146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Max tái đi. Sống lưng nàng lạnh toát như thể bị nhấn chìm trong nước đá khi nghe tin Riftan phải đối mặt với hàng nghìn con troll.

Chúng là quái vật nặng hơn cả bò đực và có khả năng tái tạo cực nhanh, đến mức dù bị cắt nửa đầu, chúng vẫn có thể hồi phục trong nháy mắt. Phải chiến đấu với một đội quân quái vật đáng sợ như vậy chỉ với hai trăm người... Chàng đang làm cái quái gì vậy?

Những lời của Selena không trấn an nàng, mà còn khiến tim nàng chùng xuống. Nàng lắp bắp mở miệng.

"Vậy, vậy còn thương vong..."

"Đừng lo lắng. Không có một thương vong nào trong số các Hiệp sĩ Remdragon."

Max thở phào nhẹ nhõm và Selena tiếp tục với giọng ngập ngừng hơn.

"Nhưng... có vẻ như một số người trong họ đã bị thương."

"Ai? Có bao nhiêu... nghiêm trọng đến mức nào?"

"Tôi không biết chi tiết. Tôi chỉ nghe nói rằng một số hiệp sĩ đã bị thương nặng sau trận chiến và họ phải dừng hành quân để hồi phục sức khỏe."

Max ôm lấy khuôn mặt cạn máu của mình bằng đôi tay run rẩy. Khuôn mặt của các Hiệp sĩ Remdragon hiện lên nhanh chóng trong tâm trí nàng.

Thánh phép hay phép chữa trị có thể nhanh chóng hồi phục vết thương trên cơ thể miễn là chúng không nghiêm trọng, việc họ dừng lại có nghĩa là thương tích không hề nhỏ. Khi nàng đang bất an, lo lắng về việc ai đã bị thương, thì Idcilla đã đến gần mà nàng không hề hay biết, và nói với vẻ không kiên nhẫn.

"Chị có nghe gì về Elba không?"

Selena lắc đầu.

"Chị chỉ tìm hiểu được về các Hiệp sĩ Hoàng gia của Livadon cắm trại gần Lâu đài Ethylene."

Idcilla thất vọng cúi đầu. Selena an ủi, đặt một tay lên vai em ấy.

"Trong vài ngày nữa, mỗi đơn vị từ chiến khu sẽ đến đây để bổ sung nguồn cung cấp. Lúc đó chúng ta có thể biết thêm thông tin, vì vậy đừng quá lo lắng."

Gương mặt Idcilla bừng lên một chút trước lời an ủi. Selena sau đó rời đi, cô ấy thường xuyên thu thập thông tin và Max sẽ luôn đảm nhận nhiệm vụ của cô ấy ở lều bên kia.

Ngây người một lúc, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần và quay trở lại với công việc. Má nàng bỏng rát và khuôn mặt đẫm mồ hôi vì ở gần ngọn lửa, nhưng cái nóng như thiêu đốt đã giúp nàng quên đi những lo lắng khủng khiếp.

Max rũ bỏ những gì có trong đầu và tập trung vào việc đun nhỏ lửa các loại thảo mộc trong vạc. Sau khi thuốc nguội, nàng cho bệnh nhân ăn, rồi rửa vết thương và thay băng cho họ. Sau khi làm xong, nàng giúp chuẩn bị thức ăn.

Nàng chẳng có thời gian để thở. Cuối cùng, khi nàng hoàn thành công việc trong ngày và nằm xuống trong căn lều chật hẹp, nàng thậm chí không thể nhấc một ngón tay. Nàng cố hết sức để ngủ trong cái lều – nóng như lò lửa, chỉ toàn mùi mồ hôi và mùi ngựa.

Nàng khó thở do mùi hôi thối và ẩm ướt, nhưng Max đã quá mệt mỏi để có thể cảm thấy khó chịu.

Max thu mình lại như một bắp cải héo, nghĩ về tương lai. Nàng có thể tiếp tục sống như thế này cho đến khi chiến tranh kết thúc? Sự tự tin và sức mạnh ý chí của nàng đã sụp đổ trước tiếng vo ve khó chịu của lũ muỗi bu quanh căn lều tối.

Nước mắt rơi xuống. Nàng rất nhớ Riftan. Và nàng nhớ Lâu đài Calypse. Nhưng chính nàng là người quyết định đi đến đó. Như để rũ bỏ những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nàng nhắm chặt mắt lại.

Ngày hôm sau cũng bận rộn như vậy. Mặt trời chưa mọc, nàng đã ra khỏi lều và rửa mặt ở dòng nước gần đó rồi lập tức đến chăm sóc bệnh nhân.

Tổng cộng có ba trăm người bị thương trong trại, và chỉ có năm linh mục cấp cao có khả năng sử dụng phép thánh. Do đó, các linh mục chỉ tập trung cứu chữa cho những người trong cơn nguy kịch. Những người khác phải được giao cho các nữ tư tế chăm sóc.

Sau khi xác nhận rằng không ai trong các thương binh đột ngột qua đời đêm qua, nàng đến lều chứa ở trung tâm để nhận thuốc.

Vị linh mục trông coi các loại thảo mộc đưa cho họ một tấm ván phẳng cỡ lòng bàn tay làm bằng gỗ và hướng dẫn họ.

"Hôm qua tôi đã kiểm tra, hầu hết bệnh nhân đều bị gãy xương. Vì họ không thể di chuyển bình thường, nên các cô sẽ phải giúp họ từ việc ăn uống đến việc giặt giũ. Cẩn thận theo dõi tình trạng của họ từ sáng đến tối và thông báo cho tôi ngay lập tức nếu có bất kỳ ai bất tỉnh hoặc bị sốt."

Max chăm chú lắng nghe khi vị linh mục tiếp tục nói một cách hấp tấp.

"Đặc biệt chú ý đến những bệnh nhân có vết thương vẫn đang chảy máu. Kiểm tra xem vết thương có mủ hay giòi không, và đun thuốc giải độc mỗi ngày và cho họ uống ba lần một ngày. Ngoài ra, hãy đảm bảo rằng tay và chân của họ luôn sạch sẽ, và thay băng ít nhất ba ngày một lần. Các loại thảo mộc và củi có sẵn ở đây trong lều trung tâm, các cô có thể lấy bao nhiêu tùy thích mỗi ngày."

Sau khi giải thích xong, ông ta chia họ thành sáu nhóm, mỗi nhóm gồm bảy nữ tu. Mỗi nhóm chăm sóc bốn mươi bệnh nhân. May mắn thay, Max và Idcilla được phân vào cùng một nhóm.

"Tôi nghe nói rằng hầu hết các nữ tu chỉ biết điều trị cơ bản. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng đến và hỏi tôi ngay. Tôi ở gần cổng phía Bắc."

Khi linh mục rời khỏi lều, các nữ tu bắt đầu phân chia nhiệm vụ của họ. Hai người sẽ thay phiên nhau trông chừng bệnh nhân, trong khi năm người còn lại sẽ chuẩn bị thức ăn và lấy nước.

Max đi cùng với hai nữ tu khác để múc nước từ giếng. Đó không phải là một nhiệm vụ thông thường – cung cấp đủ lượng nước dùng trong ngày.

Họ phải chuẩn bị thuốc men cho bốn mươi người đàn ông, cho họ hai bữa ăn, rửa tay chân, lau sạch mủ trên vết thương, và quấn băng gạc mới. Sau đó, họ vẫn phải chăm sóc ngựa và chuẩn bị thức ăn cho những người lính khác.

Mỗi ngày trôi qua nhanh chóng. Max dần quen với công việc gian nan. Mặc dù khó hơn nhiều so với những gì nàng mong đợi, nhưng nàng không phàn nàn về điều đó.

Trái tim nàng đau nhói khi nhìn thấy những người có thể tàn tật mãi mãi vì chiến đấu với quái vật, và nàng cảm thấy có lỗi vì không thể giúp đỡ họ nhiều hơn. Nếu có thể, nàng muốn chữa lành vết thương cho tất cả bằng phép chữa bệnh của mình.

Tuy nhiên, với pháp thuật của nàng, đó là một giấc mơ xa vời. Thậm chí chỉ sử dụng nó cho 3 đến 4 người mỗi ngày cũng làm nàng cạn kiệt năng lượng đến mức không thể xử lý các nhiệm vụ còn lại.

Cuối cùng, Max quyết định hạn chế sử dụng phép thuật nhiều nhất có thể. Trong hoàn cảnh phải chịu trách nhiệm với hàng chục người đàn ông như vậy, nàng không thể dồn hết sức của mình chỉ cho một vài người trong số họ.

Nàng tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho những bệnh nhân và xoa dịu cơn đau của họ bằng cách cho họ uống trà thảo mộc giảm đau hàng giờ. Một ngày nọ, khi nàng đang bận rộn, Idcilla bí mật ra hiệu cho nàng.

"Phu nhân."

Max, đang trong quá trình chuẩn bị thuốc, nhìn em ấy với vẻ tò mò. Idcilla đặt một ngón tay lên môi và bảo nàng ra ngoài trong im lặng. Nàng nhìn quanh một lúc, rồi theo cô gái ra khỏi lều.

Những tia nắng oi ả của mùa hè xuyên qua mắt nàng. Max dừng lại một lúc để lau mồ hôi trên trán và mũi. Idcilla giục nàng một cách không kiên nhẫn.

"Đường này."

Idcilla vòng quanh khu cắm trại và dừng lại ở gần bức tường pháo đài. Khi em ấy trốn sau bụi cây và kéo cánh tay Max, Max bối rối.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Nhìn bên đó."

Idcilla chỉ tay lên trên bụi cây. Max nhanh chóng nhận ra lý do tại sao cô gái lại gọi mình. Hàng dài hiệp sĩ xếp hàng bên ngoài cánh cổng rộng mở. Idcilla thì thầm váo tai nàng.

"Các hiệp sĩ của Whedon đến đây để lấy thức ăn."

Mắt Max mở to. Đúng như em ấy nói, áo khoác của các hiệp sĩ có huy hiệu của Whedon. Tim nàng đập nhanh khi nghĩ đến việc Riftan sẽ ở trong số họ.

"Em nghĩ họ sẽ rời đi ngay sau khi lấy thực phẩm xong."

"Ngay lập tức?"

Max hỏi với vẻ bất ngờ và Idcilla gật đầu.

"Bây giờ là cơ hội duy nhất của chị để thu thập tin tức. Chị muốn thế nào?"

Max cắn môi dưới. Ngay cả khi Riftan không ở đó, thì nàng cũng muốn biết thêm. Nàng trùm đầu thật kín và bước ra từ sau bụi cây.

"Chị sẽ đi và giả vờ rằng chị đang giúp đỡ... Chị sẽ đảm bảo rằng không bị ai phát hiện. Chị có thể... nghe lén các hiệp sĩ trò chuyện."

"Em cũng đi."

Max lắc đầu.

"Hai người sẽ dễ bị chú ý. Idcilla phải quay trở lại lều... trước khi những người khác phát hiện ra. Nếu chị nghe bất cứ điều gì về Hiệp sĩ Hoàng gia Livadon... chị sẽ cho em biết."

Idcilla suy nghĩ một lúc rồi quay đi, biết rằng những lời của Max có lý. Nàng đi thẳng đến chỗ của các Hiệp sĩ Whedon. Khi đến gần doanh trại, nàng nghe thấy giọng nói hiếu khách của Archduke Aren.

"Mọi người hẳn khó khăn lắm mới đến được đây. Xin hãy vào trong. Hãy nghỉ ngơi trong khi những người lính chất lương thực lên xe ngựa."

Ông ta dẫn các Hiệp sĩ của Whedon đến doanh trại của mình. Max trốn sau một chiếc xe ngựa, nhìn các hiệp sĩ đi qua từng người một.

Nàng dự định tiếp cận một trong số họ để hỏi về tình hình tiền tuyến. Khi nàng đang đảo mắt để tìm một người hiền dịu nhất có thể, thì gương mặt của một hiệp sĩ đang qua cổng đột nhiên lọt vào mắt nàng. Mắt Max mở to.

"Ngài Caron...?"

Elliot Caron, người đã rời đi trước họ và bị mắc kẹt ở Louiebell, và đang tiến vào cổng cùng với những người lính khác. Max ngấn lệ khi nhìn thấy khuôn mặt mà nàng đã không gặp trong nhiều tháng.

Những người khác cũng ổn chứ? Nàng sôi sục, muốn lập tức chạy đến chỗ anh ta để biết thêm chi tiết, nhưng nếu bị bắt gặp, anh ta sẽ gửi nàng về Levan.

Max cẩn thận tránh xa tầm nhìn của anh ta. Tuy nhiên, gương mặt uể oải của Ruth đập vào mắt nàng, và nàng bất động. Nàng vui mừng quan sát khuôn mặt của người bạn mà nàng đã không gặp trong nhiều tháng. Nàng đã lo lắng cho tên hay cằn nhằn đó biết bao!

Mái tóc hoa râm của Ruth đã dài hơn một chút so với lần cuối nàng gặp anh ta, nó bù xù và dài đến gáy, và có lẽ anh ta sụt cân, nên khuôn mặt vốn đã thon thả càng gầy hơn.

Anh ta há to miệng ngáp - trông rất mệt mỏi, rồi xuống ngựa. Max mỉm cười. Thậm chí từ xa, nàng có thể nghe thấy tiếng càu nhàu thường ngày của anh ta.

Ruth nói gì đó với các hiệp sĩ rồi đi về phía con suối nhỏ gần đó. Max do dự một lúc, nhưng nhanh chóng quyết định đi theo anh ta.

Anh ta bước đến bên dòng suối, xắn tay áo, hất nước vào mặt một cách ồn ào. Khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, nàng lặng lẽ tiến lại gần anh ta và ngồi xổm xuống.

Ruth không nhận ra Max ngay, người đang mặc quần áo tồi tàn còn gương mặt thì lấm lem mồ hôi. Có lẽ anh ta nghĩ nàng là một nữ tu đến lấy nước, anh ta ném cho nàng một cái nhìn thờ ơ, rồi đi rửa tay chân đầy vết bẩn của mình.

Max cau mày và vỗ cánh tay anh ta. Chỉ khi đó, đôi mắt xanh xám của Ruth mới dán vào nàng. Max lúng túng cười, đối diện với Ruth, người đang chớp mắt nhìn nàng một cách ngơ ngác.

"Đã lâu không gặp, Ruth. Cậu vẫn an toàn... may thật đấy."

Pháp sư lập tức đứng thẳng dậy như vừa bị sét đánh, rồi há miệng như thể anh ta sẽ hét lên bất cứ lúc nào.

Max lao vào Ruth như một con thỏ và nhanh chóng bịt miệng anh ta. Hành động khiến thân hình gầy guộc của Ruth ngã ngửa ra sau như một con bù nhìn, rồi anh ta rơi thẳng xuống dòng nước. Nước bắn tung tóe làm áo choàng của nàng ướt đẫm. Max nhìn lên anh ta một cách van nài.

"Làm ơn... đừng gây náo động. Không, không ai biết... rằng ta đang ở đây."

Anh ta nhìn nàng chằm chằm với vẻ không thể tin nổi, rồi khi nhìn thấy đồng phục nữ tu của nàng, anh ta lại mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro