151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng sốc đến mức không thể nghĩ đến việc chạy đi ngay lập tức. Tai nàng ù lên, và nàng thấy hơi choáng váng.

Max loạng choạng, đầu óc nàng quay cuồng, không biết đó là vì sợ hãi hay khao khát. Nàng gần như không đứng vững nếu không đặt tay lên tảng đá để giữ thăng bằng, đúng lúc đó một giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Ta đã ra lệnh là không ai được làm phiền."

Max cúi đầu và nuốt khan. Nàng biết rằng mình nhất định phải đáp lại, nhưng có vẻ như một khi nàng mở miệng, nàng sẽ bị bắt tại trận. Sau khi đổ mồ hôi một lúc lâu, nàng không thể chịu được áp lực đáng sợ từ chàng, và cố gắng thốt ra vài từ với giọng kỳ lạ như tiếng ếch kêu.

"Tôi...xin...lỗi." =]]]]

Một sự im lặng nặng nề bao trùm xung quanh họ. Nàng cảm thấy ánh mắt sắc bén của chàng xuyên qua trán nàng như một mũi kim. Chàng nói bằng một giọng hoài nghi.

"Ngẩng đầu lên."

Nàng lo lắng lùi lại một bước và nắm chặt lấy mũ của mình. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nước động như thể chàng đang ra khỏi mặt nước, tiếp theo là tiếng quần áo sột soạt.

Nàng không dám ngẩng đầu, tuyệt vọng liếc nhìn qua hàng cây để tìm đường tẩu thoát. Nhưng trước khi nàng có thể làm vậy, đôi bàn chân to và ướt đã lọt vào tầm mắt nàng. Chàng đã mặc quần dài và đang đứng ngay trước mặt nàng.

"Cô không nghe thấy tôi sao? Tôi nói, ngẩng đầu lên."

Max cảm nhận được nhịp đập điên cuồng ở hai bên thái dương. Nàng đảo mắt liên tục. Tim nàng đập dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra từ khắp các lỗ chân lông trên cơ thể. Khi nàng đang run rẩy như một con thú sập bẫy, thì giọng nói khẩn cấp của Idcilla vang lên từ đằng xa.

"Xin thứ lỗi, thưa ngài!"

Em ấy như cơn gió xuyên qua những tán cây và chắn mình vào giữa Max và Riftan.

"Chúng tôi đã điều trị cho thương binh đến muộn... chúng tôi vẫn chưa được thông báo là không được tiếp cận nơi này. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền ngài."

Idcilla lập tức nắm bắt được tình hình và cố giấu Max ở sau lưng mình.

"Nếu ngài chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi... vậy chúng tôi xin phép quay về."

Trước khi chàng trả lời, Idcilla đã đẩy Max đến bụi cây. Nhưng Riftan không có ý định bỏ qua.

"Tôi vẫn chưa cho phép hai người rời đi."

Idcilla cứng người trước giọng nói như roi quất của chàng. Max thu mình lại sau cô gái hết mức có thể, cố gắng tránh khỏi tầm nhìn của chàng. Nhưng giọng trầm của chàng vẫn vang lên.

"Người phụ nữ ở phía sau, tôi đã nói bao nhiêu lần rằng hãy ngẩng đầu lên."

"Thưa ngài... với tư cách là nữ tu, chúng tôi không thể lộ mặt trước đàn ông."

"Tôi không nói chuyện với cô."

"Chúng tôi là nữ tư tế dưới sự bảo vệ của Đại Thánh điện. Bất kỳ cấp bậc hiệp sĩ nào cũng không có quyền chống lại giáo lý của nhà thờ. Làm ơn hãy hiểu cho."

Bất chấp áp lực đáng sợ của chàng, Idcilla vẫn đáp lại bằng một giọng điệu điềm tĩnh đến bất ngờ. Nếu không phải vì Max đang sợ đến tận xương tủy, nàng sẽ khâm phục lòng can đảm của cô gái. Nhưng lúc này, mọi dây thần kinh của nàng đều tập trung vào Riftan.

Sau một lúc im lặng đến ngột ngạt, cuối cùng chàng cũng lên tiếng.

"...được rồi, hai người đi đi."

Max gần như ngã quỵ xuống vì nhẹ nhõm. Idcilla đỡ nàng và nàng vội xoay người lại. Cả hai quay lại con đường họ đã đi, nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã tóm lấy phía sau mũ trùm đầu của nàng.

Không có thời gian để phản ứng trước hành động bất ngờ. Chiếc mũ bất lực rơi xuống, và cơ thể nàng bị xoay lại một nửa bởi bàn tay to lớn của chàng.

Đôi mắt Max đông cứng lại khi nhìn lên Riftan. Chàng nhìn nàng từ đầu đến chân, chàng không thể tin được những gì mình đang thấy lúc này.

Những giọt nước từ mái tóc ướt của chàng rơi xuống má nàng. Mặt Max đỏ bừng như bị thiêu cháy.

Nàng trông như một kẻ lang thang, trong khi Riftan giống như một tinh linh đẹp đẽ vừa bước ra từ dòng suối. Mái tóc ướt sũng của chàng có màu xanh đậm mịn màng như xa tanh, và phần thân trần vạm vỡ của chàng phát ra màu đỏ đồng từ ánh hoàng hôn.

Max uống cạn hình bóng của chàng bằng đôi mắt mình bất chấp tình huống của bản thân ngay lúc này. Đây là khuôn mặt của người chồng mà nàng đã không gặp trong nhiều tháng. Dù trong khoảnh khắc kinh hoàng, ánh mắt nàng không bao giờ rời khỏi chàng. Riftan cũng đón nhận nàng với sự khao khát, rồi một tiếng rên rỉ kiềm chế phát ra từ cổ họng chàng.

"Chúa ơi, sao nàng lại ở đây..."

Tay chàng run lên khi chàng ôm lấy mặt nàng. Tong phút chốc, Max có kỳ vọng ngớ ngẩn rằng chàng có thể thực sự chào đón nàng. Tuy nhiên, đôi mắt không tập trung của chàng đông cứng lại, và ngay sau đó chàng bùng phát với cơn giận dữ.

"Nàng làm cái quái gì ở đây vậy?"

Riftan nắm lấy cả hai vai nàng và gầm gừ dữ dội.

"Ai đã đưa nàng đến đây! Nàng nghĩ gì mà lại lặn lội đến nơi này...?!"

"Đừng có mắng vợ ngài!"

Idcilla vội ngăn chàng, người đang hét lên như một kẻ điên. Ánh mắt giận dữ của Riftan bay về phía Idcilla. Em ấy run lên và tuyệt vọng bảo vệ Max.

"Vợ ngài đến đây vì tôi. Tôi nói với chị ấy rằng tôi sẽ tham gia đơn vị hỗ trợ...!"

"Kh, không! Em đã... tự đưa ra quyết định. Em, em không thể... chờ được..."

"Nàng nói nàng tự ý đến đây ư?"

Đôi mắt của chàng lại quay trở về nàng. Max lập tức ngậm miệng lại. Cơn thịnh nộ dữ dội tỏa ra từ khắp cơ thể chàng.

Người chồng đẹp trai mà nàng rất nóng lòng được nhìn thấy dù chỉ thoáng qua, giờ trông giống như một con sư tử hung ác đáng sợ bước ra từ địa ngục.

"Archduke có biết chuyện này không? Tên ngu xuẩn nào đã để nàng tham gia vào đơn vị hỗ trợ?"

"Không, không ai... biết cả."

Max liếm đôi môi khô khốc và trả lời trong nghẹn ngào.

"Em... đã che giấu danh tính của mình... một cách bí mật... giữa các nữ tu."

Dường như cơn thịnh nổ của chàng đã vượt qua giới hạn mà nàng không thể diễn tả được. Riftan mở miệng như thể muốn hét lên, nhưng rồi chàng nghiến chặt quai hàm, cố gắng hết sức để kìm chế bản thân.

Không lâu sau, khuôn mặt chàng trở nên vô cảm như thể chàng đang đeo một chiếc mặt nạ. Đó không phải là một dấu hiệu tốt. Max biết rõ rằng cơn thịnh nộ của chàng lên đến đỉnh điểm khi chàng bình tĩnh và không nói gì.

Riftan nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng với ánh mắt băng giá, rồi quay sang Idcilla.

"Cô đã tham gia vào việc này?"

"Idcilla... không làm gì sai cả. Tất cả là do em..."

"Nàng ngậm miệng lại."

Max cúi đầu bất lực như một tội phạm trước bồi thẩm đoàn. Riftan hít một hơi thật sâu và đưa tay vuốt mặt, rồi hướng ánh mắt ra sau lưng họ.

Hai người lính, dường như đã đuổi theo Idcilla, đang đứng chần chừ sau bụi cây. Riftan ra hiệu cho họ.

"Đưa nữ tu này trở lại lều của cô ấy."

Họ nhanh chóng tiếp cận Idcilla và ra hiệu cho em ấy đi theo họ. Max cố gắng lẻn đi cùng họ, nhưng giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ của Riftan đã ngăn nàng lại.

"Đừng có mơ."

Đôi vai của Max rũ xuống. Chàng nhặt quần áo và thanh kiếm của mình, và đi về hướng ngược lại. Max không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo chàng như một chú ngựa con bị trói. Nàng không thể tránh khỏi việc này.

Như sự bình yên trước cơn bão, họ lặng lẽ ra khỏi khu rừng. Khi họ đến doanh trại, những người lính đang ăn tối quanh đống lửa trại nhìn họ với ánh mắt tò mò.

"Anh nghĩ anh đang đi đâu đấy?"

Một trong những người lính đánh thuê lớn tiếng huýt sáo.

"Được làm hiện thân của Uigru tuyệt thật. Tìm được phụ nữ để chơi cùng ở nơi cằn cỗi này!"

Anh ta chế giễu trắng trợn khi thấy Riftan không mặc quần áo đàng hoàng. Những tràng cười vang vọng từ khắp nơi.

Tuy nhiên, Riftan thậm chí không chớp mắt, chàng nhìn họ với vẻ đe dọa và sải bước về phía trước.

Max gần như phải chạy để bắt kịp chàng. Khi đến lều của mình, nơi có lá cờ mang biểu tượng của Remdragon, chàng thô bạo đẩy nàng vào trong và đóng cửa lại sau lưng họ.

Theo bản năng, Max lùi lại vài bước, tránh xa chàng. Riftan lườm nàng với đôi mắt giận dữ và phun ra.

"Bây giờ! Hãy giải thích đi."

Chàng ném thanh kiếm và quần áo xuống đất một cách thô bạo.

"Nói cho ta biết lời bào chữa của nàng."

Max không tìm được từ nào để giải thích và môi nàng run run. Riftan đi lại trong lều như một con thú hoang bị nhốt trong lồng.

"Ta đã bảo nàng kiên nhẫn chờ ta quay lại, yêu cầu của ta khó đến vậy sao? Nàng nghĩ cái quái gì mà lại chạy đến tận đây! Nàng không biết nơi này nguy hiểm thế nào sao? Làm sao nàng lại không có một người hộ tống đàng hoàng...!"

Riftan hét lên như một kẻ điên và ôm trán như thể đang bị một cơn đau đầu khủng khiếp.

"Chúa ơi, lỡ như có một cuộc đột kích xảy ra trên đường tới đây thì sao? Cmnr! Ta phải lộn ngược nàng lại thì nàng mới tỉnh táo lại hả?"

"Không, không có gì nghiêm trọng xảy ra cả! Binh lính và các Thánh Kỵ sĩ của Thánh điện... hộ tống các nữ tư tế... nên mọi chuyện vẫn ổn."

"Cmn! Nàng chỉ may mắn thôi!"

Riftan mất bình tĩnh và lắc cơ thể nàng.

"Nếu một trận chiến quy mô lớn xảy ra, bất kể có bao nhiêu binh lính hay hiệp sĩ, mọi người sẽ chết! Ai sẽ ở đó để bảo vệ nàng? Có người nào dám liều mạng để bảo vệ một nữ tu trong chuyến thám hiểm! Nếu không may mắn, nàng có thể sẽ chết. Nàng có biết tình huống này nghiêm trọng như thế nào không?"

"Chuyện đó... có thể xảy ra với bất cứ ai!"

Max, người đã bị cuốn đi bởi áp lực từ chàng, kêu lên trong sự kích động.

"Mọi người ở đây... đang, đang mạo hiểm mạng sống của họ. Ri, Riftan cũng vậy. Chàng có thể bị thương hoặc thậm chí mất mạng. Tuy nhiên... Riftan ở đây. Nên em, em..."

"Nàng đang so sánh nàng với ai vậy?"

Chàng bật cười như thể vô lý.

"Tôi đã lăn lộn khắp chiến trường cả cuộc đời. Ta đã làm việc này hơn mười năm rồi! Làm sao nàng có thể so sánh nàng với ta!"

"Em.. em không có ý định chiến đấu với kiếm! Có những phụ nữ, hay con cái của binh lính, cũng yếu đuối như em. Mọi người... đang làm việc chăm chỉ để chăm sóc những người bị thương."

Máu của Riftan đổ dồn lên trán như thể sắp nổ tung trước câu trả lời của nàng.

"Ai thèm quan tâm nếu tất cả mọi người trên thế giới đến đây để chết, làm việc hay không! Nàng không nên ở đây!"

"Tại sao? Điều gì khiến chàng lại nói thế!"

"Nàng là con gái của một công tước! Một quý cô! Tại sao nàng phải đến một nơi như thế này để chịu đau khổ như những người khác?"

Trước những lời lố bịch, có thứ gì đó vỡ ra trong Max. Nàng phát ốm vì nó. Nàng không phải là tiểu thư quý tộc như chàng đã luôn nghĩ. Nàng chỉ là một người bình thường như bao người khác. Nàng bực bội khi chàng dường như không chú ý đến điều đó.

"Em, em không phải là con gái của công tước! Em là vợ của một hiệp sĩ! Họ của em không phải là Croix... mà là Calypse!"

Riftan nhìn xuống nàng, không nói nên lời. Khi Max thở dốc và lườm chàng, nàng đột nhiên đông cứng lại. Những dấu vết của sự đau đớn hiện rõ trên đôi mắt đen láy của chàng.

"Đó là lý do nàng ở đây? "

Chàng thì thầm với giọng nặng nề.

"Bởi vì nàng là Maximillian Calypse... nên nàng lại đến một nơi như thế này?"

"Ý em không phải thế! Em, em chỉ muốn ở bên cạnh Riftan..."

"Thứ lỗi cho tôi vì đã gián đoạn."

Nghe thấy giọng nói đột ngột, Max quay lại. Uslyn Rikaido đang đứng sừng sững ở ngưỡng cửa.

"Có một đám đông khán giả ở bên ngoài. Trừ khi hai người muốn làm tiêu điểm cho mấy tên vô lại phương Bắc, tôi nghĩ hai người nên dừng lại đi."

Mặt Max tái xanh. Riftan lườm anh ta với ánh mắt lạnh băng, sau đó chàng nhặt chiếc áo choàng treo gần cửa rồi choàng áo qua đầu. Chàng quay sang Uslyn và ra lệnh.

"Bảo vệ nàng ấy. Ta cần phải bình tĩnh lại."

Max vội nắm lấy cánh tay Riftan khi chàng chuẩn bị rời khỏi doanh trại.

"Ri-Riftan... làm ơn đừng giận và hãy nghe em nói. Em không thể không đến đây. Em, em không đợi được..."

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Chàng thô bạo gạc tay nàng ra. Max sốc khi ngước nhìn chàng. Riftan nhìn nàng với vẻ u sầu, rồi quay người và bước đi.

"Ta sẽ chỉ nói những lời khiến ta hối hận ngay lúc này. Ta sẽ quay về khi bình tĩnh lại, nên nàng hãy đợi ta."

Max nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi làn gió đêm thổi qua với ánh mắt choáng váng. Nước mắt của sự đau buồn lăn dài trên má nàng. Nàng nhanh chóng lấy tay áo lau chúng đi. Uslyn, người đang lặng lẽ quan sát nàng, lúng túng mở miệng.

"... Tôi sẽ gọi Ruth và Elliot."

Anh ta ra lệnh cho một người lính bên ngoài doanh trại, rồi nói thêm.

"Mấy tên đó sẽ giúp phu nhân cảm thấy tốt hơn một chút."

Sau đó, có lẽ không biết nói gì thêm, anh ta nhìn chằm chằm vào nàng với một biểu cảm xa lạ. Ánh mắt anh ta khó hiểu, như thể đây là lần đầu tiên anh ta gặp nàng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro