Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc rồi sao? Tình cảm lâu như vậy đã chấm dứt rồi sao?

Hai người sau hôm ấy cũng không nói chuyện nữa, Ngọc Hải không đến công ty làm bên cạnh cậu thấy trống rỗng và tẻ nhạt. Gia Huy mỗi ngày đều đến tìm cậu luôn nói chuyện cho cậu vui nhưng đổi lại cậu thất thần hầu như không quan tâm đến hắn, hắn biết cho nên hắn cũng không vội cứ từ từ mà ở bên cạnh cậu nhất định cậu sẽ nhận ra tình cảm của hắn. Chen chân vào tình cảm người khác rồi phá hoại chẳng lẽ hắn ta không cắn rứt lương tâm sao?

Anh nói giữa chúng ta chấm dứt? Nhưng xin lỗi em không làm được. Cậu ở trong nhà không dám nói hễ ai nhắc đến Ngọc Hải là cậu lại khóc

- " Văn Toàn, em thật không biết xấu hổ "

- " Văn Toàn, nếu em tiến thêm một bước thì giữa chúng ta coi như chấm hết "

Câu nói làm tổn thương người ta của Ngọc Hải, trở thành ác mộng mỗi đêm của Văn Toàn, đã bao nhiêu đêm cậu mơ thấy anh , ngọt ngào trong mộng dần dần biến mất, khi tỉnh lại phát hiện bản thân nước mắt ràn rụa, ngay cả khi cãi nhau với bố mẹ, cũng chưa từng mệt mỏi như vậy, khi đó ít nhất vẫn còn anh ở bên, hiện tại thì không còn nữa .

Hôm nay, khi Văn Toàn ra ngoài mua giúp mẹ ít đồ, nhưng đụng mặt Ngọc Hải, trong lúc cậu đứng sững tại chỗ không biết như thế nào cho phải, thì anh lại chẳng buồn để ý tới cậu giống như người xa lạ, đi lướt qua cậu. Trái tim cậu bị bóp nghẹt, đau đớn khiến hô hấp trở nên thật khó khăn. Em tình nguyện để anh phạt em nhưng xin anh đừng làm lơ với em...

Mai Liên gọi điện tới thì đã hơi muộn, để hai người ăn không ít khổ, mới có thể hiểu rõ phần tình cảm này đối với họ quan trọng đến mức nào, cô nghe nói Ngọc Hải mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng đánh đàn, tâm tình anh không tốt, cứ như vậy. Cô nghe nói Văn Toàn mỗi ngày mắt đều sưng lên, cô nghe nói rất nhiều người cảm thấy bọn họ không qua được cửa này, xuất hiện bên thứ ba. Nhưng Mai Liên từ đầu đến cuối đều tin, không có gì có thể chia tách hai người, hảo hợp là chuyện sớm hay muộn, mà cô tới là để gia tốc chuyện đó .

- " Văn Toàn "

- " Mai Liên, cô không biết, tôi..." - Văn Toàn đang định đem một bụng uất ức phun ra với Mai Liên, thì liền bị cắt ngang

- " Lần này hình như cậu hơi quá đáng, bạn anh ấy kể hết với tôi rồi "

- " Gì cơ tôi quá đáng? Là anh ta mắng tôi trước, là anh ta đòi chia tay. Mai Liên, ngay cả cô cũng đứng về phía anh ta sao? "

- " Đáng đời cậu, cậu nhớ rõ Ngọc Hải chửi mắng và lời chia tay của anh ấy, sao cậu không nghĩ lại xem, vì sao anh ấy lại mắng cậu, rốt cuộc là anh ấy đưa ra lời chia tay, hay là cậu muốn chia tay? "

- " Chẳng phải vì Gia Huy sao, anh ta là bạn của tôi, chẳng lẽ tôi kết bạn cũng phải nhìn vào sắc mặt hắn? "

- " Ngu ngốc, trước chưa nói tên Gia Huy kia là thằng đàn ông đê tiện đến mức nào, Ngọc Hải có bao giờ ngăn cản cậu kết bạn đâu, im thì sao? Bạn bè cậu thì sao, tôi thì sao? Anh ấy ngăn cản sẽ làm tổn thương tới người của cậu, cậu luôn miệng nói quan hệ giữa cậu và Gia Huy trong sạch, còn cậu thì sao? Khi nào thì cậu chọn tin Ngọc Hải, Văn Toàn, tôi đây nói cho cậu biết, cho dù Quế Ngọc Hải có làm gì, nói gì, tôi đều tin anh ấy. Bởi vì tôi yêu thương anh ấy, giống tình yêu giữa người thân, giống tình cảm giữa bạn bè với nhau. Nhưng cậu, ngay cả tình cảm của tôi cũng không bằng, tôi đây lúc trước đúng là không nên tặng Ngọc Hải cho cậu, tôi đem anh ấy cho cậu, không phải để cậu làm tổn thương anh ấy, khi sự lương thiện và tình yêu của cậu xung đột, cậu lựa chọn thế nào? Cậu có nghĩ đến cảm giác của anh ấy không? "

- " Là tôi tổn thương anh? "

- " Chẳng thế thì sao, trừ cậu ra, còn ai sẽ khiến anh ấy bị tổn thương, còn ai có thể xúc phạm tới anh ấy. Mỗi một câu nói của cậu, từng câu từng chữ đều đâm vào tim anh ấy. Anh ấy không nên mắng cậu như vậy, nhưng so ra thì, cậu làm ra cái việc này, nói những lời ấy, cậu nghĩ mình không có lỗi à. Bảo vệ người đàn ông khác là cậu, đi cùng người khác cũng là cậu, Văn Toàn à, sao cậu có thể hồ đồ thế hả. GIA huy kia là cái quái gì, đáng để cậu hy sinh tình yêu của mình à? " .

- " Chúng ta nói đến cái người tên là Gia Huy " - Mai Liên biết rõ về Gia Huy liền đem chuyện ngày đó kể hết lại một lần với Văn Toàn, cậu ngồi trên giường, cảm thấy mình từ đầu đến cuối thật ngốc, sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, Văn Toàn hung hăng cấu mình, tại sao lại vì một tên nam nhân không quan trọng mà đi cãi nhau với Ngọc Hải, hóa ra người ích kỷ không phải là anh mà là mình...

Mai Liên vừa nói chuyện điện thoại xong với Văn Toàn lại gọi cho anh, anh nhận điện nhưng không lên tiếng .

- " Này, anh trừng phạt cậu ấy như thế là đủ rồi, đến lúc đó cậu ấy có làm sao anh ở đấy mà đau lòng. Chắc giờ cậu ấy đang đến công ty của Gia Huy, em nói hết với cậu ấy rồi, anh đó, thừa biết chỉ số thông minh của cậu ấy có giới hạn, có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng với cậu ấy là được, cậu ấy không biết cách nhìn người, anh dạy cậu ấy, cậu ấy xử lý việc này quá kém, anh còn vào hùa cùng cậu ấy " - Ngọc Hải buồn bã cắt đứt cuộc điện thoại dài dòng của Mai Liên

Văn Toàn giống như phát điên chạy tới công ty Gia Huy làm việc, là cậu tự hại mình chứ không phải ai khác, nhớ lại lời chỉ trích của mình với anh và ánh mắt đau thương của anh, trái tim cậu đau như bị kim châm, bản thân là người yêu của anh, khiến anh tổn thương cũng là mình. Người trong công ty rất nhiều, Văn Toàn liếc mắt một cái liền trông thấy Gia Huy, xông lên tặng cho hắn một cái tát -" Cái tát này là vì Quế Ngọc Hải " Dứt lời lại cho hắn thêm cái tát nữa - " Cái tát này là vì tôi, tôi tin anh như vậy, anh lại làm ra chuyện không biết xấu hổ "

- " Cậu cảm thấy cậu ta so với tôi có tốt không? Chăm sóc cậu hơn tôi không? " - Gia Huy rất nhanh khôi phục lại từ trong kinh ngạc, vậy là bại lộ rồi, nhưng hắn vẫn không từ bỏ.

- " Có lẽ tôi chưa biểu đạt rõ ràng, tuy tôi hy vọng anh ấy có thể ôn nhu chăm sóc, nhưng nào có ấu trĩ đến vậy, tình yêu sao hoàn hảo được chứ. Huống hồ tôi yêu tất cả thuộc về anh ấy, anh ấy có thể tức giận tôi đến đánh tôi, anh ấy có thể khiến tôi rơi vào ngõ cụt, anh ấy có thể khiến tôi có xúc động muốn giết người, nhưng anh ấy cũng sẽ dỗ tôi vui vẻ, kiên nhẫn chăm sóc lúc tôi ốm, nói những lời khiến tôi thoải mái, hứa hẹn điều xa xỉ. Với tôi mà nói, nếu anh ấy rời đi, tôi cười rồi cũng sẽ khóc. Anh hiểu chưa? Mặc dù anh có những thứ mà anh ấy không có, nhưng anh không phải là Quế Ngọc Hải. Dù anh có nhiều ưu điểm hơn nữa, với tôi mà nói vẫn chỉ là người qua đường mà thôi, huống hồ căn bản anh kém xa anh ấy, anh không xứng so sánh với anh ấy, trước đây là tôi bị mù, nghĩ đến việc được người như anh thích, tôi đây liền cảm thấy ghê tởm "

- " Thật sự không thể cân nhắc chút à! " - Gia Huy nhìn cậu đang lửa giận đùng đùng nhưng vẫn tỏ ra an tĩnh.

- " Tôi yêu anh ấy cho dù là cái xấu nhất tôi vẫn yêu, yêu đến mức không thể bỏ rơi anh ấy được, thời gian yêu anh ấy còn chưa đủ thì thời gian đâu mà cân nhắc anh anh nên nhớ từ đầu đến cuối tôi đây chưa hề để tâm mình ở anh còn nữa bộ dạng thật sự của anh tôi còn chưa thấy rõ "

- " Nói thật dễ nghe " - Gia Huy cười lạnh - " Nếu tình yêu của cậu và anh ta thực sự vĩ đại như cậu nói thì hai người sẽ bị tôi chọc phá sao? Nực cười, bây giờ đến cả tin nhau hai người còn không làm được thì dựa vào cái gì mà yêu đương, theo tôi nghĩ cậu đi với tôi đi để mất công cuối cùng không nhận lại được gì "

Văn Toàn sững sờ nhìn Gia Huy, tại vì hắn ta mà cậu bỏ lỡ anh tại vì hắn ta mà cậu làm anh tổn thương không tin anh mà phán xét mọi chuyện bằng mắt bây giờ còn giở cái giọng đó với cậu, khốn nạn thật sự.

- " Ai nói tôi không cần cậu ấy " - Ngọc Hải đi tới phía cậu và hắn lao nhanh tới đấm vào mũi hắn vừa sửa xong, máu tuôn ra còn nhiều hơn lúc trước - " Tôi đã cảnh cáo anh rồi mà, tốt nhất là anh đừng đụng vào em ấy ".

- " ... " - Gia Huy bị đấm thật mạnh đến nói cũng không được rõ ràng nữa, hắn trân mắt nhìn anh tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

- " Chưa có sự cho phép của tôi mà anh dám dụ dỗ dẫn người của tôi đi sao, tôi nói rồi anh chính là tự tìm đến cái chết "

- " Cậu ta ở trước mặt anh bảo vệ tôi bênh vực tôi, thứ người này mà anh cũng cần sao "

- " Anh còn dám đề cập đến chuyện này, nghe một cái đã thấy bực mình. Đừng nói loại người này, loại người kia với tôi " - Ngọc Hải tức giận nhấc cái ghế lên, thậm chí không thèm do dự, trực tiếp đập thẳng lên đầu Gia Huy khiến hắn ngã xuống đất, đầu chảy máu, vài cô gái xung quanh thét chói tai. Ngọc Hải kéo Văn Toàn đi trước khi rời đi còn quay lại nói với hắn cái người đang đau đớn thống khổ dưới đất - " Tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt em ấy đặc biệt là tôi nếu không tôi sẽ lái xe đâm chết anh " - Gia Huy nhìn mắt anh, ánh mắt đầy kiên định nói là làm chứ không giỡn.

Văn Toàn vẫn bị Ngọc Hải nắm tay, ngây ngốc không nói gì, mãi cho đến khi hai người ngồi trên xe. Trăm ngàn câu xin lỗi đều lên cổ họng cậu, nhưng chưa kịp nói thì nước mắt đã tuôn ra trước . Ngọc Hải nhìn Văn Toàn cảm xúc kích động vào lòng, nhẹ nhàng nói

- " Được rồi, đừng khóc, là anh không tốt, xin lỗi, không nên mắng em như vậy "

Văn Toàn nghe anh nói vậy khóc càng dữ, ở bên anh đã lâu, chưa từng nghe anh xin lỗi mình, từ trước tới nay người giải thích luôn là cậu, đây là lần đầu tiên, giọng nói của anh rõ ràng như vậy. Văn Toàn lắc đầu

- " Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, Ngọc Hải, xin lỗi, làm ra chuyện ngu ngốc này, xin lỗi, xin lỗi " - Văn Toàn cứ liên tục nói xin lỗi, không còn cách nào bù đắp lại nội tâm đang áy náy của mình .

- " Sau này không bao giờ cãi nhau nữa, sau này anh với em vì ai mà bất hòa, em tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn người đó một cái, sau này không được nói chia tay nữa, sau này sẽ luôn yêu anh "  - Cậu gắt gao dán lên người anh, cảm thụ nhiệt độ và tiếng tim đập của anh.

Làm lành rồi mới phát hiện không đáng để cãi nhau như vậy. Có điều cũng đừng nên tự trách mình, các đôi hay cãi nhau là bởi tình yêu dễ dàng khiến người ta mất khống chế, làm nổi lên nỗi buồn và thương tổn, chính là tác dụng phụ của tình yêu . Khi Ngọc Hải nghe Gia Huy nói những lời đó, rốt cuộc không thể tức giận với Văn Toàn được nữa. Anh vỗ về cậu đang khóc trong ngực mình

- " Chẳng phải em đã nói, cái xấu của anh cũng yêu "

- " Đúng vậy "

- " Quả thật hai ngày trước, anh giả bộ như không quen biết em là anh cố ý chọc tức em " - Ngọc Hải bình thản nhìn Văn Toàn nói.

- " Quế Ngọc Hải!!! Anh là tên hỗn đản, ấu trĩ quá đáng ".

- " Mới nãy em nói thích mà "

- " Anh cũng đừng đắc ý, vừa rồi thực hối hận không ghi âm lại lời xin lỗi của anh, lần đầu tiên thấy anh xin lỗi em " - Văn Toàn cảm thấy bản thân chả biết tính toán gì mới nãy mà biết trước thì có thể ghi âm rồi.

- " Đây cũng là lần đầu tiên và là cuối cùng "

- " Dựa vào cái gì chứ "

- " Không dựa vào đâu cả, bởi vì đời này anh sẽ không mắng em như vậy nữa, không làm chuyện có lỗi với em, thì sao phải xin lỗi "

- " Ngọc Hải  em yêu anh " - Ngọc Hải vừa dứt câu cậu liền ôm chầm lấy anh.

- " Có lầm không vậy, lại là câu này "

- " Em yêu anh, em yêu anh Quế Ngọc Hải à em yêu anh nhiều lắm. Muốn nói cho anh phiền luôn "

Tình yêu của chúng ta, chậm rãi trưởng thành, lần này sẽ không còn gì có thể chia tách chúng ta được nữa. Anh sẽ luôn đứng phía sau em, để không nhìn thấy ai khác .

Mùa đông năm trước:

- " Em mà đi là đừng nhìn mặt anh nữa "

- " Ơ? "

- " Anh nói cho em biết, anh và việc đi xem mắt em phải chọn một, không có chuyện song song tồn tại "

- " Em chọn anh, chỉ cần trong mục lựa chọn có anh, em đều chọn anh

Hãy tin anh, sau này vẫn sẽ như vậy .

End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0309