2. Chị có ghét em không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau cô thức dậy trễ hơn mọi ngày vì hôm qua cô làm việc tới 2 giờ, vội vàng chuẩn bị quần áo tươm tất rồi xuống lầu, vừa mới xuống thì lại đụng mặt cô em gái.

- Chị xuống ăn sáng đi, đã làm xong hết rồi.

Cô chỉ nhìn nàng rồi thở dài một cái.

- Không ăn.

Cô liền đi ra xe định đi làm thì nàng lại ra theo, mang theo một phần đồ ăn cho cô.

- Chị ơi đồ ăn.

- Không.

Cô vẫn tù chối nàng rồi bước vào xe đóng cửa lại, nàng cũng chạy qua ghế phụ lái ngồi vào rồi để phần đồ ăn lên chỗ cô.

- Vào đây làm gì?

- Chị cho em đi nhờ qua trường đại học Bangkok nha.

- Được, thắt dây vào.

Engfa cứ như một tảng băng vậy, suốt cả quãng đường chỉ chăm chú lái xe mặc kệ nàng nói cỡ nào cô cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng. Nói hết hơi thì cô vẫn không trả lời nên nàng im lặng cho đến tận trường.

- Tới rồi.

- Chị nè?

Engfa chỉ quay đầu qua nhìn Charlotte một chút để xem nàng nói gì. Charlotte không nhìn cô mà chỉ nhìn xuống tay cầm vào dây an toàn mà bấu chặt.

- Chị ghét em lắm sao?

Engfa im lặng một hồi mới trả lời nàng.

- Không.

- Vậy tại.....

Không để nàng nói hết cô lại chen vào làm nàng không nói được.

- Xuống xe, tôi trễ làm, cô trể học.

- Được.

Nàng vác một khuân mặt buồn bã đi ra khỏi xe lê tùng bước vào trường. Cô chỉ thở dài một cái rồi phi nhanh đến công ty.

Từ khi cô lên nắm quyền mọi việc trong ngoài công ty đều diễn ra rất thuận lợi, ban đầu các cổ đông đều không đồng ý và tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Nhưng chỉ sau thời gian ngắn bọn hộ đều được Engfa thuyết phục, mọi việc cô làm đều đem lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty và đem nó phát triển vượt bậc.

Dạo gần đây công ty khá nhiều việc vì một số hợp đồng khá khắt khe khiến cô sắp nổ não, các mối làm ăn thì bị trì trệ chẳng biết lí do gì khiến cô trở nên khó chịu vô cùng. Ra khỏi công ty với một sắc mặt không thể nào tệ hơn, cô lên xe định sẽ đi một mạch về nhà nhưng sực nhớ còn có cô em gái rời từ trên trời xuống đợi ở trường nên đành phải bẻ lái đến trường đón nó.

Charlotte đứng mỏi cả chân mà vẫn chưa thấy Engfa nên mới lùi lại gốc cây bên đường mà đặt lưng tựa vào, đợi một lúc thì có hai chàng thanh niên say xỉn đi ngang qua rõ là lướt qua nàng rồi nhưng lại cố tình đi lùi lại trêu chọc.

- Hey...đi chới với anh không em.

Nàng hơi sợ nên lùi về sau tường.

- Không, anh đi đi.

- Sao vậy, đi đi vui lắm.

- Đã nói không rồi mà.

Nàng bị đụng chạm liền la lên và hất ta bọn chúng ra, cô từ xa chạy lại thấy chuyện chẳng lành nên mới vội xuống xe chạy đến bên em gái.

Cô xô một tên ngã xuống đất rồi kéo nàng về phía sau mình, bọn chúng tự đõ nhau đúng dậy rồi quát vào mặt cô.

- Mày đi chỗ khác chơi, bọn anh đây muốn con bé kia.

- Cút.

- Gì chớ, tao có nghe lầm không mày.

- Cút, hôm nay tao rất mệt đừng có dây dưa.

- Hahaha.........

Bọn chúng cười phá lên rồi trêu chọc cô.

- Cô em dọa anh à, sợ quá cơ. Thích chạm em thì sao nào.

Hắn đưa tay định chạm vào người Engfa thì cô một tay bẻ ngược tay hắn, một động tác mà làm hắn qụy xuống kêu la thất thanh, cô kéo nàng đi ra xe rồi cũng lên xe chạy một mạch về nhà.

Trên đường đi nàng không nói tiếng nào, chỉ nhìn ra khung cảnh ven đường, cô cũng đoán được nàng đang cảm thấy như thế nào nên cũng không muốn hỏi, để nàng tự trải. Về đến nhà nàng đi một mạch lên phòng, cô phải đậu xe nên đi sau.

- Ông Sun?

- Ta đây.

- Ông xem Charlotte sao rồi, nhìn nó không ổn, giúp con nha.

- Được.

Cô nói xong cũng mất hút, ông Sun lại cười thầm trong lòng.

-" Con bé  cũng chịu mở lòng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro