Chương 156-162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156: Tình thành tro tàn (1)

Eunha nghe mẹ hỏi như vậy, trên mặt không còn giữ được nét thản nhiên ...

'Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?'

Bà Jung nhíu mày, trầm ngâm nói: 'Tối qua mẹ với em trai con, còn có vị Choi luật sư kia đi khắp nơi tìm con, cho đến khi tìm đến vườn hoa, nào ngờ sau khi con nhìn thấy Choi luật sư thì cứ cười mãi, sau đó bước đến ôm người ta, giống như ... giống như ...'

'Giống như chị và Choi luật sư là một đôi đang yêu nhau thắm thiết vậy!' Em trai thấy mẹ ngập ngừng liền tiếp lời bà, nói một cách thẳng thắng, dứt khoát.

Eunha nhất thời ngây người, cô rốt cuộc đã biết tối qua tất cả chỉ là ảo giác của mình, người mà cô thấy đêm qua không phải là JungKook mà là ... Siwon!

Sao lại có thể như thế chứ?

Sao cô có thể nhận lầm Siwon là JungKook được chứ?

'Bé cưng à, tuy mẹ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng con với JungKook dù sao cũng đã sắp kết hôn rồi, phải chú ý một chút chứ. Mẹ nhìn ra được, vị luật sư họ Choi kia rất thích con đấy ...'

'Mẹ ...'

Lúc Eunha còn chưa biết nên giải thích thế nào thì cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra ...

'Eunha, em tỉnh rồi sao?'

Siwon tươi cười bước vào, hoàn toàn không thể nhận ra là một người vừa thức cả một đêm, khi hắn nhìn thấy Eunha đã tỉnh lại liền đặt món điểm tâm trên tay xuống bước đến bên cạnh giường cô ...'

'Em có biết không, tối hôm qua em làm bác gái sợ chết khiếp!'

Giọng hắn trầm ấm rất dễ nghe mang theo một sự dụ hoặc rất đặc biệt. Nói dứt lời hắn xoay về phía bà Jung và em trai Eunha: 'Bác gái, con đã mua bữa sáng về rồi, mọi người ăn đi!'

'Ồ, cám ơn cậu, luật sư Choi!'

Bà Jung không biết liệu hắn có nghe được ba người trong phòng bàn luận chuyện gì không nên vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

'Bác gái, cháu tên là Siwon, sau này bác gọi cháu là Siwon là được rồi, xin đừng quá khách khí như thế. Lát nữa ăn sáng xong cháu đưa hai người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Eunha ở đây có cháu chăm sóc, mọi người không cần phải lo lắng!' Siwon chủ động giải vây cho bà, giọng không kiêu không nịnh nói một cách rành mạch, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.

'Cái này ...'

Bà Jung thấy Eunha cũng không có ý phản đối, nhất thời không biết mình nên đi hay ở.

'Mẹ, mẹ nghe lời anh ta đi, trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, con không có yếu ớt đến vậy đâu. Mẹ yên tâm đi!'

Eunha không muốn giải thích nhiều với bà, chỉ nhỏ nhẹ nói.

Bà Jung và em trai cô bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bà Jung không khỏi dâng lên một nỗi bất an ...

Sau cùng, bà cự tuyệt ý tốt của Siwon, tự ngồi taxi trở về. Trước khi đi bà còn chu đáo nhờ cậy bác sĩ, lo lắng Eunha vẫn còn bệnh gì mà bác sĩ chưa khám ra.

Trong phòng bệnh, Siwon ngồi nơi đầu giường của Eunha, hắn cẩn thận giúp cô đắp chăn sau đó nhẹ giọng nói: 'Eunha, nếu như em mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát nữa đi!'

Eunha nhẹ lắc đầu. Tuy đầu óc cô vẫn còn choáng váng nhưng cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng nên cô nhẹ giọng đáp lời hắn: 'Anh Choi, cám ơn anh đưa em đến bệnh viện ...'

Siwon nhìn cô đăm đăm ...

'Eunha, xem ra em vẫn còn tâm lý đề phòng đối với anh đúng không? Tuy JungKook rất giàu có nhưng rõ ràng anh ta chăm sóc em không tốt bằng không vì sao em lại hôn mê bất tỉnh trong vườn hoa được chứ?'

'Anh Choi, xin anh đừng nói vậy ...' Eunha vừa nghe nhắc đến tên của JungKook thì tim lại bắt đầu rỉ máu ...

'Được được được, vậy anh không nói nữa!'

Siwon thấy cô lộ vẻ khác thường, vội vàng đáp ứng.

'Vậy đi, em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, vừa nãy bác sĩ mắng anh rất hung đấy ...'

'Mắng anh? Vì sao chứ?'

Lời của hắn ít nhiều cũng khiến cho Eunha chú ý, cô ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi.

Nụ cười của Siwon ấm áp như gió xuân, đôi mắt màu đen sáng ngời, hắn nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không bị truyền nước của Eunha lên, nói: 'Ông ấy nói, ngay cả bạn gái của mình mà anh cũng không biết chăm sóc, thực là đáng trách!'

Nói dứt lời hắn nhìn cô đăm đăm, trong lời nói và ánh mắt đều mang theo sự chờ mong.

Eunha không ý thức muốn rụt tay về nhưng bị hắn nắm càng chặt ...

'Eunha, cho anh một cơ hội đi, để anh được chăm sóc em!'

Hắn hơi cúi người xuống, một bàn tay kia dịu dàng đặt lên gò má tái nhợt của cô, ánh mắt nghiêm túc và chân thành ...

'Em phải biết, trên đời này không phải chỉ có một JungKook. những gì hắn làm được anh cũng có thể làm được. Hắn yêu em sâu đậm bao nhiêu, anh chỉ có hơn chứ không kém!'

Eunha sửng sốt nhìn Siwon, khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý của hắn, không kìm lòng được cô lại nhớ đến JungKook. Nếu như lúc này có JungKook ở bên cạnh thì cô sẽ thế nào?

Nhất định là sẽ không chút do dự bổ nhào vào vòng tay hắn, chỉ tiếc là, hắn là Siwon, hắn không phải là JungKook...

Thấy cô không nói gì chỉ trố mắt nhìn mình, Siwon không kìm được cảm giác rầu rĩ ...

'Eunha, xin lỗi em. Vừa nãy anh làm em sợ phải không? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi một lát đi. Anh đi mua chút gì cho em ăn!'

Hắn cười với cô, trong nụ cười tràn ngập trìu mến và nhẫn nại.

Siwon đứng dậy đi về phía cửa, vừa định mở cửa thì Eunha bỗng lên tiếng ...

'Anh Choi ...'

Giọng cô thật yếu ớt như không còn chút sức lực nào...

Siwon vội dừng bước chân quay lại nhìn cô như chờ cô nói tiếp.

Chương 157: Tình thành tro tàn (2)

Eunha nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng trước mặt, nhìn đôi mắt đen thẳm thâm thúy của anh ta, rèm mi thật dài của cô rũ xuống, đôi môi anh đào mấp máy mấy lần mới thốt được thành lời ...

'Anh Choi, có phải những gì JungKook làm được anh cũng sẽ làm được hay không?'

Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa của Siwon trượt xuống, hắn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: 'Đúng vậy, những gì anh ta có thể làm được, anh nhất định cũng sẽ làm được!'

'Vậy ...'

Giọng Eunha có chút cứng nhắc, cô gian nan thốt lên từng chữ: 'Nếu như kết hôn thì sao?'

Câu hỏi của cô khiến Siwon hết sức kinh ngạc nhưng sau đó trong mắt lộ ra một ý cười khó hiểu, hắn vội bước nhanh về phía cô, ngồi nơi đầu giường, kích động hỏi: 'Eunha, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa đi!'

So với vẻ kích động của Siwon, Eunha rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói lại lần nữa: 'Ý của em chính là, nếu như trong vòng hai ngày em muốn tổ chức đám cưới với anh, anh ... có thể làm được không?'

Câu hỏi của cô khiến cho Siwon  đã kích động càng thêm kích động hơn, hắn vội nắm chặt lấy tay cô: 'Eunha, em thật sự ... thật sự quyết định gả cho anh sao? Anh không nghe lầm đó chứ?'

Vẻ mặt Eunha vẫn bình lặng dù trong mắt lộ ra một tia đau khổ, nhưng rất nhanh cô đã giấu nó sâu trong đáy mắt.

Cô gật đầu thật nhanh như không muốn để cho bản thân có cơ hội rút lui.

'Đúng vậy, em quyết định gả cho anh nhưng, hôn lễ của chúng ta nhất định phải cử hành trong vòng hai ngày này, có được không?' Cô hỏi lại lần nữa.

'Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, cho dù là ngày mai anh cũng sẽ chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng cho chúng ta!' Siwon cực kỳ mừng rỡ nói.

Eunha không nói gì, cô khép mắt lại lần nữa ...

Cũng đến lúc kết thúc rồi!

Tất cả đều kết thúc cùng với hôn lễ giữa cô với Siwon!

Cô nghĩ kỹ rồi, chỉ khi cô gả ột người khác thì JungKook mới hết hy vọng về cô, mới có thể đặt một dấu chấm hết ối quan hệ đã dày vò hai người suốt tám năm!

Tuy rằng, lòng cô đã vì quyết định vừa nãy của mình làm cho tan nát ...

Tuy rằng, trái tim cô đang rỉ máu ...

Tuy rằng, cô biết JungKook nhất định sẽ vô cùng đau khổ ...

Tuy rằng, cô biết điều này vốn không công bình với Siwon ...

Nhưng, vì mẹ và em trai, vì hạnh phúc sau này của JungKook, cô không thể không làm như vậy!

Siwon nhìn Eunha đang nằm trên giường bệnh, khi cô chậm rãi nhắm mát lại, nụ cười trên gương mặt anh tuấn dần biến mất, thay vào đó là một nỗi chua xót và thương mến...

Nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình ý.

'Eunha ...' Hắn nhẹ giọng gọi.

Eunha nhấp nháy rèm mi dài, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Siwon ...

Hắn đang cười, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

'Anh sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng ta kết hôn! Còn bây giờ, chuyện em nên làm không phải là vội vã đến công ty làm việc mà là dưỡng thân thể cho thật khỏe mạnh bằng không lỡ như ngất xỉu trong đám cưới thì không hay lắm đâu!'

Eunha nghe vậy, cực kỳ bình đạm nói: 'Anh yên tâm đi, em sẽ không đến công ty đâu ...'

Siwon hơi sững sốt, tuy nhận ra phản ứng khác thường của cô nhưng vẫn cười nói: 'Ngoan lắm, sau này em chỉ cần yên tâm làm tốt vai trò bà Khương là được rồi, sự nghiệp nên giao cho đàn ông đi làm, em nghĩ đúng không?'

Eunha không ý thức gật đầu, trong mắt chỉ là một khoảng mênh mông, ánh mắt long lanh, trong trẻo không còn nữa mà chỉ còn lại một màu xám xịt như tro tàn ...

'Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi mua gì về cho em ăn ...' Siwon chu đáo nói.

'Anh Choi ...'

Cô nhìn theo bóng hắn, chợt cảm nhận được vẻ tịch mịch trong lòng hắn, nỗi áy náy lại dâng lên ... Hắn là một người tốt!

'Thực ra anh hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của em mà. Không có lý nào anh không biết vì sao em lại làm như vậy!'

Eunha ái ngại nói, cô thật sự không muốn bởi vì cô mà làm hại đên một người không liên can. Hắn rõ ràng là biết ... rõ ràng là biết cô không yêu hắn, cũng không phải thực lòng muốn gả cho hắn, vì sao trông hắn còn vui vẻ như vậy chứ?

Siwon bước trở lại bên cạnh cô, cúi người xuống, bóng dáng cao lớn của hắn gần như che lấp mất cô ...

'Eunha, anh biết em bởi vì JungKook nên mới quyết định làm như vậy. Anh không ép em phải nói ra lý do nhưng nếu như em đã chọn anh vậy anh nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này. Cho dù em không yêu anh anh vẫn sẽ làm theo ý em bởi vì anh tin, rồi có một ngày em sẽ yêu anh!'

Eunha nghe câu này trong lòng càng khó chịu, cô biết, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã bị chặt đứt ...

Bởi vì nếu như đã đồng ý gả cho Siwon, cô sẽ không có khả năng từ hôn, cũng chính là nói, tất cả đã chấm dứt ...

Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, Siwon đau lòng không thôi, hắn bước đến gần cô, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, người cũng theo đó cúi xuống ...

Đôi môi ấm áp của hắn mang theo một hương vị dễ chịu áp xuống đôi môi anh đào của cô nhưng ngay lập tức, Eunha nghiêng đầu tránh đi một cách không ý thức ...

Cô không biết nên có phản ứng thế nào với một nụ hôn xa lạ của một người đàn ông khác ...

Trong mắt Siwon thoáng qua một tia bi thương nhưng hắn không thay đổi tư thế, vẻ bi thương thoáng qua trong đáy mắt đã bị thay thế bằng sự trấn tĩnh ...

Môi hắn thuận thế đáp xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, tận tình hút lấy hương thơm thanh mát của riêng cô ...

Eunha nhắm mắt lại, để mặc cho đôi môi của Siwon làm càn trên người mình ...

'Eunha, anh yêu em ... yêu em ...'

Những lời yêu thương không ngừng vang bên tai cô nhưng lại chẳng thể gây cho Eunha chút xúc động nào!

Chương 158: Tình thành tro tàn (3)

'Cái gì? Bé cưng, con nói lại lần nữa ẹ nghe xem, con muốn đám cưới với ai?'

Buổi chiều, mặt trời vẫn chiếu những tia nắng ấm áp xuống vạn vật. Trong căn biệt thự chợt vang lên tiếng kêu kinh ngạc của bà Jung ...

Hôm nay sau khi về nhà, Eunha liền nói mẹ và em trai biết một tin bất ngờ đó chính là ... hai ngày sau cô sẽ làm đám cưới với Siwon!

Nghe được tin này, bà Jung vừa chấn động vừa hoang mang.

Em trai cô cũng đứng bật dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn chị mình, hỏi: 'Chị bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Kết hôn với anh JungKook mới đúng chứ? Mẹ ...'

Em trai nhìn cô sau đó nhìn về phía bà Jung, giọng trấn an: 'Mẹ đừng quá kích động như thế. Chắc là chị nói nhầm thôi, hoặc là chị ấy đang cãi nhau với anh JungKook, nói vậy để trút giận thôi!'

Nghe vậy, tâm tình khẩn trương của bà Jung mới dần giãn ra nhưng lại nghe giọng nói kiên định của Eunha: 'Không đâu ... những gì con nói đều là sự thật cả, hơn nữa, con cũng không phải cãi nhau với JungKook!'

'Con ...' Hơi thở của bà Jung dần trở nên dồn dập.

'Chị ... không có gì chứ?'

Em trai nghe vậy vẻ mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, 'Chị không phải thật sự muốn đám cưới với vị luật sư họ Choi đấy chứ? Chuyện này thật quá đột ngột ...'

'Loạn rồi! Con đúng là đang làm loạn rồi. Mẹ hỏi con, JungKook có biết chuyện này không ? Đang yên đang lành sao con lại quyết định như vậy chứ?'

Bà Jung tức đến không nói được trọn câu, thay đổi lớn như vậy mà sao thái độ của con gái lại bình thản hệt như đang nói về chuyện của một người khác vậy?

Hai ngày trước, con gái và JungKook vẫn còn vui vẻ hòa thuận mà hôm nay sau khi trở về nhà lại báo cho bà biết là muốn kết hôn với một người đàn ông khác? Điều này bảo bà làm sao có thể chấp nhận được chứ?

'Mẹ ...' Eunha thở dài một tiếng, cô mệt mỏi nói: 'Con đã lớn như vậy rồi, con có bất cứ quyết định nào cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng rồi, con làm đám cưới với Siwon không phải là chuyện đùa, cũng không phải là đang giận lẫy gì!'

'Bé cưng, nói mẹ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bằng không sao có thể vô duyên vô cớ mà con lại có quyết định kỳ lạ thế này?'

Đánh chết bà Jung cũng không tin con gái mình cứ như vậy mà gả ột người đàn ông khác. Theo như bà biết, Eunha chỉ yêu duy nhất một người đàn ông, đó là JungKook.

Đang ngồi nơi sofa, Eunha đứng dậy nhẹ giọng nói với mẹ mình: 'Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả. Con muốn kết hôn với Siwon cũng là chuyện thật. Lần này con về chỉ là để thông báo với hai người một tiếng. Riêng tiền mua căn hộ này, toàn bộ con sẽ trả lại cho JungKook. Về chuyện chuyển công tác của em trai, con sẽ tìm cơ hội để trả ơn cho anh ta. Sau này chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với JungKook nữa cả!'

'Chuyện ... chuyện này ...' Bà Jung càng nghe càng hồ đồ.

'Được rồi, mẹ, cứ như vậy đi ...'

Eunha ngắt lời mẹ mình, cô cầm chiếc điện thoại nãy giờ vẫn reo không ngừng của mình, nhận cuộc gọi, nói qua loa vài câu sau đó nhìn bà Jung: 'Mẹ, con còn có chuyện phải xử lý, có gì đợi con về rồi nói sau nhé!'

Nói rồi cô cầm lấy túi xách, rời đi.

'Bé cưng ... bé cưng à ... nha đầu này, có phải muốn làm ta tức chết hay không chứ?' Bà Jung đuổi theo con gái ra ngoài, vừa chạy vừa gọi.

'Mẹ à ...'

Em trai của Eunha vội chạy đến dìu bà, vẻ mặt ngưng trọng khuyên can: 'Bỏ đi mẹ, dù sao chị cũng đã quyết định như vậy rồi, con nghĩ chúng ta có khuyên cũng không được đâu. Nói không chừng là giữa chị với anh JungKook thực sự đã xảy ra chuyện gì thì sao!'

'Không được, chuyện này mẹ không làm cho rõ ràng thì không được!' Bà Jung nói một cách kiên quyết.

'Vậy mẹ định làm sao đây? Chị đã đi rồi, cho dù có đuổi theo kịp thì chưa chắc chị đã chịu nói cho chúng ta biết đâu!'

Bà Jung suy nghĩ một lúc rồi thúc giục con trai: 'Nhanh, đưa điện thoại của con mẹ!'

'Mẹ làm gì?' Vừa tò mò nhìn bà, em trai Eunha vừa lấy điện thoại đưa mẹ.

'Mẹ muốn gọi điện cho JungKook, mẹ muốn hỏi nó xem chuyện là như thế nào!' Bà Jung vừa nói vừa ấn phím ...

'Mẹ, sao mẹ lại có số điện thoại của anh JungKook?'

'Con là đồ ngốc sao? Lần đầu tiên gặp mặt nó đã đưa danh thiếp ẹ còn gì. Tấm danh thiếp quý giá như vậy mẹ đương nhiên phải giữ cho thật kỹ rồi!'

Điện thoại reo vài hồi thì đầu bên kia đã nhận điện.

'Alo!' Giọng nói đầy từ tính vang lên, đích thực là giọng của JungKook không sai.

Bà Jung vừa nghe được giọng nói quen thuộc liền nói nhanh: 'JungKook à, là bác gái đây!'

'Bác gái?' Rõ ràng đầu bên kia có chút bất ngờ, sau đó từ điện thoại vọng đến một tiếng cười khẽ: 'Thật không ngờ bác lại gọi cho con. Eunha sao thế ạ? Giờ này chắc là cô ấy đang nghỉ trưa rồi!'

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi bà đã biết JungKook rất quan tâm đến Eunha.

'JungKook à ...'

Bà Jung nghe vậy trên mặt vẻ khó hiểu càng rõ rệt, thế nào chứ ... nó không biết quyết định của Eunha sao?

'Bác gái, bác sao vậy? Có gì xin bác cứ nói!' JungKook cực kỳ nhẫn nại hỏi.

Nghe mấy lời này, bà Jung càng thêm tin tưởng, vấn đề xuất phát từ con gái mình.

'JungKook à, con nghe kỹ lời bác gái đây ...'

Bà vội thuật lại cho JungKook nghe những chuyện xảy ra gần đây.

***

Trong một quá cà phê, Eunha chọn vị trí gần cửa sổ quen thuộc, cuôc điện thoại vừa rồi là của Yuju gọi cho cô, xem ra Yuju đã biết chuyện cô sắp gả cho anh trai của mình rồi.

Đang lúc chờ đợi thì điện thoại của Eunha chợt reo lên, vừa nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình, lòng Eunha liền trầm xuống ...

'Alo!' Thầm thở dài một tiếng, cuối cùng cô vẫn nhận cuộc điện thoại.

'Jung tiểu thư, tôi là mẹ của JungKook. Tôi muốn nhắc nhở cô một câu, hai ngày nữa JungKook  sẽ về đến đây. Cô đã nghĩ ra phải làm thế nào chứ?' Giọng Semi vẫn tao nhã ung dung như thường nhưng vẫn mang theo một tia đe dọa khiến người ta không rét mà run.

Lời của bà như một ngọn roi hung hăng quất vào trái tim đã mang đầy thương tích của Eunha, khiến cho nỗi đau càng tăng thêm một bậc ...

'Bà Jeon, xin bà yên tâm. Tôi đã quyết định làm đám cưới với một người khác, như vậy chắc bà hài lòng rồi chứ?'

'Cô quả nhiên là biết giữ chữ tín. Hy vọng cô nói lời sẽ giữ lời, chuyện này tôi cũng không hy vọng JungKook sẽ biết, chắc cô hiểu rõ ý tôi chứ? Còn nữa, tôi biết hôm nay cô đã gửi thư từ chức đến Jeon thị, làm tốt lắm! Cô yên tâm, thương hiệu Leila mà cô vất vả gây dựng nên tôi đảm bảo, trong vòng ba tháng nó sẽ trở thành một thương hiệu hàng xa xỉ nổi tiếng khắp toàn cầu!' Semi hài lòng nói.

Eunha chỉ lặng yên lắng nghe sau đó chậm rãi tắt điện thoại, trong mắt là một mảnh trống rỗng ...

Chương 159: Tình thành tro tàn (4)

Khi Yuju đi vào trong quán cà phê, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một Eunha đang ngồi ngẩn người, trên gương mặt thất thần là đôi mắt tràn đầy đau khổ và bất lực.

'Eunha ...' Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, Yuju  thân thiết gọi.

'À, Yuju ...' Eunha vội dấu đi cảm xúc thật của mình, tắt máy điện thoại rồi chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện.

Yuju sau khi nhìn thấy vẻ đau khổ mà Eunha đang cố giấu, cô lo lắng hỏi: 'Eunha, bạn không sao chứ?'

'Không sao. Mình sao lại có chuyện được chứ! Ngồi đi!' Eunha gượng cười nhìn cô bạn thân, nói.

Yuju trước giờ là người đơn thuần, tính tình qua loa sơ sài đương nhiên không quá tỉ mỉ nghiền ngẫm những biến hóa trên mặt bạn mình đại biểu cho cái gì. Khi cô ngồi xuống, gọi một phần bánh pudding hoa quả xong, kích động nhìn Eunha hỏi: 'Eunha à, chuyện kia là thật sao? Bạn thật sự sẽ kết hôn với anh trai mình sao?'

Khi cô nghe được tin tức này nhất thời chấn động xen lẫn kinh ngạc vì vậy không thể chờ đợi thêm một phút nào, lập tức gọi điện hẹn Eunha ra gặp mặt.

Eunha nghe cô hỏi vậy, không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, hàng mi thật dài của cô rũ xuống như muốn che dấu hết những tâm tình phức tạp trong đáy mắt ...

'Hô hô ... thật tốt quá! Hai người đúng là kín đáo nha, có thể giấu được mình đến bây giờ. Thật là ...mau khai ra, bạn với anh trai mình yêu nhau từ bao giờ vậy?' Tâm tư không tỉ mỉ nên Yuju không hề phát giác ra bạn thân có chút khác thường, chỉ cười hỏi.

'Yuju ...'

Eunha rõ ràng là không có tâm trạng đâu mà đi thỏa mãn sự tò mò của bạn mình, cô ngẩng đầu nhìn Yuju, nhỏ nhẹ nói: 'Hôm nay đi mua sắm với mình nhé, tối nay chúng ta cùng đi nghe nhạc, được không?'

Lúc này Eunha không biết mấy ngày này qua như thế nào, cô chỉ biết, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là mang đến nỗi đau đến không chịu nổi, chỉ đành tìm chuyện gì đó làm để quên đi cảm giác thống khổ này.

Lời đề nghị của Eunha khiến cho Yuju rất hào hứng, cô nhìn đồng hồ sau đó nói: 'Được thôi, lúc này đúng là thời điểm tốt để mua sắm nhưng còn tối nay ...'

Nói đến đây cô hơi ngập ngừng giống như vừa nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ vẻ khó hiểu ...

'Eunha, muốn tìm người đi nghe nhạc với bạn thì nên tìm anh trai mình mới phải chứ. Anh ấy cũng sắp thành ông xã của bạn rồi, mình sao lại dám giành nhiệm vụ vinh quang này với anh ấy chứ, bị anh ấy biết còn không đánh mình một trận hay sao!'

Nói dứt lời cô cầm điện thoại lên, tiếp tục: 'Đi dạo phố mua sắm mình đương nhiên rất thích đi với bạn nhưng chuyện nghe nhạc thì nhường phần cho anh trai mình vậy!'

'Yuju, đừng ...' Eunha thấy cô định gọi điện thoại thì vội vàng ngăn lại.

Sở dĩ cô muốn làm ình mệt mỏi, kiệt sức chính là vì không muốn nghĩ, không muốn đối mặt với thực tại, cũng không biết phải đối mặt với Siwon thế nào, nếu như gọi anh ta cùng đi nghe ca nhạc thì cô còn phải tìm đến Yuju làm gì.

Không thể phủ nhận Siwon là một người tốt, bất luận là ở phương diện nào anh ta cũng có thể nói là "hàng hiếm", cũng giống như Mingyu vậy nhưng tiếc là ... đời này cô cũng chẳng thể yêu ai ngoài người kia.

JungKook!

Cái tên này như một mũi dùi, mỗi một lần nhớ lại trong lòng lại giống như bị khoan một lần, đau đớn không thôi.

'Eunha ...'

Dù trì đốn đến mấy Yuju cũng bắt đầu phát giác bạn mình có vấn đề, cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Eunha chăm chăm. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: 'Bạn ... vì sao muốn gả cho anh trai mình? Là vì yêu sao?'

Câu hỏi của Yuju khiến cho cả người Eunha chợt run khẽ, cô cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm như muốn nhờ động tác này trì hoãn câu trả lời.

'Yuju, sao bạn lại hỏi như vậy?' Đặt tách cà phê xuống, cô cố làm ra vẻ thoải mái hỏi.

'Eunha, mình có cảm giác bạn đang có rất nhiều tâm sự. Mình hỏi bạn, bạn có thật sự yêu anh trai mình không?' Yuju thẳng thắn dứt khoát hỏi.

Trong một chớp mắt đó, cả người Eunha cứng đờ như khúc gỗ. Không biết trả lời thế nào cô chỉ đành lánh nặng tìm nhẹ, nói:

'Yuju, đây là chuyện giữa mình với anh trai bạn, bạn đừng bận tâm, được không?'

Câu trả lời của Eunha thoáng nghe cũng nhận ra sự miễn cưỡng trong đó bởi vì thật sự cô không biết phải trả lời thế nào.

'Vậy được, chúng ta trước không nhắc đến chuyện kia. Còn JungKook thì sao?' Yuju cũng không phải ngốc, sao cô lại không nhận ra vẻ cô tịch và đau xót trên mặt cô chứ.

Eunha vụt ngẩng đầu lên nhìn Yuju, nỗi kinh ngạc khiến cô nói không thành câu.

'Bạn ... vì sao lại nhắc đến anh ta chứ?'

Trên mặt Yuju lộ vẻ lo lắng nhất là khi cô nhìn thấy vẻ trốn tránh trong mắt Eunha kia. Tuy cô chưa có mối tình nào, cũng không biết mùi vị của tình yêu là thế nào nhưng từ phản ứng khác thường của bạn mình khi nghe cô nhắc đến ba chữ "JungKook" thì cô càng khẳng định có điều gì đó không đúng.

'Eunha à, chuyện của bạn mình cũng biết được ít nhiều, mình biết thời gian gần đây bạn với JungKook gần như là luôn ở bên nhau, ngay cả giới truyền thông cũng bàn tán xôn xao tin tức này, vậy mà bây giờ bạn đột nhiên lại muốn kết hôn với anh trai mình, điều này khiến mình rất khó hiểu!'

Eunha nghe cô nói vậy, trên mặt lộ ra một vẻ thiếu tự nhiên, cô không trả lời bạn mình, mà cũng không biết nên trả lời thế nào.

Suy nghĩ của Yuju cô đương nhiên hiểu được, mà trong thâm tâm cô cũng chỉ xem Siwon như anh trai mà thôi, cô hoàn toàn không có chút tình ý gì với anh ta cả dù đó là một người đàn ông không chê vào đâu được!

Phản ứng của Eunha hoàn toàn lọt vào mắt Siwon, cô thở dài một tiếng thật sâu, nói: 'Eunha à, thực ra nếu như bạn thật sự yêu anh trai mình mà đám cưới với anh ấy, mình thật sự mong còn không được, tuyệt đối tán thành! Nhưng nếu như trong lòng bạn chỉ có một JunhKook thì mình mong bạn nên suy nghĩ lại về quyết định này của mình bởi vì làm như vậy, bất luận là đối với anh trai mình hay với bạn đều là một loại tổn thương. Dù sao đám cưới cũng không phải một trò đùa, một cuộc hôn nhân không có tình yêu chỉ là bắt đầu của một bi kịch mà thôi!'

Eunha lắc lắc ly cà phê trên tay, cà phê sớm đã nguội nhưng hương vị của nó vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

'Yuju, mình hiểu ý của bạn, mình nghĩ, quên đi một người để yêu một người khác cũng không phải là chuyện không thể!' Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, rèm mi vẫn rũ không dám đối mặt với Yuju  mà cũng để che đi nội tâm phức tạp của mình.

Cô thừa nhận mình rất ích kỷ hơn nữa, vì muốn cho JungKook hoàn toàn tuyệt vọng về mình cô lại dùng cách cực đoan như vậy nhưng chuyện đến nước này đã không thể lo nghĩ quá nhiều được nữa ...

Chương 160: Tình thành tro tàn (5)

Yuju nghe vậy, lắc đầu: 'Mình không phải muốn lên tiếng nói giúp anh trai mình mà là mình lo lắng cho bạn. Bạn là người bạn tốt nhất của mình vì vậy mình thật lòng mong mỏi bạn có thể được hạnh phúc. Đúng vậy, anh trai mình đúng là một người đàn ông tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ người phụ nữ nào nhưng còn bạn thì ... Nếu như người khác nói với mình câu đó mình sẽ tin ngay nhưng bạn là Eunha, tám năm rồi bạn vẫn không quên được JungKook, dù cho Mingyu vẫn luôn ở bên cạnh bạn mà bạn vẫn không hề đông lòng với anh ta, điều này nói rõ một chuyện ...'

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía Eunha.

Eunha ngẩng đầu lên cũng nhìn đăm đăm về phía cô, như chờ cô nói tiếp.

Yuju nói rành mạch từng chữ: 'Điều này nói rõ một điều ... JungKook đã thâm nhập vào tận cốt tủy của bạn rồi, anh ta đã hòa nhập vào sinh mệnh của bạn, nói một cách khác ... anh ta chính là sinh mệnh của bạn!'

Choang!!!

Một tiếng thanh thúy vang lên, tách cà phê trên tay Eunha đã tuộngt khỏi tay cô rơi trên bàn vỡ toang tạo nên một tiếng vang thanh thúy, cà phê cũng bắn khắp người cô.

'Eunha ...'

Yuju không ngờ Eunha lại có phản ứng mạnh như vậy, cô vội rút mấy tờ khăn giấy giúp bạn lau bớt cà phê vương trên quần áo, nhân viên phục vụ cũng vội chạy đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ và lau sạch bàn.

'Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!'

Eunha rút ra mấy tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ, trên môi lộ ra nụ cười áy náy.

Khi nhân viên phục vụ đã rời đi, Yuju mới lo lắng hỏi: 'Bạn không sao chứ?'

Eunha lắc đầu, không biết nói sao với bạn bây giờ. Yuju đã nói ra hết tâm sự và tình cảm trong lòng cô. Đúng vậy, JungKook đã thâm nhập sâu vào cốt tủy của cô, hắn chính là sinh mệnh của cô bằng không sao cô lại ủy khuất chính mình như vậy để bảo vệ "sinh mạng của cô" chứ.

'Eunha, xin lỗi nha. Những lời mình vừa nói lúc nãy hơi nặng một chút. Bạn nói đúng, dù sao đây cũng là chuyện giữa bạn với anh trai mình hai người. Mình không nên xen vào. Bạn có biết không, khi cha mẹ mình nói anh trai sắp kết hôn, mình vui không sao tả xiết, nóng lòng muốn gặp bạn vô cùng. Nói không chừng tối nay khi anh mình tan sở sẽ dẫn bạn về nhà gặp cha mẹ đấy!' Yuju ngồi trở lại vị trí ngồi của mình, nhẹ giọng nói.

'Cha mẹ bạn cũng biết rồi?' Tim Eunha lại thắt lại, vội vàng hỏi.

Yuju cười nói: 'Có gì lạ đâu, cha mẹ mình biết chuyện này cũng là bình thường thôi mà, nào có con cái nào kết hôn mà không báo cho cha mẹ mình biết đâu?'

Cô cố làm cho bầu không khí thoải mái hơn, nói một cách dí dỏm.

Eunha nhất thời không biết nói sao, cô ngây ngẩn một lúc mới hoảng hốt nhận ra mình đã gây nên chuyện gì, cô nhìn Yuju, thành thật nói: 'Yuju, lời bạn nói vừa nãy mình sẽ suy nghĩ cẩn thận!'

Cô đang làm gì?

Cô rốt cuộc đã làm gì?

Khi nghe câu nói cuối cùng của Yuju cô mới nhận ra mình đã làm gì ...

Cô làm tổn thương một người đàn ông!

Cô sắp làm tổn thương hai người già mà mình chưa gặp!

Cô sắp đánh mất đi tình bạn của mình!

Sao cô có thể làm như thế chứ?

***

Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm đen như mực, ngay cả ngàn vạn vì sao trên trời cũng không có cách nào soi sáng màn đêm dày đặc như vậy.

Siwon cầm một bộ trang phục vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, chu đáo đưa một hộp bánh kem cho Eunha đang ngồi ở nơi ghế phụ.

'Tối nay thấy em không có ăn gì cả mà buổi biểu diễn âm nhạc dài như vậy chắc là đói rồi, ăn một chút đi!'

Eunha đưa tay nhận lấy hộp bánh, trên hộp vẫn còn vương lại độ ấm của tay Siwon, trên mặt cô lộ vẻ đăm chiêu ...

'Eunha, bộ quần áo bị dính cà phê đã được giặt sạch rồi đây!' Siwon vừa nói vừa xoay người đặt bộ quần áo xuống ghế sau.

'Cám ơn anh ...' Eunha nhỏ nhẹ nói.

Ngay sau đó cô thấy mặt mình được tay Siwon nâng lên, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như màn đêm ngoài kia nhìn cô tha thiết ...

'Eunha, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em đừng khách sáo với anh như thế nữa được không? Em có thể làm nũng với anh, có thể giận dỗi, có thể tâm sự như những đôi tình nhân hoặc vợ chồng khác. Anh cần thay đổi thế nào em cũng có thể nói với anh!'

Tình ý và sự trìu mến trong mắt Siwon là điều Eunha có thể thấy được, có thể cảm nhận được nhưng điều này càng làm cô tỉnh táo lại, tình yêu sâu đậm như vậy cô làm sao có tư cách tiếp nhận chứ?

'Anh Choi ... em ...'

'Eunha, sau này gọi anh là Siwon đi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau này chẳng lẽ em định gọi anh là anh Choi suốt đời sao?' Siwon cố giấu cảm giác mất mát vừa thoáng qua trong lòng, dùng giọng dí dỏm nói hòng giúp cô vui trở lại.

'Em biết không, hôm nay cha mẹ anh và đồng nghiệp biết anh sắp kết hôn họ đều rất hào hứng muốn gặp em, cha mẹ anh còn đỡ, còn đám đồng nghiệp kia ... anh sợ họ quá nhiệt tình sẽ dọa em sợ!'

Eunha giống như không nghe được chữ nào, trên mặt vẫn là một vẻ bình đạm dù đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào.

'Eunha, ngày mai đừng đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu như em buồn có thể đến văn phòng luật sư tìm anh, đợi anh bàn giao hết những công việc trên tay cho đồng nghiệp rồi sẽ đi thử áo cưới với em. Đến lúc đó ...'

'Anh Choi ...'

Eunha chợt lên tiếng ngắt lời Siwon, cô nhìn hắn nói một cách dứt khoát: 'Em không biết nên nói thé nào nhưng đối với quyết định này của mình, em thất rất có lỗi!'

Siwon thoáng có vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: 'Eunha, em hối hận vì đã quyết định gả cho anh sao?'

Sự nhạy bén của hắn khiến Eunha hơi bối rối nhưng cô biết, dù sao cũng không thể dấu hắn mãi. Siwon là một luật sư, ánh mắt luôn sắc bén, đầu óc linh hoạt sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cô được chứ!

Chương 161: Tình thành tro tàn (6)

Nếu như hắn đã hỏi, Eunha cũng cảm thấy không cần phải dấu diếm làm gì, một người đàn ông tốt như hắn cô sao nỡ lòng làm tổn thương chứ?

Hít sâu một hơi không khí vào buồng phổi, Eunha gật đầu nói: 'Anh Choi, em ... em không nên làm như vậy, không nên lôi anh vào cuộc. Thực xin lỗi, em thấy đám cưới này ...'

'Hủy bỏ sao? Em không muốn gả cho anh sao?'

Thu hết những phản ứng và nội tâm giãy dụa của cô vào đáy mắt, Siwon không thấy tức giận mà ngược lại càng thấy thương cô nhiều hơn.

Eunha sửng sốt nhìn hắn sau đó cô mới thì thào: 'Thực ra anh đã nhìn thấu tâm tư của em cả rồi, vì sao lại còn đối xử tốt với em như thế? Rõ ràng là em chỉ lợi dụng anh để rời khỏi JungKook mà thôi. Cho dù kết hôn cũng chưa chắc chúng ta sẽ hạnh phúc ...'

'Không, Eunha!'

Siwon chợt mỉm cười, bàn tay to ôn nhu vén mớ tóc lòa xòa trước trán cô, trong mắt tràn đầy tình ý ...

'Anh đã nói rồi, đây là anh tự nguyện, đây cũng là cơ hội duy nhất để em yêu anh. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Eunha, cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội, gả cho anh được không? Anh biết lúc này em vẫn chưa quên được JungKook nhưng anh có thể chờ. Sau khi kết hôn anh vẫn sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được ... thì chờ cả đời. Anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu anh, yêu người chồng này của em bởi vì, em cho cho anh cả đời để yêu em!'

Câu nói của hắn như một tảng đá khổng lồ đè xuống ngực cô khiến cô gần như không thở nổi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể chấp nhất đến mức này. Chỉ là ...

Cô có đáng để hắn làm vậy không?

'Anh Choi ...'

Tim Eunha thắt lại, trong đôi mắt đẹp đã mờ mịt hơi nước, những giọt nước mắt vướng trên rèm mi dài của cô khiến người ta thấy mà không đành lòng.

'Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ...'

Cô không biết nên nói gì lúc này nữa chỉ một mực thốt lên lời xin lỗi từ đáy lòng ...

'Eunha, đừng nói xin lỗi với anh, anh yêu em vốn không phải lỗi của em!'

Siwon đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ của cô. Hắn trước giờ chưa từng biết, thì ra một người phụ nữ khóc cũng có thể xinh đẹp động lòng người đến mức này ...

'Nhưng mà ... anh Choi, em không thể gạt được chính mình, càng không thể lừa gạt tình cảm của anh, em ... ô ...'

Lời Eunha còn chưa nói hết thì Siwon đã cúi người xuống, dùng đôi môi ấm áp của mình để ngăn lại những lời của cô ...

Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt cô, nụ hôn quá đột ngột khiến cô muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Theo bản năng Eunha muốn tránh né nhưng cả người đã bị đôi tay của Siwon giữ chặt, chiếc lưỡi ấm áp nhẹ lách qua hàm răng trắng của cô, hút lấy sự ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của cô.

Một hương thơm mê người từ cô lan trong mũi hắn, mùi hương này như một liều thuốc kích thích làm xao động nội tâm hắn, đôi mắt đen của hắn càng thêm thâm thúy, sắc mặt càng trầm xuống ...

'Ô ...' Trên mặt Eunha lộ vẻ van cầu.

Nhưng Siwon không hề có ý định cho cô cơ hội né tránh, hắn tì trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phớt qua mặt cô, dịu dàng nói: 'Eunha, thử đón nhận anh, được không? Nếu như em cứ mãi cự tuyệt anh thì làm thế nào quên được anh ta?'

Hô hấp của Eunha bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ bi thương đến cùng cực, sao cô có thể quên được hắn chứ? Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một người xấu cũng được, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào những ký ức và hình bóng về hắn để có động lực mà sống tiếp. Cô làm sao có thể quên JungKook được chứ?

Eunha nhắm mắt lại trong vô vọng, như ngầm cho phép Siwon bày tỏ tình ý với mình ...

Siwon thấy cô không chống cự, trên môi lộ ra một ý cười ấm áp, đôi tay mang theo sự ấm áp của hắn trượt xuống vùng eo thon của cô, mùi xạ hương đầy nam tính dần xâm nhập vào hơi thở của cô ...

Đôi môi Eunha khẽ run, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, đôi hàng mi dày như cánh bướm nhấp nháy, chiếc mũi nhỏ hếch lên. Mỗi một bộ phận đều như đang mời gọi Siwon thưởng thức.

Không có một chút do dự nào, hắn thuận theo tiếng gọi trong lòng mình, đôi môi lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Đôi tay hắn ôm chặt lấy cô vào lòng khiến cho cô không thể cử động được.

Eunha đã nghĩ, đã muốn thử tiếp nhận nụ hôn này nhưng khi chân chính đối mặt thì cô mới phát hiện mình không có cách nào làm được.

Eunha mở to hai mắt, theo bản năng khép chặt môi ...

Vốn ý cô là muốn cự tuyệt Siwon nhưng cử động này lại khiến cho đầu lưỡi của Siwon có cơ hội trượt vào trong miệng cô, hút lấy mật ngọt thơm tho từ cô.

Cánh tay hắn càng dùng sức chế trụ cô.

Lưỡi của hắn càng lúc càng thâm nhập, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của cô ...

Eunha thấy mình sắp bị chết ngạt, sự cường thế của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái ...

'Anh Choi ...'

Thật không dễ dàng gì cô mới đẩy được hắn ra, trên mặt vẻ hoảng hốt vẫn còn đó ...

'Xin lỗi anh, em ... em thật sự không được ...'

Rốt cuộc Eunha cũng không nhịn nỗi nữa, gương mặt nhỏ nhắn của cô giấu sau đôi bàn tay, nước mắt nhịn không được bắt đầu rào rạt rơi.

'Được được được, Eunha, là anh quá nóng vội. Anh ... anh không nên làm cho em sợ, là lỗi của anh, anh nên xin lỗi em mới phải!'

Siwon thấy cô khóc trong lòng cũng rối rắm theo, người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh như hắn khi nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng tự trách mình thật nhiều.

Dịu dàng ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ sau lưng cô như trấn an, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn cũng không ngừng an ủi dỗ dành cô.

Eunha rất muốn khóc to một trận cho vơi đi uất ức nhưng cô làm không được, ở trong vòng tay một người xa lạ, dù vòng tay ấy có ấm áp đến đâu cũng vẫn gợi cho cô nhớ về JungKook, JungKook, JungKook ...

Chương 162: Tình thành tro tàn (7)

Xe từ từ dừng lại trước chung cư nơi Eunha ở, Siwon xuống xe sau đó đi về phía bên kia, chu đáo giúp cô mở cửa ...

Eunha bước xuống, gió đêm thổi qua khiến cô không kìm được rùng mình một cái.

'Lạnh sao? Nhanh, khoác áo của anh lên!'

Siwon cúi người khoác chiếc áo vest của mình lên vai cô, ân cần dặn dò: 'Tối nay em ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa ấm, như vậy sẽ ngủ ngon hơn!'

Eunha nhẹ gật đầu, cả người cô đều toát ra vẻ mệt mỏi, thậm chí là kiệt sức.

Siwon vuốt ve mái tóc dài của cô sau đó cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nói: 'Anh đưa em lên lầu!'

'Hả, không ... dạ được!'

Eunha vừa định lên tiếng cự tuyệt nhưng khi mắt cô tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy tình ý của hắn thì vô lực gật đầu.

Siwon mỉm cười khoác tay lên vai cô, hai người vừa định bước đi ...

'Eunha ...'

Một giọng nói trầm ấm đầy sức hút vang lên từ phía ngoài của chung cư, với Eunha, giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Eunha vừa nghe được giọng nói kia liền vội xoay đầu, khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc như đang bước ra từ trong mộng, nhất thời cô ngây người tại chỗ ...

JungKook!

Hắn ... không phải đang ở Paris sao? Sao lại có thể ở dưới lầu nhà cô được chứ?

Eunha vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh ngạc, chỉ trừng to đôi mắt nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình ...

Siwon nhìn thấy JungKook bước đến càng lúc càng gần, toàn thân liền toát ra vẻ cảnh giới.

Eunha vẫn còn ngơ ngác nhìn JungKook, cô gần như quên mất bàn tay của Siwon vẫn còn đang khoác trên vai mình.

Khi JungKook gần như đứng trước mặt cô thì Eunha mới phát hiện, nụ cười tà tứ thường thấy trên gương mặt anh tuấn kia lúc này đã lộ vẻ mệt mỏi và buồn bã.

Lúc này trong mắt hắn dường như chỉ có cô còn trong đầu thì chỉ có một suy nghĩ, chính là đem bàn tay đang đặt trên vai cô kia chặt đi!!!

Lúc này Siwon cướp lời nói trước ...

'Jeon tiên sinh, đã lâu không gặp. Tối nay Eunha rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau được không? Mong Jeon tiên sinh hiểu cho!'

Thái độ không kiêu không nịnh của hắn khiến cho JungKook chú ý, ánh mắt nhìn về phía Siwon lập tức toát ra vẻ lạnh lùng nhưng hắn vẫn không lên tiếng mà trực tiếp vươn tay, kéo mạnh Eunha vào lòng mình sau đó đi về hướng xe của hắn ...

Thật nực cười, Eunha là người phụ nữ của hắn, ở đâu đến lượt tên luật sư kia lo lắng và quan tâm như thế?

Còn Eunha vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động và bàng hoàng kia, nhất thời cô quên cả phản kháng để mặc hắn ôm lấy mình đi về phía xe.

Siwon thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, hắn bước nhanh đến, chặn trước mặt JungKook ...

'Jeon tiên sinh, xin anh tự trọng!'

'Cút!'

Giọng của JungKook vẫn trầm thấp nhưng mang theo một uy lực đáng sợ, đối với người đàn ông trước mặt hắn không thèm để tâm đến nhưng còn cô gái đang ngẩn người trong ngực hắn kia ... hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được!

Nhận được tin báo từ bà Jung rằng Eunha sắp làm đám cưới với Siwon thì hắn lập tức sửng sốt đến ngây người, sau đó là khó hiểu và tức giận vì vậy lập tức đáp máy bay tư nhân trở về, sau đó không chờ một giây vội lái xe đến chung cư của cô nào hay, sau bao nhiêu vất vả lại để hắn chứng kiến một màn chướng mắt kia!

Người phụ nữ của hắn lại dám đón nhận nụ hôn của một người đàn ông khác mà không hề có chút phản kháng nào, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cả người JungKook lập tức toát ra vẻ âm trầm, nguy hiểm.

Siwon nghe tiếng quát của JungKook, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận, hắn còn đang định nói gì thì Eunha rốt cuộc cũng lên tiếng ...

'Anh Choi, em muốn nói chuyện với anh ta một lát!'

Giọng của cô yếu ớt như nhành liễu trong gió nhưng gây cho người ta một nỗi xúc động, không muốn làm trái suy nghĩ của cô.

Siwon như nhận ra điều gì trong mắt cô, hắn sững lại một giây sau đó gật đầu trở về xe của mình nhưng không khởi động máy. Hắn không muốn rời đi bởi hắn không muốn để lại Eunha đơn độc cùng với JungKook.

'Eunha ...'

Nhìn thấy chướng ngại vật đã rời đi, JungKook vội ôm cô vào lòng ...

Hắn có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng chính mình đã bị cô gái này thao túng mất rồi, nỗi tức giận thiêu đốt hắn suốt trên đoạn đường từ Paris về đây trong một khoảnh khắc nhìn thấy cô kia liền tan biến hết, nhất là khi lần nữa ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến hắn không làm sao mà giận cô được.

'Em muốn giận lẫy anh đó sao? Anh trở về rồi, Eunha, đừng giận nữa. Em biết không, tất cả về hôn lễ anh đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi!'

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của JungKook phớt qua tai cô, chỉ một câu nói đơn giản nhưng lộ rõ hết tâm ý của hắn dành cho cô, lại khiến lòng cô bắt đầu dậy sóng ...

Nhưng ... chỉ đành nén xuống ...

'JungKook ...'

Tuy rằng thật không nỡ rời xa khỏi vòng tay hắn nhưng Eunha vẫn phải bắt buộc mình ngẩng đầu lên, khi mắt chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, tim cô chợt thắt lại!

'Đơn xin từ chức em đã đưa cho thư ký của anh rồi, sau này em không còn là nhân viên của anh nữa ...'

'Eunha, sau khi kết hôn anh cũng không định để em phải vất vả đi làm nữa, chỉ cần em vui ...' JungKook định ngắt lời hắn thì lại bị cô chặn lại ...

'JungKook ...'

Cố nén nỗi đau trong lòng Eunha nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ một: 'Em không thể gả cho anh!'

'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem!'

Trong giọng nói của JungKook bắt đầu có vẻ tức giận, trên gương mặt anh tuấn bắt đầu lộ ra nét sắc bén khó mà xem thường. JungKook chậm rãi cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy vai cô ...

'Eunha, anh xem như lời nói vừa rồi của em chỉ là một câu nói trong lúc giận dỗi, em mau thu hồi lại, anh sẽ xem như không có việc gì!'

Trong giọng nói vẫn còn bình tĩnh vẫn che dấu không được dấu hiệu của một cơn bão sắp đến khiến lòng Eunha chợt lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro