" JiYeon kéo HyoMin ngồi bẹt trên 2 đùi mình. Gương mặt sát sạt với ngực HyoMin.

"Em chưa bao giờ hết hi vọng với Yeonie. Yeonie của em là giỏi nhất" HyoMin câu cổ JiYeon. Ngực ép vào mũi JiYeon. JiYeon sắp sặc máu...

"Yeonie...không chuyển ngành nữa..."

"Thật Sao?" HyoMin đẩy đầu JiYeon ra.

"Thật 100%...khi về nước, Yeonie sẽ nắm chặt tay em và nói chuyện rõ ràng với Trung Tướng. Yeonie sẽ rút lại đơn chuyển ngành"

"Ôi! Yeonie...Em yêu Yeonie chết đi được" HyoMin mừng rỡ. Tiếp tục ghịt đầu JiYeon vào ngực mình.

"Màu đen...đúng là muốn hại tôi đây mà..." JiYeon nổi dục vọng lên...cặp mắt dán chặt vào ngực HyoMin, thấy cả màu áo lót.

"Dâm tặc...biến thái" HyoMin mắng rồi đẩy đầu JiYeon ra.

"Em mắng không sai tí nào" mặt JiYeon quả thật rất dày.

"Em cố tình làm vậy đó...xem ra Yeonie kiềm chế giỏi nhỉ...định ôm thế này mãi sao?" HyoMin nhếch xéo 1 bên mép.

"Mố?????????...Minie..." JiYeon trợn trắng trợn dọc.

"Em chỉ chấp nhận Yeonie...1 là, mặc quân phục...2 là, không mặc gì hết. Hôm nay Yeonie không mặc quân phục vậy thôi...đừng mặc gì hết...cởi sạch luôn đi" HyoMin rất mạnh bạo. Cô bắt đầu cởi nút áo JiYeon.

"Khoan đã Minie..." JiYeon dòm ngó xung quanh.

"Không có ai ngoài chúng ta đâu" HyoMin tiếp tục cởi...cuối cùng cũng xong hàng nút. HyoMin kéo vạt áo JiYeon qua 2 bên. Ngắm nhìn thật kĩ.

"Quá chuẩn! Có khi nào Yeonie tự ngắm thân thể mình rồi reo lên...Ôi! Sao hấp dẫn thế này không?"

(Chúa ơi thím Min...kkk)

"Âyyyy...người con gái này...không biết ngượng luôn nè...hư hỏng quá rồi nha!" JiYeon bẹo má HyoMin.

"Ngượng gì chứ? Hư hỏng gì chứ?...đồ của em, có sao em nói vậy thôi" HyoMin bấm khóa...vứt chiếc bra của JiYeon sang 1 bên...JiYeon hiện tại đang bán nguyên thủy.

"Từ lúc nào mà Yeonie trở thành độc quyền của em vậy?"

"Không phải của em sao? Bộ Yeonie có người khác sao? Khai mau...thằng nào con nào...nóiiiiiiii" HyoMin bặm môi, trợn mắt, véo hông JiYeon.

"Úi...úi...không có. Yeonie chỉ có mình Minie thôi. Đau...đau...Yeonie là của em, là của em đó...uidaaaaaaaa..." JiYeon đau muốn phát khóc.

"Xí...tính Yeonie em biết rành mà...thử léng phéng đi rồi biết" HyoMin buông tha JiYeon...không quên hăm dọa.

"Hihi...đánh chết cũng hỏng dám...bây giờ...chúng ta có thể...vào phòng chưa?" JiYeon cười tươi như hoa.

"Quỷ ah...rất nhiều phòng bệnh...tất cả đều sạch sẽ và đang bỏ trống. Yeonie muốn...phòng nào?"

"Phòng nào...giường càng nhỏ thì càng tốt...hehe"

"Không biết ai hư hỏng ah?...đùa thôi...về phòng riêng của em đi...hihi..." HyoMin ngượng ngùng giấu mặt vào vai JiYeon.

JiYeon đứng lên. HyoMin bám chặt lấy JiYeon. Theo chỉ dẫn của HyoMin,  JiYeon bợ butt HyoMin rồi ẳm vào phòng...đặt lên giường...chốt cửa lại...

...

Áo quần vương vãi khắp nơi. 2 cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau, thịt da khít nhau không 1 kẽ hở và...đương nhiên JiYeon là người nằm trên.

"Ahhhhh...Ahhhhh...Yeonieeee..."

HyoMin tận hưởng cảm giác trên 9 mây. JiYeon đang cắn mút hõm cổ HyoMin. Tay thì nhồi bóp nhũ hoa HyoMin. Bên dưới, 2 nơi ẩm ướt đang cọ sát vào nhau, hút lấy nhau...bỗng...

"Hay là thôi đi" JiYeon dừng mọi hành động. Ngóc lên nhìn HyoMin.

HyoMin thiếu điều muốn giết chết tên khốn này ngay lập tức. Mặt cô nóng đỏ lên vì giận...

"Thôi thì thôi..." HyoMin đẩy JiYeon ra nhưng ngặt cái...con Khủng Long này quá nặng...không tài nào đẩy nổi.

"Ừ...thôi..." JiYeon nhếch môi.

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..." HyoMin la lớn...gồng cứng người.

2 ngón tay JiYeon đã chọt thẳng vào âm đạo HyoMin...

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..." HyoMin lại la lên.

JiYeon thật tàn ác...ngón tay thứ 3 đã yên vị trong người HyoMin. HyoMin chảy nước mắt...

JiYeon cử động các ngón tay ra vào...

"Đauuuuu...lắm Yeonie ơi...huhu...em chết mất...Yeonie ơi...em chết mất...đau...huhuhu...Yeonie..." HyoMin khóc lóc. Thật sự rất đau.

"Yên tâm! Dù gì cũng đau. Đau sớm sẽ hết sớm. Lần này thôi...em hãy tự nhiên...thả lỏng người. Ngoan...Minie!" JiYeon hôn lên trán HyoMin 1 cái. Đáng tiếc là HyoMin không cào nát lưng JiYeon. Cô sợ JiYeon đau nên chỉ nắm chặt 2 tay, cắn răng chịu đựng.

HyoMin dần quen với việc này. JiYeon thì quá sung sức...HyoMin bị hành đến không thể rên nổi. Người cô đầy vết thâm tím. JiYeon là đang ăn tươi nuốt sống HyoMin.

"Áaaaaaaaaaaa..."

HyoMin đạt đỉnh...JiYeon cũng thỏa mãn khi chính thức chiếm đoạt HyoMin ngay trên đất Việt Nam. Vệt máu đỏ tươi thấm trên tấm ga giường là minh chứng rõ ràng cho điều đó. JiYeon nằm xuống...ôm cơ thể mỏng manh kia vào lòng. Kéo chăn đắp cho cả 2. Bây giờ mới biết lạnh là gì...

"Em nói Yeonie hấp dẫn nhưng...Yeonie thấy em còn hấp dẫn hơn cả Yeonie. Thân hình em chuẩn quá mức luôn đấy" JiYeon nói chuyện tỉnh bơ...đúng là sức lực tràn trề mà.

Chỉ tội cho HyoMin. Cô "Uh" được 1 tiếng rồi rút vào người JiYeon ngủ say. HyoMin đã cạn kiệt sức. JiYeon không thương hoa tiếc ngọc gì hết, hành người ta đến mức nói không nổi. Về mà học tập Đại Úy Park kia kìa.

...

Một điều lạ đó là dù đau đớn tột cùng nhưng...xong việc thì HyoMin lẫn Qri đều ôm chặt cái tên đã hành hạ mình. Có lẽ họ biết...đó là cây trụ vững chắc cho cuộc đời họ nên họ tin tưởng bám vào. Họ sẵn sàng trao cái quý giá nhất của đời mình để đổi lấy 2 chữ Hạnh Phúc. Hi vọng RiMin sẽ đạt được điều mà mình mong muốn.

Hàn Quốc...Sáng hôm sau

"Ưưưư..." Qri động đậy. Thân dưới ê ẩm đến mức muốn trở mình cũng khó khăn. Qri cảm nhận được SoYeon vẫn còn ôm chặt mình. Qri mỉm cười rồi từ từ mở mắt. Cô nhích người ra khỏi tay SoYeon. SoYeon bị mất điểm tựa nên lật úp xuống...đưa lưng lên...mặt Quay sang Qri và...vẫn còn ngủ say như chết.

Qri gượng ngồi dậy...vô tình làm tốc chiếc chăn để lộ tấm lưng trần của SoYeon.

"Ôi...cái này..." Qri bụm miệng mình lại khi thấy vết sẹo dài từ vai trái xéo xuống eo phải của SoYeon. Là 1 bác sĩ dày dặn kinh nghiệm nên Qri thừa biết vết sẹo đó do kim loại nung gây ra. Cách bị bỏng giống hệt vết sẹo trên tay cô. Qri chạm nhẹ vào lưng SoYeon...giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống chỗ vết sẹo.

"Sso đã chịu nhiều vất vả rồi...thời gian tới, hãy để em chăm sóc cho Sso...hix..."

Qri nhìn dấu 10 móng tay in trên lưng SoYeon, 5 dấu tay còn in nhạt trên mặt SoYeon và vết bầm trên môi SoYeon...bất giác Qri mỉm cười.

"Đã chịu khổ rồi...về còn bị em đánh! Chắc Sso đau lắm...hihi"

Qri gắng lếch xuống giường vào tolet tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Sau đó xuống cầu thang lấy điện thoại gọi xin nghỉ phép. Nấu đồ ăn sáng xong xuôi cũng đã gần 10h00.

SoYeon còn ngủ say như chết...Qri rất khó khăn mới thay được tấm ga giường. Tên Lùn kia không nặng lắm, tại Qri đêm qua mất sức nhiều quá thôi (hihi). Nhìn vệt máu, Qri nở nụ cười hạnh phúc.

5h00 chiều

SoYeon vẫn không tỉnh. Qri lo lắng nhưng khi cô khám cho SoYeon thì tất cả đều rất ổn. SoYeon chỉ đang ngủ thôi. Sợ SoYeon mỏi nên Qri phải liên tục trở người SoYeon qua lại.

22h00

SoYeon vẫn ngủ say...

"Tên này yếu như gà vậy. Đạp mái 1 cái rồi liệt giường luôn ah" Qri chống nạnh...lầm bầm.

(Vãi cả gà đạp mái...vãi mợ Ri...vãi luôn Au haha)

Lo cho SoYeon bị đói nên Qri pha 1 ly sữa...

"Hazyyy...thời gian qua không có mình tên này sống bằng cách nào nhỉ? Hay là hắn biết có mình bên cạnh nên ỷ lại" Qri thổi ly sữa cho nguội rồi nóc 1 ngụm...cúi xuống...tách môi...truyền sữa cho SoYeon. Cứ thế ly sữa cạn dần.

SoYeon vẫn nằm im không động đậy. Trên người chẳng có 1 mảnh vải che thân. Qri đã tốc tấm chăn ra...để SoYeon nguyên thủy trước mặt mình từ sáng tới giờ.

"Wahhh...hấp dẫn thế này...lại còn chẳng hay biết gì...lỡ bị cưỡng hiếp rồi sao?" đầu Qri xuất hiện 1 hố đen.

"Hazyyyy...mày đang nghĩ cái quái gì vậy Qri? Đó là chồng của mày đấy. Mày đúng là đồ đồi bại, tệ hại" Qri tự vả vào mặt vài cái rồi lên giường kéo chăn đắp cho cả 2...cánh tay ôm lấy SoYeon...
...chợt...

"Đội trời đạp đất, có sá chi.
Gánh nặng trên vai chẳng nhằm gì.
Một mảnh tình riêng thêm dũng khí.
Tôi là đang nhớ bác sĩ Lee!

Em chốn nơi nào hay biết không?
Vì em tôi tan nát cõi lòng.
Ôm em, hôn em trong giấc mộng.
Bao giờ cho dứt nỗi đợi mong?

Sống chết nơi này biết trước đâu?
Mưa nắng, sương đêm lắm dãi dầu.
Dao, súng trên tay tôi chiến đấu.
Để người phương ấy khỏi u sầu"

(Thơ của Rickli chứ không Cop của ai hết nha!)

Từng câu, từng chữ Qri nghe rất rõ. Nước mắt 2 hàng chảy dài...

"Hix...Dao, súng trên tay tôi chiến đấu. Để người phương ấy khỏi u sầu...hix...hix...Sso đấu tranh sinh tồn chính là vì em sao?...hix...hix...SoYeon! Dậy đi...dậy đi mà...huhuhu" Qri nằm trên ngực SoYeon khóc sướt mướt.

SoYeon ngủ không hay biết gì...thậm chí còn ngáy o o. Lúc nãy chỉ là nói mớ mà thôi...

Qri khóc đến mòn mỏi rồi gục trên ngực SoYeon thiếp đi.

Sáng hôm sau

Qri nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện. SoYeon vẫn còn nằm 1 đống trên giường.

Qri móm sữa xong...tức tốc tới bệnh viện.

...

Buổi trưa, Qri tranh thủ về thăm SoYeon...cũng chẳng có chuyển biến gì. SoYeon nằm ì ra đó.

"Được lắm! Tối nay em về mà Sso chưa dậy thì em sẽ dùng kim tiêm đâm nát mông Sso ak"

Qri đi làm...khóa cửa chắc chắn (sợ trộm vào lấy mất SoYeon của cô).

Trưa nay...JiYeon và HyoMin đã đặt chân xuống Hàn Quốc. Cả 2 không về nhà mà đi thuê khách sạn ở...chẳng biết JiYeon có ý đồ gì nữa.

"Yeonie...sao không về nhà?" HyoMin thắc mắc.

"Mai chúng ta hả lộ diện. Hôm nay mình dành thời gian riêng cho nhau nha.! Em hãy hẹn Sso Unnie và bác sĩ Lee 19h00 uống cà phê. Sau đó về khách sạn, chúng ta sẽ...hihihi" JiYeon đang sướng tê người khi nghĩ đến cảnh tối nay.

*Cốc...uiiii* HyoMin cốc đầu JiYeon.

"Đầu óc nhuộm mực rồi ah? Tôi còn chưa đi bình thường được nữa nè" HyoMin liếc 1 cái.

"Yeonie hứa...sau này sẽ nhẹ tay mà"

"Có ma mới tin Yeonie"

"Thôi mà...Minie..." JiYeon kéo kéo tay HyoMin.

"Thôi mệt quá...về khách sạn rồi tính"

"Híhí...ok...ok..." JiYeon cười tít mắt.

Bác tài xế hơi ngượng và chỉ biết lắc đầu.

Taxi đưa JiMin về khách sạn. Cả 2 đều mệt nên đánh 1 giấc tới tối.

Trung Tướng Park Tae Han muốn điên lên vì chưa gặp được SoJiMin. Ông nghe tin SoYeon về 2 ngày trước nhưng tại sao không đến gặp ông? Đứa con trời đánh cùng với con rể thánh đâm của ông nói hôm nay sẽ về nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Ông không có cách để liên lạc với SoJi. HyoMin thì tắt nguồn điện thoại. Tae Han đứng ngồi không yên.

"Mấy đứa con cưng của ta...chúng nó bốc hơi đâu hết rồi" Tae Han vò đầu bứt tóc.

18h00 tối

"Ahhhh..." SoYeon rên 1 cái rồi mở mắt ra.

'Gì thế này? Tối thui vậy? Bộ đây là địa ngục hả? Ôi! Chết rồi sao?' SoYeon Pov's

SoYeon ngồi dậy...bên dưới đường có tiếng xe qua lại. Vỗ vỗ trán vài cái. SoYeon tự cười bản thân mình...

"Tôi bị bác sĩ Lee lây bệnh chắc luôn...sống chết cũng không phân biệt được...hơjjjjj...Kuyl ơi! Kyul..."

Không thấy phản hồi... SoYeon bò xuống bấm đèn. Cô nhìn lên lịch vạn niên...

"Ôi...18h10' ngày...tháng...năm...Trời ơi! Sao trắng tươi thế này. Mình ngủ nude như vậy...Kyul không giở trò đồi bại với mình chứ...Ờ...mà đâu có đau đâu...Ahihihi
...mình xàm quá..." SoYeon tự biên tự diễn 1 hơi. Cô thả rong đi khắp căn phòng...

"Chẳng có gì thay đổi cả"

SoYeon mở tủ áo...Chọn 1 áo thun đen và quần Short trắng. SoYeon tắm rửa xong xuôi rồi trang điểm thật đẹp. Cô mang đôi giày màu hồng rất nổi. SoYeon định mở cửa phòng nhưng nó đã bị khóa chặt...

"Trời ơi! Tôi mới thoát khỏi cảnh tù ngục mà...sao Kyul nỡ nhốt tôi nữa vậy nè...huhu...đã vậy thì..."

*abcdefghijklmno...*

SoYeon đã ra khỏi cổng rào...

"Cũng may là mình chọn quần ngắn với giày đế thấp...chứ nếu mặc đầm thì thôi...xong..."

SoYeon bắt taxi...đi đến bệnh viện HaeSung...

Bệnh viện HaeSung

Hôm nay biểu hiện của Qri rất kì lạ...cô thường cười mím mím 1 mình. Thậm chí vừa đi vừa múa hát nữa. Nói chuyện với mọi người thì rất ngọt ngào...

"Này...mọi người có thấy bác sĩ Lee bất bình thường không?" bác sĩ Ji Hoon hỏi.

"Có...chị ta cười nhiều hơn...bắt chuyện với người khác nữa chứ" y tá Choi trả lời trước.

"Chắc cô ấy trúng số đó" bác sĩ Song đoán.

"Nói mấy nhớ...hôm nay cô ấy đi xe mới nha! Đỏ chót...nhìn rất sang chảnh. Hình như là siêu xe ak" y tá Ha góp lửa.

"Chắc chắc chắn là trúng số rồi...chị ấy keo kiệt thật...phải tính sổ chị ấy" bác sĩ Ji Hoon nói mà không nhìn trước nhìn sau.

"À...há...à...há...à...há..." 3 người kia tằng hắng liên tục.

"Mọi người sao vậy?...Uidaaaaaa...uida...đau...đau...đau quá...uida...đauuuu...huhuhu"

Qri xách ngược lỗ tai Ji Hoon.

"Cậu định sổ thế nào? Hảảảả?"

"Dạ hong có...hong có...em nói đùa thôi...Unnie tha cho em...đau quá Unnie ơi...tha cho em"

Qri buông tay...Ji Hoon xuýt xoa tai mình.

"Mọi người đang nói xấu tôi đúng không?" Qri nheo mắt.

"Ah...tại vì...hôm nay...cô khác...hơn mọi khi...nên.....nên..." bác sĩ Song co rút, sợ sệt.

"Ahhhh...thực ra hôm tôi rất vui vì..."

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...MAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng la chói tai buộc Qri phải ngừng nói. Tất cả nhìn nhau...

"Đó không phải tiếng của Kim TaeYeon sao?" dù cách 8km đi chăng nữa Qri vẫn có thể nhận ra âm thanh đó.

Bác sĩ Song chạy đi xem tình hình. Qri cùng 3 người còn lại chạy theo sau.

Bác sĩ Song khựng lại ở một ngã 3 và...

"Hìhì...Chào Đại Úy...Đoàn Kết!" bác sĩ Song ngất xỉu. TaeYeon thì quỳ lạy liên tục.

"Tha cho tôi...làm ơn...huhu...tôi không có bắt nạt bác sĩ Lee đâu...huhu
...đừng hại tôi mà...tôi là bạn tốt của bác sĩ Lee đấy...huhu...hãy tha cho tôi"

Flash Back

SoYeon vào bệnh viện...đi lang thang nhìn ngó thì gặp được TaeYeon đang đứng bấm điện thoại...

"Này...cô ơi...cô có biết bác sĩ Lee ở đâu không?" SoYeon vịn vai TaeYeon.

"Bác sĩ Lee chắc hết giờ làm rồi. Ở đây có...b...ác...s...ĩ...s...ĩ...K...im...đ...ược...đ...ược...kh...ông...?" Tae Yeon vừa nói vừa quay mặt lại. Nhìn người đối diện với mình mà chân tay TaeYeon rã rời.

Sau đó là tiếng la với âm lượng khủng...

End Flash Back

SoYeon nhìn TaeYeon mà cười nôn cả bụng. Định đỡ TaeYeon đứng dậy nhưng...

"Đừng chạm tôi...đừng bắt tôi đi mà...huhu...có ai không...làm ơn cứu tôi với...huhuhu..."

Lúc này Qri và 3 người kia đến nơi...

"ÁAAAAAAAAA...MAAAAAAAAAAA..." y tá Choi, y tá Ha và bác sĩ Ji Hoon cũng nhảy dựng khi nhìn thấy SoYeon.

TaeYeon đứng lên...chạy đến nấp sau lưng Qri...ôm Qri cứng ngắc. Qri chỉ biết lắc đầu và cười.

"Qri! Cứu tớ với. Tớ biết là không nên nhắc nhưng...Đại Úy Park vừa nhát tớ đấy...Đại Úy còn đứng trước mặt cậu kìa...huhu. Tớ với cậu là bạn thân mà...nói với Đại Úy đừng có hại tớ...huhu"

"Thôiiiiiiiiiiiiiiiii..." SoYeon hét lớn.

Tất cả hoàn hồn...bác sĩ Song cũng tỉnh dậy.

"Nè...vừa phải thôi chứ...tôi sống lại mọi người không mừng mà còn nghĩ tôi là ma. Có con ma nào dám xuất hiện dưới ánh sáng của đèn điện như thế này không hả?" SoYeon nóng máu.

"S...ố...ng...Sống lại...nói vậy là" TaeYeon vỡ lẽ.

"Đúng...con người đó bằng da bằng thịt đấy" Qri nhẹ nhàng nói.

TaeYeon buông Qri ra...

"Hazyyyy...Sao không nói sớm...hại tôi suýt nữa chết vì bị hù rồi"

"Cô làm tới...tôi có kịp giải thích đâu" SoYeon nhăn nhó.

"Ahh...Umm...Đại Úy sống thật rồi...hihi...Ôi! Ăn mặc dễ thương quá" mắt TaeYeon sáng lên.

"Kim TaeYeon!" Qri chỉ gọi đầy đủ họ tên nhưng TaeYeon hiểu chuyện gì sắp xảy ra...

"Vâng...vâng...tớ hong có ý gì đâu. Chỉ là mừng rỡ khi gặp lại Đại Úy thôi. Cậu đừng hiểu lầm, đừng manh động nha! Tớ đi trực đây. Tớ sẽ thay cậu thông báo cho toàn thể bệnh viện biết Đại Úy Park còn sống. Hihi...tớ yêu cậu...Qri ah!...bye bye..." TaeYeon bắn 1 hơi rồi vọt đi mất hút.

SoYeon không hiểu cho lắm. Qri cùng 4 người kia thì biết rõ nguyên nhân tại sao TaeYeon bị như vậy.

Hỏi thăm 1 lúc lâu...SoYeon và Qri mới thoát khỏi bệnh viện. SoYeon đợi trước cổng. Qri lái xe ra...

Trên đường đi...

"Em đổi xe từ khi nào vậy?...Ferrari luôn nha!" SoYeon là người lái xe.

"Em mua nó từ 1 năm trước. Định Sso về sẽ chở em đi tung tăng khắp nơi. Ai ngờ...mọi chuyện đảo lộn. Em đã để nó trong hầm...hôm nay đi bảo trì
...xong em lái nó tới bệnh viện luôn"

"Wahhh...lương bác sĩ cao lắm đúng không?"

"Tất nhiên...em rất giàu đấy...sắp thành tỉ phú rồi"

"Nghe mọi người lúc nãy nói em đã lập nên đại thành tích tại Việt Nam. Cũng không phải lang băm nhỉ?" SoYeon nghiêm túc không quá 3 giây.

"Hazyyyy...tốt nhất Sso hãy khỏe mạnh. Nếu Sso bị bệnh hay bị thương thì em sẽ cho Sso biết thế nào là lang băm" Qri liếc xéo.

"Ọt...ọt..." SoYeon nuốt nước bọt.

"Nhiều người nhìn thấy Sso. Vậy chắc chắn Sso không phải là ma rồi...háhá..." Qri cười hả họng.

"Cái bà cô già này..."

"Yah...Ai già hả? Đồ Khốn!"

"Trong xe có 2 người...em nghĩ Sso nói ai?"

"Asiiiiiiiii...Ah...tại sao Sso có thể ngủ đến 2 ngày 2 đêm chứ? Em rất lo lắng...sợ Sso thành người thực vật luôn ak"

"Hihi...đó là giấc ngủ đầu tiên mà Sso không gặp ác mộng trong suốt 1 năm qua...hơjjjjjj..." SoYeon thở dài.

"Sắp tới...Sso sẽ không gặp ác mộng nữa đâu" Qri khẳng định chắc chắn.

"Vì có em ngủ bên cạnh...đúng không?" SoYeon quá thông minh.

"Ờ...thì...đâu...phải...đâu" Qri mắc cỡ không dám nhìn SoYeon.

"Còn chối...gương mặt em đã nói lên tất cả...haha"

"Xí...Sao Sso không về nhà? Nhà của em đâu phải chùa mà Sso cứ ở miễn phí" Qri chuyển chủ đề.

"Sso bán nhà, bán xe rồi...đồ đạc thì hư cũ hết nên vứt cả rồi...giờ Sso giống người vô gia cư vậy ak"

"Mốốốố? Bán nhà? Bán xe? Vứt hết đồ?" Qri trợn mắt.

"Đúng vậy...giờ em đuổi Sso thì Sso chỉ có nước ra đường ở. Tiền Sso đem gửi ngân hàng hết rồi...hihi" SoYeon nói chuyện một cách tỉnh bơ.

"Sso là loại người gì vậy? Không thể chấp nhận"

"Hihi...mặt Sso quá dày...đúng không?"

"Còn nói...Asiiiiii...ở cũng được nhưng phải trả tiền thuê nhà hàng tháng"

"Em là tỉ phú mà...tính toán ghê ak"

"Giờ có đồng ý điều kiện đó hay không?"

"Đồng ý...đồng ý...mà mỗi tháng trả bao nhiêu?"

"3/4 số tiền lương của Sso. Không hơn...không kém"

"Hởởở? Em định cắt cổ Sso sao?"

"Không chịu thì thôi"

"Chịu...chịu mà..." SoYeon ngậm ngùi gật đầu.

"Đừng tỏ ra đáng thương
...Sso tưởng em không biết ah. Mức lương Đại Úy rất cao. Có tiền nhiều chắc chắn sinh tật. Không la cà ở quán rượu thì cũng gái gú ăn hết. Em chỉ là đảm bảo Sso không hư hỏng thôi. Em sẽ lo cho Sso từ A-Z không thiếu thứ gì. Như vậy...có hài lòng chưa?"

"Quá hài lòng luôn là khác...hihi" SoYeon khoái chí.

"Xì...mà Sso ra ngoài bằng cách nào vậy? Em khóa cửa rất kĩ mà"

"Ah thì...thì..." SoYeon ấp úng.

"Thì sao?...khai mauuuu"

"Thì Sso bẻ khóa được cửa phòng nhưng...cửa cái em đã thay ổ khóa mật mã, Sso không mở được nên...nên...Sso đã phá cửa sổ, sau đó trèo rào ra ngoài" SoYeon sợ sệt tường thuật lại mọi chuyện.

"Hay há...cho Sso đóng phim hành động thì khỏi chê vào đâu được. Mai em sẽ làm cho Sso chìa khóa riêng. Mật mã cửa cái là SR1106"

"1106?" SoYeon thắc mắc.

"Là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau tại bệnh viện HaeSung. Lúc em xẻ thịt Sso ak"

"Ghê quá...em nhớ dai thật...Sso quên mất tiu rồi...hihi"

"Ngày mai Sso phải đi khám tổng quát"

"Chi vậy? Sso rất khỏe mà"

"Đừng cãi lời em"

"Ah...vâng!"

"Sso đã ăn gì chưa?"

"Ăn no rồi...đồ ăn trong tủ lạnh nhà em ăn 3 tháng còn không hết"

"Tự nhiên ghê há!"

"Hihi...Bây giờ...chúng ta đi đâu?"

"Tiệm cà phê lần trước. HyoMin đã hẹn em cùng họp mặt. Có Thượng Sĩ Park nữa. Ôi! Trễ lắm rồi" Qri nhìn đồng hồ.

"Mố? Họ về nước khi nào? Nhanh dữ vậy..."

"Sso ngủ 2 ngày 2 đêm đấy...khoảng thời gian đó đủ cho họ bay mấy chuyến nữa là đằng khác"

"Ờ...hé..."

"Sso giữ đi..." Qri đưa chiếc điện thoại cho SoYeon.

"Em...đó giờ vẫn cất nó sao?" SoYeon nhận lấy.

"Em luôn mang theo nó bên mình. Sim cũ bị vô hiệu hóa nên em đã lắp sim mới"

"Lính tử trận vì lợi ích riêng của Quốc Gia thì tất cả những thông tin đều phải xóa sạch. Em thay sim nhưng bản nhạc chuông..."

"Vẫn còn y nguyên đấy"

"Hihi...yêu em chết đi được"

"Xí...bớt nịnh nọt đi. Tiến lên nào Sâu Lùn!"

"Thì Sso đang tăng tốc đây"

"Không phải Sso...mà chiếc xe này...nó tên là Sâu Lùn"

"Asiiiii...bộ...em yêu Sso nhiều đến thế sao? Lấy cả biệt hiệu để đặt cho chiếc xe..."

"Vânggggggg!" Qri la lớn.

"Ôi! Giật cả mình"

"Hihi" Qri cười tít mắt.

"Mà nè...xe của em sao em không lái mà bắt Sso lái?"

"Sso lái dùm em đi. Em mà lái thì không biết sẽ gây họa gì nữa. Với lại, có Sso ngồi cạnh em không tập trung lái được...Sso rất cuốn hút biết không?"

"Waoooo...Sso biết mình trước giờ cuốn hút lắm mà" SoYeon hất mặt lên.

"Em vừa nói đùa đấy!"

"Hazyyy...thật là..."

*Háháháháhá...*

Tiếng cười nói rền vang trong xe. Chiếc xe lao vút giữa lòng đường phố...

...

End Chap

★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro