16. Bảy con mèo đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG VI:
THE SEVEN BLACK


Tất cả lần lượt đi xuống phòng khách, không khí căng thẳng vô cùng. Tây Thôn Lực và Thẩm Tại Luân ngồi trên sofa chụm đầu khe khẽ trao đổi. Kim Thiện Vũ khinh khỉnh khoanh tay nhìn chăm chăm vào Phác Tống Tinh như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu cậu ta.

Chloe ngồi cạnh Tại Luân, gương mặt tái nhợt càng thêm tiều tụy vì đau thương. Eunjin đứng sau sofa, nghi hoặc nhìn khắp lượt, Trinh Nguyên đứng cạnh chị, miệng ngậm điếu thuốc mới châm, nghiêng người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên. Tôi ngồi cạnh Chloe.

Tống Tinh đứng giữa phòng khách, nghiêm trang nhìn quanh một lượt.

"Tôi mệt lắm, cậu muốn nói gì thì mau nói đi." Giọng Kim Thiện Vũ hơi chói tai, "Không có gì thì tôi về phòng nghỉ đây, không rảnh chơi trò thám tử với các người đâu."

Tống Tinh quay sang trừng mắt khiêu khích Thiện Vũ, không nói nửa lời. Như sợ hãi ánh mắt của cậu ta, Kim Thiện Vũ vội ngậm ngay miệng lại. Thoáng chốc, cả phòng khách lặng phắc.

"Chúng ta đều được Lý Hi Thừa mời tới đây." Giọng Tống Tinh khá bình thản, "Anh ấy muốn nhờ chúng ta rửa sạch tiếng oan cho cha mình. Tuy Hi Thừa đã chết, nhưng nhiệm vụ của chúng ta vẫn còn đó. Đã nhận lời nhờ vả thì phải dốc sức mà làm, tôi nghĩ mọi người đều hiểu đạo lý này. Tôi không rõ giữa các anh chị và Hi Thừa thỏa thuận gì, cũng không hứng thú tìm hiểu, tôi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của Hi Thừa, lật lại bản án cho cha anh ấy."

Không ai cao giọng phản bác, cũng không ai xì xầm to nhỏ, mọi người đều im lặng đợi Tống Tinh nói tiếp.

"Tôi vừa đột nhiên nảy ra vài suy nghĩ, thì ra kẻ luôn bị cuốn vào các tình tiết là tôi đã phạm phải một sai lầm lớn. Đây gọi là điểm mù tư duy. Khi sục sạo khắp dinh thự tìm chứng cứ cùng Thành Huấn, tôi đã mắc phải gông cùm của logic, chỉ dựa theo suy luận thì hoàn toàn không thể xác định hung thủ. Không, thậm chí còn có thể nói là càng lúc càng xa rời chân tướng. Chân tướng được suy luận từ logic nhưng lại mâu thuẫn lẫn nhau, rốt cuộc là tại sao? Mãi cho tới cách đây một tiếng, tôi vẫn còn chưa hiểu ra, kiểu người trong cuộc thì hay lú lẫn. Đứng dưới góc nhìn của một người ngoài, xem xét lại vụ thảm án mười năm trước, màn sương mù trước mắt tôi bỗng chốc tan đi, mây tạnh trời quang. Giờ tôi chỉ muốn chia sẻ tất cả những gì tôi đã quan sát và suy đoán được, đây cũng là việc tôi từng nhận lời với Hi Thừa. Tiếp theo đây, tôi xin trình bày một vài kết luận tôi thấy hoặc suy ra được. Nếu có gì không đúng, hi vọng các anh chị chỉ bảo."

"Lằng nhằng dài dòng mãi, mau vào việc chính đi." Kim Thiện Vũ quát lên.

"Cậu yên lặng một chút được không?" Eunjin bực bội, "Không muốn nghe thì biến đi giùm."

Phác Tống Tinh chìa hai tay ra, hướng lòng bàn tay xuống dưới, "Bình tĩnh nào, tôi bắt đầu ngay đây." Dứt lời, cậu ta xoay người nhìn sang tôi. Thấy ánh lạ lùng lóe lên trong đôi mắt ấy, biết Tống Tinh đã có dữ liệu, tôi bèn gật gật đầu, dùng ánh mắt khuyến khích cậu.

"Tôi tin khi nhận lời Lý Hi Thừa, mọi người đều đã đọc câu chuyện cổ tích của Lý Hàn Khiết. Trong tay tôi là nguyên bản, còn thứ các vị đọc là bản photo, nhưng nội dung đều như nhau cả. Bác sĩ Lực có nhớ tôi từng nói, câu chuyện này không hoàn toàn nhảm nhí mà bên trong nhất định ẩn giấu manh mối vụ án năm xưa không?" Phác Tống Tinh nhìn sang Tây Thôn Lực.

"Có, tôi nhớ lúc ấy ở trên xe, anh đã nói xứ Riverfield trong truyện ám chỉ dinh thự Dark Moon, bởi Riverfield là nơi đầu tiên xảy ra hiện tượng Trăng Tối."

Trong phòng bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Tống Tinh gật đầu, tiếp tục nói.

"Thú vị ở chỗ, Hoàng tử Ếch, Công chúa Bạch Tuyết, Râu Xanh, Nhím Hans, Khăn Đỏ, Lọ Lem và Mèo Đi Hia, đều lần lượt ứng với từng người ở Dark Moon mười năm trước."

"Nói như cậu thì có phần khiên cưỡng." Thầy Luân buột miệng nhận xét.

"Tôi thừa nhận, muốn phá giải vụ án thế này cần có chút trí tưởng tượng, giống như một hệ phương trình vậy, muốn giải được cả hệ phương trình thì phải tìm được nghiệm thỏa mãn từng phương trình trong hệ. Giả thiết hiện giờ của tôi cũng không phải là suy luận, sau đây sẽ lần lượt chứng minh từng điểm tương ứng nữa. Đáp án cuối cùng có chính xác không, mong thầy đợi tôi nói xong phản bác cũng chưa muộn."

"Cậu nói tiếp đi." Thẩm Tại Luân gật đầu.

"Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Vì thời tiết nên chúng ta không thể biết được trình tự chết của năm nạn nhân, đành theo lời kể của Lương Trinh Nguyên, bắt đầu từ nữ diễn viên Sooha.

Trước hết, tôi sẽ lần lượt liệt kê ra các nhân vật tương ứng trong câu chuyện cổ tích nhé.

Nhân vật tương ứng với Sooha là ai? Giờ chúng ta còn chưa biết được, nhưng đừng nôn nóng, có vài gợi ý từ lời kể của cảnh sát Nguyên. Sooha là người duy nhất không chết tại phòng mình mà chết đuối trong phòng tắm tầng 2. Câu chuyện cổ tích có kể rằng, để cứu Bạch Tuyết bị Râu Xanh bắt cóc, Hoàng tử Ếch đã lần lượt đi qua nhiều xứ sở nhằm tìm kiếm dũng sĩ, trong đó có một nơi gọi là xứ Nước. Phòng tắm và xứ Nước dường như có liên hệ nhiều hơn là các xứ còn lại. Trước hết, chúng ta cứ tạm coi như xứ Nước chỉ phòng tắm, còn Sooha là Khăn Đỏ."

"Anh đúng là đoán mò. Phòng tắm có nước tức là đại diện cho xứ Nước trong truyện hả? Có chứng cứ gì khác không?" Kim Thiện Vũ tỏ vẻ không phục.

"Chứng cứ ở ngay đây." Phác Tống Tinh lật cuốn sổ trong tay, chỉ vào một đoạn đọc lên,

"Hoàng tử Ếch ngửi thấy gương mặt Khăn Đỏ tỏa mùi thảo dược, tay lại thoang thoảng hương hoa hồng, chàng thầm nhủ: Dù là pháp sư, cô ấy vẫn là một cô gái, thích trang điểm bằng phấn hoa."

Đọc đến đây, Tống Tinh dừng lại, lật thêm mấy trang rồi đọc tiếp.

"Hắn dùng ma thuật đánh bại cô, khiến cô gục ngã, hương hoa hồng trên người cứ phai dần đi..."

Tống Tinh đặt cuốn sổ xuống, đưa mắt nhìn quanh. Cả phòng khách im phăng phắc. Cậu ta lại cầm cuốn sổ lên, vẫy vẫy trước mặt mọi người.

"Khi phát hiện thi thể Sooha, vật dụng của cô ấy rơi vương vãi dưới đất, chúng ta thử xem có những gì nhé: Túi đồ trang điểm, kem hoa hồng bôi tay, dầu gội trị gàu, dầu xả, sữa dưỡng thể hương thảo dược, sữa tắm nha đam, kem đánh răng bạc hà, bàn chải đánh răng, sơn móng tay, nước hoa hồng... Các vị có thấy gì không? Đúng vậy, kem hoa hồng bôi tay và sữa dưỡng thể hương thảo dược, tay thoang thoảng mùi hoa hồng, đây chẳng phải là Sooha ư?"

Thấy không ai phản đối, Tống Tinh lại tiếp lời.

"Đương nhiên đây chỉ là phán đoán sơ bộ, suy đoán về sau cũng có khả năng sẽ lật đổ kết luận ban đầu. Chúng ta đều phải chuẩn bị tâm lý. Tiếp theo, thử xem Noa chết trong phòng kín ứng với ai? Cũng như với Sooha, ta bắt tay từ hiện trường đầu tiên, bởi tôi tin việc chứng kiến hiện trường của các nạn nhân đã khiến Lý Hàn Khiết bị đả kích nặng nề và khắc sâu cảnh tượng đó trong não, để rồi khi tâm trạng bất ổn vẫn vô thức phóng chiếu chúng vào câu chuyện. Chúng ta có thể dùng phương pháp loại trừ. Noa ở trong gian phòng kín mít không lọt gió, vậy trước tiên gạt bỏ Khăn Đỏ, vì Khăn Đỏ là Sooha; gạt bỏ Hoàng tử Ếch, vì hoàng tử ở trong cung điện chứ không phải phòng kín; gạt Mèo Đi Hia, vì Mèo có một dinh thự tuyệt đẹp; gạt Lọ Lem sống trên núi Tiên vì phòng cô ta có nhiều cửa; càng không thể là lâu đài của Râu Xanh, vậy chỉ còn Nhím Hans thôi.

Nhím là loài động vật có vú nhỏ, đào hang làm ổ, ban ngày ở trong hang, đến khi mặt trời lặn mới ra ngoài hoạt động. Xem ra hang nhím với phòng kín của Noa có tác dụng như nhau. Ngoài ra, khi Hoàng tử Ếch gặp Nhím Hans lần đầu, Nhím đang chăm chú vẽ tranh, một con cá dưới nước vẽ thành mấy con, còn vẽ nhiều bể cá để nhốt chúng vào. Tại sao phải vẽ nhiều cá? Rõ ràng dưới nước chỉ có một con thôi mà? Nếu ai đã từng học ngành điện ảnh hẳn sẽ biết, thật ra Nhím Hans không phải đang vẽ cá, mà là vẽ phân cảnh, cũng chính là kịch bản đạo diễn. Có thể nói, Noa là Nhím Hans."

Mọi người nghe đến đây đều xì xào, tôi cũng suýt nữa buột miệng ồ lên. Từ một chi tiết nhỏ nhặt mà Tống Tinh có thể suy luận ra tranh của Nhím Hans chính là kịch bản phân cảnh của Noa, thật đáng kinh ngạc.

"Đạo diễn dựng kịch bản phân cảnh gốc bằng cách chia nội dung của bộ phim nhựa hoặc phim truyền hình thành hàng loạt cảnh quay, có lúc còn chia ra từng ô như truyện tranh vậy, nên trong truyện, Hoàng tử Ếch mới nhầm kịch bản phân cảnh là những cái bể để nhốt cá."

"Theo kết luận của cậu, Sooha là Khăn Đỏ, còn Noa là Nhím Hans phải không?" Eunjin hỏi lại nhằm xác nhận.

"Đúng vậy." Tống Tinh đáp bằng giọng vô cảm.

"Tôi hiểu rồi, mời cậu tiếp tục."

"Kế đến là Shion. Lúc Shion bị giết, phòng bừa bộn, quần áo và đồ dùng hằng ngày đều bị hung thủ vứt vương vãi. Nhưng có một điểm khiến tôi chú ý là, Shion không mặc áo. Nên nhớ bấy giờ là mùa đông, dù trong phòng có điều hòa ấm thì hành vi này cũng thật khác thường. Đương nhiên chúng ta không thể phủ nhận khả năng cậu ta thích ngủ nude, nhưng bên dưới mặc quần dài mà bên trên lại cởi trần thì thật khó giải thích. Hoặc mặc cả quần lẫn áo, hoặc cởi hết mới hợp lý. Thế nên tôi cho rằng, áo ngủ của Shion đã bị hung thủ lấy đi, còn nguyên nhân tại sao thì tạm không nói tới. Việc Shion không mặc áo khiến tôi liên tưởng đến một điều. Trong câu chuyện cổ tích, lúc bọn Hoàng tử Ếch lên đường đến xứ sở tiếp theo, vì quá vội vã nên Lọ Lem đã bỏ quên áo choàng ở nhà, không hề đem theo..."

"Lọ Lem là Shion." Tôi buột miệng thốt lên.

"You said it." Tống Tinh giơ tay phải ra trước mặt tôi, búng ngón tay đánh tách.

Năng lực suy luận của Tống Tinh rõ ràng rành mạch, sắp xếp mớ manh mối rối ren phức tạp đâu ra đấy. Chưa biết đúng sai thế nào nhưng nghe qua đều rất hợp lý.

"Kế tiếp, chúng ta xem xét cái chết của bác sĩ Shion. Các lựa chọn dường như không nhiều, chỉ còn lại Râu Xanh, Hoàng tử Ếch, Công chúa
Bạch Tuyết và Mèo Đi Hia thôi. Tương tự các trường hợp trước, chúng ta lại bắt đầu quan sát từ hiện trường vụ án. Cảnh sát Nguyên kể rằng, căn phòng Shion ở vốn là nơi vợ của Lý Hàn Khiết dùng để bày bộ sưu tập nước hoa thu thập từ khắp nơi trên thế giới, vì không đủ phòng cho khách nên đành để cậu ta ở tạm phòng này. Lúc Shion bị giết, vì một nguyên nhân nào đó, có thể là hung thủ giằng co với nạn nhân hoặc muốn lục tìm thứ gì đó nên đã gạt đổ tất cả nước hoa bày trên tủ. Điều này dẫn tới kết quả..."

"Hương thơm ư?" Tôi tiếp lời Tống Tinh.

"Hương thơm nồng nặc. Cậu tưởng tượng ra được cảnh cả phòng tung tóe toàn lọ nước hoa vỡ không? Cậu sẽ không phân biệt được mùi nào vào mùi nào nữa, khứu giác bị đủ thứ mùi làm nhiễu loạn. Gian phòng đó chính là xứ Hoa. Còn Shion là Mèo Đi Hia ở xứ Hoa."

Tống Tinh hếch căm tự tin nói.

"Chỉ còn lại Hoàng tử Ếch, Bạch Tuyết và Râu Xanh thôi." Tôi bổ sung.

"Đúng vậy. Trong các nạn nhân, còn nhà văn Jino chưa được nhắc tới."

Phác Tống Tinh vừa nói vừa lật hồ sơ vụ án được Lương Trinh Nguyên giao cho, rút trong đó ra một bản vẽ hình chiếu bằng dinh thự Dark Moon. Chỉ vào gian phòng Jino ở, Tống Tinh nghiêm trang giải thích.

"Nơi Jino ở vốn là phòng sách. Giữa phòng bày hai dãy giá sách, nên muốn đi từ cửa đến cửa sổ, phải lách mình mà đi. Trong cổ tích, gian phòng Râu Xanh nhốt Bạch Tuyết khá đặc biệt, có hình chữ H. Các vị so sánh một chút có thể nhận ra ngay đó chính là phòng sách tầng 1. Từ manh mối này, khá chắc Jino là Bạch Tuyết."

"Vậy ý cậu là Khăn Đỏ, Nhím Hans, Lọ Lem, Mèo Đi Hia và Bạch Tuyết chính là năm người bị giết tại Dark Moon mười năm trước ư?"

Thẩm Tại Luân đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi dồn.

"Vậy Lý Hàn Khiết ứng với ai? Râu Xanh? Hay Hoàng tử Ếch?"

"Chuyện đó lát nữa sẽ bàn sau." Tống Tinh đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn cuốn số.

"Chúng ta đã biết nạn nhân tương ứng ở Dark Moon với mỗi nhân vật trong câu chuyện cổ tích, tiếp theo đây sẽ dựa vào những manh mối đã biết để chứng minh đáp án chưa biết. Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Thôi, cứ từ vụ của Shion đi."

Tống Tinh nhìn quanh cử tọa.

"Các vị đều biết, phòng của Shion và Sooha đều nằm ở nhà phụ. Muốn đến nhà phụ phải đi qua một hành lang ngoạn cảnh dài dằng dặc, đi bộ sẽ mất chừng ba phút, xin các vị nhớ kĩ thời gian cho. Được rồi, chúng ta quay lại xem xét vụ án.

Sau khi giết Shion, vì một nguyên nhân nào đó, hung thủ đã lấy áo ngủ của cậu ta. Vì sao lại nói là hung thủ lấy? Lúc nãy tôi đã trình bày rồi. Shion không thể tự cởi áo bởi không ai cởi trần giữa mùa đông. Vậy là, chúng ta vấp phải một câu hỏi, tại sao hung thủ phải lấy áo ngủ của cậu ta?

Có hai khả năng, một là hung thủ chỉ lấy nhưng không mặc, hai là hắn lấy để mặc. Chúng ta thử xét khả năng thứ nhất, tại sao hung thủ phải lấy một chiếc áo trong khi không hề mặc nó. Có lẽ chứng cứ vạch trần thân phận hung thủ đã dính trên áo, như máu chẳng hạn, nhưng theo ghi chép của cảnh sát, áo ngủ của Shion lại bị vứt dưới sảnh tầng 1.

Hung thủ không giặt, cũng không tiêu hủy nó, đủ thấy không có khả năng nào là trên áo có chứng cứ. Vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai, tức là hung thủ cần mặc nó. Mặc áo để làm gì?

Trừ làm đẹp, chức năng nguyên thủy của quần áo là để chống rét. Không lý nào hung thủ lại thích kiểu áo của Shion, nên chắc chắn hắn đã bị lạnh, cần mặc thêm áo. Vì sao lại lạnh? Tại sao hắn không lạnh ngay từ ban đầu, khi đi đến nhà phụ? Cũng chỉ có một cách giải thích, lúc hung thủ bước vào phòng Shion thì không thấy lạnh, nhưng giết người xong, chuẩn bị đi khỏi thì nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh. Đáp án duy nhất cho việc này là hệ thống điều hòa tại Dark Moon đột ngột xảy ra sự cố. Khi hung thủ ra tay, nhiệt độ trong phòng thình lình giảm xuống, dù sao bên ngoài cũng đang có bão tuyết, máy điều hòa trong dinh thự không cầm cự được lâu.

Như vậy, hung thủ chỉ cần khoác áo ngủ của nạn nhân rời khỏi nhà phụ là được rồi. Nhưng tên hung thủ xui xẻo của chúng ta lại gặp phải rắc rối. Đến đây, xin mời mọi người cùng ôn lại một đoạn trong câu chuyện của Lý Hàn Khiết, đoạn về xứ sở của Lọ Lem, tức xứ Đêm. Để đến xứ Đêm, nhóm Hoàng tử Ếch phải băng qua một con đường nhỏ. Bầu trời của xứ Đêm nhiều mây, dày đến nỗi ánh năng không xuyên qua được, khiến họ chẳng thấy gì cả. Bấy giờ, họ bỗng ngửi thấy mùi táo thơm ngát..."

"Là khí gas." Tôi sực nhớ ra đường ống mình và Tống Tinh trông thấy ở nhà phụ.

"Khí gas không màu không mùi, nhưng thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi như mùi táo, đó là do aromatic hidrocarbon và khí gas đồng thời toả ra. Tôi đã cùng Thành Huấn kiểm tra hành lang ngoạn cảnh, quả nhiên dưới nền đất có dấu vết bị đập ra tu sửa. Lại thêm trong truyện cổ tích có nói, lúc đi qua con đường nhỏ, trời tối đến mức xòe tay không thấy ngón, có lẽ thiết bị chiếu sáng trong hành lang năm ấy cũng hỏng. Mọi người thử tưởng tượng xem, hệ thống điều hòa và thiết bị chiếu sáng đồng thời gặp trục trặc, khí gas rò rỉ đầy hành lang, nhất định là đường điện trong dinh thự có sự cố. Hai bên hành lang ngoạn cảnh tuy có cửa kính nhưng đều là loại thủy tinh hữu cơ gắn cố định vào tường, không thể thông khí, nên bấy giờ chắc chắn cả hành lang nồng nặc khí gas. Khi nồng độ khí gas đạt đến mức nhất định có thể khiến người ta chết vì thiếu dưỡng khí, tên hung thủ nọ đúng là đen đủi, hết điều hòa hỏng lại gặp phải khí gas rò rỉ. Hắn vẫn có thể nín thở chạy một mạch đến nhà chính, có điều, đèn hành lang lại hỏng. Phải đi giữa hành lang tối om dài hẹp quanh co này, hơn nữa lại là giữa đêm khuya, ánh trăng đã bị mây che hết, đúng là khó khăn vô cùng." Tống Tinh nghiêm trang phân tích.

"Nếu hung thủ có thiết bị chiếu sáng thì vẫn có thể nín thở chạy qua, hít phải ít khí gas cũng không có gì nghiêm trọng, không thế trúng độc ngay được." Thẩm Tại Luân lên tiêng.

"Thầy Luân nói phải, thế nên chúng ta lần lượt xét xem, những người nào không có thiết bị chiếu sáng. Trước hết loại trừ Jino và Sooha vì bên cạnh thi thể họ đều phát hiện đèn pin, tiếc rằng không hỏng thì cũng không có pin. Noa cũng không thể, thiết bị chiếu sáng duy nhất trên người cậu ta là một chiếc bật lửa, mà thắp lửa trong không gian nồng nặc khí gas rõ ràng là tự tìm đường chết. Dẫu Noa có vắt chân lên cổ chạy, e răng cũng không kịp bởi trong bóng tối mịt mùng, con người sẽ đánh mất cảm giác về phương hướng. Hơn nữa dù khỏe mạnh đến đâu, nếu liên tục hít phải khí gas nồng độ cao trong vòng ba phút, cơ thể sẽ hôn mê và bị sốc. Vậy còn nghi phạm hàng đầu Lý Hàn Khiết thì sao? Cũng không thể, vì ông ta đang bị dãn dây chằng đầu gối, e rằng chưa chạy hết nửa hành lang đã ngạt thở chết rồi. Gạt bỏ những nghi phạm trên đây, người còn lại cuối cùng chính là hung thủ." Tống Tinh vươn người ra trước, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Trời ạ, vậy ra hung thủ giết Shion chính là bác sĩ Solon?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro