9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ta lúc nào cũng vậy, cực kì cứng đầu, nếu đã không muốn nói thì chẳng ai ép được. Tôi đành hậm hực theo sau cậu ta. Ngón cái và ngón trỏ của Phác Tống Tinh liên tục vê cằm như đang nghĩ ngợi gì đó. Dọc đường, cậu ta cũng chẳng nhiều lời với tôi. Lúc đi qua hành lang, tôi vấp phải một viên đá, ngã nhào.

"Cái khỉ gì thế này!" Tôi la toáng lên.

Giữa hành lang lát xi măng bằng phẳng tự nhiên lại có một đống đá vụn vương vãi. Giữa những viên đá có vết rạn như mạng nhện, tựa hồ bị đập bằng búa. Phác Tống Tinh rõ ràng đã để ý thấy gì đó, bèn ngồi thụp xuống, dùng tay gạt đá vụn ra, săm soi hồi lâu.

"Dưới đống đá vụn là đường ống dẫn gas." Tống Tinh nghiêm trang nhận xét, "Có vẻ đã được tu sửa."

Nói rồi cậu ta đứng dậy nhìn quanh, chợt buột miệng thốt, "Ra là thế."

"Cậu lại phát hiện được gì à?" Tôi phủi bụi bặm trên áo, "Lẽ nào đống đá vụn này có liên quan đến vụ án của đạo diễn Noa năm xưa?"

"Cậu sắc sảo hơn rồi đấy." Tống Tinh cười bí ấn, "Có thể nói là vậy."

Thật lòng, tôi hoàn toàn không hiểu Tống Tinh đang làm gì và muốn làm gì. Chỉ dựa vào mấy viên đá thì kết luận thế nào? Đúng là quá hoang đường.

"Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm."

Tống Tinh nói với tôi, vẻ tràn đây tự tin. Gian phòng tiếp theo được cậu ta ghé thăm là phòng sách tầng 1, cũng là nơi nghỉ của nhà văn Jino. Căn phòng này hình chữ nhật, theo phong thủy thì kiểu phòng như thế gọi là "kiếm xuyên tim", rất xúi quẩy. Người ta thường nói, trước sau thông thống, người mất tiền không. Hai giá sách cao ngất đặt chính giữa, quay mặt vào nhau, chia căn phòng làm đôi, tuy không bì được phòng sách của chúng tôi ở nhà nhưng cũng hoành tráng.

Bụi bặm bám đầy trên giá, rõ ràng đã lâu không có người quét dọn. Tống Tinh đứng trước cửa nhìn ngó rồi nghiêng người lách qua giữa hai giá sách, đi đến bên cửa số.

Cửa sổ phòng này lớn, phong cảnh bên ngoài lại nên thơ, có thể trông thấy rừng cây lớp lớp đăng xa. Nên ngồi trên ghế bập bênh quay mặt ra cửa số, nhàn nhã đọc vài trang tiếu thuyết thì quả là lạc thú không gì sánh nổi.

Ngoại trừ chiếc giường vốn đặt ở mé Đông đã được khiêng đi, mọi thứ vẫn nguyên xi như lúc xảy ra vụ án.

"Sao lại chỉ dỡ sách ở một giá xuống nhỉ?"

Tôi quanh quấn trong phòng, không ngừng ngẫm nghĩ.

"Rõ quá rồi còn gì."

"Rõ ở đâu? Tôi không hiểu hung thủ vứt sách bừa bãi dưới đất làm gì, huống hồ lại chỉ lấy sách ở một giá."

Tống Tinh lắc đầu, xem ra không đồng tình với quan điểm của tôi.

"Cậu phải nhớ rằng, vào thời điểm then chốt, dù là nạn nhân hay hung thủ đều sẽ không làm việc vô ích. Mọi bất thường đều là chìa khóa để mở cánh cửa sự thật."

"Vậy cậu thử nói xem mình tìm được manh mối gì ở đây nào?"

"Nhiều lắm, cậu xem này." Tống Tinh đến bên cửa sổ, mở cửa ra. "Bậu cửa gần mặt đất, chẳng khác nào cửa sổ sát đất cả. Cậu thấy gian phòng này khác gì có hai cửa chính không?"

Mưa tạt ướt áo Tống Tinh nhưng cậu ta chẳng để tâm.

"Được rồi, chúng ta đi xem hiện trường tiếp theo, phòng của đạo diễn Noa."

Lúc chúng tôi rời khỏi phòng sách mới thấy mọi người không còn ngồi quanh bàn ăn nữa, chỉ có chú Bang đang dọn dẹp bát đĩa.

"Họ đi đâu cả rồi hả chú?" Tôi hỏi chú Bang.

"À, lên phòng cậu chủ ở tầng 3, nói là muốn thảo luận về vụ án. Vừa nãy họ tìm các cậu khắp nơi."

Chú Bang giơ tay chỉ lên trần.

"Chúng cháu không tham gia thảo luận đâu, đợi lát nữa nghe kết luận thôi." Nói xong, Tống Tinh lại kéo tôi, "Đi nào Thành Huấn, chúng ta đến phòng của Noa."

Phác Tống Tinh không thèm tham gia bàn bạc với các chuyên gia, xem chừng thích hành động một mình hơn là đồng tâm hiệp lực. Cậu ta nói xưa nay vốn không tin chuyện đồng lòng tát biển đông cũng cạn, cho rằng lắm thầy nhiều ma, chỉ tổ rắc rối. Thấy thái độ tự phụ này không ổn, tôi đã khuyên nhủ vô số lần nhưng đương nhiên không lọt được vào tai cậu ta.

Phòng Noa là căn phòng đặc biệt nhất trong Dark Moon.

Nói vậy là vì, căn phòng không hề có cửa sổ, chỉ có độc một cửa chính. Không biết tại sao kiến trúc sư năm xưa lại thiết kế như vậy, phải chăng muốn dành ra một nơi để chủ nhân tập trung suy tưởng? Không ai biết. Nếu mở cửa đi vào mà không bật đèn, căn phòng sẽ tối om, không nhìn thấy đồ đạc bên trong. Chỗ này ngột ngạt vô cùng, có đánh chết tôi cũng nhất quyết không ở. Cảm giác như ngồi tù vậy.

"Quả nhiên là thành đồng vách sắt."

Tống Tinh gõ gõ khăp bốn bức tường, than thở.

"Tôi không thích chỗ này."

"Thật à? Cậu đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả, chỗ này tốt mà. Rất thích hợp để suy ngẫm."

"Tôi thấy đi dạo ngoài trời còn dễ kích thích não bộ hơn, nếu giam mình trong phòng này, e rằng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả."

"Sai rồi. Trong lúc tản bộ, dọc đường sẽ phát sinh đủ loại thông tin cản trở tốc độ phân tích số liệu của đại não. Còn ở trong phòng kín, không tiếp xúc với bất cứ thông tin nào khác, cậu mới có điều kiện chuyên tâm giải quyết vấn đề."

Xem ra Tống Tinh thích nơi này.

So với phòng sách bên kia thì đồ đạc ở đây đã bị dọn sạch, cả phòng trống hoác. Tống Tinh nhìn quanh một lượt rồi ngáp dài.

"Đúng là tôi không hợp với du lịch, lạ nhà khó ngủ quá."

"Hôm qua ngủ không ngon à?"

"Ừm, cơ bản là không ngủ được, nên mới đọc lại câu chuyện cổ tích của Lý Hàn Khiết."

"Có phát hiện gì mới không?"

"Tạm thời thì chưa."

Câu trả lời quả là cụt hứng.

Chúng tôi bước ra khỏi "phòng kín", liền nghe tiếng cãi vã ầm ĩ trên lầu. Tôi sực nhớ đến
Chloe, tò mò không hiểu bây giờ cô thế nào, bèn bảo Tống Tinh.

"Hay lên lầu nghe ngóng xem, biết đâu lại có ích cho suy luận của cậu?"

Rồi chẳng chờ phản ứng, tôi đã nắm áo kéo cậu ta đi lên.

Tiếng bàn cãi trong phòng Hi Thừa vọng ra rất to, đứng ở cầu thang cũng nghe thấy. Tôi và Tống Tinh đẩy cửa bước vào đúng lúc Lương Trinh Nguyên đang tranh luận gay gắt với Kim Thiện Vũ. Lý Hi Thừa mệt mỏi ngả người ra ghế, Chloe ngồi cạnh nhác thấy chúng tôi bèn khẽ gật đầu chào. Thẩm Tại Luân cắm cúi đọc sách, Eunjin chăm chú nghe hai người kia tranh luận. Tôi nhìn quanh, thấy thiếu mất bác sĩ tâm thần Tây Thôn Lực.

Bốn bức tường trong phòng đều sơn đỏ chót. Nhìn vệt sơn đủ thấy tay nghề của kẻ này vụng về, e rằng trước nay chưa sơn tường bao giờ, phết chỗi không đều, màu chỗ đậm chỗ nhạt. Nhìn từ góc độ thấm mĩ thì chăng lấy gì làm đẹp, như một đứa bé vài tuối bôi bẫn lên vậy.

"Tóm lại, tất cả suy luận của anh đều không đứng vững được."

Lúc tôi định thần lại thì Lương Trinh Nguyên đã đi đến kết luận, phủ nhận toàn bộ suy đoán của
Kim Thiện Vũ.

"Vừa rồi cậu Kim nói gì vậy?" Tôi ghé lại hỏi khẽ Chloe.

"Anh Kim cho rằng hung thủ là một kẻ trông giống cha anh Hi. Hắn nhốt bác Lý lại, giày vò hành hạ khiến bác hoảng loạn, tâm thần bất ổn. Tiếp đó, hắn ra tay sát hại mọi người trong dinh thự, khi bị anh Nguyên đuổi theo thì chạy vào phòng, dùng tiếu xảo biến mất. Trước đó bác Lý đã trốn được và bỏ chạy thật xa, vừa khéo đến lúc này thì bị cảnh sát tuần tra bắt giữ."

"Cứ cho là suy luận của anh ấy đúng đi, thì tên Lý Hàn Khiết giả biến mất trong phòng kín bằng tiểu xảo gì kia chứ?"

"Anh Kim nói mấy cách cơ, chẳng hạn như giấu sẵn quần áo cảnh sát trong phòng rồi nấp sau cửa, đợi cảnh sát xông vào thì lập tức trà trộn vào giữa họ, hoặc dùng dù lượn từ cửa số bay đi, hoặc căn phòng đó vốn có sẵn cửa ngầm... Nhưng đội trưởng Nguyên đã lần lượt bác bỏ từng khả năng anh Kim đưa ra. Giờ họ tranh cãi gay gắt quá, không ai can nổi."

Chloe nhíu mày. Đúng lúc ấy Kim Thiện Vũ lại hét lên, đỏ mặt tía tai.

"Vụ án này dị thường, nếu cậu cứ khăng khăng áp dụng các phương pháp cũ, giữ cách nghĩ cứng nhắc ấy thì vĩnh viễn không giải quyết được đâu."

"Thà cậu cứ nói quách là Peter Pan mang Lý Hàn Khiết đi cho rồi."

Dứt lời, Lương Trinh Nguyên còn bồi thêm một câu, "Không hề thực tế."

"Có giỏi thì cậu đưa ra câu trả lời hợp lý hơn xem nào."

"Gì cơ?"

"Ý tôi nói cậu bịa đặt đấy. Vốn dĩ làm gì có chuyện người biến mất trong phòng kín. Tất cả đều do cậu thêu dệt." Kim Thiện Vũ rống lên.

"Tôi không bịa đặt."

"Bịa đặt!"

"Không!"

"Đủ rồi."

Lý Hi Thừa đứng phắt dậy, cau có, "Tôi mời mọi người đến là mong mọi người đồng tâm hiệp lực, giúp tôi phá vụ án này, chứ không phải đến cãi nhau. Chuyện gì cũng có thể bàn bạc, sao phải cãi vã ầm ĩ thế? Buổi thảo luận hôm nay đến đây là kết thúc. Thật xin lỗi, mời tất cả ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình."

Lương Trinh Nguyên là người đầu tiên tông cửa đi thẳng, không thèm che giấu gương mặt tối sầm. Ngay sau đó là ảo thuật gia Kim Thiện Vũ, vừa bị cảnh sát hạ thấp, chắc cậu ta cũng khó chịu lắm, sắc mặt chăng khá hơn Lương Trinh Nguyên là bao.

Trước lúc đi, Tống Tinh vỗ vỗ vai Hi Thừa nhưng không nói gì. Hi Thừa ngẩng lên, chừng như hiểu ý bèn gật đầu, "Yên tâm, tôi không sao đâu."

Chloe cúi mặt rời khỏi phòng.

"Vừa nãy hai cậu đi đâu vây?" Eunjin bước đến hỏi, "Sao mới sáng ngày ra đã chẳng thấy tăm hơi đâu cả?"

Trong lúc chị ta hỏi chuyện, tôi trông thấy Tây Thôn Lực không hiểu từ chỗ nào xuất hiện, giờ đang rầu rĩ lẫn ra khỏi phòng, đi nhanh như chạy, tựa hồ có tâm sự gì. Tôi cũng chỉ liếc qua, không bận tâm lắm.

"Tôi với Tống Tinh đi dạo loanh quanh ấy mà."

Tôi đáp lấy lệ.

Tất cả đi rồi, tôi cũng rời khỏi phòng, lúc đóng cửa có liếc mắt lại, thấy Hi Thừa ngồi phịch xuống ghế, co chân lên, vùi mặt vào hai cánh tay khoanh nơi đầu gối, đôi vai run run.

Anh ta đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro