Chương 16 Chuyện tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ cầu tương tác

Vì trong lòng chất chứa bao nhiêu là thứ, Harry chỉ ngủ một lát đã tỉnh, sau khi bà Promfrey thực hiện cuộc kiểm tra thứ bảy xong cậu mới được giải phóng khỏi phòng y tế. Harry xách áo lên đi luôn trước khi bà đổi ý bảo cậu nằm ngủ thêm chút nữa.

Bầu trời hạ xuống một trận tuyết to làm không khí ban đêm thêm lạnh, trên hành lang không một bóng người, tụi học trò đều rúc trong kí túc xá uống sô cô la nóng hoặc ngủ khò khò, còn thầy giám thị Filch thì quá đau lòng vụ Bà Noris hoá đá nên không tâm trí nào mà đi làm việc, Harry một đường thông suốt thẳng tới phòng Hiệu trưởng.

"Giáo sư."

Hình ảnh giống hệt như quá khứ của Harry, chiếc bàn giấy to sụ, âm thanh vui tai của mấy món trang trí bạc cành cạch, lò sưởi tí tách và Dumbledore chờ đã lâu với đủ món bánh kẹo ngọt ngây trước mặt.

"Ôi! Harry à, thầy lấy cho con món bánh quy nướng và một ly sữa đấy!" Ông cụ hạnh phúc nhét một miếng bánh xốp vào miệng, chỉ chỉ núi đồ ngọt chất đầy bàn và bảo Harry ngồi xuống.

"Dạ, con cảm ơn... Giáo sư..." Harry tiến đến và ngồi xuống, lễ phép nói cảm ơn.

"Harry... con biết không? Sáng nay Fawkes bốc cháy... nó là một con phượng hoàng. Khi nào tới số chết thì phượng hoàng bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ đống tro tàn của mình." Dumbledore chỉ con Fawkes đang đậu trên một nhánh cây vàng, giải thích cho Harry: "Fawkes mới niết bàn xong, tự nhiên nó té uỵch xuống đất rồi lảo đảo bay tới bệnh xá... ôi Merlin! Nó hù thầy một vố, nó chưa từng trông...nhếch nhác thế, phần lớn thời gian nó đều chải chuốt cho tươm tất lắm, nó... như vầy thì không thích xuất hiện trước mặt bất cứ ai đâu."

Fawkes trông như đang khen ngợi lời của cụ Dumbledore, nó kêu chíp chíp như kể chuyện mình gặp phải, sau đó nó bàng hoàng nhận ra tiếng hót thánh thót của mình bây giờ nghe như tiếng gà. Harry vô cùng hổ thẹn, cậu đoán hơn phân nửa là Fawkes bị Kreaver ngậm qua để cứu cậu...

"Giáo sư... con xin lỗi, con không nên xúc động như vậy..." Harry rụt rè nói: "Con vô tình phát hiện Lockhart hơi lạ lạ, nên con bám theo thầy ấy..."

Harry giải thích, cậu phát hiện Lockhart chỉ biết mỗi Bùa Lú, nhưng ở câu lạc bộ đấu tay đôi tự nhiên thầy lại xài được bùa phép khác, cậu tò mò nên mới đi tìm thầy xem thử, nhưng Lockhart chẳng thấy đâu mà nghe được âm thanh rin rít lạ thường, cậu đi theo rồi vào được Phòng Chứa bí mật, gặp Lockhart và một con rắn to tổ chảng gọi là Tử Xà.

Harry kể nửa thật nửa giả, cụ Dumbledore cũng không dùng thuật Chiết tâm trí, ít nhất chứng minh cụ vẫn bằng lòng tin tưởng cậu.

"...Cái cuốn nhật kí Riddle kia là con đem đến trường... con xin lỗi, thưa giáo sư..." Harry giải thích chuyện xảy ra ở tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, cậu bảo cậu lấy nhầm vở, còn định đi trả Ginny vì cậu nghĩ nó là của cô bé, không ngờ chưa kịp trả cuốn nhật ký đã biến mất.

Cụ Dumbledore cầm quyển nhật ký Harry đưa, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của cụ vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng.

Cụ nói nhẹ nhàng: "Xuất chúng! Hiển nhiên rồi, có lẽ gã là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của trường Hogwarts."

"Rất ít người biết rằng Chúa tể Hắc ám Voldermort thời niên thiếu còn có tên là Tom Riddle. Chính ta đã dạy gã, cách đây năm mươi năm, tại trường Hogwarts. Sau khi ra trường gã đã biến mất... đi xa và đi nhiều... lún sâu vào Nghệ thuật Hắc ám, giao du với những phù thủy xấu xa nhất trong giới chúng ta, trải qua rất nhiều phen biến đổi pháp thuật hiểm nghèo, rồi gã lại đổi tên thành Chúa tể Hắc ám Voldermort, khó mà nhận ra được gã nữa. Hầu như không ai thấy có gì liên hệ giữa Chúa tể Hắc ám Voldermort và cậu học sinh thông minh đẹp trai từng là thủ lĩnh nam sinh của trường."

"Gã ẩn trong nhật ký... Ngay từ đầu con không biết, sau đó gã vứt bỏ cơ thể của thầy Lockhart, rồi gọi con Tử xà, muốn cắn nuốt sinh mệnh của thầy ấy!" Harry che giấu lời Riddle mượn sức mình, cậu nghĩ cụ Dumbledore sẽ không vui vẻ gì khi nghe mấy lời này đâu.

"Ồ! Thì ra là thế! Nhưng mà nhìn dáng vẻ xúc động của Giáo sư độc dược của chúng ta... Khi thầy Snape cứu con trong Phòng chứa, thầy Gilderoy công kích thầy ấy, đương nhiên... là không thành công. Nhưng mà... thầy cho là hiện tại Gilderoy không dễ chịu cho lắm..."

Khóe miệng Harry run rẩy nuốt nuốt nước miếng, có lẽ Lockhart còn thích bị mất trí nhớ như hồi xưa còn hơn là rơi vô tay thầy Snape như giờ.

"Đúng rồi, Harry. Thầy phải hỏi con là..." Dumbledore cầm Thanh Gươm Gryffindor đến trước mặt, vuốt lên lưỡi gương bằng bạc sáng choang: "Sao con lại lấy được thanh kiếm này?"

Harry sửng sốt, cậu đột nhiên nhớ ra Thanh Gươm Gryffindor vốn được giấu trong Nón phân loại mà, chỉ có một Gryffindor chân chính mới có thể rút nó ra. Mà cậu chỉ triệu hồi được nó khi cậu đã làm hiệu trưởng được lâu lắm rồi, vô ý kêu Thanh Gươm xuất hiện. Bây giờ cái Nón phân loại vẫn nằm im ru trong phòng Hiệu trưởng mà cậu lại có thanh kiếm, cụ Dumbledore sẽ không cảm thấy lạ thường sao? Còn... Kreaver... Mày hy sinh một chút nha.

"Xin lỗi giáo sư, con cũng không rõ lắm... Khi con Tử Xà sắp cắn con, hình như có cái gì đó đến nhưng mà nó tàng hình, con nghe thấy Tử Xà gọi nó là Kreaver, nó nhào tới đánh nhau với Tử Xà, còn móc mù mắt con rắn, từ hồi nào mà xuất hiện thanh kiếm con cũng không hay... bùa phép con xài không có tác dụng gì với Tử Xà hết, con vớ được Thanh Gươm, nên con dùng nó để giết con rắn kia."

Bây giờ cậu không thể tiết lộ sự thật với cụ Dumbledore được, với hiểu biết của cậu về cụ, nếu Dumbledore biết hết tất cả, cụ sẽ giống hệt ngài Gryffindor ngăn cậu thay đổi quỹ đạo vận mệnh. Thật ra Harry cũng biết, thay đổi hiện tại tương lai cũng sẽ thay đổi theo, lỡ đâu việc tiêu diệt Voldermort có vấn đề... Cậu không dám tưởng tượng, chỉ có thể dựa vào bản thân đi cứu người bên cạnh.

"Harry, đây không phải thanh gươm bình thường đâu con... Thanh Gươm Gryffindor chỉ có một Gryffindor chân chính mới có thể rút ra." Dumbledore đưa kiếm cho Harry, tay Harry vừa nắm lấy thì viên hồng ngọc cẩn ngay chuôi kiếm lấp lóe ánh sáng, giống hệt khi Godric cầm nó. Dumbledore chớp chớp mắt ngạc nhiên: "Ta nghĩ ta biết cái gì tấn công con Tử Xà rồi, Harry à... Chúng ta vẫn luôn cho rằng nó chỉ là một câu chuyện cổ tích..."

"Giống như chuyện Phòng chứa chỉ là một lời đồn vậy." Harry cười tủm tỉm đáp lời, cụ Dumbledore gật đầu đồng ý, nhóm bức họa các ông các bà hiệu trưởng cũ trên tường làm bộ nhắm mắt không quan tâm hai con cáo một già một trẻ ngay đó.

"Harry, đầu tiên thầy phải cảm ơn con, bởi vì ở Phòng chứa con đã thể hiện mình là một Gryffindor dũng cảm và trung thành, chỉ có sự trung thành ấy mới có thể triệu hoán Fawkes đến bên cạnh con khi con lâm nguy, dù là thầy khá chắc nó không thích xuất hiện trong dáng vẻ như thế... Mặt khác Giáo sư Snape cho rằng con đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn, yêu cầu con phải bị xử phạt, điểm này thầy cũng đồng ý, vì thế thầy bảo với thầy Snape thầy ấy sẽ được một mình dạy phụ đạo cho con. Đương nhiên sau những gì đã làm thì con sẽ thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và – để thầy coi – Ờ, con sẽ được hai trăm điểm cho nhà Gryffindor."

Hiển nhiên là ông cụ hiệu trưởng không vừa lòng vì trò mạo hiểm một mình của Harry, vì thế ném cậu cho Snape tiếp tục giáo dục. (Harry chắc một phần là cụ sợ thầy Snape tức giận nên lấy cậu ra làm bao cát) Harry tủi thân nhìn cụ, vì sao lại có thêm màn học riêng với thầy Snape? Tại sao con phải gánh cơn giận của thầy một mình chứ?

"Ôi! Harry à, thầy nghĩ con cần ngủ một giấc, chờ cây Nhân Sâm chín rồi thì bạn bè của con có thể trở về. Đúng rồi đúng rồi! Thầy còn phải đi bảo với thầy Snape là đừng có đưa ông Gilderoy đến Bộ Pháp Thuật. Thầy còn phải đăng thông báo tuyển dụng trên tờ "Tiên tri hằng ngày" nữa..." Cụ thở dài: "Thầy nghĩ ông Gilderoy không thể tiếp tục làm việc ở trường học... Chúng ta cũng sẽ cần một giáo sư mới để dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Khốn khổ thân ta, dường như chúng ta cạn người làm chuyện này rồi thì phải?" Dumbledore vừa đi vừa nói, cụ chuẩn bị tới chỗ Snape để dặn dò vài việc.

Harry đứng dậy và đi tới cửa. Nhưng cậu vừa mới chạm tay vào nắm đấm cửa, thì cánh cửa bật mở ra. Đó là ông Lucius Malfoy, ông ta đứng án ngay cửa. Và lóm thóm đằng sau chân ông ta, chính là Dobby, đầy mình thương tích, quấn băng tùm lum.

Cụ Dumbledore nói với vẻ thú vị: "Chào ông Lucius Malfoy."

Ông Malfoy suýt đụng trúng Harry khi ông băng ngang qua căn phòng. Dobby lóp ngóp chạy theo chân ông ta, lúm khúm dưới vạt áo khoác của ông, cái mặt nó trông thiệt là khốn khổ khốn sở.

"Chuyện thế này nhé, ông Dumbledore. Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Nội trưa nay đã có thêm hai cuộc tấn công nữa, đúng không? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta ..." Lucius đang chuẩn bị nói thêm thì đột nhiên phát hiện cuốn nhật kí trên bàn, ông ta tức thời biến sắc, may là đã làm gia chủ nhiều năm mới không đến nỗi hét lên tại chỗ.

"Ồ! Ngại quá ông Lucius, chúng tôi đã bắt được hung thủ." Dumbledore cười tủm tỉm nhìn ông.

Giọng ông Malfoy đanh lại: "Sao? Là ai vậy?"

Cụ Dumbledore bình thản nói: "Cũng vẫn người đó, như lần trước, ông Malfoy à. Chỉ có điều lần này, Chúa tể Hắc ám Voldermort đã mượn tay người khác hành động thôi. Bằng cuốn nhật ký này."

Cụ Dumbledore giơ lên cuốn sổ nhỏ bị lủng một lỗ to ở chính giữa. Cụ chăm chú quan sát phản ứng của ông Malfoy. Nhưng Harry thì lại chú ý Dobby. Con gia tinh đang làm một cử chỉ rất ư quái dị. Đôi mắt to lồ lộ của nó nhìn chằm chằm Harry đầy ngụ ý, tay nó cứ chỉ hết quyển nhật ký rồi đến ông Malfoy, rồi tự đấm mạnh vào đầu bằng nắm tay của mình.

Ông Malfoy chậm rãi nói từng tiếng với cụ Dumbledore: "Ta hiểu rồi..."

Cụ Dumbledore vẫn nhìn thẳng vào mắt ông Malfoy, giọng đều đều: "Một kế hoạch khôn khéo lắm. Nếu như mà Harry..."

Lucius liếc ngang Harry một cái - bằng ánh mắt giận dữ, rất nhanh: "...không phát hiện ra cuốn nhật ký này. Ai nha... thì có lẽ một quý ông sẽ phải lãnh chịu tất cả mọi tội lỗi. Sẽ không có ai có thể chứng minh nổi là anh ta đã hành động một cách vô ý thức, mà chẳng qua chỉ là do kẻ khác mê hoặc sai khiến..." Ông Malfoy không nói gì. Bộ mặt ông bỗng dưng trơ ra như đeo mặt nạ.

Cụ Dumbledore tiếp tục: "Rất may là quyển nhật ký đã được phát hiện, và ký ức của Tom Riddle đã bị xóa sạch. Nếu không thì ai mà biết được hậu quả sẽ tai hại đến nhường nào..."

Ông Malfoy buộc phải lên tiếng với cái giọng cái cứng ngắc: "Quả là rất may!"

Đằng sau ông ta, Dobby vẫn tiếp tục chỉ chỏ vào quyển nhật ký, rồi chỉ vào ông Malfoy, rồi tự đấm vào đầu mình. Để Dobby yên tâm, Harry gật đầu với nó, vì thế con gia tinh bèn lùi vào góc phòng, tự véo tai mình để trừng phạt.

Harry lên tiếng hỏi: "Thưa ông Malfoy, ông có muốn biết vì sao mà quyển nhật ký lại lọt vào trường học không?"

Ông Malfoy ngoảnh đầu nhìn Harry. Ông đáp lạnh lùng: "Làm sao ta có thể biết được!"

Harry đáp: "Ồ không, ông biết chứ!"

Bàn tay trắng nhách của ông Malfoy nắm chặt rồi mở ra. Ông rít lên: "Có ý gì!"

"Bây giờ Tom Riddle đã bị xóa khỏi quyển sách rồi. Tuy nhiên, nếu có thêm bất cứ món gì của gã mà rơi vào tay những học sinh ngây thơ vô tội, thì tôi nghĩ ông Arthur Weasley chắc chắn sẽ truy ra được nguồn gốc mấy món đó là xuất phát từ đâu..." Dumbledore cười tủm tỉm giảng hòa.

Ông Malfoy đứng lặng mất một lúc. Harry nhìn thấy rõ ràng bàn tay phải của ông ta vặn vẹo như thể ông ta rất, rất, rất muốn rút cây đũa phép của mình ra. Nhưng thay vì làm vậy, ông quay sang quát nạt con gia tinh của mình: "Đi thôi, Dobby!"

Ông Malfoy vặn nắm đấm cửa, mở ra, và con gia tinh líu ríu chạy theo chân, bị ông tống một đá văng qua khung cửa. Cụ Dumbledore và Harry đều nghe thấy tiếng con gia tinh rên la đau đớn khi lết dọc suốt hành lang.

Harry nói với cụ Dumbledore: "Thưa thầy, xin thầy cho phép con đem trả cuốn nhật ký đó cho ông Malfoy."

Cụ Dumbledore điềm nhiên đáp: "Đương nhiên là được chứ, Harry."

Harry chụp ngay cuốn nhật ký trên bàn và chạy ra khỏi văn phòng. Cậu vẫn còn nghe văng vẳng tiếng rên la vì đau đớn của Dobby, lúc này đang vòng qua một góc cuối hành lang. Harry vội vàng cởi một chiếc giày của mình ra, lật đật tháo chiếc vớ khỏi chân, và nhét cuốn nhật ký vô trong chiếc vớ.

"Ông Malfoy, tôi có cái này gởi trả ông..."

Vừa nói, Harry vừa giúi cuốn nhật ký vô tay ông Malfoy.

"Cái gì?"

Ông Malfoy kéo tuột chiếc vớ ra, quăng qua một bên, rồi giận dữ nhìn hết cuốn nhật ký đến Harry. Ông nói ngọt ngào: "Mày rồi đây cũng sẽ đi tới một kết cục đau đớn như cha mẹ mày thôi, Harry Potter à. Cha mẹ mày cũng là những đứa ngu ngốc ưa xen vô chuyện của người khác y như mày vậy."

Nói rồi, ông ta quay người đi.

"Lại đây, Dobby. Lại đây với tôi, nhanh lên!" Harry hất mắt về phía Dobby. Con gia tinh này đang mân mê chiếc vớ của Harry trong tay, ngắm nghía chiếc vớ như thể đó là một báu vật vô giá trên đời.

"Ông chủ đã ban cho Dobby một chiếc vớ!" con gia tinh ngạc nhiên thốt: "Ông chủ đã ban cho Dobby!"

"Cái gì?" Ông Malfoy bực bội quay đầu lại: "Mày nói cái gì?"

"Dobby được một chiếc vớ! Ông chủ đã liệng nó, và Dobby đã bắt được. Như vậy là Dobby... Dobby được tự do!" Con gia tinh gào lên với vẻ "thật không thể tin được."

Ông Malfoy đứng chết trân, ngó trừng trừng con gia tinh – giờ đã là cựu gia tinh của ông. Rồi ông quay lại, xông tới Harry: "Mày làm tao mất đi một đầy tớ rồi, thằng oắt con!"

Nhưng Dobby hét lên: "Ông không được đụng tới Harry Potter!"

Một tiếng nổ to vang lên, ông Malfoy bị văng ngược ra sau, té lăn xuống các bậc thang, lộn ba vòng, cuối cùng nằm thành một đống xộc xệch dưới chân cầu thang. Ông đứng dậy, mặt mày bầm tím. Ông rút cây đũa phép ra. nhưng Dobby đã giơ lên một ngón tay dài, đe dọa: "Ông liệu hồn cút ngay cho! Ông chớ có hòng đụng tới Harry Potter! Cút ngay bây giờ đi!"

Ông Malfoy thiệt tình không còn lựa chọn nào khác nữa. Quăng cho Harry và Dobby một cái nhìn hằn học cuối cùng, ông Malfoy phất tấm áo choàng quanh mình và vội vã đi khuất.

"Ông Malfoy này, nếu tôi là ông... tôi sẽ tìm hiểu cho kỹ thân phận người mà tôi đi theo." Nháy mắt khi ông ta bỏ đi, Harry mở miệng: "Chủ nhân của cuốn nhật ký là Tom Riddle, có lẽ sẽ giúp cho ông đấy." Malfoy cũng không dừng bước, nhưng Harry biết ông ta nghe được.

Đợi Lucius đi rồi, Dobby kêu lên the thé: "Harry Potter đã giải phóng cho Dobby!"

Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ gần đó nhất phản chiếu long lanh trong hai con mắt tròn vo lồ lộ của con quỷ lùn. Nó lại kêu lên: "Harry Potter đã giải phóng cho Dobby!"

Harry nhe răng cười: "Tôi có làm gì đâu! Nhưng Dobby à, hãy hứa là từ nay đừng bao giờ tìm cách cứu mạng tôi nữa nha..." Tôi không muốn bất kỳ ai phải chết vì tôi nữa.

Làm xong hết thảy, Harry vui sướng trở về phòng ngủ, nhưng mà... thiếu chút nữa cậu đã bị hai đứa bạn thân nuốt vô bụng.

"Trời quỷ thần ơi, Harry! Bồ nói cho mình biết liền, bồ đi đâu cả đêm... bồ có biết... Buổi sáng nay Justin và Nick được phát hiện... hóa đá trên hành lang... nhưng mình tìm miết mà không thấy bồ, mình sắp bị bồ hù chết rồi có biết không... tụi mình cho là bồ cũng..." Ron quăng ngã Harry xuống sô pha để tiện cho Hermione ở bên cạnh trách móc cậu.

Cô bé Hermione vừa nói vừa nức nở, trông có vẻ muốn khóc nhưng lại rất vui, lem nhem vừa mừng vừa giận, làm trong lòng Harry đắng nghét. Có lẽ cụ Dumbledore nói rất đúng, cậu nên tin tưởng bạn bè của mình, tuy rằng hiện tại họ vẫn còn non nớt, nhỏ bé, nhưng về sau đều trở thành đồng đội kề vai chiến đấu bên cậu. Sự bảo vệ không nên đến từ một phía, huấn luyện họ trở thành một chiến binh dũng cảm dám đối mặt dám đương đầu là cách tốt nhất để bảo vệ họ.

"Thực xin lỗi..." Harry kể cho hai bạn nghe câu chuyện kinh hồn đêm qua của cậu, cuối cùng còn oán giận mình sắp sửa đi phải đi lao động chỗ thầy Snape, đáng tiếc chỉ nhận được một câu "Đáng đời!" của Hermione.. Ron bất đắc dĩ nhún vai, cô sư tử còn đang giận lắm, nó không dám chen vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro