Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Mày không mau lên lau bảng đi" - Một giọng nói lớn ngay bên tai của Yerim

Vâng, chuyện thường ngày rồi, dù có không đến phiên trực nhật thì việc bị bắt lau bảng thay cho những đứa khác cũng diễn ra như cơm bữa thôi.

" Sao cậu không thử lau một lần nhỉ? Rõ là cũng có tay có chân mà, làm như bị què ấy" - Yerim thở dài rồi đi lên bục lấy khăn

" Mày... Nay mày ăn phải gan hùm à? Nói năng gì vậy?"

" Thôi đi Harin à, cậu dễ bực mình quá đấy"

" Mày đang cố tình chọc tức tao đấy à? Đồ thừa thãi"

Đồ thừa thãi... cái biệt danh đáng ghét mà cả lớp gọi Yerim, họ biết hết tất cả việc riêng của em, biết hết mọi thứ xung quanh em, biết cả chuyện gia đình em nên họ hay trêu chọc em lắm. Nhưng chẳng phải lí do mà em bị bắt nạt thường xuyên ấy quá vô lí sao? Không phải mỗi lí do đó thôi đâu, vì em có học lực cũng khá cao nữa, chiễm chệ dành lấy học bổng trong mọi kì thi cơ mà. Mỗi vậy thôi á? Chắc chắn là không rồi, vì mỗi thế mà bị bắt nạt thì hơi quá... Lí do khác là vì Yerim là học sinh chuyển trường và nhận trợ cấp. Lớp học như một xã hội thu nhỏ mà, em biết thân phận của mình, biết rằng mình chỉ nằm ở cái móng của xã hội nên cũng không có quyền đòi hỏi.

" Yerim? Bài tập về nhà của tôi xong chưa?"

" Cả tôi nữa"

" Hôm qua rõ ràng tớ đưa cậu trước mà"

" Đây...Tớ đã thay đổi màu mực khác nhau để khó đoán ra cùng một người rồi"

*Chát*

" Cậu viết được có mỗi một trang thôi à? Viết còn chưa đủ tiêu chí của giáo viên nữa" - Giọng nói chửi rủa của một bạn nữ cất lên

" Tôi cũng chỉ làm được có vậy, cậu muốn dài hơn thì có thể nhờ người khác?"

" Mang danh học sinh top 10 toàn trường mà viết được có vậy thì nghe sai lắm? Cậu cố tình viết ngắn đi để khiến tôi bị khiển trách à?"

" Không có..."

" Để xem hôm nay bọn tôi sẽ để cậu yên ổn như nào"

Lại là một ngày mệt mỏi trôi qua... Đến giờ tan học rồi, Yerim lại khoác balo đi đến quán cafe. Mặc chiếc tạp dề, em dùng tạm một chiếc khăn để cuốn lại vết thương. Vết thương? Là vết gì vậy? Là vết xước của dao rọc giấy, trong lúc xô xát, bị đánh đập, em đã bị con dao ấy xẹt qua. Tự an ủi bản thân, em cố nuốt nước mắt vào trong khi sát trùng vết xước, xót lắm nhỉ? Ừm, xót lắm, nhưng không sao đâu, dù gì cũng không có thương tích nặng.

" Yerim! Em thay ca cho chị nhé, chị có hẹn đi xem phim với bạn trai rồi" - Chị nhân viên cùng ca nói

" Nhưng chị ơi, lát nữa em còn làm tiếp chỗ khác mà..."

" Có gì to tát đâu, làm có vài đồng bạc ấy mà, thế nhé!"

" Nhưng..."

" Khiếp! Ích kỉ vừa thôi đấy, làm hộ có một tí mà nháo nhào lên, đúng thật là chẳng ưa gì khi làm với em"

Vài đồng bạc cũng là tiền mà phải không? Là vài đồng với người ta nhưng là cả số tiền lớn với Yerim. Dù có làm thay ca cho chị ấy thì số tiền lương của hôm đó chị ấy vẫn được nhận mà thôi, đã mấy lần như vậy rồi mà. Vậy sao Yerim không lấy lại công bằng cho em ấy? Công bằng gì cơ? Chẳng có bất cứ sự công bằng nào cho em đâu, địa vị của chị ấy cũng cao mà, có cố đến mấy thì cũng bằng nhau thôi.

...

Hôm nay, Yerim không đến cửa hàng tiện lợi để làm được, quán cafe về tối đông lắm. Có người thay em làm hôm nay rồi nhỉ? Đã 10 giờ tối rồi, quán cafe cũng thưa bớt, bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn này thôi. Xem cơ thể đang dần đuối sức của em kìa, cả quán cafe rộng này nữa chứ, dọn đến bao giờ được đây? Ít nhất cũng phải hơn một giờ đồng hồ đấy, đừng hỏi rằng tại sao một quán cafe rộng như vậy lại chỉ có một nhân viên trực tối nhé, lí do giống người chị đồng nghiệp kia thôi. Từng ngóc ngách trong khu pha chế, ngoài sân, trong nhà hay trên tầng đều được dọn dẹp sạch sẽ hết bởi Yerim. Đã mấy giờ rồi nhỉ? 11 giờ 30 đêm rồi đấy, khóa cửa tiệm lại và về nhà thôi Yerim à. Yerim đeo tai nghe rồi đi bộ trên đường, nay đèn đường có vẻ tối hơn mọi khi nhỉ? Cứ chập chờn thôi, đôi mắt của em cũng vậy, thiếu ngủ, bỏ bữa đến sụp mí. Hơi thở rều rào, dáng đi lại đầy mệt mỏi.

Khi đã về đến cửa nhà, em cố hết sức cắm chìa khóa vào mở cửa, bước được vào nhà thì em khuỵu xuống rồi. Bây giờ phải làm gì đây? Mình không đứng lên nổi nữa...

" Yerim à! Sao bây giờ em mới...YERIM" - Jungwon nghe thấy có tiếng mở cửa nên đã đi ra từ phòng khách

" Sao vậy? Có chuyện gì sao?" - Heeseung nghe thấy giọng nói lớn của Jungwon

" Yerim à! Em sao vậy?" - Riki đỡ Yerim dậy

" E-Em...mệt quá"

" Đưa em ấy vào phòng đi" - Jake lo lắng, vội mở cửa phòng cho em

" Để anh nấu cháo" - Jay đang lướt điện thoại cũng vội vứt sang một bên mà chạy thẳng vào bếp

" Sunoo à, trán em ấy nóng quá, lấy nước ấm với khăn chường đi" - Sunghoon sờ trán em

" Yerim...Em lại bỏ bữa tối đấy à? Em lại cố làm việc rồi phải không?" Heeseung ngồi bên cạnh giường cầm lấy tay của em

" K-Không có mà..."

" Đừng cố vắt kiệt sức của mình nữa, em đã vất vả rồi" - Jake an ủi em

" Cháo nấm em thích đây!"

" Em cảm ơn... để em tự ăn đượ-"

" Để đấy anh đút cho, ngồi dựa vào đây" - Jay dựng gối lên cho em tựa

" T-Thôi mà, kh-không phải vậy đâu"

" Để Jay đút cho em ăn đi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi thôi" - Sunghoon ngồi xuống ghế

" Nước nóng đây, cả khăn ấm nữa, đắp lên trán rồi ăn cháo một lúc sau là đỡ ngay thôi mà" - Sunoo bê chậu nước vào phòng, cầm khăn lên đắp cho em

Cả 7 người họ cứ ngồi mãi trong phòng chờ em ăn xong, nhìn ai cũng đang lo lắng, họ quan tâm Yerim thật đấy. Bát cháo nấm này nữa, ấm bụng thật, ấm cả bát cháo và người nấu nữa. Lúc này em chẳng muốn làm gì thêm nữa, em muốn ở đây, muốn được nhận sự quan tâm này. Ấm lòng biết mấy...

" Xong rồi, em ngoan lắm! Ăn cháo xong nghỉ ngơi là sẽ đỡ ngay" - Jay xoa đầu em

" Anh có mua miếng dán hạ sốt với ít đồ ngọt cho em đây, có cả hoa quả nữa, để anh đi rửa nhé" - Riki mở túi đồ ra

" Có miếng dán rồi này, bỏ khăn này ra đã nhỉ? Được rồi...vén mái lên để anh dán cho" - Sunoo xé miếng dán hạ sốt ra

" Chà, Niki mua đúng loại snack em thích chưa này! " - Jake bóc bánh ra

" Em không ăn được nhiều thế đâu, các anh ăn cùng em đi" - Yerim cười mỉm

" Hoa quả đến đây! Là anh bổ đó" - Jungwon cười

" Ya! Em là người mua đó" - Riki bĩu môi

" Em có muốn xem phim cho thoái mái chút không?" - Heeseung hỏi

" Có ạ, dù gì em cũng chưa muốn ngủ"

" Vậy mình ra phòng khách đi" - Sunghoon mở cửa phòng ra trước

Vậy là cả tối hôm đó, bọn họ đã cày hết cả một bộ phim dài tập đấy! Sáng hôm sau hẳn là ai cũng đang nằm bò trên sàn nhà rồi. Yerim thức dậy trên ghế sofa, nhìn xung quanh thấy các anh đang nằm trên thảm và đệm. Phải rồi, tối qua họ kê hết đệm với thảm lông, mang cả chăn bông ra nữa. Giờ nhìn phòng khách thật giống một mỡ hỗn độn.

" Yerim à! Em vẫn chưa khỏi ốm hẳn đâu, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi" - Jay nói trong khi mắt vẫn đang nhắm tịt

" Nhưng..."

" Phải đấy! Em ở nhà đi" - Riki nói

_______by plinhhh731004________

" Lại để bị ốm đấy à? Em phải biết lo cho bản thân nữa đấy! Ốm thực sự mệt mỏi lắm, sau lần ốm này phải biết để ý và quan tâm đến sức khỏe của bản thân nhiều hơn đấy biết chưa? Bạn nhỏ ngủ ngon~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro