1.4 Người yêu không bao giờ cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ thế mà qua đi, cho đến bây giờ anh và cậu cũng đã ở cùng nhau được hơn 3 tháng. Ban ngày anh đi làm, cậu ở nhà. Ban đêm có khi thì chỉ đơn giản là yên lặng nằm ngủ, có khi thì cuồng nhiệt làm tình, có khi thì ôn lại những chuyện hồi trước.

Những đêm như thế, cả hai kể chuyện từ Đông sang Tây, chuyện gì cũng kể, những chuyện bé tí tẹo ví dụ như anh điểm cao hơn cậu cũng được đem ra nói. Ấy vậy mà lần tạm biệt năm ấy tại sân bay thì chẳng ai đề cập đến.

Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.

Trong cuộc sống, mỗi người ai rồi cũng sẽ gặp rất nhiều người khác nhau, tiếp xúc trong một thời gian ngắn, đôi khi ở chung phòng, chia sẻ vài ba câu chuyện, rồi lại chia tay.

Gặp nhau rồi chia tay, đó là quy luật của cuộc sống. Cầm tay nhau, dặn dò vài câu giữ liên lạc nhé, dùng dằn mãi không chịu rời đi rồi sau đó tiếc nuối chào tạm biệt. Đó không phải là chuyện vẫn luôn xảy ra sao?

Nhưng mà, có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng điều mà khi đó chúng ta tiếc nuối thực sự là cái gì chưa? Tiếc nuối vì phải chào tạm biệt nhau, hay tiếc nuối vì một bữa tiệc vừa tàn.

Nói là quên nhưng rồi vẫn cứ nhớ, nói là nhớ nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại quên không còn dấu vết.

Đó chính là lòng người.

Đến tận bây giờ, khi đã ngồi được một lúc lâu trước tờ giấy trắng trên giá vẽ, Jaejoong đột nhiên hiểu rõ được điều đó.

Trong ký ức của cậu, anh của ngày xưa vẫn đẹp đẽ và hiện rõ ràng như mới chỉ là ngày hôm qua. Thế nhưng mỗi khi cậu cầm cọ vẽ, đưa lên trang giấy thì những ký ức đó đột nhiên trở nên mờ ảo. Rốt cuộc thì năm xưa, cậu đã quên điều gì? Đã bỏ lỡ điều gì?

Cậu thật lòng cũng không nhớ nữa.

Đứng dậy lấy ví tiền bỏ vào túi áo, cậu cuộn mình trong chiếc áo khoác lông yêu thích rồi bước ra ngoài, đi xe buýt đến công ty Luật - nơi anh đang làm việc.

Bắt gặp cô nhân viên nhàm chán với màn mở đầu muôn thuở, cậu nhanh chóng cắt ngang, sau đó đi thẳng lên tầng 8 mà không cần bất cứ giấy hẹn hay tập hồ sơ kiện tụng nào.

Đi đến trước cửa phòng, Jaejoong nhang chóng mở cửa

"Yunho, đến giờ nghỉ trưa rồi, anh có bận không, đi ăn với em?"

Cậu hồ hởi hỏi mà không để ý rằng trong phòng anh đang diễn ra một cuộc họp.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh, cậu khẽ cúi đầu xin lỗi rồi đóng cửa lại, đứng ngây ngốc ở phía ngoài đợi.

Nhớ lại tình huống lúc nãy, cậu tự trách mình khi chợt nhận ra là bản thân đã quên mất lời hứa của anh với ông Jung. Tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ một lúc lâu, cậu đột nhiên lại có một suy nghĩ khác.

Lời hứa đó là của anh vậy thì cậu cần gì phải nhớ.

Đúng vậy, cậu đâu cần phải nhớ.

"Cạch"

Tiếng cửa phòng mở ra vang lên, cậu quay đầu lại, nhìn thấy một cậu luật sư thực tập với bảng tên trước ngực, hình như là học năm 3. Cho rằng đó là việc không liên quan đến mình, cậu tự động trở lại trạng trái ngồi đợi.

"Anh với tiền bối Yunho là quan hệ gì vậy?"

Có ai nói rằng cậu rất ghét những người nhiều chuyện chưa?

"Anh không nói thì tôi cũng đoán ra rồi. Anh thích tiền bối đúng không?"

Là cả hai yêu nhau, đồ nhiều chuyện ạ.

"Xã hội Hàn Quốc không chấp nhận chuyện đồng tính nên tôi khuyên anh nên từ bỏ đi. Đừng làm hại tiền bối"

So với người nhiều chuyện thì cậu ghét những kẻ dạy đời hơn.

"Này cậu sinh viên năm 3. Cậu lấy tư cách gì mà khuyên tôi hả?"

"Tôi chỉ nói với anh sự thật thôi"

"BỐP!!!" - Jaejoong đưa tay đấm mạnh vào một bên má của tên sinh viên làm cậu ta ngã phịch xuống đất.

"SAO ANH LẠI ĐÁNH TÔI HẢ????"

Nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài hành lang, mọi người đàn họp bàn trong phòng đều chạy ra xem thử có chuyện gì.

"Đánh vì cậu dám nói tôi làm hại Yunho. Đồ ngu ngốc"

"Anh nên biết đó là điều mọi người đều nghĩ"

"Vậy thì tất cả đều ngu ngốc như nhau"

Vừa dứt lời, đưa ánh mắt nhìn anh đang đứng đó, cậu quay người bỏ đi.

Sau này khi nghĩ lại về chuyện này, cậu cũng không rõ vì sao khi đó cậu lại bỏ đi. Cậu chỉ biết rằng mình nhất quyết không thể ở lại.

Anh sẽ lên tiếng bênh vực cậu sao? Đó chỉ là chuyện trong mơ.

Anh sẽ thừa nhận mối quan hệ này trước mặt mọi người sao? Đó lại là một chuyện trong mơ khác.

Vậy hóa ra cậu lại trở thành kẻ yêu đơn phương sao?

Thế giới này thật nực cười.

--__--__--__--

Nhìn bóng dáng cậu rời đi. Trong lòng Yunho trở nên nặng trĩu.

Thôi được rồi, lần này anh không muốn lấy lời hứa ra làm lý do nữa. Lý do đó là gì chứ? Dù cho có chính đáng đến đâu thì không phải lại lần nữa để cậu đi sao? Không phải lần nữa đưa mối quan hệ này đến bên bờ vực thẳm sao?

"Cậu Lee. Cậu chọn người hướng dẫn khác đi. Tôi từ chối nhận cậu"

Anh vừa dứt lời thì tên sinh viên trở nên hoảng hốt

"Tiền bối, không lẽ anh vì chuyện vừa rồi mà..."

"Là một luật sư, cậu có biết tôn trọng người khác quan trọng như thế nào không? Tôi không muốn nhận một người ngay cả tố chất đó cũng không có."

Yunho tức giận nói rồi vội đi theo hướng cậu vừa rời khỏi. Vừa chạy, anh vừa cố nhớ lại xem vì sao bản thân cứ cố chấp giữ cái lời hứa ngu ngốc đó.

"Ta rất thất vọng về con"

Anh nhớ ba anh đã nói với anh như thế khi anh chỉ đứng thứ hai toàn trường.

"Ta rất thất vọng về con"

Anh nhớ ông đã nói với anh như thế khi anh chỉ đạt giải nhì cho cuộc thi của trường.

"Ta rất thất vọng về con"

Anh nhớ ông đã nói với anh như thế trong suốt những năm anh hiểu được lời ba mẹ anh nói.

Nhưng anh thì lại không thất vọng về ông.

Bởi vì anh biết có những ngày ông thức khuya vì những vụ án trọng điểm. Bởi vì anh biết cũng có những ngày ông hạ thấp danh dự của bản thân, nhận vài ba vụ án nhỏ để kiếm thêm ít tiền. Bởi vì anh cũng biết bờ lưng ấm áp của ông khi ông vội vã cõng anh đến bệnh viện giữa trời mưa.

Bởi vì anh biết nên anh không muốn làm ông thất vọng.

Do đó cho nên bây giờ, khi anh đang đứng giữa con phố tấp nập của Seoul hoa lệ. Anh đột nhiên cảm thấy hoang mang.

"Ta rất thất vọng về con"

Tin nhắn trên điện thoại của anh ghi như thế.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Cuộc gọi cho Jaejoong phát ra tiếng nói như thế.

Anh những tưởng 5 năm trôi đi, mọi việc sẽ có một lối thoát riêng. Ấy vậy mà bây giờ tất cả lại trở về như cũ.

Vô cùng ràng buộc, vô cùng cố chấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro