145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị trì hoãn đáng kể vì cuộc tấn công của goblin, họ chỉ có thể dựng trại khi màn đêm đã buông xuống.

Các hiệp sĩ cầm đuốc để canh gác xung quanh, trong khi các nữ tu tập trung vào những thương binh. Hầu hết tình trạng của họ đều trở nên tồi tệ hơn do phải hành quân liên tục mặc dù họ yếu cơ thể.

Max và Idcilla lấy nước từ suối, và đun nước cùng với các loại thảo mộc chữa trị. Sau khi đưa chúng cho thương binh, họ chuẩn bị bữa ăn với các nữ tư tế khác. Nàng kiệt sức đến mức muốn ngất đi, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Chỉ sau khi phân phát thức ăn cho mọi người, những nữ tu mới có thể tụ lại để dùng bữa, bao gồm bánh mì và súp còn thừa lại.

Max không nghĩ điều đó là không công bằng. Khi trận chiến nổ ra, những người lính đã mạo hiểm để bảo vệ họ. Việc của họ là chăm sóc binh lính trong những lúc nguy cấp.

Nàng lấp đầy bụng bằng bữa ăn đạm bạc rồi nằm xuống chiếc chăn gần lửa trại khi trời tối đen như mực. Idcilla, người cũng đã làm việc mà không một lời phàn nàn, đến nằm bên cạnh nàng. Sau một lúc im lặng, Max nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ. Nàng thì thầm hỏi.

"Em, em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu không...?"

"K-không. Chỉ là... nó đáng sợ hơn em nghĩ...."

Idcilla xì mũi vào chăn. Đôi mắt em ấy long lanh những giọt nước mắt.

"Em xin lỗi. Em ngốc quá. Em đã cầu xin chị đi cùng em..."

"Không, không phải đâu. Chị... đã đưa ra quyết định của riêng mình."

Max ngập ngừng hỏi.

"Em muốn quay trở lại không?"

Idcilla lắc đầu.

"Không phải như thế. Không, thành thật mà nói, em muốn quay lại.
Nhưng... em sẽ không làm điều đó."

Cô ấy cắn môi trước khi tiếp tục.

"Em đã kể cho chị nghe về chuyện của anh trai, phải không?"

Max gật đầu. Giọng nói của Idcilla yếu ớt như một ngọn nến sắp tàn.

"Elba không tham chiến để duy trì danh dự hiệp sĩ của mình
dù đang chấn thương. Dù nói thế... nhưng, Elba làm vậy để kiếm tiền làm của hồi môn cho em. Gia đình em là một trong những gia đình lâu đời nhất ở Livadon, nhưng... kể từ thế hệ của cha em, sự giàu có và sức ảnh hưởng đã suy giảm. Và hôn phu của em đến từ gia tộc Sedo của khu vực phía Nam..."

"Ở đó... họ yêu cầu một lượng lớn của hồi môn sao?"

Idcilla gật đầu cứng nhắc.

"Em đã bảo có thể hủy bỏ hôn ước, nhưng cha em không thèm lắng nghe. Đối với một người phụ nữ quý tộc, phá vỡ một hôn ước giống như một bản án tử hình vậy... Elba không muốn em phải chịu một tình huống đáng xấu hổ như vậy. Vì vậy, để kiếm của hồi môn cho em, cha em đã bán số đất rất ít còn lại, và Elba buộc phải tham chiến. Em... em đã giả vờ không biết. Nếu em vào tu viện và trở thành một nữ tu sĩ sớm hơn, Elba sẽ không cần phải làm như vậy... Nếu Elba... kết thúc như những người lính bị chôn xuống đất hôm nay... Nếu điều đó xảy ra, em sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình."

Max nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt. Idcilla hẳn đang vật lộn với cảm giác tội lỗi với gia đình mình trong suốt thời gian đó. Chính vì vậy em ấy đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.

Max có một cảm giác lạ lẫm. Một anh trai liều mạng vì em gái mình, hay người cha sẽ bán đất của mình vì con gái ông... Một câu chuyện dường như không hề có thật.

"Em xin lỗi. Chị hẳn thấy khó chịu từ những gì em vừa tiết lộ."

"Em ổn không?'

"Ngày mai, em sẽ cảm thấy tốt hơn."

Idcilla dùng tay áo lau nước mắt và mạnh dạn nói.

"Em chỉ thấy yếu đuối vì kiệt sức thôi."

" ...ngủ đi nào. Khi bình minh đến... chúng ta sẽ lại phải lên đường."

Idcilla gật đầu và trùm chăn lên đầu. Lần này nàng không còn nghe tiếng em ấy khóc nữa. Cô gái hẳn đã ngất đi vì quá mệt mỏi.

Max nhìn bầu trời đầy sao một cách xa xăm. Dù sinh ra là con gái, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ em ấy sẽ được yêu thương như vậy. Nếu nàng thông minh hơn, xinh đẹp hơn và không nói lắp, liệu Công tước Croix sẽ đối xử với nàng khác đi? Nàng cảm thấy trái tim mình lạnh băng với ý nghĩ đó.

Max cuộn người lại và kéo chăn qua cằm.

Không có ích gì khi phải tự làm khổ mình bằng cách so sánh mình với người khác. Bây giờ nàng đã có Riftan. Ngay cả khi nàng tả tơi và lấm lem bùn đất, chàng vẫn thấy nàng đáng yêu. Nàng không quan tâm điều gì khác, miễn là có chàng bên cạnh. Nàng nhắm mắt lại và cố xóa đi những ký ức về quá khứ khốn khổ của mình.

Ngày hôm sau, họ chuẩn bị khởi hành ngay cả trước khi bình minh ló dạng. Max, cảm thấy mana của mình hồi phục trở lại, áp dụng phép thuật chữa trị cho một số thương binh.

Những người lính không ngạc nhiên lắm vì họ nghĩ rằng họ đang được chữa trị bằng phép thánh.

Thở phào nhẹ nhõm, Max ra suối lấy nước để làm bữa sáng. Tuy nhiên, khi đến nơi, nàng không thấy các nữ tu khác, có lẽ họ đã lấy đủ nước.

Max nhìn quanh và quay về phía trại. Rồi, nàng đột nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước. Nàng đã mặc chiếc áo choàng này từ đầu chuyến thám hiểm, và mặt và cổ của nàng đầy mồ hôi.

Max, quanh quẩn trước dòng nước như thể lưỡng lự, rồi nhanh chóng ngồi xuống và kéo mũ trùm đầu xuống. Sau đó nàng hất nước và nhanh chóng lau mặt và cổ mình.

Đồ của nàng ướt sũng, nhưng nàng không quan tâm. Xắn tay áo, nàng rửa cánh tay và dưới cánh tay thật sạch, rồi đứng dậy. Đúng lúc đó, Max nghe thấy tiếng sột soạt phía trên đầu.

Nàng nhìn lên với khuôn mặt đóng băng. Kuahel Leon đang nhàn nhã ngồi trên đỉnh một tảng đá. Anh ta nhìn xuống nàng với khuôn mặt vô cảm khi cắn trái táo của mình.

Max vội kéo mũ trùm lên, nhận ra rằng không có ai xung quanh đó để tránh làm phiền anh ta nghỉ ngơi. Nàng nhanh chóng rời đi, nhưng một
giọng đều đều ngăn cản nàng trốn thoát.

"Cô nghĩ gì mà lại lặn lội đến tận đây?"

Trái tim nàng muốn rơi ra. Người đàn ông ném cùi táo vào bụi cây và nhảy ra khỏi tảng đá.

"Tôi đã kiểm tra xung quanh, có vẻ Archduke (Đại Công tước Aren) không biết gì về chuyện này cả... làm thế nào mà cô lẻn vào được?"

"Gì, gì cơ... anh đang nói gì vậy..."

Max kéo chiếc mũ trùm đầu xuống tới cằm và giả vờ một cách vụng về. Người đàn ông không nói gì trong một lúc và nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt chất vấn. Max cảm thấy miệng mình khô khốc.

"Tôi, tôi có việc phải làm..."

"Tôi đã chuyển lá thư của cô rồi."

Ngay khi anh ta nói điều đó, Max không thể di chuyển như thể bị mắc bẫy. Có thể anh ta đang nói dối, nhưng nàng không thể kháng cự sự cám dỗ đó, nàng muốn nghe thêm từ anh ta.

"Chàng ấy... có bị thương không...?"

"Ai có thể làm tổn thương người đàn ông đó?"

Đôi mắt nàng rưng rưng trước giọng điệu thờ ơ của anh ta. Sự nhẹ nhõm ập đến trong nàng.

Cô khẽ ngẩng đầu lên để xem anh ta nói dối không. Nhưng người đàn ông lại nhìn nàng một cách lạ lẫm. Mắt anh ta nheo lại, và hỏi.

"Cô đến tận đây chỉ để xác minh điều đó?"

Max đỏ mặt trước giọng điệu buộc tội.

"Hãy, hãy giả vờ như anh không nhìn thấy tôi. Tôi, tôi sẽ không mang rắc rối đến cho anh đâu..."

"Cho dù cô không đi xa như vậy thì người đàn ông đó vẫn ổn."

Max giận dữ nhìn anh ta.

"Rif, Riftan... không phải bất tử."

Miệng của thánh kỵ sĩ nhếch lên, như thể muốn bác bỏ lời nói của nàng, rồi lại ngậm miệng. Một cảm giác lạ vụt qua trên ánh mắt lạnh lùng của anh ta.

"Sẽ không có gì thay đổi kể cả khi phu nhân ở đây."

"...Tôi biết điều đó. Tôi chỉ... muốn nhìn thấy khuôn mặt của chồng mình từ xa..."

Max lắp bắp, tai nàng đỏ bừng vì xấu hổ. Kuahel Leon nhìn xuống nàng, nói thẳng thừng.

"Trại nơi Calypse cách xa Lâu đài Servyn ít nhất một ngày hoặc hơn. Chẳng phải điều đó hơi khó khăn với cô sao?"

Cố gắng hết sức để che giấu sự thất vọng của mình, Max nói một cách bình tĩnh.

"Không, không thành vấn đề. Miễn là tôi có thể nhận được tin tức thường xuyên, thế là đủ rồi."

Miệng của thánh kỵ sĩ đóng chặt lại. Max nhìn khuôn mặt bình thản của anh ta với đôi mắt van nài. Người đàn ông cau mày và đi nhặt chiếc áo choàng anh ta để trên cành cây gần đó.

"Sẽ tốt hơn nếu tôi giả vờ rằng tôi không biết cô đang ở đây. Nếu không, tôi sẽ phải gặp rắc rối khi tìm một người hộ tống cho Phu nhân. Hãy làm như cô muốn."

Đôi mắt vô cảm của người đàn ông từ từ nhìn nàng từ trên xuống dưới. Max co vai, nhận ra mình trông tồi tàn và lộn xộn như thế nào.

Anh ta mở miệng như muốn nói thêm điều gì đó,  nhưng lại quay người bước đi, biết rằng đó không phải là việc của anh.

Max khó khắn lắm mới thả lỏng đôi vai đầy căng thẳng của mình. Anh ta dường như không muốn tham gia vào kế hoạch của nàng. Dù nàng có làm gì đi nữa, Chỉ huy Thánh Kỵ sĩ cũng sẽ không bận tâm.

Nàng trở về trại để chuẩn bị bữa sáng với các nữ tư tế khác. Sau đó nàng chăm sóc những người bị thương, và đoàn thám hiểm bắt đầu di chuyển khi trời đã bừng sáng.

Những người không gặp khó khăn trong việc đi chuyển thì cưỡi ngựa, trong khi những người không thể thì được vận chuyển bằng toa xe. Do đó, những toa xe vốn đã đông đúc giờ gần như không còn chỗ để thở.

Max, bị kẹp giữa mọi người, bắt đầu ngủ gật. Các nữ tu sĩ khác, cũng kiệt sức bởi lịch trình của ngày hôm trước, ngủ thiếp đi mặc dù toa xe rung lắc dữ dội.

Sau khi đi được nửa ngày, toa xe đột nhiên ngừng di chuyển. Max mở mắt trong mơ màng. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những bức tường của một lâu đài khổng lồ. Họ đã đến Lâu đài Servin.

"Id-Idcilla... chị nghĩ chúng ta đã đến nơi rồi."

Idcilla, người đang ngủ trên vai Max, ngẩng đầu lên. Cô gái trườn qua người nàng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, các cánh cổng bị đóng chặt từ từ mở rộng, và các toa xe bắt đầu di chuyển trở lại.

Nàng nhìn xung quanh một cách tò mò khi họ đi qua cổng. Tàn dư của những tòa nhà sụp đổ nằm rải rác khắp nơi, có lẽ là hậu quả của việc bị lũ troll chiếm đóng.

Các bức tường đã bị sụp đổ một nửa, và các tòa nhà bị thiêu rụi, để lại tro tàn ở khắp nơi. Nếu không có lều trại dày đặc ở khu trung tâm và những lá cờ Livadon, họ sẽ nghĩ rằng đây là một thành phố bị bỏ rơi.

"Chúng ta đã đến nơi. Mọi người có thể ra ngoài."

Các toa xe dừng lại và những người lính mở cửa. Max ra khỏi chiếc xe cùng với hàng chục nữ tư tế khác. Một người lính dẫn họ đến lều của họ.

"Đi theo tôi."

Nàng đi theo anh ta, và đảo mắt xung quanh. Nàng thấy ngựa được buộc vào hàng rào. Quân lính bận rộn vận chuyển đồ đạc giữa các doanh trại, và linh mục thì chăm sóc người bị thương.

Nàng rướn cổ để cố tìm một khuôn mặt quen thuộc. Đột nhiên, người lính dẫn đầu họ đột ngột dừng lại, khiến nàng chúi mũi vào lưng Selena, người đang đi phía trước nàng.

"Phụ nữ sẽ ở đây."

Người lính mở lối vào doanh trại. Max cúi xuống để nhìn bên trong. Bên trong căn lều thấp trần, những đống cỏ khô dày nằm rải rác trên sàn, và giường được làm từ vải khô được đặt bên trên.

Không hề có thêm không gian để thay đồ hay làm những việc cá nhân, và không có một tấm trải giường đàng hoàng. Không gian nhỏ đến nỗi Max nghĩ sẽ không đủ chỗ để nàng quay lăn torng giấc ngủ. Tất cả các nữ tu đi vào trong.

Max ngồi ở một góc xa trong lều với Idcilla, sắp xếp lại túi của mình và ngay lập tức đi ra ngoài. Linh mục hướng dẫn họ về công việc.

Họ chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng và bữa tối, trong khi chăm sóc những người bị thương cả ngày. Bên canh đó, họ cũng phải đi lấy đủ nước mỗi ngày, giặt giũ mỗi 10 ngày, chăm sóc ngựa, chuẩn bị thức ăn gia súc, và thỉnh thoảng chăm sóc các hiệp sĩ.

Max tái mặt trước lịch trình dày đặc, nhưng nàng không thể phàn nàn.

Max quyết tâm và bắt tay ngay vào công việc. Nàng cũng muốn tìm hiểu thêm thông tin về các Hiệp sĩ Remdragon ngay, nhưng nàng có quá nhiều việc để làm, nàng khó có thể tìm được cơ hội để trao đổi với các quân lính.

Max thầm rên rỉ. Như thể thương hại cho nàng, Sidina đã ra ngoài và thu thập tin tức về Ethylene.

"Tôi nghe nói quân tiếp viện đã đến từ Balto. Và có vẻ như tình hình không quá tệ."

"Thật, thật sao?"

Max, người đang đốt lửa trại với gương mặt dính lọ, mỉm cười. Selena gật đầu.

"Nghe nói Ngài Calypse đang làm rất tốt. Anh ta đã xoay sở để đánh bại đội quân gồm một ngàn troll chỉ với hai trăm hiệp sĩ. Không ai có thể dũng cảm như anh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro