Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸



"Chị gái xinh đẹp à... sao chúng em hỏi mà chị không trả lời"

Một cậu nhóc giật giật lấy ống quần của Engfa, lúc này cô
mới nhớ tới sự hiện diện của lũ trẻ. Ban nãy vì mãi nhớ đến
nàng nên cô không nghe chúng nói thêm được điều gì, lúc
này cô mới ngồi xổm xuống tươi cười hỏi cậu nhóc mập ú
kia.

"Em muốn hỏi chị chuyện gì?"

"Em hỏi chừng nào thì chị Charlotte mới đi chơi về. Đã
lâu như vậy, rõ ràng lúc tụi em tiễn chị ấy ra máy bay to
đùng thì chị ấy có hứa sẽ mua quà về cho chúng em mà...
nhưng sao lại lâu quá, chúng em rất nhớ chị Charlotte!"

"EM, EM NÓI GÌ CÁC EM ĐƯA AI RA SÂN BAY?"

Engfa nắm chặt vai cậu nhóc mà lắc, vì cô quá gấp gáp nên
dùng lực có hơi mạnh khiến cậu bé nhằn mặt nói.

"Đau em!"

"A.... xin lỗi em, xin em nói cho chị biết đi các em đưa ai ra
sân bay?"

Những đứa nhóc khác cũng nhao nhao nói chen vào.

"Là chị Charlotte, lúc đó mấy Sơ đưa tụi em đến máy bay
to bự để cho chị Charlotte nhìn mặt trước khi chị ấy đi chơi đó".

"Đúng ạ, ở đó có rất nhiều máy bay, cái nào cái nấy lớn lắm"

Một bé gái khác cũng chen vào, hào hứng nói. Engfa sững sờ, cô nuốt nước miếng chậm rãi hỏi lại.

"Các em có nhớ chị Charlotte nói sẽ đi đâu không?

"Là bay qua Mỹ đó!"

"Qua Mỹ?"

Engfa thất thần suy nghĩ... trẻ con thì không bao giờ nói dối
vậy... ngôi mộ kia...

Đầu óc cô quay cuồng, cô hỏi lũ trẻ một lần nữa

"Các em có nhớ chị Charlotte đã đi cách đây bao lâu
không?"

"Cũng lâu nhưng mà hình như cũng gần, em nhớ lúc đó
còn có mưa!"

"Mưa?" Thailand chỉ vừa có mưa vào gần đây, là lúc cô bị tai nạn. Engfa hốt hoảng xâu chuỗi lại mọi việc ở trong đầu, sau đó cô mới nói với lũ trẻ:

"Cám ơn các em, yên tâm... chị sẽ sớm đưa chị Charlotte
về cho các em bằng bất cứ mọi giá!”



Renggggg

Tiếng chuông liên hồi vang lên, quản gia bắt máy liền
chuyển đến cho Austin phu nhân, giọng bà Waraha hốt hoảng vang lên.

"Lee, FaFa nhà tôi đột nhiên để lại tâm thư rồi biến đâu mất rồi "

"Lee à... bà bình tĩnh, có chuyện gì nói từ từ cho tôi nghe”.

"Sáng nay tôi qua nhà nó đem chút đồ ăn cho nó nhưng
nhà cửa trống trơn, trên bàn giữa phòng khách chỉ có một
bức thư của nó, Engfa nó muốn tự tử!"

" CÁI GÌ??".

Bà Austin hốt hoảng la lên, bà Waraha khóc lóc nói "Nó nói nó đã cố quên đi Charlotte nhưng không thể được, nó không thể sống thiếu con bé, nó muốn đi theo con bé hiện tôi đang cho người đi tìm nó".

"Bà bình tĩnh đợi tôi!"

Bà Austin gấp đến mức không kịp thay đồ cứ thế ngồi xe đến
Waraha gia, nếu Engfa thực sự có chuyện gì e là Charlotte biết
được có chết cũng sẽ giận bà, chưa kể bà cũng sẽ áy náy
day dứt cả một đời.

"Sao rồi? Lee.... có tin tức của con bé không?"

"Đã tìm ra, con bé đang ở vách núi Bukhansan..."

"Mau đi thôi".

Khi cả đám vệ sĩ cùng hai bà mẹ chạy đến nơi thì Engfa đã
đứng trước vách núi, cả hai bà hoảng sợ la lên.

"Engfa....Con đừng dại dột như vậy, Fa"

Engfa quay đầu lại, cô buồn bã nói "Mẹ... con xin lỗi, kiếp này con bất hiếu không thể báo đáp ân sinh thành nuôi dưỡng của ba mẹ đành hẹn lại kiếp sau. Con không thể sống thiếu Charlotte được, vì con mà em ấy chết, dù sao bây giờ con cũng sẽ đến bên Charlotte, con sợ dưới hoàng tuyền em ất sẽ một mình cô độc!" . Nói rồi Engfa lại bước thêm về phía trước cho đến khi sát vách núi thì bà Austin mới hét lên:

"KHÔNG ENGFA... ĐỪNG! CHAENG CHƯA CHẾT, CON BÉ CHƯA
CHẾT... TẤT CẢ CHỈ LÀ DO YÊU CẦU CỦA CON BÉ THÔI!! CON
BÉ MẮC BỆNH HIỂM NGHÈO, NÓ MANG MỘT KHỐI U TRONG
NÃO. BÁC SĨ NÓI DO KHỐI U NẰM Ở CÁC DÂY THẦN KINH
QUAN TRỌNG NÊN CHỈ CÓ 30% ĐỂ CHỮA KHỎI CHO CON
BÉ THÔI NÊN CON BÉ KHÔNG MUỐN LÀM KHỔ CON! CON
BÉ HY VỌNG CON SẼ QUÊN CON BÉ ĐI MÀ XÂY DỰNG MỘT
HẠNH PHÚC MỚI, ENGFA.... ĐỪNG NHẢY, ĐỪNG NHẢY MÀ!!"

Bà Austin gào thét đến khan cả cổ, Engfa rốt cuộc cũng đi đến
bên bà, cầm tay bà nói "Mẹ, con xin lỗi vì đã gạt mẹ!"

"Con....." . Bà Austin ngơ ngác nhìn Engfa đang tươi cười trước mắt còn có vẻ áy náy của Waraha phu nhân, bà lắp bắp "Bà.... cả hai người..."

"Tôi xin lỗi bà, Lee à… nhưng mà tôi cũng không
muốn thấy con mình cứ phải sống trong đau khổ. Bà có
nổi khổ riêng của bà, tôi có nổi khổ riêng của tôi, hy vọng bà không giận Engfa và tôi, Engfa cũng vì quá yêu Charlotte nên
mới vậy!"

Bà Austin thở dài, bà có quyền gì trách ai khi bà cũng hiểu
cảm giác đau khổ ấy, chỉ là... nếu bà không làm theo lời
Charlotte thì nàng sẽ không chịu phẫu thuật"

"Tội gì phải như vậy? Char lót đường cho con đi con lại
muốn đập vỡ nó! Quên con bé đi rồi lấy chồng, sinh con
không phải tốt hơn sao?"

"Quãng đường sau này của con không có em ấy, con cũng
sẽ không thể sống tốt. Thà để con bầu bạn bên cạnh em
ấy được phút nào hay phút nấy, cho dù sau này có bất cứ
chuyện gì xảy ra thì con cũng sẽ mỉm cười chấp nhận!"

"Haizzz đúng là tình yêu thường làm con người ta mù
quáng!".





BỆNH VIỆN_MOUNT SINAI_THÀNH PHỐ NEW YORK, HOA
KỲ

Charlotte cầm con gấu nhỏ trên tay, mắt nàng giờ đây
ngày càng thêm mờ nhưng bác sĩ nói phải bồi bổ sức khỏe
và tinh thần nàng thêm một thời gian ngắn nữa mới có đủ
sức lực để tiến hành phẫu thuật.

Charlotte mỗi ngày đều cổ dưỡng sức khỏe nhưng còn
tinh thần... nàng vẫn là không cách nào điều dưỡng được. Không biết lúc hay tin nàng mất đi thì Engfa, chị ấy sẽ có
tâm trạng gì? Đau khổ hay bi ai? Nàng có quá nhẫn tâm
khi làm như vậy không? Nhưng nếu không làm vậy thì một
Engfa Waraha cố chấp sẽ không dễ dàng mà buông tay nàng.

Cạchhhhhh

Tiếng cửa mở ra, là Faye Waraha bước vào, trên tay cầm một hộp cháo, cô tươi cười nói:

"Charlotte, ăn sáng thôi"

Charlotte cũng mỉm cười, bao ngày qua ở đây Faye
luôn chiếu cố nàng khiến nàng cũng có chút ngại. Nàng
ngại làm phiền cô, ơn huệ lúc nhỏ nàng còn chưa trả hết
cho cô thì sao lại không ngại cho được nhưng Faye lại nói
cô nguyện ý, vì bây giờ cô cũng đã không còn nơi để về, ở
bên cạnh nàng cũng xem như là bầu bạn. Mẹ nàng vì tạm
thời ở lại Thailand để đánh lừa Engfa nên không thể qua
đây mà chăm sóc nàng cho dù có mướn hộ lý riêng đi nữa
cũng đâu đủ để lắp đầy sự cô đơn. Có một người bạn để
tâm sự vẫn là vui vẻ hơn.

Charlotte mò mẫm ngồi lại xuống giường, Faye vội
đi đến đỡ lấy nàng, vì để tiện cho việc phẩu thuật nên
Charlotte đã phải bỏ đi bộ tóc dài mượt mà của mình
cộng thêm sự đau đớn hành hạ và nỗi đau về tinh thần
khiến nàng cảm thấy bản thân mình lúc này thật sự rất tàn
tại quyết định của nàng không để cho Engfa nhìn thấy nàng
lúc bệnh hoạn như vậy là đúng. Có ai lại muốn để người
mình yêu nhìn thấy bản thân mình tàn tạ đến mức như
vậy, ai cũng luôn muốn đẹp trong mắt một nữa của mình,
không phải sao? Nàng biết về căn bệnh của mình từ trước
khi nàng kết hôn cùng Engfa vài tuần, nàng biết mình sẽ
không thể sống bên cạnh chị ấy lâu hơn được nữa nên mới
quyết định dựng lên màn kịch này... Charlotte thở dài
"Hy vọng Engfa sẽ sớm quên được em!"

"Từ từ thôi, để chị đút cho em" Faye nói rồi múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi nhưng một tiếng nói vang lên khiến cả hai giật mình....

"Việc phiền phức này cứ giao cho chị, vì em ấy chính là vợ
của chị!"

Charlotte hoảng loạn buông rơi con gấu trong tay, nàng
lắc đầu kinh ngạc không tin vào tai mình. Dù có chết nàng vẫn luôn nhớ giọng nói này là.... Engfa Waraha!

Engfa đứng ở cửa phòng mỉm cười nhìn nàng "Char, chị cuối cùng đã tìm được em!"

"Việc phiền phức này cứ giao cho chị, vì em ấy chính là vợ
của chị!"

Cả Charlotte cùng Faye đều giật mình nhìn về phía
phát ra tiếng nói. Faye thì thấy rất rõ người đến là ai
nhưng nàng thì chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mờ
ảo. Bóng dáng kia hệt như trong giấc mơ, mà nàng mỗi
đêm đều luôn mơ thấy. "Không... đây là thực tế không phải
là mơ nhưng sao chị ấy lại đến được đây..?"

Engfa gương mặt đã bắt đầu đẫm nước mắt, nhìn đến cơ thể
gầy gò, xanh xao của Charlotte đang ngồi ở trên giường
kia... lòng cô đau đến không thở nổi. Mới ngày nào nàng
còn rất khỏe mạnh, hồng hào mà nay lại. Đúng là bệnh tật không hề tha bất cứ một ai.

Faye thở dài, cô đứng dậy bước lại gần Engfa vỗ vỗ lên vai
cô, nói : "Chăm sóc em ấy thật tốt, còn lại giao cho chị”

"Cám ơn em! " Engfa gật đầu, Faye cũng mỉm cười bỏ ra ngoài. Cô đi dạo trong sân bệnh viện nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao đã bắt đầu có chút ánh nắng. Cô bất giác cứ như thế đứng nhìn, ánh mắt thất lạc, xa xăm....
"Có duyên không nợ, không thể cưỡng cầu. Charlotte mong em sẽ vượt qua được tất cả để có thể mãi mãi ở bên người mình yêu! Chị sẽ luôn nguyện cầu cho em!"



"Đi đi, tôi không muốn thấy mặt chị, đi đi!"
Charlotte hét lên nàng chọi gối vào người Engfa nhưng cô
vẫn là không động đậy, cô ngồi xuống ôm lấy nàng vào
lòng... "Đầu heo này”

"Tại sao, tại sao cứ phải tìm ra tôi, tại sao chứ, bình bình
yên yên quên tôi đi mà sống tại sao cứ phải như vậy! Chị đi
đi. Đi đi!" Charlotte đánh vào người Engfa nhưng cô vẫn là cứng rắn ôm chặt nàng.

"Tôi không còn yêu chị nữa, chị không hiểu sao? Tôi đã tìm
được tình yêu chân chính của đời mình, tôi không cần chị
nữa. Chị đi đi. chi đến đây làm gì? Cười nhạo bộ dạng xấu xí của tôi bây giờ sao? Engfa tôi ghét chị!"

Engfa từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, chỉ khư khư
ôm lấy nàng ở trong lòng, cô lắc đầu... nước mắt rơi như
mưa, cảnh tượng này khiến cả hai bà mẹ đang đứng ở bên
ngoài cũng ôm nhau khóc nức nở.

Engfa đợi cho Charlotte hơi bình tĩnh lại mới từ tốn buông
nàng ra, cô lấy tay nàng từ từ đặt lên trái tim cô.

"Đến bây giờ em vẫn không cảm nhận thấy sao? Tình yêu
mà tôi dành cho em là thật!"

Charlotte rút tay lại, nàng quay đi lạnh lùng nói: "Thấy thì sao? Mọi chuyện cũng đã muộn rồi, lúc tôi chân cầu tình yêu của chị thì chị đã đối xử với tôi thế nào? Bây giờ tôi không cần chị nữa chị lại mãi đeo bám tôi, chị không phải là ân nhân lúc nhỏ của tôi vì vậy tình yêu tôi dành cho chị cũng đã hết từ lâu! Sở dĩ lúc trước tôi yêu chị tất cả cũng là vì hiểu lầm, một sự hiểu lầm to lớn. Bây giờ, chị còn tư cách gì để tôi yêu, chị đi đi. Tôi bây giờ xấu xí, gầy gò, bệnh hoạn như vậy không xứng với một người tự cao tự đại như chị đâu, hãy đi đi để cho tôi được bình yên!"

"Được, em nói em không còn yêu chị vậy nếu chị có làm
bất cứ điều gì cũng đừng cản chị...."

Nói xong, Engfa liền đứng dậy cầm lấy con dao nhỏ trên đĩa
trái cây, cô nắm một nhúm tóc cắt phăng đi. Charlotte
tuy không thấy rõ nhưng cũng thấy mờ mờ Engfa là đang
làm gì, nàng hốt hoảng giữ chặt tay cô lại, bà Austin giật
mình cũng định lao vào nhưng bà Waraha đã giữ tay bà mà lắc
đầu, bà thừa biết con gái bà muốn làm gì và bà tin tưởng
vào con gái mình kể cả tin vào Charlotte Austin.

"Chị làm gì vậy, buông dao ra!".

"Em nói em xấu xí? Được!! Chị sẽ bỏ luôn mái tóc này để
cùng em xấu xí, em nói em gầy gò chị cũng sẽ nhịn ăn,
không ăn bất cứ gì dù chỉ một hạt cơm"

"Chị điên rồi, buông ra đi"

"Không!! Tôi không buông... Charlotte em nghĩ em
là ai mà có quyền quyết định số mệnh thay tôi? Số mệnh
của tôi là do tôi nắm em không có tư cách quản nó, còn
nữa... em chỉ biết nghĩ cho em, nghĩ cho bản thân mình,
em cho suy nghĩ của mình là đúng, là cao thượng, là nghĩ
cho người khác. Vậy em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của
tôi không? Tôi có yêu cầu em phải thành toàn cho hạnh
phúc sau này của tôi không? Tôi có quyền tự quyết định
cuộc đời của tôi. Em nói muốn tốt cho tôi vậy có bao giờ
em tự hỏi... tôi thật sự có cần không? Đừng bao giờ nói
chia tay chỉ vì muốn tốt cho tôi, em chỉ là bảo toàn cái suy
nghĩ của chính em thôi! Chẳng qua là em ích kin

Charlotte nghẹn ngào.

"Nhưng em không có nhiều cơ hội để sống một cuộc sống
bình thường, chỉ có 30% thôi. Em không thể chắc chắn bản
thân mình nằm trong số 30% đó, chị không hiểu sao? Em
ích kỉ... đúng...!! Em ích kì cho người mình yêu thì có gì sai.
Engfa, sao chị cứ không để em yên lòng mà một mình đối
diện với căn bệnh này?".

Engfa buông dao ra, Charlotte nhanh chóng giật lấy vứt
xuống đất, cô từ từ ngồi xuống nắm lấy tay nàng.
"Chị chỉ hỏi em một câu thôi, nếu em trả lời được thì chị sẽ
ra đi, không bao giờ phiền em nữa"

"ĐƯỢC"

"Nếu đối lại người ngồi đây là chị, người mang khối u não là chị, em cũng sẽ chấp nhận mặc cho chị lừa gạt em, bắt
buộc em phải rời xa chị sao?"

"Em...." Charlotte có phần bối rối. Chị ấy nói đúng nếu đổi lại
là nàng, nàng sẽ từ bỏ chị ấy như vậy sao? Nàng cũng sẽ
tìm mọi cách tìm ra chị ấy, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy
ra vẫn sẽ mãi mãi ở bên chị ấy. Có lẽ nàng thật sự quá ích
kì chỉ nghĩ đến sự đau khổ của bản thân mình nhưng lại
không bao giờ nhìn thấy sự đau khổ và dân vật trong lòng
Engfa. Đến cả vì sao người yêu mình lại đành đoạn từ bỏ mình,
mình còn không có quyền được biết... như vậy phải kêu chị
ấy cả đời này đối mặt thế nào đây.

"Char... cho dù mai này em có xảy ra chuyện không
may gì, chị vẫn muốn là người cuối cùng ở bên em, tiễn
em một đoạn đường dài. Chỉ cần cùng em trải qua mọi
chuyện, sau này cho dù có đau khổ thế nào cũng là do chị
lựa chọn và chị hứa với em.... đến lúc đó sẽ nghe theo lời
em, tìm một gia đình cho riêng mình để cho em dù ở bất
cứ nơi đâu vẫn có thể yên tâm về chị, xin em... hãy để chị
được ở bên em trong thời gian này!"

"Fa... em xin lỗi, Engfa... em thật ra vẫn còn rất yêu chị, em
không quan tâm chị có phải ân nhân lúc nhỏ của em
không điều đó đã không còn quan trọng. Em chỉ biết em
yêu chị, em thực sự yêu chị. Em xin lỗi vì đã ích kỉ đẩy chị
rời xa em, xin lỗi vì đã dần vặt chị bấy lâu nay!".

Engfa hôn lên mi mắt nàng, nếm hết từng giọt nước mắt
nàng vào trong miệng, có mặn đắng nhưng lại pha chút
ngọt ngào. Cô ôm lấy nàng nói:

"Từ nhỏ chị không tin vào truyện cổ tích cũng không tin vào phép màu, nhưng từ bây giờ chị sẽ tin vào nó! Chị tin
sẽ có phép màu đến với chúng ta và chúng ta mãi mãi sẽ
được hạnh phúc bên nhau, không phải em rất thích trẻ
con sao? Chúng ta sẽ sinh một đứa, hai đứa.... sinh đến khi
em cảm thấy đủ thì thôi. Còn nữa, bọn trẻ ở cô nhi viện,
chúng ngày nào cũng mong chờ em trở về, em không nhớ
chúng sao? Còn nhiều món ngon vật lạ trên thế gian nữa,
không phải em muốn nếm thử tất cả sao? Chỉ cần em khỏe
lại mọi chuyện chị đều sẽ chiều em!"

"Thật sao?"

"Thật!! Chỉ cần em chuyên tâm bồi bổ sức khỏe, điều
dưỡng tinh thần cho ca phẫu thuật sắp tới, em muốn gì chị
cũng sẽ chiều em! Có được không?"

Charlotte tươi cười, nàng cũng ôm chặt Charlotte tựa trong
lòng ngực cô, bây giờ tất cả mọi sợ hãi hay đau đớn cũng
sẽ không là gì đối với nàng vì từ bây giờ nàng đã có chị ấy
ở bên cạnh, chút ánh sáng hy vọng của cuộc đời nàng.

Bà Lee và bà Kim ở bên ngoài cũng vui mừng nắm lấy tay nhau, thật tốt quá cuối cùng sóng đã yên biển đã lặng, bây giờ chỉ còn cầu nguyện cho ca phẫu thuật phía trước của Charlotte mà thôi!

"Fa, Fa chị ở đâu?"

Từ khi Engfa trở lại bên nàng, nàng cứ luôn lo sợ đến một
ngày nào đó, đôi mắt nàng thật sự không còn nhìn thấy
được gương mặt của cô nữa. Charlotte từ ghế gỗ đứng dậy, đưa tay quơ về phía trước cho đến khi một bàn tay khác đã giữ chặt, ôm nàng vào lòng.

Mấy bữa nay được Engfa bồi bổ, sức khỏe của Charlotte
cũng đã khá lên cho nên bác sĩ nói hai ngày sau sẽ tiến
hành ca mổ. Charlotte cứ gần đến ngày đó thì nàng lại
càng lo sợ, nàng không phải sợ chết mà chỉ sợ vĩnh viễn
không còn được nhìn thấy những người mà nàng yêu
thương. Hai người cha cũng đã bay qua trước một ngày
để cùng theo dõi tình hình ca phẫu thuật của nàng, tất cả
cũng chỉ vì muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng!

Có nhiều lần nàng hỏi Engfa, trông nàng không có tóc có
buồn cười hay không, nhưng cô lại hôn lên đầu nàng rồi
nói.

"Em không có tóc nhìn rất có hương vị khác, có tóc hay
không có tóc... em lúc nào cũng rất xinh đẹp ở trong mắt
chị. Chỉ là tóc thôi mà rồi có ngày nó cũng sẽ dài ra, dù em
có thành bà cô già xấu xí đi nữa chị còn chưa chắc bỏ rơi
em nói chi là tóc!"

Charlotte hạnh phúc vô cùng, cho dù có bất cứ chuyện
rủi ro gì xảy ra thì xem như cũng không phí phạm những
giây phút còn sót lại của cuộc đời nàng. Được ở bên cạnh
những người mình yêu thương. Nàng vuốt ve mái tóc đã
được cắt ngắn ngang vai của Engfa.

"Em vẫn là tiếc cho mái tóc đen dài của chị"

"Ngốc... tóc rồi cũng sẽ mọc lại. Duyên mất đi rồi thì sẽ
không. Bây giờ em có kêu chị cạo luôn mái tóc này vì em,
chị cũng sẽ làm!"

"Không bao giờ em làm vậy. Chị không thấy hai người con
gái yêu nhau đã lạ rồi còn cạo đầu chung nữa, không phải mắc cười lắm sao?"

Charlotte bật cười khi liên tưởng đến nhưng Engfa lại
nghiêm túc nói...."Chị chỉ thấy nó là minh chứng cho tình yêu của mình, không có gì là mắc cười cả. Chỉ cần ở bên em là đủ... chị mặc kệ ánh nhìn của thế nhân! Mà em đó.... chị đã kêu em
đợi chị một chút mà. Sao lại tự đứng lên như vậy, lỡ té thì thế nào?".

"Em không thấy chị, gọi chị cũng không trả lời, em rất sợ"

"Không sao đâu, chị vẫn luôn bên em mà. Chị đã nói sẽ
không bao giờ ngu ngốc buông tay em nữa đâu. Thôi...
chúng ta hóng gió đã lâu rồi, mau trở về phòng đi!"

"Vâng!" Engfa đỡ nàng về phòng nhưng vừa bước vào phòng thì vô vàn tiếng hát từ mọi phía đã vang lên.

"Happy Birthday to you, Happy Birthday to you..... Happy
Birthday, Happy Birthday, Happy Birthday to you!!"

Mọi người đua nhau vỗ tay khiến Charlotte giật mình
sững sờ, một giây sau thì hạnh phúc ùn ùn kéo đến khiến
nàng cảm động đến rơi lệ, không thốt nên lời. Đáng lẽ
hôm nay không phải sinh nhật nàng, ma xui quỷ khiến
làm sao sinh nhật nàng lại đúng vào ngày tiến hành ca mổ
nên nàng từ lâu cũng không còn trông mong gì, nào ngờ
mọi người lại chúc mừng sinh nhật sớm cho nàng.

Engfa bước lại gần lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng
nói. "Ngốc, trong ngày sinh nhật của mình sao lại khóc? Không nên đâu!".

"Phải đó Charlotte à, khóc xấu lắm biết không?"

"Chị là... Heidi?"

"Haha em gái tốt vẫn còn nhớ giọng nói của chị gái này sao?"

"Sao chị lại?"

"Em đó, hư lắm nha, chuyện lớn như vậy lại đi gạt Engfa
còn gạt tất cả mọi người, nói em ngốc số một thì không ai
giành số hai luôn"

Charlotte hơi bối rối mỉm cười cho đến khi một giọng nữ
khác cất lên: "Tất nhiên cũng không thể thiếu chị!"

"Chị Tina?"

"Phải, em gái ngốc!"

Charlotte chu môi hờn dỗi nói. "Hôm nay không phải là tổ chức sinh nhật sớm cho em à, sao ai cũng chửi em ngốc thế kia?"

Mọi người cùng phá lên cười, cả hai bà mẹ và hai người
cha đều bước đến dỗ dành nàng, lát sau Faye lên tiếng.

"Nè làm việc chính đi chứ mọi người"

"À đúng rồi! Lại đây lại đây nào"

Heidi sốt sắng đẩy Charlotte tới một chiếc ghế nệm êm
ái để nàng ngồi xuống, sau đó Engfa bước đến trước mặt
nàng quỳ một chân xuống nắm lấy tay nàng chân thành
nói. "Char, lúc trước là chị ngu ngốc mới bỏ lở tình yêu của
em cho đến khi nhìn lại thì đã trải qua biết bao là sóng gió.
Char, suốt quãng đời còn lại em có thể giao bản thân
mình cho chị không, chị sẽ thay em yêu thương và trân
trọng chính em! Charlotte Austin, xin em, một lần nữa
hãy chấp nhận làm vợ của chị!!"

Charlotte vừa cảm động vừa u sầu, ca phẫu thuật này
còn không biết có thành công hay không...

"Nhận lời đi!" Heidi la lên, Tina cũng tung hô theo, nhưng Charlotte lại cúi đầu nói: "Lỡ như ca phẫu..." Charlotte còn chưa nói xong thì Engfa đã chặn lại nói:

"Chắc chắn sẽ thành công. Chị tin chắc điều đó, em nhất
định phải cố gắng lên. Nếu không... em nỡ để chị ở vậy
đến suốt cuộc đời này sao. Dù ngày mai có ra sao thì tất cả
những gì hôm nay cũng là do chị chọn. Em có nhớ chị đã
từng nói gì không? Số mệnh của chị sẽ do chị quyết định!
Em không cần lo cho chị, chỉ cần trả lời từ trái tim mình!"

Charlotte cảm động lau đi nước mắt, nàng mỉm cười.

"Em đồng ý!"

"Hoan hô"

Tất cả mọi người cùng vỗ tay, hai bà mẹ thì lấy khăn thấm
nước mắt, hai ông bố cũng rưng rưng lệ, ai cũng đều thật
lòng chúc phúc cả hai người, Engfa lại móc từ trong túi ra
hai chiếc nhẫn, là cặp nhẫn cưới của cô và nàng.

Charlotte tuy chỉ thấy mờ mờ nhưng khi sờ vào hoa văn trên nhẫn nàng có thể nhận ra được, vì trong thời gian kết
hôn nàng luôn đeo nó trên tay và nhiều lúc lơ đãng cũng
sẽ xoa xoa lên nó nên nhận ra nó không có gì là lạ.

"Chị... tìm thấy nó rồi sao?"

"Phải!! Chị chưa bao giờ vứt bỏ nó như em đã nghĩ, nó vẫn
ở trong ngăn kéo phòng làm việc của chị. Khi phẫu thuật
người ta sẽ không cho em đeo trang sức nên chị sẽ đợi em,
đợi đến khi em phẫu thuật thành công chị sẽ tận tay đeo
nó cho em!"

"Được! Em nhất định sẽ cố gắng chờ đến lúc đó"

"Chị yêu em!"

"Em cũng vậy!"

"Thôi thôi phát cơm như vậy đủ rồi, nào nâng ly uống
mừng đôi trẻ đi" Heidi la lên, rồi tất cả cùng cầm ly giơ lên cao.

Vì bệnh viện không cho đem quá nhiều đồ ăn, thức uống
vào nên chỉ có một chiếc bánh kem và mỗi người tự rót
cho mình một ly nước lọc rồi cùng nhau nâng ly chúc
mừng hạnh phúc của đôi trẻ, đồng thời chúc phúc cho ca
phẫu thuật sắp tới sẽ thành công!

.
"Char, em đừng sợ! Đừng sợ, hãy hít thở vào, chị và mọi
người vẫn luôn bên ngoài chờ em, đừng sợ!" Engfa chạy theo nắm lấy tay nàng cho đến khi Charlotte  được đưa vào phòng mổ. Bên ngoài mọi người đều đứng ngồi không yên, có người
âm thầm cầu nguyện, có người đứng lên rồi lại ngồi xuống
thậm chí đi đi, lại lại...... Engfa thì giống như một cổ máy, cứ ngồi yên bất động, mắt nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật.

"Ông trời, hôm nay cũng chính là sinh nhật nàng xin ông
hãy một lần nữa tái sinh nàng... chỉ cần ông có thể phù
hộ cho vợ của con_Charlotte Austin được bình yên vô sự
thì con xin hứa sẽ ăn chay trường, thêm vào đó sẽ thường
xuyên đi làm việc thiện! Xin ông, xin ông đừng cướp em
ấy đi, em ấy là một người rất tốt, cả đời chưa làm bất cứ
chuyện gì xấu, một cô gái lương thiện như vậy.... xin ông
đừng cướp em ấy khỏi thế gian này!"

"Yêu tâm đi, chị dâu sẽ không sao đâu"

Engfa ngạc nhiên quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh,
Faye đang nhìn cô mỉm cười.

"Bây giờ Charlotte đã gã cho chị, em cũng nên đồi cách
xưng hô, không phải sao?"

Engfa mỉm cười nói "Faye, cảm ơn em!"

Faye ngạc nhiên "Vì điều gì?"

"Nếu lúc trước không nhờ có em thì có lẽ đến bây giờ chưa
chắc chị đã có thể nên duyên với Charlotte! Cảm ơn
em lúc đó đã xã thân mình mà cứu em ấy"

"Ơn nghĩa gì chứ... gặp bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy mà.
Nếu muốn trả ơn em chỉ cần sau này đối tốt với chị dâu là được"

"Chuyện đó là đương nhiên. À... mà em định không về nhà
luôn sao? Chú sẽ rất đau buồn đó, có muốn chị kêu ba chị
nói với chú một tiếng không, chú tìm em hơn một năm
nay rồi. Dù gì cũng là cha con mà..."

"Chị yên tâm, hôm qua bác có nói với em là bác đã nói
chuyện với ba em, ba em bảo đảm chỉ cần em chịu về sẽ
không ép hôn nữa, nhưng trước khi em về em cũng phải
trở về Thailand để thăm lũ nhỏ ở cô nhi viện, từ sau khi
quen biết chúng... em thật sự rất yêu quý chúng, em uy
hiếp ba em nếu không đổ vốn từ thiện vào các trung tâm
hỗ trợ trẻ mồ côi nghèo ở Thailand thì em mãi mãi cũng
không về đâu thể là ông đành gật đầu đồng ý! Hihi"

"Vậy cũng tốt!"

"Cho nên chị yên tâm, em tin chắc làm nhiều việc thiện thì
sẽ nhận được hồi đáp thôi. Cũng như chị dâu vậy, chị dâu
là một người rất lương thiện... chắc chắn sẽ vượt qua được
cửa ải này".

Bốn tiếng trôi qua vẫn chưa có động tĩnh gì cho đến khi....
Engfa không chờ được liền áp tai lên cửa nghe ngóng, nhưng
lại để cô nghe được bên trong phát ra vài tiếng nói rất hỗn
loạn. Tất cả đều nói bằng tiếng Anh nhưng tất nhiên Engfa
có thể nghe hiểu!

"Nhịp tim của bệnh nhân đang có dấu hiệu ngừng, mau...
đưa máy trợ tim!"

"Không Charlotte, không, em không thể có chuyện gì được Char à...!"

Engfa tính chạy vào phòng phẫu thuật nhưng đầu óc cô đã
choáng váng đến mức ngất xỉu đi.

" Engfa..! Engfa....."




🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro