11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tái dựng vụ giết người mười năm trước."

Tống Tinh thở dài, "E rằng đây là đáp án duy nhất."

Kim Thiện Vũ hét lên rồi quay người lao thẳng ra cửa, nhưng vừa chạy được mấy bước đã bị Tây Thôn Lực bên cạnh níu lại. Thiện Vũ vẫn vùng vẫy trong vòng tay cậu ta, gào thét.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn chết. Tôi phải đi, phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức."

Lương Trinh Nguyên quát, "Anh đi như thế cũng bằng đâm đầu vào chỗ chết thôi."

"Đâm đầu vào chỗ chết cũng còn hơn mấy người."

Kim Thiện Vũ giãy giụa vùng ra, chỉ mặt Lương Trinh Nguyên mắng chửi, "Cậu đúng là đồ bỏ đi, làm cảnh sát mà không ngăn được hung án, còn hại chết Lý Hi Thừa."

"Ít mồm thôi. Tôi không cho anh đi đâu."

Lương Trinh Nguyên bước đến chặn ngang cửa.

"Không ai được đi cả."

Kim Thiện Vũ liền ngồi bệt luôn xuống đất, tỏ thái độ chống đối.

"Hai ngày nữa sẽ có người đến đưa thực phẩm. Mọi người chỉ cần kiên nhẫn đến lúc đó thì sẽ được cứu."

Chú Bang bước lên một bước, bảo với tất cả.

"Hai ngày nữa cơ à? Lâu quá."

Mặt Kim Thiện Vũ như đưa đám.

"Hằng tuần đều có xe chuyên dụng đưa nguyên liệu tươi sống đến đây, tuần trước đến rồi, tuần này thì phải đợi hai ngày nữa."

"Tên giết người hàng loạt đang lẫn trốn giữa chúng ta, vậy mà anh còn bắt chúng tôi đợi hai ngày ư? Hắn đã bắt đầu ra tay. Anh quên thảm kịch năm xưa rồi à? Chỉ trong ba ngày, Lý Hàn Khiết đã giết liền năm người đấy."

Kim Thiện Vũ không thể nhịn nổi nữa, nghẹn ngào gầm lên.

Bốp!

Chloe lao tới, giáng cho Kim Thiện Vũ một bạt tai.

Không riêng Kim Thiện Vũ, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra. Chẳng ai ngờ Chloe dịu dàng nhường ấy mà cũng nổi giận đánh người. Tôi sợ Thiện Vũ đánh trả, vội sấn đến chen vào chăn giữa đôi bên.

"Sao cô lại đánh tôi?" Kim Thiện Vũ ôm mặt hùng hổ.

Chloe đầm đìa nước mắt, chỉ thẳng vào Thiện Vũ, giọng run bắn lên.

"Tôi nói lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, cha Hi Thừa không phải hung thủ giết người, anh Hi Thừa không phải con của kẻ giết người. Ai trong các người dám sỉ nhục họ, tôi sẽ liều mạng với người đó."

Thấy Chloe đã mất kiểm soát, cứ thế này thì chẳng biết còn gây ra chuyện gì, tôi đành đưa mắt cho Eunji, hi vọng chị ta có thể đưa Chloe về phòng nghỉ ngơi. Eunjin cũng nhạy bén, thấy tôi nháy mắt bèn níu tay Chloe, thì thầm mấy câu rồi nửa kéo nửa dìu cô lên lầu.

"Tôi có một câu hỏi."

Tôi giơ tay lên, thấy mọi người đổ dồn mắt nhìn mình thì nói tiếp,

"Lúc tôi cùng chú Bang lên lầu, mọi người đều ở tầng 1 đúng không? Bấy giờ tôi hỏi han Hi Thừa, cậu ấy có đáp lời, chứng tỏ còn sống. Nhưng khi tôi xuống rồi nhóm Chloe lên lầu thì Hi Thừa đã chết. Nếu hung thủ nằm trong số chúng ta thì hắn ra tay thế nào? Giết người từ xa ư..."

"Đúng là ma quỷ..." Tây Thôn Lực nhíu mày.

"Nguy thật" Thẩm Tại Luân gỡ kính, dùng ngón cái tay phải day day thái dương.

Lương Trinh Nguyên nhắm nghiền mắt, thở hắt ra, "Đến nước này thì đành đợi thêm hai ngày nữa rồi tính. Mấy hôm tới đây, tốt nhất mọi người nên tập trung lại một chỗ, cố gắng đừng hành động một mình, tối đi ngủ nhất định phải khóa chặt cửa..."

"Còn khóa nữa à? Lý Hi Thừa chính là bị giết trong phòng khóa cửa đấy." Kim Thiện Vũ cười nhạt.

Lương Trinh Nguyên chẳng buồn đếm xỉa đến cậu ta, tiếp tục nói, "Nếu trông thấy người hoặc việc gì kì lạ thì phải báo ngay cho tôi. Phác Tống Tinh, trò tập làm thám tử của anh đến đây là kết thúc. Chuyện tôi quan tâm nhất bây giờ không phải vụ án mười năm trước, mà là vụ án hiện tại. Điều tra phá án không phải việc của anh, anh cứ lo dạy toán cho tốt đi. Tôi ra lệnh cho tất cả các vị phải nghe theo sự chỉ huy của tôi."

"Mua một tặng một." Tống Tinh đột nhiên thốt ra một câu chẳng đâu vào đâu.

"Cái gì mà mua một tặng một?" Lương Trinh Nguyên lấy làm lạ.

"Tôi đã đánh cược với cậu trong vòng ba ngày sẽ phá được vụ giết người hàng loạt mười năm trước, chi bằng tặng thêm cho cậu một vụ giết người phòng kín mười năm sau nữa. Hung thủ đã thành công trong việc chọc giận tôi rồi đấy. Giờ tôi đang vô cùng giận dữ."

Nói rồi Tống Tinh quay người đi lên lầu, nét mặt thay đổi hẳn. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta như vậy. Dường như tâm trạng cậu ta khá phức tạp, không đơn thuần là phẫn nộ nữa.

"Tống Tinh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh cả gan..."

"Một ngày."

Tống Tinh quay ngoắt lại nhìn xoáy vào Lương Trinh Nguyên, rồi giơ ngón trỏ lên.

"Một ngày nữa thôi, tôi sẽ đích thân lôi tên khốn ấy ra."

Cảnh tượng hồi tối cứ quẩn quanh trong tâm trí khiến tôi thao thức đến hơn 3 giờ sáng mới ngủ được. Tỉnh dậy đã là 9 giờ rưỡi, xuống nhà đã thấy bữa sáng chú Bang dọn sẵn trên bàn.

Theo lời chú thì những người khác đều bưng đồ về phòng riêng để ăn, có lẽ họ kinh sợ vì chưa xác định được hung thủ, biết đâu người ngồi trước mặt mình chính là kẻ đã thọc dao vào gáy Hi Thừa. Hơn nữa, hung khí vẫn chưa tìm thấy. Tôi hỏi chú Bang xem Tống Tinh xuống lấy đồ ăn chưa thì chú đáp chưa, tôi bèn lấy luôn hai suất lên lầu tìm cậu ta.

Cửa phòng Tống Tinh không khóa, hai tay tôi còn bận bưng đồ, đành dùng vai đấy cửa bước vào.

Trong phòng hơi tối, Tống Tinh đã kéo tấm rèm dày cộp che cửa sổ lại. Tôi thấy cậu ta ngồi xổm dưới đất như đang nghĩ ngợi gì đó, kéo rèm cửa ra mới phát hiện trên tường đính đầy giấy, chi chít nét chữ viết tay các công thức toán học và kí hiệu cùng nhiều phương trình, tiếc rằng tôi chẳng hiểu gì cả. Dưới đất cũng la liệt giấy, nhiều tờ đã bị cậu ta vo viên vứt vương vãi. Rõ ràng sọt giấy vụn không chứa nổi cả đống giấy thế này, tôi bỗng có cảm giác cậu ta đã gom góp tất cả giấy trong dinh thự về phòng mình.

Ngòi bút máy miết lên giấy soàn soạt, cậu ta vẫn viết không ngừng.

"Này Tống Tinh, ăn chút gì đi đã."

Tôi đem bữa sáng được đựng trong khay đến để lên bàn cậu ấy, nhẹ nhàng căn chỉnh để không ảnh hưởng đến đống tài liệu kia.

"Mắt cậu thâm quầng kìa, lại thức cả đêm à?"

Tống Tinh vẫn cúi đầu, miệng hơi hé ra, như thể không hề nghe thấy lời tôi. Đây là thói quen, mỗi lúc suy nghĩ cậu ta đều có bộ dạng thế này. Cậu ta còn thích giam mình trong phòng tối, soi đèn pin cặm cụi giải những bài toán mãi mãi không có đáp án. Tôi tiện tay nhặt một tờ giấy lên xem, thấy trên giấy đầy những kí hiệu lạ hoắc, y hệt ngôn ngữ của thế giới khác.

"Dù sao cậu cũng phải ăn chút gì chứ? Cái chết của Lý Hi Thừa không phải lỗi của cậu, có ai ngờ được chuyện đó đâu. Tôi biết cậu thông minh, nhưng..."

"Tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của Hi Thừa. Cậu ta mời tôi đến đây để giúp đỡ, vậy mà tôi lại giương mắt nhìn cậu ta chết. Là tôi sơ suất, nếu tôi tính trước được thì Hi thừa đã chẳng gặp nạn..."

Phác Tống Tinh ngẩng lên nhìn tôi, mới qua một đêm mà thâm mắt cậu ta đã hằn rõ thêm vài đường.

"Cậu là người chứ đâu phải thần thánh. Làm sao lường trước được hung thủ sẽ ra tay với Hi Thừa."

"Tôi không lường được, nhưng toán học thì có thế." Mắt Tống Tinh lóe lên, "Phép suy diễn thống kê Bayes. Hồi ở New Jersey, tôi đã dùng nó để bắt tội phạm."

"Toán học không thể dự đoán tất cả hành vi của con người..."

"Nhưng tôi cần trị số ước đoán khả năng. Chết tiệt, nếu có máy vi tính thì tốt quá, bớt được bao nhiêu thời gian. Thành Huấn này, người Mỹ từng dùng phép suy diễn thống kê Bayes để ước tính chỉ số nguy hiểm của tấn công khủng bố đấy. Nếu tôi tính ra được người tiếp theo bị tấn công ở đây, hoàn thành hệ thống Bayes, đúc rút được một danh sách mức độ nguy hiểm, có lẽ sẽ ngăn được vụ giết người hàng loạt này. Có điều hiện giờ số liệu quá nhiều, tôi cần thêm chút thời gian."

"Cậu sẽ mệt mà chết cho xem."

"Tôi phải ngăn hung thủ tiếp tục ra tay. À phải, còn cả phòng kín nữa."

Tống Tinh đột ngột đứt phắt dậy, thẫn thờ nhìn ra phía trước.

"Cậu phải ăn mới được." Tôi kéo Tống Tinh tới, ấn cậu ta xuống ghế rồi đặt đồ ăn sáng tới tận mặt.

"Lạ thật đấy, tôi luôn cảm thấy vụ án này lạ lùng, nhưng nhất thời cũng không nói được là lạ ở đâu..."

Tống Tinh lẩm bấm, mắt nhìn đĩa đồ ăn.

Tôi không muốn làm đứt mạch suy nghĩ của cậu ta nên lùi sang một bên. Trước lúc đến đây, chúng tôi đã nghe kể về việc hung thủ biến mất một cách kì dị trong phòng kín mười năm trước, nhưng tới khi chính mình gặp phải vụ giết người trong phòng kín thật, lại có cảm giác khác hẳn. Hiện tại tình cảnh của chúng tôi vô cùng nguy hiểm, không biết kế tiếp hung thủ sẽ nhắm vào ai. Nhưng Tống Tinh dường như không hề để tâm, chỉ chăm chú phá giải những bí ẩn hung thủ để lại.

Bao gồm cả vụ việc giết người lần này.

Chúng tôi đã đánh bài suốt chiều qua, theo trí nhớ của tôi thì không người nào tách riêng ra cả. Cũng chỉ có tôi, chú Bang, Chloe và Tây Thôn Lực lên tầng 3 mà thôi.

"Cậu tới hiện trường với tôi đi."

Phác Tống Tinh chẳng hề đụng tới bữa sáng, đứng dậy định đi ngay, nhưng tôi lại ấn cậu ta xuống ghế lần nữa.

"Nếu cậu không ăn thì đừng hòng rời khỏi phòng."

Thấy tôi một mực ép buộc, Tống Tinh đành cúi đầu ăn qua loa cho xong, cậu ta quẹt miệng rồi khăng khăng kéo tôi đi.

Chúng tôi lên tầng 3, đến phòng Hi Thừa. Thi thể cậu ấy đã được Trinh Nguyên phủ ga giường lên, giữ nguyên hiện trạng khi bị hại, cậu ta còn chụp nhiều ảnh hiện trường, đề phòng manh mối tiêu biến theo thời gian.

Phòng Lý Hi Thừa là phòng rộng nhất trong dinh thự này. Thường ngày anh ấy lười dọn dẹp nên bên trong khá bừa bãi, bất kể trên bàn, trên giường hay trên sofa. Lý Hi Thừa mới dọn tới đây từ nửa tháng trước, nghe nói mẹ cậu ta kịch liệt phản đối nhưng cậu quý tử cứ khăng khăng nên đành nhượng bộ. Nào ngờ lần này Hi Thừa đi là âm dương cách biệt, xem ra Dark Moon đúng là đất dữ của gia đình họ.

"Hăng hái lên nào. Hôm nay chúng ta phải kiểm tra kĩ từng ngóc ngách trong căn phòng này."

Phác Tống Tinh tươi tỉnh nói, xem chừng đã quét sạch những buồn phiền lúc trước. Tôi quá quen với kiểu tâm trạng thay đổi xoành xoạch này của cậu ta rồi.

"Anh yên tâm đi, chuyện tôi đã nhận lời, nhất định sẽ làm bằng được. Chắc chắn cha anh vô tội, nhưng tôi vẫn chưa xác định được kẻ nào là hung thủ mười năm trước. Tuy vậy, chỉ cần tìm ra đáp án, tôi sẽ lập tức công bố rộng rãi, chứng minh sự trong sạch cho cha anh."

Tống Tinh lại quay sang nói với thi thể Hi Thừa dưới đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro