4. Ngôi nhà tăm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG II:
THE HOUSE OF DARKNESS

Mây đen cuồn cuộn biến đổi liên hồi, lúc tụ lúc tan, như rồng như phượng. Nháy mắt, tiếng mưa đã xâu chuỗi thành tiếng rền vang, một lỗ hổng như toác ra giữa bầu trời, mưa ầm ầm trút xuống tựa vô vàn dòng thác đổ, chẳng biết kính xe có nứt không.

Tôi khom lưng nắm chặt la bàn, nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chỉ sợ có gì sơ suất. Tuy tôi đã lấy bằng lái được ba năm nhưng chỉ để trưng chứ không có mấy cơ hội thực hành. Lần này, nếu không phải vì Tống Tinh khăng khăng bắt cầm vô lăng, tôi cũng chẳng ngồi vào ghế lái.

Tôi lái xe hết sức cẩn trọng, luôn tự nhủ phải nhìn kĩ tình hình dọc đường đi. Từ quốc lộ rẽ vào đây, đường vốn đã gập ghềnh khó đi, cơn mưa càng khiến nó trở nên lầy lội, dễ trượt bánh, chỉ cần sơ sẩy một chút xe sẽ lật xuống vực ngay. Dù tôi đã bật hết đèn pha, lại chạy với tốc độ "rùa bò" 20 km/h nhưng thần kinh vẫn căng như dây đàn. Đúng lúc đang tập trung, đột nhiên, một luồng sáng lóe lên trước mắt tôi, rồi sấm rền vang ngay trên đỉnh đầu.

Ầm! Ầm!

Tim đập như gõ trống, tôi phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Tranh thủ liếc sang Tống Tinh bên cạnh, thấy cậu ta vẫn ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò. Tôi bất mãn hết sức, giơ tay lay Tống Tinh, gọi to.

"Này này, dậy đi, hình như lạc đường rồi!"

Nhưng bên ngoài mưa như trút nước, tiếng mưa sầm sập át đi tiếng gọi của tôi trong nháy mắt, bên tai chỉ thấy lùng bùng.

Tống Tinh ngái ngủ hỏi, "Đến rồi à?"

Tôi cao giọng gào lên, "Đương nhiên là chưa, tôi bảo là chúng ta lạc đường rồi, cậu có nghe không hả?"

Tống Tinh ngáp dài, hỏi lại bằng giọng mơ màng, "Chẳng phải có GPS ư? Điện thoại cũng cài app chỉ đường mà, sao lại lạc được?"

Nghe cậu ta thờ ơ hỏi vậy, tôi bỗng thấy cơn giận vô cớ bùng lên, tức tối đáp.

"Cậu còn mặt mũi nói thế à, cái xe nát này mượn ở đâu ra vậy? GPS hỏng rồi! Còn nữa, mưa to gió lớn thế này lấy đâu ra sóng điện thoại, cậu bảo tôi dò đường kiểu gì? Chắc nên tấp vào lề đường đợi mưa tạnh thì hơn."

Tống Tinh không tin, rút điện thoại ra loay hoay một hồi, cuối cùng đành bó tay.

"Rẽ từ quốc lộ vào thì không thấy GPS chỉ hướng nữa, điện thoại cũng mất sóng, chắc chúng ta toi rồi."

Tôi bồi thêm một câu.

"Đành chờ ngớt mưa rồi đi tiếp vậy. Cậu xem, đống lầy lội này còn gọi là đường được nữa không? Tôi bị xóc đến hoa mắt chóng mặt mất rồi, còn lái nữa chắc tôi húc vào cây đấy."

"Chuyện đâu khắc có đó, cậu cứ lái đi, tôi ngủ một lát." Tống Tinh ngồi thẳng dậy, vươn vai rồi lại ngả đầu ra lưng ghế chuẩn bị ngủ tiếp.

"Cậu đùa đấy à? Tỉnh dậy ngay! Này, này!"

Tống Tinh uể oải nhắm nghiền mắt lại, tôi vội đẩy cậu ta một cái. Bình thường Tống Tinh ngủ rất say, nếu để cậu ta ngủ, chỉ có dùng súng bắn may ra mới đánh thức được.

Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện khiến cả hai chúng tôi đều bất ngờ.

"Nói thì cứ nói, sao cậu phun cả mưa xuân vào mặt tôi thế?" Tống Tinh giơ tay áo quệt má, cau mày.

"Làm gì có!"

"Cậu tự nhìn mà xem, lại nữa kìa!"

Cậu ta chỉ vào trán mình. Nhưng chưa dứt lời, lại thấy thêm một giọt nước nhỏ xuống sống mũi Tống Tinh, sau đó là hai giọt, ba giọt, càng lúc càng nhiều. Chúng tôi cùng ngẩng lên, phát hiện ô cửa trên nóc xe bắt đầu dột, nước mưa ngấm qua khe nhựa dẻo, nhỏ xuống đầu chúng tôi.

"Cái xe của nợ này! Còn dột nữa chứ!"

Tống Tinh biết đã trách nhầm tôi, vội vơ tờ báo trong tầm tay bít khe cửa lại, nhưng chẳng thấm tháp gì.

"Tôi đã dặn đội trưởng cho mượn cái xe khá khẩm một chút, đâu bảo ông ta cho mượn xe dột."

"Giờ tính sao đây?" Tôi bất lực nhìn cậu ta.

"Đừng cuống, bao giờ cách giải quyết chẳng nhiều hơn vấn đề." Tống Tinh lôi từ ghế sau ra một chiếc ô, "Giương ô!"

Thế là, một cảnh tượng kì cục hiện ra: Hai người đàn ông lái xe, ngồi trong xe lại còn che ô.

Đi thêm chừng một cây số, chiếc xe đột nhiên rung lên, máy lọc xọc một hồi rồi tắt ngấm. Tôi vặn khóa điện mấy lần đều không nổ máy được, lòng cũng thấy nặng trĩu liền quay sang Tống Tinh, mặt trơ trơ, chẳng nói chẳng rằng. Cậu ta ngượng ngùng cười khan, "Bao giờ cách giải quyết chẳng nhiều hơn vấn đề."

Cách giải quyết của cậu ta là mang ô xuống đi bộ.

Hai người che chung một tán ô, chật vật lê bước. Nước mưa theo gió lớn táp vào mặt tôi đau rát, đất bùn bắn lên tung tóe, vấy bẩn gấu quần. Đã che ô mà cả người vẫn ướt lướt thướt. Cuối cùng, chiếc ô cũng không chống nổi mưa dập gió vùi, bị thổi lật tung lên. Tống Tinh bèn buông tay vứt luôn ô rồi phá lên cười, tựa hồ vô cùng thích thú trước tình cảnh này.

"Sao cậu lại vứt ô đi?!" Tôi đang định lao theo nhặt lại, nhưng chiếc ô đã bị gió cuốn bay tít ra xa.

"Ướt sủng rồi còn cần ô làm gì nữa?"

"Đồ điên!"

Có lẽ chẳng ai qua lại con đường này cả, chúng tôi thế là tiêu tùng.

"Đi thôi!" Tống Tinh hăng hái giục, "Thỉnh thoảng tản bộ dưới mưa cũng tuyệt đấy chứ!"

Hai con chuột lột chúng tôi cứ đội mưa to gió lớn mà đi như thế hơn mười phút. Con đường dài dằng dặc, tưởng chừng đi mãi không thấy điểm cuối. Tống Tinh có vẻ phấn chấn, còn ư ử ngâm nga trong miệng. Giày tôi lõng bõng nước, tất cũng ướt sũng, đi bước nào khổ sở bước ấy. Nhìn bộ dạng thong dong kia, tôi giận ứa gan.

"Hay là chạy?" Tống Tinh đột nhiên lên tiếng.

"Ra nông nỗi này còn chạy cái gì?"

"Hình như quần lót của tôi sắp ngấm nước rồi, khó chịu lắm."

"Quần lót tôi ướt từ lâu rồi.." Tôi tức tối đốp lại, "Huống hồ nghe người ta nói, chạy còn ướt hơn là đi bộ, vì sẽ bị mưa tạt nhiều hơn."

"Vớ vẩn."

Tống Tinh nghiêm túc hẳn lên.

"Chỉ cần xây dựng mô hình toán học là đánh đổ được lời đồn bậy đó ngay. Giả sử có một người đi trong mưa, từ điểm này đến điểm kia theo đường thẳng, sẽ xuất hiện ba khả năng, nước mưa rơi xuống theo phương thẳng đứng, mưa tạt vào mặt hoặc mưa tạt vào lưng. Giống như chúng ta đang đi bây giờ vậy, nếu coi mưa là đứng yên thì mặt đất là chuyển động đấy. Lấy Phác Thành Huấn làm hệ quy chiếu, khảo sát tốc độ tương đối của mưa và ảnh hưởng từ nó cùng hướng chuyển động của người đến tổng lượng mưa cơ thể phải nhận nhé..."

Tôi vội bịt tai, "Giờ tôi không muốn nghe cậu nói đâu."

Nào ngờ cậu ta dừng bước thật, ngồi thụp xuống nhặt một cành cây lên, thoăn thoắt viết công thức xuống mặt đất bùn. Viết xong, lại trỏ công thức mà giải thích.

"Đây là công thức tính tổng lượng mưa trút xuống cơ thể người khi mưa rơi theo phương thẳng đứng, trước hết ta xét các yếu tố như sau: coi diện tích khoảnh đất ta đứng trên là s, mưa đổ theo phương thẳng đứng, như vậy vận tốc mưa rơi và hướng rơi đều không đổi, hơn nữa lượng mưa là một hằng số w, vậy trong thời gian t, lượng mưa đổ xuống diện tích s là..."

Tôi cứ thế đứng đội mưa nhìn Tống Tinh hăng say giải toán trên mặt đất, trông như hai thằng ngốc.

Cậu ta viết ra đến mấy tổ hợp công thức rồi lần lượt giải thích cho tôi từng cái một. Tôi ngán ngẩm đáp,

"Thật ra cậu nói luôn đáp số là được, không cần giảng giải quá trình với tôi đâu."

"Toán học không thể lấp lửng nước đôi, quá trình giải toán dĩ nhiên quan trọng hơn đáp số chứ. Cậu không hiểu à? Không sao, tôi sẽ giải thích thêm lần nữa. Cậu không hiểu chỗ nào? Thật ra đơn giản mà, cậu cứ tưởng tượng bản thân là một khối hình vuông, vận tốc mưa rơi là hằng số, hướng mưa cũng không thay đổi, lượng mưa đổ xuống nhất định là..."

"Nói luôn đáp số đi..."

"Nếu mưa rơi theo phương thẳng đứng hoặc tạt vào mặt thì tốc độ chạy càng nhanh sẽ hứng càng ít mưa; còn nếu mưa tạt từ sau lưng thì nếu tốc độ chạy lớn hơn hoặc bằng vận tốc rơi của mưa theo phương ngang và góc a thỏa mãn điều kiện tan x < c/a thì chạy càng nhanh cũng sẽ hứng càng ít mưa..."

"Cậu biết nói tiếng người không hả? Ý cậu là chạy thì hứng mưa ít hơn đi bộ, đúng chưa?"

Tống Tinh gật đầu, dường như còn định nói thêm nhưng tôi cắt ngang, "Vậy cậu cứ nói luôn câu đó là được rồi."

Đương lúc tôi quyết định buông xuôi thì thấy đằng xa có ánh đèn nháng lên, định thần nhìn kĩ lại, quả nhiên là một chiếc ô tô đang chạy đến. Tôi và Tống Tinh vội lao ra lòng đường, huơ tay lia lịa. Người lái xe dường như cũng để ý thấy chúng tôi, bắt đầu giảm tốc, rồi dừng lại ngay bên cạnh. Bấy giờ tôi mới nhìn kĩ, là một chiếc Toyota Camry.

Kính xe hạ xuống, trước mặt bọn tôi là một cậu thanh niên đeo kính, tóc sẫm màu.

"Xin lỗi, xe chúng tôi chết máy. Xin hỏi có thể cho chúng tôi đi nhờ một quãng không?" Tôi nài nỉ.

"Thế à..." Người nọ thoáng trầm tư, hình như đang suy tính.

Giữa lúc chủ xe còn do dự, Tống Tinh đã ngang nhiên mở cửa ngồi vào trong, không mảy may ngại ngùng. Có thể tưởng tượng được mặt mũi chủ xe khó coi ra sao.

"Tống Tinh, cậu mau xuống đi, người ta còn chưa nhận lời cho chúng ta đi nhờ mà..." Tôi rối rít xin lỗi chủ xe.

"Đã tiện đường còn chung đích đến, cho quá giang một quãng có sao đâu?" Tống Tinh cười hì hì đáp.

"Cùng chung đích đến?" Tôi ngỡ ngàng, "Xin hỏi, chẳng lẽ cậu cũng đến dinh thự Dark Moon ư?"

"Các cậu cũng thế à?" Chủ xe rõ ràng còn kinh ngạc hơn cả chúng tôi.

Thì ra chủ chiếc xe này tên Tây Thôn Lực, là một bác sĩ chuyên khoa thần kinh.

Cũng như chúng tôi, cậu ta nhận lời Lý Hi Thừa tới Dark Moon điều tra vụ Lý Hàn Khiết. Hi Thừa hi vọng bác sĩ Lực có thể lý giải hành vi của cha anh theo góc độ tâm thần học, ví như tại sao ông lại viết ra câu chuyện cổ tích hoang đường kia, trạng thái tinh thần của ông thế nào khi vụ án xảy ra.

Trước đó, Tống Tinh đã nhanh mắt thấy tập truyện cổ tích được photocopy đặt cạnh tay Thôn Lực, cũng chính là câu chuyện Hi Thừa đưa cho chúng tôi xem, thì biết ngay người này cũng được mời đến Dark Moon. Nhưng ý kiến của Tây Thôn Lực về câu chuyện cổ tích lại không giống chúng tôi. Cậu ta giải thích:

"Có lẽ năng lực nhận thức của Lý Hàn Khiết xuất hiện trở ngại, hơn nữa còn thuộc về chứng tâm thần phân liệt dạng cố chấp. Ông ta coi ảo tưởng và vọng tưởng là hiện thực, nên câu chuyện cổ tích này có lẽ cũng là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi, không có giá trị tham khảo trong vụ án kia đâu. Tôi còn cho rằng lúc xảy ra vụ án, rất có thể Lý Hàn Khiết đã đột nhiên sản sinh ảo giác mà phát bệnh, vì 80% bệnh nhân tâm thần phân liệt đều gây ra những hành động mang tính tấn công trong trạng thái hoang tưởng."

"Nhưng cậu cũng thừa nhận rằng, câu chuyện cổ tích kia có một phần nội dung là sự thật chứ?"

Phác Tống Tinh vặn lại.

Tây Thôn Lực cười, "Dù có chăng nữa, nếu anh muốn tìm ra chi tiết đó để phân tích vụ án thì cũng khó như mò kim đáy bể thôi. Điều này gần như không có khả năng. Anh không thể xác định được điều nào có ích, điều nào vô ích. Hơn nữa, chúng ta không hề biết câu chuyện cổ tích này và thảm kịch dinh thự Dark Moon 10 năm trước có quan hệ gì? Có lẽ đây chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của Lý Hàn Khiết mà thôi, trên góc độ người trong nghề, tôi khuyên các anh đừng quá chú trọng nó."

Phác Tống Tinh đương nhiên không chịu lép vế, cười đáp, "Bác sĩ Lực, cách nhìn của tôi và cậu hơi khác nhau, tôi lại cho rằng câu chuyện cổ tích này có liên quan mật thiết đến vụ án giết người 10 năm trước đấy."

Tây Thôn Lực nhướng mày, "Ồ? Sao anh lại nghĩ vậy?"

Phác Tống Tinh cầm xấp giấy in câu chuyện lên, chỉ vào đoạn đầu đọc.

"Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Riverfield..."

"Bác sĩ Lực à, ám hiệu rõ ràng thế này, lẽ nào cậu không nhận ra?"

"Cái gì cơ?"

"Xứ sở Riverfield ấy."

"Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh..."

Đừng nói Tây Thôn Lực, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Không rõ Tống Tinh có ý gì. Chỉ thấy cậu ta cười cười giải thích.

"Riverfield chính là nơi đầu tiên xảy ra hiện tượng Trăng Tối. Lý Hàn Khiết ngay mở đầu đã viết ra câu này, ám chỉ căn nguyên của mọi chuyện đều bắt nguồn từ dinh thự Dark Moon. Câu chuyện cổ tích có lẽ chính là manh mối cuối cùng mà Lý Hàn Khiết, người duy nhất còn sống sót trong vụ thảm án 10 năm trước để lại trên thế giới này."

Mưa ngớt dần, từ ào ào như trút nước trở thành lất phất, ánh mặt trời chênh chếch, ngoài cửa xe là hoàng hôn mênh mang. Tôi hạ kính xe, để không khí đượm mùi bùn đất ngai ngái cùng hương thơm thanh mát của cỏ cây ùa vào khoang mũi, thấm thía tận ruột gan.

Câu trả lời Phác Tống Tinh đưa ra hết sức rõ ràng. Manh mối còn rải rác trong cả câu chuyện nhưng chúng tôi chưa hề nghĩ đến. Còn bao nhiêu tình tiết nữa chưa được khai quật? Tôi không biết, ngay cả Tống Tinh cũng mới chỉ phá giải được một phần nhỏ trong đó mà thôi. Cậu ta nói nhất định phải đến tận hiện trường để phục dựng lại toàn bộ vụ án năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro