Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸

Engfa không biết vì tai nạn làm tổn thương hay vì một
nguyên nhân nào khác mà cứ ngủ mãi không chịu tỉnh
giấc. Bà Lee khóc hết nước mắt, bà cuối cùng cũng
biết được câu chuyện giữa cô và nàng. Cũng như Engfa... bà
chọn cách không tin Charlotte đã lừa dối con gái bà vì bà
nhìn thấy được sâu trong trái tim Charlotte. Mãi mãi chỉ
chứa đựng duy nhất một mình con gái bà.

"FaFa con tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy để đến gặp
Char lần cuối đi! Fa..."

Bà Waraha cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu thôi,
hai ngày trước bà đến Austin gia để gặp mặt Charlotte hỏi
rõ nguyên do, nhưng sau đó.... chyện tiếp theo khiến bà
chống đỡ không nổi mà ngất xỉu đi, thể là bà cũng được
đưa vào bệnh viện nằm cạnh phòng của Engfa. Vừa mới
thức dậy bà đã không nói không rằng mà chạy nhanh
xuống giường khiến ông Waraha vô cùng hốt hoảng, ông cũng
nhanh chóng chạy theo bà đến phòng cô.

Bác sĩ nói cô chỉ bị dập phổi nhẹ, và bị trầy nhẹ vài nơi, đầu
cũng không có va chạm gì vì hên là cho dù cô lúc đó có
xin đi nữa thì cô vẫn nhớ mà thắt dây an toàn, nhưng mà
đến lúc này rồi cô lại cứ ngủ mãi như vậy không chịu tỉnh,
có lẽ cô cũng không muốn tỉnh dậy để đối mặt với sự đau
thương ở trong lòng?

Người gây tai nạn cho cô cuối cùng cũng điều tra ra, là...
Chompu Athita. Hắn hận cô cắt đi vốn đầu tư vào công ty
hắn, còn nghĩ cô làm mất đi miếng mồi ngon của hắn là
Charlotte nên công ty hắn mới sụp đổ còn lưu lại một
khoảng nợ lớn! Cho nên hắn mới hận cô mà làm liều như
vậy.

Bà Waraha thì vạn phần không ngờ chàng rể hiền ngày nào mà bà từng thương yêu lại dám động tay đến con gái bà. Dù
sao một thời hắn cũng là người yêu của Engfa.... tại sao lại máu lạnh vô tình đến vậy? Bà đánh hắn, mắng hắn nhưng
hắn chỉ cười nói: "Hahaha... đáng đời cho cô ta, vụ tai nạn này bất quá là ngoài ý muốn. Cô ta uống say rồi lái xe tình cờ va chạm với tôi thì lấy gì mà khởi kiện tôi?"

Quả thật hắn nói đúng, công an cũng không thể định tội
mà bắt hắn vào tù do lỗi sai đến từ hai phía. Quá lắm chỉ là
đền bù tổn thất. Nhưng không biết vì lý do gì... một ngày
sau đó, hắn và cả gia đình hắn liền bốc hơi khỏi thành phố
Bangkok tươi đẹp này. Cũng không biết là hắn đi đâu, chỉ là
không ai còn nhìn thấy hắn ở Thailand nữa!

Bà Waraha nắm tay Engfa, từng giọt nước mắt lăn dài, bà nghẹn ngào nói bên tại cô.

"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đang yên đang
lành... rõ ràng chúng nó rất hạnh phúc, tại sao? Fa à... con
tỉnh dậy đi, Charlotte đang chờ con đến thăm nó, Fa à.."

"Lee, bà đừng quá đau khổ ảnh hưởng sức khỏe"

Waraha lão gia cũng âm thầm lau đi khóe mắt. Cũng vì ông....
vì ông một, hai ép con mình vào cuộc hôn nhân này cho
nên mới hại cả hai thành ra như vậy. Nhưng bà Waraha lại an ủi lại ông... đây chính là duyên số giữa hai người, cho dù ông
không ép thì cũng sẽ vì một nguyên nhân gì đó hai người
vẫn sẽ cưới nhau thôi, y như sự sắp đặt của số phận.

Ngón tay Engfa khẽ nhúc nhích, bà Waraha vui mừng nhanh
chóng gọi bác sĩ đến. Bác sĩ nói có lẽ trong tối nay hoặc
ngày mai, cô hoàn toàn có thể tỉnh lại.

Không biết có phải người bất tỉnh cũng có thể nghe được
những lời nói từ bên ngoài tác động vào hay không nhưng
khi vừa nhắc đến Charlotte, Engfa liền có dấu hiệu dần tỉnh lại!.

XẸT_RẦM

Một đạo sét đánh ngang trời, mưa như trút nước xuống
mảnh đất Bangkok tươi đẹp này! Mảnh đất này đã từng là nơi
rất đẹp, nhưng cảnh sắc hiện tại thì lại nhuốm một màu thê lương.

Gương mặt người con gái đang ngây ngô cười, mặc dù
nàng không quá mức mỹ nhưng lại tạo cho người khác
một cảm giác yêu mến khó có thể cưỡng lại vì trên gương
mặt nàng đang treo một nụ cười rạng rỡ, rạng rỡ đến mức
ánh mặt trời cũng phải chịu thua. Nhưng tiếc là nụ cười
ấm áp ấy lại được khắc họa ở trên bia mộ lạnh lẽo kia.....

Mặt đất bị mưa làm xói mòn, bóng dáng cô quạnh của
một người con gái khác đang quỳ trước ngôi mộ mới đắp,
cô không khóc nhưng gương mặt cũng đã không còn linh
hồn! Cô cứ quỳ ở đó mặc cho bao nhiêu người van xin
nhưng cô vẫn không hề nghe thấy. Nhẹ vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ, bóng hình người con gái luôn tươi cười ấy khắc sâu vào tim cô. Đây là người conbgái từ đâu lại đột nhiên xông vào cuộc đời cô, kéo cô ra khỏi cuộc sống quy tắc ngày thường, đem đến cho cô cách sống của một con người thật thụ, đem đến cho cô cảm nhận về một thứ tình cảm mà cô không bao giờ nghĩ tới và rồi thì nhẹ nhàng xa rời cô, xa rời như chưa bao giờ xuất hiện vậy!

Nàng như một giấc mơ vụt nhanh qua khiến cô không
thể nào nắm giữ lại, nhưng trách ai? Trách ai được đây
khi chính cô từng ngu ngốc đánh mất nàng rồi giờ đây
lại trách móc nàng, trách móc nàng nhẫn tâm bỏ cô lại?
Trách móc nàng mang cả nước mắt lẫn linh hồn cô đi theo
nàng, nằm sâu dưới lòng đất lạnh lẽo kia?

"Tôi thật sự rất nhớ em!! Charlotte "

Engfa sau khi xuất viện liền chạy thẳng tới Austin gia,
cô không tin, thật sự không tin vào lời nói của mẹ
cô....."Charlotte nghe tin con bị tai nạn, nó tự mình lái xe đến
thăm con nhưng vì quá hoảng loạn và lo lắng, cho nên....."

Không... cô phải chứng kiến, phải chứng kiến tận mắt
mình. Không thể nào Charlotte lại nhẫn tâm bỏ cô đi như
vậy, cô không tin... nhưng khi bia mộ lạnh lẽo kia đập vào
mắt cô, tim cô mới vỡ vụn, cô không còn sức lực quy ngã
xuống, ôm lấy tấm thạch cao lạnh lẽo kia nhưng cô không
hề khóc, hay có lẽ do nước mưa hòa quyện cùng nước mắt
nên không biết đâu mới chính là sự bi ai của cô!

Engfa cứ quỳ ở đó suốt cả ngày mặc cho bà Waraha và Austin phu nhân khóc hết nước mắt mà khuyên can, hai ông bố cũng dường như bức lực mà đứng nhìn. Vì cả bốn người điều
biết... bây giờ dù có khuyên can thế nào, cô cũng sẽ không
muốn rời xa Charlotte Austin.

Engfa như người mất hồn cứ vuốt ve tấm ảnh tươi cười như
hoa kia của nàng, nụ cười này chỉ còn đọng lại ở đây, nó
vĩnh viễn cũng sẽ không còn tồn tại trên thế gian này, cũng
không còn dành cho riêng cô nữa rồi.....

Chiếc nhẫn cưới cô đang mang trên cổ mình từ khi nào
cũng lạnh buốt, nó chạm vào da thịt cô khiến tâm cô như
hóa đá.

“Tại sao? Tại sao em ác như vậy Charlotte? Em ngang nhiên
bước vào cuộc đời tôi, rồi ngang nhiên rời xa tôi, tại sao
lại bỏ tôi lại một mình..? Là do tôi, do tôi nên em mới năm
xuống ở nơi lạnh lẽo này, xin em hãy quay về với tôi đi. Nơi
đó không có em, đâu đâu cũng thật tăm tối! Char…'

"FaFa...." Bà Waraha lại đi ra khuyên can cô nhưng cô vẫn không chịu đứng dậy mặc mưa dội xối xả vào người, ai đưa cơn mưa này đến cũng vừa đúng lúc để gột rửa cõi lòng cô, gột rửa tất cả tâm hồn cô.

Austin phu nhân không thể kiềm nén được nữa bà cũng đi
đến nói với Engfa.

"Lúc Charlotte ở đây sao con không biết trân trọng? Đợi đến
lúc nó đi rồi liền ở tại đây tự trách? Làm như vậy Charlotte
trên trời sẽ yên lòng sao? Con nghĩ lại đi... con có xứng
đáng với tình yêu của nó không?"

"Bà..." Bà Waraha định nói gì đó nhưng chợt lóe lên suy nghĩ trongđầu, bà cũng thêm vào.

"Phải, con muốn cùng con bé chết đi thì con cũng nên lựa
lời mà nói với con bé khi xuống dưới. Hãy nói là em đã yêu
làm một người nhu nhược như chị, hoặc... chị là một người
vô dụng đến cả sống tốt như em mong muốn chị cũng
không thể làm được! Đi đi..... đi cùng con bé rồi đối mặt với
nó đi, Charlotte Austin biết được chắc sẽ không đau lòng
hay trách con đầu nên cứ ôm nhau mà chết đi. Mẹ thật thất vọng thay con bé....."

Engfa vẫn không động đậy, cả hai bà đều thở dài nhìn nhau.
Nhưng vừa tính quay lưng đi thì Engfa bỗng gượng đứng
dậy. Cô có hơi chao đảo vì quỳ quá lâu nên bà Waraha cùng
Austin phu nhân liền chạy đến đỡ lấy cô, dìu cô về Austin gia....

Engfa nằm trong phòng Charlotte ở Austin gia để nghỉ ngơi,
cô đưa mắt nhìn xung quanh, nước mắt lại tuôn trào, cô
lau đi khóe mắt ôm tấm hình ghép của cô và nàng vào
trong lòng sau đó ngủ thiếp đi.... "Char, ở trong mộng
chị sẽ gặp được em chứ?"

"Con bé đã ngủ rồi, có lẽ đã kiệt sức"

"Ừ đừng làm phiền con bé"

Cả bốn người già cùng ở phòng khách trò chuyện, một hồi
yên tỉnh rất lâu sau, bà Waraha mới lên tiếng.

"Lee tôi biết bà còn chuyện giấu chúng tôi, tôi thân
với bà không lâu nhưng có thể nhìn thấy được ánh mắt có
phần áy náy của bà khi nhìn thấy Engfa quỳ trong mưa, có
phải bà có chuyện khó nói với chúng tôi..?"

Bà Austin nhìn ông Austin cũng không biết nói gì nhưng sau
đó bà Waraha lập tức thêm vào. "Có phải Charlotte mất không phải vì nguyên nhân tai nạn mà là vì... một nguyên nhân khác?".

"Bà nói gì vậy, sao tôi có thể đem cái chết con mình ra mà
nói đùa chứ, tôi mất đi đứa con còn chưa đủ đau khổ hay sao?
Bà Austin tựa vào người chồng mà khóc thảm thương khiến
bà Waraha áy này không thôi.

"Lee à, đừng khóc... tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ vì xót
con nên mới nói vậy thôi. Bà tha lỗi cho tôi nha!”

"Không sao... tôi cũng đã xem gia đình bà như người thân
sao lại oán trách được. Chỉ là người phải đi cũng đã đi, tôi
cũng chỉ lo cho người ở lại là Engfa thôi, không biết cuộc sống
sau này con bé phải đối mặt thế nào!? Nhưng bà hãy có
bên cạnh khuyên nhủ con bé, tôi tin có ngày con bé có lẽ
sẽ buông xuống được"

Cả bốn người cùng thở dài, chỉ hy vọng từng lời nói đã kích
kia của hai bà mẹ sẽ giúp Engfa thức tỉnh khỏi cơn đau này.
Tận cùng của đau thương thì bao giờ mới chữa khỏi đây?

Engfa trong một tuần qua cũng không có vẻ gì là muốn sống
muốn chết nữa nên cả hai gia đình tạm thời cũng hơi yên
tâm. Cô xin nghỉ việc dài hạn chỉ để đi đến hai nơi mà cô
muốn đi. Một là suối Athena, còn nơi còn lại chính là cô nhi
viện. Cô muốn thay nàng thông qua bản thân cô mà nhìn
thấy được thế giới tươi đẹp này.

"Char... chị sẽ quý trọng bản thân mình để có thể đưa
em đến những nơi mà em muốn đến suốt quãng đời còn lại. Hãy chờ chị ở kiếp sau..! Chị và em sẽ lại cưới nhau
nhưng sẽ không còn đau khổ như kiếp này!"

Chậm rãi bước quanh nhà thờ cho đến khi đứng trước
cô nhi viện, cô nhìn thấy lũ trẻ đang chăm chú học. Bóng
dáng một giáo sư trẻ đang giảng bài cho chúng. Cô nhìn
chăm chú rồi nhớ về hình dáng ôn nhu khi dạy học của Charlotte, cô đưa tay sờ lên chiếc nhẫn ở trước ngực thì
thầm nói  "Lũ trẻ không có em, chúng cũng rất ngoan! Em thấy không? Char..."

Giáo viên trẻ tuổi kia chợt nhìn ra ngoài, cô bất giác có hơi
sững sờ. Cô gái đứng ngoài cửa kia đang nhìn cô, khí chất
bên ngoài tuy cao ngạo lạnh lùng nhưng trên khuôn mặt
xinh đẹp kia lại đang treo một nụ cười. Nụ cười kia khiến
tim nàng bất giác đập mạnh, cho dù cùng là phụ nữ nàng
cũng không thể cưỡng lại được.

Nàng cũng gật đầu cười với cô ấy, Engfa thôi không nhìn
nữa mà đi đến chiếc ghế đối diện phòng học, nơi mà cô đã
từng ngồi để chờ nàng. Cô cứ ngồi yên như vậy cho đến
khi lớp học đã tan. Lũ trẻ từ trong chạy ra, chúng vui mừng la lên chạy đến bên cô.

"A chị gái xinh đẹp!"

Engy mỉm cười xoa đầu từng đứa rồi ngước nhìn nữ giáo
viên kia, người kia ngại ngùng nhìn cô nói.

"Tôi thấy cô hình như đang có tâm sự?"

"Không, tôi chỉ đang tìm một người!"

"Người đó mất tích sao?".

"Không... chỉ là nàng đang giận tôi rồi trốn ở một nơi nào
đó mà ngủ một giấc thật ngon thôi!"

"Vậy sao? Cho cô nè..."

Engfa nhìn đến viên kẹo bạc hà trong tay giáo viên kia, nữ
giáo viên tươi cười nói:

"Có một cô gái rất đáng yêu, cô ấy từng nói với tôi... bắt
đầu bằng cay đắng thì sẽ kết thúc bằng ngọt ngào, chúc cô
sớm tìm được người mà cô muốn tìm!"

"Cảm ơn cô!"

Nữ giáo sư kia mỉm cười rồi quay đầu bước đi. Lát sau,
nàng chợt dừng bước quay lại nhìn nhưng cũng chỉ là một
chút thôi rồi lại dứt khoác bước đi. Nàng chỉ là có một chút
không thể kiềm chế được trước sự ưu thương của người
kia.. nhưng mà… mỗi người đều có một số mệnh không
phải sao. Nữ giáo sư đi rồi chỉ còn mỗi một mình Engfa cùng lũ trẻ....."Chị hấp dẫn nhất khi chị là chính mình, vì sao phải thay đổi?" Engfa nhớ lại lời nàng nói với cô, cô tươi cười rồi cho viên kẹo vào trong túi.

"Charlotte...."

Nàng đã đi thật rồi
Đi như gió và mây

Nàng đã xa thật rồi
Xa khỏi cuộc tình tôi!








🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro