159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa nhỏ dần rồi lại nặng hạt liên tục suốt đêm. Max đã gần như thức trắng. Nàng muốn nhắm mắt lại dù chỉ một chút để hôm sau còn có thể làm nhiệm vụ, nhưng trái tim nàng cứ đập liên hồi khiến nàng không thể chợp mắt.

Giữa lúc thần kinh đang căng thẳng, Max bật dậy khi nàng nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ đâu đó.

Lúc đầu, nàng nghĩ rằng mình bị ảo giác và nghe nhầm tiếng rít của gió. Tuy nhiên, tiếng khóc vẫn tiếp tục vang vọng giữa tiếng mưa và ngày càng rõ hơn. Nàng mặc áo choàng và chạy ra khỏi lều.

"Có chuyện gì vậy?"

Yulysion, người đã treo tấm màn đôi trước cửa để ngăn nước mưa tràn vào và đang sưởi ấm gần lò sưởi, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Tôi đoán âm thanh đó đã đánh thức phu nhân."

Cậu ta nhìn về vùng đất bao quanh bởi sương mù với vẻ mặt lo lắng. Cơn mua nặng hat cả đêm đang dần nhỏ lại, và rơi lất phất như sương, bầu trời u tối để lộ ánh sáng xanh nhợt nhạt của bình minh.

Những tiếng khóc thảm thiết của phụ nữ tiếp tục vang vọng trong khung cảnh u ám. Nàng nhìn xung quanh để xem âm thanh đó phát ra từ đâu.

"Ai đang khóc thế? Đã có chuyện xảy ra... với các nữ tu sao?"

"Không phải là tiếng khóc của nữ tu đâu. Mà Banshee đã xuất hiện trên núi."

"Banshee...?"

Yulysion đứng dậy, đi đến nơi mép lều đang nhỏ nước mưa và chỉ về phía bức tường đá đen bao quanh pháo đài như đê chắn sóng.

Max nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta. Trên tảng đá khổng lồ nhô ra khỏi núi như đầu rắn, những bóng người mặc áo choàng đen hầu như không nhìn thấy rõ. Trái tim nàng thắt lại trước cảnh tượng đáng ngại.

"Chúng...là quái vật?"

"Nói chính xác hơn thì chúng là những linh hồn. Đừng lo, chúng sẽ không gây hại. Mà..."

Yulysion cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

"Chúng chỉ biết than khóc thôi, nhưng chúng sẽ biến mất sau khi khiến con người kinh hãi."

Giọng nói của Yulysion bị lấn át bởi tiếng rên rỉ dữ dội. Max co vai khi nhìn những bóng đen đứng sừng sững trong màn sương mờ ảo.

Chúng ở quá xa để có thể nhìn rõ, nhưng có vẻ như có khoảng sáu người đang tụ tập. Chúng đang nắm chặt vạt áo của mình và gào khóc ầm ĩ.

"Nhưng Banshee..."

Max không thể nói thêm và cắn môi. Banshee là những linh hồn tử thần có thể báo trước cái chết. Sau khi chúng đột nhiên xuất hiện và rên rỉ, nơi đó rồi sẽ có rất nhiều người chết.

"Dù chúng có thể phiền, nhưng xin phu nhân hãy kiên nhẫn. Các linh mục đang chuẩn bị một nghi lễ để trục xuất Banshee."

Yulysion trấn an khi cảm nhận được nỗi lo của nàng. Max gượng cười.

Tiếng la hét của Banshee vẫn tiếp tục diễn ra trong nhiều giờ. Để đảm bảo tinh thần của quân đội không bị giảm sút, các linh mục đã sử dụng phép thánh để ngăn chặn chúng. Nhưng việc đó chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, Banshee biến mất trong vài giờ rồi lại xuất hiện và cất tiếng khóc thê lương.

Max, chìm trong lo lắng, giờ gần như phát điên. Sau nửa ngày khám cho các bệnh nhân trong phòng y tế và cố tình phớt lờ những tiếng khóc, nàng mất kiên nhẫn và đến gặp Ruth.

"Ruth... chúng ta không thể sử dụng phép thuật để đuổi những linh hồn đó sao?"

Trong một căn lều nhỏ bên cạnh doanh trại của các hiệp sĩ, Ruth đang viết nguệch ngoạc gì đó rồi ngẩng đầu lên. Có lẽ anh ta vẫn đang tìm câu thần chú để phá bỏ lời nguyền trên người Hebaron. Giấy da với những công thức ma thuật phức tạp chất đống trên bàn của anh ta. Ruth đặt chúng sang một bên và dụi mắt với vẻ mệt mỏi.

"Phu nhân đang nói về Banshee? Chúng ta có thể đuổi chúng đi, nhưng điều đó giống như châm dầu vào lửa vậy. Chọc giận những linh hồn đó chỉ tổ làm chúng khóc thét lớn hơn thôi. Nếu chúng không thể bị đánh đuổi bằng phép thánh, thì tốt nhất là chúng ta cứ để yên như vậy."

"Nh, nhưng... mọi người đều bất an. Bệnh nhân cũng căng thẳng và không biết phải làm gì."

"Nhiều nhất là một ngày. Khi đã than khóc đủ, chúng sẽ rời đi. Sẵn người đang ở đây, hãy giúp tôi việc này."

Ruth đáp lại bằng giọng điệu thô lỗ, và đưa cho nàng một thứ tương tự như cái khay. Max lấy món đồ một cách bất chợt.

"Đ, đây là?"

"Đó là công cụ ma thuật sẽ được cài đặt trên cổng lâu đài. Nó tương tự như cái phu nhân đã làm ở Anatol. Sẽ không khó đâu."

Anh ta xoay khúc xương quái vật đã được xử lý tinh xảo trong tay và chỉ vào phần có khắc những hình thù phức tạp.

"Người chỉ cần khắc công thức ma thuật vào đây thôi."

"Lúc đó ta, ta chỉ sao chép các công thức trên giấy da... ta chưa từng làm theo cách này."

"Nó không khác mấy so với vẽ trên giấy da. Người có thể sử dụng mực ở đây để khắc công thức vào phần bị trống. Tôi ước mình có thể tự làm, nhưng chỉ việc tìm cách phá bỏ lời nguyền của Ngài Nirta cũng đã quá nhiều rồi."

Ruth xoa xoa gáy với khuôn mặt mệt mỏi. Thấy anh ta còn kiệt sức hơn mình gấp mấy lần, Max kéo ghế và ngồi xuống. Khiến bản thân bận rộn sẽ giúp nàng xoa dịu thần kinh đang cực kỳ căng thẳng. Nàng bắt đầu cẩn thận khắc công thức lên chiếc đĩa tròn mà nàng nghĩ là được làm từ xương của wyvern.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng về Riftan và tiếng kêu khủng khiếp của Banshee khiến nàng không thể tập trung. Nàng nhăn trán dữ dội khi cầm công cụ ma thuật với đôi tay run rẩy.

"Ta không thể chịu đựng được nữa. Đầu ta..."

Ruth thở dài.

"Lo lắng sẽ không thay đổi được gì cả."

"Nó không phải là điều gì đó ta muốn làm. Ta không thể giữ tỉnh táo như Ruth được. Ta, ta sắp phát điên lên vì sợ điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Tiếng rên của Banshee... ta nghĩ chúng có thể là điềm báo."

Nàng ngước nhìn Ruth với đôi mắt ngấn lệ và cắn môi.

"Riftan... nói rằng chàng sẽ bắt đầu một cuộc tổng lực. Nếu họ thua dù chỉ một trận...thì sẽ như thế nào?"

"Các Hiệp sĩ Remdragon đã vượt qua khủng hoảng khó khăn hơn thế này rất nhiều. Hãy đặt niềm tin vào Ngài Calypse. Hơn nữa..."

Ruth đột nhiên ngừng nói. Một biểu hiện hoài nghi xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

"Tôi không biết liệu cuộc chiến có xảy ra như Ngài Calypse đã lên kế hoạch hay không. Bọn Troll biết rằng càng kéo dài trận chiến này, chúng càng có nhiều lợi thế. Chúng sẽ không vội đáp trả sự khiêu khích này."

"Nhưng... chúng đã kích động chúng ta trước..."

"Đó chỉ là những trận chiến nhỏ với ý định rút cạn năng lượng của chúng ta từng chút một. Đây là chiến thuật chúng đã sử dụng nhiều lần để chiếm được các lâu đài. Đám troll với khả năng tái tạo vô hạn và có thể hồi phục chỉ trong một ngày dù bị thương nặng, nhưng con người thì không như vậy. Chúng biết rằng cuộc chiến kéo dài sẽ khiến chúng giành được lợi thế. Chúng sẽ cố tránh một cuộc chiến tổng lực càng nhiều càng tốt. Và bây giờ, điều đó sẽ khó xảy ra khi sự thống nhất giữa các lực lượng Đồng Minh còn yếu..."

Mặt Max đanh lại trước lời giải thích của Ruth. Mặc dù anh ta nói rằng trận tổng tiến công còn lâu mới xảy ra, nhưng trái tim nàng chỉ nặng trĩu hơn.

Cảm giác như một đứa trẻ cố kéo dài thời gian để không bị đánh vậy. Ngay cả khi họ vượt qua giai đoạn này một cách an toàn, một ngày nào đó họ cũng sẽ phải đối mặt với thời khắc đau đớn. Vì vậy, có lẽ tốt hơn là kết thúc nó khi tỷ lệ cược còn cao hơn.

Nàng cố bình tâm lại khi chộp lấy cây bút một lần nữa. Nếu kế hoạch của Riftan diễn ra suôn sẻ, họ có thể trở lại Anatol sau trận chiến này.

Max hy vọng lần này Ruth sẽ sai. Nàng muốn chấm dứt khoảng thời gian gian khổ này càng sớm càng tốt. Nàng cắn môi và tập trung vẽ lại công thức phép thuật.

Khi những đám mây tan đi và mặt trời bắt đầu ló dạng, Banshee cũng đột nhiên biến mất cùng màn sương. Tuy nhiên, ở Lâu đài Ethylene, nỗi bất an mà chúng để lại vẫn còn.

Khuôn mặt của binh lính đanh lại hơn bao giờ hết, và không một nữ tu nào nói một lời. Max tất bật, cố gắng không để bầu không khí nặng nề ảnh hưởng.

Để xua đi những suy nghĩ vô ích ra khỏi đầu, nàng chăm sóc cho ít nhất 20 bệnh nhân bị thương vào ban ngày và khi tối đến, nàng đến chỗ Ruth chế tạo các công cụ ma thuật để lắp đặt trên tường lâu đài hoặc nghiên cứu cách hóa giải lời nguyền của Hebaron.

Đúng như Ruth dự đoán, không có trận đánh lớn nào xảy ra. Từ những gì Max nghe từ xung quanh doanh trại, bất cứ khi nào quy mô của trận chiến tăng lên, lũ Troll sẽ rút lui theo trật tự và lực lượng Đồng Minh sẽ truy đuổi chúng, nhưng rồi bị buộc phải rút lui giữa chừng do bất lợi về địa lý.

Khi cuộc chiến kết thúc, chỉ có 46 binh sĩ phục hồi cơ thể và một cuộc đối đầu kiệt sức khác lại bắt đầu. Max thở dài thườn thượt khi nàng nhìn thấy bệnh xá chỉ trống 1/3 bệnh nhân giờ lại có thêm nhiều thương binh.

Dự đoán của Ruth chính xác đến mức khiến nàng nổi da gà. Chỉ cần chưa đầy một ngày là Troll đã lấy lại sức mạnh, còn họ thì phải mất ít nhất một tuần để chữa lành cho những thương binh.

Thời gian trôi qua, sức mạnh của lực lượng Đồng Minh giảm dần. Riftan hẳn cũng nhận thức rõ về điều này. Max không thể rũ bỏ sự lo lắng về Riftan, kể cả khi nàng đang bận rộn ở bệnh xá, sợ rằng chàng sẽ bắt đầu một cuộc chiến liều lĩnh.

Ý nghĩ tồi tệ nhất trong nàng là việc Riftan sẽ bị thương nặng giống như Hebaron và bị nguyền rủa mà không có cách chữa trị. Theo nghiên cứu của Ruth, cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để hóa giải lời nguyền là giết kẻ gieo nó.

Tuy nhiên, việc tìm ra kẻ đã nguyền rủa Hebaron giữa hàng ngàn con quái chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Ngay cả khi họ chiến thắng, thì cũng không có cách nào để tìm thấy con quái vật đang lẩn trốn. Nếu không thể phá bỏ lời nguyền, họ rất có thể chết dần chết mòn do vết thương không bao giờ lành. Ý nghĩ về việc Riftan rơi vào tình huống như vậy khiến nàng đau đớn tột cùng.

Max lo lắng lau khuôn mặt nhợt nhạt của mình. Thỉnh thoảng cơn chóng mặt xuất hiện, rất có thể là do mấy đêm nay nàng cứ trằn trọc không ngủ. Nàng cố rũ bỏ cảm xúc, khuấy cái nồi trước mặt. Ngay lúc đó, Idshila chạy vào lều với vẻ mặt phấn khích.

"Phu nhân! Em vừa nhìn thấy Elba!"

Max ngạc nhiên nhìn lên. Cô gái nức nở và siết chặt tay Max.

"Các Hiệp sĩ Hoàng gia của Livadon vừa trở về để tổ chức lại lực lượng. Anh trai em cũng đang ở trong đó! Anh có một vết sẹo trên mặt mà em chưa từng thấy trước đây, nhưng..."

Idcilla mím môi và lau nước mắt một cách thô bạo bằng tay áo.

"Nhưng ngoài ra, anh ấy dường như không có bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào."

"Chị...thực sự rất mừng cho em."

Max thật sự vui mừng, bấy lâu nay em ấy đã lo lắng cho anh trai mình đến nhường nào. Idcilla gật đầu với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Em vừa nghe lỏm được từ vài binh lính, ngay khi tổ chức lại hàng ngũ, họ sẽ mang toàn bộ quân đội còn lại ra chiến tuyến.

Em ấy nói.

"Em nghĩ lần này họ sẽ phát động cuộc tổng tiến công."

Mặt Max tối sầm lại. Có vẻ như cuối cùng, họ đã quyết định sẽ mạo hiểm. Suy cho cùng, đó là lẽ tất nhiên.

Ngay cả nàng cũng nhận thức được rằng trận chiến càng kéo dài, họ sẽ càng gặp bất lợi. Max nuốt nước khan và hỏi.

"Trước khi trận chiến tổng lực bắt đầu...em có chắc là không muốn gặp anh trai mình không?"

Idcilla lắc đầu một cách kiên quyết.

"Khi cuộc chiến này kết thúc, em sẽ đi gặp anh ấy. Em chắc rằng anh trai em sẽ sống sót trở về. Em tin anh ấy sẽ làm được."

Giọng nói quyết tâm của cô gái, trái tim đang đập thình thịch của Max dịu lại. Nàng cảm thấy bị lay động một cách kì lạ trước thái độ chắc nịch của em ấy. Nàng nắm chặt tay Idcilla, tha thiết cầu nguyện rằng lực lượng Đồng Minh sẽ giành được chiến thắng.

Hiệp sĩ Hoàng gia của Livadon đã dành một đêm ở Ethylene và ngay lập tức chuẩn bị khởi hành vào ngày hôm sau. Binh lính chất đầy những toa xe lương thực và vũ khí, các nữ tu thì chuẩn bị những túi đầy thuốc men và đồ sơ cứu.

Đó là đoàn quân hùng hậu. Tất cả lính đánh thuê, hiệp sĩ của lâu đài và Hiệp sĩ Hoàng gia Livadon còn lại ở lâu đài đều cùng nhau lên đường đến chiến trường và ở Ethylene, chỉ còn 3 linh mục, 5 pháp sư bao gồm cả Ruth, 35 hiệp sĩ và khoảng 400 binh lính.

Họ ngày đêm canh giữ cổng thành, cứ hai ngày lại cử đội ra mặt trận để sơ tán thương binh.

Max làm việc cả ngày với các nữ tu sĩ để chữa trị cho thương binh. Các pháp sư còn lại trong lâu đài cũng tích cực giúp đỡ chăm sóc bệnh nhân trong bệnh xá. Ngăn chặn việc tổn hao nhân lực là ưu tiên hàng đầu của họ.

Họ chữa trị cho những người bị thương mà không tiếc phép thuật của họ. Nhờ đó, những người lính được vận chuyển bằng xe ngựa trong tình trạng thê thảm đã có thể trở lại tiền tuyến sau ba đến bốn ngày. Nhưng không ai cảm thấy biết ơn vì việc đó cả. Max có thể cảm nhận rõ.

Đó là một quá trình rất đau đớn. Nghĩ đến việc những người lính đã toàn mạng trở về từ hố tử thần, giờ lại phải đối mặt với nó, giống như có tảng đá đè nặng lên vai họ vậy.

Thật vô cùng khó khăn để chôn cất những người trẻ tuổi đã hy sinh mạng sống của họ. Điều an ủi duy nhất là lũ quái vật đang dần bị đẩy lùi bởi sự

truy đuổi đáng sợ của quân đội Đồng Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro