Chương 215-220 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 215: Chứng cớ rành rành (2)

JungKook bật cười, hắn rút ra một phần tư liệu đưa đến trước mặt Nayeon, bộ dạng thật "ngây thơ vô tội" ...

'Thật ngại quá, không có qua sự đồng ý của cô mà tôi lại đi điều tra những chuyện này nhưng hệ thống trinh thám làm việc rất tận sức, họ đem tất cả chứng cứ cùng con số liên quan đến chuyện kinh doanh của Tinh Hoa tập đoàn đều liệt kê ở đây, như vậy cũng tốt, tiện cho cô sau này đỡ tốn công nghiên cứu thị trường!'

Nayeon nghe vậy mới thực sự kinh ngạc. Khi cô ta nhìn thấy những tư liệu hoàn chỉnh đặt ngay trước mặt mình, nhất thời không biết nói gì, qua một lúc lâu cô ta mới thì thào: 'Chuyện ... sao lại thế được? Sao lại thế được?'

JungKook cười lạnh nhìn cô không nói.

Nayeon xem xét phần tư liệu bị ném trên bàn, tâm tình kích động nói: 'Chỉ dựa vào phần tư liệu này mà anh nghĩ đem hết tội danh đổ lên đầu tôi sao? JungKook, chắc là anh rành luật pháp hơn tôi, nếu như không có chứng cứ thật sự, anh vốn chẳng làm gì được tôi!'

'Cô thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Vậy cũng tốt, tôi sẽ cho cô thấy rõ hơn chút nữa!' JungKook nói dứt lời liền vẫy tay ra hiệu.

Ngay lập tức, ba người đàn ông bị mấy vệ sĩ của JungKook dẫn vào phòng, sau khi nhìn thấy JungKook, hai trong số đó bị dọa sợ đến mất hồn mất vía.

'Jeon tiên sinh, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một mạng! Jeon tiên sinh ...'

Nayeon nhìn về phía ba người, khi nhìn rõ mặt họ nhất thời sợ đến giật mình, nhìn thấy ba người này cô liền biết chuyện đã không còn cứu vãn.

'Các ngươi muốn nói gì thì nói đi! Nếu như ta đã có khả năng tra đến các ngươi, đương nhiên cũng có khả năng hủy đi hoặc giữ lại tính mạng của các ngươi!'

JungKook ngồi trở lại sofa, tư thái vẫn cực kỳ nhàn nhã hút một hơi xì gà, hời hợt nói.

'Dạ dạ dạ ...'

Một trong ba người giành nói trước: 'Tôi là đồng nghiệp của Siwon, bởi vì ra nghề trễ hơn nên luôn được Choi luật sư chiếu cố mà tôi cũng xem Choi luật sư như thầy mình. Nhưng có một hôm, có một vị tiểu thư tìm đến cho tôi một số tiền rất lớn muốn tôi giúp đặt máy nghe lén vào điện thoại của Choi luật sư. Tuy tôi suy nghĩ và do dự rất lâu, cũng biết làm chuyện này là có lỗi với Choi luật sư nhưng tôi thật sự rất cần khoản tiền đó cho nên không kìm lòng được làm ra chuyện trái đạo đức như vậy.'

JungKook gật đầu sau đó nói: 'Cô gái kia có phải là người đã tìm đến ngươi không?'

Người kia nhìn kỹ một lát rồi vội vã gật đầu: 'Đúng đúng, tuy tôi không biết cô ấy là ai, cũng không biết tướng mạo thật sự của cô ấy nhưng bộ dạng lúc đeo mắt kính của cô ấy tôi tuyệt đối không nhận nhầm đâu!'

'Đúng vậy đúng vậy. Jeon tiên sinh, lúc đó cũng chính là cô gái này cho tôi một khoản tiền muốn tôi giết một người. Bởi vì mẹ tôi sinh bệnh không thể không có khoản tiền đó nên tôi không còn cách nào khác chỉ đành nghe theo lời cô ta mà làm bậy. Trước đây tuy rằng tôi có phạm pháp nhưng trước giờ chưa từng lưu lại chút dấu vết nào, không ngờ lần này vừa ra tay đã bị tra ra. Jeon tiên sinh, tôi thật sự ... thật sự không biết người chết có quan hệ với ngài. Nếu như biết, đánh chết tôi cũng không dám nhận khoản tiền kia.' Một người đàn ông khác cũng run giọng nói.

Nghe đến đây sắc mặt Nayeon chợt tái xanh ...

JungKook nhìn về phía người còn lại, 'Ngươi, nói đi!'

Người đàn ông chỉ tay về phía Nayeon, hắng giọng nói: 'Jeon tiên sinh, là cô gái này bỏ tiền thuê tôi điều tra chuyện của nhà họ Jeon, còn chuyện liên quan đến Mina cũng là cô gái này bỏ ra một khoản tiền lớn mua thông tin này. Jeon tiên sinh, chuyện này tôi hoàn toàn không biết, làm thám tử tư là để kiếm tiền, chỉ cần ai đưa tiền thì chuyện gì chúng tôi cũng dám đi điều tra!'

Hắn đúng là lợi hại, chỉ một câu mà muốn rũ sạch tội lỗi!

Nayeon nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói: 'Ngay cả anh cũng dám chỉ tội tôi?'

Người thám tử tư nhìn JungKook sau đó nhìn Nayeon nói: 'Xin lỗi, tiểu thư. Jeon tiên sinh đã trả cho tôi cái giá cao gấp nhiều lần của cô để biết được sự thật. Có tiền cớ sao tôi không kiếm chứ? Nếu như lúc đó cô không có lòng riêng, không đem phần tư liệu đó ra làm vũ khí thì cũng sẽ không có chuyện!'

'Ta giết ngươi ...'

Nayeon không biết từ đâu rút ra một cây dao nhỏ, vụt nhảy về phía người thám tử tư kia ...

Nhưng cô ta chưa kịp làm gì thì từ hai bên JungKook, vệ sĩ đanh nhanh chóng xông ra khống chế Nayeon khiến cô muốn động cũng hết cách.

'JungKook, anh không thể đối xử với tôi như vậy được, cũng không thể đối xử với Im thị như vậy được. Chẳng lẽ anh đã quên Im thị từng có ân với Jeon thị hay sao? Anh sao lại vong ân phụ nghĩa vậy được chứ?' Nayeon cuồng loạn quay đầu gào lên với JungKook

Ngược với vẻ kích động của cô, JungKook chẳng có chút phản ứng nào. Hắn ra lệnh cho những vệ sĩ khác mang ba người kia ra khỏi phòng sau đó xoay người chậm rãi đi về phía Nayeon.

Bàn tay to vươn ra, mang theo một khí thế đáng sợ vuốt ve mái tóc của cô ta, sau đó gỡ chiếc kính râm trên mặt cô xuống, bàn tay khẽ gẩy, chiếc kính mắt đã gãy vụn vang lên một tiếng thanh thúy nhưng lại khiến Nayeon sợ run.

'Nayeon à ...'

Giọng của hắn vẫn trầm ổn đầy từ tính như trước giờ nhưng càng là như thế càng khiến người ta không rét mà run.

'Tôi vẫn luôn nhớ ân tình của Im thị dành cho nhà họ Jeon, cũng bởi vì như vậy mà đã tha cho cô một lần. Đáng tiếng, chuyện lần này để tôi tra ra được cha của cô cũng có tham dự vào chuyện Siwon bị giết kia. Xem ra người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, không chỉ có mỗi một Nayeon cô mà còn có bác Im kính mến của tôi nữa. Chậc chậc ... cô nói xem tôi sao có thể không có chút phản ứng nào, làm vậy cũng quá không lễ phép rồi, đúng không?'

Nayeon không kìm được trừng to đôi mắt, sau đó cả người đều run lên ...

'Anh ... sao anh lại biết được những chuyện này? Không thể nào! Anh đúng là ma quỷ!'

JungKook không giận mà cười hơn nữa cười rất vui vẻ. Hắn nói chậm rãi từng chữ nhưng mỗi một câu đều như một gáo nước lạnh tạt về phía Nayeon.

'Nayeon, nếu như cô ấu trĩ thì cũng thôi đi, không ngờ bác Im thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, nếu như tôi đã có năng lực điều hành Jeon thị lâu như vậy, những chiêu trò này đương nhiên tôi sẽ có cách ứng phó rồi!'

Nayeon run run cánh môi, thật lâu vẫn chưa nói được nên lời.

Chương 216: Trở thành vật thí nghiệm

'Có biết hậu quảcủa chuyện chủ động tấn công tôi là thế nào không?'

JungKook cười có chút tàn nhẫn.

Nhìn đôi mắt đang trợn to của cô, hắn tiếp tục chậm rãi nói: 'Đối với Ngải thị, tự thân tôi nhận thấy đã rất chiếu cố, chỉ tiếc là từ hôm nay, chuyện cổ phiếu của Im thị trên thị trường bị đánh úp chỉ mới là bắt đầu thôi. Những nghiệp vụ của Jeon thị một khi triển khai sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giành lấy những nghiệp vụ của Im thị. Kết cục của Im thị thế nào, cô giúp tôi tính thử xem. Tôi dám khẳng định, trong vòng chưa đến ba tháng, toàn bộ nghiệp vụ của Im thị sẽ sụp đổ bởi cho đến hiện tại cũng không có công ty nào công nhiên đứng về phía đối địch với Jeon thị tài phiệt. Cổ phiếu của Im thị rất nhanh sẽ bị bán tháo, nhưng cô yên tâm, Jeon thị sẽ thu mua toàn bộ hơn nữa còn phải ép giá bán đến thấp nhất!'

'JungKook, anh thật độc ác!'

Trong mắt Nayeon không giấu được lửa giận bừng bừng trừng trừng nhìn hắn, 'Anh cho rằng anh sẽ đắc ý mãi sao? Anh đừng mơ tưởng!'

Trong mắt JungKook lộ ra vẻ trào phúng, 'Tôi không ngại nói những tính toán của mình cho cô nghe, thậm chí có thể công khai với ngoại giới là bởi vì ... Im thị cũng giống như cô vậy, đều không còn cơ hội gì nữa rồi!'

'Anh ... ạnh muốn thế nào?'

Nayeon không khó nhận ra một tia ác ý từ trong mắt hắn, nhất thời không kìm được thét lên một câu.

Thực ra khi vừa bắt đầu thực hiện âm mưu thâm độc kia, cô cũng liệu đến hai loại kết quả, một loại chính là JungKook bị kế sách một mũi tên bắn hai con nhạn của cô làm cho triệt để thân bại danh liệt còn một kết quả chính là mưu kế bị hắn phá vỡ, chính mình vạn kiếp bất phục.

Cơ hội là 50/50, tuy rằng có chút mạo hiểm nhưng cô vẫn không do dự nhiều, quyết địm mạo hiểm, cô muốn đánh cược một lần xem mình may mắn hay JungKook mệnh lớn.

Nhưng không ngờ, bản thân vẫn là thua ...

Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!

JungKook nghe cô hỏi vậy, nụ cười quyến rũ trên môi chợt pha thêm một phần gian trá, hắn vỗ tay một cái, ngay sau đó hai người vệ sĩ bước vào, trên tay một trong hai người cầm một hộp thuốc, hắn mở hộp thuốc ra rồi lấy từ trong đó ra một vật thoạt nhìn giống như ống tiêm.

'JungKook, anh ... anh định làm gì?'

Nayeon thấy da đầu run lên từng trận, tuy JungKook không nói rõ là sẽ giết cô nhưng ... hành động khác thường này của hắn càng làm cô thấy bất an nhiều hơn.

JungKook rất "tốt bụng" giải thích với Nayeon, 'Có thấy ống tiêm trên tay anh ta hay không? Bên trong đó là một loại chất gây nghiện thế hệ mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một người khỏe mạnh bình thường chỉ cần dùng một liều thì sẽ lập tức nghiện nó ...'

'Không ... JungKook ... anh, anh ...' Nayeon nghe hắn nói đến đây cả người đều run lên, điên cuồng gào thét nhưng ngay cả giọng nói cũng không kìm được mà run lên.

'Nói cho cô biết, tôi có thể giết cô cũng có thể dùng thủ đoạn càng xấu xa hơn hủy đi cô nhưng cách trả thù của đàn ông đối với một phu nữ nếu như vượt quá đạo đức cho phép thì cũng không khác gì lưu manh. Nói sao cô cũng còn chưa đủ bản lĩnh khiến tôi thay đổi nguyên tắc của mình. Cho nên ... ngoan ngoãn mà hưởng dụng sự mê người của loại chất gây nghiện này đi!'

Lời cuối cùng JungKook vừa thốt ra thì người vệ sĩ đó đã cầm ống tiêm đi về phía Nayeon. Trong tiếng kêu thất thanh của cô ta, toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm đã chậm rãi trút vào trong cơ thể của Nayeon.

Tất cả vừa xong thì cả người Nayeon đều ướt đẫm mồ hôi ...

'Thả ra!' JungKook ra lệnh.

Các vệ sĩ vội buông tay, cả người Nayeon hệt như một quả bóng bị xì hơi ngã sụp xuống đất. Cô ta sớm đã sợ đến mất hồn mất vía, dù vẫn còn đang run rẩy nhưng vẫn gom hết sức tàn lảo đảo chạy đi.

Nhưng chưa chạy được bao xa thì dưới mệnh lệnh của em trai của Eunha, Jaehyun, những nhân viên cảnh sát đã bắt Nayeon lại, dẫn về cục cảnh sát.

'JungKook ...'

Cùng với giọng nói quen thuộc, bóng dáng của Eunha cũng đã xuất hiện trước mặt JungKook, trên mặt không giấu được hoảng hốt.

'Eunha, sao em lại đến đây?' Rõ ràng là JungKook cũng bất ngờ khi thấy cô.

'Em ... em không yên tâm nên đi theo anh. Nayeon ... cô ấy thế nào rồi? Vì sao lại trở thành như thế?' Eunha chỉ đáp qua loa, rồi vội hỏi một tràng.

JungKook không trả lời câu hỏi của cô mà ý vị hỏi ngược lại: 'Em đây là lo lắng cho anh hay là lo lắng chuyện gì khác?'

Cô vợ nhỏ này của hắn có thể âm thầm theo dõi đến tận đây, thật đúng là lợi hại!

'Em ...'

Eunha thấy tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu hết, mặt liền đỏ như táo chính, 'Người ta thật sự lo lắng, lo anh sẽ ... sẽ giết người!'

Câu nói này cô nói nhỏ như tiếng muỗi.

JungKook thấy cô như vậy không khỏi bật cười, hắn âu yếm khoác tay lên vai cô, nhỏ nhẹ nói: 'Yên tâm đi. JungKook anh còn chưa đến mức phải giết một người phụ nữ đâu. Chỉ là để cô ta nhớ lâu một chút mà thôi!'

Thấy Eunha không hiểu ý của mình, JungKook đang định giải thích thì điện thoại đã đổ chuông ...

Cầm điện thoại lên nhìn cái tên đang hiện trên màn hình, JungKook mỉm cười đón nghe ...

'Minhyun, em đúng là không có tính kiên nhẫn gì hết!'

'Em đương nhiên là sốt ruột rồi. Jeon đại ca, đó là thành quả nghiên cứu mới nhất của em mà, bị anh mượn dùng, em đương nhiên phải hỏi cho rõ kết quả riồ!' Đầu bên kia, người em làm bác sĩ của JungKook, Minhyun vội vàng lên tiếng.

'Nghiên cứu của em thất bại rồi, còn nói cái gì thuốc khống chế virus, người bị tiêm xong đều trở thành điên điên khùng khùng mất rồi!' JungKook hàm hồ nói.

Thì ra thuốc mà JungKook ra lệnh tiêm cho Nayeon không phải là chất gây nghiện gì cả mà là một loại thuốc kháng virus mà Minhyun vừa mới nghiên cứu ra. Loại thuốc này vừa hay đang định tìm những người khỏe mạnh để làm thực nghiệm sau đó thu lấy các mẫu kháng thể để nghiên cứu tiếp. Nào ngờ bị JungKook đoạt lấy sau đó để cho Nayeon trở thành "chú chuột bạch" đầu tiên.

Thực ra thì tiêm loại thuốc này sẽ không có tác dụng phụ gì với cơ thể con người cả, chỉ là JungKook muốn dùng cách nào để hù dọa Nayeon, khiến cho cô thể nghiệm cái gì gọi là khủng hoảng và tuyệt vọng mà thôi.

Chương 217: Bạn xấu

Nhưng Park Minhyun nghe vậy hoàn toàn không tin chút nào, hắn rống lên qua ống nghe: 'Này, Jeon đại ca, phương diện này em mới là chuyên gia. Nhất định là anh làm sai chỗ nào rồi, hoặc là anh cho thêm chất gì vào đó rồi. Đây là thuốc chứ không phải mấy thứ vũ khí gì đó của anh, nhất định là anh làm hỏng chuyện rồi!'

JungKook nghe vậy bật cười ha hả, 'Tiểu tử thối, dám xem thường năng lực của anh sao. Ngay cả anh hai em còn không dám nói mấy lời này nữa đấy!

'Được rồi được rồi, Jeon đại ca, biết anh tài giỏi rồi, hôm nào em đến nhà xin lỗi sau chắc là được rồi chứ? Nhanh, nói cho em biết kết quả đi!'

Minhyun đúng là kẻ mê nghiên cứu điển hình, đây là thành quả mà hắn mất bao nhiêu tâm huyết mới nghiên cứu ra, đương nhiên là cực kỳ khẩn trương rồi.

'Nghe anh nói kết quả không bằng em tự mình đi xem thử. Đối tuợng thí nghiệm đã bị đưa đến cục cảnh sát, lát nữa anh sẽ cho em địa chỉ!' JungKook cười nói.

Minhyun nghe vậy mới có chút nhẹ lòng, lập tức ngắt điện thoại.

Eunha nghe hai người nói chuyện mà mơ mơ hồ hồ, còn may sau khi JungKook ngắt điện thoại liền đem nguồn cơn mọi chuyện kể hết cho cô nghe một lần.

Nghe hết nguồn cơn, Eunha thở phào một tiến, nhẹ giọng nói: 'Còn may, anh không có hại ai, bằng không, chỉ sợ là tạo nghiệt cho cục cưng!'

'Lý luận mèo quào của em thôi!' JungKook sủng nịch cọ mũi cô.

'Nhưng mà anh cũng thật ác nha, đem Nayeon hù dọa thành như thế. Nếu như đã giao cho cảnh sát xử lý thì chuyện đến đây là chấm dứt đi. Thực ra em thấy Im thị cũng đủ đáng thương rồi!'

Eunha không cần nghĩ nhiều cũng có thể tưởng tượng ra JungKook dọa Nayeon bằng cách nào, hôm nay khi cô biết tin Jeon thị toàn lực công kích Im thị, trong lòng cô đã đoán được ít nhiều.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà JungKook đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa còn lên kế hoạch đối phó tỉ mỉ như vậy.

'Đôi khi lòng dạ quá mềm cũng không tốt đâu!' JungKook nhẹ giọng nói.

Eunha liếc mắt nhìn chồng, JungKook nói không sai. Xem ra chỉ có những người thủ đoạn quyết tuyệt một chút mới có thể ổn định giang sơn ...

***

Mới sáng sớm, Kim thị tài phiệt đã tiếp đón một vị "khách quý".

Taehyung sớm đã nhàn nhã ngồi đối diện với JungKook, bên cạnh hắn là chồng sách dạy chăm sóc trẻ con dầy cộp, còn có một quyển là bí kíp chăm sóc trẻ con riêng của Taehyung, đây là quyển do riêng hắn tinh tế chỉnh lý ra.

Mà mục đích chính của JungKook hôm nay đến đây chính là quyển bí kíp chăm sóc trẻ con kia, theo như Jimin nói, cực kỳ hữu ích.

'Thực ra quyển sách này của cậu sau này đối với Suga có lợi nhất, khẳng định là hắn trốn không thoát lòng bàn tay của Umji rồi, cậu không phải muốn bóc lột Jimin sao? Mình nghĩ Suga đến lúc đó càng thêm phần cảnh giác, chẳng bằng bây giờ chúng ta nghĩ một cách hay, đến lúc đó, bóc lột Suga một khoản lớn!'

Nhớ đến lần trước Suga chèn ép hắn đưa ra viên đá quý kia, lại còn bắt hắn phải làm lại một thanh phi đao "Truy Ảnh" mới, JungKook khó mà nuốt trôi cơn tức xuống, hắn bày kế cho Taehyung.

Taehyung nghe vậy trên mặt liền lộ vẻ chờ mong, 'Cách hay, cách hay. Mình thích nhất là bóc lột người khác!'

JungKook cười càng sáng lạn, hắn cầm lấy quyển bí kíp của Taehyung, nói: 'Taehyung, quyển bí kíp này của cậu mình mượin xem trước, như vậy mới nghĩ ra được chiêu thức cụ thể!'

Hắn tinh ranh chuẩn bị không mất một phân tiền mà "mượn" quyển bí kíp về xem.

Nào ngờ Taehyung nghe vậy, gật đầu nói: 'Được chứ. Nhưng trước khi cậu xem thì cũng phải giống như Jimin vậy, nộp phí!'

'Này, Taehyung, cậu thật không có lương tâm. Mình đang đứng về phía cậu mà!' JungKook thấy hắn không mắc lừa, lập tức bất mãn rống lên.

Taehyung cười "hắc hắc" mấy tiếng, 'JungKook à, theo như mình biết, Eunha hình như vừa mang thai thì phải?'

JungKook nghe hắn hỏi như vậy, nhún vai nói: 'Cậu đúng là người nhàm chán, chuyện nhà mình cũng khiến cho cậu thấy hứng thú vậy sao?'

'Chẳng lẽ cậu không biết Eunha của cậu gần đây rất thân với Yerin sao? Mình biết chuyện cô ấy mang thai cũng có gì lạ đâu. Nếu như không phải Eunha mang thai thì cậu làm gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm mình chứ?'

JungKook nghe vậy vươn vai duỗi người, trên mặt lộ ra nụ cười có chút gian trá ...

'Mình nói này Taehyung, thực ra cậu muốn dùng những tư liệu này để bắt chẹt người khác xem ra có chút khó khăn đấy!'

'Sao lại nói vậy?' Taehyung không hiểu ý của hắn.

JungKook vẫy vẫy quyển sách trên tay, 'Cậu quên rồi sao, cậu đánh cược thua, thua thì phải chịu thua, cho nên ... những quyển sách này coi như là tiền cược đi!'

Nói rồi, tranh thủ Taehyung còn chưa phản ứng kịp, JungKook đã nhanh nhẹn đem những quyển sách kia đóng gói hết.

'JungKook à, cậu là cướp sao?' Taehyung kêu thét lên.

'Nói chuyện có lương tâm chút đi, đường đường là tổng tài của Kim thị chẳng lẽ nói lời lại nuốt lời sao? Lúc đó là ai cá cược với mình xem người nào điều tra ra được bối cảnh của tờ báo kia trước thì thắng chứ? Bên thua phải chịu bất kỳ hình thức phạt nào. Sự thật đã chứng minh, Jeon thị rõ ràng là nhanh hơn Kim thị một chút điều tra ra hết, chẳng lẽ cậu định ăn vạ sao?' JungKook cười thật gian trá.

'Ai nói mình ăn vạ ...' Taehyung tức tối nói, hắn chỉ không cam tâm thấy dáng vẻ đắc chí của tên JungKook kia thôi.

'Được rồi được rồi. Sách đâu để mình cầm đi. Nhưng cậu cứ yên tâm, phần của mình cậu cứ tính với Suga, đến lúc đó trấn lột hắn một thể là được rồi!' JungKook vẫn treo nụ cười gian ác trên môi, nói

Taehyung trong lòng đã có tính toán, hắn vẫy tay: 'Đó là cậu nói đấy nhé, sách xem xong không được phép giữ làm của riêng!'

'Yên tâm! Mình cũng muốn xem tên Suga kia bị bóc lột một phen!'

JungKook nói rồi hai người cùng bật cười ha hả.

Cách đó rất xa trên một chiếc máy bay tư nhân, Suga hắt hơi một tiếng rõ to mà không hiểu vì sao ...

Chương 218: Truyền thuyết ngôi sao

Đêm ở Jeon viên thật náo nhiệt ...

Trên bầu trời dường như những vì sao cũng vui lây với niềm vui ở đây mà không ngừng nhấp nháy. Lúc này đây người ở Jeon Viên trên dưới đều rộn rã, đèn đuốc sáng choang.

Trước cửa Jeon Viên đỗ một hàng dài những chiếc xe sang trọng thuộc đủ mọi thương hiệu.

Hôm nay là lễ ra mắt con dâu mới của nhà họ Jeon, buổi lễ này Semi đã tận tâm an bày. Lần này ngoài ý nghĩa là lễ ra mắt, bên trong còn mang nhiều hàm ý khác.

Ánh đèn chợt tối đi, chỉ còn chừa lại một luồng ánh sáng soi rõ bóng Eunha, tất cả quan khách đến tham dự đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng. Lần này thì mọi người đều được tận mắt chứng kiến dung mạo của thiếu phu nhân nhà họ Jeon.

JungKook dìu Eunha chậm rãi bước ra, cô đang mang thai sáu tuần nhưng bởi vì là giai đoạn đầu nên vóc dáng vẫn chưa thay đổi nhiều lắm.

Trên người Eunha là một chiếc váy dài mềm mại màu trắng tha thướt như một nữ thần. Chiếc váy này cũng không xa lạ gì, chính là chiếc váy mà lần đầu tiên JungKook và cô gặp nhau hắn đã dùng một số tiền lớn để mua tặng cô, chiếc váy có tên là "Khuynh Tình", cũng chính là một tác phẩm tâm đắc của nhà thiết kế John Gallino, người thầy mà cô tôn kính.

"Khuynh tình", cái tên đúng như một lời hứa hẹn mà tám năm trước JungKook đã nói với cô, vừa gặp đã khuynh đảo vì tình, chính vì như vậy, chính bởi vì chiếc váy này giúp cô và JungKook kết một đoạn tình duyên oanh liệt theo hai người đi suốt cuộc đời.

Vẫn là gương mặt tươi cười trong trẻo dưới ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn pha lê, chiếc váy may bằng tơ lụa thượng hạng mềm mại tinh tế càng tôn lên làn da trắng ngà và thần thái phiêu dật của cô, tán váy dài xòe rộng không làm mất đi vẻ gợi cảm của đôi chân thon dài mà ngược lại càng làm cho cô có một vẻ quyến rũ động lòng người. Đôi mắt Eunha trong suốt như hai viên đá quý màu đen, khí chất thanh thuần mà dịu dàng, tối nay cô hoàn toàn không giống như tám năm trước. Cô đã là vợ của hắn, vợ của JungKook, là người hắn yêu suốt đời suốt kiếp.

'Các vị khách quý, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Cám ơn các vị khách quý cùng bạn bè khắp nơi đã đến đây tham dự buổi ra mắt này!'

JungKook lên tiếng nói trước micro, giọng nói trầm ổn mà hùng hậu, trong chốc lát toàn trường đều im bặt mọi âm thanh. Thực ra khi họ nhìn thấy chiếc váy "Khuynh tình" trên người Eunha thì sớm đã kinh ngạc đến ngây người.

'Hôm nay là buổi ra mắt của nhà tôi, thực ra buổi tụ hội này còn vì một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là ...'

JungKook nhìn về phía Eunha, ánh mắt tràn ngập nhu tình ...

'Hôm nay cũng là sinh nhật của nhà tôi!'

Lời của JungKook vừa dứt thì toàn trường đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Eunha nhất thời cũng chưa phản ứng kịp, cô đứng ngây người tại đó.

Hôm nay là sinh nhật của cô sao?'

Đúng nha! Hôm nay đúng là sinh nhật của cô, chỉ bởi vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô sớm đã quên mất sinh nhật chuyện này. Không ngờ JungKook lại nhớ.

Trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, du dương dìu dặt như ru lòng người. Khi một chiếc xe đẩy chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cùng một chiếc tháp cao ngất được làm bằng những chiếc ly thủy tinh chân cao xếp chồng lên nhau đựng đầy champagne được đẩy về phía Eunha, quan khách lại lần nữa vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng, đồng thời tự động tách ra tạo thành một lối đi.

Những cánh hoa thơm ngát được tung lên từ phía trên cao tỏa ra mùi thơm dìu dịu, hòa cùng hương rượu nồng nàn khiến Eunha chợt có cảm giác như đang ở thiên đường.

Cô xúc động nghẹn ngào không nói được nên lời.

'JungKook ...'

'Suỵt ...'

JungKook đưa một ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng. Trong sự ngạc nhiên của cô, người làm đưa lên một chiếc đàn violon mạ vàng tinh xảo đến trước mặt JungKook ...

Hắn nhìn Eunha môi nở nụ cười thật tươi, đón lấy chiếc violon, những âm điệu dìu dặt theo từng cử động của tay hắn vang lên trong không trung. Đây là tiết mục mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, giúp cô chúc mừng sinh nhật ...

Eunha đưa tay che miệng, nỗi xúc động khiến mắt cô long lanh ướt, thì ra JungKook vì sinh nhật của cô mà chuẩn bị nhiều đến như vậy, lại còn vì cô mà diễn tấu violon, đây là khúc nhạc hay nhất mà cô từng được nghe.

Trong tiếng nhạc du dương, cô nhìn thấy thâm tình nồng đượm trong đôi mắt đen thâm thúy kia.

Trước sự kinh ngạc của những quan khách, JungKook kết thúc khúc nhạc sau đó ưu nhã như một hoàng tử lấy ra một chiếc hộp quà tinh xảo, hắn chậm rãi mở hộp, lấy ra một sợi dây chuyền với mặt dây chuyền là logo thương hiệu Leila được khảm kim cương tinh xảo, giúp cô đeo lên cổ.

Đây là món trang sức hắn đặt riêng cho cô, vì sinh nhật cô mà làm, là món trang sức độc nhất vô nhị!

'Eunha, bà xã, sinh nhật vui vẻ!' JungKook hơi cúi người thấp giọng nói nói bên tai cô.

'Cám ơn anh, JungKook ...' Nước mắt của Eunha đã không nhịn được mà rơi xuống, lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt cảm động.

Sở dĩ cô cảm động như vậy là bởi vì JungKook làm những điều này mà cô hoàn toàn không hay biết, bí mật mang đến cho cô một sinh nhật như trong mơ!

Cô từng cho rằng, sinh nhật chỉ cần có những người thân thiết nhất của mình ở bên cạnh, có ba mẹ, có người thân, còn có người mình yêu nhất, vậy là đủ. Bởi vì từ nhỏ cô đã mồ côi cha, trong lòng luôn có một nỗi tiếc nuối nhưng hôm nay JungKook đã xoa dịu cảm giác tiếc nuối trong cô, những gì hắn làm khiến cho cô biết, trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương, quan tâm cô, đây mới là món quà sinh nhật quý giá nhất.

Bà Jung, Jaehyun, Jeon lão phu nhân, Jungwoo và Semi cũng cùng bước đến, cùng "thọ tinh" nói câu chúc mừng.

Đêm thật đẹp, khi tiếng ca vũ lặng im, sau buổi tiệc sinh nhật, JungKook cẩn thận dìu cô rời khỏi sảnh lớn, hắn muốn đưa cô đến một không gian riêng chỉ có hai người.

Giữa biển hoa Marguerite, dưới ánh trăng mờ ảo, hai bóng người yên lặng đứng tựa vào nhau. Từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương hoa dìu dịu như muốn làm say Eunha.

'JungKook, cám ơn anh ...'

'Cám ơn anh cái gì?' JungKook âu yếm hôn lên trán cô hỏi.

Eunha dịu dàng ngả đầu vào vai hắn, 'Cám ơn anh cho em lời hứa suốt đời suốt kiếp, cám ơn anh cho em hy vọng, cám ơn anh cho em những điều tốt đẹp như vậy ...'

Giọng nói cô nhỏ nhẹ, mềm mại như những sợi tơ vô hình quấn lấy trái tim JungKook.

'Những điều em nói vừa hay cũng là những điều anh muốn nói với em, còn một điều nữa, đó chính là ... cám ơn em đã yêu anh!' JungKook nhìn đôi mắt trong trẻo như hai vì sao sáng của cô, tràn đầy thâm tình chậm rãi nói.

Eunha mỉm cười, cô dựa vào người hắn một cách đầy ỷ lại, mắt mơ màng nhìn bầu trời đầy sao ...

'JungKook, cả đời này anh sẽ cùng em ngắm sao chứ?'

Cùng người mình yêu ngắm sao là một chuyện rất đơn giản cũng rất phức tạp, người làm được điều này cảm thấy đơn giản nhưng người làm không được sẽ cảm thấy đây đúng là một sự lãng mạn xa xỉ.

'Sẽ!'

JungKook trả lời một cách kiên định. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao trước mắt, trong mắt lóe lên một tia chờ mong ...

'Sau này cùng em ngắm sao không chỉ có anh, còn có con trai con gái của chúng ta, còn có cháu của chúng ta!'

Nói đến đây hắn xoay đầu nhìn về phía Eunha, âu yếm nói: 'Anh với em rồi sẽ già theo năm tháng nhưng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi không già ...'

Eunha mắt đã long lanh nước, cô không biết nói gì nữa chỉ chủ động hôn lên môi JungKook ...

Bạn có từng nghe về truyền thuyết ngôi sao chưa? Truyền thuyết nói rằng, ngôi sao sáng nhất lấp lánh nhất trên bầu rời kia chính là hóa thân của con người, nói một cách chính xác chính là hóa thân của người mình yêu. Trong bầu trời đêm mênh mông kia, ngôi sao đó vẫn không ngừng nhấp nháy như một lời cầu nguyện, mong được làm người yêu của nhau suốt đời suốt kiếp. Ngôi sao đó, như một niềm hạnh phúc sáng lấp lánh mỗi đêm, cho đến hết cuộc đời...

Chương 219: Lễ Giáng sinh vui vẻ

Từng bông tuyết trắng xóa bay bay phủ kín cả bầu trời New York, từng luồng hơi sương theo gió tan ra dưới muôn vàn ánh đèn màu nhấp nháy, Giáng sinh sắp đến gần, một màu trắng xóa phủ kín cả đất trời hòa cùng tiếng nhạc réo rắc khiến thành phố này nhuốm một màu sắc như trong cổ tích.

Hàng ngàn cây thông Giáng sinh được trang hoàng thật đẹp để chuẩn bị cho bữa tiệc đêm Bình an, những người đi đường ai nấy đều mang một vẻ mặt tươi vui hân hoan đón chào một mùa lễ hội.

Jeon thị tài phiệt đang chìm trong bầu không khí bận rộn, mỗi một nhân viên đều đang cố hết sức để hoàn thành phần việc trong tay trước khi kỳ nghỉ lễ đến, chỉ riêng có phòng tổng tài là ngoại lệ.

Vừa mới kết thúc một cuộc họp nhưng JungKook không rảnh rỗi được một phút, khi hắn vừa xem xong một phần văn kiện đặt xuống sau đó ấn điện thoại, cất giọng trầm ấm nói: 'Hôm nay ngày mai hai ngày này hủy bỏ hết hành trình của tôi!'

'Dạ, Jeon tiên sinh!' Vang trong điện thoại là giọng nói đầy tính chuyên nghiệp của thư ký tổng tài trả lời hắn.

Rút tiếp một phần văn kiện khác từ xấp văn kiện dầy cộp trên bàn, JungKook tiếp tục chuyên chú vào công việc. JungKook của bảy năm sau càng toát ra vẻ thành thục nam tính, cộng với khí phách của một người đàn ông thành đạt đương nhiên là càng có sức quyến rũ. Lứa tuổi này của hắn chính là lứa tuổi chín muồi của đàn ông, bất luận là về tướng mạo hay tài phú.

Năm tháng có vẻ như rất ưu ái JungKook, ngoài giúp hắn tăng thêm vẻ thành thục và mị hoặc thì dường như chẳng lưu lại dấu vết gì khác nơi hắn. Đôi mắt thâm thúy không mất đi nét tà tứ mà tăng thêm một phần quyến rũ, gương mặt tuấn tú vẫn đủ sức làm cho nhiều phụ nữ điên đảo.

Hắn có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông nên có ...

Tiền bạc, địa vị, quyền lực, tình yêu, tình thân, cùng với ba đứa trẻ hai trai một gái.

Hai trai một gái này chính là tâm can bảo bối của hắn!

Trong đầu JungKook lại thấp thoáng hình bóng của vợ, một nụ cười hạnh phúc chớm nở trên môi hắn, ngay cả ánh mắt thâm thúy cũng lóe lên như hai vì sao sáng. Nhớ tới vợ, hắn càng chuyên tâm tăng tốc phê duyệt văn kiện.

Trong phòng tổng tài yên lặng không một tiếng động, sau lưng JungKook là khung cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, qua lớp kiếng có thể nhìn thấy những bông tuyết không ngừng tung bay trong gió, khắp nơi đều tràn ngập không khí lễ hội.

Cửa phòng tổng tài chợt bị người rón rén đẩy ra, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào, một đôi mắt long lanh đen tuyền như hai hòn bi nhỏ giảo hoạt đảo quanh một vòng, khi nhìn thấy JungKook đang nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt ấy lập tức sáng lên.

Vị khách bé nhỏ còn chưa kịp có động tác gì tiếp theo thì một giọng cười trầm ổn đã vang lên phá tan không khí im ắng vốn có của gian phòng ...

'Jungha, ba thấy con rồi đó nha!'

Theo một tiếng cười trầm thấp, JungKook ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn một cách chuẩn xác về phía đứa bé đang định giở trò, trên gương mặt anh tuấn không dấu được vẻ từ hòa và sủng nịch.

'Ba, thì ra là ba không có chuyên tâm làm việc nha, Jungha chưa có phát ra tiếng động nào mà ba đã biết rồi!'

Bị bắt quả tang nhưng trên mặt cậu bé tên Jungha lộ ra vẻ vô tội nhìn JungKook, hắn chu môi, cực kỳ không cam tâm tình nguyện đi đến trước mặt cha mình..

Đứa bé này hoàn toàn di truyền khí chất tà tứ từ JungKook, gương mặt trắng trẻo, ngũ quan như điêu khắc thoạt nhìn đã biết thừa hưởng hết nét đẹp từ cha mình, trong vẻ tà tứ có pha thêm nét ngây thơ của một đứa trẻ dù ỗi hành động cử chỉ đều mang nét thành thục của một người lớn.

Đây là con trai lớn của JungKook – Jeon Jungha, năm nay sáu tuổi.

JungKook chống tay dưới cằm, ánh mắt bỡn cợt nhìn con trai đang làm ra vẻ như không có gì đường hoàng ngồi trên chiếc ghế đối diện mình, động tác không khác gì một người lớn. Hắn không để mắt vào xấp văn kiện rối rắm trên bàn nữa, nhìn con trai.

'Jungha, lần này con lại lén lút chạy ra nữa, đúng không?'

'Đâu có đâu ba, con xin phép mẹ rồi, là mẹ cho phép con đến Jeon thị mà!' Jungha ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn JungKook, đường hoàng nói.

'Ồ?' JungKook nghe xong cũng không phản bác, hắn cười cười nhướng mày nhìn con trai: 'Nếu đã như vậy, ba gọi điện thoại về nhà báo với mẹ một câu, chắc là mẹ con cũng đang lo lắng con một mình đi đến Jeon thị không biết có an toàn hay không!'

Nói rồi hắn vươn tay về phía điện thoại, làm động tác ấn phím.

'Ba à ...' Đôi mắt như hai hạt nhãn của Jungha đảo nhanh một vòng, hắn nhớm chân chạy về phía cha mình, dán gương mặt nhỏ nhắn lên đùi hắn.

JungKook bật cười ha hả, vươn tay bế con lên, nhấc chú bé lên thật cao ...

'Vật nhỏ, cha sớm đã biết con trốn mẹ chạy ra ngoài mà!'

'Haha ...' Jungha thấy mình như đang bay trên không, vui vẻ cười ra tiếng. Từ trước đến nay, cha luôn là thần tượng, là đối tượng sùng bái của hắn, cha cao lớn lại tài giỏi, trong lòng hắn cha như một thiên thần, chiếm một vị trí không thể thay thế.

'Cha à, Jungha chóng mặt!'

JungKook đặt con trai xuống sau đó ôm vào lòng, ngón tay thon dài véo nhẹ chiếc mũi nhỏ, 'Nói đi, có phải ở nhà lại gây ra họa nên mới chạy đến đây đúng không? Còn Jungwon và Junghwa đâu rồi? Sao không dẫn hai em đến chỗ ba luôn hở?'

Chỉ không gặp mấy giờ đồng hồ hắn đã rất nhớ ba vật nhỏ này rồi, đương nhiên là còn vợ yêu của hắn - Eunha nữa!

Vừa nãy lúc đang phê duyệt văn kiện, trước mắt hắn vẫn thấp thoáng hình bóng dịu hiền của vợ, từ khi có mấy đứa trẻ, JungKook bắt đầu quyến luyến không khí ở nhà, chỉ muốn không làm gì mà dành hết thời gian cho vợ và các con.

Bảy năm, Eunha giúp hắn sinh ba đứa bé, hai trai một gái, hai đứa con trai - Jeon Jungha và Jeon Jungwon là hai anh em song sinh năm nay sáu tuổi, bộ dạng hoàn toàn như với JungKook một khuôn đúc ra còn bé gái, Jeon Junghwa nhỏ sinh sau hai anh hai năm, năm nay bốn tuổi. Con bé hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp thanh thuần của JungKook, làn da mềm mại trắng nõn cùng đôi mắt to đen trong veo, xinh xắn như một cô búp bê Barbie cộng thêm giọng nói ngây ngô ngọt ngào khiến ai thấy cũng thương.

Lúc đầu JungKook cực kỳ hâm mộ hai vợ chồng Taehyung và Yerin vì có một đôi long phụng thai, không ngờ chính hắn cũng có một đôi song sinh, chỉ nghĩ đến đây đang ngủ JungKook cũng cười đến tỉnh lại.

Còn Jungwoo và Semi hai ông bà nội mỗi ngày chỉ quấn quýt lấy ba đứa cháu, còn mẹ của Eunha thì cũng thường đến nhà làm khách, rảnh rỗi thì đến giúp con gái chăm sóc ba đứa cháu.

Chương 220: Kết Cục

'Ba, ngưng ...'

Jungha nghe cha hỏi vậy, gương mặt nhỏ nhắn không vui xoay sang phía khác: 'Jungha đã là người lớn rồi, ra khỏi nhà không cần dẫn theo em trai em gái. Nói gì đi nữa, con mà dẫn hai em ra ngoài vậy thì quá khả nghi rồi, mẹ nhất định sẽ phát hiện ra!'

JungKook nghe vậy cười càng vui vẻ, hắn vươn ma trảo về phía Jungha ...

'Con đó, còn nhỏ mà trò quỷ không ít!'

'Haha ... ha ha ... ba ...ba ... đừng mà, Jungha nhột, nhột lắm ... ha ha ...' Jungha sợ nhất là chiêu này, hắn cười đến nỗi người co rúm lại.

Trong phòng làm việc hai cha con đùa giỡn thật vui vẻ.

Cười giỡn xong rồi, JungKook nhấc lấy áo vest, tay vẫn ôm lấy Jungha, nói: 'Đi thôi con trai, chúng ta về nhà thôi. Đêm nay là đêm Giáng sinh, lát nữa theo ba đi đón bà ngoại và cậu đến Jeon Viên. Đây là chỉ thị của mẹ, cha không dám kháng nghị!'

Jungha nghiêng đầu nhìn cha, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'Ba à, ba bị viêm phế quản sao?'

'Viêm phế quản? Sao ba lại bị viêm phế quản chứ?' JungKook nhất thời chưa hiểu ý con trai.

Jungha trên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói: 'Là dì Yuri nói ba bị viêm phế quản, không chỉ có ba, dì Yuri  nói còn có chú Kim, chú Park, cả chú Min cũng bị viêm phế quản. Con nói với mẹ rồi, nói ba bị viêm phế quản nhưng mẹ chẳng lo lắng gì cả. Mẹ còn cười nữa, nhưng Jungha rất lo cho cha nha!'

Giọng non nớt của Jungha líu ríu bên tai JungKook, mang theo một sự ngây thơ và đơn thuần của trẻ con.

JungKook nhất thời hiểu ra, hắn cười ha hả ... viêm phế quản? Nói đúng ra thì là "vợ quản nghiêm" đây mà!

Thì ra tất cả đều là do Park Yuri nha đầu kia dạy hư con trai hắn. Yuri nha đầu này là đứa em khiến Jimin đau đầu nhất, tuổi đã không còn nhỏ nữa mà hoàn toàn chẳng có ý định kết hôn, suốt ngày chạy khắp nơi du lịch khám phá, đến một địa điểm nào đó, tìm công việc, dành dụm đủ tiền sau đó rời đi lại đến một địa điểm khác. Lần trước khi nói điện thoại với cô thì nha đầu đó đang ở tận Sri Lanka!

Anh hai cô đường đường là tổng tài của Park thị tài phiệt, hơn nữa còn là Thủ Phán Cách Hạ hô mưa gọi gió ai nghe thấy cũng kinh hồn táng đởm còn người anh thứ ba được mệnh danh là bác sĩ thiên tài, là viện trưởng của một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thế giới, nào ngờ lại có một đứa em gái bướng bỉnh như thế ...

Chẳng trách Jimin mỗi lần nhắc đến nha đầu Yuri kia là lại bắt đầu đau đầu, chỉ hận không thể lập tức bắt cô về, trói lại dẫn đi xem mắt. Lúc đó khi ước hẹn một năm kết thúc, Yuri lại không hề có ý giữ lời hứa mà cứ tiếp tục chơi trò đuổi bắt với Jimin, thấm thoát cũng đã mấy năm rồi.

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, đảng Hắc thủ phân bố khắp nơi, Jimin thì đã nhiều lần ra lện cho thủ hạ tìm đến Yuri nhưng lần nào cũng đều thất bại để cho nha đầu kia chạy thoát, hơn nữa còn thuận lợi chạy sang một nước khác rong chơi, điều này thật sự khiến cho Jimin mấy lần phát điên!

Không chỉ là Jimin nay cả JungKook cũng thấy rất kỳ lạ, hắn luôn nghi ngờ liệu có phải có một người bí mật luôn âm thầm giúp đỡ Yuri hay không, bằng không chỉ dựa vào sức của một cô gái như cô sao lại có thể lợi hại như thế? Sao lại dễ dàng trốn thoát khỏi tai mắt của thủ hạ của đảng Hắc thủ chứ?

'Yên tâm đi con trai, ba rất khỏe mạnh!' JungKook biết con trai lo lắng, hắn xúc động nói.

'Vậy còn nhóm của chú Kim thì sao hở cha?' Jungha hỏi tiếp.

JungKook cười đến không khép miệng được: 'Bọn họ cũng rất khỏe mạnh!'

'Ồ ...'

Jungha lúc này mới yên tâm. Hắn lớn thở dài một tiếng như một người lớn, nói: 'Mọi người sắp thành ông già cả rồi, ngày thường phải chú ý sức khỏe một chút!'

JungKook lần này cười càng to hơn, đứa con trai này của hắn đúng là quỷ tinh linh, thường thường nói những lời khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhưng theo cách nói của Semi thì là ... bất luận là Jungha hay Jungwon, cách nói chuyện hay cách hành xử của hai đứa nhỏ này đều giống hệt như JungKook lúc nhỏ, đều xử sự không theo lẽ thường.

'Được, tất cả đều nghe con, quỷ tinh linh!' JungKook yêu mấy đứa con chết đi được, âu yếm nói.

Nhưng mà ... qua nhiều năm cố gắng của hắn, bây giờ con của Taehyung lại cũng có cách hành xử "không theo lẽ thường" giống hắn mất rồi.

Thay vì là nói bị JungKook hắn truyền nhiễm, không bằng nói là do hai đứa con trai của hắn truyền nhiễm cho hai đứa bé nhà Taehyung bởi vì ...

'Ba à ... chúng ta tạm thời không về nhà được không?' Bàn tay mập mạp của Jungha sờ sờ má cha, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.

'Nói lý do ba nghe xem!' JungKook nghe con trai nói như vậy, nghĩ sơ cũng đã biết ý định của con trai.

Jungha rụt lưỡi sau đó cười nịnh nọt: 'Ba à, ba biết không, con với J-Hope tiểu quỷ kia đánh cược rồi, xem trong hai đứa ai học đua xe được trước. Thực ra thì con đã học được rồi, hôm nay đã nói rõ với hắn, đến trường đua của ba đua thử một lần, ba phân xử dùm chúng con!'

Jungha có một điểm cực kỳ giống với JungKook đó chính là ham thích đua xe. Đừng nghĩ hắn chỉ mới có sáu tuổi, đối với kỹ năng điều khiển xe có thể coi là thành thục dù xe mà Jungha lái chỉ là xe đua dành cho thiếu nhi!

Hoàn toàn ngược lại với Jungha, đứa em song sinh Jungwon lại giống với JungKook ở một điểm khác. Jungwon cực kỳ thích nghiên cứu các loại máy móc, trước mắt phòng thí nghiệm nghiên cứu kỹ thuật cơ khí và súng ống vốn thuộc về JungKook ở Jeon Viên giờ lại trở thành phòng thí nghiệm riêng của Jungwon. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng hắn hệt như người anh song sinh của mình, có một loại thành thục và đam mê mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có.

Còn đứa nhỏ nhất, JungHwa, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng lại đặc biệt thích làm đẹp, nhất là những vật phát sáng, hễ nhìn thấy những thứ như vậy chẳng hạn như thủy tinh hay các loại đá màu liền đặc biệt vui vẻ.

Eunha thích thú phát hiện ra con gái của họ đúng là có đầu óc thiết kế bẩm sinh, chỉ có điều không phải là thiết kế trang phục mà là thiết kế trang sức, nói không chừng, tương lai sẽ là một nhà thiết kế trang sức tài năng.

JungKook thương yêu đứa con gái này hết mực vì thế bất luận hắn đi đâu, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ loại đá màu nào liền không chút do dự mua về cho cô bé. Mà cô bé mỗi lần nhìn thấy những viên đá màu trong tay cha mình liền không hề keo kiệt tiến đến tặng cho cha mình một nụ hôn ngọt ngấy. Vì vậy cô bé bốn tuổi JungHwa có thể nói là có riêng một phòng trưng bày trang sức của riêng mình.

JungKook luôn yêu thương gia đình mình dù có bận tới đâu thì anh lun quay về nhà với Eunha và 3 đứa con yêu dấu của mình. Cụôc sống của họ rất hạnh phúc.
JungKook và Eunha đã cùng nhau vượt qua rất nhìu khó khăn và thử thách để đến đựơc bên nhau và gắn kết mối quan hệ mẹ chồng con dâu. Gia đình 5 người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro