Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thể chìm trong một giấc mơ hoang đường suốt hai mươi năm, rồi đột nhiên một cơn sóng dữ xuất hiện trong giấc mơ đó, hất tung Tạ Thừa Đông khiến cậu không kịp trở tay.

Cánh tay đang ôm lấy Tạ Thừa Đông nhắc nhở cậu về trận cuồng nhiệt tối qua. Khung cảnh nóng bỏng như nước chảy không ngừng lướt qua tâm trí cậu, cơ thể ấm áp bên cạnh khiến cả người cậu như muốn bốc cháy. Cả người cậu đau nhức, không kìm được mà khẽ nhúc nhích, nhưng lập tức cánh tay đang vắt ngang trên người cậu liền siết chặt lại. Dư Lộ Diễn nhoài người qua, giọng nói khàn khàn thoả mãn sau khi được đánh chén thỏa thuê, pha lẫn chút lười biếng lúc mới dậy: "Ngủ thêm chút nữa đi.”

Hai người tựa đầu vào nhau, Tạ Thừa Đông cảm thấy tai mình tê dại cả đi vì lời nói của Dư Lộ Diễn. Cậu xoay người, đối diện với khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt của Dư Lộ Diễn. Mái tóc hắn rối bời, lúc tiến lại gần Tạ Thừa Đông còn nhìn thấy đôi hàng mi dài thậm chí có hơi cong cong của hắn. Cậu ngắm đến mức thất thần, đôi mắt kia từ từ mở ra, để lộ một vẻ thanh khiết hiếm có, phản chiếu khuôn mặt mờ mịt của Tạ Thừa Đông trong đó.

Dư Lộ Diễn rất thích biểu cảm này của cậu, khiến hắn có một loại cảm giác muốn một miếng nuốt cậu xuống bụng. Hắn đỡ Tạ Thừa Đông lên, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi cậu, thân mật như hai chú mèo dựa sát vào nhau.

Quan hệ hai người phát triển vượt bậc, Dư Lộ Diễn về nước hơn hai tháng, Tạ Thừa Đông lại lên giường với hắn lần nữa. Sau khi ở trong trạng thái ý thức rõ ràng cậu có hơi hoảng hốt, Dư Lộ Diễn cách một lúc lại hôn lên mặt cậu, mặc dù hai người đã trải qua hành động thân mật nhất, nhưng Tạ Thừa Đông nhất thời chưa thể quen với loại cưng chiều này, cậu hơi nhích ra, lưỡng lự nhìn Dư Lộ Diễn.

Dư Lộ Diễn nhẹ nhàng vuốt ve eo Tạ Thừa Đông, hắn lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu. Quả thật tối qua hắn đã nhân lúc Tạ Thừa Đông yếu ớt nhất mà dụ dỗ cậu, nhưng nếu đã xảy ra quan hệ hiển nhiên Tạ Thừa Đông không có cách nào chống chế. Tâm trạng hắn rất tốt mà ôm lấy cậu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, ra vẻ uất ức lắm: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm?”

Tạ Thừa Đông ngẩn ra, hai tai bị chà xát đỏ lên, giống như chỉ cần cậu gật đầu thì sẽ phụ lòng Dư Lộ Diễn. Cậu bối rối liếm đôi môi khô khốc: “Không phải…”

Vừa nói xong cậu càng thêm ngượng ngùng, đêm qua bị Dư Lộ Diễn thô bạo giày vò, đến nửa đêm cậu chịu không nổi xin tha. Lúc này giọng nói đều trở nên khàn đục sau một đêm phóng túng, người khác nghe thấy sẽ liền đỏ mặt.

Khoé môi Dư Lộ Diễn nhếch lên: “Bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?”

Mười ngón tay Tạ Thừa Đông cong lại, sau một lúc lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn mới ấp úng nói ra bốn chữ: “Quan hệ người yêu?”

Dư Lộ Diễn nghe vậy, ánh sáng trong mắt hiện ra, ái muội vuốt ve eo Tạ Thừa Đông. Hắn tiện đà nhìn thật sâu vào mắt cậu, hình như hắn rất thích hôn cậu, cũng không trả lời câu hỏi đó mà cùng với cậu môi lưỡi triền miên. Tạ Thừa Đông bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, kỹ thuật hôn của hắn rất cao siêu, thường khiến cậu không còn cách nào suy nghĩ nữa.

Hai người ở trên giường quấn quýt nửa giờ, Dư Lộ Diễn mới đồng ý tha cho Tạ Thừa Đông.

Thu dọn xong thì đã gần trưa, điện thoại Tạ Thừa Đông đã hết pin, cậu cắm sạc vào, mở máy, có vài tin nhắn gửi đến.

Trong đó khiến cậu đau đầu nhất chắc chắn chính là Chung Kỳ.

Chung Kỳ hẹn cậu gặp mặt.

Tạ Thừa Đông nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, lông mày nhíu lại thật sâu. Trước kia Chung Kỳ rất hiếm khi hẹn cậu ra ngoài, nếu không phải cậu chủ động trước thì lần lâu nhất hai người không gặp mặt nhau là ba tháng trời. Nhưng từ khi y biết Dư Lộ Diễn tiếp cận, Chung Kỳ lại ba lần bốn lượt hẹn cậu.

Từ sau khi Dư Lộ Diễn quay về nước, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Ngực Tạ Thừa Đông thắt lại, giống như ăn phải một lọ giấm chua, thực sự không thoải mái chút nào. Cậu không cách nào làm ngơ với Chung Kỳ, nhưng chuyện tới bây giờ, cho dù cậu còn thích Chung Kỳ cũng muốn hoàn toàn buông bỏ y.

Cửa phòng tắm hé mở, Tạ Thừa Đông vô duyên vô cớ chột dạ tắt điện thoại. Dư Lộ Diễn mặc quần áo của cậu, tóc ướt sũng còn đọng nước, cầm cái khăn lau vài lần cho xong. Hắn bảo Tạ Thừa Đông đi tới, nhìn vào điện thoại cậu, đăm đăm nhìn khuôn mặt Tạ Thừa Đông, nói thẳng ra: “Chung Kỳ à?”

Tạ Thừa Đông suy nghĩ, không gạt Dư Lộ Diễn mà thành thật gật đầu: “Cậu ấy muốn gặp tôi.”

Dư Lộ Diễn ngồi xuống bên người Tạ Thừa Đông lau tóc: “Cậu thì sao, muốn đi không?”

Tạ Thừa Đông rối bời: “Tôi không biết.”

Dư Lộ Diễn trầm ngâm trong chốc lát, thực ra hắn cũng không muốn xé rách lớp mặt nạ với Chung Kỳ. Hai nhà Dư Chung lúc làm ăn thỉnh thoảng sẽ qua lại với nhau. Nếu hai người làm mọi việc trở nên quá căng thẳng, chắc chắn sẽ trở thành phiền toái với Dư Lộ Diễn. Hắn yên lặng đánh giá Tạ Thừa Đông đang thiểu não, cân nhắc một hồi, cuối cùng cảm thấy vì một Tạ Thừa Đông mà trực tiếp xung đột với Chung Kỳ không phải là một việc lý trí, nên hắn không tỏ thái độ.

Tạ Thừa Đông cũng không để ý Dư Lộ Diễn. Cậu nghĩ đến phản ứng của Chung Kỳ sau khi biết được chuyện của mình và Dư Lộ Diễn, không khỏi bực dọc không thôi. Nhưng cậu không thể một mực trốn tránh, ngày nào đó Chung Kỳ sẽ biết, vì thế vẫn đồng ý với lời mời của Chung Kỳ.

Tạ Thừa Đông lo lắng bất an cả ngày, rất nhanh đã tới thời gian gặp mặt y. Vừa ra đến trước cửa, cậu đặc biệt quấn một chiếc khăn quàng cổ, che lại những dấu vết tối qua mà Dư Lộ Diễn để lại.

Mùa đông gió lạnh đến mức không chịu nổi, Tạ Thừa Đông bị gió thổi run lập cà lập cập.

Hai người hẹn ở quán ăn thường tới, lúc Tạ Thừa Đông đến Chung Kỳ đã ở đó. Từ xa nhìn lại, dáng vẻ ưu nhã tự đắc kia đang cầm thực đơn xem. Chung Kỳ rất hút mắt, từ lúc học đại học người ở bên cạnh y luôn xuất hiện không ngớt. Không chỉ đơn giản bởi vì gia thế, Tạ Thừa Đông đã từng thấy cách thức người ta theo đuổi y, nói là vung tiền như rác cũng không quá. Không theo tán đổ được Dư Lộ Diễn là bởi vì thứ Dư Lộ Diễn có Chung Kỳ đều có. Dư Lộ Diễn chướng mắt, Chung Kỳ lại không bằng lòng bỏ ra chân tâm đối tốt với hắn, đổi lại y là người đẩy Tạ Thừa Đông ra.

Sự tình đi đến bước đường hôm nay Chung Kỳ là nguyên tố đóng góp không nhỏ. Từ một mặt nào đó mà nói, chính y là người đã đẩy Tạ Thừa Đông vào trong lòng Dư Lộ Diễn.

Tạ Thừa Đông hít sâu một hơi mới đi đến chỗ Chung Kỳ. Ngay khi cậu đứng lại, Chung Kỳ chỉ ngước mắt nhìn cậu một cái, sau khi cậu ngồi xuống Chung Kỳ mới bỏ thực đơn xuống, bảo người phục vụ lại, gọi món, xong xuôi mới chú ý đến Tạ Thừa Đông.

Trước kia Chung Kỳ mà chăm chú nhìn như vậy sẽ khiến cậu được yêu mà lo, nhưng giờ phút này cậu chỉ cảm thấy hoảng loạn. Vì để che giấu sự bất an của mình cậu bưng đồ ăn lên húp một miếng, có điều ăn gấp quá nên bị nóng. Cậu đau đến mức cau mày, nghe thấy Chung Kỳ nói: “Người bận bịu như cậu đây rốt cuộc cũng có thời gian đến gặp tôi rồi sao?”

Lời mở đầu quái gở làm Tạ Thừa Đông biết đêm nay khó lòng thoát khỏi sự chất vấn của Chung Kỳ. Đầu lưỡi cậu vẫn nhói lên đau đớn, miễn cưỡng nở một nụ cười với y: “Đừng nói đùa nữa mà.”

Đôi mắt đào hoa đa tình của Chung Kỳ lúc này lại chẳng chứa chút tình ý nào. Sắc mặt y nghiêm túc, hệt như Tạ Thừa Đông thiếu y một món nợ lớn. Y lạnh lùng nói: “Cậu thân thiết với Dư Lộ Diễn quá nhỉ.”

Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch.

Cổ họng Tạ Thừa Đông nghẹn ứ, nụ cười vất vả lắm mới tạo ra được rất mau đã hạ xuống. Cậu nhìn Chung Kỳ, trái tim truyền đến cơn đau lâm râm, sau một lúc lâu cậu mới có thể lên tiếng: “Chung Kỳ, cậu còn thích Dư Lộ Diễn sao?”

Chung Kỳ bị câu hỏi hiếm thấy này của cậu làm cho sững sờ. Bình thường Tạ Thừa Đông chỉ hỏi chuyện của y, đây là lần đầu tiên thẳng thắn nói ra chuyện này. Chung Kỳ cảm thấy Tạ Thừa Đông có chỗ nào đó khác lạ, trước giờ y luôn biết Tạ Thừa Đông thích mình, mặc dù không còn chấp nhất phải có được Dư Lộ Diễn, nhưng y cũng không kìm được muốn đuổi cùng giết tận nhuệ khí của Tạ Thừa Đông: “Nếu không thì sao?”

Y cân nhắc nhìn Tạ Thừa Đông, muốn nhìn thấy biểu cảm vẫn luôn vì y mà lo lắng trong quá khứ, không kìm được mà thêm mấy câu: “Chẳng lẽ tôi lại thích cậu à?”

Những lời này hoàn toàn phá vỡ những phân vân cuối cùng trong lòng Tạ Thừa Đông. Trái tim trống rỗng của Tạ Thừa Đông ào ạt chảy máu, Chung Kỳ là người cậu không muốn tổn thương nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Chung Kỳ có thể vui vẻ, cái gì cậu cũng có thể làm, đến cả tôn nghiêm của bản thân cũng không cần. Cậu cho rằng có thể dâng cho Chung Kỳ những gì mình trân quý và yêu thích nhất, cho dù Chung Kỳ không thích cậu cũng sẽ đối xử với cậu khác biệt một chút…Nhưng giờ đây cậu đã biết bản thân quá sai lầm, tình yêu của cậu trở thành vốn có sẵn Chung Kỳ muốn làm gì thì làm, trở thành thanh kiếm sắc bén mà Chung Kỳ đâm vào cậu, sự trả giá hai mươi năm qua của cậu biến thành trò cười.

Tạ Thừa Đông đau đến mức cả người run rẩy, nhưng hơn hết là sự thất vọng với Chung Kỳ, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Chung Kỳ không nhìn thấy nỗi buồn của cậu sao?

Tạ Thừa Đông nỗ lực nuốt cảm giác chua xót xuống, cậu cũng muốn hoà một ván với Chung Kỳ, để cho Chung Kỳ nếm phải cảm giác thất bại là như thế nào.

Vành mắt Tạ Thừa Đông đỏ hồng, như mắc nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi và Dư Lộ Diễn đã hẹn hò rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro