150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác như trái tim nàng muốn nổ tung khi biết rằng họ không thể gặp nhau mặc dù chàng đang ở rất gần. Trong một khoảnh khắc, Max nghiêm túc cân nhắc việc đuổi theo chàng và thú nhận mọi chuyện, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến phản ứng của Riftan đã khiến nàng rùng mình.

"Này, cô đứng ở đây làm gì?"

Khi Max đang vật lộn, không biết nên chọn con tim hay lý trí, thì một bàn tay bất ngờ đặt lên vai nàng. Max hốt hoảng và nhìn ra sau. Một người đàn ông to lớn như Hebaron đang nhìn chằm chằm xuống nàng. Hắn nở một nụ cười kỳ lạ, rồi nghiêng khuôn mặt đầy râu của mình về phía nàng.

"Cô em khá dễ thương đấy, đang tìm một người đàn ông để vui vẻ sao?"

Max lùi lại một bước với gương mặt vô cùng sợ hãi.

"Tôi, tôi... không có chuyện đó."

"Không sao đâu, hãy thành thật đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cô."

Người đàn ông cười khẩy và tiến gần nàng hơn. Nàng vội vã nhìn xung quanh. Binh lính ở khắp mọi nơi, nhưng dường như không ai có thể giúp đỡ nàng. Cố che giấu nỗi sợ hãi của mình, nàng đáp lại một cách lạnh lùng nhất có thể.

"Cám ơn, nhưng... tôi không cần anh giúp đỡ. Tôi... phải, phải đi đây..."

Khi nàng quay người bỏ đi, người đàn ông túm lấy cánh tay nàng. Max nuốt ngược tiếng hét. Hắn ta gầm gừ khó chịu khi kéo cơ thể nàng về phía mình.

"Sao cô lại đi chứ? Nếu cô muốn được trả tiền..."

"Anh đang làm cái lờ gì vậy?"

Max quay đầu lại trước giọng nói lạnh lùng quen thuộc. Kuahel Leon đang lườm người đàn ông với đôi mắt xuyên thấu.

"Anh không biết anh sẽ bị trừng phạt theo các quy tắc quân sự nếu gây rối trong doanh trại sao?"

Ngay cả với lời cảnh báo của Kuahel, người đàn ông vẫn bình thản.

"Đừng có làm quá lên. Tôi chỉ đang cố giúp người phụ nữ bị lạc đường này."

"Cô ấy không chỉ là một phụ nữ."

Kuahel Leon lạnh lùng chỉ trích người đàn ông, không thèm nhìn đến Max.

"Anh không thấy quần áo của cô ấy sao? Cô ấy là một nữ tu đến từ Thánh Điện. Cô ấy được bảo vệ bởi nhà thờ, và anh thừa biết hình phạt như thế nào sẽ giáng xuống cho những ai dám chạm vào cô ấy."

"Này, tôi nói có một câu mà cậu chỉ trích tôi như thế."

Người đàn ông khịt mũi một cách thô lỗ, không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận về hành động của mình.

"Làm thế quái nào mà tôi có thể biết cô ấy là nữ tu khi nhìn qua bộ đồ, hay chỉ là một con điếm đến để an ủi những người đàn ông đang vật vã ở nơi hẻo lánh này?"

Môi Max run rẩy khi nhận ra hắn ta đã nhầm nàng với một con điếm. Kuahel, có lẽ thấy chán ngấy với thái độ xấc xược, nhếch môi lên một cách khinh thường.

"Tôi không muốn tranh cãi nữa. Quay trở lại vị trí của anh trước khi tôi buộc tội anh vì xúc phạm linh mục của nhà thờ bằng những lời lẽ tục tĩu."

Với vẻ kiêu ngạo, người đàn ông ném Max sang một bên.

"Vâng, vâng, theo ý cậu hết."

Nàng vội nấp sau lưng Kuahel Leon. Người đàn ông kia nhún vai, rồi ung dung quay người bước đi. Max nhìn hắn ta với vẻ cảnh giác, và cảm thấy một ánh mắt xuyên thấu trên đỉnh đầu mình.

Nàng do dự, ngẩng đầu lên. Kuahel Leon đang nhìn xuống nàng, lông mày anh ta nhíu lại thật sâu. Sau đó, anh ta ra lệnh với giọng điệu cộc cằn.

"Theo tôi. Tôi sẽ đưa cô trở về lều của cô."

Max ngoan ngoãn đi theo anh ta. Nàng vẫn còn khá sốc trước những chuyện vừa xảy ra, và nàng không thể từ chối lời đề nghị của anh ta. Sau một lúc đi qua đám đông và chỉ khi họ đã đến một nơi yên tĩnh hơn, anh ta mới mở miệng.

"Xin đừng lang thang một mình như thế."

Lời nói lịch sự, nhưng giọng điệu của anh ta thì đang quở trách.

"Ở Ethylene có nhiều quân lính đến từ Livadon, Whedon, Osyria va Balto. Và một phần ba trong số họ là lính đánh thuê. Nếu cô không muốn gặp phải những tình huống như vậy một lần nữa, xin hãy hạn chế đi lang thang một mình."

"Từ giờ trở đi... tôi sẽ c-cẩn thận."

Người đàn ông thở dài và quay đi.

"Đi vào bên trong đi. Tôi sẽ cho một lính đứng gác ở gần lều này."

"Cảm ơn."

Max chạy vào lều như thể đang chạy trốn. Sự căng thẳng được giải tỏa và ngay lập tức tất cả sức lực rút cạn khỏi cơ thể nàng. Thấy nàng loạng choạng đi về phía giường của mình, Idcilla và Selena nhanh chóng tiến đến.

"Đột nhiên cô đi ra ngoài, chúng tôi rất ngạc nhiên đấy. Cô đã... đi gặp chồng mình sao?"

Max lắc đầu.

"Không. Tôi chỉ nhìn chàng ấy... từ xa thôi."

"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nói ra sự thật sao? Cô đã đến đây để gặp ngài ấy mà."

Selena cau mày thì thầm, như thể cô ấy không hiểu nổi. Max đỏ mặt.

"Tôi... không muốn làm phiền chàng trong chuyến thám hiểm. Và thực sự là... tôi sợ không biết chồng mình sẽ phản ứng thế nào."

"Em hiểu mà. Elba cũng sẽ hét lên như điên nếu nhìn thấy em."

Idcilla rùng mình một cách thái quá. Max khẽ mỉm cười.

"Em, em có nghe tin gì về anh trai em chưa?"

"Vẫn chưa, em sẽ tìm cơ hội để đến nơi các Hiệp sĩ Hoàng gia Livadon đang ở."

Khi các linh mục bước vào doanh trại, cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn. Max xoa bàn tay đẫm mồ hôi vào áo choàng, cố gắng rũ bỏ những tai nạn vừa rồi ra khỏi tâm trí.

Như lời khuyên của Kuahel Leon, nếu nàng không rời khỏi doanh trại một mình, thì chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Nàng đi ra ngoài với các nữ tu khác để chăm sóc thương binh, cố làm dịu trái tim đang đập liên hồi của mình.

***

Mãi đến tối Ruth mới quay lại thăm nàng. Sau khi kiểm tra tất cả thương binh - những người mà tình trạng trở nên tồi tệ hơn do di chuyển quá nhiều, anh ta gật đầu ra hiệu cho nàng đi theo mình. Max nhìn quanh, rồi lấy một chiếc đèn nhỏ và chạy theo Ruth.

Vị pháp sư lặng lẽ dẫn nàng vào khu rừng tối tăm. Sau khi xác định xung quanh không có ai, anh ta ngồi xuống một gốc cây, vẻ mặt hoàn toàn mệt mỏi.

"Phu nhân muốn sống trong sự run rẩy như vậy sao?"

"Chàng ấy... đã nhận thấy điều gì đó đáng ngờ sao?"

"Nếu là như vậy thì đã có một cuộc bạo loạn rồi. Có lẽ toàn bộ sự tập trung của ngài ấy đã dành cho vết thương của Ngài Nirta rồi. Tôi không biết có nên nói chúng ta may mắn hay không...?"

"Vết thương... rất nghiêm trọng phải không?"

Ruth xoa mớ tóc mái bù xù của mình và thở dài thườn thượt.

"Bản thân vết thương không lớn. Nhưng do lời nguyền, nó khiến anh ta đau đớn tột cùng. Phép thánh không hoạt động, và phép thuật của tôi thì vô ích."

"Vậy, chúng ta nên làm gì đây..."

"Tôi sẽ phải tìm cách hóa giải lời nguyền. Đừng lo. Anh ta đã từng đối mặt với những chuyện tồi tệ hơn thế này. Mặt Ngài Nirta vẫn còn dày lắm, nên thế nào anh ta cũng sẽ vượt qua được chuyện này thôi."

Dù nói như vậy, nhưng khuôn mặt Ruth không giấu được sự lo lắng sâu sắc. Thấy vẻ mặt của Max cũng trở nên u ám, anh ta cố nặn ra một nụ cười và thay đổi chủ đề.

"Tôi sẽ chăm sóc Ngài Nirta nên phu nhân hãy tập trung vào nhiệm vụ của mình. Ngày mai, Remdragon và Holy Knight sẽ ra tiền tuyến và bảo vệ mặt trận trong một tuần. Cho đến lúc đó, chắc phu nhân sẽ có thể thư giãn, nhưng... vấn đề là khi họ quay lại. Tôi không biết chúng ta có thể giấu được bao lâu..."

Đôi mắt của Max mở to.

"Chàng sẽ ra tiền tuyến? Ý cậu là... trận chiến cuối cùng sẽ sớm diễn ra sao?"

"Cuộc tổng tiến công sẽ không xảy ra. Lũ troll hiện đang đóng quân bên ngoài Hẻm núi Karav. Để trận cuối cùng diễn ra, một trong hai bên sẽ phải băng qua hẻm núi hẹp. Bên nào tấn công trước sẽ vô cùng bất lợi, nên cả hai đều sẽ cảnh giác trong một thời gian và chỉ đấu trí thôi."

"Vậy thì... điều đó sẽ không nguy hiểm, phải không?"

Ruth ném cho nàng một cái nhìn thảm hại, như thể đây là lần đầu tiên anh ta bị hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

"Chúng ta đang có chiến tranh, làm sao mà không nguy hiểm được."

Rồi anh ta tiếp tục với giọng nhẹ nhàng hơn.

"Dựa trên phán đoán cá nhân của tôi, hiện tại sẽ không có trận chiến lớn nào đâu. Chúng ta có đủ lương thực, vì vậy không có lý do gì để chấp nhận rủi ro cả, và lũ troll đã chịu thiệt hại đáng kể khi rút lui khỏi Lâu đài Ethylene, vì vậy chúng sẽ không tấn công ngay lập tức. Chúng ta sẽ yên bình một thời gian, trừ khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra."

"Ta biết rồi."

Mặc dù tin tức không hoàn toàn tốt, Max vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Riftan sẽ không tham chiến ngay. Nhìn thấy gương mặt Max hơi thả lỏng, Ruth nở nụ gượng.

"Chìa khóa để quyết định thắng thua trong một trận chiến kéo dài là việc tiết kiệm nhân lực nhiều nhất có thể phòng trường hợp chiến tranh toàn diện xảy ra trong khi vẫn đề cao cảnh giác. Lực lượng Đồng minh sẽ được chia thành ba đơn vị và thay phiên nhau bảo vệ tiền tuyến. Dù sao đi nữa, phu nhân sẽ có thể an tâm hơn khi các Hiệp sĩ Remdragon không ở đây. Giờ hãy nghĩ cách đối phó sau khi họ trở lại."

Max gật đầu. Ruth quay vào lều, kiểm tra lại các bệnh nhân rồi trở về nơi của mình. Max chăm sóc những người đàn ông bị thương suốt đêm và chỉ về giường khi trời lờ mờ sáng.

Ngày hôm sau, các Hiệp sĩ Remdragon lên đường hành quân lúc hừng đông. Max nhìn họ trên lưng ngựa, cảm thấy trống trãi lẫn nhẹ nhõm một cách lỳ lạ. Khi những hiệp sĩ cuối cùng rời đi và cánh cửa đóng chặt, Ruth tiếp cận nàng.

"Tôi phải đi chăm sóc Ngài Nirta. Nếu có vấn đề phát sinh, hãy cử người đến doanh trại của tôi. Tôi đã bảo binh lính đến thông báo cho tôi nếu có tu sĩ tìm tôi."

"Được rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc ta."

Ruth chỉ nhún vai như thể đó không phải là vấn đề to tát, rồi quay trở lại doanh trại.

Max dành thời gian chăm sóc thương binh giống như nàng đã làm ở Lâu đài Servyn. Lâu đài Ethylene có đầu bếp chuẩn bị bữa ăn, nên họ chỉ phải tập trung vào bệnh nhân.

Tuy nhiên, họ kiệt sức hơn bao giờ hết dù nhiệm vụ đã được giảm bớt. Lính đánh thuê tiếp cận họ bất cứ khi nào có cơ hội và thậm chí theo đuổi họ. Binh sĩ từ Thánh điện luôn theo dõi sát sao, nhưng những ánh mắt dai dẳng của bọn đàn ông vẫn không biến mất.

Đôi khi họ còn nói những lời tục tĩu một cách công khai. Đặc biệt, người phương Bắc là tồi tệ nhất. Theo Ruth, đó là vì Balto không có nữ tu, nên họ không hiểu rằng nữ tu là thuộc hạ của Chúa trời.

Max đã bị sốc bởi sự thô lỗ của họ - những người không bận tâm đến các nguyên tắc của học thuyết. Làm sao đàn ông có thể cảm thấy ham muốn với một người phụ nữ không phải là vợ hay người tình của anh ta? Nàng cảm thấy bị đe dọa bởi sự không chung thủy của họ.

Nàng cũng không thể bỏ qua sự khó chịu thực tế mà nàng đang trải qua. Đã nhiều ngày nàng không thể tắm rửa đàng hoàng vì nàng phải né tránh những ánh mắt thèm muốn của đàn ông.

Trở lại Servyn, ít nhất nàng đã có thể gội đầu trong suối với các nữ tư tế khác ba ngày một lần, nhưng họ thậm chí không thể mơ đến việc tắm rửa kể từ khi họ đến Ethylene. Thật khó chịu khi bụi bẩn và mồ hôi bám dính trên da dưới cái nóng như thiêu đốt. Cuối cùng, Idcilla – không còn kiên nhẫn nữa – bùng nổ cơn giận.

"Em chịu hết nổi rồi. Sao chúng ta không nhờ binh sĩ của Thánh Kỵ sĩ đứng canh gác, rồi chúng ta thay phiên nhau tắm? Ngâm mình trong suối dù chỉ một chút cũng đủ lắm rồi."

Các nữ tư tế trao đổi ánh mắt lo lắng, nhưng không thể vượt qua lời đề nghị hấp dẫn. Họ quyết định tiếp cận các linh mục với yêu cầu chân thành.

May mắn thay, đại tư tế sẵn sàng cho phép. Trong khi hai người lính đứng gác từ xa, tất cả họ thay phiên nhau tắm dưới suối theo nhóm bốn người. Max và Idcilla tình nguyện đi cuối cùng, sợ rằng sẽ có người nhận ra nếu họ cởi bỏ áo choàng của mình.

Đã bao nhiêu ngày rồi nàng không tắm? Trái tim nàng tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến việc ngâm cơ thể bụi bẩn của mình vào làn nước mát lạnh. Nàng đang sốt ruột chờ đến lượt mình, khi đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào.

Nàng nhìn ra ngoài, bối rối. Những người lính đang chạy tán loạn.

"C-chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Các hiệp sĩ ở tiền tuyến đã trở lại. Có vẻ như đã có người bị thương."

Một nữ tư tế xông vào doanh trại và hét lên khẩn cấp. Max liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vừa lúc đó, nàng nhìn thấy binh lính đang khiêng thương binh vào. Nàng vội dẫn họ đến chiếc giường trống.

Có tổng cộng 7 nạn nhân, không ai bị thương nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tất cả đều than vãn vì quá đau đớn. Max nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi người lính đã mang họ đến.

"Những, những người khác... không hề hấn gì chứ?"

"Một số hiệp sĩ bị thương, nhưng họ ngay lập tức được chữa trị bằng phép thuật. Chỉ còn lại những người này."

"Có thương vong nào không...?"

"Không có."

Max thở phào nhẹ nhõm và lập tức chuẩn bị thuốc và dụng cụ để điều trị. Trong khi đó, những người lính giúp cởi bỏ áo giáp của thương binh.

Nàng ngồi xuống bên cạnh và cẩn thận kiểm tra vết thương của họ. Một trong số họ có vết bầm tím quanh lồng ngực, như thể đã bị gãy xương sườn, và hai người sau anh ta thì chảy máu đầm đìa do bị giáo đâm vào chân.

"Những vết bầm này không nghiêm trọng. Tôi sẽ chuẩn bị thuốc đắp, vì vậy hãy chăm sóc những bệnh nhân đang chảy máu trước."

Nora, người đang xem xét những bệnh nhân khác, nói với Max. Nàng lập tức chuẩn bị đồ cầm máu và nước nóng. Nàng cắt phần vải cứng quanh phần đùi đẫm máu, rửa sạch máu, và rồi một vết thương sâu lộ ra.

Sau khi loại bỏ máu đông và dị vật khác, nàng bôi thuốc và đưa cho họ thuốc giải độc. Người lính quằn quại vì quá đau đớn, đến nỗi toàn bộ cơ thể anh ta ướt đẫm mồ hôi sau khi được điều trị xong.

"Sơ cứu đã xong. Hãy chuẩn bị thêm các loại thảo mộc giảm đau và thuốc hạ sốt cho họ!"

"Tôi biết rồi!"

Các nữ tư tế nhanh chóng làm theo chỉ dẫn. Tuy nhiên, dù họ có làm việc nhanh đến đâu, thì khi họ hoàn thành công việc, bầu trời đã nhuộm màu đỏ hoàng hôn.

Với khuôn mặt mệt mỏi, Max ngồi thụp vào góc lều để lấy lại hơi thở. Nàng đã trùm mũ kín mặt cả ngày trong căn lều nóng bức và giờ mặt nàng đỏ bừng.

Nàng lấy tay quạt thật mạnh, tự hỏi liệu các Hiệp sĩ Remdragon giờ đã đến nơi và nghỉ ngơi chưa. Họ nói những người khác không bị thương, nên Riftan vẫn ổn, phải không?

"Phu nhân!"

Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ, nàng chợt nghe tiếng gọi của Idcilla. Max bối rối quay lại. Idcilla đang cầm trên tay một chiếc khăn tắm, nhiệt tình vẫy tay với nàng.

"Chị đang làm gì đấy? Mọi thứ xong rồi, chúng ta hãy đi tắm trước khi trời tối."

"Bây-bây giờ?

"Nếu bỏ lỡ hôm nay, không biết khi nào chúng ta mới có thể đi tắm nữa đấy. Binh sĩ vẫn đang canh gác. Nhanh lên nào!

Max nhanh chóng chộp lấy xà phòng và quần áo để thay. Trời tối dần và nàng hơi lo ngại, nhưng nàng không thể cưỡng việc được tắm rửa sạch sẽ. Họ lao vào khu rừng nơi bóng tối dần dần bao trùm, quyết định rửa sạch mọi bụi bẩn trên cơ thể bằng mọi giá.

Một lúc sau, nàng nhìn thấy hai người lính đang đứng cách đó không xa. Idcilla quay về phía họ và hét lên với Max.

"Em sẽ báo với họ rằng chúng ta ở đây để họ canh gác, chị đi trước đi."

Trước khi Max có thể phản ứng, Idcilla đã chạy đi. Nàng cảm thấy hơi sợ hãi khi đi một mình trong khu rừng tối tăm, nhưng nàng quyết định phải nhanh chóng trước khi mặt trời lặn hoàn toàn. Một lúc sau, một dòng suối trong vắt hiện ra giữa những bụi cây rậm rạp.

Max hào hứng chạy về phía đó. Khi nàng định cởi quần áo và nhảy xuống hồ, thì nàng nghe thấy tiếng tát nước ở gần đó.

Nàng xoay đầu và hốt hoảng. Cách đó không xa, một người đàn ông to lớn đang ngâm nửa người trong nước. Khi Max nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhẵn nhụi của người đàn ông với đôi mắt kinh ngạc, anh ta quay đầu lại.

Max lập tức cúi đầu xuống. Nàng đổ mồ hôi đầm đìa, và tim nàng đập thình thịch như muốn nổ tung.

Riftan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro