Chap 6: Hội Ngộ Trên Đất Việt Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JiYeon đã qua Việt Nam huấn luyện được 1 tháng, SoYeon qua đây cũng gần nửa tháng. Họ đóng quân ở dưới chân núi Ngọc Linh thuộc dãy Trường Sơn Nam (phía đông Tây Nguyên). Doanh trại của trung đoàn Tae Baek rất lớn. Cách đó 10km là doanh trại của quân Việt Nam. 2 bên huấn luyện chung với nhau. Họ sẽ hoàn thành khóa huấn luyện trong 1 tháng nữa và sẽ diễn tập bằng vũ khí thật trong 2 ngày trước khi về nước.

Khí hậu mùa hè ở đây rất oi bức. Lính Hàn Quốc không thích nghi được nên nhiều người ngã bệnh. Trung Tá Park Byung Soo liệt giường 2 ngày, vừa mới khỏe lại. SoYeon và JiYeon nhờ thể lực tốt nên không bị bệnh nhưng họ rất ốm. Da Hae, EunJung, BoRam do ăn khỏe nên không có vấn đề gì. Da Hae luôn chăm sóc kĩ lưỡng cho SoYeon trong khi SoYeon tỏ ra không quan tâm.

"Chúng tôi cần một đội y tế giỏi hỗ trợ...do bất đồng ngôn ngữ nên chúng tôi rất khó giao tiếp với đội y tế Việt Nam...tôi bị ho mà họ đưa thuốc sổ...bla...bla" Park Byung Soo gọi về nước xin chi viện.

"Rồi...rồi...tôi đã gửi văn kiện và đã được thông qua..ngày mai sẽ có một đội y tế qua giúp mọi người... cố lên!" Tae Han động viên.

"Vâng! Cảm ơn Trung Tướng. Đoàn kết!" Byung Soo cúp máy rồi tập hợp đội Phi Ưng lại.

10 phút sau

5 thành viên Phi Ưng có mặt. Park Byung Soo bắt đầu căn dặn...

"Ngày mai các cô hãy đến sân bay quốc tế Đà Nẵng để đón đội y tế. Phía Việt Nam đã cho mượn 2 máy bay vận tải. Đại Úy Park So Yeon và Hạ Sĩ Lee Da Hae là 2 người biết láy máy bay (SoYeon cùng Da Hae láy được máy bay trực thăng, vận tải và cả chiến đấu cơ), 2 cô hãy lái 2 máy bay vận tải mang số hiệu VN-1996 và VN-1010 của quân đội Việt Nam...trực tiếp chở họ về doanh trại của đội y tế (sẽ được chuẩn bị trong hôm nay)...những người còn lại hỗ trợ việc đưa hành lí của họ về đây. Rõ chưa nào?"

"Rõõõ..." Phi Ưng đồng thanh.

Phòng họp Bệnh viện HaeSung Hàn Quốc

"Hôm nay bệnh viện HaeSung có một sự việc quan trọng. Chúng ta sẽ cử những người giỏi nhất của bệnh viện sang Việt Nam để hỗ trợ cho một trung đoàn quân sự bên đó" chủ tịch Kim thông báo.

"Việt Nam sao?...là Việt Nam đó..." mọi người xầm xì.

"Trật tự... đây là vinh hạnh của bệnh viện... nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này thì danh tiếng của bệnh viện sẽ được nâng lên 1 tầm cao mới" Chủ tịch Kim lấy ra 1 bảng danh sách đã được phê duyệt nói tiếp...

"Sau đây là danh sách những người sẽ đi...

Bác sĩ Song Sang Hoon
Bác sĩ Lee Ji Hoon
...
Y tá trưởng Ha Ja Ae
Y tá Choi Min Jin
...
Và...

Bác sĩ Lee Qri"

"Hả...tôi nữa sao...không! Tôi không muốn đi" Qri phản kháng.

"Cô là ngôi sao sáng nhất của bệnh viện này. Tổng thống đã phê duyệt danh sách...tôi xin cô đấy! Chỉ 1 tháng thôi...về tôi sẽ tăng lương cho cô gấp đôi" Chủ tịch Kim thuyết phục Qri.

Qri suy nghĩ một lúc rồi nói...

"Thôi...thôi được rồi... tôi đi...tôi đi vì nước vì dân và vì chủ tịch...không cần tăng lương, để tiền đó tu bổ cho bệnh viện đi, kim cương tôi chọi ngài còn chết"

*haha...hố hố...kakaka...* mọi người cười phá lên.

"Tốt rồi! Lần này Qri sẽ là tổ trưởng tổ y tế...mọi người dốc hết sức...hoàn thành tốt nhiệm vụ và trở về bình an nhé!" Chủ tịch Kim cổ vũ tinh thần mọi người...

"Ngày mai xuất phát sớm
...mọi người về nghỉ ngơi đi" Chủ tịch giải tán mọi mọi người.

"Vânggg" mọi người đồng thanh rồi về.

Về đến nhà Qri cởi hết đồ. Ngâm mình vào bồn tắm suy nghĩ vớ vẩn...

'Qua Việt Nam sao? Bên đó khí hậu, thời tiết thế nào nh? Còn mạng về không đây?..ui...ui...không nghĩ bậy nữa'

Ngày hôm sau tại sân bay
Đà Nẵng

Cả tổ y tế xuống máy bay và đi theo hướng dẫn của nhân viên sân bay. Họ đi đến phía sau sân bay đứng đợi.

"Nóng quá...nóng quá..." Mọi người nhoi nhoi vì thời tiết Việt Nam quá nóng.

Từ phía xa 2 chiếc máy bay vận tải bay đến...bay ngang tổ y tế rồi đáp xuống. Chiếc khăn đội đầu của Qri bị gió cuốn bay về hướng 2 chiếc máy bay. Qri đuổi theo nhưng nó càng bay xa hơn. Qri đứng lại không đuổi theo nữa.

Trên máy bay có 5 người trong trang phục quân nhân bước xuống tiến về phía đội y tế. Một người mang kính đen, dáng người bé bé xinh xinh, gầy gò đi nhanh lên phía trước.

"Đó không phải là Đại Úy lần trước bị thương te tua ở bệnh viện sao?" Y tá Choi nhận ra được SoYeon.

"Đúng...đúng...rồi" cả đám lại nhoi nhoi. Còn Qri thì chôn chân tại chỗ. SoYeon có nói là ra nước ngoài nhưng không nói là nước nào. Có lẽ trái đất quá tròn.

SoYeon đi lướt qua Qri..
Chiếc khăn vô tình bay theo chân SoYeon. 5 người đứng trước đội y tế, chấp tay sau butt.

"Tôi là Đại Úy Park SoYeon!...đội trưởng đội Phi Ưng trực thuộc trung đoàn Tae Baek. Tôi đến đây để đưa mọi người về doanh trại. Rất xin lỗi về sự chậm trễ của chúng tôi, để mọi người phải đợi lâu" SoYeon gập người...cúi đầu.

"Mọi người sẽ đi bằng 2 máy bay kia. Đem theo điện thoại và 1 số đồ dùng cần thiết bỏ vào túi này... hành lí sẽ được chuyển đến sau" JiYeon nói rồi phát cho mỗi người một chiếc túi.

SoYeon cúi người nhặt chiếc khăn rồi quay lại đưa cho Qri. Qri đưa tay nhận khăn. 2 người không nói gì với nhau vì họ đều có nỗi lòng riêng. Qri thì ngạc nhiên vì gặp lại SoYeon. SoYeon thì nghĩ mình đã bị đá, lần trước Qri nói rất rõ rồi còn gì.

Tất cả lên máy bay. SoYeon cùng Da Hae lái máy bay về doanh trại (máy bay vận tải có thể đáp cánh ở bất kì khoảng trống nào). Mọi người ổn định chỗ ở. Doanh trại của tổ y tế rất lớn và chỉ cách doanh trại quân đội 30 bước chân. Nơi đây đầy đủ trang thiết bị hiện đại, có cả phòng phẫu thuật...v...v...

Qri chán quá nên ra phía sau đi dạo, đang bước bỗng...

*Tách* Qri giẫm lên 1 cái gì đó phát ra tiếng động...định bước tiếp thì...

"Đứng yên đó" tiếng SoYeon...Qri không dám bước nữa, ngoái cổ lại nhìn SoYeon.

"Cô...cô...đã giẫm phải mìn rồi" SoYeon chỉ vào chân Qri.

"Mố...đùa sao?...m..ìn sao? Tôi...phải chết sao?" Tim Qri đập thình thịch.

"Đừng cử động chân phải" SoYeon bước lại, ngồi xuống sờ chân Qri nói tiếp...

"Tôi sống trong quân đội 9 năm rồi... chưa thấy ai giẫm mìn mà toàn thây hết"

"Cô...cô nói vậy mà nghe được sao?...tui thấy trong phim người ta có thể gỡ mìn bằng dao găm được mà...cô tìm cách giúp tôi đi...làm ơn! Tôi chưa muốn chết...tôi còn yêu đời lắm...xin cô đấy" Qri muốn khóc vì cô rất sợ.

"Có 1 người...có thể gỡ được quả mìn này" SoYeon gật gật đầu.

"Đó thấy chưa...cô giúp tôi gọi người đó đi. Tôi đứng không vững nữa rồi... người đó là ai? Ở đâu vậy?" Qri sốt sắng.

SoYeon đứng lên kề sát vào tai Qri nói...

"Đó là nhân vật chính trong phim mà bác sĩ Lee đã xem đấy" SoYeon cười rồi bỏ đi.

"Này...cái đồ lùn xấu xa kia" Qri hét lên.

SoYeon quay lại...

"Cô đang mắng người duy nhất có thể giúp cô trong lúc này sao?"

"Cô nói giúp tôi vậy mau giúp đi...làm ơn tìm cách đi mà...cô để tôi chết sao?" Qri năn nỉ.

"Không chết đâu...cô nhấc chân ra đi. Tôi sẽ giữ thay cô. Nếu nổ tôi sẽ chết thay cô" SoYeon gạt chân Qri ra rồi giẫm lên quả mìn.

"Chết thay là sao chứ...không thể được đâu...cô tìm cách khác đi...đừng bỏ cuộc vậy mà...Áááááá" Qri vừa nói vừa đánh vào người SoYeon, bất ngờ bị mất thăng bằng ngã vào người SoYeon. Cả 2 nằm dưới đất. Qri đè lên người SoYeon. Qri nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.

*hiu hiu* tiếng gió nhẹ thổi trong không gian yên lặng.

Qri từ từ mở mắt ra. SoYeon nằm cười...

"Tại sao lại không nổ"

"Em vẫn sống tốt chứ?" SoYeon trả lời bằng một câu hỏi.

"Cô gạt tôi...đồ xấu xa này...đồ chết bầm này...đồ Sâu Lùn này... có biết tôi lo lắng thế nào không hả?...hix hix" Qri đánh thùm thụp vào ngực SoYeon và cô đã rơi nước mắt.

Thực sự Qri rất sợ nếu 1 trong 2 người phải chết. Qri đứng lên bỏ ra về. SoYeon biết mình đùa quá trớn nên đuổi theo. Về tới doanh trại, cuối cùng cũng bắt kịp Qri.

"Tôi xin lỗi!...tôi đã đùa quá lố với em...tôi chỉ muốn làm em vui thôi...xin lỗi em!" SoYeon ríu rít.

"Tôi biết rồi...hix hix" Qri quẹt nước mắt rồi bỏ đi lại giếng nước rửa mặt.

"Này Đại Úy! Chọc giận người ta rồi à?" JiYeon từ phía sau vỗ vai SoYeon.

"Tôi không ngờ cô ấy lại khóc"

"Bởi vậy... ta nói...phụ nữ" JiYeon lắc lắc đầu.

"Cô là đàn ông chắc?" SoYeon liếc mắt.

*Hahaha...99%" JiYeon cười rồi bỏ đi.

Chiều hôm đó

"Sso Unnie...em bắt đầu nha!" JiYeon mờ ám.

"Lẹ đi" SoYeon thúc giục.

"Unnie yên coi...run dữ vậy? Làm ăn gì được" JiYeon bực bội.

"Ớn quá ah" SoYeon nhắm mắt không dám nhìn.

"Em làm đây...
Hana
Tul
Sết"

*ưưưưư....ahhhh....iiiiiiii* âm thanh phát ra từ SoYeon.

"Thôi dẹp đi...chưa đụng mà Unnie rêm ầm ĩ rồi" JiYeon bực bội.

"Thôi...thôi năn nỉ mà...làm nhanh đi em yêu" SoYeon vỗ ngọt.

"Em yêu này..." JiYeon vừa nói vừa làm...

*Rẹtttttt*

*Áááááá * SoYeon la lên.

"Bị súng bắn đổ máu không biết bao nhiêu lần...vậy mà vết thương chút xíu cũng sợ" JiYeon bĩu môi rồi bỏ đi.

(Chuyện là SoYeon muốn gặp Qri nhưng không có lí do nào để gặp hết bèn đi nói với JiYeon. JiYeon chỉ cách...phải làm cho bản thân bị thương thì sẽ gặp được Qri. Thế là JiYeon giúp SoYeon. Lấy dao rạch một đường dài bên hong trái giống như vết xước. SoYeon nặn cho máu ra dính áo (lầy kinh khủng...hahaha).

SoYeon ôm hong chảy máu chạy qua tổ y tế. Y tá Choi thấy SoYeon thì lập tức hỏi...

"Đại Úy bị sao vậy?"

"Tôi bị thương... ahhh...có bác sĩ Lee ở đây không?" SoYeon làm như bị thương nặng lắm vậy.

"Để tôi kiểm tra vết thương trước đã" Y tá Choi định gỡ tay SoYeon ra để xem vết thương... SoYeon nhất quyết không cho.

"Không được...sâu lắm...đau lắm...tôi muốn bác sĩ Lee chữa trị...ahhh" SoYeon quyết tâm gặp Qri cho bằng được.

"Cô ấy ở trong phòng đó đó" Y tá Choi chỉ tay vào phòng riêng của Qri.

"Cảm ơn cô!" SoYeon gật đầu rồi đi te te về phía phòng Qri. Y tá Choi đứng nhìn...gãi đầu lẩm bẩm
...

"Có thật là bị thương nặng không đấy?"

...

*cốc cốc* SoYeon gõ cửa.

"Phòng không khóa...vào đi!"

SoYeon mở cửa phòng, tay ôm bụng, bước đi khổ sở...

"Tôi...bị...thương" SoYeon gặng từng chữ.

"Hả...Sso có sao không? Lại đây tôi xem nào?" Qri hốt hoảng khi thấy máu dính tay SoYeon. Đỡ SoYeon ngồi trên giường. Qri đi lấy đồ nghề (bông băng, thuốc đỏ...) Qri ngồi xuống kéo vạt áo SoYeon lên...nhìn thấy vết thương Qri nhíu mày.

"Bị thương nặng vật...Tại sao bị thương? Chắc phải phẫu thuật rồi" Qri đã biết SoYeon lừa mình.

"Không... không cần phẫu thuật...tôi bất cẩn bị cây đâm thôi...ahhh" SoYeon vừa nói dối vừa diễn sâu.

"Đây là vết thương do kim loại gây ra mà...qua mặt tôi nữa phải khônggggg?" Qri hét rồi đứng lên bỏ đi. SoYeon lật đật chạy theo nắm tay Qri.

"Sso...Sso muốn gặp Ri nhưng không biết lấy lí do gì để gặp nên...nên..." SoYeon bắt đầu khai.

"Nên lấy dao rạch bụng mình phải không?" Qri giận dữ.

"Không có...không có...Là JiYeon bày ra cách này và JiYeon cũng là người rạch...Sso dại dột nghe lời con bé đó thui...cho Sso xin lỗi nha...!" SoYeon đổ hết lỗi cho JiYeon rồi trưng gương mặt tội nghiệp ra. Qri nhìn thấy cũng không nỡ giận nữa.

"Sso nói muốn gặp tôi...có chuyện gì Sso mau nói đi"

"À thì..." SoYeon ngập ngừng suy nghĩ...

'Chết tiệt...lúc nãy nghĩ ra nhiều chuyện lắm .Bây giờ quên sạch cả rồi...hazjjj thật ...'

"Thì sao?" Qri gặng hỏi.

"Thì...muốn hỏi thời gian qua em sống có tốt không?...Hôm qua em chưa trả lời Sso"

"Tôi sống rất tốt... Sso không thấy tôi mập lên hay sao?" Qri xoay 1 vòng cho Sso xem.

'Thì ra không mình ấy vẫn sống tốt... mày quá tưởng rồi Park SoYeon' SoYeon Pov's

"Ahhh...vậy sao?...thôi xin lỗi đã làm phiền, Ri tiếp tục làm việc đi...Sso về đây" SoYeon thất vọng xoay người bước ra về. Vừa mở cửa thì...

"Sso gắng giữ gìn sức khỏe nha! Sso đã ốm đi rất nhiều rồi đó...chú ý chăm sóc bản thân" Qri xót xa trước thân hình gầy gò của SoYeon. Chắc do huấn luyện vất vả, ăn ngủ không đầy đủ nên SoYeon đã ốm đi rất nhiều.

"Cảm ơn em!" SoYeon nói nhưng không quay mặt lại...bước ra...khép cửa... đi về...

'Em sống không tốt chút nào..Hình bóng Sso luôn lẩn quẩn trong tâm trí em...nhưng em chưa biết phải chấp nhận Sso như thế nào nữa... hãy cho em thêm thời gian nhé Sso' Qri Pov's.

Ngày hôm sau

Sáng nay mọi người lấy máu để kiểm tra sức khỏe. Rất đông quân nhân vây quanh Qri để chờ lấy máu (do quá đẹp đó mà). SoYeon thấy đông nên đi lại xem, mọi người dẹt qua 2 bên mở đường cho SoYeon. SoYeon thấy Qri nên gật đầu chào rồi quay mặt toan bỏ đi.

"Này Đại Úy!" Qri gọi.

"Hửm..." SoYeon quay lại

"Bắt đầu từ cấp trên trước đi. Đại Úy mau lại đây" Qri mời gọi. SoYeon không còn cách nào khác đành ngồi xuống cho Qri lấy máu.

"Aaa..." SoYeon cố kiềm nén nỗi đau khi bị kim đâm.

"Sao không thấy mạch nhỉ?" Qri vố tình chơi khăm SoYeon.

"Aaa..." lần thứ 2 SoYeon bị kim đâm.

"Tôi chưa có lấy mà" Qri rút kim ra. Mọi người bụm miệng cười. SoYeon tằng hắng một cái tất cả đều im lặng nín thở. SoYeon kề sát vào tai Qri nói nhỏ.

"Ri trả thù chuyện hôm qua phải không?"

"Ầyyy.... tôi đâu ít kỉ nhỏ nhen vậy chứ"

"Quân nhân luôn có súng bên mình đấy" SoYeon hăm dọa.

"Vậy thì bắn đi" Qri thách thức rồi lọ mọ cái tay của SoYeon...miệng lẩm bẩm

"Khó thấy quá...Mạch máu đâu rồi ta?"

"Ở đây" SoYeon nắm tay đang cầm kim của Qri ghim vào tay mình.

"Ối...trời ôi!..." Qri hoảng hốt trước hành động đó của người kia (gặp thứ dữ rồi chị kkk).

"Sao còn không lấy máu" SoYeon thấy Qri chần chừ.

"Vâng...vâng" Qri gật đầu rồi rút máu. Do kim đâm không trúng mạch chủ, gây thủng gân nên lúc lấy máu SoYeon rất đau, cô gáng kiềm nén nhưng có lúc phải nhăn mặt. Qri biết điều đó nên tự trách bản thân...

'Mình thật trẻ con ...chỉ muốn đùa thôi nhưng chắc chắn Sso đang rất đau...Sso ơi Ri xin lỗi!...đừng giận Ri nha!...' Qri Pov's

Khi đã lấy đủ máu thì Qri rút kim ra. Máu SoYeon xịt bắn dính áo Qri.

"Ah~~" SoYeon khẽ rên lên. Vết kim ra máu và sưng lên ngay lập tức(do đâm thủng gân). Qri lấy băng định dán cho SoYeon thì SoYeon đứng lên đi qua chỗ Y tá Choi nhờ Y tá Choi băng lại. SoYeon bỏ đi không nhìn Qri dù chỉ một lần. Qri biết là SoYeon đang rất giận.

Sau khi hoàn thành công việc thì Qri chạy đi tìm SoYeon khắp nơi nhưng Da Hae nói SoYeon đã lên sở chỉ huy. Buổi tối Qri tiếp tục qua doanh trại quân đội tìm SoYeon thì Ji,Jung,Ram,Hae đều nói là SoYeon đã ngủ, dường như SoYeon đang bệnh. Qri lủi thủi đi về doanh trại y tế. Đêm đó Qri ngủ không ngon...



End Chap

Có mắc lỗi chính tả hay câu từ không mượt thì mong mọi người châm chế bỏ qua. Mình đã kiểm tra kĩ nhưng do viết bằng điện thoại nên dễ mắc lỗi...hẹn gặp lại



★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro