13. Săn tìm kho báu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG V:
THE TREASURE HUNT



"Giết người trong phòng kín..." Kim Thiện Vũ nhíu chặt mày, miệng lẩm bẩm gì đó.

Lương Trinh Nguyên châm một điếu thuốc, ngán ngẩm, "Coi như cả đời tôi đổ hết vào dinh thự này rồi."

Buổi chiều, trừ Phác Tống Tinh đã mệt nhoài và Chloe chưa nguôi đau đớn, những người khác đều tập trung tại phòng khách, ngồi quây quanh bàn trà, thử phân tích vụ án của Lý Hi Thừa. Với tư cách người trong ngành, Eunjin cũng đưa ra quan điểm của mình nhưng manh mối ở hiện trường có hạn, không thế phục dựng chân dung tâm lý tội phạm.

Mọi người thảo luận suốt nửa ngày trời, mất bao nhiêu hơi sức, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Tôi bèn đề xuất nên bắt tay điều tra từ vụ giết người phòng kín, biết đâu phá giải được bí ấn, lại bắt được hung thủ.

"Giết người trong phòng kín là một mô típ phổ biến, tuy không mấy khi xảy ra ngoài đời, nhưng hay gặp ở tiểu thuyết trinh thám cổ điến."

"Ý cậu là, có thể hung thủ đã phỏng theo tình tiết trong truyện trinh thám, dựa vào thủ pháp gây án trong sách để giết người ư?" Eunjin hỏi.

"Có thể." Tôi gật đầu.

"Đã vậy, cậu thử so sánh, đối chiếu tỉ mỉ thủ pháp trong tiểu thuyết với vụ giết người lần này xem nào? Thầy Luân thấy sao?"

Thẩm Tại Luân cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, "Tôi chỉ quen nghiên cứu khoa học bình thường, về lĩnh vực phá án, vẫn nên hỏi anh Nguyên thì hơn."

Lương Trinh Nguyên bắt chéo chân, xòe hai tay đáp, "Tôi không có ý kiến. Giờ cũng chẳng có manh mối gì, chi bằng cứ nghe thử đã. Thành Huấn nói đi."

Tôi hít sâu một hợi, hắng giọng, như sắp diễn thuyết.

"Nhà văn trinh thám lừng danh người Mỹ John Dickson Carr từng mượn lời nhân vật trong tác phẩm nỗi tiếng "Ba cỗ quan tài" để thuyết giảng về phòng kín, phân tích mấy loại thường gặp trong quy cách giết người ở phòng kín. Xem xét các loại này, có thể sẽ phá giải được cách thức gây án vụ Lý Hi Thừa. Tiếp theo đây, tôi sẽ liệt kê các thủ pháp phạm tội từng được John Dickson Carr nhắc đến, áp thử chúng vào cái chết của Hi Thừa xem có tìm ra hướng đột phá nào không."

"Về bản chất thì nó cũng chẳng khác gì ảo thuật cả." Kim Thiện Vũ bổ sung.

"Không sai, cách giết người trong truyện trinh thám thực chất chính là ảo thuật, nhưng ảo thuật thông thường đem lại niềm vui, còn phương pháp giết người thì làm hại xã hội."

"Anh mau bắt đầu đi." Tây Thôn Lực nhướng mày, khẽ đăng hăng mấy tiếng.

Tôi bắt đầu:

"Trường hợp thứ nhất, đây không phải mưu sát, chỉ là một chuỗi những trùng hợp tình cờ dẫn đến sự việc ngoài ý muốn giống như mưu sát mà thôi. Trong truyện trinh thám thường có tình tiết bị thương trong phòng rồi chết chẳng hạn. Nhưng trường hợp đó không phù hợp với vụ này, rõ ràng Hi Thừa bị vật nhọn sát hại, hơn nữa, vị trí vết thương cũng không thể do cậu ấy tự gây ra.

Chúng ta tiếp tục xét đến trường hợp thứ hai là mưu sát, những nạn nhân bị buộc phải tự giết mình, hoặc lỡ mắc vào cái bẫy chết người. Chuyện này hay gặp ở những ngôi nhà bị đồn có ma ám, điều kiện cần là tâm lý nạn nhân không vững vàng, dễ dàng thần hồn nát thần tính, để hung thủ lợi dụng. Hung thủ sẽ dọa cho người bị hại hốt hoảng bỏ chạy, điên cuồng tự đâm đầu vào tường cho tới chết. Không bàn đến tính tình Hi Thừa, chỉ xét vị trí bị thương cũng biết không phải tự sát, nên trường hợp này chúng ta cũng bỏ qua.

Trường hợp thứ ba, đây là một vụ mưu sát với phương pháp là sử dụng cái bẫy đã giăng sẵn trong phòng, hơn nữa cái bẫy này phải được giấu tại một vị trí trông qua có vẻ vô hại giữa đám đồ nội thất, khó phát hiện. Thông thường, nạn nhân sẽ vô tình chạm phải nên bẫy tự động bật ra. Trường hợp này hay gặp trong tiểu thuyết trinh thám cổ điển nhưng tính ứng dụng thấp. Chúng ta đã lục soát kĩ lưỡng phòng Hi Thừa, không hề phát hiện thứ gì giống bẫy cả, ngay cả những cái bẫy tức cười như đạn trong điện thoại, kim độc trong đàn piano, đệm giường tỏa ra hơi ngạt, súng giấu trong khối băng cũng không thấy. Trường hợp này có thể loại trừ.

Thứ tư, đây là một vụ tự sát nhưng cố tình sắp đặt cho giống với bị mưu sát. Liệu có khả năng này không? Trừ phi Lý Hi Thừa muốn vu vạ cho ai đó trong số chúng ta. Mà cho dù là vậy thì cậu ta phải làm thế nào đây? Làm sao có thể tự thực hiện một động tác khó như căm dao vào gáy mình được? Tại hiện trường không hề có công cụ hỗ trợ cậu ta hoàn thành động tác ấy, nên có thể loại trừ khả năng này.

Thứ năm, đây là mưu sát, hung thủ đã khéo léo lợi dụng nhận thức sai lệch của mọi người, kết hợp với thuật cải trang để gây án. Đây là cách ngu ngốc nhất, nạn nhân đã chết, còn một người khác cải trang thành nạn nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Cách này có thể coi là phòng kín về mặt thời gian, tạm thời không bàn đến.

Trường hợp thứ sáu, hung thủ ra tay từ bên ngoài nhưng nhìn lại như giết người ngay trong phòng. Thật ra với vụ này, đây là trường hợp có khả năng xảy ra nhất. Dù sao cửa phòng cũng không khóa kín, chỉ cài xích, để lộ ra một khe hở chừng 5-8cm. Nhưng ngoại trừ tôi, chú Bang, cô Chloe và bác sĩ Lực thì không ai lại gần gian phòng này cả. Hơn nữa, mỗi lần chúng tôi lên đây đều có hai người, có thể giám thị lẫn nhau, không ai có cơ hội ra tay. Huống hồ, dù có đồng phạm giúp thực hiện hành vi giết người qua khe cửa thì Trinh Nguyên cũng đã đưa lý lẽ bác bỏ ngay từ đầu rồi đó. Nếu hung khí đâm vào Hi Thừa từ phía trước mặt còn có thể lý giải, chứ đâm từ đằng sau thì không hợp logic. Cách này cũng bị loại trừ.

Trường hợp thứ bảy là mưu sát nhưng cách thức thực hiện khá đặc biệt, hung thủ bước vào phòng mới ra tay. Cách này hết sức liều lĩnh, lợi dụng điểm mù trong tâm lý để mọi người sơ ý bỏ qua. Chúng ta hãy thử hồi tưởng lại tình cảnh khi phát hiện Hi Thừa bị sát hại. Cửa vừa bị xô ra đã thấy Hi Thừa nằm sấp dưới sàn, bấy giờ hung khí đã ở trên người cậu ấy, hơn nữa khắp nền nhà đầy máu, khó mà ngụy tạo được. Theo trường hợp này thì người đầu tiên phát hiện nạn nhân sẽ là hung thủ, nhưng không thể áp dụng vào vụ án của Hi Thừa nên cũng loại trừ. Trên đây là vài mô típ gây án trong phòng kín điền hình."

"Có khi nào hung thủ giở trò trên xích cài cửa không?" Tây Thôn Lực trợn mắt hỏi.

"Tôi và Tống Tinh từng thảo luận về chuyện này, nhưng cảm thấy độ khó cao. Xích ở phòng Hi Thừa tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng cũng không dễ mở từ bên ngoài. Chúng tôi tính cả đến khả năng dùng keo dán kính hoặc dây thép nối sợi xích đã đứt từ trước, nhưng không phù hợp với tình hình lúc đó. Các vị nên nhớ, Lương Trinh Nguyên phải dùng kìm sắt mới mở được cửa, sau đó chúng tôi đã kiểm tra, trừ chỗ bị kìm cắt ra, xích cài vẫn nguyên vẹn."

Nói một hồi như thế, tôi thấy khô cả họng bèn cầm cốc nước lên ừng ực uống cạn.

"Nói đi nói lại, vẫn không biết hung thủ làm thế nào." Tây Thôn Lực bực bội.

"Chẳng phải đang thảo luận đấy ư?" Eunjin xoa dịu.

"Có gì mà thảo luận? Đợi cảnh sát đến, giải tất cả chúng ta đi thẩm vấn, hăm dọa mấy đêm là hung thủ khai ra ngay." Tây Thôn Lực cười khẩy.

"Chỉ e chưa đợi được cảnh sát tới, chúng ta đã bị hung thủ giết cả rồi." Kim Thiện Vũ sầm mặt, nói bằng giọng khàn khàn.

"Đừng nói gở." Eunjin lườm Kim Thiện Vũ, "Dù hung thủ ẩn nấp trong chúng ta thì cũng chỉ có sức một người, chúng ta đông thế này, cố gắng đừng hành động một mình, hắn cũng khó mà sát hại được."

Kim Thiện Vũ cười nhạt, "Tên hung thủ này là người hay quỷ còn chưa biết đâu."

"Cậu là ảo thuật gia mà cũng nói thế à?" Tôi bực mình quay sang trách ông ta.

"Hừ, anh tưởng ảo thuật và giết người giống nhau sao? Tôi nói với anh thế này nhé, trong ảo thuật có nhiều màn biến mất trong phòng kín, nhưng làm gì có màn nào như vụ án này. Tha hồ cho các anh kiểm tra đạo cụ đấy. Thông thường, chúng tôi không đục lỗ dưới đáy hòm thì cũng lợi dụng đạo cụ để đánh lạc hướng, chỉ cần người xem bước lên khán đài là nhìn ra mánh khóe ngay. Nếu bị nhốt vào phòng kín thực sự thì dù Houdini sống lại cũng không thể thoát được, xét cho cùng thì ảo thuật chỉ đơn giản là đánh lừa mắt nhìn thôi." Nói rồi, Kim Thiện Vũ đứng dậy khỏi sofa, xem ra không muốn thảo luận nữa.

"Tôi không muốn ngồi chờ chết." Tôi bảo Kim Thiện Vũ, "Chúng ta phải giành thế chủ động."

Kim Thiện Vũ khinh khỉnh nhìn tôi, "Muốn chơi trò phá án thì các vị cứ việc chơi với nhau, tôi không rỗi hơi. Xin lỗi nhé."

Dứt lời, cậu ta sải bước đi thẳng lên lầu, để lại mấy người bọn tôi ngồi trơ ra.

Chú Bang pha một bình trà, thấy chúng tôi im lặng thì kiếm lời an ủi, "Ngày 19 xe chở thực phẩm sẽ đến, chừng đó các vị có thế rời khỏi đây. Theo tôi thấy, có lẽ mưa không còn lâu nữa đâu."

Vừa rót trà cho chúng tôi, chú vừa nói, "À phải, tối nay các vị muốn ăn gì? Trong tủ lạnh còn ít hải sản đấy?"

Tôi bèn bảo chú làm món gì cũng được, không cần bày vẽ cầu kì như lúc trước, vất vả thêm ra. Nhưng chú Bang chỉ lắc đầu đáp không sao, rồi xuống bếp rửa cá tôm. Tây Thôn Lực cũng ngáp dài, than mệt, nói muốn lên lầu ngả lưng và đi mất. Phòng khách chỉ còn lại tôi, Eunjin, Lương Trinh Nguyên và Thẩm Tại Luân.

"Họ đã không muốn thảo luận thì thôi, chúng ta cứ tiếp tục." Giáo sư Luân đẩy tách cà phê sang bên cạnh, cầm cốc trà chú Bang mới rót hớp một ngụm.

"Tôi muốn nghe ý kiến của cô, Eunjin." Lương Trinh Nguyên lên tiếng, "Dù vụ lần này không phải giết người hàng loạt, nhưng chưa chắc đã không liên quan tới vụ án mười năm trước. Là nhà tâm lý học tội phạm, không biết cô nhìn nhận vụ này ra sao? Trong nước ta có vụ án nào tương tự để tham khảo không?"

Eunjin thở dài, "Nếu cậu hỏi tôi trước đây đã bao giờ gặp phải vụ án thế này chưa, thì đáng tiếc, đây là lần đầu. Có lẽ hung thủ vụ giết người hàng loạt năm xưa không phải Lý Hàn Khiết mà là một trong mấy người còn lại, tiếc rằng họ đều đã qua đời cả rồi. Bởi thế, tôi cho rằng vụ lần này là án mô phỏng. Chúng ta giả định rằng hắn sẽ tiếp tục gây án, hơn nữa hắn có thể là tên giết người hàng loạt tiềm năng. Nếu phân tích theo hướng này thì tôi muốn nói kĩ hơn một chút về định nghĩa giết người hàng loạt. Có lẽ đội trưởng Nguyên chẳng lạ gì những ca này, nhưng Tại Luân và Thành Huấn thì ít có dịp tiếp xúc."

Tôi gật đầu.

Eunjin lại nói tiếp, "Thông thường, kẻ giết người hàng loạt gây án vì muốn thỏa mãn tâm lý, chứ không phải vì lợi ích vật chất hay có mục tiêu chiến lược gì. Chúng thường giết người cho vui, giết người vì hưng phấn hoặc ham muốn kiểm soát... Nhưng ở trường hợp này, cũng có thể là để báo thù."

"Báo thù? Giết hết những ai ở Dark Moon để báo thù hả?"

"Không." Eunjin lắc đầu, "Có thể hắn chỉ nuôi ác ý với chủ nhân dinh thự, Lý Hàn Khiết mà thôi."

"Thật đáng tiếc, chân dung tâm lý tội phạm cũng có hạn chế." Eunjin tiếp tục.

"Giữa những năm 1990, Bộ Nội vụ Anh đã khảo sát 184 vụ án, chỉ có năm vụ phá được nhờ khắc họa tâm lý, chiếm tỷ lệ 2%. Trước hết, chúng ta phải xét xem hung thủ rơi vào dạng 'có kế hoạch' hay 'nhất thời kích động'. Hung thủ 'có kế hoạch' thường có IQ cao, gây án hết sức thận trọng, trong mắt những người xung quanh, kẻ như vậy thường thân thiện, nhiều bạn bè, có nghề nghiệp ổn định, thậm chí có cả gia đình, không ai nghi ngờ người như vậy cả. Nhưng hung thủ 'nhất thời kích động' lại không suy xét nhiều đến thế.
Chúng sẽ xáo tung hiện trường lên, đa số có tiền sử bệnh tâm thần, động cơ gây án nghiêng về giải phóng thân thể một cách cực đoan, bạo lực tình dục hoặc nhằm thỏa mãn một ảo giác nào đó. Loại khiến các nhà tâm lý học tội phạm đau đầu nhất là loại 'hỗn hợp', chúng sẽ thể hiện đặc điểm của cả hai loại trên đây, ví như tên giết người hàng loạt Jeffrey Dahmer. Hắn đã chặt xác nạn nhân, ướp lạnh các bộ phận, thử khoan vào sọ thi thể để xem phản ứng, thậm chí còn ăn thịt bọn họ..."

Tôi xen vào, "Trong vụ này, hung thủ cố ý rạch lốp xe, cắt đứt hệ thống mạng và điện thoại, lại lợi dụng mối liên hệ rời rạc giữa Dark Moon với môi trường bên ngoài để giữ chân tất cả chúng ta lại đây, rõ ràng đã bày sẵn kế hoạch. Nếu nói vụ án mười năm trước là do Lý Hàn Khiết nhất thời kích động..."

"Thật ra, tôi không nghĩ Lý Hàn Khiết là hung thủ. Vụ án năm xưa có quá nhiều nghi vấn, nếu chỉ quy về nguyên nhân Lý Hàn Khiết tâm thần bất ổn thì không thỏa đáng." Eunjin thận trọng nhận xét.

Thẩm Tại Luân im lặng, dường như không phủ nhận, nhưng cũng không tán thành.

"Tôi phải thừa nhận mình chưa bao giờ gặp vụ án nào gom tất cả lại một nơi rồi đặt họ trước khả năng bị tàn sát thế này. Chuyện như vậy thường chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, ở một chốn biệt lập hoàn toàn, chứ áp dụng vào đời thực thì không sáng suốt lắm. Trước hết, sẽ có nhiều việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Giờ chỉ cần một đám người tình cờ ghé vào đây, có xe, có phương pháp khác để liên lạc với cảnh sát thì tất cả mọi bẫy rập hung thủ dày công bày biện đều sẽ đố xuống sông xuống biển. Quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Nếu là kẻ giết người bình thường, hắn nên nghĩ cách để thoát khỏi lưới cảnh sát hơn là sắp đặt một vụ giết người kiểu phim ảnh." Eunjin kết luận.

Từ những phân tích của chị ta, đủ thấy dù là nhà tâm lý học tội phạm đầy kinh nghiệm, từng xuất bản hàng đống sách chuyên đề, nhưng thiếu tiền lệ tham khảo cho những vụ án cụ thể thì cũng khó mà tiến hành phân tích.

Với vụ án giết người trong phòng kín này, đừng nói Eunjin, mà ngay đội trưởng Nguyên cũng chỉ nghe chứ chưa từng tiếp xúc. Tại Luân lại tỏ ra hứng thú với phòng kín, cậu ta nhận xét.

"Theo lý thuyết thì việc hung thủ biến mất trong phòng kín cũng không phải là không thể nếu biết vận dụng thuật tàng hình, thuật đi xuyên tường hoặc dịch chuyển tức thời. Xét về mặt vật lý, ba cách trên đây đều thực hiện được, trong đó, cách gần gũi với cuộc sống nhất, hơn nữa cũng có hi vọng được phát minh nhất chính là thuật tàng hình. Theo nguyên lý vật lý, trong phạm vi mắt thường nhìn thấy được, hiệu quả của hệ thống quan sát được quyết định bởi độ sáng, màu sắc và sự chuyển động giữa mục tiêu và phông nên. Ba thứ này là đặc trưng so sánh tham số thông tin thị giác, trong đó độ sáng giữa mục tiêu và phông nền là quan trọng nhất. Nếu có chênh lệch giữa kết cấu và độ sáng phản xạ mặt ngoài của mục tiêu, lửa và khói bốc lên từ cửa xả khói của động cơ, ánh đèn và đèn chiếu sáng với độ sáng của phông nền lớn, thì dễ bị phát hiện..."

Khổ thân tôi không có chuyên môn, bài thuyết giảng này của thầy Luân, tôi không hiểu nổi đến một phần mười. Chỉ biết nôm na, tuy về lý luận thì có thể nhưng trên thực tế thì không thể. Bởi vậy, thầy Luân thà cho rằng hung thủ dùng cách gì đó che mắt mọi người chứ không đồng tình với khả năng hung thủ đã chế ra một thiết bị công nghệ cao khiến người ta biến mất. Toàn là chuyện nhảm nhí.

Chúng tôi thảo luận hồi lâu vẫn không thu được kết quả gì, đành giải tán. Mọi người hẹn nhau 5 giờ chiều tiếp tục tập trung ở phòng ăn cùng dùng bữa tối. Trước khi lên gác, tôi còn xuống bếp cảm ơn chú Bang đã chăm sóc chúng tôi. Dù sao Hi Thừa cũng đã chết, chú Bang không cần phải phục vụ nữa, hoàn toàn có thể chỉ lo thân mình. Tính tình chú chất phác, thấy tôi cảm ơn thì xúc động lắm, nếu không phải đang bóc vỏ tôm, tay đầy mùi tanh thì hẵn đã nắm chặt tay tôi rồi.

Tôi trở về phòng, nghe thấy tiếng ngáy của Tống Tinh ở phòng bên thì biết cậu ta vẫn chưa dậy, bèn mở túi du lịch ra, tìm mấy cuốn sách đem theo rồi nằm xuống giường đọc.

Chừng hơn mười phút sau, chợt có tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro