Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Chương này có tình tiết khá giống với chương 1 của 'Mái ấm mới, khởi đầu mới' (>90%). Tác giả chỉ thêm một vài chi tiết để khớp với cốt truyện chính.

Summary: Enji cuối cùng cũng mở lòng với Keigo về quá khứ của gã.

xxx

Enji nặng nề dựa vào thành cửa, quan sát Keigo đang thay tã cho con gái của họ trên sàn phòng ngủ.

Keigo thành thục thay tã cho Katsumi. Cậu đặt những miếng dính vào đúng chỗ, rồi quay ra nhìn Enji, nở nụ cười dịu dàng. "Anh có thể tới đây mà Enji."

Enji quay đi chỗ khác và từ chối lời mời của người nọ. "Không."

Keigo quay lại với con gái họ, cô bé đã vài tháng tuổi nhưng Enji vẫn trúc trắc trong việc quan tâm tới cô bé. Keigo không trách gã, vậy nên cậu vẫn nhoẻn miệng cười và dịu dàng bế em bé đang ngủ say lên. Khi cậu lúng túng đứng dậy, đôi mắt vàng của Katsumi lim dim mở ra. Cô bé bối rối nhìn quanh quất và chuẩn bị khóc. Keigo xoa xoa mái tóc đỏ ngắn ngủn và vỗ về cô bé. Ngay lập tức bé bình tĩnh và nhắm mắt lại. Keigo bế em bé tới chỗ Enji. Cậu huých gã và gọi, "Enji."

Người đàn ông vẫn không chịu nhìn cậu. Cậu bế Katsumi bằng một tay và cẩn trọng đưa tay còn lại tới hai tay khoanh trước ngực của Enji, gỡ ra và nắm lấy tay gã. "Bế con bé đi."

Cuối cùng Enji cũng nhìn cậu, rồi từ từ hạ tầm mắt xuống Katsumi. Gã chậm rãi nâng tay và cố định chúng giữa Katsumi và Keigo. Gã cẩn trọng bế em bé lên như thể cô bé được làm từ sứ. Em bé cựa quậy và khẽ kêu lên trước khi lại an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Enji nhìn xuống bé, và mọi kỉ niệm không mấy dễ chịu trong quá khứ ập đến. Gã nhanh chóng chuyển cô bé về phía Keigo và lắc đầu, "Không," trước khi khoanh tay lại.

Keigo mỉm cười nhạt nhòa. "Không sao đâu," cậu bế Katsumi bằng một tay và nâng tay còn lại xoa mặt của Enji. "Ổn mà."

Trong giây lát, Enji cảm nhận gã đang vô thức đòi hỏi sự đụng chạm của cậu trước khi rụt lại và rời khỏi phòng.

Keigo quan sát gã đi qua hành lang rồi nhanh chóng xuống cầu thang.

Cậu quay lại nhìn Katsumi khi Enji biến mất khỏi tầm mắt của mình. "Ổn mà, cha sẽ quay lại thôi," cậu dịu dàng vỗ về khiến bé cựa quậy nhưng không tỉnh giấc. Keigo quay lại phòng của họ và đặt em bé vào cái nôi nhỏ bên cạnh giường của hai người.

Cậu ém chăn cho bé, đảm bảo rằng con bé nằm trong tư thế thoải mái và đắp kín chăn. Cậu quay lại và đặt một chiếc lông vũ của mình lên tủ đầu giường ngăn cách giường của cậu và Enji với nôi của cô bé. Ánh sáng của chiếc lông cũ chiếu sáng cho con đường của cậu tới cửa phòng ngủ và cậu dựa theo trí nhớ đi qua hành lang tối tăm rồi xuống phòng khách dưới tầng. Thông qua tấm kính ngăn cách phòng với ngoài hiên cậu có thể thấy Enji. Cậu mở cửa ngay lập tức được chào đón bởi làn gió đêm dịu mát. Cậu đi tới và ngồi kế bên Enji. Keigo cảm nhận sự căng thẳng tràn ngập bầu không khí và nghĩ rằng cậu không nên phá vỡ nó. Trong giây lát, Keigo giữ im lặng. Cậu ngắm nhìn Enji, ngắm nhìn xương hàm góc cạnh, nhìn lên đôi mắt xanh sáng ngời cùng mái tóc đỏ rực. Katsumi thừa hưởng màu tóc rực rỡ của gã và chính điều đó khiến trái tim Keigo rung rinh mỗi khi nhìn thấy nó. Mỗi khi nhìn thấy sắc đỏ nọ, cậu lại nhớ rằng họ có một đứa con cùng nhau. Keigo lại nhìn xuống mắt của Enji và thấy người đàn ông ngẩng lên nhìn những vì sao và làm theo gã.

Một lúc lâu sau, Enji lên tiếng, chất giọng trầm cất lên, "Tôi không phải... là một người cha tốt với những đứa con của mình," Keigo nhìn gã, đợi gã tiếp tục. Cậu đã từng hỏi ngọn ngành chi tiết quá khứ trước kia của Enji, nhưng gã luôn từ chối nói cho cậu. Bây giờ chính là lúc gã mở lòng với cậu sao?

"Cuộc hôn nhân trước của tôi chỉ nhắm tới sức mạnh, và để tạo ra những đứa trẻ xuất chúng hơn All Might." Enji khẽ nhún vai và hít một hơi thật sâu, "Tôi đã quá mải mê vào công việc để trở nên ưu tú, để trở thành số một!" Giọng gã lớn dần và bất ổn khi gã tiếp tục, "Nếu chúng trở nên yếu đuối, chúng sẽ trở thành kẻ thất bại trong mắt tôi. Đứa cả là một trong số đó, nhưng..." gã lắc đầu, "Tôi đã bảo Rei rằng chúng tôi sẽ có con cho tới khi đạt được đến sự hoàn hảo..." Gã ngừng lại và nghĩ, lựa chọn từ ngữ và rồi hổ thẹn cúi gằm đầu, "Một chiến binh, thứ vũ khí, lựa chọn tốt nhất, chào đời." Gã thấp giọng. "Đó là Shouto," gã hít vào, "Và tôi không hề tử tế... với chúng," gã quay đi chỗ khác. "Tôi chỉ sợ một lần nữa, bản thân sẽ trở thành... con quái vật đó..." Gã cúi đầu, hít vào và nhìn sang Keigo. Cậu có thể nhìn thấy vẻ kinh hoàng vương trong ánh mắt người nọ. "Tôi không muốn đổi xử với em như vậy," Enji nâng tay vuốt ve mặt Keigo. "Không muốn đối xử với cả hai người như vậy."

Biểu cảm của Keigo trở nên mềm mại hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cậu suy ngẫm, cẩn trọng lựa chọn ngôn từ. "Anh không phải con người đó nữa, Enji."

Enji mở miệng để phản bác, nhưng Keigo cắt ngang gã, "Anh không còn là gã đàn ông đó nữa," cậu lặp lại, "Hiện tại, anh là người hùng số một của Nhật Bản, anh đang hàn gắn những mối quan hệ. Đúng vậy, anh đã làm những việc tồi tệ trong quá khứ nhưng anh đang sửa chữa những sai lầm, anh biết mình đã làm sai và đó chính là bước đầu để chữa lành, Enji."

Enji ngây như phỗng nhìn cậu.

Keigo xoa mặt gã, "Anh đã trở thành người đàn ông tốt hơn, và em biết anh sẽ đối xử tốt hơn với Katsumi," Keigo ngẩng lên nhìn gã, ánh mắt sáng ngời, "Em sẽ ở ngay đây, đồng hành cùng anh trên mọi nẻo đường."

Enji nhìn cậu một lúc lâu, rồi cúi xuống hôn lên bờ môi nọ. Keigo đáp lại nụ hôn của gã, để Enji dẫn dắt nhịp điệu của họ, chậm rãi và cẩn trọng. Mỗi chuyển động đều chan chứa sự dịu dàng không chút hối hả, môi lưỡi họ cùng đồng điệu nhảy một điệu ăn ý.

Mọi chuyện thật quá đỗi hoàn hảo.

Enji đẩy cậu xuống hiên, tiếp tục nụ hôn chậm rãi của họ. Keigo nâng tay lùa vào tóc Enji. Một tay gã ôm hông cậu, tay còn lại chống xuống sàn bên cạnh đầu Keigo. Tay ôm eo cậu của Enji luồn vào trong áo, cảm nhận làn da ở bụng cùng vết sẹo mờ nhạt ở đó. Nó sẽ sớm hoàn toàn biến mất và cũng là lời nhắc nhở với Enji rằng những tháng qua đều là thật, mọi chuyện đều là thật.

Keigo thở dài giữa nụ hôn của họ, kéo Enji lại gần hơn.

Làn gió đêm dịu mát khiến nụ hôn của họ như rời xa thực tại, thêm phần lãng mạn hơn, như thể thời gian xung quanh vì họ mà nghịch thiên ngưng đọng lại.

Cậu cảm nhận cánh mình giật giật và lùi lại, thở dốc nói, "Là Katsumi."

Enji gật đầu và đứng dậy, kéo Keigo đứng lên. Keigo không buông tay gã ra. "Cùng nhau," cậu mỉm cười.

Enji có chút lo lắng gật đầu.

Keigo kéo gã vào nhà, đi lên tầng tới phòng ngủ của họ. Cậu mở cửa và lông vũ phát ra ánh sáng đỏ rực dịu nhẹ thắp sáng căn phòng. Họ nhìn thấy Katsumi cựa quậy khó chịu, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ. Cậu kéo Enji qua ngưỡng cửa và đẩy gã ra trước nôi của em bé. Enji nhìn cậu, ánh mắt thoáng sợ hãi nhưng Keigo chỉ cho gã ánh mắt trấn an, "Anh có thể làm được mà."

Miệng Enji nhếch xuống, gã quay lại nhìn Katsumi, tay run run. Gã từ từ cúi người, cẩn trọng lật chăn và con bé khóc to hơn. Enji lùi lại ngay tức khắc và quay lại nhìn Keigo. Cậu lên tiếng và mỉm cười, "Không sao, con bé chỉ lạnh thôi. Chỉ cần ôm chặt con bé là được, lò sưởi bự ạ."

Khóe miệng Enji giật giật trước lời bình. Gã nhìn Katsumi, tay đã bớt run hơn trước và đưa tay tiến vào không gian trong chiếc nôi của Katsumi. Gã chậm rãi bế bé lên. Cô bé cựa quậy, và Enji cảm tưởng gã sẽ làm rơi bé mất. Nhưng gã không buông tay mà chặt chẽ ôm lấy sinh mệnh bé nhỏ này. Con bé lại cựa quậy trước khi rúc vào ngực gã và yên tĩnh trở lại. Enji nhìn xuống bé, ánh mắt ghi tạc mọi chuyển động và những âm thanh vụn vặt. Gã nhìn con gái mình, và nghĩ rằng gã có thể làm tốt hơn, có thể đối xử với con bé theo cách mà gã đã nên đối xử với những đứa con khác của mình.

Keigo ngắm nhìn hai người, và cảm nhận cảm xúc dâng trào trong ngực. Cậu rất tự hào vì Enji đã làm được.

Enji ngẩng lên nhìn Keigo và thấy cậu đang nhìn gã.

Enji mỉm cười, và tiến đến gần Keigo. Gã áp trán mình lên trán Keigo và nói, "Chúng ta sẽ cùng nhau làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro