1.1 Người yêu không bao giờ cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thường lệ, mỗi năm vào khoảng thời gian Hàn Quốc được phủ đầy tuyết trắng, khắp nơi trên đường phố, tại những điểm nguy hiểm đột nhiên xuất hiện một biển cảnh báo màu đỏ vô cùng rực rỡ với đèn led xung quanh cũng màu đỏ nốt với nội dung "Cẩn thận tuyết trơn trượt". Tuy nhiên hầu như không ai quan tâm đến nó. Ở đây ở kia ở khắp nơi, người người vẫn tấp nập vội vàng di chuyển.

**

Có những thứ mặc dù đã biết trước kết thúc không như mình mong muốn, nhưng người ta vẫn kiên trì theo đuổi đến cuối cùng.

**

Jaejoong không nhớ bản thân đã nghe thấy những lời này ở đâu, chỉ nhớ rằng khi đó cậu đã vô cùng phản bác luận điểm này. Kết quả không tốt vậy thì kiên trì làm gì. Có một giai đoạn cậu đã nghĩ như vậy. Kể từ đó đến bây giờ cũng đã được tám năm rồi.

Ngồi bên ly sô cô la không còn bốc khói, Jaejoong nhàm chán nhìn người thứ mười tám té ngã trên nền tuyết trắng rồi đứng dậy đi ra khỏi quán. 

Lấy tay kéo chiếc áo khoác lông lại vì cơn gió lạnh đột ngột thay thế cho hơi ấm từ quán cafe, cậu rảo bước đi dọc theo các cửa hàng tấp nập bên đường, miệng lẩm bẩm đếm số bước chân đi rồi nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn một cô nữ sinh mặc đồng phục quán cafe ban nãy đang đứng trước mặt mình, thở không ra hơi mặc dù cậu đi cũng chưa được xa lắm. Có lẽ là do cô bé vừa cố gắng đi nhanh vừa sợ té ngã. Có lẽ vậy.

"Anh lại để quên điện thoại ạ"

Cất chiếc điện thoại bỏ quên vào túi áo khoác, Jaejoong đưa mắt nhìn cô bé nhân viên đang vội vàng trở về quán, khóe môi đột nhiên mỉm cười. 

Lại để quên? Jaejoong không rõ có thật là bản thân mình bỏ quên điện thoại hay là cố tình bỏ quên. Nhưng mà cậu lại luôn nhớ rõ sẽ có một nhân viên nào đó đuổi theo và đưa trả lại. Mỗi lần khác nhau thường là một người khác nhau. Và điều đó thì cũng dễ hiểu thôi, bởi vì một năm có bốn mùa thì bốn mùa đó cũng là khác nhau.

Bước đi trên con đường đầy tuyết, Jaejoong tự mình ngẫm nghĩ xem bắt đầu từ lúc nào mà bản thân lại có thói quen để quên đồ như thế. Là do cậu lớn tuổi sao? Hay vì cậu có bệnh về trí nhớ? Hay là cậu thích một nhân viên nào đó ở quán cafe vừa nãy? Cậu tự mình đưa ra những câu hỏi như vậy nhưng câu trả lời hiển nhiên là chữ KHÔNG. 

Dù sao cậu chỉ mới 23 tuổi, nếu so với những ông lão hàng xóm vẫn còn minh mẫn gần nhà thì cậu vẫn còn trẻ chán. Hơn thế nữa, kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ vừa rồi của cậu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Còn nói đến lý do cuối cùng thì khả năng xảy ra còn thấp hơn, bởi lẽ cậu đâu biết nhân viên nào sẽ đem trả điện thoại cho cậu, lỡ đâu mất luôn thì lại được ăn cả ngã về không.

Đưa tay vò nhẹ phần trán ở giữa lông mày, Jaejoong bất giác thở dài. Cậu nhớ rõ, năm đó là vì có một người luôn lấy nhầm điện thoại của cậu mà cậu mới có thói quen không kiểm tra lại đồ của mình. Đó là khi cậu được 16 tuổi, học trung học năm thứ nhất.

--__--__--__--

"Này!!! Có ai nhìn thấy điện thoại màu trắng của tớ để ở đâu không? Tớ tìm mãi mà không thấy.

Jaejoong vừa lục tìm đồ vừa lên tiếng hỏi, sau đó làm náo loạn cả một góc lớp chỉ để tìm điện thoại. Các bạn cùng lớp nhìn Jaejoong đổ hết đồ trong cặp ra để tìm đông tìm tây thì cũng không hẹn mà cùng nhau tìm giúp.

"Ai đó nhá thử vào máy của Jaejoong đi"

Một nam sinh lên tiếng sau đó một nữ sinh khác nhanh chóng lấy điện thoại ra làm theo yêu cầu, cả lớp ngay lập tức ra hiệu nhau im lặng để nghe tiếng chuông nhưng máy đã kết nối được một lúc mà vẫn không có động tĩnh gì.

"Chắc tớ để chế độ im lặng rồi"

Ngay sau khi Jaejoong vừa nói ra câu đó thì nữ sinh gọi điện lập tức rối rít hỏi gì đó qua điện thoại. Jaejoong đưa mắt nhìn chờ đợi một lúc, cho đến khi nữ sinh đó nói rằng điện thoại của cậu đang nằm trong tay của lớp trưởng lớp 10-1 thì cậu liền đứng bật dậy chạy qua bên lớp ngay sát bên cạnh lớp cậu.

"Vì sao điện thoại của tớ lại ở trong tay của cậu"

Jaejoong ngạc nhiên nhận lại điện thoại rồi hỏi nhưng câu trả lời cậu nhận được còn làm cậu ngạc nhiên không kém. Hóa ra từ đầu đến cuối sự việc mất điện thoại là do giờ thể dục, hai lớp học chung nên lớp trưởng Jung Yunho lớp 10-1 đã cầm nhầm điện thoại của cậu bởi vì hai chiếc cùng một loại. Nhưng vấn đề ở chỗ điện thoại của cậu màu trắng còn của Jung Yunho là màu đen cơ mà. 

Kể từ lần cầm nhầm điện thoại hi hữu đó, Jaejoong điều tra được rằng Jung Yunho tài sắc vẹn toàn lại có tật xấu là hay cầm nhầm đồ người khác, lý do bởi vì anh rất hay bị mất đồ. Và cũng từ lần đó, tần suất mất điện thoại của cậu cũng ngày càng tăng.

Lúc đầu, cậu nghĩ rằng Yunho muốn trêu cậu nên cậu đã tức điên lên, tuy nhiên càng về sau thì nhận ra đúng là anh không cố ý nên cậu cũng thoải mái cho qua. 

Điện thoại của Jaejoong nằm trong tay ai, cả trường không ai không biết. Vì thế nên điện cho Jaejoong mà lại gặp Yunho thì cũng chẳng ai lấy làm ngạc nhiên. Nhìn chung không ai trong trường nghĩ đó là vấn đề bởi vì lớp 10-1 và lớp 10-2 nằm cạnh nhau, nên gọi cho ai cũng được, nhờ Yunho chạy qua báo một tiếng là xong. Thế nhưng với cậu đó lại là vấn đề lớn bởi vì từ tật xấu của Yunho mà cậu cũng miễn nhiên có một tật xấu mới kèm theo.

Kim Jaejoong không bao giờ sợ bỏ quên điện thoại bởi vì đã có một người giữ giúp. Thói quen đó cho đến tận 8 năm sau cậu cũng không hề từ bỏ, mặc dù người giữ giúp cũng đã đi được 5 năm rồi.

--__--__--__--

Thành phố Seoul năm nay chịu một đợt rét kỷ lục, các nhân viên ở sân bay của thành phố này phải liên tục dọn dẹp và kiểm tra đường băng để đảm bảo các chuyến bay đến và đi được an toàn và đúng giờ. 

Thêm một chuyến bay từ Pháp đến hạ cánh an toàn, các nhân viên nhanh chóng hướng dẫn bằng loa và yêu cầu các hành khách cẩn thận vì đường trơn trượt. 

Nghe thấy tiếng Hàn Quốc thân thuộc sau 5 năm học ở Pháp, Jung Yunho khẽ mỉm cười làm thủ tục nhập cảnh rồi đi ra đại sảnh tìm kiếm những người đến đón mình. Anh biết rõ trong số những người đó nhất quyết sẽ không có cậu.

Ngồi trên chiếc xe của người thân, trả lời qua loa vài câu hỏi của ba mẹ và em gái. Anh trầm tư nhìn ra ngoài cửa xe, xem thử sau 5 năm cảnh vật đã thay đổi như thế nào rồi. 5 năm anh đi, anh không hề trở về Hàn Quốc mặc dù ba mẹ vẫn thường gợi ý, tất cả cũng chỉ vì lời nói của một người.

Nhớ lại năm đó, lần đầu tiên anh gặp cậu là bởi vì anh cầm nhầm điện thoại của cậu, để rồi sau đó lần nào cũng cầm nhầm, cho đến khi cả hai bắt đầu học năm thứ 2 ở trường trung học thì trở thành người yêu. Từ lúc đó cầm nhầm điện thoại đổi thành giữ giúp điện thoại. 

Trong khoảng thời gian yêu nhau, anh vẫn nhớ những lần hẹn hò vụng trộm vì sợ người khác phát hiện việc hai thằng con trai yêu nhau. Anh vẫn nhớ những lần cãi nhau vặt vãnh giữa anh và cậu. Anh còn nhớ cả hai đã cãi nhau như thế nào khi quyết định chọn trường đại học. Anh còn nhớ ngày tiễn anh đi cậu chỉ lẳng lặng nói một câu

"Nếu đã biết trước kết quả thì em cũng không muốn kiên trì nữa"

Từ lần đó, cậu và anh đều không liên lạc với nhau nữa. Không rõ là đã chia tay hay chưa, anh chỉ nhớ rằng trong quá khứ cậu chưa bao giờ nói chia tay. Anh nhớ rất rõ những chuyện như thế. Tuy nhiên anh lại quên mất rằng có một người sẽ luôn bỏ quên điện thoại - một chiếc điện thoại màu trắng cùng loại với cái trong túi áo của anh.

Trở về ngôi nhà quen thuộc, Yunho bước vào căn phòng nằm ở lầu hai gần ban công của mình, tắm rửa rồi sau đó lại đi xuống nhà ăn bữa cơm đầu tiên với ba mẹ.

"Hôm nay thằng bé đó không đến sao?"

Yunho bình thản lắc đầu khi nghe thấy câu hỏi của ba mình. Hóa ra 5 năm đã trôi qua mà ông ấy vẫn nhớ đến người đó.

"Hai đứa chia tay?"

"Không ạ"

"Ta không cấm cản hai đứa. Chỉ cần con giữ đúng lời hứa với ta là được"

Thì ra, 5 năm trôi qua ông cũng chưa quên lời hứa đó. Thì ra, 5 năm trôi qua ông vẫn luôn xem trọng danh dự hơn con trai của mình. Yunho thầm nghĩ, trong đầu nhớ lại lần cãi nhau cuối cùng và cũng là lần lớn nhất trong thời gian anh và cậu yêu nhau.

--__--__--__--

"VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG THỂ CÔNG KHAI?"

"Jaejoong, anh giải thích với em việc này rồi mà. Ba anh không cấm chuyện anh và em nhưng đổi lại anh đã hứa sẽ không làm gì tổn hại đến danh dự của ba anh"

"Vậy với anh, yêu em là điều làm tổn hại danh dự sao?"

"Anh không có ý đó, nhưng ba anh lại nghĩ như vậy"

"Nếu như thế thì chúng ta không thể kết hôn sao?"

"Jaejoong à, luật pháp Hàn Quốc..."

"LẠI LÀ BỞI VÌ BA ANH LÀ THẨM PHÁN, BA ANH CHO RẰNG ĐÓ LÀ TỔN HẠI DANH DỰ NÊN CUỐI CÙNG LÀ KHÔNG THỂ ĐÚNG KHÔNG?"

Nhìn Jaejoong bỏ đi, Yunho định chạy theo nhưng lại nhìn thấy bạn của ba mình đang đứng gần đó nên chỉ có thể đứng nhìn cậu mà không làm được gì. 

Một mình từ trường trở về nhà, Yunho suy nghĩ về lời Jaejoong nói rất nhiều lần. Anh biết hai người con trai yêu nhau đương nhiên không phải là một chuyện xấu xa gì. Do đó anh mới mạnh gan mà hứa rằng sẽ không làm gì tổn hại đến danh dự của ba anh. Thế nhưng với một người bảo thủ và đầy định kiến như ông thì đồng tính là một vết nhơ không thể nào xóa được.

Bước vào nhà, Yunho chuẩn bị mọi tinh thần để bị đánh khi quyết định nói với ba mình chuyện sẽ công khai. Tuy nhiên thái độ của ông làm anh cảm thấy còn hơn bị đánh chết. Ông không hề tức giận, không hề nổi nóng, chỉ đơn giản là gấp tờ báo lại và nói

"Đừng quên lời hứa của con"

Sau 5 năm, Yunho thực sự đã không quên lời hứa của mình nhưng ông Jung lại quên mất rằng ông có một đứa con trai.

--__--__--__--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro