8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mở mắt thao láo, liên tục trở mình nhưng không sao ngủ được, đầu cứ miên man nghĩ về nhung lời Trinh Nguyên nói.

Tên sát nhân khát máu ấy sẽ trở về.

Tôi lại nghĩ tới các chuyên gia đang có mặt tại Dark Moon. Ảo thuật gia Kim Thiện Vũ đáng ghét, nhà vật lý học Thẩm Tại Luân ngạo mạn, bác sĩ tâm thần Thôn Tây Lực nhát gan và nhà tâm lý học Eunjin nhan sắc mặn mà. Rốt cuộc họ đang nghĩ gì? Lần này lặn lội đến tận đây, nên làm gì cho phải? Hồi tối, mọi người đã bàn bạc, quyết định sáng mai sẽ cùng thảo luận về vụ án xem có nên tiếp tục điều tra hay không. Đương nhiên đội trưởng Lương Trinh Nguyên của đội hình sự cũng tham gia. Lúc tôi kể lại chuyện này cho Phác Tống Tinh, cậu ta chỉ hờ hững khoát tay, nói sẽ không đi.

"Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, nếu cậu thích nghe thì cứ đi một mình."

"Cậu bận việc gì?"

"Đương nhiên là đánh cược rồi. Tôi đã cược với tay cảnh sát đó, trong ba ngày nhất định sẽ tìm ra hung thủ. May mà hôm nay thu hoạch được đôi chút, ngày mai tôi phải đi quan sát tận nơi mới được, cơ bản đã có thể chứng thực cách nghĩ của tôi rồi. Cậu biết đấy, sau khi tìm ra đáp án, còn phải thử nghiệm nhiều lần mới xác định được đáp án ấy có chính xác hay không. Tiếp theo đây tôi phải đi khảo sát thực địa."

"Cậu định tới xem từng phòng đã phát hiện thi thể à?"

"Phải, không bỏ qua chỗ nào hết. Cậu muốn đi cùng không?"

"Muốn thì muốn, nhưng buổi hội ý sáng mai..."

"Cứ để họ hội ý. Họ chẳng khai thác thêm được gì đâu."

"Tống Tinh, tôi muốn hỏi cậu chuyện này."

"Nói đi."

"Cậu nghĩ Lý Hàn Khiết có phải kẻ giết người không? Hay Hi Thừa quá cố chấp rồi?"

Tống Tinh cúi đầu trầm tư giây lát rồi đáp.

"Tôi cảm thấy Lý Hàn Khiết không phải hung thủ vụ án năm đó, nhưng nhất định ông ta có liên quan mật thiết. Tuy vậy, hiện giờ tất cả chỉ dừng ở phỏng đoán, phải đợi nắm được đầy đủ manh mối mới có thể tiến hành suy luận."

Nửa đêm tự dưng khát khô cổ, tôi dậy rót nước. Uống ừng ực cho cạn chén, đỡ khát rồi mới nhận ra cả người nhơm nhớp mồ hôi, bèn thay chiếc áo phông đang dính bết vào lưng rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài thoáng đãng hơn phòng máy lạnh nhiều, tôi nhẹ nhàng đi lên sân thượng, thấy mưa chỉ còn rả rích bèn ra đứng giữa sân, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, thỏa sức tận hưởng màn đêm yên tĩnh.

Từng trận gió mát ùa tới, sảng khoái vô cùng, tôi bất giác nhắm mắt lại dang hai tay ra, như một cây thập giá đón gió. Đúng lúc thả lỏng toàn thân, tôi chợt nghe đằng sau vang lên tiếng cười khúc khích. Rõ ràng là tiếng cười của phụ nữ, nhưng tôi dám chắc đây không phải Eunjin.

Tức thì tôi sởn gai ốc, cả người nhẹ bằng không, chân muốn nhũn ra.

Ngôi nhà này vốn nhiều âm khí, có lẽ nào nửa đêm lại gặp ma quỷ không?

Hai chân bủn rủn, nhưng tôi vẫn quay phắt lại, rồi suýt ngã phệt, không phải vì sợ mà vì mất đà bởi cử động đột ngột của mình.

Trước mặt nào phải ma nữ, chỉ là một cô gái trẻ. Dường như cũng giật bắn mình vì phản ứng của tôi, cô ta trợn tròn hai mắt, bối rối nhìn lại. Da cô ta trắng muốt, mái tóc đen dài, mềm như lụa phủ xuống vai, khuôn mặt thanh tú vô cùng.

"Tôi... tôi... cô... cô là ai?" Tôi lắp bắp.

"Lý Hi Thừa mời anh đến đây à?" Cô ta đưa tay ôm ngực, vẻ mặt căng thắng.

"Phải... Cô là..."

Nghe tôi nói vậy, cô gái có vẻ yên tâm hơn, bèn cười đáp.

"Tôi tên Chloe, hân hạnh được gặp anh."

"Chào cô, tôi là Phác Thành Huấn, bạn của Hi Thừa."

Tôi vừa đáp lễ vừa thầm bực, tự nhiên lại làm trò lố trước mặt em gái xinh xắn này, đúng là xui xẻo mà.

Song Chloe không hề để ý, vui vẻ nói tiếp. "Vừa nãy là tôi vô ý, làm anh Huấn giật mình rồi." Cô ta bước tới cạnh tôi, dáng người bé nhỏ, áng chừng chỉ cao khoảng mét rưỡi, "Anh đến điều tra vụ án của cha anh ấy ư?"

"Phải, chính là vụ án xảy ra tại đây hai mươi năm trước."

Tôi đáp. Thật ra, điều tôi quan tâm hiện giờ là lai lịch của cô gái này. Những người Hi Thừa mời đến đây không phải học giả thì cũng là chuyên gia, sao lại mọc ra một cô bé? Nhưng nếu hỏi thắng chỉ e hơi đường đột, tôi đành nuốt thắc mắc xuống.

Chloe dõi mắt nhìn xa xăm, buồn bã nói, "Tôi đã bảo là vô ích, nhưng anh ấy nhất định không từ bỏ."

Tôi chẳng biết nói gì, đành phụ họa, "Biết đâu lại có cơ xoay chuyển..."

"Không thể nào..." Chloe nói chắc như đinh đóng cột. "Tôi đã nghe Hi Thừa kể lại. Các chuyên gia đều cho rằng ít hi vọng phá án, chỉ dựa vào một câu chuyện cổ tích thì kết luận được gì chứ? Huống hồ, câu chuyện đó lại do một bệnh nhân tâm thần sáng tác, thiếu sót ngay từ logic cơ bản."

"Lý Hi Thừa có lý do để kiên trì, tôi nghĩ người ngoài không hiểu được đâu."

"Tôi biết..." Giọng Chloe thoắt dịu lại, "Thế nên tôi mới theo anh ấy đến đây."

"Hai người là..." Tôi nhân đà hỏi dò.

"À, quên mất chưa giới thiệu với anh, tôi là bạn gái anh ấy." Chloe lộ vẻ ngượng nghịu, "Lúc các anh chị bàn luận dưới nhà thì tôi đang ngủ ở phòng tầng 3. Hôm nay tôi hơi mệt nên không xuống lầu..."

Sấm bỗng rền vang.

"Mau xuống thôi, sắp mưa to đấy."

Tôi nhắc Chloe, cô gật đầu rồi vịn vào cầu thang, cùng tôi theo đường cũ trở xuống.

"Tôi về phòng trước đây. Anh Huấn cũng ngủ sớm đi nhé." Đến tầng 3, Chloe mỉm cười chào tôi rồi quay đi.

Phòng tôi ở tầng 2, còn phải đi xuống nữa. Mới vài bước, tôi đã đụng ngay phải Tây Thôn Lực hớt hải chạy lên. Cậu ta chạy nhanh, vừa chạy vừa ngoái nhìn đằng sau, không hề trông thấy tôi, đôi bên tức thì đâm sầm vào nhau. Cậu ta có vẻ kinh hoàng lắm, cứ như đang chạy trốn thứ gì đó cực kì đáng sợ. Hai chúng tôi đều ngã bố chửng, trông thấy tôi, cậu ta dường như yên tâm hẳn.

"Bác sĩ Lực, không sao chứ?" Tôi xoa mông đứng dậy, ban nãy đập tay vào thành cầu thang đau điếng.

"Không... Không sao... Tôi vào toilet đã, không việc gì đâu."

Tôi lấy làm lạ trước hành động của Tây Thôn Lực, thầm nhủ, nơi này không có ai bình thường à? Lúc nào cũng giật mình thon thót, sớm muộn gì cũng bị họ dọa cho trụy tim.

Trở về phòng đã là 1 giờ sáng.

"Muộn thế này rồi..."

Tôi cởi áo, ngả người năm vắt ngang giường. Mí mắt mau chóng trĩu nặng, chẳng bao lâu, tôi thiếp đi giữa lúc đầu óc còn miên man.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng mưa rào rào đánh thức. Mở mắt ra thấy ngoài song cửa trắng xóa một màu, mưa tầm tã như trút nước. Rửa mặt đánh răng xong xuôi, tôi mặc sơ mi xuống lầu.

Dưới sảnh tầng 1, chú Bang đã bày sẵn bữa sáng, thấy giáo sư Thẩm Tại Luân đang ngồi bên bàn uống trà đọc sách, tôi bèn đi đến chào hỏi.

"Giáo sư Luân dậy sớm thế?" Tôi ngồi xuống đối diện cậu ta. Chú Bang hỏi có muốn uống gì không, tôi bèn xin một cốc sữa.

"Lớn tuổi rồi, muốn ngủ rốn cũng chẳng được. Cứ trở đi trở lại trên giường, chi băng dậy quách cho rồi."

Giáo sư đáp mà không buồn ngầng đầu lên, và tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng suốt bữa sáng. Bầu không khí hết sức ngột ngạt. Tôi lục tung trí óc, cố nghĩ chủ đề bắt chuyện nhưng rồi mau chóng nhận ra đôi bên bất đồng ngôn ngữ. Ở đây, e rằng chỉ có Phác Tống Tinh trò chuyện được với gã lập dị này mà thôi.

"Thành Huấn, cậu nghĩ là ai gọi điện?"

Ăn xong bữa, tôi đứng dậy chuẩn bị chuồn thì Tại Luân gọi giật lại.

Tôi chưa hiểu ra ngay, "Gọi điện gì cơ?"

Thẩm Tại Luân đặt cuốn sách xuống bàn ăn, gỡ kính ra để lên trên rồi thong thả đáp.

"Cuộc điện thoại báo án 10 năm trước ấy."

Tôi chưa từng nghĩ tới việc này, giờ nghe cậu ta nhắc đến mới thấy hứng thú. Trước hết, thời gian báo án là sáng ngày 19 tháng 12, bấy giờ, ngoại trừ Lý Hàn Khiết ra, mọi người ở Dark Moon đều đã bị giết. Nếu Lý Hàn Khiết báo án thì quá lạ lùng, vì theo tin tức của cảnh sát, tất cả đường dây điện thoại đều đã bị cắt, không thể gọi ra ngoài được.

Nghĩ tới đây, tôi thấy hơi lạnh thoát ra từ gan bàn chân. Lẽ nào ai đó đã biết trước là sẽ có vụ giết người?

Thẩm Tại Luân cười, "Xem ra cậu cũng nghĩ đến rồi nhỉ, tôi thấy câu chuyện hết sức kì quặc."

"Thầy cho rằng ai đã báo cảnh sát?"

"Theo logic thì chỉ có Lý Hàn Khiết mới làm được việc đó, bởi phía cảnh sát đã loại trừ khả năng tội phạm từ bên ngoài đột nhập. Vậy Lý Hàn Khiết báo án như thế nào? Có vài trường hợp, một là thuê người khác báo cảnh sát theo giờ mình hẹn trước, người báo án không nhất thiết có mặt tại hiện trường. Hai là dùng điện thoại di động, chỉ cần xử lý kĩ thuật một chút là cảnh sát sẽ không lần ra được. Ba là, chính nạn nhân bị giết đã sắp đặt một thiết bị nào đó để báo án, khả năng này hơi khó tin nhưng cũng không phải là không thể."

"Người bị giết làm sao báo án được? Sao họ biết mình sẽ bị giết chứ?"

Giáo sư Luân cười đáp, "Có khi cái chết đó đã được chính nạn nhân lên kế hoạch từ trước cũng nên. Hoặc ban đầu người này giả chết, giết hại mọi người xong thì tự sát? Nhưng kế này cũ rích rồi. Còn tại sao hung thủ lại làm vậy, động cơ của hắn là gì thì chỉ có Chúa mới biết."

Nghe qua phi lý nhưng cũng là một hướng suy luận linh hoạt. Sao tôi lại không nghĩ đến khả năng này nhỉ? Theo suy đoán của cậu giáo sư này, có thể hung thủ giả chết, sau đó nấp trong bóng tối lần lượt giết hại những người khác, quay về phòng mình báo án rồi tự sát. Lý Hàn Khiết bị che mắt từ đầu tới cuối, kinh hoàng đến phát điên.

"Trí tưởng tượng của cậu thực khiến người ta kinh ngạc. Xem ra việc điều tra lại tiến thêm một bước nữa rồi."

Chẳng biết Lương Trinh Nguyên xuống từ lúc nào, giờ mới vỗ tay tán thưởng. Nhưng nghe giọng điệu cậu ta là đủ biết câu này đầy ý giễu cợt.

"Chúng tôi làm nghiên cứu, chỉ biết bàn việc binh trên giấy thôi, nói mồm thì giỏi nhưng hành động thì đâu bì được đội trưởng Nguyên. Vụ án 10 năm nay đội trưởng Nguyên còn chưa phá được, chúng tôi tán phét mấy câu làm sao mà phá nổi."

Thẩm Tại Luân trả đũa ngay, còn cố ý nhấn mạnh cụm từ "10 năm" nữa.

Lương Trinh Nguyên nghe thế thì sầm mặt, hầm hầm toan trả miếng.

Thấy đôi bên căng thẳng, tôi vội xoa dịu tình hình, "Hai vị đều là chuyên gia trong ngành của mình cả, mỗi người một tài mà. Đội trưởng Nguyên chưa ăn sáng phải không, nào nào, anh ngồi đi, để tôi gọi chú Sài chuẩn bị đồ ăn."

Lương Trinh Nguyên hừ một tiếng rồi ngồi phịch xuống, quay mặt về phía tôi, không thèm nhìn giáo sư Luân.

"Chúng tôi nhận được điện thoại báo án vào sáng ngày 19, nếu theo lý luận vừa nãy thì hung thủ cũng phải chết vào thời điểm đó. Như thế không hợp lý, vì pháp y không xác định được chính xác thi điểm chết từ mấy ngày trước, nhưng vẫn đủ sức nhận biết nạn nhân vừa chết hay chết đã lâu. Nếu chút thưởng thức ấy mà cũng không có thì
đừng làm giáo sư nữa, về quê cày ruộng là hơn."

Câu này nói với tôi, nhưng rõ ràng là nhắm vào Thẩm Tại Luân.

"Tôi chỉ đưa ra một khả năng, đâu đã quả quyết đó là chân tướng. Cậu giỏi thế sao mãi không phá án đi. À, xin lỗi, tôi nhầm. Các người chăng đã phá được án, bắt hung thủ Lý Hàn Khiết rồi đấy ư?" Thẩm Tại Luân sừng cổ, câu cuối cùng còn không quên giễu cợt Lương Trinh Nguyên.

"Thầy nói gì hả?" Lương Trinh Nguyên đập bàn đứng phắt dậy.

"Cậu muốn làm gì? Định bắt cả tôi đấy à?" Thẩm Tại Luân chìa luôn hai tay ra, "Các cậu bắt hung thủ thì giỏi rồi, tiện thể bắt oan cả người tốt, tôi còn lạ gì. Cậu định bảo tôi chính là hung thủ vụ án 10 năm trước đấy phỏng?"

"Tôi cảnh cáo giáo sư Luân đây, không được sỉ nhục công an nhân dân."

"Sỉ nhục chỗ nào? Tôi chỉ nói sự thật thôi."

Hai người cứ hòn bấc ném đi hòn chì ném lại, cãi nhau ầm ĩ, tôi muốn khuyên can cũng không sao chen vào được.

"Sáng sớm ngày ra đã náo nhiệt thế này, hai vị hăng hái thật."

Tôi đang vò đầu bứt tóc thì ảo thuật gia Kim Thiện Vũ từ trên lầu đi xuống, vui vẻ nói. Sau lưng ông ta còn có bác sĩ tâm thần Tây Thôn Lực. Mặt mũi Tây Thôn Lực tái nhợt, tựa hồ vẫn chưa tỉnh trí sau cơn hoảng sợ nào đó đêm qua.

Thấy có thêm người, hai vị kia cũng tự động về chỗ, không tranh cãi nữa.

Kim Thiện Vũ đi đến bên tôi cười hỏi, "Hôm qua Huấn ca ngủ ngon không?"

"Cũng tàm tạm."

Tôi liếc Tây Thôn Lực, thấy cậu ta né tránh ánh mắt mình.

"Các vị gan thật đấy, ở ngôi nhà thế này mà vẫn ngủ được."

Kim Thiện Vũ ngồi xuống, gọi chú Sài cho một suất ăn sáng, tiếp lời.

"Tối qua, mãi đến khuya tôi mới chợp mắt. Nếu không dính đến án mạng thì dinh thự này thuộc loại dễ chịu, thích hợp để nghỉ dưỡng. Tiếc rằng tôi không giàu như Lý Hàn Khiết, bằng không cũng phải mua một căn."

Chẳng ai đáp lời cậu ta. Kim Thiện Vũ cụt hứng, bèn cắm cúi ăn.

Nửa tiếng sau, Chloe nắm tay Lý Hi Thừa đi xuống, Eunjin cũng thong thả tới góp mặt. Chỉ mình Phác Tống Tinh là chưa thấy tăm tích. Tôi lên phòng tìm cậu ta, thấy cửa đóng im im, gõ mãi không nghe ai đáp lời. Lẽ nào cậu ta ra ngoài rồi? Nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, tôi lập tức phủ định giả thuyết này.

"Cậu tìm cậu Phác ư?" Chú Bang đang quét dọn hỏi.

"Chú có gặp Tống Tinh không ạ?"

"Có, sáng sớm nay cậu ấy hỏi mượn tôi chìa khóa nhà phụ, rồi tới đó một mình." Chú Bang bưng miệng ho sù sụ.

"Nhà phụ? Phải đi qua một đoạn hành lang dài mới đến đúng không ạ?"

"Ôi chao, giờ ở đó không còn ai nữa. Vốn dĩ đã khóa lại rồi, nhưng cậu Phác cứ khăng khăng đòi tới xem, tôi đành phải đưa chìa khóa."

"Vậy để cháu đến đó tìm cậu ấy, cảm ơn chú."

Tôi lập tức chạy xuống lầu, chuẩn bị sang nhà phụ. Dưới phòng khách, Hi Thừa đang trò chuyện cùng mấy người khách kia, không ai để ý tới tôi. Muốn đến nhà phụ phải đi qua hành lang ngoạn cảnh. Hành lang dài, đi mãi vẫn chưa hết, may mà đang giữa ban ngày, nếu là ban đêm e rằng phải lần tường dò dẫm mà đi. Nơi này có lẽ đã lâu không ai lui tới, mặt đất phủ đầy bụi, giẫm lên còn để lại dấu giày, góc tường giăng đầy mạng nhện.

"Phác Tống Tinh!"

Tôi gọi lớn, nhưng chỉ nghe tiếng mình vang vọng trong hành lang.

Cứ thế đi tiếp, chẳng biết qua mấy khúc quanh, cuối cùng cũng đi hết quãng đường, tới được khu nhà phụ.

Nhà phụ nhỏ hơn nhà chính nhiều, chỉ có hai gian phòng. Tôi bước vào phòng phía trong, thấy Tống Tinh đang nằm bò dưới đất tìm kiếm gì đó.

"Tôi gọi sao cậu không đáp?" Tôi bực bội hỏi.

Tống Tinh không trả lời, lát sau lại chui xuống gầm giường lúi húi lục lọi. Chừng mười phút sau, cậu ta mới đứng dậy phủi quần áo, bảo tôi.

"Tôi đã xem qua báo cáo của Trinh Nguyên về vụ án, nhưng vẫn không yên tâm nên đích thân tới kiểm tra. Quả nhiên không có thứ đó."

"Thứ gì cơ?"

"Một thứ không gì thay thế được, sau này tôi sẽ giải thích cho cậu nghe."

Phác Tống Tinh lại ra vẻ tự phụ, "Được rồi, phòng bên là của diễn viên Sooha, vừa nãy tôi đã tra soát một lượt, không có gì đáng chú ý cả. Chúng ta đi thôi. Còn nhiều nơi phải xem xét lắm. Manh mối để suy đoán trong tay tôi vẫn còn quá ít."

Dứt lời, cậu ta kéo tôi đi thăng ra ngoài.

"Sao lúc nào cậu cũng úp úp mở mở thế? Rốt cuộc cậu biết những gì rồi?"

"Biết thì nhiều lắm. Yên tâm đi, chừng nào đến đúng thời điểm, tôi nhất định sẽ cho cậu hay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro