18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Suy luận đến đây, tôi tin rằng trong lòng mọi người đều có một thời gian biểu về trình tự tử vong của các nạn nhân rồi. Hẳn các vị cũng thấy, vụ án này là một vòng tuần hoàn vô hạn như dải Mobius trong toán học vậy. Có lẽ các vị đều cho rằng hung thủ giết Sooha là Lý Hàn Khiết, nhưng liệu sự thật có phải thế không?"

Nói tới đây, Tống Tinh ngừng lại giây lát như muốn để người ta hồi hộp, rồi mới tiếp.

"Vụ án Sooha hơi phức tạp, liên quan tới một khái niệm thời gian, lát nữa tôi sẽ giải thích kĩ. Ban nãy khi chứng minh Sooha là Khăn Đỏ, tôi đã đọc lên một đoạn văn viết răng, 'Hoàng tử Ếch ngửi thấy gương mặt Khăn Đỏ toả ra mùi thảo dược, tay lại thoang thoảng hương hoa hồng'. Trong các di vật của Sooha, chúng ta dễ dàng tìm ra hai thứ có mùi thảo dược và hương hoa hồng rất phù hợp với miêu tả trong truyện, chính là sữa dưỡng thể và kem bôi tay. Cũng tức là, mỗi khi tắm rửa xong, Sooha đều dùng hai thứ đó. Chắc mọi người không có câu hỏi nào về chi tiết này, vậy khúc mắc nằm ở đâu? Chúng ta lại xem đến phần kết câu chuyện, Khăn Đỏ ngã gục dưới đất, mùi hoa hồng trên người càng lúc càng phai đi... cô đã bị Râu Xanh đánh bại."

Tại sao chỉ có mùi hoa hồng chứ không có mùi thảo dược? Hơn nữa hãy chú ý, nguyên văn viết là 'trên người', tức là cả mặt, cổ và thân thể đều toả ra mùi hoa hông. Khi được phát hiện, thi thể Sooha trần truồng, tôi có lý do để tin rằng lúc Lý Hàn Khiết hoặc người khác phát hiện ra cô ta đã chết thì toàn thân nữ diễn viên đều có mùi hoa hồng. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hung thủ đã dùng kem bôi tay hoa hồng bôi khắp người Sooha như sữa dưỡng thể. Hung thủ không hề phân biệt được đâu là sữa dưỡng thể, đâu là kem bôi tay. Vậy tại sao hắn phải mất công bôi sữa dưỡng thể cho Sooha? Hắn có mục đích gì? Thoạt nghe có vẻ khó hiểu, nhưng chỉ cần các vị động não một chút thôi. Thông thường, người ta bôi sữa dưỡng thể vào lúc nào?"

Tống Tinh ngừng nói, đợi mọi người trả lời.

"Sau khi tắm, đúng không?" Tôi hỏi.

"Chính xác, hung thủ muốn đánh lừa các vị rằng Sooha tắm xong mới bị giết nên cố ý bôi sữa dưỡng thể cho cô ta, nào ngờ khéo quá hóa vụng, vì ngu ngốc mới để lòi đuôi. Hắn làm vậy nhất định là vì không có chứng cứ vắng mặt trước khi Sooha tắm rửa. Nếu bôi sữa dưỡng thể cho cô ta, mọi người sẽ cho rằng Sooha tắm xong mới bị giết, vậy là hung thủ có chứng cứ ngoại phạm. Bởi thế, hung thủ chính là người không có chứng cứ ngoại phạm trước lúc Sooha đi tắm. Kể ra thì rắc rối nhưng phân tích lại thấy đơn giản.

Trước hết, chúng ta làm sao biết được bấy giờ họ làm gì? Theo lệ, lại phải tìm manh mỗi trong ghi chép của Lý Hàn Khiết. 'Mọi người kéo đến nhà Khăn Đỏ. Hoàng tử Ếch trông thấy một cây đàn piano tuyệt đẹp, bèn ngồi xuống chăm chú chơi đàn.' Chúng ta đều biết Lý Hàn Khiết vốn là con nhà giàu cấp tiến, yêu âm nhạc, trong nhà lại bày piano, biết chơi đàn cũng là chuyện hiểu được, theo nội dung trong truyện thì ông ta chỉ chăm chú đánh đàn, không hề dừng lại. Nếu ông ta dừng tay làm việc khác thì tất cả mọi người trong dinh thự sẽ biết bởi tiếng đàn cũng ngừng lại luôn. Vậy nên ông ta là người đầu tiên tôi gạt bỏ. Thực xin lỗi, suy đoán của các vị sai rồi, Lý Hàn Khiết không giết Sooha.

Đoạn tiếp theo 'Lúc đó, Lọ Lem và Mèo Đi Hia bỗng ra khỏi phòng, chẳng rõ đi đâu' cũng có nghĩa Shion và Solon đã rời khỏi chỗ Lý Hàn Khiết đang chơi đàn. Noa và Jino, trong truyện không miêu tả cụ thể hành động của họ. Chúng ta đành xem xét từng người một vậy. Người đầu tiên là Jino, liệu có phải Jino không?

Nếu các vị để ý sẽ thấy, trong truyện cổ tích, Nhím Hans tức Noa chăm chú lắng nghe Hoàng tử Ếch chơi đàn, mãi một tiếng sau mới ra ngoài. Cũng tức là trước khi Sooha đi tắm, Noa có chứng cứ ngoại phạm nên có thể loại trừ. Giờ chỉ còn Lọ Lem Shion và Mèo Đi Hia Solon mà thôi. Trong truyện có nói, Nhím Hans đi rồi họ mới xuất hiện trở lại, phù hợp với điều kiện của hung thủ. Vậy ai là hung thủ trong hai người họ?

Các vị chú ý, hung thủ nhầm lẫn kem bôi tay và sữa dưỡng thể còn vì một nguyên nhân quan trọng là đống mỹ phẩm của Sooha toàn hàng ngoại nhập, như Trinh Nguyên cho biết hôm nọ, nhãn hiệu đều ghi tiếng Đức. Ngẫu nhiên là Solon tốt nghiệp ngành Y Đại học Heidelberg ở Baden-Wurttemberg, chuyện đọc được nhãn lọ Đức khỏi phải bàn nhiều. Jino cũng từng là tay bút cho các toà soạn văn Đức, nhưng Shion tuy là giáo sư lại bị sinh viên moi ra chuyện không biết cả tiếng Anh sơ cấp chứ đừng nói đến tiếng Đức. Vì không biết tiếng trên bao bì nên cậu ta mới nhầm kem bôi tay thành sữa dưỡng thể và bôi khắp người Sooha. Thế nên, hung thủ giết chết Sooha là Shion."

"Loạn rồi! Loạn hết cả rồi!"

Kim Thiện Vũ đập tay lia lịa vào trán, như thể không sao hiểu nổi lập luận của Tống Tinh.

"Nếu Shion giết Sooha thì tạo thành dải Mobius thật nhỉ! Tôi giết anh, anh giết hắn, cuối cùng vòng lại, cái gì khớp với cái gì?"

Tôi than thở. "Hiện giờ chỉ có thể nói Lý Hàn Khiết không bị tình nghi trong năm vụ án này, nhưng chân tướng rốt cuộc ra sao, vẫn không biết."

Tống Tinh lắc đầu cười.

"Những suy luận vừa nãy chỉ dựa trên đặc điểm vào thời gian đó của hung thủ, đem đối chiếu với từng người tương ứng thôi. Các vị còn bỏ qua một vấn đề. Nếu vụ án năm xưa do cùng một người gây ra thì sao?

Suy luận của tôi đã tạo nên một dải Mobius, Shion bị giết từ đời nào nhưng cuối cùng lại vùng dậy giết được Sooha à? Solon bị giết từ đời nào nhưng cuối cùng lại vùng dậy giết Shion à? Khả năng này không thể thành lập được. Bởi vậy, người giết Solon không phải Jino, người giết Noa cũng không phải Sooha, cứ thế mà suy, tất cả đều không phải. Nhưng nếu tôi chỉ rút tỉa các đặc điểm nhận dạng hung thủ qua mỗi vụ rồi tổng hợp lại với nhau thì sao?"

"Không có người nào hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm đó được." Tôi lên tiếng.

"Cậu sai rồi Thành Huấn. Chúng ta đều bị cảnh sát dẫn đi lạc đường. Những đặc điểm của hung thủ lần lượt là bị cảm, mắc chứng sợ không gian khép kín, nặng cân hơn những nghi phạm còn lại, không biết tiếng Đức và có thiết bị chiếu sáng. Nếu tìm một kẻ thỏa mãn tất cả các điều kiện trên trong số sáu người ở Dark Moon thì sao?"

Tống Tinh cầm bút máy, vẽ sáu vòng tròn rời nhau trên sổ tay.

"Tập rỗng." Cậu ta nói lớn, "Các vị sẽ thấy những đặc điểm này không giao nhau, mỗi người chỉ phù hợp với một đặc điểm, không có ai đáp ứng được tất cả. Vậy có phải tôi suy luận sai không? Tôi đã khôi phục lại tất cả tình huống bấy giờ một cách hết sức logic. Thế thì sai sót nằm ở đâu? Hay suy luận của tôi không sai, mà điều kiện cho sẵn có vấn đề? Sherlock Holmes từng nói, loại trừ tất cả những điều không thể, thì điều còn lại chính là sự thật. Mà sự thật như tôi được biết, trong Dark Moon có một người nặng cân, mắc chứng sợ không gian khép kín, bị cảm, không biết tiếng Đức, và có đèn pin. Nếu logic không sai thì kẻ này nhất định phải tồn tại. Tất cả chúng ta đã bị che mắt.

Ở Dark Moon năm 2014 ấy, không phải 6, mà có đến 7 người. Người đó không hề xuất hiện, nhưng Lý Hàn Khiết đã nhắc đến hắn với chúng ta. Trong truyện cổ tích, trừ Khăn Đỏ, Nhím Hans, Hoàng tử Ếch, Công chúa Bạch Tuyết, Lọ Lem và Mèo Đi Hia, còn có Râu Xanh nữa. Không phải 6 mà là 7 nhân vật. Tên Râu Xanh này, kẻ chiến thắng sau cùng, cũng chính là hung thủ thực sự gây ra vụ giết người hàng loạt tại đây."

"Hung thủ năm xưa chưa chết ư? Chuyện này... sao có thể." Lương Trinh Nguyên kích động đứng bật dậy.

Chloe ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Vậy... kẻ giết Lý Hi Thừa liệu có phải là hung thủ năm xưa không?" Tôi lo lắng hỏi.

Mọi người trong phòng khách đều căng thẳng nhìn Phác Tống Tinh.

"Đây là điều tôi lo nhất, bởi tất cả các đặc điểm trên đều có thể khắc phục. Bị cảm có thể khỏi, sợ không gian khép kín có thế điều trị tâm lý, béo có thể giảm cân, tiếng Đức có thể học, thiết bị chiếu sáng càng khỏi phải bàn. Bởi vậy, dù nắm được tất cả đặc điểm của hung thủ năm xưa cũng không thể khẳng định được trong số chúng ta, ai là tên giết người Râu Xanh năm ấy."

Phác Tống Tinh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Xem ra sau một hồi suy luận và giảng giải từ nãy tới giờ, cậu ta cũng đã kiệt sức.

"Điều duy nhất tôi có thể chứng minh là Lý Hàn Khiết vô tội. Nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành."

Tôi nhìn quanh, thấy ngoài mình, Tống Tinh và Chloe, những người khác đã ngoại tứ tuần, họ đều có khả năng là Râu Xanh. Đội trưởng cảnh sát hình sự Lương Trinh Nguyên dày dặn kinh nghiệm, Thẩm Tại Luân trầm tĩnh, Eunjin hiểu biết, Kim Thiện Vũ hoạt ngôn, Tây Thôn Lực trung lập và chú Bang trung hậu, rốt cuộc ai là Râu Xanh?

Tất cả ngồi lặng đi, chìm trong kinh hoàng tột độ. Cả dinh thự lặng phắc như tờ.

Bên ngoài, trời vẫn mưa xối xả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro