6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

giọng nói đó là gì vậy? mình tưởng tượng ra à?

huiyeon mở mắt ra và nhìn eunho. đôi mắt anh mở to như bát cơm trong khi nhìn chằm chằm huiyeon. cả hai đồng thời hướng mắt lên bầu trời nơi họ nghe thấy tiếng cánh quạt.

"a, a! huiyeon, em đâu rồi?"

"anh yu ư?"

"ông anh trai chết dẫm của mình ư...?"

huiyeon và eunho lẩm bẩm như thể mất trí. sau đó, có một giọng nói khác phát ra từ loa.

"huiyeon! ông nội đến đưa cháu về nhà đây!"

"ông nội... em ư?"

"ông nội ư?"

ồ đúng rồi! cuộc gọi lúc trước!

huiyeon lao vào phòng như một cái lò xo và nhảy lên giường tìm kiếm. khi cô tìm thấy chiếc điện thoại đặt dưới gối và khởi động lại, hàng đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn bắt đầu nhảy lên.

"ôi, đệ-" đang định chửi rủa, cô nhớ tới hai con chữ lạnh lùng kia.

định vị.

"áaaa! đáng lẽ em không nên khởi động lại điện thoại!" huiyeon ném điện thoại di động của mình như thể cô vừa bắt được một con gián trong khi lục lọi túi xách rồi thu dọn đồ đạc.

"huiyeon?"

"đi thôi. nhanh lên!"

tiếng cánh quạt ngày càng gần hơn. chắc nó đang tìm nơi hạ cánh.

mình biết ngay chuyện này sẽ xảy ra mà. cái ông ngu ngốc, não nhỏ, đần độn này!

huiyeon nhớ lại cách mỗi khi cô chuẩn bị tán tỉnh một chàng trai nào đó, anh trai cô sẽ kéo theo đám đàn em vạm vỡ và ném cho anh chàng đó những ánh nhìn chết chóc. và cách ông cô nhấn mạnh rằng ngày nay hôn nhân là không cần thiết.

"trời vẫn đang mưa, tụi mình lại không có ô. hơn nữa, tụi mình sẽ đi đâu trên hòn đảo nhỏ này đây?"

"em có một chiếc ô!"

"...thật ra anh cũng vậy."

bây giờ thì lại có hai chiếc ô, trong khi trước đó không có chiếc nào. hai người lúng túng một lúc, nhưng họ không có thời gian để mà cứ như vậy.

"tụi mình đi thôi. nếu ông nội hoặc anh trai em bắt được tụi mình..."

"thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"em cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

"vậy tại sao tụi mình không cùng nhau đi gặp họ? anh không để ý đâu."

"em thì có đó."

nếu eunho bị phát hiện trong tình huống này sau khi ông nội cô xuống trực thăng, họ có thể trở thành romeo và juliet. thêm vào đó, ước mơ vị đại là trở thành chủ tịch u&k của cô có thể bị hủy hoại. huiyeon ôm chặt eunho bằng cả hai tay và ngước nhìn vào mắt anh.

"ai đó đã tiết lộ thông tin của tụi mình. họ đến bắt chúng ta không bằng gì khác mà lại dùng trực thăng! nếu bị bắt là cả hai ta đều toi mất. cứ chạy đã rồi tụi mình sẽ thảo luận vấn đề này vào ngày mai ở seoul!"

nhìn xuống huiyeon, eunho gật đầu đầy quyết tâm. "được rồi. đi thôi."

cả hai nắm tay nhau trong khi trốn khỏi quán trọ qua cửa sau. trời vẫn mưa, tiếng loa phóng thanh vang vọng khắp hòn đảo từ bầu trời tối tăm.

"nộp mạng đi, yu huiyeon! nếu em tự thú, bọn anh sẽ cho em cơ hội giải thích!"

"ừ, đúng rồi nhỉ! anh sẽ không bao giờ bắt sống được em đâu!" cô lặng lẽ càu nhàu.

eunho kéo mạnh huiyeon. "tụi mình hãy trốn ở đó đi. tốt nhất là trốn ngay dưới mũi họ."

nơi anh dẫn cả hai tới là một nhà kho nằm phía sau hàng rào quán trọ. đầu tiên, eunho gỡ mạng nhện và bụi bằng cây chổi đặt bên cạnh. sau đó anh đẩy huiyeon vào trong.

"nhanh lên nào, choco!"

"anh còn có việc phải lo." eunho lắc đầu và lấy thứ gì đó ra khỏi túi. đó là chiếc điện thoại mà huiyeon đã ném đi trước đó.

"choco!"

"anh sẽ đặt cái này ở bên kia hòn đảo. em hãy cứ trốn cho đến khi yên tĩnh lại rồi đến gặp chủ quán trọ. anh sẽ quay lại khi cắt đuôi họ. anh hứa đấy!"

"choco à..."

bàn tay to lớn ôm lấy má huiyeon. có thứ gì đó ấm áp và mềm mại vội vã lướt qua đôi môi hơi hé mở của cô.

sau một nụ hôn ngắn ngủi và mãnh liệt, eunho ngẩng lên và mỉm cười. đôi mắt dịu dàng của anh phản chiếu huiyeon rõ ràng ngay cả trong bóng tối. "anh yêu em, huiyeon."

ôi, tim tôi!

huiyeon ôm chặt trái tim đang run rẩy của mình và nhìn cho đến khi eunho biến mất khỏi tầm mắt. ngay sau đó, cô nghe thấy nhiều tiếng bước chân đang tiến lại gần. sau đó, quán trọ đột nhiên trở nên rất ồn ào.

tụi mình sẽ bị bắt nếu không rời đi ngay lúc đó.

nếu eunho trở về an toàn sau khi giấu điện thoại, họ sẽ không quay lại vì họ đã lục soát nơi này rồi. bằng một cách nào đó tụi mình sẽ ẩn náu và trốn thoát vào ngày mai để giải quyết mọi việc. tụi mình sẽ không trở thành romeo và juliet.

huiyeon tìm thấy một chiếc ghế tắm nằm một bên và ngồi xổm xuống đó. chẳng mấy chốc, một tiếng động hỗn loạn phát ra từ quán trọ. cô nghe thấy họ di chuyển về hướng eunho đã đi lúc đầu.

"họ đang hướng về phía tây! gửi tin nhắn cho thiếu gia!"

ai cũng biết thiếu gia là ai. huiyeon cuộn tròn cơ thể mình nhỏ hơn nữa và nghiến răng. "ổng có biết mình đã nỗ lực như thế nào để giúp ổng kết hôn không?! sau tất cả những gì mình đã trải qua vì ổng, đây là cách ổng trả ơn mình ư? ổng sẽ là kẻ phản bội đất nước nếu sinh ra vào cái thời ấy."

bên ngoài có tiếng xào xạc và tiếng cành cây gãy. huiyeon giật bắn, ngừng càu nhàu và nín thở. một tiếng xào xạc khác lại đến. một bóng dáng mờ nhạt lảng vảng bên ngoài nhà kho.

"huiyeon ơi?"

đôi mắt của huiyeon mở to. nếu không phải cô tưởng tượng, giọng nói này thuộc về...

"chị jiwon!"

huiyeon nhanh chóng đứng dậy và mở cửa. mặc chiếc áo mưa màu đen có mũ, jiwon nhanh chóng bước vào trong và lấy ra một chiếc áo mưa khác.

"chị đang làm gì ở đây vậy, chị jiwon?"

"chị sẽ giải thích sau. hãy mặc cái này và đi theo chị."

không có thời gian để chào hỏi nhau. huiyeon khoác áo mưa chạy dọc con hẻm chật hẹp mà jiwon dẫn đường. trước khi cô kịp nhận ra, chiếc áo mưa đã tràn ngập hơi nóng, toàn thân cô cảm thấy ẩm ướt.

cô thở hổn hà hổn hển khi theo sau. "đợi em với, chị jiwon!"

"chúng ta gần đến nơi rồi. ở đằng kia kìa."

huiyeon nhìn phía trước ngôi nhà mà jiwon đang chỉ và không thể tin vào mắt mình. cái ông ngu ngốc, não nhỏ, đần độn kia vẫy tay với họ làm gì?

"j-jiwon!" cảm thấy bị phản bội, huiyeon nhìn jiwon với ánh mắt nghi ngờ. "chị là gián điệp ư...?"

jiwon cởi chiếc mũ cô đang đội. mái tóc dài của cô xõa ra và hơi nóng bốc lên như sương mù. "huiyeon. em tin tưởng chị phải không? dù sao thì chị cũng là chị gái của em mà."

đúng rồi. cô ấy là chị mình. cô ấy sẽ chạy đến đá mông bất cứ ai chỉ trích mình.

huiyeon nghiêm túc gật đầu.

cô ấy là chị mình. người chị duy nhất của mình trên thế gian này. và chị dâu mình.

"vào trong đi. tụi chị đã nói với họ rằng đã tìm kiếm nơi này nên họ sẽ không quay lại. nếu ông nội phát hiện ra em và eunho qua đêm với nhau trước khi giới thiệu eunho với ông ấy... em biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, phải không?"

tất nhiên là em biết rồi. biết rất rõ là đằng khác. huiyeon trả lời bằng một cái gật đầu mạnh mẽ rồi chạy về phía anh trai mình.

giọng nói trầm thấp khó chịu của anh trai cô lướt qua tai cô. "mau vào trong đi. em rể ở trong đó đấy."

khi huiyeon vội vàng mở cửa, trong nhà tối hơn bên ngoài. cô cũng không cảm thấy sự hiện diện của bất cứ ai. nhưng kỳ lạ thay, nó lại có mùi như mùi hoa.

"choco ơi? anh có đó không?"

ngay khi huiyeon lo lắng mò mẫm men theo tường gọi eunho... một ánh sáng trắng bật lên như đèn pha. eunho đứng giữa ánh sáng đó. anh trông giống như trước đó với mái tóc ướt nhưng đang cầm một bó hoa trên tay.

"huiyeon à."

huiyeon bừng tỉnh khi eunho gọi tên cô và lúng túng tiến lại gần anh. khi đến gần hơn, cô có thể thấy trên tay eunho không chỉ có một bó hoa. anh đưa bó hoa cho huiyeon vẫn tỏ ra bối rối và đặt thứ còn lại vào lòng bàn tay.

"tất cả chuyện này là sao vậy? chiếc đồng hồ là sao vậy?"

"anh cũng có một cái." eunho xắn tay áo lên một chút để cho cô xem cổ tay mình. một chiếc đồng hồ lớn hơn chút với thiết kế giống như của huiyeon ở trên cổ tay eunho. "anh biết em là một người đầy tham vọng, huiyeon à, và anh yêu em vì điều đó. tụi mình có lẽ sẽ phải xa nhau ở hai phía của thế giới trong vài tháng hoặc vài năm."

eunho đặt đồng hồ của mình cạnh đồng hồ của huiyeon và đưa cho cô xem. đồng hồ của huiyeon thì đúng nhưng đồng hồ của eunho lại chỉ sai thời gian. "anh đã chỉnh giờ indonesia. anh sẽ đeo nó mỗi ngày và nghĩ đến em. anh sẽ tự hỏi lúc này vợ anh đang làm gì,"

huiyeon há miệng rộng đến mức có thể nhét vừa nắm tay. sau đó cô nhận ra vẻ mặt mình vừa làm trông rất ngớ ngẩn và nhanh chóng ngậm miệng lại. "a-anh vừa nói gì cơ?"

"em quá tốt so với anh. và không phải vì em là cháu gái chủ tịch, mà vì em rất tốt bụng và đáng yêu, đồng thời còn mạnh mẽ và kiên định. nhưng nếu em vẫn muốn anh..." anh nói.

eunho quỳ một chân xuống và đưa tay ra.

lúc đó, thế giới của huiyeon dừng lại ở khung cảnh đẹp nhất tựa như khúc cao trào của một bộ phim. mọi thứ xung quanh hai người đều như một giấc mơ. một giấc mơ hạnh phúc và yên bình đến nỗi cô sợ mình sẽ tỉnh dậy. bảo là tim cô đập nhanh đến mệt rã rời ư? dường như nó đã dừng lại hoàn toàn luôn rồi.

"em lấy anh nhé, huiyeon?" giọng nói hơi run run của eunho đi vào màng nhĩ và khiến các mạch máu trong cơ thể cô ngây ngất.

huiyeon đặt tay mình lên bàn tay đang lơ lửng trên không của eunho. anh đeo chiếc đồng hồ bạc lấp lánh quanh cổ tay cô. cô không biết làm sao anh biết được kích cỡ của cô, nhưng nó vừa vặn một cách hoàn hảo.

huiyeon lần đầu tiên nhận ra rằng cổ tay mình đẹp đến thế. cô từng không thích chúng vì chúng không hề thon gọn và mảnh mai.

"v-vâ..." tại sao lại khó trả lời như vậy?

huiyeon mím môi lắp bắp. "vân-" tầm nhìn của cô đột ngột mờ đi. cô không biết tại sao mình lại khóc. dường như những cảm xúc thất vọng một mình, lo nghĩ một mình, rồi sự bất an khi cô mang chiếc nhẫn đến đảo chực chào nổ tung.

"s-sao thế? em không muốn à?"

bị cô làm giật mình, eunho vội vàng đứng dậy và lau đôi mắt ướt đẫm của huiyeon bằng đôi bàn tay dịu dàng của mình. dù có lau đi bao nhiêu đi nữa thì một khi nước mắt đã bắt đầu rơi, nó sẽ không thể ngừng lại được. huiyeon vừa cởi áo mưa vừa khóc vừa lục lọi tìm chiếc nhẫn và lấy nó ra.

"oa, không phải, em muốn l-lấy anh. em sẽ cưới choco, oaaaa..."

huiyeon trông thật thê thảm khi khuôn mặt cô lộ rõ dưới ánh đèn. đó là điều tất nhiên vì cô không trang điểm và dính đầy nước mưa, nước mắt và nước mũi. huiyeon khóc lớn với khuôn mặt đó khi đeo chiếc nhẫn vào tay eunho. cô thực sự, thực sự, vô cùng đáng yêu.

"em cứ thế này thì sao anh có thể không yêu em đây?"

chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo như thể nó được làm riêng cho ngón tay eunho. lúc này, cặp nhẫn huiyeon đã chọn đeo trên những ngón tay đã từng trống rỗng của họ và chiếc đồng hồ eunho chỉnh giờ nằm trên cổ tay họ.

eunho thì thầm lần nữa trong khi chầm chậm lau mặt huiyeon bằng ống tay áo. "cảm ơn vì đã chọn anh."

em còn biết ơn anh nhiều hơn. huiyeon không thể nói câu trả lời đó. đó là bởi vì eunho đã lại gần vào chiếm lấy đôi môi đẫm lệ của cô.

nhưng có một số thứ trên thế giới này có thể hiểu được mà chẳng cần nói ra.

như là một chiếc bánh làm riêng cho một người.

một ánh mắt vô thức dõi theo bóng lưng của một người đeo tạp dề.

một nụ cười nở ra một cách lơ đãng.

những đầu ngón tay lướt qua tấm phiếu giảm giá khi cô yêu cầu đóng dấu với khuôn mặt đỏ bừng.

và một tình yêu mà sự chênh lệch múi giờ vài tiếng chẳng thành vấn đề gìcả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro