3. Dấu hiệu tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa cũng chẳng quan tâm cô bé kia là mấy vì dù sao mấy tên kia cũng chẳng đụng chạm gì vào người con bé cả. Nằm lăn ra giường suy nghĩ mấy cái linh tinh vớ vẩn một lúc rồi ngủ cho tới tận sáng hôm sau.

Vẫn như thường lệ cô sẽ thức dậy sớm, chuẩn bị đồ rồi xuống dưới lầu ăn sáng, nàng hôm nay dậy trễ hơn cô nhưng vẫn ngồi vào bàn cùng ăn sáng. Thay vì vẻ mặt vui tươi thì hôm nay nó lại có chút buồn, chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Engfa cũng biết tối hôm qua nàng bị mất ngủ như nào.

Bàn ăn có sự hiện diện của 2 người nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào, lẳng lặng ăn hết bữa sáng rồi ra xe. Suốt dọc đường từ nhà đến trường Charlotte cũng chả mở miệng nói câu nào, cứ nhìn ra ngoài đường với vẻ mặt buồn ngủ rồi ngáp ngắn ngáp dài.

- Cafe, co có uống không?

Engfa phải nói cái gì đó để vực dậy tinh thần cho cô gái nhỏ này, đúng lúc trên xe có sẵn cafe ngày nào ông Sun cũng chuẩn bị sẵn cho cô. Nàng quay người lại cầm lấy ly cafe trên tay cô rồi khẽ cảm ơn một cái.

- Cảm ơn chị....nhưng em không uống được cafe.

- Có buồn ngủ không?

- D...Dạ.

Engfa quay sang bên chỗ Charlotte rồi lại tập trung lái xe.

- Tôi hỏi em có buồn ngủ không?

- Hơi chút...

Nghe được câu đó, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ thấy còn hẳn 1 tiếng nữa mới tới giờ vào học của nàng nên lái xe tấp vào lề.

- Chị sao lại dừng.

- Còn 1 tiếng nữa cô mới vào học, tranh thủ chợp mắt tý đi.

- Nhưng mà....

Cô quay qua nhìn nằng rồi khẽ cau mày lại, nàng liền hiểu ý nên cũng nhắm mắt lại. Cô nhón người qua hạ ghế nàng xuống để nàng dễ ngủ, nhưng hành động của cô nhanh mà lại còn quá gần nên nàng có hơi đỏ mặt.

- Ngủ đi, khi nào tới giờ tôi gọi.

Engfa thấy nàng cũng nghe lời nên khóe môi có hơi cong lên, nhân lúc còn sớm co cũng tranh thủ xem đống tài liệu rồi kí vài hợp đồng. Charlotte ngủ được một chút thì lại dậy, nàng đưa mắt nhìn cô đang mải mê với công việc của mình.

Nàng cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô, một góc nghiêng chết người nhìn và cả khuôn mặt tỷ lệ vàng. Dù cô ăn mặc có hơi đơn giản so với những nữ chủ tịch cùng lĩnh vực nhưng trong cô lại toát lên một sức hút khiến người khác không thể rời mắt.

Như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình cô khẽ cau mày khó chịu.

- Nhìn đủ chưa, đi học được rồi chứ.

Engfa quay qua nhếch mày lên nhìn Charlotte làm nàng bất giác ngượng ngùng, khẽ gạt đầu đồng ý.

Engfa đóng tài liệu lại rồi khởi động xe lái đi.

- Chị nè, em hỏi một lần nữa thôi. Chị có ghét em không?

- Không.

Lần này Engfa không hề suy nghĩ nhiều mà trực tiếp trả lười nàng.

- Vậy sao chị lạnh nhạt với em quá vậy?

- Chẳng qua là chưa quen, chưa thích ứng được.

- Vậy chị có thích em không?

- Không.

- Tại sao? Em không dễ thương à?

Nàng vừa nói vừa đặt 2 tay về cằm rồi chớp chớp mắt.

- Không ghét, không thích chỉ vậy thôi, cô mà hỏi nữa là xuống xe.

Nàng chỉ vừa mới bắt chuyện được một chút thì bị cô hù dọa nên không thèm nói nữa, im lặng cho đến tận cổng trường, sau khi bước ra khỏi xe cũng không quên chào cô một cái. Nhưng thật tội nghiệp nàng vẫn bị cho ăn 1 rổ bơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro