CHƯƠNG 13 : Tiếp theoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chompu thả người xuống ghế ngồi bên cạnh, gương mặt nghiêm túc đăm chiêu suy nghĩ. Cô vắt chéo chân, tuy Engfa nói thế nhưng cô có thể đoán ra được tâm tư của người kia thế nào. Chompu từng như vậy, mất hồn, đôi mắt trầm tư nhìn về một hướng. Tâm trí đong đầy hình ảnh của người thương mà không thể gặp nhau, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Lâu lâu lại nhìn sang Engfa, một Engfa lạnh lùng, bây giờ vì nhớ nhung ai đó mà ngẩn ngơ một lúc rõ lâu. Chompu phì cười, điệu bộ của cô đã gây chú ý với người bên cạnh

" Sao chị cười?"

" Vì em giống chị mấy năm trước ghê "

Engfa nghiêng đầu khó hiểu, Chompu không muốn người kia ngơ ngẩn lại thêm ngơ ngẩn, mới đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi đi lại lại trước mặt Engfa. Cô chắp hai tay ra sau lưng, hệt như một người tường tận sự đời mà trầm ngâm dạy bảo

" Chị cũng đã từng vì một người mà thơ thẩn đến thế "

".."

" Là Heidi, chị vốn dĩ đã muốn quên người ta từ rất lâu "

Người này nói, người kia tự động im bặt, đôi mắt dán chặt vào ly cà phê

" Mấy năm trước, nếu như chị đủ dũng cảm quyết định ở lại Thái thì có lẽ mọi chuyện đã khác " Chompu gương mặt vẽ một nét buồn rười rượi, nhắc đến chuyện cũ cứ như rút cạn sức sống của cô vậy
" Nhưng chị đã không làm được, chị Heidi chắc đã hận chị rất nhiều "

" Chị không định sẽ trở về gặp chị ấy một lần sao ?" Engfa cất chất giọng trong trẻo, không còn trầm lặng như lúc trước nữa. Đối với Chompu, Engfa được tự nhiên hơn

Chỉ thấy Chompu khẽ lắc đầu " Bây giờ đến việc người ta làm gì, ở đâu, chị còn không biết thì gặp bằng cách nào ?"

" Cô ấy làm bác sĩ tâm lí trực thuộc bệnh viện đa khoa quốc tế ở Bangkok . Hiện mở một phòng khám riêng cho mình ở thành phố" Engfa nhàn nhã thốt lên mấy lời, cô biết rõ người này. Tiếp xúc đã lâu nhưng chưa bao giờ nghe Heidi nhắc chuyện liên quan đến Chompu

Nghe thấy, Chompu vẻ mặt có phần mừng rỡ, lay nhẹ vai Engfa " Thật á? Sao em biết được chuyện đó vậy ?"

" Vì cô ấy là bác sĩ điều trị cho em "

" Gì?"

Chompu căn bản mà không tin vào mắt mình, miệng chỉ lớ ngớ được vài chữ. Engfa không chọn cách tiếp tục che giấu, dù gì người kia cũng biết, có giấu thì rốt cuộc cũng bại lộ. Dẫu sao mình đến đây cũng vì chữa bệnh, thế nên nói ra cũng chẳng có gì to tát

" Hôm nay em đến đây để điều trị. Khối u đã ghé thăm não của em rồi " Engfa mỉm cười bất cần đời, nỗi đau sâu thẳm trong tim mấy ai hiểu được

" Nói gì vậy, khối u là sao?"

Chompu lay bả vai Engfa một cách dữ dội, người kia chỉ biết cười nhạt, không có cơ hội để mở lời

" A đau em " Engfa nhăn nhó mặt mày, vịn lấy bả vai vì đau

" Bộ có khối u thật à, không đùa chứ?" Chompu ngờ vực hỏi lại

* Gật gật * " Ai giỡn chi " Engfa hồn nhiên đáp lời, mặc cho người kia gương mặt đỏ bừng, mồ tôi túa ra như tắm. Tuy không phải là chị em ruột thịt nhưng Ngọc Mai lúc nào cũng xem Engfa như người trong gia đình mà rất mực quan tâm. Engfa đương nhiên là hiểu rõ Chompu đối với mình thế nào, vì vậy nên dù có lạnh nhạt với ai đi nữa thì Chompu vẫn là người mà Engfa luôn dành sự đối đãi đặc biệt nhất

Charlotte mơ hồ nhìn ra biển, tưởng chừng người ngồi đối diện là Engfa nhưng không phải. Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Engfa, nghĩ đến câu nói mà cô từng nói trước đây * Nếu một ngày nào đó Engfa đột nhiên biến mất !*

Thứ vô hình nào đó thôi thúc tâm trí nàng tiếp tục suy nghĩ lung tung, đến nỗi nó thực sự chân thực hiện rõ trước mắt. Engfa bây giờ biến mất rồi đấy, người kia nói đi công tác, nhưng ai mà biết được sau đợt công tác đó..họ có quay về hay không

" Char nè "

Win gọi khẽ, đủ để nàng nghe thấy. Charlotte thu tầm mắt, nhìn sang Win để tiếp chuyện

" Chiều nay chúng ta ..có thể đi dạo biển không ?"

" Sao cơ ?"

" À, ý anh là chúng ta, cùng nhau đi dạo bờ biển, để tinh thần thoải mái, sáng mai còn làm việc cho tốt "

Win cười gượng, tránh đi sự khó xử. Charlotte không thích thú với chuyện này, mà từ chối cũng không phải là ý hay, đành phải miếng cưỡng gật đầu

Cả hai tranh thủ dùng bữa, Win háo hức mong chờ vào lần này. Chỉ cần Charlotte đồng ý, xem như là một cơ hội để cậu có thể tiếp cận, hiểu rõ nàng. Hơn hết còn phải lựa lời về chuyện của Engfa nữa

Hai con người rảo bước khắp bờ biển, ánh nắng ban chiều chiếu rọi xuống mặt nước lấp lánh. Nắng đã bớt gắt hơn, khung cảnh thơ mộng với tiếng sóng rì rào thi nhau xô vào đất liền. Charlotte vẫn im lặng vì trong đầu nàng chẳng thể nghĩ gì khác ngoài hình ảnh của Engfa. Hôm đó cũng đã cùng người ta đi dạo biển thế này rồi lại chứng kiến cái chuyện kinh khủng đó

Win cho tay vào túi quần, bước đi bên cạnh Charlotte, quan sát kỹ càng từng đường nét trên gương mặt kiều diễm. Cậu từng rất thích Charlotte, và bây giờ vẫn vậy. Tuy nhiên, tình cảm của cậu là thứ mà Charlotte không bao giờ muốn chạm đến

Trong đầu nhiều tâm tư thế nhưng mở lời lại không biết bắt đầu từ đâu. Win mới dừng bước, nàng cũng dừng theo

" Anh.."

Nàng im lặng, trông chờ vào câu nói tiếp theo

" Anh nghĩ, ơ..ừm ..Chúng ta "

" Anh cứ nói đi, em đang nghe này "

Win hằn giọng, lấy hết bình tĩnh. Cậu vịn tay vào vai của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương

" Nếu chị Fa không trở lại thì em hẹn hò với anh nhé !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot