Chương 17 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Enji giới thiệu Katsumi với mọi người trong gia đình gã.

xxx

"Anh chắc chứ?" Keigo băn khoăn nhìn gã.

Enji nhìn Katsumi mà không ngẩng lên nhìn cậu, gã lặng lẽ ngắm nhìn Katsumi đang say ngủ trong vòng tay mình. Sau cùng gã lên tiếng, "Ừ, họ nên biết mà."

Keigo nhìn hai người trước mắt, họ đã bàn về chuyện này trước đây nhưng kết luận luôn là 'Để sau đi.' Nhưng đây là điều mà họ cần phải làm, vậy nên cậu gật đầu, "Được thôi, anh muốn khi nào?"

"Cuối tuần này, tôi sẽ nhắn tin cho Fuyumi," Enji rời giường và đặt Katsumi vào trong nôi. Gã đắp chăn cho bé rồi lấy điện thoại trong túi quần. Enji nhắn cho Fuyumi về kế hoạch và cô nhanh chóng đồng ý, vậy nên gã quay sang chỗ Keigo, "Con bé đồng ý rồi và nói rằng mình sẽ thông báo cho mấy đứa còn lại."

Keigo đứng lên để ôm gã, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi Enji."

Enji gật đầu và vòng tay ôm cậu.

xxx

Keigo đứng trước gương, đây là chiếc áo thứ tư mà cậu mặc thử nhưng cậu vẫn không hài lòng. Cậu cởi nó ra và tìm kiếm tủ quần áo của họ một lần nữa. Cậu nghe thấy tiếng Enji bước vào, gã ngay lập tức chú ý tới Keigo đang bán khỏa thân và đống áo phông vương vãi trên sàn nhà.

"Sao vậy em?" Enji hỏi.

Keigo quay lại nhìn gã, trong tay cầm một chiếc áo, "Điên mất thôi! Em cần một cái áo thật rộng để che ngực của mình," cậu ôm lấy bầu ngực nhỏ và ước rằng chúng biến mất nhưng bác sĩ dặn rằng chúng sẽ nhỏ lại sau tám tháng.

"Ổn mà, họ sẽ hiểu sinh con đòi hỏi những chuyện gì."

"Nhưng không áp dụng với đàn ông!" Cậu ném áo trở lại tủ rồi cầm lên một cái khác. Nó có màu xanh nhạt, hơi lớn so với khổ người hiện tại của cậu. Cậu mặc nó vào và nhìn vào gương.

"Đẹp đó!" Enji nói.

Cậu quay lại và nhảy lên trước mặt người đàn ông rồi nhoẻn miệng cười, "Được rồi, em sẽ mặc cái này," cậu cầm lấy áo lót chống thấm sữa, mặc nó vào và dễ dàng tròng vào chiếc áo xanh nhạt ban nãy. Nó hoàn hảo che đi dáng người của cậu, vậy nên cậu quyết định mình sẽ mặc nó.

Cậu nhìn Enji trong giây lát, chiêm ngưỡng chiếc quần jean sẫm màu ôm chân cùng chiếc áo sơ mi cài cúc xanh nước biển ôm lấy nửa người trên của gã.

Keigo để gã ở đó và đi tới phòng ngủ để đón Katsumi đang chơi với món đồ chơi nho nhỏ trong nôi của cô bé. Bé phát ra âm thanh phản đối nho nhỏ, Keigo khẽ đung đưa cô nhóc, "Không sao đâu, bây giờ con cần phải đi thay đồ nhé," cậu đi tới tủ quần áo nhỏ của cô bé và mở ngăn chứa váy ra.

"Hừmmmm," cậu ngẫm nghĩ. "Enji! Katsumi nên mặc váy hay áo phông và quần đùi đây?"

Im lặng... và rồi, "Váy đi."

Keigo mỉm cười, họ thường không mặc váy cho bé vậy nên con bé chỉ có vài chiếc váy đẹp. Cậu nhìn qua tủ quần áo rồi chọn chiếc váy màu vàng xinh đẹp. Cậu bế bé ra bàn thay đồ và nhanh chóng thay tã cho em bé. Sau đó cậu để con bé ngồi dậy và mặc váy cho bé, cẩn thận cho đôi cánh đỏ nhỏ xinh qua cái lỗ ở sau lưng váy.

Khi cô bé đã mặc lên mình chiếc váy xinh đẹp, Katsumi ngẩng lên nhìn Keigo, đôi mắt hổ phách gặp đôi mắt hổ phách. Katsumi vui vẻ khúc khích khiến Keigo cũng phải bật cười. Sau đó cậu lấy lược để chải mái tóc đỏ ngắn ngủn của cô bé. Bé nhăn nhó khi cậu làm vậy, không vui trước chuyển động của phụ huynh mình. Enji rời tủ quần áo và dừng lại khi nhìn thấy hai người trước mặt. Gã thoáng mỉm cười trước cảnh tượng nọ, Katsumi ngồi ở đó, ê a không biết là vì hạnh phúc hay tức giận khi Keigo toe toét chải tóc cho em bé.

Cánh của Keigo giật giật và cậu dừng lại, quay về phía sau để bắt gặp Enji. Cậu mỉm cười và bế Katsumi lên rồi đi tới chỗ Enji. "Nhìn con bé xinh không anh?"

Enji mỉm cười gật đầu, rồi cúi xuống hôn lên trán em bé rồi thái dương của Keigo. Gã thì thầm, "Cả hai đều rất xinh đẹp."

Keigo sững sờ, mặt đỏ ửng.

Trước khi cậu kịp lên tiếng, chuông cửa vang lên. Enji lùi lại và Keigo nói sơ qua kế hoạch của họ lần nữa, "Vậy là anh sẽ chào hỏi họ và đưa họ tới bàn ăn, rồi thông báo cho họ về chuyện này?"

"Đúng vậy, và sau đó tôi sẽ gọi em."

Keigo nắm tay Enji bằng tay rảnh của cậu và khẽ siết. Cậu mỉm cười dịu dàng, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Enji thoáng mỉm cười, rồi buông tay.

Gã rời phòng ngủ của họ, đi qua hành lang và xuống lầu rồi đi tới cửa trước. Gã mở cửa và gặp Fuyumi, Natsuo và Shouto.

Fuyumi lên tiếng đầu tiên, "Chào cha!"

"Chào mấy đứa," gã mở rộng cửa để họ tiến vào. Từng người một tháo giày và tiến vào nhà. "Phòng ăn nằm ở cửa bên trái." Enji nói.

Họ gật đầu rồi đi vào phòng ăn. Enji đóng cửa rồi theo sau họ. Thức ăn đã bày sẵn trên bàn, Keigo và Enji chọn cách gọi đồ ăn thay vì xuống bếp. Khi họ an vị trên ghế ngồi, Fuyumi hỏi, "Hawks đâu rồi ạ?"

Natsuo tò mò nhìn xung quanh rồi gật đầu, Shouto không có phản ứng gì.

Enji thoáng lo âu, "Đó là... chuyện mà cha muốn nói hôm nay."

Fuyumi lo lắng nhíu mày, "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Cha muốn nói với các con một chuyện, nhưng mấy đứa có thể không cần phải chấp nhận nó," Enji đứng dậy và đi về phía cửa dẫn tới phòng khách. Mọi người lặng lẽ quan sát gã.

Enji hướng lên lầu gọi, "Keigo, xuống đi em."

Enji quan sát khi Keigo xuất hiện cùng với Katsumi, cả hai đi ra hành lang rồi bước xuống cầu thang tới chỗ Enji. "Sẵn sàng chưa?" Enji thì thầm.

Keigo nghiêm túc gật đầu.

Những người trong phòng ăn quan sát Enji rời khỏi tầm mắt họ, sau đó Keigo tiến vào... và bế một đứa bé. Họ sốc toàn tập, Fuyumi đưa tay lên che miệng còn Natsuo và Shouto há hốc mồm.

"Đây là Katsumi," Enji nói. "Con gái của cha và Keigo... em gái của mấy đứa, nếu các con muốn gọi như vậy."

Keigo đứng yên ở cửa cùng với Katsumi và nở nụ cười lo lắng. Katsumi lặng lẽ ngắm nhìn căn phòng.

Fuyumi, Natsuo và Shouto nhìn nhau, thầm hỏi những người còn lại biết về chuyện này không. Nhưng quả thực họ hoàn toàn mù tịt về nó. Fuyumi lên tiếng đầu tiên, "L-làm sao mà chuyện này lại xảy ra vậy?"

Enji nhìn Keigo, thầm hỏi ai là người nên lên tiếng trả lời cô.

Keigo nói, "Một nhóm người muốn tạo ra một anh hùng ưu tú và sản xuất huyết thanh khiến tôi có khả năng thụ thai. Chúng tôi đã ngăn chặn họ, và giờ chúng tôi có Katsumi."

Natsuo bối rối nói, "Thụ thai?"

Keigo gật đầu, "Tôi đã mang thai Katsumi."

Ánh nhìn ghê sợ xen lẫn tò mò hiện hữu trên gương mặt Natsuo, cậu im lặng trong giây lát và Shouto mù mờ nói, "Trông anh không có vẻ giống người mang thai khi em đi thực tập."

Keigo ngượng ngùng cười, "Áo khoác của anh khá rộng, và khi bụng lớn hơn, anh ở nhà hoặc mặc đồ để che nó lại."

"Cha, Hawks, làm ơn hãy ngồi xuống," Fuyumi ra hiệu và cặp đôi ngồi xuống.

Fuyumi nhìn Katsumi, "Bé mấy tuổi rồi ạ?"

"Sáu tháng," Enji nói.

Fuyumi gật đầu rồi nhỏ giọng hỏi, "Con bế em được không?"

Keigo gật đầu, "Hãy cẩn thận với đôi cánh nhỏ của con bé," cậu dịu dàng trao em bé cho Fuyumi. Katsumi khẽ rên rỉ rồi đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro của Fuyumi. Katsumi nhìn cô với vẻ tò mò khiến Fuyumi nhoẻn miệng cười, "Cuối cùng thì mình cũng có em gái." Cô đưa một ngón tay cho Katsumi nắm, cô nhóc tò mò nắm lấy tay cô. "Ngoài mái tóc ra, em ấy trông giống Hawks nhiều hơn," cô bật cười.

"Làm ơn hãy gọi tôi là Keigo."

Fuyumi ngờ vực ngẩng lên nhìn cậu, "Cậu chắc chứ?"

"Cô rất tốt với tôi, hiện tại chúng ta đã là một gia đình. Vậy nên mọi người hãy gọi tôi là Keigo." Cậu đưa mắt nhìn mọi người ngồi ở bàn.

Fuyumi gật đầu và nở nụ cười rạng rỡ, "Đương nhiên rồi Keigo!"

Katsumi lại ngúng nguẩy đòi hỏi sự chú ý, "Đây đây, em dễ thương quá đó!" Fuyumi thốt lên và quay sang nhìn Shouto, "Có vẻ như ai đó bị chiếm ngôi bé cưng trong nhà rồi."

Cơ mặt của Shouto hơi giật giật, như thể đang bĩu môi.

"T-Tôi bế con bé được không?" Natsuo lặng lẽ hỏi.

Keigo gật đầu, "Được."

Fuyumi bế em bé một lúc nữa rồi đứng dậy và vòng qua bàn đi tới chỗ Natsuo, "Cẩn thận với cánh của em đó," cô nói khi dịu dàng trao Katsumi cho cậu.

"Vâng vâng," Natsuo càu nhàu, "Em nghe Keigo nói rồi mà."

Katsumi ngẩng lên nhìn một đôi mắt lạ lẫm nữa.

"Con bé thường im lặng như thế này khi gặp người lạ sao?" Fuyumi hỏi.

"Con bé chưa gặp nhiều người lắm," Enji đáp, "Con bé khá trầm, nhưng hoạt bát hơn với những người mà con bé biết."

Fuyumi gật đầu, "Còn ai nữa ạ?"

"Mirko," Keigo trả lời.

Fuyumi gật gù còn Shouto lên tiếng, "Đó là anh hùng hạng năm đúng không?"

"Đúng vậy."

Katsumi nâng tay và khẽ vỗ vào má Natsuo khiến cậu bật cười.

Shouto nhỏ giọng hỏi, "Em... bế em ấy được không."

Natsuo nhìn cậu, "Chờ anh một chút."

Shouto lặng lẽ gật đầu.

Enji mỉm cười trước cảnh tượng đầm ấm này, trước sự chấp thuận của lũ nhóc với thành viên mới trong gia đình. Keigo nhìn Enji và thấy nụ cười của gã. Cậu cũng mỉm cười và nắm tay gã, khẽ siết lấy nó khi Enji quay sang nhìn cậu.

Natsuo nhìn Katsumi lần cuối, cô bé tò mò nhìn cậu rồi cậu cẩn trọng trao Katsumi cho Shouto. Shouto trống rỗng nhìn bé, Katsumi nhìn cậu với ánh mắt tương tự. Cả hai căng thẳng nhìn đối phương như thể đang đọ mắt.

"Em thử cười đi Shouto," Fuyumi khuyên cậu.

Shouto nở nụ cười cứng nhắc khiến Katsumi bối rối rồi òa khóc. Shouto vụng về hoảng hốt bế em bé khi Keigo nhanh chóng đứng dậy, vòng qua bàn để ôm Katsumi. Cậu ôm cô bé vào lòng và nhỏ giọng dỗ dành.

Enji nói, "Không phải lỗi của con, Shouto."

Shouto gật đầu nhưng nom có vẻ rất thất vọng.

Keigo đưa Katsumi về chỗ ngồi của cậu, đặt con bé ngồi lên đùi mình.

"Con hạnh phúc cho cả hai người," Fuyumi nói. "Chúc mừng hai người," cô mỉm cười chân thành.

Natsuo đồng tình, "Chúc mừng."

Shouto gật đầu.

"Cảm ơn các con," Enji nói. "Điều đó có ý nghĩa rất lớn với cha."

Keigo gật đầu, "Cảm ơn mọi người, giờ thì hãy dùng bữa nào."

Mọi người lấy bát đĩa và bắt đầu gắp đồ ăn. Keigo cũng cho Katsumi một cái bát nhỏ và cho cô bé ăn trước. Cậu chỉ cho bé ăn vài lát thịt mỏng rồi ăn phần của mình. Enji hỏi những người khác, "Trường lớp và công việc của mấy đứa thế nào?"

"Chỗ làm tốt lắm ạ," Fuyumi nói, "Hiện tại con đang dạy tách lớp! Quá trình khá chậm rãi nhưng con vui lắm."

Enji gật đầu.

Fuyumi ngẩng lên nhìn Natsuo, ngụ ý bảo cậu lên tiếng. Cậu nhìn cô và chậm rãi nói, "Trường học rất tốt... Bạn gái của tôi có công việc bán thời gian và em ấy rất hài lòng về chuyện này."

"Thật tốt," Enji nói, sẵn lòng nghe thêm về chuyện của Natsuo. "Con bé là người thế nào?"

"Em ấy là một cô gái tốt. Chúng tôi đang tìm một căn hộ để sống cùng nhau."

Enji định hỏi cậu đang tìm nhà ở quận nào nhưng kiềm lại câu nói. Thay vào đó gã hỏi, "Ở trong hay ngoài thành phố vậy?"

".... Nội thành, vì công việc của em ấy."

Enji và Keigo gật đầu.

Fuyumi nhìn Shouto vẫn đang quá im lặng và hỏi, "Trường học thế nào?"

"Ổn." Cậu đáp và ăn thêm mì.

Fuyumi mỉm cười, "Lượng kiến thức vẫn ổn chứ? Em có cần phải thực tập hay tham dự những hoạt động ngoài trường lớp không?"

Shouto dừng lại và trả lời từng câu hỏi, "Chuyện học của em vẫn ổn, em không suy nghĩ nhiều về công việc ngoài trường lắm."

"Con nên tới chỗ cha thực tập nhiều hơn." Enji nói.

Shouto nhìn gã và gắp thêm đồ ăn.

Keigo bật cười và huých vai Enji, "Thằng bé từ chối anh kìa."

Enji dùng nửa con mắt nhìn cậu, quyết định ngó lơ lời bình của Keigo và gắp thêm thức ăn.

Katsumi ê a, với tay đòi hỏi chỗ đồ ăn trên bàn. Keigo nắm tay bé và dịu giọng nói, "Không ăn nữa, con ăn đủ rồi."

Katsumi hờn dỗi nhìn cậu rồi gục mặt vào ngực cậu. Keigo bật cười và bắt gặp ánh mắt của Fuyumi. "Ôi ngọt ngào quá Keigo."

"Không đâu," cậu nói, "Tôi nghĩ con bé vừa chùi hết thức ăn lên áo mình." Cậu nở nụ cười xuề xòa. "Và có vẻ con bé mệt rồi."

Fuyumi bật cười và Keigo quay sang nói với Enji. "Em nghĩ mình nên cho con bé đi ngủ."

Enji gật đầu, "Tôi đưa con lên tầng nhé?"

"Không, anh ở lại đi, để em lo." Keigo hôn má gã và đứng dậy. Cậu nhìn những người còn lại và mỉm cười, "Cảm ơn mọi người."

Họ nhìn nhau và Keigo rời khỏi phòng để đưa Katsumi đi ngủ. Cậu mỉm cười khi bước lên cầu thang và lắng nghe tiếng trò chuyện sôi nổi ở phòng ăn. Cậu quá đỗi hạnh phúc vì mọi người đã chấp nhận cậu và Katsumi.

-FIN-

Cuối cùng cũng hoàn rồi *tung bông*

Chào mọi người, mình là Di Di, translator của chiếc longfic 17 chương này ^^ Truyện bắt đầu đăng tải vào ngày 8/8/2021, đến bây giờ là hơn một tháng, 10/8/2021, đã được gần 1k views. Thành thực mà nói, mình không nghĩ một đứa flopu như mình lại có thể nhận được nhiều sự chú ý như vậy *xấu hổ* Vậy nên cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian vừa qua, từng comment cùng lượt vote của các bạn, mình đều trân trọng hết mức ❤

Mình là người khá nhạy cảm, từng bộ truyện mà mình dịch, mình đều dành hết tình yêu và công sức để truyền tải nội dung của truyện tới mọi người, do vậy cũng chưa từng nghĩ tới việc drop lưng chừng cả. Mình luôn muốn OTP của mình được hạnh phúc, cụ thể ở đây là Enji và Keigo. Câu chuyện của họ vẫn sẽ tiếp diễn, chỉ khác là với mỗi người sẽ có một suy nghĩ khác nhau mà thôi. Với mình, mình nghĩ rằng họ sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, cùng nuôi dưỡng và giáo dục Katsumi thành một thiếu nữ vừa mạnh mẽ, vừa tinh tế lại hiểu chuyện. Thi thoảng họ sẽ có vài bất đồng nhỏ, nhưng nhanh chóng hòa giải và an ủi nhau, bởi họ là một gia đình mà.

Cả tuần nay mình có chút stress vì chuyện học hành, nên mình hơi buồn một chút xíu, cộng thêm hôm nay là ngày kết thúc truyện nữa, khi gõ những dòng này mắt mình hơi rơm rớm một xíu rồi 😆

Lời kết: Thực sự cảm ơn tất cả mọi người, nếu không vì mọi người, có lẽ cũng không có ngày hôm nay của mình. Mình sẽ cố gắng dành thời gian để dịch thêm nhiều truyện hay của họ nữa, bởi mình yêu họ quá mà XD Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình nhé! 💕

Thân ái,

Di Di




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro