17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời ạ, vậy ra hung thủ giết Shion chính là bác sĩ Solon?"

"Đừng vội kết luận chứ Thành Huấn. Theo những gì tôi vừa nói thì hung thủ là người đem theo thiết bị chiếu sáng bên người. Đây là đáp án tôi rút ra được từ vụ Shion. Quay lại những vụ khác, chúng ta có thể loại bỏ Solon không? Đương nhiên không thể, vì không xác định được trình tự và thời gian tử vong. Vụ án càng trở nên cực kì phức tạp bởi cũng có khả năng Shion giả chết, hoặc lúc đó hung thủ chưa giết cậu ta, nhưng cậu ta mới là hung thủ giết bốn người kia. Để tránh khả năng này, mỗi lần tôi suy luận một vụ đều sẽ lôi nghi phạm từ dưới mồ lên, nhìn nhận dưới đủ mọi góc độ để không mảy may lọt bất cứ sơ hở nào, không thể bỏ qua bất cứ ai. Được rồi, từ vụ Shion, chúng ta nắm được điều kiện đầu tiên là kẻ có thiết bị chiếu sáng, cũng tức là bác sĩ Solon. Xin các vị nhớ kĩ điều này để chúng ta tiếp tục. Trong vụ đạo diễn trẻ Noa bị giết, tôi đã chú ý đến vài điểm lạ tại hiện trường."

Tống Tinh đi đi lại lại trong phòng, thao thao bất tuyệt.

"Căn phòng không có cửa sổ ư?" Eunjin xen vào.

"Đó chỉ là một điểm mà thôi. Theo lời cảnh sát Nguyên, chúng ta được biết xung quanh thi thể Noa vương vãi kịch bản, cốc to và một điếu thuốc vẫn còn ngậm trên miệng, chưa châm lửa. Thi thể cách bàn giấy một quãng. Các vị thử nghĩ xem, có lạ không?"

Tống Tinh rút trong túi ra một cây bút máy ngậm vào miệng, rồi tay phải cầm quyển sổ, tay trái cầm tách trà trên bàn lên.

"Các vị thấy sao? Nếu tôi muốn uống nước thì còn ngậm thuốc làm gì? Nếu tôi muốn châm thuốc, sao lại cầm cốc chứ không cầm bật lửa? Xin chú ý cho, thi thể cách bàn giấy một quãng, nên cốc, thuốc lá và kịch bản không thể rơi từ trên bàn xuống được. Noa bấy giờ đang đứng như tôi thế này, ở ngay trước cửa, sau đó bị người ta đánh úp ư? Tại sao anh ta lại hành động như vậy?"

Nghe Tống Tinh nói thế, tôi cũng thấy khó tin. Thông thường sau khi ngậm thuốc lá, động tác tiếp theo sẽ là dùng bật lửa châm thuốc; còn nếu muốn uống nước thì phải bỏ điếu thuốc ra. Tư thế này của Noa quả là kì lạ, khiến người ta khó lòng lý giải.

Dường như nhận ra sự nghi hoặc của chúng tôi, Tống Tinh mỉm cười nói tiếp, "Bởi vậy tôi cho rằng đây không phải ý của Noa, mà là hung thủ cố tình bày ra."

"Cố tình bày ra ư?"

Ánh mắt Thẩm Tại Luân đầy hứng thú.

"Phải. Kịch bản, điếu thuốc và cốc nước, trong đó có một thứ là do hung thủ đặt bên cạnh thi thế, để đánh lừa người khác. Nhưng rốt cuộc là thứ gì? Trước hết, tôi gạt bỏ kịch bản bởi nó không hề mâu thuẫn với hai thứ còn lại, trong lúc uống trà hay hút thuốc, các vị đều có thể đọc kịch bản. Vậy thì điếu thuốc và cốc to, vật nào mới là do hung thủ đặt cạnh thi thể?"

Tống Tinh đặt câu hỏi rồi lại đưa mắt nhìn quanh phòng.

"Xem ra không ai có câu trả lời, để tôi nói tiếp vậy. Nếu các vị đọc kĩ hồ sơ, sẽ nhận ra ngay hung thủ đặt thứ gì bên cạnh Noa. Đội trưởng Nguyên lúc mới tới đã kể, miệng anh đạo diễn cắn chặt đót thuốc, như vậy cái cốc mới là thứ hung thủ để lại. Rất lạ phải không? Sao hung thủ phải bỏ lại hiện trường một cái cốc? Thật ra đơn giản, mấu chốt không nằm ở cốc mà năm ở cà phê từ trong cốc chảy ra. Cảnh sát Nguyên miêu tả rằng cái cốc nằm lăn lóc, cà phê chảy dài theo khe cửa ra ngoài, vệt cà phê vẫn còn lờ mờ dưới sàn. Hung thủ làm đổ cốc nhất định là có dụng ý. Hắn muốn dùng hành động đó để che đậy điều gì? Một cốc cà phê thì che giấu được cái gì? Chúng ta thử động não suy đoán xem. Phải rồi, chính là một vết ố khác trên sàn. Hung thủ muốn dùng vết cà phê để che vết ố gì? Cà phê chảy ra đã che đậy được thứ gì trên mặt đất? Chính là máu.

Theo báo cáo pháp y, nguyên nhân Noa tử vong là do tổn thương cơ học, thi thể có nhiều vết thương do vật sắc nhọn gây ra. Noa đã bị hung thủ đâm mấy nhát, chảy nhiều máu, máu dây ra sàn nhà cũng là chuyện bình thường. Vậy tại sao hung thủ phải che giấu vết máu trên sàn? Có cần thiết không? Chúng ta thử nghĩ theo hướng khác xem sao.

Phải chăng thứ hung thủ muốn che giấu không phải vũng máu cạnh thi thể mà là vết máu nhỏ dưới khe cửa? Tuy nhỏ, nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ toi đời. Máu nạn nhân đã đông lại, không thể chảy tiếp ra đó nữa nên buộc phải dùng cà phê. Tại sao khe cửa lại có vết máu? Vì hung thủ đã giết người trong lúc cửa mở toang, có vậy máu mới bắn ra nền nhà chứ không phải bắn lên cửa. Không sai, tên hung thủ này gan to bằng trời, đã để cửa mở mà giết chết Noa."

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt của cơ thể người cọ xát với lớp da bọc sofa.

"Sau khi gây án, hung thủ mới phát hiện ra mấy vết máu đó, nếu không xử lý ắt sẽ bị vạch trần thân phận. Cớ sao hắn phải mở cửa giết người chứ không đóng lại? Hắn không sợ bị phát hiện ư? Đương nhiên hắn sợ, bằng không sẽ chẳng hơi sức đâu đổ cà phê ra che giấu. Thật ra, hành vi kì quặc này của hung thủ có liên quan tới một chứng bệnh tâm lý. Chị Eunjin, bác sĩ Lực, hai vị đều am hiểu tâm lý học, hẳn chẳng lạ gì chứng sợ không gian khép kín đúng không?"

"Sợ không gian khép kín là trạng thái lo âu, sợ hãi khi ở trong một không gian kín, vì tâm lý e ngại khả năng không thể thoát ra nên sinh hoảng sợ. Nếu bị nặng còn cảm thấy ngạt thở, thậm chí ngất xỉu." Eunjin đáp.

"Anh nói hung thủ có chứng sợ không gian khép kín, vậy làm sao anh biết được ai trong những người ở Dark Moon năm xưa mắc phải chứng này?" Tây Thôn Lực hỏi.

Như đã đoán trước tình huống, Tống Tinh giơ cuốn số tay lên.

"Câu trả lời vẫn nằm trong câu chuyện của Lý Hàn Khiết. Ở xứ Nước, khi Hoàng tử Ếch gặp Khăn Đỏ lần đầu, Khăn Đỏ đã nói, 'Trên đời này tôi căm ghét nhất hai thứ, một là cai ngục, hai là người sói. Cai ngục giam cầm người ta, không cho họ ra ngoài, tôi lại sợ nhất là mất tự do, nếu mất tự do, tôi sẽ run lên bần bật. Còn người sói ăn thịt người không nhả xương, làm hại dân lành xứ Nước, ác độc vô cùng..'

Xin lưu ý, 'mất tự do' mà Khăn Đỏ nhắc đến chính là bị giam cầm, tương ứng với nỗi sợ không thể thoát khỏi phòng kín của Sooha, tức Khăn Đỏ trong đời thực. Bởi vậy, hung thủ giết Noa chính là Sooha mắc chứng sợ không gian khép kín."

Qua suy luận, Tống Tinh đã cho thấy hung thủ giết Shion là Solon, hung thủ giết Noa là Sooha. Tôi không rõ lời cậu ta nói có phải sự thật hay không, nhưng nếu quả đúng như thể thì quá kinh khủng.

"Còn một vụ nữa khiến tôi thấy lạ, là cái chết của nhà văn Jino. Hiện trường nơi Jino bị hung thủ siết cổ chết trong phòng sách tầng 1 rất kì quái. Giữa phòng có hai giá sách, trong đó, tất cả sách trên một giá đều bị lấy xuống vứt bừa bãi dưới sàn, bước vào phòng cứ như bước vào một biển sách vậy. Trường hợp này có hai khả năng, một là Jino lấy sách xuống, hai là hung thủ lấy sách xuống. Khả năng thứ nhất có thể xảy ra không? Jino là khách, hành động như vậy là thất lễ với chủ nhà, huống hồ trong phòng sách của Lý Hàn Khiết có khá nhiều sách cổ, tùy tiện vứt lung tung không phải hành động của người yêu sách. Nếu muốn tìm sách có thể tìm từ từ, không cần làm vậy. Tôi cho rằng, hành vi đó do hung thủ gây ra. Hắn làm vậy vì mục đích gì? Chúng ta có thể nhìn ra đôi chút manh mối từ cách bố trí phòng sách."

Nói đoạn, Tống Tinh lại rút trong chồng hồ sơ dày cộp ra một bản sơ đồ phòng sách.

"Các vị xem, căn phòng hình chữ H này có thể ra vào từ cả hai đầu. Lần trước tôi cùng Thành Huấn đến phòng sách, thấy phía Đông là cửa phòng, phía Tây là một cửa sổ lớn. Bậu cửa thấp, người bình thường thừa sức bước qua. Chính giữa phòng bày hai giá sách quay mặt vào nhau, chia gian phòng làm hai phần, lối đi giữa hai giá sách chẳng khác nào một hành lang dài hẹp. Thi thể Jino ở ngay cửa vào, cũng chính là mé Đông của phòng, qua đó có thể thấy hung thủ vào phòng theo đường cửa chính, siết cố Jino rồi bỏ đi.

Lúc trước tôi đã nói, mỗi việc hung thủ làm tại hiện trường đều có nguyên nhân của nó, bao gồm cả lấy hết sách trên giá xuống. Xem ra hắn không muốn tìm sách mà chỉ muốn bỏ sách xuống để có một mặt giá trống không. Vì sao chỉ để trống một giá? Tôi sực nhớ ra, khi đi giữa hai giá sách phải hơi nghiêng người mới qua được, có lẽ nào hung thủ nghiêng người cũng không đủ lách qua? Phải chăng vóc dáng hung thủ tròn trịa, lại vì một nguyên nhân nào đó mà không thể ra ngoài theo lối cũ như chẳng hạn có người đang gõ cửa, khiến hung thủ cuống lên nhưng không thể không bỏ trốn? Bấy giờ hắn chợt nảy ra một ý, định nhảy qua cửa sổ mà chạy. Song phải lách mình băng qua 'hành lang' vừa dài vừa hẹp này, đối với kẻ phì nộn như hắn, quả là vô vọng.

Giữa lúc nguy cấp, hung thủ bèn nghĩ ra cách gỡ hết sách trên giá xuống, sau đó dịch cái giá sang, chạy qua rồi lại kê nó về chỗ cũ, chẳng mất bao nhiêu sức lực. Có lẽ hắn không xếp sách lại vì thời gian cấp bách, không có chỗ cho những hành động thừa thãi; cũng có thể do hắn không biết vị trí chính xác từng quyển, e rằng xếp nhầm lại tự dẫn lửa đốt mình, tóm lại nhất định hung thủ có lý do riêng. Sau đó, hắn nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Bấy giờ chắc trời vẫn đang đổ tuyết, dấu chân sẽ nhanh chóng bị tuyết vùi lấp, không lo lộ thân phận. Dựa theo những suy đoán trên đây, tôi cho răng hung thủ giết Jino nhất định là một người nặng cân. Trong lúc thuật chuyện, cảnh sát Nguyên từng nói Noa là nặng nhất ở đó, hơn nữa trong truyện, Lý Hàn Khiết cũng miêu tả Nhím Hans là 'tròn vo'. Tôi có thể nói Noa đã giết Jino, vì ngoại trừ cậu ta ra, tôi thực không tưởng tượng nổi kẻ nào cần phải dịch chuyển giá sách để chạy trốn nữa."

Nếu suy luận của Tống Tinh chính xác, vậy là Noa giết Jino, rồi Sooha lại giết Noa? Vụ giết người hàng loạt này thật ra là một vòng tuần hoàn ư? Trong phòng khách giờ đây chẳng còn tiếng xì xào hay chê cười chế nhạo nữa, tất cả đều dỏng tai lên, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ nửa chữ của Tống Tinh.

"Tiếp theo là vụ Solon."

Tống Tinh vừa lên tiếng, mọi người lại đổ dồn sự chú ý vào cậu ta.

"Nền nhà đầy bình nước hoa vỡ, điểm này có phần tương tự với vụ Jino nhưng so với các vụ vừa rồi, lại là đơn giản nhất. Theo lời đội trưởng Nguyên miêu tả, khi vừa xông vào, anh ấy ngửi thấy cả Dark Moon nồng nặc mùi thơm đến ngạt cả mũi. E rằng việc này do chính hung thủ giết hại Solon gây ra. Hắn hạ độc giết Solon, sau đó lẻn vào phòng, không cẩn thận làm vỡ một lọ nước hoa khiến người hắn sực nức mùi. Dù có giặt quần áo thì hương nước hoa vẫn bám trên người, không thể gột sạch trong một chốc một lát được. Vậy tại sao hung thủ phải gạt đỗ tất cả nước hoa?

Chỉ cần chọn một mùi nước hoa tương tự, lén lút lẻn vào phòng người khác xịt mỗi phòng một chút, chăng phải là xong ư? Hành vi này chứng tỏ hai điều, một là hung thủ không có hiếu biết về nước hoa, hai là hung thủ không ngửi thấy mùi gì cả. Vì không ngửi được, nên hắn không thể biết chai nước hoa nào giống mùi chai vừa vỡ, thậm chí chỉ cần đánh vỡ một bình nước trắng không mùi không vị, hắn cũng sẽ sợ chết khiếp, cho rằng người mình đang thơm lừng nước hoa. Trong tình huống không phân biệt được mùi nào với mùi nào như vậy, cách tốt nhất là khiến cả dinh thự nồng nặc mùi nước hoa, như vậy, khứu giác của mọi người đều mất tác dụng, không thể đoán được ai là kẻ lẻn vào phòng Solon."

"Ý cậu là hung thủ không ngửi được mùi ư?" Tây Thôn Lực trợn mắt, kinh ngạc nhìn Tống Tinh.

"Có thể thế, cũng có thể là do bị cảm. Nếu bị cảm lạnh, mũi sẽ bị ngạt, không ngửi được gì cả, khi cảm nặng còn nhạt mồm nhạt miệng ấy chứ."

"Nhưng làm sao biết được ai bị cảm đây? Vẫn tìm trong câu chuyện của Lý Hàn Khiết ư?" Tây Thôn Lực lại hỏi.

Phác Tống Tinh gật đầu.

"Đúng thế. Theo câu chuyện của Lý Hàn Khiết, có hai người nằm trong diện có khả năng mắc cảm. Một người là Nhím Hans, tức Noa; người còn lại là Bạch Tuyết, tức Jino. Khi đến xứ Hoa, Nhím Hans bị hắt xì liên tục, thật ra đó không phải dị ứng phấn hoa mà là cảm cúm. Bạch Tuyết ở lâu đài của Râu Xanh, chịu đủ giày vò hành hạ, thân thể suy nhược cùng cực, nguyên văn viết rằng 'cảm lạnh cũng không ai đưa áo'."

"Chọn một trong hai người này ư?" Tây Thôn Lực khinh miệt cười khẩy.

"Còn cần chọn nữa sao?" Tống Tinh cười nhạt, "Đáp án đã rành rành ra đấy còn gì."

Dường như nói lắm nên khát khô cổ, Tống Tinh cầm tách trà trên bàn lên uống cạn. Rồi chẳng đợi mọi người kịp định thần, cậu ta lại tiếp tục độc diễn.

"Chỉ cần để ý một chút, các vị sẽ nhận ra Noa am hiểu về nước hoa. Tôi nói không sai chứ, anh Nguyên? Anh từng kể với chúng tôi rằng, đạo diễn Noa từng mở hẳn một chuyên mục trên tạp chí Mode, chuyên đánh giá về chủng loại và chất lượng các loại nước hoa. Một chuyên gia như vậy chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được chai bị vỡ thuộc loại nào, thế nên tôi gạt bỏ nghi ngờ với Noa, hung thủ giết hại Solon nhất định là Jino."

Sao có thể chứ? Sooha giết Noa, Noa giết Jino, Jino giết Solon, Solon giết Shion, nói vậy thì ai là người giết Sooha? Chỉ còn Lý Hàn Khiết thôi.

Chiếu theo suy luận của Tống Tinh thì trình tự tử vong của các nạn nhân lần lượt sẽ là: Shion bị giết đầu tiên. Thứ hai là Solon. Thứ ba là Jino. Thứ tư là Noa. Thứ năm là Sooha.

Tống Tinh vừa dứt lời, trong phòng bắt đầu có tiếng xì xào rồi chẳng mấy chốc biến thành tiếng bàn tán xôn xao. Tống Tinh giơ tay lên, ý bảo mọi người trật tự, tức thì tất cả im bặt.

Mọi người đều muốn nghe Tống Tinh phân tích vụ Sooha. Giả sử Lý Hàn Khiết không giết Sooha, vậy ai là hung thủ? Lúc này, tất cả các nghi phạm đều chết cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro