Chap 31: Bắt Cóc Bác Sĩ Lee

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tuần trôi qua...

SoJi đi làm trở lại. Nghi lễ phong quân hàm diễn ra trang ngiêm. JiYeon và SoYeon được phong quân hàm vượt cấp. EunJung cùng BoRam mỗi người lên 1 cấp.

...

"Wahhh...Chúng ta cấp bậc ngang nhau. Tại sao em không được thăng cấp chứ? Thật không công bằng" HyoMin tức tối.

"Hihi...Trung Tướng bảo trước đây em vượt cấp nhiều rồi nên lần này em không được phong quân hàm...vợ chồng chúng ta bình đẳng rồi còn đòi gì nữa Minie"

"Ai với ai là vợ chồng chứ? Hong chịu...Yeonie phải dưới quyền em"

"Rồi...rồi...Yeonie sẽ dưới quyền em. Lời nói của Minie là mệnh lệnh...được chưa?"

"Hihi...được...em đói quá Yeonie"

"Đi ăn thôi"

HyoMin cùng JiYeon ăn cơm trưa dưới căn-tin quân đội...rất nhiều quân nhân có mặt tại đây...

JiYeon đang trợn trắng nuốt từng muỗng cơm. HyoMin không ăn mà chống cằm ngồi nhìn JiYeon. Cái chân hư hỏng bên dưới đang lướt dài trên bắp đùi JiYeon...

Chịu hết nổi...JiYeon đặt muỗng xuống...uống 1 ngụm nước...

"Sao không ăn nữa vậy?" HyoMin hỏi.

"Đây là giờ nghỉ trưa...em không nên bóc lột sức lao động của người khác?"

"Vậy thì kiện em đi" cái chân HyoMin vẫn đang quậy phá.

"Người quân nhân phải đảm bảo sức khỏe nên bữa ăn là quan trọng nhất"

"Thì Yeonie cứ tiếp tục ăn. Mặc kệ em"

"Yeonie...xin em đấy...đừng bắt Yeonie làm thịt em tại đây"

"Không xin gì hết...em thích vậy ak...em muốn Yeonie sống dở chết dở"

"Em muốn đọc thư tuyệt mệnh của Yeonie lần nữa sao?"

"Ah...Yeonie nhắc mới nhớ..." HyoMin lôi bức thư trước đây ra đưa cho JiYeon.

"Em...em còn giữ nó sao?" JiYeon bất ngờ.

"Dĩ nhiên...em giữ gìn rất cẩn thận đấy! Yeonie mở ra và đọc cho em nghe...nhanh lên..."

"Em...chưa đọc nội dung trong đó hả?"

"Chưa...em muốn chính miệng Yeonie đọc cho em nghe...nhanh lênnnnn!"

"Trung Úy Park!

Đau khổ cứ khóc, muốn chửi mắng cứ việc chửi mắng...Chúng ta nay là người thuộc 2 thế giới khác nhau. Tôi biết quyết định của tôi đã làm cho mối quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng. Tôi yêu em! Tôi làm vậy cũng là vì yêu em!

Được nhìn em, được thấy nụ cười trên môi em là điều hạnh phúc nhất trong đời tôi. Thế giới tôi đang ở hiện tại không có em...tôi phải làm sao đây?

Cứ hận, cứ thù, cứ ghét nhưng...mong em đừng quên tôi. Đừng tìm người khác thay thế tôi. Tôi muốn một mình linh hồn tôi trú ngụ trong tim em. Xin em đừng yêu thêm người nào nữa vì...tôi là độc quyền của em...

Tôi thuộc loại người ích kỷ nên em...hãy mang theo hình bóng tôi và sống thật đau khổ...

Yêu em...Minie!"

JiYeon đọc rõ từng câu từng chữ mà không cần nhìn bức thư.

"Giả dối...làm gì có vụ nhớ dai đến vậy" HyoMin xé bao thư...lôi lá thư ra đọc. Quả nhiên nội dung không xê dịch 1 chữ nào cả...2 tay HyoMin run run
...

"Đến lúc chết...vẫn muốn trói chặt em vào Yeonie sao? Thật quá ích kỷ...Yeonie thật quá ích kỷ..." HyoMin cười nhạt.

JiYeon đứng dậy...

"Tôi đang mang quân hàm Trung Úy. Ai là cấp dưới thì nhắm mắt lại còn...những tiền bối cấp trên vui lòng ngoảnh mặt làm ngơ"

Mấy anh quân nhân người thì nhắm mắt, người thì ngó lơ...

JiYeon chồm qua...hôn lên trán HyoMin...

"Wahhhhhhhh..." mấy anh quân nhân hé mắt nhìn rồi cùng nhau trầm trồ.

Đến lượt HyoMin đứng lên...

"Tôi cũng mang quân hàm Trung Úy. Ai là cấp dưới thì nhắm mắt lại còn...những tiền bối cấp trên vui lòng ngoảnh mặt làm ngơ" HyoMin lặp lại nguyên văn câu nói của JiYeon.

HyoMin bước qua đứng đối diện JiYeon...

"Lời nói của em là mệnh lệnh...Yeonie cũng phải nhắm mắt"

JiYeon mỉm cười rồi nhắm mắt lại...

HyoMin đi vòng sang bên hông...tay xoay vai JiYeon. Áp môi mình lên môi JiYeon...JiYeon cũng nhanh chóng đáp trả...

"Ohhhhhhhhhhh...Wahhhhhhhhh...lốp cốp......leng keng...rầmmmm.......rầmmmmm..."

Nụ hôn của JiMin làm cho bầu không khí trong căn-tin nóng lên dữ dội. Mấy anh quân nhân há hốc mồm, người đập bàn...người đập muỗng, đập chén...người vỗ tay...căn-tin đang náo nhiệt vô cùng. JiMin vẫn đang
dính lấy nhau.

*Bốp...bốp...bốp...bốp...* tiếng vỗ tay chậm rãi nhưng rất thanh và mang theo 1 cơn gió lạnh...

Bất chợt bầu không khí im lặng đáng sợ...JiMin từ từ dứt khỏi nụ hôn...nhìn về hướng tiếng vỗ tay...

"Chẹp...chẹp...thật lãng mạn. Trung Úy Park JiYeon! Trung Úy Park HyoMin!"

"Đoàn Kết!" JiMin hành lễ.

"2 người gây náo loạn căn-tin trong giờ ăn trưa.....lần này cảnh cáo, lần sau tìm chỗ kín đáo mà hôn...đừng làm mọi người phải buồn nôn...rõ chưa?"

"Rõ! Thưa Trung Tá!"

*Hahahahahahahaha...hốhốhốhốhốhố...* cả cái căn-tin lại ầm ĩ. SoYeon mỉm cười rồi tìm cho mình 1 vị trí lí tưởng để ăn cơm. JiMin cũng ngồi xuống tiếp tục ăn.

"Alo!"

"..."

"Um...nhớ quá đi ah"

"..."

"Mấy giờ?"

"..."

"Ok! Sso chắc chắn đón em đúng giờ...chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng Sso được thăng cấp Trung Tá"

"..."

"Yên tâm! Sso không bay nhảy nữa đâu"

"..."

"Bye bye Baby...moahhhhhhhhh..."

SoYeon cúp máy...cười tủm tỉm 1 mình...

Xế chiều...Tae Han tập hợp 4 thành viên của đội Phi Ưng gấp...

"Đoàn Kết!"

"Ngồi xuống đi"

Tất cả ngồi vào bàn...

"Có chuyện gì vậy Trung Tướng?" SoYeon nôn nóng.

"Hơjjjjj...SoYeon! JiYeon! 2 đứa sẵn sàng chiến đấu chưa?"

"Mố???" SoJi đồng thanh.

"Chuyện là...5 ngày trước, ta nhận được tin Kim Tae Hee trốn thoát trên đường áp giải đến nhà tù ở bang California. Một nhóm người dự đoán do HwaYoung cầm đầu đã dựng lên vụ tai nạn sau đó bất ngờ tấn công...giải thoát Kim Tae Hee. Điều đáng nói là Tae Hee hiện đang ở Hàn Quốc và cô ta gửi tối hậu thư buộc ta phải mở đường rút lui cho cô ta. Lúc đầu Tae Hee tưởng sẽ ở ẩn tại Hàn Quốc nhưng không ngờ nhanh chóng bị phát hiện. Tae Hee bảo nếu không để cô ta rời khỏi đây thì cô ta sẽ cho Seoul thành đống tro tàn. Ta xác định đấy không phải lời hăm dọa vì tình báo cho biết đi theo Tae Hee còn có một vài phần tử khủng bố INS"

"Lại là Kim Tae Heeeee!" SoYeon nghiến chặt răng.

"Lần này Tae Hee trốn thoát...chắc chắn sẽ khó đối phó hơn trước rất nhiều" BoRam lo lắng.

"Bài toán nan giải mang tên Kim Tae Hee" JiYeon xoa xoa 2 thái dương.

"Chúng ta không còn đối phó với một tội phạm buôn lậu mà phải đối phó với một tội phạm khủng bố...chết mất" EunJung cũng ngán ngẩm.

"Phía Hoa Kỳ không cho chúng ta giết Tae Hee. Bằng mọi cách phải bắt sống...tối đa là bắn bị thương"

"Lại là Hoa Kỳ...họ không giữ nổi 1 tù nhân thì làm ăn được cái gì...hazyyyy"

"Trung Tá Park...bình tĩnh"

"Vâng! Tôi xin lỗi!" mỗi lần nghe tới Tae Hee là SoYeon không kiềm chế được bản thân.

"Tae Hee chỉ lẩn quẩn xung quanh Seoul...nhiệm vụ của chúng ta là mau chóng tìm ra Tae Hee. Đội Phi Ưng tham gia chiến dịch lần này chứ?" Tae Han hỏi.

So, Ram, Ji, Jung nhìn nhau gật đầu...

"4 chúng tôi sẽ tham gia vây bắt Kim Tae Hee" SoYeon đầy quyết tâm.

*Cạchhhh...* cánh cửa mở...

"Tại sao chỉ có 4 mà...không phải là 5..." một giọng nói vang lên. Tất cả nhìn về phía cửa.

"Chào mừng con trở lại" Tae Han nở nụ cười và xưng hô một cách thân mật.

"Em...là...Lee...Lee...D...a....Hae...Lee Da Hae!" SoYeon lắp bắp. 3 người kia thì chết trân như pho tượng.

"Um...Sao hả? Già quá nên không nhận ra tôi ah?" Da Hae tiến lại gần. Cô xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

"Không...không...chỉ là...em hơi khác..."

"Ah...tôi ngồi được chứ?"

"Ngồi đi Thượng Úy" Tae Han cho phép.

Da Hae chen giữa RamJung...

"Thượng Úy?" 4 người đội Phi Ưng đồng thanh...trợn mắt nhìn Da Hae

"Đúng! Hiện tại Hạ Sĩ Lee ngày nào đã mang quân hàm Thượng Úy! Chiến công mà cô bé này lập được không phải tầm thường đâu. Lần này ta cầu xin Da Hae mới chịu về đấy! Cảm ơn con!"

"Ngài đừng nói vậy, tôi cảm thấy xấu hổ...mọi người vẫn khỏe chứ?" Da Hae chọt chọt RamJung.

"Cậu thật vô tâm...ra đi không một lời từ biệt tụi này" BoRam trách móc.

"Từ biệt liệu...mọi người có cho tôi đi? Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy nước mắt thôi"

"Haha...chào hỏi sau nhé! Giờ quay lại vấn đề..." Tae Han vỗ vỗ bàn.

"Ah...lần này Mỹ cử đội Swatt sang hỗ trợ trong việc tóm cổ Kim Tae Hee. Theo tài liệu phía tôi thu thập được thì...khủng bố có thể xảy ra tại trung tâm Seoul. Chúng ta cần nhanh chóng bắt Tae Hee nếu không mọi chuyện sẽ phức tạp"

"Con có kế hoạch gì không?"

"Hihi..." Da Hae lắc đầu.

"Hơjjjjj...đúng là bài toán khó...thôi...hôm nay mấy đứa hãy nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ tiến hành điều tra. Rõ chưa?"

"Rõõõ!" tất cả đứng lên.

Da Hae quay đi...SoYeon chặn Da Hae lại...

"Lần này em chiến đấu với thân phận là người của Swatt...hay...thành viên đội Phi Ưng..."

"Tôi...Tôi..." Da Hae khó xử. Cô nhìn xuống bộ đồ đen đang mặc trên người rồi nhìn lại các đồng đội cũ của mình...

"Unnie..." JiYeon gật đầu.

"Da Hae!" BoRam gật đầu.

"Da Hae!" EunJung gật đầu.

Tae Han đứng nhìn tụi nhỏ...

"Không sao...em cứ trả lời thật lòng" SoYeon vịn vai Da Hae.

"Tôi...sẽ chiến đấu với thân phận là thành viên đội Phi Ưng" Da Hae gỡ tay SoYeon xuống rồi bước đi.

"Da Haeeeee! Cảm ơn em!" SoYeon hét to.

Da Hae ra khỏi phòng. RamJung chào Tae Han xong thì chạy theo Da Hae. SoJi cũng bước ra sau...

"Unnie ấy lạnh lùng hơn trước rất nhiều"

"Nhất là đối với tôi..."

SoJi đứng từ xa xem 3 người kia cười đùa cùng nhau...

"Unnie có đắc tội gì với Da Hae Unnie không?"

"Tôi không có nhưng...tôi nghe bác sĩ Lee nói lại...trước đây, Da Hae yêu thầm tôi"

"Thấy chưa...em đoán đâu có sai. Em nghi từ lâu lắm rồi. Lúc ở Việt Nam, em nhiều lần thấy Da Hae Unnie khóc một mình. Ôi! Unnie làm khổ Da Hae Unnie rồi"

"Hơjjjjj...tôi thấy rất khó xử nhưng...tình yêu không thể miễn cưỡng. Với lại, Da Hae đâu nói cho tôi biết"

"Nói ra Unnie cũng từ chối người ta thôi"

"Ummm...chắc vậy...lại đó một chút đi"

SoJi đến chỗ 3 người kia. Ai cũng hỏi thăm Da Hae dồn dập. Da Hae trả lời nhưng đối với SoYeon thì luôn lạnh nhạt, kiểu như không muốn trả lời SoYeon. SoYeon chịu không nổi ra lệnh cho Da Hae gặp riêng mình...

Tại góc khuất của dãy hành lang...

"Em đang làm tôi bực mình đấy...thái độ của em là thế nào hả?"

"Bực mình? Thái độ?"

"Tại sao lại lạnh lùng với tôi?"

"Tôi không có..."

"Quá rõ ràng mà còn chối"

"Tôi bảo là không có. Bản chất của tôi là vậy. Nếu có đắc tội với Đại...ah không....Trung Tá thì cho tôi xin lỗi!" Da Hae cúi đầu...định bỏ đi.

SoYeon kéo vai Da Hae lại...Da Hae hất tay SoYeon ra...

"Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì em đừng hòng rời khỏi đây" SoYeon nắm chặt tay, trợn trừng mắt.

"Sao? Muốn đánh tôi hả?"

"Tại em ép tôi thôi"

"Cũng lâu rồi chúng ta không so tài. Thú vị lắm, tôi cũng muốn kiểm tra xem Trung Tá có tiến bộ hơn không. Từng hoạt động ngầm nên võ thuật chắc cũng thuộc dạng thượng thừa. Cởi quân hàm xuống...Tới đây..." Da Hae móc súng móc dao trong người quăng qua 1 bên...thủ thế.

"Tại...tại sao em biết tôi từng hoạt động ngầm?"

"Không gì qua mắt được tôi đâu. Chẳng qua là tôi không muốn nói thôi...tới đây đi..."

JiJungRam đang nấp ở 1 góc theo dõi tình hình...

SoYeon tháo quân hàm và quăng súng sang 1 bên...cả 2 bắt đầu đấu...

Nếu là trước đây thì chỉ cần 10 giây để hạ Da Hae. Bây giờ, không phải dễ ăn nhưng...SoYeon vẫn chiếm ưu thế.

"Quân hàm Thượng Úy...đúng là không phải hư danh"

"Trung Tá thật là danh bất hư truyền. Lâu rồi tôi không được đánh sảng khoái như vậy"

Da Hae tiếp tục nhào tới. Cô tấn công SoYeon liên tục. SoYeon cố gắng đỡ đòn chợt...SoYeon tung nấm đấm gần sát mặt Da Hae nhưng không nỡ ra tay...Da Hae tận dụng thời cơ đạp vào bụng SoYeon 1 cái...SoYeon ngã xuống. Da Hae lao đến ngồi trên người SoYeon giơ cao nấm đấm ...

*Cáchhhhh..." họng súng chĩa vào đầu Da Hae.

"Đủ rồi Unnie...Sso Unnie đã nhường tại sao Unnie chưa chịu dừng tay" JiYeon cầm chặt khẩu súng. RamJung cũng có mặt...

Da Hae giơ 2 tay...từ từ đứng lên...bất ngờ xoay lại tước súng trên tay JiYeon. Động tác nhanh như chớp. Da Hae chĩa súng vào đầu JiYeon.

"Tôi chúa ghét ai dí súng vào đầu tôi"

"Ghét thì...hãy bắn đi...đừng thương tiếc" JiYeon nhắm mắt lại.

"Súng không đạn thì bắn nỗi gì. Trò này xưa lắm rồi" Da Hae bấm băng đạn rớt xuống...quăng khẩu súng trả lại JiYeon rồi kéo SoYeon đứng dậy.

"Màn chào hỏi thú vị kết thúc. Xin lỗi Trung Tá! Nếu có lần sau thì xin Trung Tá hãy đánh nhiệt tình vào" Da Hae định quay đi nhưng SoYeon giữ Da Hae lại.

"Em...không còn là cô bé Hạ Sĩ Lee dễ bắt nạt như trước nữa. Chỉ hơn 1 năm mà em tiến bộ rất nhiều. Có thể cho tôi biết lí do em ra đi và biến thành như vậy không?"

"Tôi chỉ muốn hoàn thiện bản thân thôi. Không có lí do gì cả"

"Gạt người...em ra đi là vì tôi đúng không? Tại sao yêu tôi mà không nói ra?" SoYeon hỏi thẳng.

Da Hae có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh...

"Nói ra...có giải quyết được vấn đề không...hay....làm cho nó phức tạp thêm? Cái gì của mình là của mình...cái gì không phải của mình dù tìm cách chiếm đoạt cỡ nào đi nữa thì đến cuối cùng cũng chỉ còn lại con số 0. Chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc đến. Đời tôi từ lúc sinh ra đã bị 2 chữ Cô Đơn đeo bám cho nên...hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Đừng vì chút chuyện cá nhân này mà làm ảnh hưởng đến tâm lí chiến đấu...nhiệm vụ của chúng ta là nhanh chóng tóm được Kim Tae Hee"

"Hứm...Em có thể thay đổi mọi thứ nhưng bản chất hiền lành, lương thiện, cao đẹp vẫn không thay đổi"

"Cảm ơn Trung Tá! Đoàn Kết!" Da Hae nhặt dao, súng của mình lên rồi quay sang BoRam nói...

"Cậu hứa cho tớ ở nhờ...đừng quên nhé!"

"Um...nhưng báo trước là tớ không nuôi cậu ăn đâu nha! Cậu ăn như heo sao tớ nuôi nổi?"

"Cậu thiệt là...hihi..." kiểu cười tít mắt mang thương hiệu Lee Da Hae. Nụ cười đó có thể giúp người khác giải tỏa hết những áp lực, gánh nặng trong lòng. Rất lâu rồi Da Hae mới cười như vậy.

Da Hae kéo EunJung và BoRam đi...SoJi nhìn theo...

"Phi Ưng có sự phân chia rất rõ rệt"

"Hơjjjjjjj...tôi không biết phải làm thế nào để Phi Ưng quay trở lại như trước"

"Da Hae Unnie nói...hãy thuận theo tự nhiên"

SoJi ngán ngẩm ra về...

Chiều nay nghỉ sớm nhưng SoYeon không đi chơi. Cô ở nhà dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp.

Buổi tối, SoYeon nấu xong đồ ăn rồi hăng hái lái xe đến bệnh viện rước Qri. Chờ mãi mà không thấy Qri, SoYeon đi vào bệnh viện...

"Chào mọi người!" SoYeon gật đầu lịch sự chào cái hội nhí nhố.

"Chào Đại Úy!"

"Khoan...tôi nghe bác sĩ Lee nói Đại Úy đã thăng chức. Bây giờ là Trung cái gì đó...hazyyyy...Trung..." bác sĩ Song đang cố nhớ.

"Trung Tá" SoYeon cười.

"Wahhhh...phải mở tiệc khao chúng tôi đấy"

"Hihi...ok! ok! nhưng...mọi người có thấy bác sĩ Lee đâu không?" SoYeon ngó tới ngó lui.

"Mố? Chị ấy xong việc và ra về cách đây 1 tiếng rồi mà" bác sĩ Ji Hoon trả lời.

"Kì lạ...sao cô ấy không gọi báo tôi biết?"

"Chắc muốn tạo bất ngờ cho Trung Tá đấy...híhí" y tá Ha chọc SoYeon.

"Hi...cảm ơn mọi người! Gặp lại sau nhé! Tôi xin phép!" SoYeon vọt đi.

...

"Em khỉ thật...hôm nay tôi phải hành hạ em. Điện thoại cũng không liên lạc được...hazyyyy..." SoYeon vừa lái xe vừa lầm bầm.

...

Nói về Qri...quả nhiên cô xong việc sớm hơn dự tính. Qri bắt taxi về, định tạo bất ngờ cho SoYeon. Do hôm nay SoYeon đi rước sớm nên lúc Qri về đến nhà thì SoYeon đã đi mất.

Qri định mở cổng vào nhà...

"Lâu rồi không gặp...bác sĩ Lee" giọng nói của 1 cô gái phát ra phía sau lưng Qri. Qri quay lại...

Một người đội nón đen xập xệ che mất nửa trên khuôn mặt. Trong bóng tối, Qri ngờ ngợ...

"Thượng...Sĩ...ah nhầm...Trung Úy...Ủa...là JiYeon sao?..."

"Giống đến thế ah? Rất tiếc, tôi không phải JiYeon" cô gái cởi mũ xuống...

Qri há hốc mồm...

"Cô...cô...cô là Kim...Ưmmnmm...Ahhhhhh..." nói được nhiêu đó thì bất ngờ 1 cái khăn trắng từ phía sau ập vào mặt Qri. Qri vùng vẫy mấy cái rồi ngất đi. Cái khăn đó có tẩm thuốc mê và người ập khăn là HwaYoung...

"Đưa bác sĩ Lee đi. Không được làm cô ấy bị thương" Tae Hee ra lệnh.

2 chiếc xe chạy đến...Qri được dìu lên xe...

"Khoan đã..." Tae Hee thò tay giật sợi dây chuyền có tấm thẻ bài trên cổ Qri.

"Đưa cô ấy về trước...tôi ở lại đùa với bạn tôi 1 chút"

Chiếc xe chở Qri đi khuất. Tae Hee lẩn quẩn trước cổng đợi SoYeon về...

15 phút sau

SoYeon về đến...xuống xe. Thấy có chiếc xe lạ đậu trước cổng cản đường nên SoYeon bực mình đi đến...

"Này...có thể lui lại cho tôi vào được không?"

"Tao nghĩ...mày sẽ không muốn vào nhà nữa đâu" Tae Hee đang đứng sau lưng SoYeon...SoYeon quay lại....

"Mày...mày...Kim Tae Heeeee..." SoYeon rút súng chĩa vào đầu Tae Hee.

"Quân nhân gương mẫu nhỉ? Lúc nào cũng mang súng bên mình. Bình tĩnh nào Đại Úy...oh nhầm...nhầm rồi. Nghe đồn cô em nay là Trung Tá đúng không?" Tae Hee lấy ngón tay bịt nòng súng.

"Câm họng! Tại sao xuất hiện ở đây?"

"Sao lại không? Tao có thứ này cho mày xem...thú vị lắm" Tae Hee giơ sợi dây chuyền lơ lửng trước mặt SoYeon.

"Cái này...cái này...mày đã làm gì bác sĩ Leeeee?" SoYeon hốt hoảng.

"Tao chỉ mượn cô ta xài đỡ 1 chút. Bỏ súng xuống, nếu tao bị 1 vết xước thì tao không đảm bảo người yêu mày giữ được mạng đâu"

"Đừng...tôi sẽ bỏ...đừng làm hại bác sĩ Lee" SoYeon quăng khẩu súng ra xa.

"Ngoan lắm..."

"Cô muốn gì? Chỉ cần cô thả bác sĩ Lee thì tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô"

"Mày rất biết thời thế...hahaha...tao muốn..."

*Cạch...cạch...cạch...cạch....cạch...* Tae Hee túm tóc SoYeon. Thúc gối vào bụng SoYeon liên tục. SoYeon cố chịu đòn. Họng SoYeon sặc máu...Tae Hee đá SoYeon 1 cú văng ra xa.

"Ahhhhh..." SoYeon cố gắng gượng dậy.

"Cảm giác thế nào? Trung Tá..." Tae Hee đạp 1 chân lên ngực SoYeon. 2 SoYeon xiết chặt chân Tae Hee...

"Đánh chết tôi...cũng được...miễn sao cô tha cho bác sĩ Lee...ahhhh..."

"Haha...tao thích mấy đứa chung tình lắm. 15h00 ngày mai, tao cần 1 chiếc trực thăng và 1 tỉ đô trên đó đem đến địa điểm trong tin nhắn điện thoại của mày. Nếu dám dở trò thì.....chuẩn bị nhận xác bác sĩ Lee"

"Được...tôi sẽ làm đúng như lời cô nói...chỉ cần bác sĩ Lee an toàn"

"Lần này tao tha cho mày chứ bây giờ mà tao giết mày cũng dễ như trở bàn tay. Sao tao luôn mềm lòng với mày vậy nhỉ? Đúng ra mày nên rất biết ơn tao mới phải. Thôi! Tao với mày không hẹn gặp nghe...goodbye...hahahaha..."

Tae Hee quăng sợi dây chuyền xuống rồi đạp 1 cái thật mạnh vào ngực SoYeon. Tae Hee lên xe...đàn em cô ta lái xe đi...

"Kim...Tae...Hee...ahhhh" SoYeon nằm lăn lóc. Đường này yên tĩnh, vắng vẻ nên ít người qua lại.

SoYeon nằm thở 1 lúc rồi gượng dậy nhặt khẩu súng...móc điện thoại gọi cho Tae Han.

...

"Khuya rồi, bộ xảy ra chuyện hệ trọng lắm sao?" JiYeon hỏi. Tất cả đã có mặt chỉ còn thiếu SoYeon.

"Ta cũng không biết...SoYeon gọi bảo ta phải tập hợp mấy đứa" Tae Han rất lo lắng.

*Cạchhhhh...Ahhhhh...* SoYeon miệng mồm dính đầy máu...1 tay ôm bụng, lảo đảo bước vào phòng.

"SoYeon! Unnie!..." mọi người ùa ra đỡ SoYeon ngồi xuống.

"Cảm ơn! Tôi không sao"

"Chuyện gì đây? Ai có bản lĩnh đánh con ra nông nỗi này?"

"Kim Tae Hee!...Ahhh..."

"Mốốốốố?" tất cả đồng thanh.

"Chị ta dám xuất hiện trước mặt Unnie ah? Sao Unnie không tóm chị ta...còn để bị đánh bầm giập thế này" JiYeon sốt sắng.

"Tôi làm sao dám bắt nó khi nó đang nắm trong tay điểm yếu của tôi...bác sĩ Lee bị nó bắt cóc rồi"

"Saoooooooooo?" Tất cả lại đồng thanh.

"15h00 ngày mai, Tae Hee yêu cầu đem 1 chiếc trực thăng có đặt 1 tỉ đô trên đó để đổi lấy con tin. Nếu không, bác sĩ Lee sẽ bị sát hại. Địa điểm là khu chung cư bỏ hoang ở ngoại ô thành phố"

"Quá đáng!" Tae Han nghiến chặt răng...xiết chặt tay.

"15h00 sao?...không xong rồi" Da Hae hốt hoảng. Mọi người ngạc nhiên trước biểu hiện đó.

"Lại...chuyện gì nữa?" JiYeon e dè hỏi.

"Bên phía Swatt xác định Tae Hee đang âm mưu khủng bố. Chưa biết cụ thể địa điểm nhưng chắc chắn chỉ ở đâu đó trong trung tâm thủ đô. Tae Hee dùng trực thăng tẩu thoát lúc 15h00...nếu tôi đoán không lầm thì bom sẽ phát nổ sau khi Tae Hee trốn thoát. Chúng ta phải tìm ra vị trí quả bom trước 15h00 ngày mai... nếu không, sẽ có hàng nghìn người dân thủ đô thiệt mạng đấy"

"Ôi trời! Chúng ta không có manh mối. Cậu muốn bắt đầu từ đâu?" BoRam hỏi.

"Hơjjjjj...giờ chỉ cầu may thôi. Lục tung những chỗ tập trung đông người. Nếu không tìm ra thì...phải trực tiếp hỏi Kim Tae Hee" Ánh mắt Da Hae đầy giận dữ.

"Lúc này mà con còn đùa được..." Tae Han trách.

"Không đùa...ngày mai, chúng ta sẽ giải cứu bác sĩ Lee. Đồng thời, hỏi tội Kim Tae Hee"

"Nếu chúng ta làm vậy, e rằng..." SoYeon lo ngại.

"Yên tâm...bác sĩ Lee còn giá trị lợi dụng nên Tae Hee sẽ chưa giết chị ấy đâu. Nếu không phiền thì ...tôi xin phép triển khai kế hoạch..."

"Con cứ nói..."

"Chiều mai...Trung Tá Park hãy đột nhập vào địa điểm Tae Hee chỉ định. Đúng giờ, tôi sẽ láy trực thăng chở 3 người này đến sau. Khi trực thăng đáp cánh, chúng tôi âm thầm vào trong để hỗ trợ Trung Tá. Trung Tá hãy cố gắng kéo dài thời gian và thu hút ánh nhìn của Tae Hee để chúng tôi dễ dàng đột nhập. Trung Tá nhớ xách theo vali tiền, nếu Tae Hee cần thì cứ đưa cho cô ta. Bên ngoài cần 1 tốp quân mai phục"

"Kế hoạch khá hoàn hảo đấy" SoYeon gật đầu. Mọi người không ai có ý kiến.

"Lúc làm nhiệm vụ, Trung Tá...hãy đeo cái này..." Da Hae gỡ đôi hoa tai của mình, đưa cho SoYeon.

"Đây là..." tất cả chụm đầu lại.

"1 cái là camera, 1 cái là thiết bị định vị. Trung Tá đeo nó tôi sẽ xác định được vị trí hiện tại của Trung Tá và Trung Tá nhìn thấy cái gì thì tôi sẽ nhìn thấy cái đấy"

"Ok! Mà em xưng bằng Unnie cho nó gọn. Cứ Trung Tá hoài" SoYeon nhíu mày.

"Hi...tôi quen rồi. Thôi! Chúng ta phải nhanh lên. Tất cả thù oán với Kim Tae Hee...hãy giải quyết 1 lần cho xong" có thể thấy rõ Da Hae căm thù Tae Hee hơn cả SoYeon.

Da Hae chào mọi người rồi hấp tấp chạy ra khỏi phòng. So, Ram, Ji, Jung cũng chạy đi làm việc của mình. Tất cả chia nhau ra để tìm kiếm vị trí quả bom theo lời Da Hae. Đội Swatt, đội Tae Baek đang phối hợp cùng nhau. Đêm đó mọi người thức trắng.

...

Qri mở mắt ra...cô cảm thấy chân tay mình bị trói chặt...miệng dán băng keo và đang ngồi trên ghế.

"Tỉnh rồi sao người đẹp?" Tae Hee bước vào.

"Ưmmmm...ưmmmm..." Qri vùng vẫy nhưng dường như vô ích.

"Đừng phí sức nữa...cô không thoát được đâu. Trước đây tôi chỉ nói lời Tạm Biệt! Hôm nay gặp lại bác sĩ Lee...chắc là do duyên số"

"Ưmmmm...ưmmmm..."

"Hở? Muốn nói lắm sao?"

*Rẹtttttttttt...* Tae Hee gỡ mạnh miếng băng keo...mặt Qri rát rạt. Cô cứ tưởng da mặt mình dính vào miếng băng keo kia.

"Thả tôi raaaaa..."

"Câu nói tệ nhất mà tôi từng nghe"

"Tôi với chị không thù không oán...tại sao lại bắt tôiiiiiii?"

"Vì...tôi có thù với SoYeon mà cô là người yêu của nó...và...tôi bắt cô là cũng vì muốn tốt cho cô"

"Tốt cho tôi?"

"Đúng vậy! Ngày mai, trung tâm Seoul xảy ra 1 vụ nổ kinh hoàng. Người chết sấp lớp...tôi sẽ đưa cô bỏ trốn khỏi đây. Chúng ta chắc chắn an toàn"

"Ghê tởm...tôi không đi đâu hết...tôi muốn ở lại với SoYeon...thả tôi raaaaaaa..." Qri tiếp tục vùng vẫy.

*Bốppppppp...* Tae Hee cầm khẩu súng ngắn đập vào mặt Qri...khóe môi Qri chảy máu.

"Ngày mai...Trung Tá của cô chỉ còn lại đống tro tàn. Cô đừng nghĩ SoYeon là anh hùng. Tay của nó nhuộm đầy máu. Mỗi lần đi chiến đấu thực chất là nó đi giết người. SoYeon hài hước, vui tươi với cô nhưng trong lòng nó còn giấu rất nhiều bí mật. Sau một câu nói của nó là số mệnh của 1 vài người được định đoạt. Nó chưa cho cô biết nó hoạt động ngầm đúng không? Hahaha...người mà cô ngày đêm ca ngợi, ngưỡng mộ chính là một con Ma Đen....giết người không gớm tay. Nó sống đến bây giờ, đúng là phúc lớn mạng lớn. Rồi cũng có một ngày...chéoooooo...bùmmmmm...nó sẽ biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết và...tôi dự đoán ngày mai chính là ngày tử của Trung Tá Park SoYeon!"

"Hứm...Thật nực cười...SoYeon sẽ cứu tôi và bắt chị giam vào tù"

"Cô khó đối phó thật...để tôi chụp vài tấm ảnh gửi cho Trung Tá yêu dấu của cô" Tae Hee dùng điện thoại Qri chụp ảnh gửi cho SoYeon.

"Kim Tae Hee...quay đầu là bờ đấy"

"Hahaha...muộn rồi bác sĩ Lee...buôn lậu, khủng bố, xóa sổ cấp cao, cướp nhà băng, bắt cóc,...tất cả những hình thức phạm tội tôi đều có thử hết...hỏi...pháp luật nào tha thứ cho tôi? Nể tình cô từng cứu mạng tôi nên tôi không hành hạ cô. Hầu hết những người lọt vào tay tôi đều sống không bằng chết. Gương mặt xinh thế này...ai nỡ làm nó trầy xước chứ?" Tae Hee nâng cằm Qri.

Qri xoay mặt sang 1 bên..

"Canh chừng cô ấy cẩn thận. Không được chạm vào người bác sĩ Lee...biết chưaaaaaa?"

"Vâng ạ!"

Tae Hee dặn dò đàn em xong rồi bỏ đi...

Nước mắt Qri bắt đầu rơi ...

'Em sợ lắm Sso ơi! Mau đến cứu em...Sso ơi!...hix.....hix...' Qri Pov's

2 tên đàn em canh chừng  Qri chán quá nên bàn tán với nhau...

"Ê...ngày mai Seoul sẽ rực lửa...thật tiếc khi không được tận mắt thấy cảnh đó...phải chi được ở lại xem"

"Mày điên hả?...lần này khủng bố bằng bom hạt nhân đó...ở lại đây nhiễm phóng xạ cho chết hả?"

"Bom...bom hạt nhân sao?"

"Ừa...quả bom được đặt ở địa điểm K613...cách nơi này khoảng 15km. Khi chúng ta tẩu khỏi đây thì quả bom sẽ được kích nổ"

"Ohhhh...đủ chỗ cho chúng ta tẩu không?"

"Chừng 10 người...chắc đủ mà. Thôi! Tao buồn ngủ quá. Mày canh chừng cô ta. Tao ngủ chút xíu. Nhớ đừng động vào cô ta. Chị Đại sẽ làm thịt mày đấy"

"Biết rồi"

1 tên nằm xuống ngủ. 1 tên canh chừng Qri. Nãy giờ Qri đã nghe hết cuộc nói chuyện của 2 tên kia.....

"Bom hạt nhân...K613 sao?"

...

End Chap



★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro