Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguồn: An An (Cành Mai Trao Ai)

Đến chiều thằng Thịnh mới về đến nhà, bơ phờ. Vào phòng ngủ mới thấy hơi lạ lạ, kiểu như thiếu cái gì đấy. Một tờ giấy trang trọng để trên mặt bàn trang điểm có đính tờ giấy nhớ ở bên trên.

"Anh à, thực ra em đã phát hiện anh ngoại tình từ lâu rồi. Đã từng cố níu kéo nhưng giờ thì em buông rồi. Về với gia đình đi anh. Đơn li hôn em kí rồi đấy. Chỉ duy nhất một điều em luôn muốn hỏi: sao anh lại cưới em?"

Ừ nhỉ, sao thằng Thịnh lại cưới cái Huyền? Liệu có phải là buột miệng thật? Buột miệng kiểu gì mà lại nghĩ tới cái Huyền đầu tiên?

Năm em 11 tuổi, tốt nghiệp tiểu học, anh đã học đến năm 2 đại học. Con bé con ăn vạ ở nhà anh vì bị anh lừa dụ cho kẹo mà lại không cho, anh vẫn nhớ chứ. Nó ngồi chai lì từ sáng đến trưa vì một cái kẹo mút.

Năm em 13 tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học. Em hồi ấy vẫn còn hiếu học lắm, bê hẳn bài toán lớp bảy sang nhờ anh giảng. Mà đéo mẹ! Toán lớp bảy đéo gì mà khó vl. Anh nghĩ mãi mà chả ra, thế là từ đấy em không hỏi bài anh nữa. Mà cũng từ đấy, em chẳng sang nhà anh nữa.

Năm em 15 tuổi, bắt đầu trổ mã, anh sắp sửa hai mươi lăm. Tự nhiên một hôm nhìn thấy con bé xinh thế cứ đứng bên kia đường. Anh tặc lưỡi: "Con bé kia con nhà ai mà xinh thế nhỉ? Tiếc là nhìn non quá." mẹ anh đứng đằng sau tự lúc nào, vỗ cái bốp vào đầu anh: "Cha mày. Em Huyền nhà cô Dần đấy." Anh giật mình, nó lớn thế kia rồi cơ á?

Năm em 17 tuổi, anh 26. Có con bé đi xe mất dạy, phóng ngang qua đầu ô tô, chắc đéo muốn sống. Anh nóng máu hạ kính xe xuống chửi: "Đ** mẹ mày. Đi ngu vừa thôi chứ. Đ** mẹ muốn chết thì ở nhà mà tự tử. Tính kéo người khác đi tù à???" Con bé quay sang nhìn anh. Ơ cái... đéo phải là con Huyền nhà cô Dần đây à? Sao giờ nhìn nó khác vl...

Thế đấy. Cưới nhau chớp nhoáng, giờ thì thoáng cái bỏ luôn. Ôi cái sự đời! Là lỗi của ai??? Là của thằng Thịnh.

Đang ngồi nghĩ lan man thì chuông điện thoại kêu inh ỏi. Mẹ gọi.

"-A lô, mẹ à?"

"-Mày về nhà ngay!"

"-Vâng."

Chắc chắn mẹ đã biết gì rồi. Thằng Thịnh chỉnh đốn lại tinh thần rồi lái xe đi luôn, không kịp để ý có chục cái tin nhắn trong máy.

Vừa vào cửa, thằng Thịnh thấy mẹ nó bước đến.

BỐP!

Cái tát mạnh, in hằn năm ngón tay đỏ ửng làm thằng Thịnh lệch cả mặt, cộng thêm cả bộ móng mới làm, thế là năm vệt xước rớm máu xuất hiện. Thằng Thịnh thực ra đã nhìn thấy hành động của mẹ nó trước, nhưng nó không tránh. Bà Sương ba máu sáu cơn ném cái điện thoại vào mặt thằng Thịnh. Trên màn hình điện thoại là tài liệu nhanh bà nhờ thám tử điều tra được vừa mới gửi tới.

"-Thịnh! Quỳ xuống!" bà Sương chỉ tay vào mặt thằng Thịnh, bàn tay run run.

"-Nói! Sao mày phản bội con Huyền, qua lại với con kia?" bà rít lên.

Thằng Thịnh quỳ, đầu nó cúi gằm xuống, lặng im không trả lời.

"-Sao mày lại đi vào vết xe đổ của thằng bố mày. Con ơi là con. Thằng mất dạy!"

"-Tao hỏi mày, con đấy có cái gì mà mày báu bở thế? Tao nói cho mày biết, tao là tao chỉ chấp nhận con Huyền làm dâu có quyền bước qua cửa nhà này. Mày mà rước cái con hồ ly tinh kia về thì đừng có mà trách tao, nghe chưa?"

"-Mày liệu hồn cắt đứt ngay với con kia đi, sang nhà cái Huyền xin lỗi, nhanh lên!"

Thằng Thịnh vẫn lì lợm quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích mà cũng không hé răng lấy nửa lời. Bà Sương điên tiết quay vào phòng, gọi điện cho em gái. Em gái bà Sương là bà Sa, chủ mấy cái quán karaoke lớn nhỏ, tất nhiên là có quen biết với bọn xã hội đen rồi. Kiểu gì bà cũng phải xử con này. Rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt à.

Bà Sương đã nắm được số điện thoại của nó rồi, làm ngay quả tin nhắn: "Chào cháu. Cô là mẹ của Thịnh. Chúng ta có thể gặp nhau ở quán cà phê XXX, đường XXX được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ăn