4. Quẻ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Lúc hoàng thổ được phủ lên quan tài của bà nội, cha mẹ tôi bỗng bật khóc thảm thiết.

Tôi buồn thấu tận tâm can, nhưng lại nghe mẹ tôi càm ràm cha tôi:

"Giờ mẹ mất rồi, từ giờ nhà chúng ta sống thế nào đây?"

Khi bà tôi còn sống, mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền, nhờ phúc của bà, mà cha mẹ tôi được sống ở nhà cao cửa rộng, đi xe sang.

Giờ đây bà tôi mất, mẹ tôi buồn rầu lo lắng sau này lấy tiền đâu mà sinh sống.

Trên đường về nhà. Cha tôi hết đường xoay sở, đành hỏi tôi: "Tiểu Phúc, có thật là trước khi bà mất, bà đã truyền dạy hết cho con không?"

Tôi thật thà gật đầu.

Bỗng có ai đè tôi xuống, tôi ngẩng đầu lên, đang hoang mang thì nghe giọng nói đầy kiên định của cha tôi:

"Không có ai biết tin bà nội đã mất."

"Từ đây, nhà chúng ta trông cậy cả vào con."

9.

Sau khi về đến nhà, cha tôi gọi tất cả mọi người tập hợp lại, lần đầu tiên cả nhà vây quanh tôi.

Nói tới nói lui, chuyện chỉ đơn giản là có một đứa em trai vẫn còn nhỏ, và một đứa em gái ăn chưa no, lo chưa tới, nhưng trong nhà cần phải chọn ra một người đảm đương vai trò gánh vác gia đình.

Mẹ tôi thành khẩn nói:

"Tiểu Phúc, con là đứa mà khi còn sống bà coi trọng nhất, năm nay con cũng đã 12 tuổi, cái tuổi mà học gì cũng rất nhanh."

Cha tôi với giọng thỏ thẻ, nhún nhường:

"Đúng rồi đó, Tiểu Phúc à, cha biết tuổi này đi học rất là tốt, nhưng kế thừa y bát của bà lại càng quan trọng hơn con à!"

Ông đá một phát vào đứa em trai đang ngồi chơi xếp gỗ kế bên tôi: "Nhanh, dập đầu lạy anh con một lạy đi!"

Em trai tôi như quả bóng da lăn tới cạnh chân tôi, ngu ngu ngơ ngơ dập đầu lạy tôi.

Cha tôi quay qua hướng còn lại, quát lớn: "Còn con nữa!"

Em gái tôi không muốn bị cha đá, cũng xông tới liên tục dập đầu.

Em trai và em gái cứ luân phiên dập đầu quỳ lạy tôi, cảnh tượng này nhìn mà đau lòng, vốn dĩ tôi muốn cự tuyệt, nhưng những lời đó cứ nghẹn ngào nằm ngay cổ họng.

Lúc này, tay tôi truyền đến cảm giác ươn ướt trơn trượt, tôi cúi đầu nhìn xuống: Chính là rắn hoa nhỏ mà bà căn dặn tôi phải nuôi lớn!

Nhưng rõ ràng tôi đã làm mất nó trên đường đến đám tang!

Tôi không biết làm thế nào, nó có thể quay về đây, nhưng giờ nó đã trèo lên, bám chặt ở ngón tay tôi, sống chết cũng không buông.

10.

Đêm xuống, tôi mở hộc bàn lấy bộ dụng cụ kỳ môn mà lúc còn sống bà tôi dùng để bốc quẻ.

Rồi kết hợp với khẩu quyết mà bà đã dạy, tự bốc cho bản thân một quẻ.

Bốc quẻ kết thúc, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi đã biết tại sao bà tôi tuyệt vọng mà nôn ra máu!

Thật sự tôi không thể bước qua khỏi tuổi 18!

Kết quả của quẻ bói này như quẻ mà bà đã bốc cho tôi!

Bà từng nói, giải quẻ sẽ đụng đến nghiệp quả của người khác, đạo hạnh không đủ sẽ bị phản phệ.

Vì thế, trước lúc sắp lìa đời, bà vừa tuyệt vọng bảo tôi sẽ chết, không thể qua khỏi! Mặt khác lại bảo tôi đừng bỏ cuộc, quyết dùng tính mạng để giải quẻ cho tôi.

Giải xong rồi mới bảo tôi:

"Trước năm 18 tuổi con phải rời nhà!"

"Nếu như không sẽ mang hoạ diệt thân!"

Quẻ mà tôi tự bốc cho bản thân là quẻ tử, điều duy nhất an ủi tôi lúc này là...

Những gì bà dạy tôi, tôi không quên dù chỉ một chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro