Chương 163-165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163: Tình thành tro tàn (8)

Bàn tay đang xuôi xuống hai bên sườn bất giác nắm chặt lại, nhưng cô không hề có ý nhượng bộ: 'Em không phải đang nói đùa. Em nghiêm túc đó. Em ... không thể gả cho anh ...'

Lời của Eunha còn chưa nói hết thì môi JungKook đã đáp xuống môi cô, nụ hôn mang tính trừng phạt hung hăng cuốn lấy cô.

Mũi, miệng, thậm chí là cả thân thể cô đều cảm nhận được cơn giận của hắn, sự thô lỗ của hắn, sự quyết liệt của hắn, cảm giác này khiến Eunha không rét mà run. Cô luôn mang một tâm lý áy náy với JungKook nên đối với nụ hôn kịch liệt, tác cầu vô độ của hắn cô không có ý ngăn cản.

Khi JungKook rời môi cô ra, Eunha chợt cắn mạnh môi mình cho đến khi lưỡi nếm được vị mặn của máu cô mới chịu buông tha.

Màu đỏ rực rỡ của máu nhuộm lên cánh môi anh đào của cô, ánh lên vẻ mặt tiều tụy của cô khiến nó càng thêm diễm lệ động lòng người, lại mang một vẻ mị hoặc và thê lương không thể tả thành lời khiến lòng JungKook chợt thắt lại. Khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, nụ hôn đã trở nên dịu dàng và đầy yêu thương...

Eunha mở to đôi mắt đẹp, sóng tình dập dờn trong đôi ngươi trong veo của cô nhưng ... nụ hôn của hắn càng nhiệt tình thì ánh mắt cô càng trở nên mông lung ...

Cô biết, nụ hôn của JungKook có ma lực thật đáng sợ có thể khiến cô quên đi tất cả, quên đi chính mình ...

Nhưng cô không kìm lòng được khẽ nhắm mắt lại.

Bị hắn hôn đến gần như không thở được, Eunha không ý thức hé mở đôi môi anh đào như muốn tìm lại ình một ít không khí trong lòng nhưng chỉ chờ có thế, đầu lưỡi mang theo lửa nóng của hắn đã không chút khách khí mà trượt vào!

Hơi thở nam tính trong chớp mắt tràn ngập trong từng hơi thở của cô.

Cái cảm giác tê dại có chút nguy hiểm này cô quá quen thuộc rồi, nó giống như một loại độc dược khiến cô bất luận giãy dụa thế nào cũng lại sẽ trầm luân!

Nụ hôn thật dài mang theo vô hạn quyến luyến chừng như hòa tan Eunha, mùi long diên hương quen thuộc lần nữa bao vây lấy cô, trong một nụ hôn như vậy, cô gần như không có cách cự tuyệt và trốn tránh!

Cô yêu hắn, yêu tất cả của hắn, yêu nụ hôn của hắn, yêu con người hắn ...

Khi JungKook rốt cuộc chịu buông tha cho cô, Eunha nhìn thấy một đôi mắt lửa nóng, trực tiếp mà đầy tính xâm lược đang nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt dần trở nên nhẫn nại và đầy bao dung ...

'Eunha, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Hắn cũng không giận đến mức mất hết lý trí, thậm chí hắn còn nhớ cô từng nũng nịu trong điện thoại nói lời yêu, JungKook em yêu anh...

Nhưng sao chỉ có một ngày mà tất cả đã thay đổi thế này? Nếu như hắn không đoán sai, nhất định là cô đã gặp phải chuyện gì!

Eunha thầm thở dài một tiếng, cố làm ra vẻ lạnh mạc nhìn JungKook nói: 'Anh cũng thấy có chuyện gì xảy ra rồi đấy. Em muốn gả cho Siwon,, ngày mai em sẽ kết hôn với anh ấy. Xin anh ...'

'Em yêu anh ta không?'

JungKook chợt lên tiếng ngắt lời Eunha, hắn hỏi một cách thẳng thắn dứt khoát, trong giọng nói trầm thấp tuy vẫn còn sự kiên nhẫn nhưng cũng không khó nhận ra điềm báo của một cơn giận sắp bùng phát.

Mặt Eunha trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, theo bản năng cô lẩn tránh ánh mắt của hắn nhưng giãy dụa vài lần, cuối cùng cô chỉ đành nhìn thẳng vào mắt hắn ...

'Đúng, em yêu anh ấy!'

Cô không biết, câu nói này như một con dao hai lưỡi, đâm cả tim hắn lẫn tim cô đều rướm máu.

'Em ... đang nói dối!'

Giọng nói lạnh băng của JungKook chợt vang lên, trên mặt hắn đã thoáng lộ ra nét tiều tụy, đôi mắt đen sắc bén như tia X càng thêm âm trầm ...

'Nếu như em thật sự yêu anh ta, lúc nãy đã không trầm mê trong nụ hôn của anh. Người em yêu chỉ có anh!'

Hắn quát khẽ, ánh mắt lạnh băng nhìn cô như muốn xuyên thủng qua lớp ngụy trang của Eunha để nhìn thấu vào nội tâm cô, lực tay lại mạnh hơn một phần.

'Em ... không có ...'

Cả người Eunha lần nữa run lên, ngay cả tiếng phản bác cũng run rẩy, yếu ớt và bất lực ...

'Em có!' JungKook không chút khách khí vạch trần cô.

'Vừa nãy em nói em không thể gả cho anh chứ không phải là ... em không muốn gả cho anh! Eunha, những ngày anh không có ở đây, có ai đến tìm em sao?'

Chỉ một câu nói của hắn đã vạch trần những tâm sự trùng trùng của cô nhưng lại khiến cho Eunha càng muốn giãy dụa, kháng cự.

'JungKook, em chính là không muốn gả cho anh, đây chỉ là một cách nói mà thôi. Anh có phản ứng lớn như vậy làm gì?'

Tuy rằng cô rất không đành lòng nhưng dù sao đau ngắn còn hơn đau dài, vẫn là sớm rời khỏi hắn thì tốt hơn. JungKook rõ ràng là đã phát hiện ra sơ hở gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không biết mình còn sẽ lộ ra điều gì.

Ngược lại, JungKook hoàn toàn không có ý buông tay cô ra, trên gương mặt vốn anh tuấn và cương nghị đã phủ lên một tia giận hờn, ánh mắt vừa nóng rực vừa sắc bén chừng như muốn thiêu cháy cô.

'Mẹ của anh, đúng không?'

Chỉ mấy chữ thôi nhưng cũng đủ gây ra một cơn địa chấn trong lòng Eunha, cô sửng sốt nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.

Đôi mắt lóng lánh như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ khiến cho JungKook càng nhìn lòng càng loạn, cũng càng bực dọc.

Chết tiệt! Gặp được cô, hắn không biết mình phải làm sao mới phải đây!

Trước giờ hắn luôn là người giỏi giữ bình tĩnh và ổn trọng, trên thương trường quyết đoán, mưu mô, hắn đủ bình tĩnh, cũng đủ lý trí, đủ nhạy bén nhưng trước mặt cô, những đieuf ấy dường như biến mất chẳng còn tăm tích.

'Eunha, mẹ anh đã đến tìm em, muốn em rời khỏi anh, thậm chí là còn dùng lời lẽ uy hiếp, đúng không?' Hắn khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn tránh.

Đúng, chỉ có một khả năng đó thôi! Hắn còn lạ gì tính cách của Eunha nữa, có thể khiến cô vội vàng thay đổi chủ ý cũng chỉ có một người làm được, đó là mẹ hắn, hơn nữa, nhất định là lời lẽ rất cay nghiệt.

Nghĩ đến đây, trong mắt JungKook càng lộ vẻ cuồng dã mà lạnh lùng.

Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, Eunha chợt bừng tỉnh ...

Cho dù JungKook đoán đúng thì sao chứ? Cho dù hắn có thể ra mặt dùm cô thì sao chứ? Bà là mẹ ruột của hắn, cho dù không cùng hắn tranh quyền cướp vị thì cũng sẽ làm tổn thương trầm trọng đến tình mẹ con giữa họ, chẳng lẽ cô thật sự muốn hắn trở thành một người bất hiếu bất nghĩa, đoạn tuyệt tình thân hay sao?

Chương 164: Tình thành tro tàn (9)

'Anh thật sự muốn biết chân tướng của mọi chuyện sao?'

Eunha hỏi ngược lại hắn, khi nỗi đau sâu sắc kia được nhốt lại trong tim thì giọng nói bắt đầu lạnh dần.

Đối diện với một Eunha lạnh lùng như vậy, rõ ràng JungKook có chút sửng sốt nhưng hắn liền gật đầu.

Eunha hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua vẻ dữ dội khiến người ta hoảng sợ trong biểu tình của JungKook, cố lấy dũng khí.

'JungKook, chẳng lẽ anh không hiểu sao, tất cả đều chỉ là vì tôi muốn trả thù anh mà thôi. Tám năm trước khi anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi, khiến cho tôi đau khổ đến không muốn sống nữa thì từ lúc đó tôi đã thề với mình nhất định phải báo thù. Tôi muốn anh cũng nếm được mùi vị đau khổ khi bị người ta bỏ rơi ...'

Cô nói đến đây thì chợt ngừng lại, cơn đau xé lòng khiến cô không thể thốt nên lời nữa.

Lời của Eunha khiến cho sắc mặt của JungKook càng lúc càng khó coi ...

'Eunha, những lời này anh vốn không tin, hơn nữa hiểu lầm của chúng ta sớm đã giải trừ, không phải sao?'

Cô đang nói dối!

Vừa nhìn đã biết nãy giờ cô vẫn luôn nói dối!

Nếu như cô một lòng muốn trả thù hắn thì hoàn toàn có thể dùng cách trực tiếp hơn!

JungKook tự nhận tính tình của mình không tốt nhưng đối với tâm sự trùng trùng của Eunha, tuy hắn đúng là tức đến không chịu được nhưng vẫn sợ mình sẽ làm tổn thương cô nên vẫn luôn nhường nhịn, nhẫn nại nhưng ...

Nếu như Eunha cứ tiếp tục như thế này, hắn thật sự cũng sắp không khống chế được tính tình của mình!

Eunha biết JungKook vốn không tin mấy lời này vì vậy nghiêng đầu, nghiến răng nói: 'Hiểu lầm đã giải trừ? Hừm ...'

Cô cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ phẫn hận nhìn hắn.

'Thật nực cười, anh cho rằng tôi sẽ mắc bẫy của anh lần nữa sao? Tất cả chẳng qua chỉ là một sự sắp xếp tỉ mỉ của anh mà thôi. JungKook, tôi không ngại nói thật với anh, tôi vốn không yêu anh, tình yêu của tôi sớm đã biến mất không còn tí gì từ sau những biến cố của tám năm trước rồi!;

'Anh muốn em rút lại những lời nói này, ngay lập tức!'

JungKook bóp chặt cổ tay cô, mạnh đến nỗi gần như khiến cô không chịu nổi, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái xanh!

'Rút lại? Vì sao tôi phải rút lại chứ? Hiện giờ tôi đã không còn tâm tình đùa bỡn với anh nữa rồi. Buông tôi ra!'

'Hôm nay nếu em không nói cho rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không để em đi đâu cả. Lên xe!'

JungKook không nói nữa mà trực tiếp kéo cô lên xe, trong giọng nói trầm thấp có thể dễ dàng nhận ra sự nhẫn nại đã lên đến cực điểm!

Eunha biết, một khi đi với hắn cô sẽ không khống chế được tình cảm của mình mà nói ra hết sự thật vì vậy chỉ đành cắn răng, chủ động chắn trước mặt hắn ...

Sau đó cánh tay cô nhẹ vòng qua cổ hắn ...

Cả người JungKook chợt cứng đờ, hắn đột ngột dừng lại mọi động tác, đôi mắt thâm trầm nhìn đăm đăm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt càng lúc càng khó lường ...

Eunha hơi ngẩng đầu, cố để cho nụ cười của mình trông có vẻ tùy tiện ...

'Tôi biết anh muốn dẫn tôi đi đâu, đến biệt thự của anh chứ gì? Nói trắng ra, anh chẳng qua chỉ là mê luyến thân thể của tôi mà thôi. JungKook, anh đúng là khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ thôi thì đã khiến anh mất hồn mất vía như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng anh thế này, cừu hận gì của tôi cũng không còn nữa rồi, thật là thoải mái! Anh nhất định sẽ không tưởng tượng được, người trước giờ thích đùa bỡn tình cảm của phụ nữ như anh, hôm nay bị phụ nữ đùa bỡn tình cảm, cảm thấy thế nào?'

Sắc mặt JungKook chợt biến, vẻ hung ác thoáng lướt qua trên gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, lửa giận bừng bừng trong đáy mắt như muốn đốt cô thành tro!

'Em thật đủ to gan, dám nói những lời này với anh!'

Hắn cười lạnh, hung hăng nâng cằm cô lên, 'Eunha, em phải biết, nếu như đây là những lời thật lòng của em, em nhất định phải trả một cái giá rất lớn! Anh đã bắt đầu tội nghiệp em rồi!'

Eunha hung hăng nắm chặt nắm tay mình, 'JungKook, tình yêu của anh đối với tôi mà nói đúng là không đáng một đồng tiền!'

Trong giọng nói của cô lộ rõ sự nhạo báng, xa cách và lãnh đạm.

Lòng JungKook chợt rút lại ...

Sự tuyệt tình lộ ra trong ánh mắt cô như một ngọn đao sắc hung hăng đâm vào tim hắn ...

Loại xa cách và lãnh đạm này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, nhất là những lời cô nói càng khiến cơn giận trong JungKook bùng phát!

Trong mắt hắn như bùng lên một luồng nhiệt hỏa, môi bạc nhếch lên một nụ cười lạnh ...

'Được, tốt lắm, nếu như em đã nói anh chỉ mê đắm thân thể của em, vậy tốt thôi, anh muốn cả đời này em cũng sẽ là công cụ làm ấm giường của anh!'

Thân hình cao lớn của hắn gần như trùm lấy vóc dáng nhỏ nhắn của cô khiến cô cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn!

Câu nói của hắn như muôn ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim Eunha, cô cắn môi, run giọng nói: 'JungKook, anh sao phải khổ sở dây dưa làm gì? Cho dù anh ép buộc tôi đi theo anh thì thế nào chứ, trong lòng tôi vẫn yêu Siwon, anh không bao giờ thay thế được vị trí của anh ấy đâu!'

Sự nhẫn nại của JungKook quả thật đã đến cực điểm, hắn gầm lên một tiếng, đôi tay hung hăng nắm chặt lại, cố nén nỗi xúc động khiến hắn muốn giết người.

'Đi với anh ...'

Hắn không cho cô cơ hội để nói không nữa, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô ...

'Buông tôi ra, buông tôi ra ...'

Eunha không dám ngẩng đầu lên chỉ một mực giãy dụa. Cô sợ, rất sợ nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt hắn, cũng sợ nhìn thấy vẻ lãnh khốc trên gương mặt kia.

JungKook nghe mà như không, hắn ép sát vào người cô, mùi long diên hương trên người hắn hòa cùng mùi hương thanh mát trên người cô thành một mùi hương thật mê người, một mùi vị đủ để nhiếp hồn người ...

Lúc này, Siwon vội bước đến ...

'Jeon tiên sinh, xin buông tay!'

Hắn cao giọng kêu đồng thời tay vươn ra ôm lấy cả người Eunha nhưng một cánh tay của cô vẫn bị JungKook níu chặt!

Chương 165: Tình thành tro tàn (10)

Cơn giận của JungKook đã vọt lên đến đỉnh đầu, sau khi nhìn thấy người đàn ông phiền phức kia thì cơn giận của hắn càng không thể át, ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn quét về phía Siwon...

'Siwon, cho dù tôi thả cô ấy ra, anh có can đảm dẫn cô ấy đi không?'

Nói rồi hắn buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay Eunha ra, chừng như thật sự muốn dùng hành động để thử xem phản ứng của Siwon.

Siwon cười, nói: 'Jeon tiên sinh, Eunha giờ là vị hôn thê của tôi, ngày mai chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vì vậy tôi mong ngài đừng đến là phiền c ô ấy nữa, tôi nghĩ những lời vừa nãy Eunha đã nói rất rõ ràng rồi!'

JungKook nghe vậy bật cười, chỉ là nụ cười này mang theo một cỗ nguy hiểm không hề che dấu.

Hắn không hề để tâm đến lời nói của Siwon, chỉ nhìn Eunha đăm đăm ...

'Eunha, anh hỏi em một lần cuối cùng, có thật là em muốn gả cho hắn không?' JungKook hỏi, ánh mắt vẫn như hai ngọn lửa đang bừng cháy không ngừng chiếu về phía cô.

Eunha không kìm được rùng mình một cái, cô rất hiểu hắn, cũng biết đây là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ sắp bùng phát.

Nhưng chuyện đã đến nước này cô không thể rút lui được vì vậy chỉ cố trấn định, nhìn thẳng vào hắn, nói: 'Đúng vậy, tôi muốn gả cho anh ấy!'

'Được lắm, được lắm ...'

JungKook không giận mà cười, nhưng sau nụ cười đó gương mặt hắn càng trầm xuống, sau đó không chút do dự rút từ eo lưng ra một khẩu súng, chậm rãi nâng lên nhắm thẳng vào Siwon: 'Hôm nay anh sẽ giết hắn, để xem ngày mai em sẽ gả cho ai!'

Hành động đột ngột này của JungKook không chỉ dọa đến Eunha mà cũng làm chấn động cả Siwon, hắn lúc này mới hiểu ra, sau lưng JungKook còn có một thế lực xã hội đen hùng hậu, giết một người đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản.

'Jung ... JungKook ... anh điên rồi!'

Eunha trước giờ chưa từng chứng kiến một JungKook đầy vẻ khủng bố như vậy. Hắn ... hắn thế mà cầm súng nhắm vào một người ngay giữa đường giữa phố hay sao?

'Eunha, cách xa hắn một chút, đến chỗ của anh đi!'

Lúc này JungKook giống như một loài dã thú toàn thân tản mát ra một vẻ nguy hiểm và khát máu, nhìn thấy sự phản kháng của con mồi thì càng không chút lưu tình mà xé xác con mồi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của hắn dành cho cô!

Nhưng Siwon không hề có ý định trốn tránh, hắn trực diện đứng trước họng súng của JungKook, họng súng đen ngòm đang chỉ thẳng vào trán hắn còn Eunha thì sớm đã sợ đến cả người đều nhũn ra, hơi thở dồn dập.

Hắn thật sự sẽ giết người sao?

Chẳng lẽ hắn không biết, giết người sẽ phải ngồi tù sao?

'Eunha, trong mắt anh, một mạng người không có ý nghĩa lớn lao gì lắm đâu, em nên biết, anh nói được thì làm được!'

JungKook chậm rãi kéo cò súng, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn với một sự tàn nhẫn mà trước giờ Eunha chưa từng thấy qua.

Eunha biết JungKook lúc này không nói đùa, từ lúc biết chuyện đến giờ cô chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy nhưng mà ...

Cô vội vàng bước đến đứng chắn trước mặt Siwon, một tay nắm chặt bàn tay đang cầm súng của JungKook, đẩy họng súng về phía trán mình.

'Eunha!'

'Eunha, em ...'

Cả JungKook và Siwon đều thảng thốt kêu lên.

Ánh mắt Eunha cực kỳ kiên định nhìn JungKook, nói rõ ràng từng chữ một: 'JungKook, nếu anh muốn giết anh ta, anh giết tôi trước đi!'

'Eunha!' Vẻ khát máu trong mắt JungKook đã bị thay thế bằng sự chấn động, sau đó là một vẻ phẫn nộ xen lẫn với đau thương.

'Em vì người đàn ông kia chẳng thà mất đi tính mạng cũng không màng sao?'

Thật buồn cười, mà cũng thật đáng buồn, người phụ nữ của hắn, người phụ nữ mà hắn yêu nhất lúc này lại vì một người đàn ông khác mà chết cũng không sờn. Điều này bảo hắn làm sao chấp nhận được đây?

Nghĩ đến đây, JungKook càng như một con thú bị sụp bẫy, gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm khẩu súng!

'Đúng vậy!' Eunha không chút do dự nói.

Cô thấy vẻ bi thương trong mắt hắn, cũng thấy được cơn phẫn nộ lẫn không cam lòng của hắn. Làm sao cô không biết được chứ bởi vì lòng cô cũng đang đau xót không kém gì hắn!

Nghe câu trả lời này của hắn, tim JungKook đau đến không chịu nổi, tưởng chừng như có một bàn tay đang hung hăng xé tan nó thành từng mảnh vụn.

Siwon vừa thấy tình huống xảy ra đột ngột như vậy vội đẩy Eunha ra, ngay lập tức nòng súng của JungKook đã nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn.

'JungKook, nếu anh dám động tới hắn, tôi chết ở đây cho anh xem!' Mặt Eunha xám như tro, cô vội lên tiếng cản hắn lại.

Cô đã rất có lỗi với Siwon rồi, chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn hắn vì cô mà chết sao?

Mà quan trọng hơn là ... cô không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình yêu phạm tội giết người!

JungKook nghe vậy, bàn tay kia nắm lại thật chặt tưởng như muốn khảm sâu vào da thịt, ánh mắt hung bạo đã bị thay thế bằng một vẻ bi thương và đau xót không thể tả bằng lời, bàn tay cầm súng chậm rãi hạ xuống sau đó chợt đánh thẳng vào cửa kính xe của mình ...

Xoảng!!!

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tấm kiếng thủy tinh chắn gió đã lấm tấm máu.

Từ mu bàn tay cầm súng của JungKook, một màu đỏ chói mắt như một đóa hoa đang nở rộ, chảy theo tay hắn rơi từng giọt xuống đất.

Hắn có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng ... làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn hại đến Eunha!

Theo tiếng kính vỡ, Eunha chừng như có thể nghe được tiếng tim mình vỡ, một nỗi đau tê tâm liệt phế trong khoảnh khắc đó xuyên qua tim rồi chạy khắp thân thể cô, máu trong tim cô chừng như cũng đang chảy theo những giọt máu trong tay hắn nhưng lệ ... chỉ có thể chảy ngược vào trong ...

Cố gắng gượng đè nén nỗi xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn, Eunha bước đến khoác tay vào cánh tay của Siwon, giọng thản nhiên nói với JungKook: 'Sau này ... đừng đến làm phiền tôi nữa!'

Nói rồi ôm lấy Siwon đi về phía xe của hắn ...

'Đây chính là sự trả thù của em đối với anh sao?' JungKook nhìn theo bóng lưng của cô, quát lớn, giọng nói mang theo nỗi dằn vặt của hắn càng làm Eunha đau đớn ...

Cả người Eunha khẽ run lên, cô bước thật nhanh không dám dừng lại, đầu cũng không dám ngoảnh lại ...

'Eunha!' Phía sau lưng cô lại vang lên tiếng kêu của JungKook, lạnh như băng ...

'Ngày mai em đừng nghĩ đến chuyện gả cho hắn! Cho dù em hận anh cả đời anh cũng phải đoạt em trở lại!'

Eunha vẫn bước từng bước về phía trước ...

Vẻ mặt Siwon càng lúc càng nặng nề ...

Còn trên mặt JungKook lộ ra vẻ âm trầm đến cực điểm ...

Nhưng ... chỉ nhìn theo bóng lưng của Eunha nên JungKook không thấy được, nước mắt đã tràn trên gương mặt xinh xắn của cô ...
----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro