5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bất lực ngồi đọc đi đọc lại những bình luận này. Đôi mắt sưng húp vì khóc giờ lại thêm vài giọt nước mắt nữa

Kệ đi Phan Hoàng, kệ đi, mặc kệ tụi họ... Trong lòng an ủi bản thân nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi những dòng chữ đó. Cậu không thể hiểu được, chuyện đã rõ vậy rồi mà chỉ qua vài lời đấy của tên khốn kia cậu vẫn quay lại như cũ

'Reng reng'

Cậu giật mình, nhìn vô chiếc điện thoại là số của Đức Long. Nếu cậu ta theo phe Bảo Hoàng nữa vì vứt mẹ vào sọt rác chung với bọn kia cho xong, nhưng chắc chắn thằng bạn chơi với cậu từ hồi cấp 1 sẽ không như thế rồi

"Tao nghe..."

"Mày ổn không?" Đó là câu đầu tiên Long hỏi, cậu chỉ bật cười

"Mày nghĩ như thế nào?" Phan Hoàng bất lực

"..."

"Sao gọi tao thế?"

"Mai mày có đi học không?"

"..." Cậu suy ngẫm, thôi đằng nào ở nhà cũng được ích gì đâu

"Có."

"Vậy mai 7 giờ tao sang đón nhé, đừng có khóc nữa đấy. Thằng đấy không đáng để mày khóc đâu"

'Tút'

Long tắt máy

Cậu đơ ra mất vài giây vì lời an ủi của thằng bạn mình. Nước mắt cậu lại rơi nhưng lần này là vì cảm động. Suốt 3 ngày qua cậu ở nhà đây là lời đầu tiên cậu được nghe, nó không quá dài nhưng nó đủ để khiến một người đang ở dưới sự thất vọng được kéo lên

Đúng, tên đó không đáng để cậu khóc. Tại sao thay vì trả thù cậu có thể sống tốt hơn để hắn từ bỏ mà. Cậu phải lấy lại những gì đã mất, cậu phải lấy lại sự tự tin, vui vẻ. Lấy lại một Phan Việt Hoàng đã bị dồn ép, lấy lại bản thân mình
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Phan Hoàng!" Long gọi cậu từ ngoài cửa. Cậu hớt hải vác cặp đeo lên lưng. Đêm qua cậu đã thất hứa với Long nhưng cậu khóc vì xem phim cảm động vcl

"Mày đêm qua lại khóc à" Long nhìn cậu khó chịu, ném cho Hoàng cái mũ bảo hiểm rồi bày đặt ga lăng gạt chân chống

"Phim kết buồn vãi dái, mày phải xem cơ" Cậu biện minh nhưng Long càng nhăn mặt hơn

"Đã biết phim buồn dễ khóc lại còn xem"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Xuống xe" Long nói, đá đít cậu xuống để mình dắt xe vào. Phan Hoàng lo lắng nhìn thằng bạn mình

"Tao..."

"Đéo phải lo, vẫn có mấy đứa bên phe mày mà" Long chặn họng cậu. Phan Hoàng cũng chỉ đành gật đầu rồi rụt rè đi vào trường. Trên đường có lẽ vì đôi mắt sưng húp nên không ai dám trêu chọc nhưng chỉ cần nhìn mặt cậu cũng biết tụi nó phe hắn

Cậu vẫn đến chỗ quen thuộc của mình là canteen và chắc chắn là chạm mặt hắn rồi. Bảo Hoàng nhìn thấy con mực nhỏ bé "của hắn" thì hớn hở ra mặt. Vẫn chạy qua mấy chục đứa con gái nhưng hơi bất ngờ vì lần này cậu không chuồn đi nữa mà vẫn thản nhiên mua đồ

"Ú oà" Bảo Hoàng cười gian xảo như muốn cạp đầu cậu, hai tay vòng qua ôm eo trông rất gay

"Đừng có siết, sáng tao chưa ăn gì đâu đau bụng lắm" Phan Hoàng bình tĩnh nói, Bảo Hoàng ngạc nhiên xoay mặt cậu lại vì tưởng mình nhầm người. Nhưng tí thì hét lên vì cặp mắt sưng vù kia

"Mày làm gì trông kinh thế" Hắn nhìn cậu ghê tởm

"Khóc chứ cái gì nữa. Mày biết lý do mà" Hắn thả tay xuống ôm cậu tiếp. Đặt cằm lên vai Phan Hoàng bĩu môi như thể mình không liên quan đến việc này

"Thương thế cơ à, mày ăn gì đấy?"

"Đéo nói, cút cho tao về lớp" Cậu chửi xong thì nhận lấy chiếc bánh mì

"Mày ấm vãi lồn, cho ôm đi"

"Con cặc, mày gay vừa thôi. Bỏ tao ra tao còn về" Cậu cố gắng tách tay hắn ra nhưng chẳng được ích gì. Bảo Hoàng mặt còn hằm hằm khó chịu như thể vừa bị xúc phạm. Cậu từ bỏ mặc cho hắn ôm mình vẫn đi về lớp

"Mày cútttt" Cậu giọng cầu xin trước cửa lớp

"Ư ư, không muốn không muốn" Hắn cũng nhất quyết không chịu, cứ như một đứa trẻ bám theo vậy

"Eo ơi thế mà bảo không thích" Cùng một lúc cậu và Bảo Hoàng quay đầu lại, nhưng vẫn không thể biết được ai là người nói cả

"Tởm vãi chưởng" Hắn buông cậu ra, gãi gãi gáy cổ đi về lớp
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"Mày đọc sách hoài vậy" Một hộp sữa lạnh áp sát vào má cậu làm cậu giật mình quay người lại

"Mày làm cái chó gì vậy lạnh vãi" Cậu đẩy hắn ra. Vẫn chưa hết bất ngờ vì thằng mình ghét nay lại ấm áp đến vậy

"Sao mày đẩy taoo. Tặng sữa cho không thích còn đuổi tui nữa tròiii" Hắn ăn vạ lay lay tay cậu như đòi bồi thường

"Mày tặng thật à?" Cậu nhìn hắn khó tin, cầm hộp sữa như thể nó là giấy kết hôn của Duy với Sang vậy

"Ừ? Bồi thường" Bảo Hoàng quay mặt đi nhưng vành tai đã đỏ ửng lên. Cậu lần đầu thấy phản ứng "kì lạ" của anh thì không kìm được lòng trêu đùa

"Eo ơi nay tử tế thế?? Cảm ơn cậu nhá" Phan Hoàng lại gần hôn vào má anh

Cái hun bất ngờ khiến hắn giật mình lùi xa nhưng không lau mặt

"Mày bị ngáo à???" Hắn bỏ đi. Cậu cười hả hê xong thì nhớ ra hộp sữa

Nhìn nó một lúc lâu, cái cảm giác kinh tởm lan truyền khắp người cậu. Khoảnh khắc vui vẻ vừa rồi chẳng xua tan chút nào kỉ niệm đau khổ bao lâu qua do hắn tạo nên. Phan Hoàng bóp nát hộp sữa mặc cho nó chảy xuống sách mình

Nếu như sự thay đổi của hắn là một tác phẩm, cậu sẽ phá huỷ nó. Vì trước khi thay đổi nó đã làm tổn thương người khiến hắn không còn là con người như vậy nữa




"..." Bảo Hoàng đứng từ xa nhìn, anh không bất ngờ lắm vì sự ghét bỏ này nhưng anh khó chịu vì cậu sẵn sàng phá hỏng cuốn sách đang đọc miễn sao thứ đồ hắn vừa tặng không còn trước mắt mình nữa

Anh đã thương hại cậu khi nhìn thấy hai con mắt sưng vù vì khóc nên đã để tâm trạng cậu dịu đi mấy ngày mới xin lỗi

Nếu như cậu đã vậy thì anh chẳng còn cách gì khác ngoài quay lại như trước...






"Long" Anh nói, tay cầm điếu thuốc. Đây là bộ dạng anh muốn che giấu nhiều nhất đến cả nhóm bạn thân của mình cũng chưa có ai từng thấy bộ dạng thảm hại này

"Alo, gọi tao gì thế?" Đầu dây bên kia vẫn chẳng biết bộ mặt thật đằng sau chiếc điện thoại, nhưng giọng nói này chắc chắn không phải bình thường nên có phần dè chừng

"Cuối tuần này mày đi chơi với nhóm bạn mày đúng không?" Hắn nhả làn khói ra

"Ừ?...."

"Ờ, tao hỏi vậy thôi..." Hắn cúp máy, mỉm cười với bản thân











__________________________________________________

Dcm chap này sơ sài vcll😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Tôi viết nhanh nhanh ý, chap này như cc vậy😩😩

Nếu chap sau viết như cứt thì off hơi lâu đấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro