Chap 29: Tae Han Nhận Thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hunter Coffee

JiMin đang ngồi đối diện nhau (cho dễ nói chuyện đó mà).

SoRi bước vào...

"Ôi! Qri Unnie...mừng quá. Ngồi xuống đây" HyoMin kéo Qri ngồi cạnh mình...xem SoYeon như người vô hình.

"HyoMin! Để xem...gầy đi nhiều lắm nha! Ăn uống không đầy đủ sao?" Qri quan tâm HyoMin và quăng 1 đống bơ vào mặt JiYeon.

"JiYeon! Lại đây với Unnie" SoYeon dang tay.

JiYeon hiểu ý...rời chỗ ngồi...đi đến ôm SoYeon. SoJi ôm nhau thắm thiết.

"Nè...tách raaaaaa" RiMin hét cùng lúc rồi...Qri kéo JiYeon, HyoMin kéo SoYeon.

"2 người làm trò gì vậy hả?" HyoMin nổi nóng.

"Tôi với JiYeon mới là người phải hỏi câu đó ak. Gặp lại chúng tôi còn không mừng. 2 người thân thiết từ lúc nào vậy hở?" SoYeon cũng nổi nóng.

"Xin...xin lỗi Thượng Sĩ! Do trước đây thiếu 2 người nên chúng tôi thường xuyên uống rượu với nhau thành ra thân thiết" Qri gật đầu với JiYeon.

"Chị đừng làm vậy...tôi với Sso Unnie thiếu bóng 2 người cũng trở nên thân thiết hơn" JiYeon gật đầu trả lễ.

"Tôi không thân với cô...đừng đứng gần bạn gái tôi quá. Tôi cảm thấy không an tâm" SoYeon kéo Qri tránh xa JiYeon. Cả 2 ngồi cùng phía.

JiYeon cũng kéo HyoMin ngồi chung với mình...

"Unnie tráo trở thật đấy" JiYeon đang nói SoYeon.

"Đâu phải ngày đầu cô biết tôi"

"Tại sao Qri Unnie yêu tên Đại Úy này được chứ? Có ngày coi chừng Unnie bị bán đứng đấy" HyoMin lên tiếng.

"Yên tâm! Unnie tin là SoYeon không làm thế đâu" Qri bênh vực SoYeon.

"Ohhhhh..." JiMin chu mỏ.

SoYeon thì đang ở trên mây...

Phục vụ bước ra. SoYeon gọi 4 ly cà phê...

"Hôm nay tôi mời vì...chúng tôi đến trễ" Qri biết thân biết phận.

"Unnie cũng biết trễ nữa sao? Tụi em đợi gần 1 tiếng rồi đấy! 2 người lần nào cũng chậm chạp" HyoMin cằn nhằn.

"Suỵttttty..." Qri ra hiệu cho mọi người im lặng vì điện thoại cô đang rung dữ dội...

"Alo..."

"..."

"Vâng! Tôi chính là bác sĩ Lee...cho hỏi bên kia..."

"..."

Qri trợn tròn mắt...bụm điện thoại lại. Nói nhỏ...

"Là Trung Tướng...ba của HyoMin đấy"

JiMin xua tay liên tục. SoYeon thì xanh mặt.

"Ah...chào Ngài...tôi có thể giúp gì được cho Ngài ạ"

"..."

"Dạ có...Ngài chờ tí xíu ạ"

Qri đưa điện thoại cho SoYeon.

SoYeon nhận điện thoại...đứng lên hít 1 hơi thật sâu...

"Đoàn Kết! Đại Úy Park SoYeon đợi lệnh"

"..."

"Vâng ạ!"

"..."

"Tôi...không biết họ đang ở đâu" SoYeon liếc nhìn JiMin.

"..."

"Rõ! Đoàn Kết!"

*tút...tút...tút...*

SoYeon ngồi phịch xuống.
"Ba em nói gì vậy Unnie" HyoMin hỏi.

"Trung Tướng bảo 7h00 sáng mai, 3 chúng ta phải mặc quân phục chỉnh tề đến trình diện. Nếu chậm trễ thì...hãy nộp thủ cấp (Đầu) cho  Ngài ấy. Trung Tướng có vẻ nghiêm khắc đấy"

"Kiếm đâu ra quân phục bây giờ?" JiYeon lo lắng.

"Em có nhiều quân phục lắm...Yeonie đừng lo. Chúng ta đồng side mà"

"Ôi! Em đúng là cứu tinh. Còn quân hàm?"

"Cứ mang quân hàm Trung Úy của em...vào doanh trại rồi đổi"

"Ờ...híhí" JiYeon đã thoát còn SoYeon...

"Tôi kiếm đâu ra quân phục đây trời?"

"Hazyyyy...Unnie đang ở đâu? Tôi sẽ giúp Unnie"

"Hở? Tôi...đang ở...nhà bác sĩ Lee"

"Ok! Sáng sớm sẽ có người mang đồ đến. Unnie khỏi lo" mấy chuyện này quá nhỏ đối với HyoMin.

"Cảm ơn! Hihi...Nè! 2 người sao không về nhà? Hiện tại đang lang thang ở đâu vậy?"

"Tụi em ở khách sạn" JiYeon trả lời.

"Khách sạn? Vô đó làm cái gì?"

"Làm cái gì Unnie không biết đâu...hihihi" JiYeon cười thích thú, HyoMin thì ngượng ngịu.

SoYeon đá đá chân Qri. Cả 2 cười nôn bụng. Họ là bậc thầy, sống lâu năm hơn...nhìn biểu hiện là rõ hết mọi chuyện rồi...

"Um...tôi chắc chắn là không biết" SoYeon nhịn cười vì sợ HyoMin xấu hổ.

"Bác sĩ Lee...chị có nghe bài thơ trong tù của Đại Úy chưa?" JiYeon chuyển hướng qua Qri.

"Chưa...tôi chỉ nghe bài thơ trong...Ah không...chưa nghe gì hết"

"Hazyyyy...để tôi đọc cho nghe. Ngày nào Unnie ấy cũng lảm nhảm riết ai cũng thuộc lòng hết. Đại Úy Quỳnh Trang còn bị nhiễm nữa chứ. 1 mình tên này nhảm còn chịu không nổi, thêm bà Trang nhảm nữa. Trời ơi! Tôi bị bài thơ đó tra tấn thiếu điều phát điên lên"

"Yah...yah..." SoYeon nhíu mày.

"Đọc nhanh đi Yeonie" HyoMin hối thúc.

"Ah...để coi...
Ước gì ta có phép tiên
Bẻ cong song sắt thản nhiên về nhà.
Một ngày ta ở trong tù
Thêm nghìn nỗi nhớ hình thù ai kia.
U buồn, mòn mỏi, ngóng trông
Kyul ơi! Xin đợi SoYeon trở về.
Dù bao đau khổ ê chề
Sso luôn giữ trọn lời thề bên em"

(Au gieo chữ có hơi phá cách 1 tí. Thông cảm nhé!)

"Hahaha...đấy...nguyên văn đấy...chán ơi là chán Đại Úy" JiYeon cười chế giễu SoYeon.

Qri chết lặng. SoYeon có hơi ngượng. HyoMin thì...

"Ôi! Cảm động sắp rơi nước mắt rồi nè...còn...Yeonie thì sao? Có bài thơ nào tặng em không?"

"Yeonie..." JiYeon chưng hửng.

"Tên này chỉ biết ăn xong rồi ngủ. Làm gì có miếng thơ nào. Thậm chí 2 chữ HyoMin mà cô ta còn không thèm nhắc tới" SoYeon đâm JiYeon 1 nhát chí mạng.

HyoMin liếc JiYeon thiếu điều muốn rớt tròng trắng ra ngoài...

"Ah...tại Yeonie không giỏi thơ văn" JiYeon cười cười.

"Mất mặt"

"Hihi...nè Đại Úy! Có nhà sao không về? Mắc mớ gì phải ở nhà bác sĩ Lee?" JiYeon đổi đề tài ngay lập tức.

"Tôi ở đâu kệ tôi. Nhà tôi bán rồi. Hiện tôi đang thuê nhà bác sĩ Lee"

"Thuê sao?"

"Đúng! Trả tiền hàng tháng đấy!"

"Wahhh...1 tháng phải trả bao nhiêu?"

"3/4 số lương của mỗi tháng. 2 người có thấy tôi khổ không?" SoYeon than thở.

Qri ngồi yên xem tình hình. JiYeon nhếch mép. HyoMin bĩu môi...

"Qri Unnie chỉ lấy có 3/4. Vậy mà Unnie rên la. Thật xấu hổ" HyoMin lên tiếng.

"Yah...yah...nói gì vậy chứ?" SoYeon điểm mặt HyoMin.

"Unnie thua Yeonie gấp trăm lần. Từ lúc quen em đến giờ Yeonie không biết đến lương là gì luôn ak. Tiền lương của Yeonie đều là em nhận. Em đưa bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Có tháng giận nhau em không đưa tiền. Yeonie phải vay mượn các đồng đội để tiêu xài đấy!" HyoMin tiết lộ bí mật to đùng.

'Chết tiệt. Cái đồ dại gái. Tôi xong với Kyul rồi' SoYeon Pov's

"Ah...mọi người chắc đói lắm phải không? Để tôi gọi cái gì đó ăn lót dạ" vẻ mặt SoYeon nhìn rất tức cười.

"Định dùng đồ ăn giải quyết vấn đề ah?...không dễ đâu. Về nhà xem tôi xử Sso thế nào?" Qri cắn môi dưới của mình.

JiMin cười khúc khích...SoYeon thì lạnh sống lưng...

SoYeon gọi thêm kem. 4 người ăn kem...tiếp tục trò chuyện. Toàn là đâm thọt nhau.

22h00

"Hơjjjjj...mệt quá..." Qri quăng túi xách lên bàn. Ngồi cái hịch xuống Sofa.

"Hơjjjjjj...mệt quá..." SoYeon cũng ngồi lên Sofa rồi...ngã người...nằm lên đùi Qri.

"Uiiii...nặng quá" dù than nặng nhưng Qri không có ý đẩy SoYeon ra.

"Êm quá..." SoYeon nhích sát đầu vào bụng Qri.

"Giờ tính sao đây. Chuyện lúc nãy em không bỏ qua đâu. Thấy Thượng Sĩ Park không...người ta...ưmmmm..."

SoYeon bụm họng Qri...

"Đừng nói là tiền lương. Tất cả những thứ Sso có đều là của em. Cái mạng của Sso cũng là của em. Em có toàn quyền quyết định. Được chưa...Kyul yêu?" SoYeon buông tay ra.

"Xì...nói thì nhớ đó"

"Dĩ nhiên...còn em nữa. Đã bảo không được uống rượu mà. Có gây họa gì không đấy?"

"Không...tại...người ta buồn mà" mặt Qri xụ xuống.

"Ôi! Dễ thương quá" SoYeon bẹo má Qri.

"Hihi...Sso nè...Sso chiến đấu rốt cuộc là...vì cái gì?" câu hỏi bất ngờ của Qri.

"Ah...vì Tổ Quốc"

"Chứ hong phải vì em sao?"

"Mố?"

"Dao, súng trên tay tôi chiến đấu. Để người phương ấy khỏi u sầu...câu này Sso ám chỉ ai?"

"Em...tại sao...biết được 2 câu thơ đó"

"Lúc Sso ngủ đã đọc sảng nên em nghe hết...nói đi
...câu đó ám chỉ ai?"

"Còn ai ngoài em nữa. Em là mục đích sống của Sso. Đã có lúc Sso tưởng chừng như ngã gục...rồi...hình bóng em hiện ra trước mắt Sso. Dù chỉ là ảo giác nhưng nó cũng tiếp thêm động lực cho Sso đấu tranh sinh tồn. Lúc bị nhốt trong tù...lòng Sso như lửa đốt. Sso biết em sẽ rất buồn, rất đau khổ vì nghĩ là Sso đã chết. Sso tìm mọi cách để liên lạc với em nhưng...không thể được. Ngày trước, Sso chiến đấu vì Tổ Quốc. Còn bây giờ Sso chiến đấu vì Thế Giới của mình...chính là em"

"SoYeonnn..."

"Hửm...?"

"Em chỉ muốn gọi vậy thui" Qri sờ tay lên gương mặt SoYeon...vô tình để lộ vết sẹo.

"Cái này...em..." SoYeon chộp tay Qri.

"Hihi...em đã tự vẽ nó. Quyến rũ lắm đúng không?"

"Rất quyến rũ. Đồ ngốc! Em là bác sĩ ngoại khoa, lỡ như đôi tay bị hư hại thì kể như xong. Em không suy nghĩ đến việc vết thương nhiễm trùng dẫn đến hoại tử sao?"

"Em...không nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó, tinh thần em bấn loạn. Thậm chí em còn không biết đau là gì luôn đó"

"Cô gái này..." SoYeon hôn lên chỗ vết sẹo.

"Bấy nhiêu đó có đáng gì so với vết sẹo của Sso...tại sao lưng Sso lại có vết sẹo lớn quá vậy?"

"Em thấy rồi sao? Hơjjjjjjj...chỉ vì Sso cứng họng không khai mật mã bảo an mà bọn người kia đã dùng sắt nung châm vào lưng Sso. Chiếc áo cháy 1 đường dài và cái sẹo cũng dài chừng đó. Cũng may là vết thương thương không nhiễm trùng"

"SoYeonnn..."

"Hihi...em lại muốn gọi...ưmmmm..."

Lần này SoYeon bị Qri cưỡng hôn. Nụ hôn rất ngọt ngào mà Qri dành tặng cho SoYeon.

Dứt ra khỏi nụ hôn...cả 2 nhìn nhau say đắm...

"Tắm đi! Trễ lắm rồi"

Qri đẩy SoYeon ra...chạy nhanh lên lầu. SoYeon nhìn theo cười tít mắt.

Tắm rửa xong xuôi...SoYeon lên phòng...

Qri cũng vừa sấy tóc xong. Cô kéo SoYeon ngồi xuống cho cô sấy tóc. Sau đó bắt SoYeon nằm úp xuống giường...vén áo SoYeon lên.

"Mố? Sso đâu có đòi hỏi. Mà...tắt đèn trước đã...hehe"

*Cháttttt* 1 cái tát vào butt SoYeon.

"Bỏ ngay cái suy nghĩ đen tối đó. Em chỉ bôi thuốc xóa sẹo thôi"

"Ahhh...hihi"

"Người Sso đầy sẹo. Sso có biết trước đây nhờ em chăm sóc mà các vết sẹo đã phai gần hết không?"

"Ủa? Sẹo của Sso...sao em quan tâm dữ vậy?"

"Vì em biết 1 ngày cơ thể này cũng sẽ thuộc về em nên em mới quan tâm vậy đó"

"Ôi! Không biết xấu hổ kìa"

"Xấu hổ...xấu hổ...xấu hổ nè..."

*Cháttt...cháttt...cháttt...* butt SoYeon rát rạt.

Qri kéo áo SoYeon xuống....cất lọ thuốc rồi trèo lên giường nằm ngửa người.

"Sso chỉ được nằm nghiêng với nằm sấp. 2 tiếng dau mới được nằm ngửa"

"Có ngu mới nằm ngửa" SoYeon nghiêng người. Nhích sát Qri. 1 tay gác ngang ngực Qri, 1 chân gác ngang đùi Qri. Qri không la rầy gì hết vì...trước giờ vẫn vậy mà.

"Chúng ta...kết hôn nha Kyul!" SoYeon đưa ra đề nghị rất chính đáng.

"Không...em không lấy Sso"

"Whattt? Vậy em lấy ai? Nè...nè...đừng nói là em..."

"Không có đâu. Ý em là chưa muốn kết hôn. Em đã có nghĩ tới chuyện này nhưng...em chưa sẵn sàng tâm lí làm vợ. Em đã là người của Sso, em thuộc sở hữu của Sso...Sso còn sợ gì nữa?"

"Khi nào tờ giấy kết hôn in 2 cái tên Park InJung và Lee JiHyun thì mới chắc ăn"

"Hihi...cũng sẽ có ngày đó thôi"

"Nhanh đó! Sso không muốn đợi lâu đâu. Sso nôn có vợ lắm rồi..."

"Gần 30 tuổi mà y như con nít"

"Gần 30 nên mới nôn đó"

"Ok! Ok! Sẽ nhanh thôi...ngủ nào...Chụtttttt..." Qri nghiêng người hôn SoYeon 1 cái.

Cả 2 chìm vào giấc ngủ...

Phía JiMin thì nhàm chán hơn. Tưởng hay lắm, ai ngờ về tới khách sạn JiMin ôm nhau ngã cái phịch xuống giường...ngủ tới sáng.

Sáng hôm sau

SoYeon đưa Qri tới bệnh viện rồi lái chiếc Ferrari đến doanh trại quân đội...
SoJi gấp gáp chạy vào trong nhưng đến giữa sân thì gặp Bộ Trưởng Quốc Phòng, Tae Han và Byung Sso đang dàn 1 hàng ngang.

SoJi đứng nghiêm...hành lễ...

"Đoàn Kết...Đại Úy Park
..."

Chưa nói hết thì Tae Han đã tiến lên ôm chầm 2 đứa...

"Cảm ơn! Cảm ơn 2 con vì đã quay trở lại. 2 con hù ta suýt nữa bệnh tim mà chết. Ta rất lo lắng, tại sao không đến gặp ta sớm chứ? Viết báo cáo giải thích rõ sự chậm trễ này. Rõ chưa?" Tae Han chỉ nói với âm lượng vừa đủ cho SoJi nghe.

"Dạ rõ!" SoJi cũng đồng thanh nhỏ.

Tae Han buông 2 đứa ra...đến lượt Bộ Trưởng Quốc Phòng thăm hỏi, động viên SoJi. Xong xuôi ông cùng Tae Han quay đi. Cuối cùng là Byung Sso...

"Nè 2 nhóc con..."

SoJi đứng nghiêm...

"Trong thời gian 2 nhóc không có mặt ở đây...tôi đã thăng 1 cấp. Bây giờ là Thượng Tá..." Byung Sso vừa nói vừa nhắm mắt.

Cùng lúc đó BoRam và EunJung chạy đến...

"...Nhưng Thượng Tá thì sao chứ...điều đó chẳng còn quan trọng. Quan trọng là tôi nhớ 2 nhóc, lo cho 2 nhóc..." Byung Sso sắp rơi lệ thì...

"Mừng quá...Aaaa...aaaa
...ohhhh...yehhh...yehhh
...aaaa...yeahhh..." So,Ram, Ji, Jung đang ôm nhau nhảy tưng tưng.

Byung Sso mở mắt ra...anh biết nãy giờ mình chỉ nói chuyện một mình. 2 đứa kia đâu có thèm nghe. Uổng công anh lo lắng cho tụi nó...

"Yahhh...Park SoYeonnn! Park JiYeonnn!" Byung Sso quát.

RamJung thấy tình căng nên vọt lẹ...SoJi quay lại
...

"2 nhóc về viết báo cáo cho tôi. Kể lại tất cả sự việc xảy ra trong 1 năm qua. Kể rõ từng ngày...từng ngày. Báo cáo phải dài như kinh thánh đấy" Byung Sso tức giận bỏ đi.

SoJi ngao ngán vào trong doanh trại...

"Mới trở lại đã ăn liền 2 báo cáo. Về việc có mặt chậm trễ thì tôi với cô có những lí do khác nhau nên nạnh ai nấy viết còn...báo cáo sự việc trong 1 năm qua, chỉ cần viết 1 bản sau đó in ra là được. Cô hãy viết rồi in dùm tôi luôn" SoYeon hiếp đáp JiYeon.

"Sso Unnie! Tại sao Unnie không viết mà bắt em viết. Văn chương Unnie dữ dằn lắm mà. Có thể kể lại tất cả sự việc bằng 1 bài thơ đấy!"

"Bớt giỡn đi. Tôi thích thì thì tôi kêu cô viết ak. Có ý kiến gì sao? Tôi là cấp trên đấy nhé!" bản chất của SoYeon rất ngang tàng.

"Nhưng mà...Unnie..."

"Không nhưng nhị gì hết. Cô muốn kháng lệnh ah? Có tin tôi cho cô viết kiểm điểm vì tội kháng lệnh không?"

"Dạ hong có...em viết...em viết là được mà" JiYeon không thể chống lại SoYeon.

"Ngoan lắm em gái! Tối nay uống vài ly nha. Rủ mọi người cùng đi"

"Viết báo cáo rồi...làm sao đi?"

"Khờ quá...Byung Sso có nói khi nào nộp đâu. Tháng sau nộp cũng được. Từ từ mà viết. Tối nay mình mời anh ấy, biết đâu anh ấy sẽ bỏ qua luôn không chừng"

"Ờ hé! Unnie mưu mô gớm. Tiền đâu mà nhậu?"
"Đây nè" SoYeon quăng cho JiYeon 1 bao thư tiền.

"Cái này..." JiYeon cầm lên.

"Cái này là tiền lương 1 năm qua của chúng ta đấy. Nhân lúc HyoMin chưa biết...hãy xén lại 1 ít đi. Tôi thì ém kín với bác sĩ Lee luôn"

"Wahhh...quỷ nha...híhí" JiYeon rút 1 ít nhét vào túi.

Cả 2 cặm cụi viết báo cáo nộp cho Tae Han...

"Tội nghiệp hong!" HyoMin xuất hiện y như ma.

"Ôi mẹ ơi!" SoJi đồng thanh.

"Con nhóc này...muốn dọa chết tôi sao?"

"Xí...bộ làm gì xấu sao mà có tật giật mình?"

"Làm gì xấu chứ...không thấy đang viết báo cáo sao?" SoYeon mạnh miệng đáp trả còn JiYeon thì lén lút...rõ ràng khi nãy đã làm việc xấu.

"Unnie viết tiếp đi...em mượn Yeonie 1 lát" HyoMin kéo JiYeon đi. SoYeon tiếp tục viết...

Phòng Tae Han

JiYeon nắm chặt tay HyoMin, ngang nhiên đứng trước Tae Han...

"Nghe nói...Ngài cho gọi tôi lên đây uống trà"

"Đúng vậy...đợi 1 lát..." Tae Han gọi người mang trà lên.

"Appa...con đã có thai với Yeonie!" Câu nói sét đánh của HyoMin.

Tae Han đơ người...

JiYeon giật giật tay HyoMin...nói khẽ...

"Đùa sao? Mới 3,4 ngày ah? Chắc chưa?"

"Im đi đồ ngốc...đây gọi là phủ đầu đấy. Ăn cơm trước kẻng thì ba em còn phản đối chứ...có thai là ông phải chịu thua"

"À...há...được rồi! 2 đứa ngồi đi"

3 người ngồi vào Sofa. Tae Han ngồi ghế đơn đầu bàn, JiMin ngồi ghế dài bên hong. 2 đứa dính lấy nhau.

"Min này! Con muốn đánh phủ đầu ta đúng không? Có thai hả? Xem ra...lão già này thua chắc rồi nhỉ?" Tae Han thừa biết ý đồ của con gái mình.

"Trung Tướng đừng nghe HyoMin nói bậy ạ"

"Um...còn Thượng Sĩ thì sao? Đã xác định chuyển ngành gì chưa?"

"Tôi không chuyển ngành nữa. Hôm nay tôi đến đây để xin rút lại đơn chuyển ngành"

"Tại sao không chuyển ngành?"

"Thời gian qua...tôi nhận ra rất nhiều điều. Tôi nhớ lại mục đích mình trở thành quân nhân. Tôi đã vui sướng biết bao khi lần đầu khoác lên người bộ quân phục. Những đồng đội luôn tiếp lửa cho tôi...tôi không đành lòng rời xa họ. Tôi sung sướng khi được phục vụ Tổ Quốc. Nếu được chết, tôi nguyện chết với danh nghĩa là người bảo vệ Tổ Quốc. Xuất thân của tôi không tốt lắm nên có lẽ cản trở HyoMin thăng tiến nhưng...tôi hứa sẽ cố gắng hoàn hoàn thiện mình. Tôi chắc chắn mang lại hạnh phúc cho HyoMin, không để HyoMin phải chịu khổ. Mong Trung Tướng tin tưởng tôi. Ngài muốn tôi làm gì cũng được, xin Ngài đừng bắt tôi chuyển ngành và cũng đừng bắt tôi rời xa HyoMin. Làm ơn cho tôi rút lại đơn chuyển ngành ạ..." JiYeon mạnh dạn nói hết suy nghĩ của mình.

"Hơjjjjj...đơn chuyển ngành không thể rút lại nữa" Tae Han thở dài.

JiYeon buồn bã...gục mặt xuống...

"Appaaaaaa..." HyoMin không chịu được. Định vùng lên nhưng bị JiYeon giữ chặt.

"Đơn chuyển ngành không thể rút lại vì...ta chẳng biết giờ nó đang ở đống rác nào nữa. Ngay ngày Thượng Sĩ nộp cho ta thì ta đã xé nó...vứt vào sọt rác. JiYeon! Ta thua con rồi"

"Trung Tướng...Ngài..."

"Ta đã sai...sống hơn nửa đời người nhưng thật thất bại. Ta từ chối 1 người vì Tổ Quốc sẵn sàng hi sinh. Ta từ chối 1 người cầu xin ta để được cùng đồng đội chiến đấu. Ta từ chối 1 người hết mực yêu thương con gái ta, chấp nhận mọi sự đày đọa của ta để đánh đổi 2 chữ Tình Yêu. Ta sai rồi...ta thực sự sai rồi. Ta đã làm cho HyoMin oán hận ta, thậm chí không nhìn mặt ta. Ta đã chia cắt tình cảm 2 đứa. Ta chẳng khác gì tên tội đồ trong mắt 2 đứa. JiYeon! HyoMin! Thật lòng xin lỗi 2 con!" Tae Han đứng lên...gập người.

"Trung Tướng...đừng mà
..."

"Appa...đừng mà...hix...hix...Appaaaaa...con xin lỗi!...huhuhu" HyoMin lao đến...kéo Tae Han ngồi xuống...ôm ông khóc nức nở.

"Ngoan đừng khóc nữa!" Tae Han xoa xoa đầu con gái.

"JiYeon! Ta giao HyoMin cho con. Hứa với ta là hãy bảo vệ, che chở cho con bé. Nó thiếu thốn tình mẫu tử, ta thì làm cha chẳng ra gì. Tất cả chỉ hi vọng vào con. Ta xin con đừng làm HyoMin khổ nhé! Nó rất yếu đuối...không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu"

"Huhuhu...Appa là người cha tốt...do con bất hiếu...người không ra gì là con nè...huhuhuhuhu" HyoMin khóc lớn hơn.

"Con hứa...con thề...không để HyoMin chịu bất cứ tổn thương nào. Trong lòng con, nếu HyoMin đứng thứ 2 thì đảm bảo không ai đứng thứ nhất. Ngài yên tâm giao HyoMin cho con đi ạ!"

"Ta tin con...trước giờ ta luôn tin con. Min ah! Đừng khóc nữa. Mau đến bên JiYeon đi con" Tae Han đẩy HyoMin ra. Mặt HyoMin ướt đẫm nước mắt. JiYeon đỡ HyoMin ngồi xuống.

"2 đứa hãy ra ngoài. Ta cảm thấy áy náy khi đối diện với 2 đứa. Ta cần chút yên tĩnh" mắt Tae Han đã đỏ hoe.

"Hix...hix...Appaaa..."

"Trung Tướng cần nghỉ ngơi. Chúng ta ra ngoài thôi" JiYeon dìu HyoMin ra ngoài.

Tae Han ngồi thẫn thờ suy nghĩ...

"Bây giờ là thời đại của tụi nhỏ...đến lúc ta phải nghỉ ngơi...Hơjjjjjj" Tae Han thở dài...bấm điện thoại bàn gọi...

"Alo! Bảo Đại Úy Park SoYeon lên phòng gặp tôi"

Nói về JiMin...Sau khi ra khỏi phòng, JiYeon dìu HyoMin đến chỗ SoYeon lúc nãy. Kể sơ lược sự việc cho SoYeon nghe. 1 số câu nói đùa của SoYeon giúp HyoMin thôi khóc.

SoYeon lên phòng Tae Han. JiYeon tiếp tục viết báo cáo. HyoMin thì ngồi nhìn...

"Viết hoài vậy? Không có chuyện gì làm sao?""

"Viết cho xong, tên Đại Úy ác ma hành hạ Yeonie. Bắt Yeonie viết rồi in ra cho hắn. Hazyyyy...Yeonie phải phấn đấu để quân hàm cao hơn hắn. Lúc đó, Yeonie sẽ hành xác hắn" JiYeon rất ấm ức khi bị SoYeon chèn ép.

"Hihi...em không chê Yeonie nhưng...khó vượt SoYeon lắm. SoYeon cà rỡn vậy chứ khi làm việc thì rất kỉ luật, nghiêm túc. Những Quyết định của Unnie ấy đều có tính chính xác rất cao...hihi...em và Yeonie khó lòng mà vượt mặt Unnie ấy"

"Hazyyyy...vậy phải lép vế thế này mãi sao? Ờ...ba của em là Tư Lệnh. Ngài ấy sẽ giúp em vượt qua SoYeon đấy"

HyoMin lắc đầu...

"Yeonie đừng tưởng bở. Appa em cưng chiều SoYeon gấp trăm gấp ngàn lần so với em. Nếu phải chém đầu 1 trong 2.....thì...em bị chém chắc. Đó giờ Appa bao che cho SoYeon không biết bao nhiêu lần. Nếu lỗi vừa phải thì cho qua. Lỗi nặng thì phạt trước mặt mọi người cho có hình thức, xong rồi đâu lại vào đấy. Yeonie không biết thôi, Unnie ấy ngoài chiến đấu chung với đội Phi Ưng còn thường xuyên hoạt động độc lập nữa"

"Hoạt động độc lập sao? Nghĩa là..."

"Suỵt...đừng la lớn. Em chỉ nói cho Yeonie biết thôi. Đừng kể cho ai biết nữa nha! Em vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Appa với SoYeon. Lúc đó, SoYeon chỉ mới đeo quân hàm Thiếu Úy. Nếu cởi quân phục ra thì SoYeon có biệt danh là Ma Đen. Ngoài tác chiến cùng đội SoYeon còn bí mật tham gia một nhóm Đen nào đó chuyên đi phá những vụ án bí mật. Họ đều bịt mặt nên không ai nhận ra.........Trong số đó, em chỉ biết SoYeon và Kang MinKyung của đội quân Denta thôi. Có lần, MinKyung bị thương rất nặng...SoYeon đưa vào bệnh viện. Thời đó em thực tập ở bệnh viện quân y. Tuy bịt mặt nhưng em vẫn nhận ra SoYeon. Từ đó, em theo dõi SoYeon và...biết được Appa với SoYeon có những cuộc gặp gỡ riêng. Họ rất cảnh giác nên ít khi nghe được họ nói gì với nhau"

"Wahhhh...Sso Unnie giấu giếm mọi người để đi làm mấy cái việc nguy hiểm đó sao? Phải xử lý tên này mới được" JiYeon đứng lên...có vẻ tức giận.

HyoMin giữ JiYeon lại...

"Muốn chết hả? Appa mà biết là chết cả lũ ak. SoYeon không phải muốn xử là xử đâu"

"Xí...tên đó vừa lùn vừa yếu đuối thì làm được gì"

"Ờ...chưa thấy thôi. SoYeon được huấn luyện đặc biệt nên võ thuật rất cao siêu đấy. Cỡ Yeonie có nước nạp mạng. Thấy vẻ ngoài vậy đó chứ 4 tên Mỹ cao to bị Unnie ấy hạ trong 1 phút. Em tận mắt chứng kiến nè"

"Oh...ghê nhỉ? Sao đó giờ đánh nhau toàn là Yeonie thắng không ah?"

"Hihi...ngốc! Đùa nên Unnie ấy nhường đấy"

"Ahhh...Hèn chi, lúc ở trong rừng Sso Unnie thường xuyên hạ được những tên INS. Hỏi thì Unnie ấy nói là gặp may. Giờ Yeonie đã hiểu...thực chất không phải vậy" JiYeon ngồi xuống suy nghĩ đăm chiêu...

HyoMin dặn dò JiYeon kĩ càng rồi đi làm việc của mình...

Phòng Tae Han

"Chào Trung Tướng"

"Ngồi đi"

Cả 2 ngồi đối diện nhau...

"Con ổn chứ?"

"Dạ...ổn"

"Chuyến đi vừa rồi ta có linh cảm không tốt. Hơjjjjjj...cuối cùng có chuyện thật. Con vất vả nhiều rồi"

"Dạ không sao. Dù gì tụi con cũng đã thoát"

(Thường trong doanh trại 2 người ít xưng hô thân thiết tránh việc mọi người nghi ngờ. Hôm nay phá lệ...)

"Ta sẽ không để con gặp nguy hiểm nữa. Con cống hiến cho Tổ Quốc nhiều lắm rồi. Giờ con phải được nghỉ ngơi..."

"Trung Tướng...Ngài chê con sao? Con còn khỏe mạnh lắm mà"

"Haha...không...ta làm quân nhân mấy chục năm nên ta hiểu rõ. Tuổi của mấy đứa còn rất sung sức nhưng...cái gì cũng có điểm dừng của nó. Trước đây con vào sinh ra tử bao nhiêu ta không đếm hết. Đó là lúc con đơn thân độc mã còn...bây giờ con phải nghĩ tới bác sĩ Lee chứ. Tình cảm 2 đứa sâu đậm lắm đúng không?"

"Dạ..."

"Thôi khỏi trả lời...ta quyết định cho con rời đội Đen và từ nay không đi phái binh nữa. Chỉ được tham gia những vấn đề chiến sự trong nước. Hãy dành thời gian bên bác sĩ Lee nhiều hơn. Ta từng thất bại trong hôn nhân gia đình. Ta không muốn con đi theo vết xe đổ của ta"

"Con...con...nhưng mà..."

"Không có nhưng mà. Đó là mệnh lệnh"

"Dạ...con rõ rồi ạ. Nhưng ....con vẫn được chiến đấu phải không ạ?"

"Chiến đấu với vai trò là 1 người lính chứ không phải 1 con Ma Đen"

"Hihi...con hiểu mà"

Tae Han đi lại kéo ngăn tủ lấy ra 2 khẩu súng ngắn...

"Khẩu súng này...ta tịch thu" ý Tae Han là khẩu súng SoYeon sử dụng khi làm nhiệm vụ bí mật.

"Còn khẩu súng này ta vừa mới đặt riêng cho con. Bắn 1 viên đạn là phải viết báo cáo đấy" Tae Han đưa khẩu súng cho SoYeon.

"Chiến đấu với vai trò là 1 quân nhân đích thực. Chắc con phải viết báo cáo dài dài" SoYeon kiểm tra khẩu súng bereta 12li, chất liệu inox mới toanh.

"Ah...Trung Tướng có liên lạc với Da Hae không? Em ấy giờ thế nào"

"Da Hae vẫn khỏe mạnh. Bọn tội phạm bên Mỹ nghe tới tên Da Hae là muốn ngất xỉu. Có điều con bé chưa chịu về đội Tae Baek. Đến giờ ta không biết lí do tại sao nó bỏ đi"

"Con cũng không biết"

"SoYeon này! Khoảng 6 tháng trước, ba con có đến tìm ta. Nghe tin con tử trận mà anh ấy rơi nước mắt. Ta nghĩ con nên về thăm anh ấy"

"Appa sao? Không phải Appa đã bỏ mặc con rồi sao? Mấy năm qua ông có ngó ngàng gì đến con đâu"

"Con đừng nghĩ vậy...Trước đây anh ấy thường xuyên gọi cho ta hỏi thăm tình hình của con đấy. Anh ấy không vô tâm như con nghĩ đâu"

"Có...có chuyện này sao?"

"Ummm..."

"Vậy con đã trách lầm Appa rồi...Hơjjjjj...ngu ngốc thật. Con sẽ tranh thủ về quê thăm ông ấy"

"Vậy mấy ngoan. Ah...lần này ta sẽ phong quân hàm vượt cấp cho con. Chuẩn bị đeo quân hàm Trung Tá nhé!"

"Mố?" SoYeon ngạc nhiên.

"Xứng đáng với công sức con bỏ ra thôi"

"Vâng! Cảm ơn Ngài"

"Ừ...cũng có việc gì nhiều. Con nên đi chào hỏi mọi người đi. Ai cũng sốc khi hay tin con tử trận. Gặp lại con chắc họ mừng lắm"

"Dạ...vậy con xin phép. Đây là số điện thoại của con. Chào Trung Tướng. Đoàn Kết!" SoYeon đặt mảnh giấy ghi số điện thoại lên bàn...vắt khẩu súng vào thắt lưng rồi ra khỏi phòng.

"Một ngày mà ta giải quyết được 2 chuyện. Thật thoải mái. Đến lúc lão già này về hưu rồi...hahaha" Tae Han cười mãn nguyện.

SoYeon đi gặp những tên lính cấp dưới của mình. Họ vui mừng khôn xiết...vây kín SoYeon để hỏi chuyện.

Buổi chiều, SoYeon nhận được tin nhắn từ JiYeon. JiYeon hẹn SoYeon ra sân sau...

Sân sau doanh trại...

"Nè! Gọi tôi ra đây làm gì?" SoYeon thấy JiYeon đứng khoanh tay...quay lưng về phía mình...

"Unnie...đi chết điiiii..." JiYeon đột ngột quay lại...sấn tới...

...

End Chap


★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro