148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi biết về vết thương của Hebaron, đôi mắt của Max mở to. Chỉ nghe về lời nguyền của con quái vật thôi đã đủ khủng khiếp rồi.

"Vậy, vậy thì...không có cách nào để chữa lành vết thương sao?"

"Phép thánh có thể có tác dụng."

Ruth cau mày và gãi mái tóc rối bù của mình.

"Đừng lo lắng quá. Đội Hiệp sĩ Remdragon bây giờ hẳn đã đến Ethylene. Các linh mục cấp cao ở đó sẽ chăm sóc Ngài Nirta."

"C-còn những người khác thì sao? Họ ổn chứ? Riftan..."

"Ngài Calypse mạnh mẽ đến mức tôi đang cân nhắc việc xích ngài ấy lại. Những người khác không sao cả."

Anh ta ngắt lời nàng và trả lời với giọng khô khốc. Max nóng lòng muốn biết thêm chi tiết.

"Khi, khi ta nghe nói rằng cậu và những người khác bị giam lỏng trong Louiebell... ta thực sự đã rất lo. Mọi người ở đó thế nào rồi, bị mắc kẹt trong bao nhiêu tháng..."

"Tôi muốn giải thích chi tiết hơn, nhưng không có nhiều thời gian.

Ruth nhìn về phía doanh trại với vẻ mặt khó khăn.

"Các hiệp sĩ sẽ sớm rời đi cùng với nhu yếu phẩm. Vẫn còn vài điều cần thảo luận trước khi họ đi."

"Ngài Caron... cũng sẽ ở lại đây chứ?"

"Không, chỉ có tôi và một pháp sư hoàng gia Whedon thôi."

Ruth xoa bóp thái dương như một người đang bị đau đầu.

"Nếu Ngài Caron biết được chuyện này, nhất định cậu ta sẽ đưa phu nhân về Levan dù có rắc rối cỡ nào. Nếu có thể, người hãy cố gắng tránh xa tầm mắt của cậu ta cho đến khi các hiệp sĩ rời đi."

Max gật đầu.

"Ta, ta hiểu rồi. Cho đến khi quân của Whedon rời đi... ta sẽ không rời khỏi trại."

Đột nhiên Ruth nhìn nàng chằm chằm.

"Phu nhân thực sự có thể sống trong điều kiện tồi tệ như vậy sao?"

"Không thành vấn đề. Tất, tất cả các nữ tư tế khác đều làm được... ta cũng vậy."

"Nhưng Phu nhân..."

Ruth muốn nói gì đó, nhưng ngậm miêng lại. Có một vẻ phức tạp và kìm nén trên khuôn mặt của anh ta khi anh ta quét mắt qua bộ quần áo xộc xệch của nàng.

"Quèo, không ai sẽ có thể nhận ra rằng phu nhân là con gái của một công tước khi người trông như thế."

Max suy nghĩ về lời nói của Ruth trong giây lát, cố gắng hiểu xem anh ta có đang xúc phạm nàng hay không. Nhưng pháp sư đã quay đi trước khi nàng có thể nói bất cứ điều gì.

"Vậy, tôi sẽ gặp lại người sau khi tiễn các hiệp sĩ. Cho đến lúc đó, hãy cố tránh đi giùm tôi."

Ruth nghiêm khắc cảnh báo nàng khi anh ta bước đi qua những tán cây. Max bĩu môi và trở về lều của mình.

***

Khi các Hiệp sĩ Whedon lên đường với xe ngựa chất đầy lương thực và nhu yếu phẩm, Ruth lập tức bắt tay vào việc cứu chữa những người bị thương. Một pháp sư đẹp trai tên là Baylon cũng giúp đỡ.

Họ chọn những người bị thương nặng và áp dụng phép thuật chữa trị, sau đó họ đưa thuốc cho những người trong tình trạng tốt hơn. Các linh mục cũng sử dụng phép thánh của họ để chữa lành vết thương cho thương binh.

Max cảm thấy mình vô vùng kém cỏi trong những ngày qua, khi phải nấu thuốc vài lần trong ngày, đắp thuốc mỡ, nặn mủ vàng và thay cao dán.

Tuy nhiên, chỉ trong nửa ngày sau khi Ruth xắn tay áo, một phần ba bệnh nhân đã hồi phục hoàn toàn. Nhìn thấy khuôn mặt chán nản của nàng, Ruth thấy buồn cười.

"Tôi là một trong mười pháp sư giỏi nhất ở phương Tây. Thật là xúc phạm khi so sánh bản thân tôi với một người chỉ mới bắt đầu học phép thuật."

Anh ta nói cộc cằn.

"Đừng hành hạ bản thân với những so sánh vô nghĩa này nữa. Phu nhân đã làm hết sức mình. Nếu không có người và các nữ tư tế khác, một nửa trong số họ đã chết rồi. Họ đều còn sống là nhờ có phu nhân."

Mặc dù anh ta đã cố gắng an ủi, nhưng Max vẫn không cảm thấy khá hơn. Ngay cả khi không thể điêu luyện như Ruth, thì nàng mong ít nhất mình cũng có một lượng mana lớn hơn, và khi đó nàng sẽ không hối hận nhiều như vậy.

Trong thời gian qua, nàng đã chôn cất sáu người lính. Không ít trường hợp mà một người đột ngột qua đời trong đêm dù trước đó họ trông vẫn ổn vô cùng.

Anh ta đã tắt thở trước khi nàng kịp làm gì đó, và nàng không khỏi áy náy. Giá như ngày trước nàng sử dụng phép thuật của mình, cho dù có quá sức, thì có lẽ mọi người đã sống sót.

Một sự tội lỗi nặng nề ập đến nàng khi nàng nhìn một người lính chỉ mới mười tám tuổi được chôn ở một góc hẻo lánh của pháo đài đổ nát.

Nàng nhớ lại những lời của Medrick rằng cuộc sống của một người chữa bệnh sẽ tràn ngập sự thất vọng và đau khổ.

"Có... cách nào để tăng pháp lực... trong thời gian ngắn không?"

Max, đang nghiền rễ cây mandrago, các loại thảo mộc và mật ong trong một cái nồi lớn, thận trọng hỏi. Ruth, vừa bắt được một nhúm thằn lằn màu tía, ngẩng đầu lên. Nàng nói thêm với giọng dịu dàng hơn, cố không để lộ sự tuyệt vọng của mình.

"Nếu lượng m-mana của ta tăng lên... ta sẽ có thể giúp được nhiều hơn."

"Phu nhân đã giúp đỡ rất đủ rồi."

Max cau mày trước câu trả lời không chân thành.

"Xin, xin hãy nghiêm túc nghe ta nói. Nếu kỹ năng của ta được cải thiện... gánh nặng của Ruth cũng sẽ giảm bớt."

"Thưa Phu nhân."

Ruth bình tĩnh đáp lại khi anh ta cho chất nhờn trên da thằn lằn vào một cái chai thủy tinh nhỏ.

"Phu nhân đã rất tiến bộ. Đừng thúc giục bản thân. Cần có thời gian để bể mana phát triển. Nếu quá vội vã, nó sẽ khiến cơ thể người kiệt sức."

"Dù vậy... có phương pháp đào tạo đặc biệt nào... mà các pháp sư trong Tháp Thế giới sử dụng không?"

Ruth cau mày khi nàng tỏ vẻ kiên trì. Ngay khi anh ta chuẩn bị giảng cho nàng một bài học, một nữ tu chạy ra khỏi lều. Nora, người mà Max đã làm quen khi họ làm việc cùng nhau, lao về phía Max.

"Chị Max, em nghĩ vết thương của Sir Lloyd đã hỡ ra. Chị có thể xem qua không?"

Max nhanh chóng đặt lọ thuốc sang một bên và đứng dậy. Căn lều nóng ẩm sặc mùi máu và mủ.

Ngay cả khi bệnh nhân được lau chùi và tắm rửa hàng ngày cẩn thận, mùi bệnh tật vẫn không biến mất. Khi họ đi đến góc của căn lều, nàng nhìn thấy một vệt máu lớn đọng trên lưng người lính.

Max cúi xuống xem xét vết thương. Có vẻ vết thương đã được khâu bị hở ra do người lính di chuyển cơ thể của mình. Nàng lườm người lính bằng ánh mắt trách móc.

"Tôi đã nói với anh... là anh không được di chuyển."

"Tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi, vì tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều."

Người đàn ông lẩm bẩm với khuôn mặt u sầu. Max cẩn thận lau máu trên vết thương bằng một miếng vải sạch. Ruth, theo sau nàng, quan sát vết thương qua vai nàng rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

"Làm ơn đưa cho tôi cái nhíp. Sẽ tốt hơn nếu cắt bỏ vết khâu và chữa nó bằng phép thuật hơn là khâu lại."

"Cậu đã chữa cho... mười sáu người bằng phép thuật ngày hôm nay."

"Đừng lo lắng. Tôi vẫn còn đủ mana. Cô có thể mang thêm ít vải sạch và một cái nhíp nhỏ không?"

Theo chỉ dẫn của anh ta, nữ tu ngay lập tức mang đến vải, kéo và nhíp. Ruth tỉ mỉ gỡ bỏ những sợi tơ trên vết thương, sau đó làm phép trị thương. Vết thương biến mất mà không một dấu vết và người lính, người đã nằm sấp trên giường trong nhiều tuần, nắm lấy tay Ruth.

"Cảm ơn anh rất nhiều, pháp sư! Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này!"

Ruth đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và vẫy người lính như thể khó chịu. Max theo anh ta ra ngoài, cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta. Nàng biết việc cạn kiệt năng lượng sẽ khiến cơ thể mệt mỏi thế nào, nên nàng lo sợ rằng anh ta sẽ gục ngã.

"Cậu không làm quá sức đấy chứ?"

"Tôi ổn. Chỉ cần một ngày nghỉ ngơi và tôi sẽ hồi phục hoàn toàn."

Ruth dùng nước lạnh lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình. Max đưa cho anh ta một chiếc khăn sạch. Pháp sư lau mặt, rồi thở ra một hơi dài.

"Còn lại bao nhiêu người không thể tự di chuyển?"

"Hai mươi... không, giờ còn lại khoảng mười tám."

"Vậy, chúng ta có thể rời đi vào ngày mai."

Max tối sầm mặt khi nhìn căn lều. Mặc dù hầu hết đã hồi phục, nhưng họ đã yếu đi do nằm lâu trên giường trong điều kiện tồi tệ. Nàng lo lắng liệu cơ thể tiều tụy của họ có thể chịu được hành trình khó khăn đó hay không.

"Sẽ, sẽ mất bao lâu... để đến Ethylene từ đây?"

"Khoảng một ngày nếu cưỡi ngựa không ngừng nghỉ. Nhưng để di chuyển một lượng lớn người như thế này, sẽ mất nhiều thời gian hơn."

Max lo lắng nuốt khan. Trong khoảng ba ngày nữa, nàng sẽ có thể gặp Riftan. Tim nàng đập thình thịch. Họ chỉ mới xa nhau có vài tháng, nhưng với nàng cứ như hàng năm trời.

"Nó sẽ không đơn giản như vậy. "

Nhìn thấy má nàng ửng hồng, Ruth cứng nhắc nói.

"Có khả năng cao là chúng ta sẽ bị tấn công bởi tàn dư kobold hoặc romgoblin trên đường đi. Lũ quái vật chắc chắn sẽ nhắm vào thực phẩm và vũ khí của chúng ta. Chuyến đi sẽ không dễ dàng đâu."

"Nhưng... Thánh Kỵ sĩ... và các hiệp sĩ của Đại công tước Aren... rất tài giỏi... sẽ ổn thôi, phải không?"

"Ngay cả với các Thánh Kỵ sĩ, rất khó để bảo vệ nhiều người như vậy. Một vài tổn thất..."

Ruth lẩm bẩm một cách cay đắng nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Max trở nên tái nhợt. Anh ta thở dài và gãi đầu.

"Tôi đã làm phu nhân lo lắng với những lời vô ích rồi. Ý tôi là, phải luôn cảnh giác. Luôn chuẩn bị sẵn phép thuật phòng thủ và ở càng gần tôi càng tốt."

Với khuôn mặt căng thẳng, Max gật đầu. Ruth nhanh chóng rời đi để chăm sóc những người lính còn lại, và nàng dành thời gian chuẩn bị thuốc khẩn cấp, cố đánh lạc hướng trái tim đang đập loạn xạ vì sợ hãi của mình.

Cuối cùng, ngày họ khởi hành đến Ethylene đã đến. Các nữ tu sĩ thức dậy từ tờ mờ sáng để bắt đầu thu dọn đồ đạc và giúp các bệnh nhân leo lên xe. Sau khi chất đầy dược thảo và nhu yếu phẩm, họ giúp binh lính tháo dỡ doanh trại.

Max đổ mồ hôi đầm đìa khi tải đống hàng nặng nề lên xe ngựa. Sau ba bốn giờ làm việc, cuối cùng họ cũng có thể leo lên toa xe.

Ruth muốn đi cùng xe ngựa với nàng, nhưng tất cả các nữ tu đều phản đối việc anh ta ngồi trong xe của phụ nữ. Cảm thấy không an tâm, anh ta không ngừng bắt nàng hứa hẹn.

"Bây giờ phu nhân là một nữ tu, sẽ không có hiệp sĩ hay binh lính nào mạo hiểm mạng sống của họ để bảo vệ người. Phu nhân không được làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Nếu có gì không ổn, hãy đến chỗ tôi ngay lập tức."

Max cuối cùng cũng đuổi được anh ta sau khi đã lặp lại lời hứa của mình nhiều lần. Nàng ngồi cạnh Idcilla, tay mò mẫm con dao găm giấu dưới áo choàng. Nàng vẫn không chắc liệu mình có thể sử dụng nó hay không, nhưng việc để nó ở gần mang lại cho nàng sự an tâm.

Max, hy vọng không có gì sẽ xảy ra để buộc nàng phải sử dụng nó, nhìn ra ngoài cửa sổ, và thấy các hiệp sĩ đang xếp hàng quanh xe ngựa. Đoàn diễu hành dài đi qua pháo đài đổ nát, và khi đoàn quân hậu cần đã qua cổng, họ bắt đầu tăng tốc.

Max đấu tranh để giữ thăng bằng trong sự rung lắc dữ dội của toa xe. Idcilla, có lẽ đã quá kiệt sức để có thể ngồi vững, nói với nàng một cách có lỗi.

"Em xin lỗi... nhưng em có thể dựa vào chị một chút được không? Lưng em đau quá..."

"Tất nhiên rồi. Hãy dựa vào chị thoải mái đi."

Cô gái cúi xuống gần hơn và tựa đầu vào vai Max một cách biết ơn. Trong những ngày gần đây, Idcilla sụt cân rõ rệt. Nhưng đó là lẽ đương nhiên, vì tất cả những gì họ ăn là đồ ăn thừa để lại, và họ phải làm việc cả ngày.

Max vỗ nhẹ vào lưng em ấy. Max nhận thấy rằng tay và chân mình có vẻ cơ bắp hơn, nhưng về cơ bản, cơ thể nàng vẫn rất gầy.

Nàng hình dung trong đầu những ổ bánh ngọt bơ, thịt ngỗng hầm, cừu nướng hay bánh nướng và mứt ngọt.

Khi cuộc chiến này kết thúc, nàng muốn về nhà với Riftan và tổ chức một bữa tiệc kéo dài cả tháng. Giờ nàng tự tin rằng nàng có thể một mình ăn cả con gà. Max cố chịu đựng khi đắm chìm trong giấc mơ tuyệt vời dù đang loạng choạng trong chiếc xe rung lắc dữ dội.

May mắn thay, đoàn thám hiểm tiến về Ethylene mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Họ đi liên tục trong nửa ngày, đến một khu rừng, nghỉ ngơi nhanh chóng, ăn uống rồi lại lên đường ngay.

Họ chỉ dừng lại khi tất cả đều gần như điếc tai vì tiếng lạch cạch của các toa xe, và dựng trại trên một bãi đất trống.

Sau khi các nữ tu sĩ kiểm tra những người bị thương, Max ăn tối và ngủ trên bãi cỏ. Ngày hôm sau, họ lại bắt đầu di chuyển trước khi bình minh. Đến ngày thứ ba, đoàn quân đột nhiên dừng lại mà không hề được cảnh báo.

Max, người đã ngủ gật trong khi nàng và Idcilla tựa vào nhau, thức giấc vì tiếng va đập dữ dội của cỗ xe. Nàng tự hỏi liệu họ đã đến rồi sao, nhưng khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh họ là một cánh đồng trống không một bóng cây.

Max thò đầu ra ngoài cửa sổ với vẻ bối rối, và nuốt ngược tiếng hét của mình. Ở phía trước, binh lính đang chiến đấu với những con quái vật màu đỏ.

"Chúng ta đang bị tấn công bởi romgoblin! Đừng ra ngoài cho đến khi trận chiến kết thúc!"

Một hiệp sĩ nhìn thấy nàng và hét lên. Nàng hoảng hốt rúc đầu trở lại xe ngựa.

Tất cả các nữ tư tế bám chặt vào nhau, khuôn mặt đầy sợ hãi. Idcilla cũng bám lấy Max. Nàng vô thức ôm lại em ấy khi đảo mắt một cách lo lắng.

Có ổn không khi họ ngồi yên như vậy? Khi nàng đang bồn chồn, đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm vang lên, và rồi mọi thứ trở nên im lặng như một lời nói dối.

Max nôn nóng muốn biết những gì đang xảy ra bên ngoài. Sau một lúc lâu, cỗ xe lại lăn bánh, như chưa hề có trận chiến nào.

"Kết thúc rồi sao?"

"Chắc, chắc là vậy..."

Trước khi Max kịp trả lời, Idcilla đã mở cửa sổ. Em ấy hỏi người lính đang cưỡi ngựa bên cạnh họ.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Trận chiến đã kết thúc sao?"

"Tất cả kết thúc chỉ trong nháy mắt."

Người lính ưỡn ngực tự hào.

"Nhờ vào Hiệp sĩ Remdragon, những người đang đứng canh gác gần đó, chúng ta đã đuổi được lũ quái vật mà không chịu nhiều thiệt hại. Với hai hiện thân của Uigru đồng hành, mọi người không có gì phải lo lắng cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro