Chap 33: Chia Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết của Da Hae là mất mát quá lớn nhưng...hiện tại còn 1 người đang trong giai đoạn nguy kịch...cần được lo lắng...

"Minie! Đúng rồi...hix...Minie của tôi" JiYeon phóng lên xe vọt đi.

"Phải rồi! HyoMin bị trúng đạn...mau đến bệnh viện...hix..." BoRam và EunJung lên chiếc xe của Da Hae lúc nãy...vọt theo.

SoYeon chở Qri chạy cuối cùng. Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ. SoYeon bật chế độ tự động lái chứ cô không tin tưởng vào đôi tay mình nữa. Hiện tại, tay SoYeon đang run rẩy...

"Vai của em..."

"Không sao...chỉ là vết xước nhỏ. Em sẽ nhớ mãi vết thương này...nó quá đặt biệt..." máu thấm 1 lõm áo trên vai Qri và đã khô từ lúc nào Qri cũng không hay biết. Hiện tại Qri cảm thấy hơi rát...

"..."

Không khí tiếp tục chìm vào im lặng...

Tất cả đến bệnh viện quân y 915...

JiYeon hớt hải chạy vào, 4 người kia theo sau...

Tae Han và Byung Soo đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật...

"Trung Tướng...Minie...hix..."

"Nó được đưa vào đó khoảng 1 tiếng...vẫn chưa biết thế nào...hơjjjjjj..." Tae Han thở dài...gương mặt ông buồn rượi.

"Tại con mà Minie bị trúng đạn...hix...tất cả là tại con" JiYeon quỳ xuống.

Tae Han ngồi xuống đỡ JiYeon dậy...

"Nếu là lỗi tại con thì ta sẽ xử phạt con nhưng giờ điều chúng ta cần làm là cầu mong cho HyoMin qua khỏi kiếp nạn này...biết không?"

"Hix...hix..." JiYeon gật đầu.

"Bác sĩ nào...đang phẫu thuật trong đó vậy?" SoYeon bước lên...mặt mũi vẫn còn lấm lem nước mắt...

"Hở? Ah...một bác sĩ quen. Rất tài giỏi. Ủa? Mà...con về đây...còn...quả bom" Tae Han ngạc nhiên khi nhìn thấy SoYeon...trong lòng ông lóe lên 1 niềm vui nhưng nó cũng mau chóng bị dập tắt vì...

"Quả bom...đã được tiêu hủy. Lee Da Hae...hix...trực tiếp lái trực thăng...có chứ quả bom...bay ra biển...hix..."

"Nói vậy là...Da Hae...không lẽ..." Byung Soo trợn trắng.

"Phải! Da Hae...đã hi sinh...hix..." nước mắt SoYeon lăn dài.

Tae Han đứng không vững...ông phải ngồi xuống băng ghế...

"Da...Hae...tại sao chứ? Da Hae nói với ta...xong vụ này là nó sẽ trở lại đội Phi Ưng mà...tại sao nó nói mà không giữ lời chứ? Lee Da Hae!" mắt Tae Han đỏ hoe.

Suốt thời gian Da Hae ở Mỹ...Tae Han thường xuyên gọi hỏi thăm Da Hae. Cả 2...1 già, 1 trẻ nhưng rất thân nhau. Tae Han tốn nhiều sức lực thuyết phục Da Hae và cuối cùng Da Hae cũng chịu về nhưng nay nhận tin Da Hae hi sinh...Tae Han rất sốc.

Không khí u ám bao trùm trước phòng phẫu thuật...

*Cạch...* một cô y tá bước ra...tất cả ùa đến...

"HyoMin sao rồi?" JiYeon sốt sắng.

"Viên đạn không trúng chỗ hiểm nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều. Giờ cần được truyền máu có điều...bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm. Ở đây ai là người nhà bệnh nhân?"

"Tôi là ba HyoMin. HyoMin nhóm máu A, rh-...tôi với nó cùng nhóm máu, hãy lấy máu của tôi" Tae Han bước lên phía trước.

"Tôi cũng nhóm máu A, rh-...Hãy lấy máu của tôi" Qri cũng bước lên phía trước. SoYeon có chút lo lắng...

"Trung Tướng đã lớn tuổi. Bác sĩ Lee lúc nãy ít nhiều cũng mất máu, tinh thần chị chưa ổn định. Hãy lấy máu của tôi. Tôi thuộc nhóm máu A, rh-" JiYeon đẩy 2 người kia dang ra.

"Vậy hãy theo tôi...nhanh lên!"

JiYeon chạy theo cô y tá...

EunJung cùng BoRam đưa Qri đi kiểm tra vết thương...

SoYeon, Tae Han, Byung Soo...tiếp tục chờ...

30 phút sau

Máu của JiYeon được truyền cho HyoMin...HyoMin qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển ra phòng hồi sức. Tất cả thở phào nhẹ nhõm.

Trời cũng sập tối...SoYeon đi rửa mặt cho tỉnh táo. Cô tìm 1 góc khuất ở dãy hành lang...ngồi bệt xuống...móc trong túi ra tấm ảnh cũ được ép kĩ lưỡng. SoYeon luôn giữ tấm ảnh này bên mình. Trong ảnh là hình Tae Hee chụp chung với đội Phi Ưng. Tất cả xiết chặt vai nhau và cười rất tươi. Giờ đây, 2 trong số đó đã ra đi vĩnh viễn...

"Hix...hix..." SoYeon lại khóc...mắt bắt đầu sưng. Cô dùng bật lửa đốt tấm ảnh cháy rụi...nước mắt rơi càng lúc càng nhiều...

"Hãy quên chuyện này đi" Một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt...gạt nước mắt SoYeon...SoYeon vẫn cứ khóc...người kia ngồi cạnh SoYeon.

Khi nước mắt ngừng rơi...SoYeon vơi được phần nào nỗi buồn. Cô đứng lên...người kia cũng đứng lên. 2 người đối diện nhau.

"Xin...lỗi...em!"

"Không còn câu nào khác hay hơn sao?" Qri hỏi khó.

"..." SoYeon cúi mặt.

"Tại sao chúng ta cứ phải xin lỗi hay cảm ơn vì đã cứu mạng nhau? Chúng ta không thể như những cặp tình nhân khác. Thay vì xin lỗi và cảm ơn, chúng có thể nói những chuyện thú vị hơn, nói rằng chúng ta sẽ đi đâu đó để nghỉ ngơi, du lịch, ăn món gì? Uống cà phê loại nào?,...chỉ đơn giản thế thôi nhưng...hình như việc đó đối với Sso là rất khó. Sso có quá nhiều bí mật. Bề ngoài, Sso luôn tươi cười, hài hước để tránh người khác bắt được cảm xúc của mình. Em thật dở tệ khi không nhận ra điều đó. Em biết....Sso muốn em khỏi lo lắng nên nói dối em...em không chấp nhận điều đó. Kiểu như Sso đang lừa gạt em. Sso quá nguy hiểm, đằng sau lời nói dối của Sso là vận mệnh của 1 hoặc 1 vài người.Thực ra Sso đã nói dối em bao nhiêu lần rồi hả?"

SoYeon suy nghĩ về những chuyện đã qua. Có rất nhiều chuyện mà SoYeon giấu kín Qri. Chỉ vì muốn Qri an tâm nên SoYeon đã nói dối không biết bao nhiêu lần...
SoYeon ngẩn đầu lên...

"Sso...không có nói dối em chuyện gì cả"

"Nói dối...vừa rồi lại là 1 câu nói dối. Chuyện Da Hae bệnh ở Việt Nam, chuyện Kim Tae Hee là tội phạm khủng bố nguy hiểm, chuyện Sso hoạt động ngầm gì đó,...còn bao nhiêu chuyện nữa? Park SoYeon! Lời nào mới thật đây? Tae Hee là tội phạm, chị ta giết người đến nỗi tay nhuộm máu...còn Sso...Sso là quân nhân nhưng đâu khác gì chị ta. Số người Sso giết lên đến con số mấy? Bàn tay Sso không nhuộm máu sao? Em đã cố gắng nhắm mắt cho qua chuyện nhưng khi nghĩ đến vẫn phải rùng mình........Sso rất tài giỏi. Sso hỏi em tin Sso không? Sso nghĩ em tin Sso không khi trên người mang 1 quả bom và người yêu thì đang chĩa súng vào mình....đáng tin không?" Qri bùng nổ.

"Em...hãy nói tiếp đi. Những lời của em đối với Sso đều rất quan trọng" SoYeon nhìn thẳng mặt Qri...không trốn tránh.

Qri có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần...

"Da Hae đã chết. Thực sự em không muốn tin. Nếu người lái chiếc trực thăng không phải là Da Hae thì là ai? Sso đúng không? Thật không dám nghĩ đến cảnh Sso lên chiếc trực thăng có chứa quả bom sau đó thì sao nữa?...Sso sẽ gọi về cho em, Sso sẽ cười, Sso sẽ nói đùa, Sso sẽ xin lỗi em, Sso sẽ để lại di ngôn rồi vĩnh viễn ra đi...hix...Em chỉ là 1 cô gái bình thường, sáng sớm em phải nghĩ đến việc chi tiêu trong ngày, vào bệnh viện em phải tìm cách chữa bệnh cho bệnh nhân. Em tức giận khi Sso chọc em, em sẽ đánh người nào dám chê em già...vậy thôi! Em chỉ sống đơn giản vậy thôi. Em không hiểu gì là bí mật Quốc Gia, là tác chiến, là bảo vệ hòa bình,...những thứ đó vượt khỏi tầm hiểu biết của em...hix...em không muốn sống cảnh như thế này nữa" nước mắt Qri rưng rưng.

Mắt SoYeon cũng ngấn nước. Cổ họng SoYeon nghẹn đặc...

"Vậy giờ...Em...muốn chia tay Sso phải không?" SoYeon dồn nén hết sự can đảm vào câu hỏi này.

"Hix...đã đến lúc em phải suy nghĩ lại. Đặc thù nghề nghiệp không cho phép chúng ta thành 1 đôi. Em không thể tiếp nhận người như Sso...Hix...Chúng ta...hãy giải thoát cho nhau..."

Qri dứt khoát...cô bước ngang SoYeon...

Thế giới như sụp đổ hoàn toàn trước mặt SoYeon. Trong 1 ngày có quá nhiều những cú sốc...SoYeon hiện tại không biết nên khóc hay nên cười. Cô xoay người, bất lực nhìn bóng Qri...khuất dần...khuất dần...

"Hình như...có ai đó bị đá rồi nhỉ?" giọng nói phát ra sau lưng SoYeon. Người đang nói là một anh bác sĩ.

SoYeon nóng máu...đang lúc này mà tên nào gan trời dám chọc cô...SoYeon quẹt quẹt gương mặt mình cho sạch sẽ...quay lại...

"Muốn chọc cũng phải lựa ngày, chọn người chứ...có tin tôi...Hở...hở...anh...anh không phải là......" SoYeon bụm miệng mình.

"Lần nào gặp cô cũng muốn dùng vũ lực. Đoàn Kết! Thiếu Úy Han Eun Hoon! Thành viên tổ y tế xuyên lục địa...trực thuộc quân đoàn Tae Baek" anh bác sĩ bất ngờ hành lễ.

"Mố?...Rickli...anh...Đùa sao?" SoYeon khá bất ngờ.

"Ngạc nhiên lắm hả?" Rickli dựa vào lan can. SoYeon cũng tựa người vào lan can.

"Bấy lâu nay anh ở đâu? Sao lại xuất hiện trong hoàn cảnh này? Anh là quân nhân thật hả?"

"Um...sau lần gặp nhau tại bệnh viện HaeSung, tôi rong rải khắp nơi. Trung Tướng Park Tae Han đã liên lạc với tôi. Ngài đề nghị tôi gia nhập quân đội...tôi suy nghĩ rất nhiều và thấy đó cũng không phải ý kiến tồi. Tôi đã gia nhập vào tổ quân y, chuyên là nhiệm vụ ở nước ngoài. Lần này, tôi về Hàn Quốc cũng theo yêu cầu của Trung Tướng. Dường như Ngài đoán biết được mọi người sẽ xảy ra chuyện nên yêu cầu tôi về nước gấp"

"Vậy...hóa ra người phẫu thuật cho HyoMin lúc nãy..."

"Là tôi...con gái Trung Tướng hiện đã an toàn. Cũng may viên đạn không ghim ngay phần mềm nào cả"

"Hôm nay đúng là ngày của những điều bất ngờ"

"Cô và JiHyun sao thế? Tôi nghe rất nhiều lời đồn thổi về chuyện tình giữa quân nhân và bác sĩ. Nghe nói lãng mạn lắm kia mà...tôi vừa định xem nó lãng mạn đến mức nào thì...lại chứng kiến cảnh tượng không được vui cho lắm"

"Như anh thấy đó...cô ấy chia tay tôi...rất nghiêm túc" SoYeon buồn bã.

"Lí do?"

"Vì tôi là quân nhân"

"Tính JiHyun vẫn không đổi...JiHyun không giận dai đâu. Hãy làm lành với cô ấy! Nếu bầu chọn người vị tha nhất trên đời...tôi sẽ bỏ phiếu cho JiHyun"

"Hứm...làm lành sao? Cô ấy rất dứt khoát còn gì. Mà này...hình như anh có tình ý với bác sĩ Lee thì phải. Biểu hiện lạ nha!"

"Cô nói bậy gì đó? Chúng tôi chỉ xem nhau như anh trai, em gái thôi. Hãy tìm cách hòa giải với JiHyun....tôi tin cô làm được mà. Chỉ cần cô cười thì JiHyun sẽ xiêu lòng. Thế nhé! Tạm biệt! Đoàn Kết!" Rickli quay đi.

"Khoan đã...anh sẽ ở lại Hàn Quốc chứ?"

"Không...tôi chỉ ở đây 2 ngày"

"Làm cách nào liên lạc với anh"

Rickli lắc đầu...

"Khi cần thiết...tôi sẽ tự động xuất hiện trước mặt cô" Rickli cười rồi bỏ đi.

SoYeon đứng đó một hồi cũng lủi thủi xuống dưới. Chiếc xe có hệ thống bẻ khóa bằng mật khẩu nên Qri đã lái về mất. SoYeon ra khỏi bệnh viện, lang thang trên vỉa hè...không 1 xu dính túi. Trong người SoYeon còn được 1 cái điện thoại, 2 khẩu súng.

*Kétttttttt...* chiếc xe tấp lại cạnh SoYeon.

"Nè nhóc...muốn đi đâu? Tôi chở đi..." Byung Soo xuống xe.

"Không cần đâu...anh có thể cho tôi mượn chiếc xe đó không?"

"Tôi không cho mượn...mà tôi chỉ cho thuê" Byung Soo quăng chìa khóa cho SoYeon.

SoYeon chụp lấy...cười 1 cái rồi lên xe...vọt đi...
Byung Soo lội bộ 7km về nhà, trong túi anh cũng đâu có đồng nào đâu...điện thoại thì hết pin...tài lanh.

SoYeon tấp vào 1 ngân hàng. Đúng là SoYeon rất thông minh, cô luôn chừa đường lui cho mình. SoYeon rút tiền...lái xe đến bãi châm đầy xăng. SoYeon phóng xe hết tốc độ. Chiếc xe đang lao với vận tốc hơn 100km/h.

1h00 sáng

Dừng xe trên cây cầu rất cao...SoYeon ngồi trên lan can cầu trông rất nguy hiểm. Chỉ 1 sơ xuất nhỏ là rơi xuống dưới ngay...Đêm nay trăng cực sáng...

"Lee Da Hae! Em vui lắm đúng không? Em biến tôi thành tội đồ rồi này. Tôi thật sơ suất...khi thấy chiếc xe đậu đó tôi nên nghĩ là em đến trước mới phải. Em tưởng tôi cảm ơn em sao? Tôi đang mắng em thì có...Đồ khốn! Chết mà cũng giành với tôi. Em dám xem thường cấp trên...tôi phạt em trở thành thiên thần...xinh đẹp nhất.......
Ừa...nhớ soi đường cho Kim Tae Hee! Đừng để cô ta phạm sai lầm ở kiếp sau nữa...biết không?" SoYeon khẽ cười. Có lẽ nước mắt đã cạn...

SoYeon móc khẩu súng có dính sợi dây chuyền của Da Hae ra...bắt đầu nói chuyện với khẩu súng...

"Mày rất mới...Chủ nhân mày dường như quá cưng yêu mày. Như vậy thì sao chứ? Da Hae đã bỏ mày lại...Da Hae đã lìa xa mày, phản bội mày. Em ấy bảo tao chôn mày. Nếu mày dính bùn đất thì sẽ rất xấu. Từ nay, tao là chủ nhân của mày. Hãy nghe lời tao nhé!" Mẫu mã và chất liệu y hệt khẩu súng của SoYeon (loại súng bereta 12li, chất liệu inox sáng chói). Khác ở 1 chỗ là súng Da Hae có chạm khắc tên mình trên đó. SoYeon bấm băng đạn kiểm tra...

"Khỉ thật...súng của em lúc nào cũng có đạn sẵn thế sao?" SoYeon thấy băng đạn được lắp đủ 6 viên. Da Hae đã lắp nó trước khi bỏ lại.

"Nếu giờ tôi tự kết liễu mình thì thế nào nhỉ? Không tệ đâu..." SoYeon lên đạn...chĩa súng vào đầu mình...ngón tay từ xiết cò...

"SoYeon Unnie phải là Hậu Duệ Của Một Người...Hậu Duệ Của Một Người...Hậu Duệ Của Một Người..." những lời nói văng vẳng bên tai SoYeon.

"Em linh thật đấy! Tôi chỉ thử thôi mà đã nghe tiếng của em. Hazyyyy...tôi muốn làm Hậu Duệ của ai đó lắm chứ nhưng người ta đã đá tôi không thương tiếc"

SoYeon lảm nhảm đủ rồi tiếp tục móc khẩu súng của mình ra và...vứt bỏ xuống dưới...

SoYeon ngồi yên ngắm bầu trời...đêm đó SoYeon thức trắng...

Qri cũng chẳng chợp mắt được...cô thu mình vào góc giường...suy nghĩ đủ chuyện...

Sáng hôm sau

HyoMin tỉnh lại...Mọi người vui mừng khôn xiết. JiYeon giành chăm sóc HyoMin.

Tae Han mặc quân phục chỉnh tề...ông đến Nhà Xanh...

"Cảm ơn vì đã cứu hàng nghìn người dân Seoul. Sự hi sinh cao đẹp của Thượng Úy Lee Da Hae sẽ được đất nước tôn vinh muôn đời. Một lần nữa...cảm ơn những người lính quả cảm xã thân vì đất nước!" Tổng Thống cúi đầu trước Tae Han.

"Đoàn Kết!" Tae Han hành lễ rồi...đột ngột ông tháo quân hàm, quốc huy,...đặt xuống bàn.

Tổng Thống, các chính trị viên, Bộ Trưởng các cấp,....đang có mặt đều hết sức ngạc nhiên.

"Ngài Tư Lệnh..."

"Chúng tôi chỉ hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Chúng tôi đã kháng lệnh. Kim Tae Hee và Ryu HwaYoung đều chết.
Dù Da Hae đang là thành viên Swatt nhưng...hồ sơ cô ấy vẫn trực thuộc đội quân Tae Baek. Da Hae chỉ là lính vay mượn thôi. Cô ấy hi sinh, tôi cũng nên chịu trách nhiệm. Tôi nhận thấy bản thân không còn khả năng lãnh đạo nên...Tôi...Trung Tướng Park Tae Han! Tư Lệnh Lục Quân Đại Hàn Dân Quốc, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn Tae Baek...Vào ngày...tháng...năm...quyết định giải ngũ. Chính thức rút khỏi quân đội" Tae Han dứt khoát.

Tổng Thống thở dài...ông tiếc nuối khi Tae Han đưa ra quyết định rút lui.

"Ngài đã cống hiến rất nhiều cho Tổ Quốc. Tôi định bàn bạc phong quân hàm Thượng Tướng cho Ngài. Ngài làm tôi...hơjjjjjj...hụt hẫng quá"

"Xin Tổng Thống đồng ý...đây xem như thỉnh cầu của tôi"

"Hơjjjjj...nếu đã hạ quyết tâm thì tôi cũng không thể ép buộc Ngài. Tôi đồng ý cho Ngài giải ngũ"

"Cảm ơn Tổng Thống! Đoàn Kết!"

Thế là Tae Han chính thức rút khỏi quân đội Đại Hàn Dân Quốc...

Ông mặc đồ thường...đến bệnh viện thăm HyoMin. Cảnh tượng trong phòng bệnh khiến Tae Han khẽ cười. HyoMin nằm nghiêng...JiYeon ngủ gục trên tay HyoMin.

*Khụ...khụ...* Tae Han giả bộ ho.

2 đứa kia giật mình...JiYeon buông tay HyoMin...đứng lên chào Tae Han.

"Đoàn Kết!"

"Kể từ nay không cần hành lễ. Ta không còn là Trung Tướng nữa. Ta đã rút khỏi quân đội"

"Sao ạ?" JiMin đồng thanh. HyoMin định ngồi dậy nhưng JiYeon ngăn cản.

"Ta cần phải nghỉ ngơi...các con muốn bóc lột sức của lão già này hoài sao?"

"Nhưng mà Trung Tướng!"

"JiYeon! Con còn gọi ta là Trung Tướng..."

"Dạ...con..."

"Hôm trước không phải HyoMin nó nói có thai rồi sao? Con hiểu ý ta phải không JiYeon?...haha..."

"Appaaaaa...uiiiii" HyoMin hét.

"Dạ...con hiểu...Appa..." JiYeon ngượng ngùng thay đổi xưng hô. HyoMin cười mỉm mỉm.

"Tốt lắm! Nè...SoYeon có đến gặp tụi con không? Con bé mất tích rồi. Ta không thể liên lạc với nó"

"Dạ không ạ!"

"Ừa...vậy thôi! HyoMin mau khỏe nha con! JiYeon chăm sóc vợ chu đáo đấy...haha...Ta còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Ta đi đây"

"Dạ..." JiMin gật đầu. Mặt đứa nào cũng đỏ. Làm như ngây thơ lắm không bằng.

Tae Han bỏ ra khỏi phòng.

...

SoYeon đánh xe vòng thành phố mua một ít đồ rồi phóng thẳng về quê...cô tắt điện thoại nên không ai liên lạc được.

SoYeon kể mọi chuyện cho Appa mình nghe. Ông Park an ủi con gái hết lòng. Do kiệt sức nên SoYeon kể xong rồi leo lên võng...ngủ say như chết...

Tối hôm ấy

*Tínhhhhh...Tingggggg...* Qri nghe tiếng chuông cổng thì vội vàng chạy ra. Có lẽ Qri đang mong chờ ai đó...

"Ủa? Anh...Anh...Tiền bối Han...là anh sao?"

"Hửm? Có chuyện gì? Gặp anh em không vui ah? Hay em tưởng anh là người ấy nên hụt hẫng? Haha"

"Anh nói gì vậy? Vào nhà trước đã? Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi"

"Hmmm...em ở một mình nên vào nhà không tiện. Chúng ta ra tiệm cà phê nhé!"

"Ờ...cũng được. Anh đến đây bằng gì?"

"Taxi"

"Vậy anh chờ em tí xíu" Qri thay đồ nhanh chóng rồi lấy xe chở Rickli đi.

Tiệm cà phê

"Bla...bla..." 2 người hỏi thăm nhau đủ chuyện... đến cuối cùng Rickli xoáy vào chủ đề chính...

"Em với SoYeon tiến triển tới đâu rồi?" Rickli giả vờ.

"Hơjjjjjj...em đã nói lời tuyệt tình với SoYeon"

"Tại sao?"

"Tại...tại..."

"Tại SoYeon là 1 quân nhân?"

"Hở?...Ummmm...Vâng!"

"Lee JiHyun! Em ngốc quá! Người như SoYeon không phải dễ tìm. SoYeon yêu em rất thật lòng...đừng vì một chút kích động mà em đánh mất thứ quý giá nhất đời mình. Quyết định là ở em...anh chỉ góp ý thôi. Đừng để chuyện tình đẹp lại kết thúc không có hậu"

"Nhưng...nhưng em đã chia tay SoYeon rồi. Giờ SoYeon ở đâu em cũng không biết" Qri xụ mặt.

"Haha...em không thể quên SoYeon...đúng chứ?"

"Vâng!"

"2 người yêu nhau sẽ tự tìm về với nhau...anh tin như vậy! Khoảnh khắc là thứ không đến nhiều lần. Em hãy cố gắng nắm bắt. Hơjjjjj...cà phê đã cạn, cũng sắp đến giờ...thôi! Chúng ta tạm biệt tại đây nhé!" Rickli nhìn đồng hồ rồi đứng lên.

"Tiền bối mới về kia mà. Anh định bao giờ thì dừng chân hả?" Qri cũng đứng lên.

"Hàn Quốc không phải là nơi dành cho anh. Anh từng hứa với lòng không bao giờ trở lại đây nữa nhưng vì Trung Tướng mà anh vi phạm lời hứa. Trên mảnh đất này, anh có 1 kỉ niệm rất đáng buồn...Hơjjjj...không biết bao giờ thì anh sẽ dừng chân"

"Kỉ niệm đáng buồn...Ahhh...Lần này...là nước nào?" Qri thừa biết kỉ niệm mà Rickli nói nên hỏi sang câu khác.

"Umm...Việt Nam!"

"Việt Nam sao?"

"Đúng vậy! Thôi tạm biệt JiHyun! Ở lại giữ gìn sức khỏe nhé em gái! Nhớ lời anh nói...Khoảnh khắc là thứ không đến nhiều lần. Em hãy cố gắng nắm bắt"
Rickli quay đi.

"Tiền bối! Bảo trọnggggg" Qri la lớn.

Rickli vẫy vẫy tay...bước ra khỏi tiệm cà phê. Anh bắt taxi ghé ngang bệnh viện rồi đến thẳng sân bay...Rickli không quên gọi cho Tae Han để nói lời tạm biệt.

1 tuần trôi qua

SoYeon biệt tăm biệt tích....cô ở nhà Appa mình. Suốt ngày cứ như người mất hồn...

"InJung Ah! Nhìn con thảm lắm đấy!" ông Park ngồi ghế uống trà...SoYeon nằm đu đưa trên võng.

"Con biết chứ! Nhưng...con làm sao bây giờ? Đồng đội hi sinh, người yêu đá đít...hơjjjjjj...không điên sớm mới lạ ak"

"Người yêu...là 1 cô bác sĩ bị bắt cóc mà con kể đó hả?"

"Vâng!"

"Ta chắc rồi 2 đứa sẽ quay lại. Chẳng qua con bé kia bị sốc nên nói vậy thôi"

"Con không lạc quan như Appa...con đi hít thở không khí đây...con không muốn sống thế này nữa...chết sớm mất" SoYeon tụt khỏi võng...

...

Giờ này khoảng 4h00 chiều...SoYeon ngồi trên bờ đê...xem cảnh gặt lúa.

"Thời buổi công nghệ cao. Tất cả đều làm bằng máy móc...hơjjjjjjj...mình đã biết tại sao những người bị căng thẳng, áp lực lại mò về quê sống. Không khí thế này...bảo sao không thích cho được...mát quááá..." SoYeon tận hưởng hương thơm từ những cánh đồng lúa chín. Nhìn xa xa, SoYeon thấy 1 đám người đang loay hoay nhào tới, nhào lui làm cái gì đó. SoYeon quyết định xuống xem thử...

"Wahhhh...thú vị nhỉ" SoYeon há to mồm khi thấy người ta đang bắt chuột.

"Cho tôi tham gia với"

Mọi người quay lại...ai cũng nhìn SoYeon bằng ánh mắt nghi ngờ...

"Được không cháu? Cháu là con nhà ai? Sao bác thấy cháu lạ quắc thế?" 1 bác nông dân hỏi.

"Dạ...con là con gái Park InSung...nhà ở đầu đường lớn đó ạ" SoYeon chỉ tay về hướng nhà Appa mình.

"Con gái Park InSung đó sao? Ôi! Vậy cháu...Để coi hôm trước InSung có nói với ta cháu là quân nhân....mang quân hàm...quân hàm...cái gì Tá rồi phải không?" bác nông dân dân này quen biết ba SoYeon.

"Vâng ạ!"

Mọi người nghe mà giật cả mình...

"Wahhhh...vào đây tham gia nào...cẩn thận đấy"

SoYeon hí hửng nhập cuộc...cái hội thật xôn xao...

Lúc nãy ai cũng nghi ngờ khả năng của SoYeon...sau khi SoYeon ra tay thì mấy anh thanh niên chỉ biết đứng nhìn chết trân. SoYeon rất nhanh nhẹn, con chuột nào chạy ra cũng bị SoYeon tóm nhưng...dẫu sao thì cũng thiếu kinh nghiệm. Chỉ 1 giây sơ xuất...con chuột cắn vào tay SoYeon...đau điếng...đổ máu. Con chuột lội ngang mương, chui vào lùm cỏ cao. SoYeon tức quá nhặt cục đất giơ lên...

"Đừnggggggg..." đột nhiên mọi người xua tay, la lớn.

*Xạcccccccc...* tất cả đã muộn...cục đất rời tay SoYeon...rơi vào lùm cỏ.

*È...è...è...è...è...è...* 1 đàn ong vò vẽ bay ra.

"Chạyyyyyyyyy..." tất cả hùa nhau chau chạy. SoYeon dẫn đầu...quân hàm Trung Tá không phải hư danh...SoYeon chạy nhanh hơn cả ong vò vẽ...những người phía sau bị ong đốt la chí chóe.

*Ầmmmmmm...* SoYeon phóng xuống mương...lặn sang cánh đồng bên kia. Cô tiếp tục chạy cho đến khi không thấy con ong nào đuổi theo mình nữa...SoYeon nằm phịch xuống giữa đồng...dang 2 tay 2 chân...

"Ôi! Vui phết....Ôi! Người nông dân luôn có những trò vui thế này sao...háhá...Đây mới đúng là cuộc sống...AAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..." SoYeon hét thật lớn. Tâm trạng rất tốt. Nỗi buồn trong lòng vơi đi nhiều nhờ trò chụp chuột và bị ong rượt.

Mặt trời khuất hẳn SoYeon mới về đến nhà. Người dính đầy bùn đất...đầu cổ thì rơm rạ tùm lum. SoYeon còn xách trên tay cả chục con chuột đã bẻ răng và buộc lại thành chùm. Mọi người ép SoYeon phải lấy cho bằng được. Bước vào nhà sau, SoYeon thót tim khi gặp Tae Han...

"Ôi! Trung Tướng! Ngài...Ngài...sao lại ở đây"

"Sao lại không chứ? Con...con làm gì mà lấm lem thế? Còn cái này..." Tae Han trố mắt nhìn SoYeon....ông chỉ tay xuống mấy con chuột.

"Haha...vì nó mà con đã đổ máu đấy. Đây là thành quả sau một trận chiến khốc liệt trên cánh đồng.....hấp dẫn đúng không?" SoYeon cười tít mắt.

"Wahhhh...ngon lắm InJung! Ta sẽ làm món chuột đồng ướp nướng lửa than...nhâm nhi với rượu gạo thì hết xảy" ông Park là tay lão luyện chế biến các món đồng quê.

Xôn xao hơn nửa tiếng thì 3 thầy trò đã có mặt trên bàn với dĩa chuột nướng và 1 chai rượu...Đây quả đúng tận hưởng.

"2 người xem nhà tôi là nơi lánh nạn phải không?"

*Hahahahahaha* tất cả phá cười vì câu nói đùa của ông Park.

"Yah! Trung Tướng! Sao Ngài tìm tới tận đây?"

"Con đã bỏ trốn mà còn dám hỏi? Ta không liên lạc được với con, tìm con khắp nơi nhưng không gặp...nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn 1 chỗ cuối cùng ở đây và trời không phụ lòng ông già này"

"Hihi...xin lỗi đã làm Trung Tướng vất vả!"

"SoYeon! Đừng gọi ta là Trung Tướng nữa...ta không còn trong quân đội. Ta nghỉ hưu rồi"

"Sao ạ?" SoYeon buông đũa.

"Cậu ấy cũng bị cú sốc như con nên quyết định giải ngũ" ông Park giải thích.

"Nhưng..."

"Nhưng nhị gì...tóc ta bạc nhiều rồi này...cũng phải nghỉ ngơi chứ"

"Hơjjjjjj...rồi...ai thay thế cái ghế Tư Lệnh của Ngài?"

"Ta nghe nói là Thượng Tướng Kang Tae Ho sẽ thay ta"

"Ôi! Lão già mắc dịch đó"

"SoYeonnnnn!" Tae Han trầm giọng.

"Dạ xin lỗi! Con lỡ lời"

Tae Han quay qua ông Park...

"InSung ah! Mảnh đất bên đó cũng của anh phải không?"

"Ờ...thì sao?"

"Bán lại cho tôi đi...tôi sẽ về đây cất nhà ở cạnh anh"

"Haha...cậu định tị nạn thật đó hả?"

"Tôi không đùa đâu. Nơi đây không khí thoải mái. Tốt cho việc tịnh dưỡng" Tae Han hoàn toàn nghiêm túc.

"À...há...thôi được rồi! Tôi tính thế này...nếu không chê thì cậu về đây sống chung với tôi. 2 tên già có thể nương tựa lẫn nhau. Căn nhà này rất rộng...cất thêm nhà làm gì cho phí"

"Anh...nói thật sao? Được vậy thì tốt quá...haha...mai tôi về Seoul dọn đồ gấp"

"Hốhố...xem Trung Tướng khẩn trương kìa...Ối! Con lại gọi Ngài bằng Trung Tướng rồi...phải sửa sao nhỉ? Ngài nhỏ tuổi hơn Appa con...vậy...gọi là chú Han...háhá...đúng rồi...chú Han!"

*Hahahahahaha* 3 người lại cười ầm lên...họ tiếp tục nhâm nhi...

Lúc nãy SoYeon với Tae Han còn e dè dĩa chuột nướng nhưng...giờ thì nó đã hết sạch...chai rượu cũng cạn tới đáy...

Ông Park và Tae Han mỗi người 1 giường. SoYeon thì cuộn trong chiếc võng ngoài mái hiên. Cả 3 ngủ không biết trời trăng gì cả.

Ngày hôm sau

Tae Han đã nói thì sẽ làm. Ông trở lại Seoul dọn đồ về ở chung với ông Park...

"Này chú Han...chú hành động nhanh thật đấy. Chú có cần tị nạn gấp vậy không?...kakaka" SoYeon trêu.

"Nhóc con này...dám chọc ta..." Tae Han đạp SoYeon 1 đạp văng khỏi võng.

"Yahhhh...chú còn rất cừ. Gừng càng già càng cay...chú nghỉ hưu thật uổng" SoYeon lại bò lên võng. Tae Han ngồi vào chiếc bàn gần đó.

"Nè...Trung Tá không định về Seoul sao? Ở miết đây làm gì? Byung Soo nhắn ta nói lại với Trung Tá hãy trả xe cho cậu ấy. Chiếc xe đó cậu ấy mới mua đấy. JiYeon! BoRam! EunJung! Tụi nó hối Trung Tá về viết báo cáo tiếp tụi nó nữa kìa"

"Haha...Byung Soo cho con thuê xe mà. Nào con trả kệ con. JiYeon viết báo cáo nhanh lắm! Con tin tưởng JiYeon. Ah...HyoMin thế nào rồi ạ? Hỏm rài con quên mất. Sao chú Han không ở cạnh em ấy?...híhí..." mỗi lần gọi chú Han là SoYeon không nhịn được cười.

"Hazyyyyy...HyoMin nó hồi phục rất nhanh. Sắp xuất viện rồi. Giờ nó chỉ cần JiYeon chứ không cần ta"

"Chú thật đáng thương"

"Có người còn đáng thương hơn ta nữa kìa"

"Hửm...ai vậy?"

"Bác sĩ Lee!"

"Mố? Qri xảy ra chuyện sao?" SoYeon nghe tới Qri là ngóc đầu dậy liền.

"Hơjjjjj...bác sĩ Lee bị người yêu bỏ bơ vơ...Gọi điện cho người ta cũng không được. Mất ăn, mất ngủ nhớ người ta, trông chờ người ta. Cô ấy gọi cho ta khóc sụt sùi...hỏi ta biết người yêu cô ấy ở đâu không? Con xem xem bác sĩ Lee với ta ai thảm hơn ai?" Tae Han nói móc  SoYeon.

"Đùa chắc...cô ấy đá con rồi. Không có vụ nhớ, trông chờ gì đâu" SoYeon nằm xuống...cuộn tròn trong võng.

Trớ trêu thay...SoYeon vừa dứt câu thì Qri gọi tới cho Tae Han...

"Wahhh...bác sĩ Lee lại gọi nè!"

"Alo...bác sĩ Lee tìm tôi"

SoYeon nằm im thin thít....vảnh tai lên nghe ngóng tình hình...

"..."

"À...Trung Tá Park hả? Tôi đã tìm ra cô ấy"

"..."

"Cô ấy đang ở nhà Appa mình...dưới quê này"

"..."

"Có chứ...Trung Tá Park rất khỏe. Tối qua còn uống rất nhiều rượu nữa. Cô muốn nói chuyện với Trung Tá không?" Tae Han chơi khăm SoYeon.

SoYeon tốc võng ra...xua tay liên tục...

"..."

"Ôi! Xin lỗi cô! Trung Tá lắc đầu, xua tay, không muốn nói chuyện với cô" Tae Han đang hại SoYeon. SoYeon bặm môi, trừng mắt.

"..."

"Thôi! Cô đừng buồn, cũng đừng khóc vì loại người vô tình đó nữa. Tạm biệt cô! Tôi cúp máy đây"

*Tút...tút...tút...*

"Yahhh...chú đang làm gì vậy hả? Muốn con chết mới vừa lòng sao?" SoYeon bốc hỏa.

"Thì rõ ràng là con không chịu nghe máy còn gì. Ta chỉ truyền đạt đúng sự thật thôi. Oh! Mà lúc nãy bác sĩ Lee khóc rất to đấy! Ôi! Thật tội nghiệp cô ấy"

"Hứm...sốc thật...Qri là người nói chia tay vậy mà bây giờ tất cả tội lỗi lại đổ lên đầu con. Chú thay đổi nhanh thật đấy, lúc đeo quân hàm Trung Tướng trông rất ngầu, rất nghiêm nghị...giờ thì...hài hước chẳng kém gì con" SoYeon rời khỏi võng...vào nhà lấy điện thoại, khẩu súng, thẻ bài và chìa khóa xe...

"Appaaaaa...con phải về Seoul. Appa ở lại giữ gìn sức khỏe nha! Ah...nhớ đày đọa chú Han nhiều nhiều 1 chút. Con sẽ về thăm Appa thường xuyên. Tạm biệtttttttt!" SoYeon từ nhà trên nói vọng xuống.

"Gấp thế...Không ăn cơm chiều rồi hãy đi" ông Park từ nhà dưới nói vọng lên.

"Dạ thôi...con no rồi" SoYeon chạy ra khỏi nhà.

"Hahaha...Đi đâu mà vội mà vàng thế? Không ở chơi vài hôm nữa hả đi con...hahahaha" Tae Han cười nghiêng ngả.

"Nhờ phúc của chú mà giờ con phải chạy hàng trăm cây số đây này. Chú hại được con nên vui lắm đúng không?"

"Ta là đang giúp con đấy....hahaha"

"Vậy hả? Vậy con cảm ơn nha! Chú ở lại mạnh khỏe! Chăm sóc Appa dùm con. Tạm biệt! Đoàn K...Thôi bỏ đi!" SoYeon định hành lễ nhưng tức Tae Han nên không thèm. SoYeon mở cổng rào...tốc miếng bạc đậy xe...cô lên xe...đề máy...vọt đi...

"Con bé mắc chứng gì thế?" ông Park ra hơi trễ.

"Nó nhớ người yêu chịu hết nổi rồi đó mà...hahaha..."

"Ahhhh...hahaha" ông Park hiểu ý Tae Han.

...

Lái xe thoát khỏi đường nông thôn...SoYeon ấn ga...phóng xe hết tốc độ hướng về Seoul...

19h30'

"Chết tiệt! Tết hay gì mà đi đông dữ vậy không biết? Hazyyyy...tới coi mấy ba, mấy má tài xế ơiiiiiii" SoYeon đang bị kẹt xe giữa lòng thành phố. Cô đâm méo cả biển số xe trước.

Sau 1 tiếng rưỡi...cuối cùng SoYeon cũng đứng trước cửa nhà Qri. Tim SoYeon như muốn nhảy khỏi lồng ngực...cô hít 1 hơi thật sâu...thở ra...nhắm mắt lại...quyết định bấm chuông...

SoYeon vừa đưa tay lên thì cánh cổng bật mở...

(Còn tiếp...hihi)


End Chap


Không có vấn đề phát sinh thì Chap 34 End! Hơjjjjjj...sắp kết thúc sao Au thấy luyến tiếc quá!


★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro